2 phút sau, Phương bê khay nước ra đặt xuống bàn, nghe Nguyên và Thiên nói cảm ơn, tiếp tục cô đi ra phía Tuấn Khải đang ngồi và đặt li nước xuống, bất chợt anh cầm lấy tay cô, ánh mắt như soi xét, anh bắt đầu để ý tới cô ngay từ khi bước chân vào nhà, ánh đèn chiếu sang khuôn mặt xinh đẹp của cô, khuôn mặt này hình như anh đã gặp ở đâu rồi thì phải( thì đúng quá rồi còn gì, giành giật nhau cái khăn hàng hiệu màu xanh dương ở trong quán đó thi)
- Này, hình như chúng ta đã từng gặp nhau rồi nhỉ?
Bị nắm tay bất ngờ, Phương giật mình quay sang ngắm nghía 1 lúc rồi nói
-Ơ, chắc anh bị nhầm với ai rồi, tôi đâu có gặp anh lần nào đâu( thì cũng đúng thôi vì lúc đó Khải đang bịt khẩu trang, đội mũ kín mít thế ai mà nhận cho nổi)
-Cô biết nói tiếng Trung????_ Khải vẫn đang dò xét
-Ừ, tôi rất giỏi nói tiếng Trung, mà thế thì sao?_ nó
“ rõ ràng mình đã gặp cô ta ở đâu rồi, cả giọng nói này nữa nghe quen lắm”
Thấy anh vẫn đang ngẩn ngơ, Phương bỏ tay anh ra khỏi tay cô và chuẩn bị đi vào trong con mắt khó hiểu của 2 cô bạn và Vương Nguyên+ Thiên Tỉ. Lúc này Khải bỗng đứng bật dậy hét to
-Là cô, chính là cô
Phương nghe thấy vậy quay lại, trong đầu vẫn đang có hàng nghìn dấu ???????
- Khải à! Anh quen cô gái này hả?_ Thiên Tỉ
Không nói không rằng, Khải đi ra chỗ Phương đang đứng
-Cô chính là cái người mà đã giành cái khăn với tôi trong cửa hàng ngày hôm đó và cũng chính cô là người đã giẫm lên chân của tôi
-Hả??????_ Phương đơ người nhớ ra toàn bộ sự việc_ Là anh???
Xung quanh mọi người “ Ồ” lên 1 tiếng như đã hiểu rồi tiếp tục quan sát hai con người kia
-Phải chính là tôi? Trái đất cũng nhỏ nhỉ? Để tôi gặp được cô. Cô có biết cô giẫm chân tôi đau thế nào không hả??_ Khải trừng mắt
-Kệ anh chứ, mắc mớ gì tới tôi, ai bảo anh ngoan cố giật cái khăn của tôi làm gì_ Phương hất hàm cãi lại
-Cô….cô…_ Khải
-Cô cái gì mà cô, là anh sai chứ đâu phải tôi sai, xí_ nó
-Cô có biết sau lúc đấy tôi là thầm nguyền rằng tôi mà gặp được cô lần nữa cô sẽ không yên không hả? Nhưng may mắn ông trời đã cho tôi thấy được cô, phen này cô chết chắc, không trả thù được cô tôi không phải là Vương Tuấn Khải_ anh ta quát lên nhấn mạnh câu cuối
-À thế cơ đấy, để xem anh là gì được tôi. Hứ_ nói rồi nó lẳng lặng quay đi về phòng của mình
1 phút ngạc nhiên, sau đó trở về thực tại
- Ê! Giải thích coi chuyện gì đang xảy ra ở đây hả anh kia_ Thiên Tỉ
- Thì như các em thấy đấy_ Khải quay về chỗ ngồi uống 1 hơi nước vẻ mặt như đang suy nghĩ( chắc là đang suy nghĩ xem có cách nào trả thù lại không đây mà)
- À, chuyện này Phương có kể cho em nghe lúc trên đường đi mua cái khăn ấy về_ Quỳnh
- Như thế nào? Kể lại cho bọn tôi nghe ak_ Nguyên
- Là như thế này ^&*@!$#*^#&, đó_ Quỳnh kể lại toàn bộ sự việc khiến Thiên Tỉ, Nguyên và Hiền không khỏi bò lăn ra mà cười
Sau 2 phút cười sặc sụa, Nguyên mới lấy lại vẻ lịch sự hỏi:
-Hình như bọn tôi chưa biết tên các em thì phải?
-Dạ em tên là Nguyễn Thị Thu Hiền năm nay 17 tuổi
-Còn em tên là Phạm Thị Như Quỳnh năm nay cũng 17 tuổi, bọn em thích các anh lắm đó
-À, vinh dự cho bọn tôi nha, được 2 mĩ nữ xinh như hoa sủng ái_ Thiên Tỉ cười
Thấy Thiên nói thế, 2 đứa đỏ bừng mặt
-Ơ, em đâu dám, à đúng rồi, các anh lên đây em chỉ phòng cho
Nói rồi Hiền dẫn Nguyên lên phòng gần ngay phòng mình ( khôn thế, nói tóm lại là vị trí phòng được sắp xếp như sau) Phòng của Hiền => Phòng của Nguyên=> phòng của Thiên=> phòng của Quỳnh=> phòng của Khải=> phòng của Phương