Sau khi sắp xếp trong đồ đạc để ngày mai sẵn sàng về nước, TFBOYS xuống nhà ngồi ăn tối cùng 3 cô. Bữa cơm diễn ra trong im lặng pha 1 chút đượm buồn, thật sự rất căng thẳng, 1 tháng qua- quãng thời gian tuy ngắn nhưng họ đã quen với cuộc sống vui vẻ cùng nhau, ngày mai phải tạm biệt nhau rồi không biết bao giờ mới gặp lại.
Nhìn đi nhìn lại nét mặt của từng người, Thiên tỉ bỗng cất giọng “ cao lãnh” phá tan sự im lặng ấy
- Hôm nay mọi người sao thế? Sao lại không nói gì? Chẳng phải mấy bữa trước mọi người vẫn hay cười nói hay sao?
Bị Thiên Tỉ nói trúng tim đen, 5 con người còn lại ngước mặt lên nhìn nhau, Nguyên và Hiền khẽ thở dài 1 tiếng
- Sắp phải xa nhau rồi, cậu không buồn à Thiên Tỉ?_ Nguyên ngừng ăn quay sang nói với Thiên Tỉ
- Tớ biết là buồn nhưng chúng ta còn gặp lại nhau mà
- Cậu thì không nói làm làm gì, nhưng mà còn tớ với Hiền? Mấy tiếng trước bọn tớ vừa trở thành 1 cặp rồi đấy, xa nhau sống sao nổi_ lại thở dài thêm tiếng nữa Nguyên buông đũa chuẩn bị đứng lên, chợt trong đầu lóe ra 1 ý tưởng rồi lại ngồi xuống_ Hay là em sang Trùng Khánh với anh đi
Câu nói tưởng chừng như đùa nhưng Nguyên lại nói rất nghiêm túc khiến Hiền phải đắn đo. Qua Trùng Khánh với anh sao? Ngộ nhỡ sang đấy cô không thích hợp với điều kiện tự nhiên bên ấy thì sao? Còn bố mẹ của cô nữa chứ? Mà không sang cũng không được vì......còn có Nguyên của cô
- Ơ.....em...em, bố mẹ...?_ nhỏ nhìn Nguyên ấp úng
- Hay cậu thử xin ông bà chủ xem, ông bà yêu thương cậu như thế chắc sẽ đồng ý thôi với lại, cậu mà sang bên ấy kiểu gì mình chả được sang, mình cũng muốn sang Trung Quốc mà_ Phương vừa nhai vừa nói, thật lòng mà nói thì Phương rất thích nước Trung Quốc, nó luôn có cảm giác rằng mình cũng là 1 công dân bên nước ấy, và cũng chẳng hiểu sao nó lại như thế nữa
- Cái cậu kia, nhai hết đi rồi nói_ Quỳnh quay ra chỉ trích nó( sao chú ý đến nó thế không biết) rồi quay ra nói với Hiền_ Em nghĩ Phương nói đúng đấy chị, chị thử hỏi xem, rất có thể chị với Phương sẽ được đi, còn em chắc ở nhà quá
- Sao em phải ở nhà?_nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh xắn của Quỳnh, Thiên nói
- Có ai mời em đi đâu mà đi, tự nhiên đi à?_ Quỳnh tỏ vẻ giận dỗi
- Vậy tôi mời em đi_ Thiên Tỉ
- Ờ vậy em vui hì hì_ miệng của Quỳnh cong lên thành 1 đường tuyệt đẹp
Từ nãy đến giờ Khải ngồi quan sát, chăm chú lắng nghe ý kiến của từng người một bây giờ mới bắt đầu lên tiếng
- Theo anh nghĩ thì các em sang bên đấy cũng được nhưng mà......._ ngập ngừng 1 lúc sau Khải mới nói tiếp_ Các em dự định ở đấy bao lâu?
- Càng lâu càng tốt anh ạ_ Hiền
- Ờ vậy thì chắc không ở khách sạn được rồi, bất tiện lắm_ khoanh tay trước ngực Khải dựa người vào thành ghế
- Vậy phải ở đâu? Sống chỗ nào?......_ nó đang định hỏi nữa thì bị Khải chặn họng
- Cô im lặng giùm tôi cho tôi nghĩ cách đi! Hỏi gì mà hỏi nhiều thế
- Hừ, mặc xác nhà anh
Suy nghĩ đi suy nghĩ lại 1 hồi, chép miệng liên tục cuối cùng Khải cũng nghĩ ra “ Ok, nghĩ ra rồi”
Mọi người thấy thế xúm lại chỗ Khải và anh bắt đầu “ phân tích cặn kẽ” những gì mà anh vừa nghĩ ra
- Theo anh nghĩ thì việc Vương Nguyên và Hiền tạm thời phải giữ bí mật đã, có cơ hội sẽ thông báo với Công Ty TF và với Tứ Diệp Thảo vì đây là 1 chuyện lớn đấy. Hai em khi đi ra đường tuyệt đối không được quá thân mật, hiểu chưa? Còn về phần của cô và Quỳnh_ chỉ tay về phía nó và Quỳnh, Khải nói tiếp_ sang đó làm quản lí cho chúng tôi, bọn tôi sẽ giúp các cô xin vào Công Ty, như vậy có thể ở lại Công Ty và Hiền có thể bên cạnh Nguyên nhiều hơn_ đưa ra 1 tràng dài những ý kiến mà anh vừa nghĩ ra, Khải kết thúc bằng cách gật đầu cái “rụp”
Sau khi nghe những ý kiến của Khải nêu ra, Hiền và Nguyên vui mừng reo lên, không ngừng vỗ tay liên hồi khen “ anh Khải quả nhiên là người thông minh nhất hahaha“. Còn nó, Thiên và Quỳnh cũng gật đầu đồng ý. Suy ngẫm kĩ lại những gì Khải vừa nói, nó nhảy dựng lên
- Ê ê ê! Tôi hỏi cái này, thế ai làm quản lí của ai?
