Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời soi chiếu vào khuôn mặt anh tú của Khải, anh nhíu mày tỉnh giấc. Mất 10s để hoàn toàn tỉnh táo, Khải vuốt lại mái tóc rồi bước xuống giường. Cảm thấy có gì đó không đúng, Khải quay người nhìn xuống . Sao tự nhiên trên giường anh lại có hai cái gối? Mọi ngày chỉ có một chiếc gối dành cho anh thôi mà? Nhớ lại tình huống tối hôm qua: à thì ra tối qua nó ngủ với anh, nhưng nó đâu mất rồi? Có lẽ là xuống dưới nhà rồi cũng nên! Nhẹ nhàng nở 1 nụ cười, Khải bước vào nhà tắm làm VSCN. Sau khi xong, anh bước xuống nhà gọi tên nó để ăn sáng rồi chuẩn bị đi học nhưng gọi mãi không thấy đâu.
- Quỳnh, em có thấy Phương đâu không?
Tuấn Khải tìm hết trên nhà rồi dưới nhà nhưng không thấy bóng dáng nó đâu cả, thật lạ
- Sáng tới giờ em cũng chưa thấy nó
Vừa mới dứt lời Hiền cũng chạy từ trên tầng xuống:
- Này có ai thấy Phương đâu không?
Thiên Tỉ và Vương Nguyên từ trong bếp đi ra, một tay cầm cốc sữa còn tay kia cầm bánh mì
- Bọn anh cũng không thấy Phương đâu cả!
Vậy rốt cuộc là nó đi đâu? Nó là đứa chuyên gia dậy muộn vào mùa đông. Nói đến việc dậy sớm ra ngoài đường chạy bộ là không thể nào! Có một chút gì đó lo lắng, Quỳnh cầm điện thoại gọi cho nó nhưng không thấy nó bắt máy. Nó ở đâu rồi? Sắp muộn giờ học rồi mà. Mãi một lúc sau, khi Quỳnh gọi đến cuộc gọi thứ 15 thì mới phát hiện điện thoại của nó trong phòng Khải. Chiếc điện thoại được đặt trên bàn học của Khải, dưới chiếc điện thoại còn có 1 phong thư, rốt cuộc là gì vậy? Khải hết nhìn Nguyên, Thiên rồi lại quay sang nhìn Hiền và Quỳnh. Cuối cùng quyết định bóc phong thư đó ra. Hiện ra trước mắt chúng nó là 1 lá thư dài
- Là chữ của Phương
Quỳnh phát hiện ra nét chữ của nó liền kêu lên 1 tiếng
****** 2 tiếng trước******
Nó khẽ cựa mình tỉnh dậy. Bây giờ là 4.30 sáng. Nó phải thật nhanh nếu không Khải mà tỉnh lại thì mọi chuyện hỏng hết. Nó nhẹ nhàng gỡ tay Khải ra rồi bước xuống giường, đầu tiên nó làm VSCN một cách nhanh chóng, khuôn mặt lộ rõ vẻ buồn rầu. Quần áo nó đã bí mật sắp xếp để vào Vali từ tối hôm trước. Khẽ chải lại mái tóc dài, nó đứng dậy kèm theo khuôn mặt băng giá, lạnh lùng, khác hẳn với thường ngày. Nó đi nhìn lại ngôi nhà 1 vòng, ghi nhớ lại tất cả những gì nó cần nhớ rồi lại nhẹ nhàng mở cửa phòng Khải. Anh vẫn đang ngủ, và đây là giây phút nó bên anh lần cuối cùng. Nhưng nó không còn nhiều thời gian, phải thật nhanh lên, nếu không anh sẽ tỉnh dậy. Nó tiếp tục bước đến bàn học của anh rồi ngồi xuống, tờ giấy trắng và chiếc bút đen nằm trước mặt, nó hít 1 hơi thật dài và bắt đầu đặt bút viết.................bức thư tạm biệt!
