Sin đã nghe thấy tất cả.
Vì Sin muốn Hải Phong chỉ ình cách làm bánh bông lan nên cô bé đã đến nhà Phong.Vì vậy Ron có kiếm hết cái thành phố lên cũng chẳng tìm được!
Lúc cô bé vừa về,mới mở ổ khóa cổng mà chưa mở cửa cái để vào nhà thì đã thấy Ron từ đâu lù lù chạy xe đến.Do hoảng quá không biết trốn đi đâu nên Sin đã nép đại vào góc tường,và đã tình cờ nghe mọi chuyện..
Cô bé như thấy trời đất chao đảo ngã nghiêng.Tay bấu vào thành tường để đứng cho vững,không Sin sẽ té bệch xuống đất mất.
…………..
Sin ngồi thơ thẩn trên ghế sô pha,bật tivi lên để xem nhưng cô bé cũng chẳng biết là mình đang coi gì.Cuộc đối thoại của hai người họ…phải chăng là sự thật?
Ron chỉ coi Sin là vật thế thân để có thể mau chóng quên Thùy Như đi hay Ron thích cô bé thật sự?
Tại sao trước giờ chưa một lần nghe Thùy Như nhắc đến Ron trước mặt Sin,lâu lâu Sin có nói tới cậu nhóc thì Như cũng phớt đánh trống lãng sang chuyện khác?chẳng lẽ hai người họ trước đây có quen biết và thích nhau ư?ngay cả hai bên gia đình cũng đều biết nhau cả!
Cô bé cảm thấy choáng váng cả lên,đầu óc cứ quay mòng mòng chưa định hình được chuyện gì đâu vào đâu.Những hình ảnh trước mắt cứ mờ nhạt dần,và cô bé cảm thấy khuôn mặt mình đã ướt nhem.Vì cái gì chứ?!
Bất giác Sin chạy khắp nhà tắt hết tất cả đèn đóm trong nhà.Cô bé không muốn ai biết là mình đang ở trong nhà hết.Thùy Như cũng không và Ron càng không muốn hơn nữa,Sin biết chiều giờ Dark đã lục tung cả thành phố lên để tìm Sin,cô bé muốn Hải Phong dạy cho bánh bông lan chỉ là cái cơ,thật sự là cô bé muốn trốn tránh những người đang tìm kiếm mình.Tại Sin đã hứa với Như như vậy..
……………
Sáng sớm Sin định làm VSCN,vừa mới nhìn vào kiếng thôi cô bé đã hốt hoảng té lăn xuống sàn nhà.Trông cô bé bây giờ chẳng khác gì…một con ma!
Đầu tóc rũ rượi,khuôn mặt bơ phờ mệt mỏi,đôi mắt thì được quầng thâm “trang trí tỉ mỉ”.Chỉ mới một đêm buồn bực không ngủ mà đã biến thành như thế này sao?à quên,thêm đôi mắt đỏ đỏ nữa,đích thị là ma nữ chính hiệu!
…
Khi đã mặt quần áo tươm tất,đầu đã được chải gọn gàng thì bây giờ nhìn cô bé đã khá khẩm hơn hẳn khi sáng.
Sin mệt mỏi bước xuống nhà,bé Yum vẫn được cho v ú nuôi chăm sóc.Dì Trâm bảo cứ để bà ấy lo cho bé Yum tại nhà,vì dì quen với bà ấy nên chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra.Cuối tuần hay vài ngày có thể đến thăm,bất cứ lúc nào cũng được.
…
Đang ngồi ăn tô mì gói thì có tiếng ai đó kêu tên Sin phát ra từ nhà sau,cô bé tò mò đi ra sau thì bắt gặp Hải Phong đang cười toe.
-Sao không bấm chuông đằng trước mà phải đi ra sau nhà mình rồi kêu oang oang vậy trời?
-Tại mình thấy nguyên đám mặt mày hình sự đang đứng ngay trước nhà cậu không biết để làm gì.Do…sợ nó đánh nên mình mới vòng ra đường sau!_Hải Phong gãi gãi đầu,mặt có chút ngại ngùng.
-Hôm nay không đi học hả?sao giờ này bạn lại ở đây_Sin tròn mắt.
-Cúp một bữa cũng chẳng hại ai,với lại không có bạn đi học cũng buồn.Nên mình không học luôn.
-Èo,vậy vào nhà đi.
……………
Nghe Hải Phong nói có người đứng trước cửa nhà nên Sin mới chạy đến he hé cửa sổ ra nhìn.Không ai khác,chính là Dark,trong đám đó có cả Long!
Lờ mờ đoán ra được chuyện gì đó nên Sin mới ra hiệu cho Phong nói nhỏ nhỏ,cũng may là sáng giờ Sin chưa gây ra “động tĩnh” lạ nào để bọn họ phải phát hiện là có người trong nhà cả.
Thấy mặt cô bé lo lắng như vậy Hải Phong cũng cảm thấy khó hiểu và lên tiếng hỏi:
-Chuyện gì vậy,nhìn cậu giống sợ gì quá vậy?
-Đám người trước cửa là Dark đó,họ đang theo dõi mình xem mình có ở nhà không để còn thông báo với Ron.
-Chẳng phải cậu và hắn quen nhau à?vậy sao phải trốn chứ!?
-Chuyện dài lắm,có dịp mình nói tóm tắt cho.
Hải Phong gục gặt cái đầu.Thấy Sin nói gì cũng không dám nói lớn,đi cũng đi nhè nhẹ thì Hải Phong bắt đầu cảm thấy khó chịu.
-Hay mình đi chơi đi.Ở trong nhà ngột ngạt quá.
-Ưm…nhưng mà đi đâu được.Bọn họ cứ canh ở đó quài rồi đường nào mà đi bây giờ_Sin nhíu mày.Vì muốn đi đâu trước tiên phải ra nhà trước thì mới đi được.
Hải Phong suy nghĩ một chút thì lên tiếng vì đã có một ý tưởng hay ho và…quái lạ.
-Hay bạn giả là…có thai đi.Còn mình sẽ làm chồng bạn.Lúc ra ngoài bạn sẽ bịt khẩu trang và đeo kiếng bích cả mặt mày,đội thêm cái nón bảo hiểm nữa là ok.Hôm nay mình đi xe máy mà_Hải Phong nháy mắt cười cười.
Sin suýt phun hết mì trong họng ra vì câu nói ấy.Cô bé rất muốn la lên (nhưng không la được)
-Cái gì?nghĩ sao vậy.Không không được,ý kiến này bát bỏ!
-Chứ sao nữa bây giờ,dáng cậu quá quen thuộc với bọn họ rồi.Chỉ có cách này thôi.Hay cậu muốn chui rúc trong nhà mãi không dám đi đâu?
Cô bé nhíu mày lại không thích lắm,ai đời lại giả làm bà bầu.
Tưởng tượng tới cảnh mà nhét gì đó vào bụng làm nó to tướng thì quê chết được! @@
Đọc tiếp Tình yêu của thiếu gia – Chương 45