Sau khi đi chơi với nhau hết nguyên 1 ngày, chúng nó lại kéo nhau vào quán nước ngồi “tâm sự”, đang mải hàn huyên say sưa nói chuyện thì điện thoại của Hiền vang lên
“Cây ghi-ta kia khẽ đàn, ngân lên những tia nắng vàng.
Mắt ai trong veo như mơ, khẽ nhìn phía xa, ô kìa cánh hoa
Bay theo gió cuốn lên trời cao, xuôi theo ánh nắng sẽ về đâu?
Có lẽ sẽ đến chốn thiên thần đang hát ca .
Vô tư trong bao sắc hồng, cơn say mang tên giấc mộng
Ôi sao ta có thể thoát, giai điệu mê muội, ngân từ cây đàn.
Để rồi nụ cười của ai khẽ tinh nghịch hiện ra
Nụ cười đã làm ta say nắng”
( Lời Việt bài hát: Lời thật lòng quá mạo hiểm) * bài hát do nhỏ tự cover rồi cài làm nhạc chuông điện thoại*
- Alo! Chào baba yêu quý_nhỏ bắt đầu õng ẹo
- Ờ, đang làm gì đấy con_ ông Dũng ( bố của Hiền) ở đầu dây bên kia nói
- Con đang ngồi uống nước thôi, mà bố gọi cho con có chuyện gì không?_nhỏ
- Ơ hay con bé này, thế ta nhớ con gái ta gọi về cũng không được hả? Cứ nhất thiết phải có chuyện gì mới được gọi à?_ bố nhỏ ra vẻ bức xúc
- Ơ à không hihi, bố bớt giận_nhỏ nũng nịu
- Giỏi ha, đi chơi với 3 anh chàng ca sĩ bên xứ Trung có thấy vui không?_ bố nhỏ
- What? Sao bố biết?_ nhỏ ngạc nhiên hét lên làm cả 5 người còn lại ngồi đó giật nẩy cả mình
- Bố thì cái gì mà chả biết( thật ra bố nhỏ không yên tâm về sự an toàn của 3 đứa nó “ là Phương, nhỏ, và Quỳnh” nên đã âm thầm thuê vệ sĩ luôn đi theo dõi nhất cử nhất động của chúng nó), chuyển đề tài đi, bố vừa mua cho các con 1 căn nhà nằm ở phía đường XX gần khách sạn của con đang ở, thu dọn sang đấy đi cho đỡ phải ở khách sạn ( đúng là đại gia có khác, chả bù cho mình huhu)
- Thật á bố, ui bố con là tuyệt nhất hihi_ nhỏ nhảy cẫng lên
- Thôi ngay mấy cái trò nịnh nọt ấy đi, mau về thu xếp sang đấy luôn nhá, bố phải đi họp đã tạm biệt con gái diệu
Sau khi cúp máy mặt nó hớn ha hớn hở mà thông báo cho mọi người biết
- Ế thật á, sướng nhỉ? Còn phải ở chung phòng nữa không?_ câu đầu tiên mà Phương hỏi nhỏ là như vậy đấy vì nó cảm thấy áp lực khi phải chung phòng với Khải nhất là cái vụ đêm qua
- Cái đấy thì còn tùy, đã đến đó đâu mà biết, thôi chúng ta mau về khách sạn thu dọn đồ nghề đi_ Hiền
- Thế bọn tôi có được đến đấy không?_ Nguyên lên tiếng hỏi theo cách đùa giỡn
- Đương nhiên là có rồi_ Quỳnh và nhỏ Hiền đồng thanh, nó vẫn im lặng
- Vinh dự thế cơ đấy, thôi đi_ TFBOYS đồng thanh đứng dậy
******Về khách sạn*******
Chúng nó về phòng thu dọn đồ đạc rồi trả phòng, khi ra ngoài đường, chúng nó tự dưng thấy 1 chiếc xe ô tô màu đen sang trọng đỗ ngay ở đấy, thấy chúng nó ra cánh cửa xe ô tô cũng bật mở, từ bên trong lại có 1 người mặc áo đen quần đen, giày cũng đen nốt tiến về phía chúng nó
- Mời các cô các cậu lên xe
- Ế! Anh là ai vậy?_ nó hỏi
- Tôi là người làm của ông chủ Dũng_ người đó
- À!_ 1 tiếng à rõ dài phát ra từ miệng của cả 3 đứa con gái
- Các anh lên xe đi, bố em cho người tới đón đấy_ Quỳnh quay ra
- Ok
Khi chúng nó lên xe hết, chiếc xe từ từ lăn bánh hòa vào con đường đông đúc tấp nập xe cộ, những ánh đèn hai bên đường chiếu sáng thật rực rỡ. 20 phút sau chiếc xe đừng lại trước 1 ngôi nhà màu xanh dương, à mà không phải, chính xác là 1 căn biệt thự to đùng đoàng cách mạng
- Đã đến rồi cơ à, nhanh gớm_ Hiền uể oải chui từ xe ra, tiếp đó là Quỳnh, rồi đến nó và cuối cũng là TFBOYS
Khi bước chân xuống xe, ngước nhìn lên căn nhà to đùng ấy, không ai nén nổi được cảm giác lúc bấy giờ, cả 6 con người hét lên
- ÔI CHA MẸ TÔI ƠI, ĐẸP QUÁ ĐI MẤT
Không nén nổi sự háo hức, chúng nó nhanh chân mở cổng chạy vọt vào trong như lũ trẻ ( mạ ơi, 18, 19 tuổi rồi đấy nhá), khi mở cổng ra, hiện lên trước mắt chúng nó là 1 vườn hoa hồng đẹp không tả xiết được trồng ở hai bên lối vào, đi thẳng vào là cửa chính, chưa kịp đẩy cửa ra thì cửa tự mở, 1 người phụ nữ trung tuổi ăn mặc gọn gàng bước ra tươi cười
- Xin chào các cô chủ cậu chủ