“ Tuấn Khải của em, có lẽ khi anh đang đọc bức thư này thì cũng là lúc em phải rời xa anh rồi. Em biết điều này đến với anh thật đột ngột, anh sẽ rất đau nhưng em không còn cách nào khác Tuấn Khải ạ! Lần đầu tiên gặp anh, em không nghĩ là mình sẽ yêu anh nhiều đến như thế này! Cảm ơn anh đã cho em hiểu thế nào là tình yêu đích thực, cảm ơn anh vì đã giúp em nhận ra người em yêu thực sự là ai! Thời gian qua em thật sự rất hạnh phúc vì có anh ở bên cạnh. Nhưng Tuấn Khải à! Kiếp này có lẽ chúng ta không có duyên rồi! Chúng ta phải kết thúc tại đây thôi. Em biết hiện tại anh đang cần một lời giải thích vì sao em lại ra đi thế này nhưng mà em không thể nói được. Anh là một chàng trai tốt, rất ấm áp, có thể nói là hoàn hảo về mọi mặt, ngoài kia chắc chắn sẽ không thiếu những người con gái yêu anh, thậm chí còn yêu anh nhiều hơn em đó. Hãy quên em đi và mở lòng với người con gái khác. Em tin cô gái mà anh chọn sẽ là một người có những đức tính cao quý: xinh đẹp hơn em, tài giỏi hơn em và như em vừa nói rằng cô ấy sẽ yêu anh hơn em. Từ ngày hôm nay sẽ không có em ở bên cạnh nữa rồi, anh phải sống thật tốt, ở nơi xa nhất định em vẫn sẽ còn dõi theo anh đấy. Cuối cùng, vẫn là cảm ơn anh trong thời gian qua..........cảm ơn vì tất cả. Em đi nhé, tạm biệt anh - người con trai em yêu, Vương Tuấn Khải”
Bức thư nó viết vội, trên bức thư còn có những chỗ bị nhoè vì nước. Đúng! Khi viết bức thư này, nó đã khóc. Nó quyết định sẽ để lại chiếc điện thoại kèm chiếc ốp nửa trái tim ở lại vì nó không muốn nhìn hình trái tim thiếu mất nửa kia và đó cũng là cách duy nhất để ngưng mọi liên lạc với anh. Nhưng ngưng liên lạc với Tuấn Khải đã đành, đằng này nó lại còn định ngưng liên lạc với cả 2 cô bạn thân của nó nữa sao?
Sau khi đặt bức thư và chiếc điện thoại lên bàn, nó bước chậm đến bên giường, cố gắng lưu giữ hình bóng ấy lần cuối. Nó nhìn anh ngủ, khẽ đưa tay vén nhẹ ít tóc mái rồi đặt lên má anh 1 nụ hôn nhẹ. Nước mắt coi bộ càng ngày càng trào ra nhiều hơn. Nó phải đi thôi, phải đi thật nhanh, nó sợ nếu nó còn ở đây thêm một giây phút nào nữa thì nó sẽ không chịu nổi mất. Cố gắng bịt miệng để khỏi phát ra tiếng nấc, Phương chạy nhanh ra khỏi phòng Khải, kéo Vali quần áo và bước đi
- Tạm biệt anh, Vương Tuấn Khải
*****Trở về hiện thực*****
Bàn tay cầm bức thư bỗng trở nên run run, nước mắt không chủ động rơi xuống. Ngày hôm qua vẫn còn đang hạnh phúc như vậy cơ mà! Ai làm ơn nói cho anh biết đây không phải là sự thật đi! Chỉ là mơ đúng không?
- Phương.............cậu ấy....................._ mọi chuyện đến quá bất ngờ, nó bỏ hai con bạn thân rồi cứ thế đi sao? Nhưng mà rốt cuộc là nó đi đâu?