- Đương nhiên là Hiền- Nguyên, Quỳnh- Thiên, và tôi- cô_ Khải nhìn nó
- Tôi với anh?????_ nó đơ mặt nhìn lại Khải
Đứng dậy khỏi chiếc ghế, Khải xỏ 2 tay vào túi quần bước chậm rãi đến chỗ Phương, hơi cúi người thì thầm làm nó hốt hoảng
- Hay là......cô muốn làm trợ lí của Thiên Tỉ?
- Anh im ngay cho tôi_ nó quay phắt người, bịt chặt mồm của anh khiến anh ngạc nhiên_ Được rồi, tôi đồng ý, cấm anh từ lần sau không được như vậy nữa, không là chết với tôi
- Aaaaa, bỏ tay ra_ Khải gạt phắt tay của nó xuống quay lưng lại nhìn 4 con người đang trố mắt ra nhìn không hiểu chuyện gì đang xảy ra
- Hai người làm sao thế?_ cả 4 đồng thanh tập 1
- À không có gì, đùa nhau 1 tí ý mà_ nó cố gắng cười, 1 nụ cười hết sức giả tạo
- Ồ! Tình cảm ghê há_ đồng thanh tập 2
- Đâu có gì đâu mà tình cảm hìhì_ vẫn cái thái độ ấy, sau khi nói xong câu này, nó còn không quên quay ra lườm cho Khải 1 cái
- Vậy bây giờ cứ thống nhất thế đi, nào đi ôn tập Tiếng Việt thôi_ lạnh lùng nhìn mọi người, Thiên Tỉ quay ra cầm tay Quỳnh kéo lên tầng khiến nhỏ ngạc nhiên hết nhìn Thiên rồi lại nhìn bàn tay của mình bị Thiên nắm chặt kéo đi thật nhanh lên tầng và về phòng để lại Hiền, Nguyên, Khải, Phương cũng ngạc nhiên không kém
- Ơ này, bọn họ........._ Phương chỉ tay về phía đôi trai gái đang kéo nhau đi, quay đầu nhìn Khải trong lòng có chút buồn buồn, phải! nhỏ yêu Thiên thật rồi
- Kệ họ đi, chúng ta cũng lên học thôi_ nhìn thấy thái độ của Phương, Khải nhắc nhở
***Về đến phòng***
Sắp xếp lại đống sách vở trên bàn, Phương ngồi thụp xuống ghế sofa, khuôn mặt ỉu xìu, nghĩ lại cái cảnh Thiên nắm tay Quỳnh lại thở dài nghĩ ngợi “ không phải anh ấy thích Quỳnh đấy chứ?”
- Cô có định dạy học không? Định ngồi đấy thở dài đến bao giờ?_ phá tan cái suy nghĩ mông lung trong đầu Phương
- Ờ, tôi qua đây_ vác cái bộ mặt như đưa đám ngồi vào chỗ dạy, Phương chỉ chỗ này chỉ chỗ kia mà mặt vẫn như người mất hồn, thấy thế Khải cũng bực mình, không nhìn vào sách nữa mà khoanh tay trước ngực, dựa người vào thành ghế nhìn nó chằm chằm, cặp lông mày hơi nhíu lại. Phương do vẫn nghĩ đến cái cảnh Thiên nắm tay Quỳnh nên không để ý, 1 lúc sau nó mới giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ ấy, quay đầu lại nhìn Khải. Thấy Khải đang nhìn mình nó mới để ý rằng lúc nãy nó không chuyên tâm dạy học
- Tôi xin lỗi_ nó cúi mặt, nói nhỏ
- ............._ nhưng đáp lại nó là sự im lặng
- Tôi sai rồi, tôi xin lỗi thật mà, anh làm ơn đừng thế nữa_ nó thấy hơi sợ cái thái độ của Khải
-............._ Khải vẫn im lặng, vẫn khoanh tay trước ngực dựa người vào ghế nhìn nó chằm chằm không chớp mắt, phải chăng anh đã giận thật rồi