Quỳnh thấy vậy, đôi chân bỗng bủn rủn như không thể đứng vững rồi từ từ ngã khuỵ xuống đất, may mắn Thiên đưa tay ra đỡ lấy nhỏ kịp thời. Nguyên thấy Khải mặt biến sắc, Nguyên chưa trải qua cảm giác như vậy bao giờ nên cũng không thể biết nhưng có lẽ anh Khải đang rất đau nhưng lí do là gì khiến Phương phải ra đi như vậy?
Tuấn Khải sau giây phút kinh ngạc, anh vội bỏ lại bức thư lên bàn, chạy một mạch xuống đường bắt taxi. Chiếc taxi Khải đang ngồi nhanh chóng tiến thẳng tới ngôi biệt thự nhà Âu Dương. Khải nhanh chóng xuống xe, kiên nhẫn ấn chuông cửa
- Xin hỏi cậu thanh niên này tìm ai?_ người quản gia của ngôi biệt thự này nhanh chóng mở cổng
- Bác cho cháu gặp ông Thiên Minh, cháu thực đang có việc rất gấp cần gặp ông ấy
Đúng vậy! Anh nhanh chóng tới đây với hi vọng ông Thiên Minh sẽ có chút manh mối gì đó để tìm ra nó, vì ông là bố nó cơ mà.
- Xin lỗi cậu nhưng ông chủ đã đưa đại tiểu thư ra sân bay từ sáng sớm rồi, cách đây khoảng hai tiếng gì đó, cụ thể là bay đi đâu thì tôi không biết!
Đại tiểu thư? Chẳng phải là nó sao? Nhưng mà ra sân bay từ sáng sớm? Đúng rồi! Nó bỏ anh thật rồi!
Lại nói đến Âu Dương Thiên Minh, vào khoảng thời gian 4 ngày trước, Quách Đình Vĩ đã đích thân vào nhà ông với mục đích hỏi cưới cho con trai. Lúc đầu thì ông có hơi nhạc nhiên, ông biết rõ Khải và Phương đang là 1 cặp nên rất khéo léo đã từ chối
- Xin lỗi ông nhưng có thể cho tôi chút thời gian không? Còn phải xem ý kiến của cháu nó thế nào đã chứ tôi không thể quyết định được
Chính xác hơn là tôn trọng ý kiến cá nhân của con gái mình. Ông không muốn ép hôn nó, ông muốn con gái ông lấy được người mà nó yêu thương. Nó tuyệt đối không thể như ông ngày xưa được, cũng chỉ vì lí do đó mà ông đã mất đi Bảo Lan yêu dấu! Nhưng ngoài dự đoán của ông, tối hôm qua nó đã gọi điện và nói sẽ đồng ý kết hôn với Devil, sáng sớm ngày hôm nay sẽ sang Hàn Quốc để chuẩn bị hôn lễ. Trong thân tâm ông cũng chưa muốn cho nó lấy chồng vì ông mới tìm thấy nó sau 17 năm thất lạc thôi mà.
===Tuấn Khải trở về nhà với khuôn mặt thất thần. Không! Anh không thể bỏ cuộc, phải tìm cho ra nó, phải bắt nó nói hết lí do vì sao nó làm vậy====
Lúc nó đáp xuống sân bay Hàn Quốc cũng là tròn 15.00h theo giờ của Hàn Quốc. Trên máy bay nó đương nhiên là ngồi cùng Devil, khuôn mặt lạnh lùng không nói chuyện với Devil 1 câu khiến anh ta có chút tức giận nhưng rồi lại thôi, trước sau gì nó cũng sẽ là vợ hắn thôi!
Ngồi trên chiếc xe ô tô sang trọng do Devil cử người đưa tới. Xứ sở Kimchi nổi tiếng đẹp là thế nhưng nó cũng không buồn nhìn liếc lấy 1 cái. Đôi mắt nhắn lại như muốn buông xuôi tất cả, mới có mất tiếng xa anh mà nó cảm thấy như xa hàng ngàn thế kỉ, nó nhớ Khải, thực sự rất nhớ. Hiện tại giờ này anh đang làm gì? Mong là sau khi đọc xong bức thư nó để lại, Khải sẽ không đau lòng ( không đau sao được đây?)
Chiếc xe ô tô dừng trước 1 căn biệt thự nguy nga, hai bên lối vào là 1 khu vườn hồng kiều diễm................
- Tôi thấy em cần nghỉ ngơi_Devil thấy nó có vẻ mệt mỏi, búng tay 1 cái thì từ đằng sau 1 loạt hầu gái xếp hàng chờ lệnh_ Mau đưa cô chủ lên phòng
Câu nói vừa dứt, một chị chạy tới cầm Vali của nó kéo lên, một chị nhanh nhẹn hướng dẫn nó tới phòng của mình. Mọi thứ thật khác, không còn là căn phòng màu xanh dương ấy nữa mà thay thế là 1 căn phòng màu hồng nhạt. Trong phòng nó có 1 chiếc ti vi màn hình cong, một chiếc giường lớn, có tủ lạnh, có nhà tắm, vân vân và mây mây ( có nghĩa là gi gỉ gì gi cái gì cũng có). Nó ngả lưng lên giường ngủ liền 1 mạch tới tối, sau khi tắm xong, nó khoác lên mình 1 bộ váy hàng hiệu màu vàng rồi chậm rãi bước xuống nhà ăn tối. Với 1 chiếc bàn dài, nó ngồi 1 đầu, Devil ngồi 1 đầu. Ngọn nến mập mờ trên bàn ăn, ly rượu vang đắt tiền ơn trước mặt nó
- Muốn tôi dẫn em đi dạo 1 chút chứ?
Nó ngồi cắt miếng bít tết bỏ vào miệng nhàn nhạt đáp
- Tôi mệt, không muốn đi
Nó lạ lắm, ngày trước Devil thường thấy nó cười nhất là khi bên cạnh Khải nhưng sao từ sáng tới giờ nó kiệm lời lắm, khuôn mặt lạnh băng. Ở bên cạnh hắn nó không vui đến thế sao? Cơn giận dữ trong Devil lại tăng lên dữ dội nhưng rốt cuộc hắn lại phải áp chế sự giận dữ đó xuống. Từ giờ cho đến lúc kết hôn phải nhẫn nhịn một chút.
Nó ăn xong, không mảy may để hả tới Devil rồi cứ thế đi thẳng lên tầng. Ngồi trong phòng nó cảm thấy chán nản nên bật ti vi lên xem cho vơi bớt phần nào sự không vui. Ti vi đang phát nhạc Quốc Tế. Bỗng màn hình ti vi chợt tối lại, thì ra ti vi đang chuyển đến bài tiếp theo. Khoan đã, ti vi đang chiếu bài hát Nỗi Nhớ Vòng Đu Quay của Khải mà? Hình ảnh anh hiện lên trong MV đượm buồn, ánh mắt nặng trĩu..............Nhìn thấy anh, nước mắt nó tự nhiên lại rơi.
- Tuấn Khải, em nhớ anh..........!
Từng tiếng khóc cho đến câu nói đã lọt vào tai Devil
- Kiềm chế Devil, mày phải kiềm chế, cô ấy dù sao cũng sẽ thuộc về mày thôi
Hắn ta nói vài câu tự động viên bản thân, nói gì thì nói nhưng cũng phải thông cảm thật. Mới xa nhau một ngày, làm sao có thể quên nhanh như vậy được.
Nói thì nói vậy thôi chứ thực chất con ác quỷ trong người Devil lại chuẩn bị hiện hình rồi, hắn ta lái chiếc xe BMW lao nhanh trên con đường cao tốc thể hiện sự giận dữ tột độ. Nhưng cũng phải công nhận nha: nó là người con gái đầu tiên khiến Devil có những hành động như vậy!