Tình Yêu Cuối Cùng Của Miên Tử

Chương 3: Chương 3: Chương 3 : Làm quen với cuộc sống mới




Từ giờ Hân Miên sẽ gọi là Miên tử---- ------ ------ ------

Miên Tử đi tới tủ quần áo sa hoa, chọn một chiếc quần jean sáng màu, có vết cào xước ở đầu gối và chiếc áo ba lỗ bó sát người màu đen. Cô cũng không muốn ăn mặc giống vậy, nhưng đây thực sự là bộ đồ kín nhất cô tìm được sau khi lục đi lục lại 5 lần tủ quần áo này.

Nghĩ hồi lâu, Miên tử lại lục lại một lần nữa và tìm được một chiếc denim jacket rồi khoác vào.

Ngắm mình trong gương, thấy đã ổn, Miên tử định bụng đi ra ngoài thăm quan ngôi nhà.

Như những gì cô nghĩ, ngôi nhà này thật đẹp. Cả căn nhà bao phủ một màu trắng nhẵn nhụi, sạch sẽ không một hạt bụi, nhưng có một cảm giác rất lạnh lẽo. Căn nhà này như không có người nào khác ngoài cô vậy. Từ hành lang tầng 3 đi xuống. Cô thực sự không thấy ai cả.

Đặt chân xuống tầng 1, cô nhìn trước ngó sau cũng thấy vắng vẻ. Chắc chỉ có cô ở nhà một mình. Theo cuốn nhật ký kia thì anh trai của Thủy Miên rất ít khi về nhà. Hình như bận việc công ty thì phải. Bình thường đều là Thủy Miên đến công ty anh ta chứ anh ta rất hiếm khi có mặt ở nhà. Chắc bây giờ cũng vậy.

Càng nghĩ, Miên Tử lại càng thấy vui. Không có người đó ở đây thì cô càng dễ sống. Lỡ để anh ta nhận ra điều gì khác thường thì không tốt. Nếu anh ta mà biết em gái anh ta đã chết, chắc sẽ đau lòng lắm.

Miên tử nghĩ hồi lâu, chạy đi tìm phòng bếp vì thấy đói bụng. Mở tủ lạnh ra, cô thấy thật hạnh phúc. Trong tủ lạnh, cái gì cũng có. Thịt cá, trứng, sữa, ngũ cốc, hoa quả…, mọi thứ đều ở đây, tùy cô định đoạt.

Cô từ năm 30 tuổi đã quen ăn đồ tây do nhiều năm đi dự tiệc và đi ăn với khách hàng. Không phải Miên tử không yêu tổ quốc mà chỉ do thói quen ăn uống đã làm dạ dày thay đổi mà thôi.

Tủ lạnh có rất nhiều đồ, nếu đã không có ai ở nhà, vậy mình sẽ ăn một bữa thịnh soạn. Cô chọn 1 suất beef-steak đông lạnh, nửa cái bông cải xanh, cà rốt và 1 củ khoai tây.

Miên tử dã đông thịt bò sau đó rửa sạch bông cải xanh, cắt thành miếng vừa ăn. Cà rốt thì được nạo vỏ và cắt thành những miếng vuông vắn cực đẹp mắt. Bàn tay cầm dao của Miên Tử nhanh thoăn thoắt cắt khoai tây thành những miếng dài, nhỏ để chiên.

Bắt đầu vào công đoạn chế biến, cô đặt chảo lên bếp hồng ngoại hiện đại, điều chỉnh nhiệt độ và bật thiết bị thông gió. Tiếp đó, Miên tử xắn một miếng bơ vào chảo, đợi khi nào bơ chảy, cho miếng thịt bò vào. cứ 30s lật miếng thịt bò 1 lần. Đến khi đủ độ chín, cô thả một vào sợi rau vào để beef-steak được thơm hơn.

Miên tử để miếng mịt ra đĩa, mỉm cười sáng lạn nhìn thành quả của mình. Mùi hương thật thơm.

Sau đó cô cho bông cải và cà rốt trần qua nước nóng và chiên khoai tây chỉ trong 2 phút.

Vừa trang trí cho đĩa beef-steak, Miên tử vừa cười. Đây là bữa ăn đầu tiên kể từ khi trùng sinh.

Kiếp này, mặc kệ số phận ai đó như thế nào. Mặc kệ ai sông sai chết đều không quan trọng. Hiện tại no bụng mới là vấn đề quan trọng.

Cô mang đĩa thức ăn thơm ngào ngạt ra bàn ăn rộng thênh thang. Một mình ngồi ở đó quả thực cô đơn. Cô thấy chiếc tivi 50inch ở trên tường, định bụng muốn xem chút tin tức hay phim ảnh gì đó. Sau khi đi một vòng phòng ăn, rốt cuộc cũng tìm thấy. Thực khổ đi mà, ăn một bữa ăn cũng khổ nữa. Thịt bò của cô nguội mất thôi.

Vừa xem phim vừa ăn xong đĩa thức ăn, cô đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Giờ thì cô phải tìm hiểu thêm về Thủy Miên và gia đình này. Hồi nãy khi xem tivi cô đã xem được tin tức mất tích của mình. Chết rồi chứ sao nữa. Hồn thì đang ở đây nè, nhưng xác cô ở dưới chân Côn Sơn cơ. Thật là hơi khó chịu nhưng cô phải thừa nhận mình đã chết và mình sẽ sống cuộc sống thứ hai. Cuộc sống này phải tốt hơn trước. Cuộc sống này phải vì chính bản thân cô.

Cô cần đi ra ngoài, hơn nữa, cô phải rút số tiền cô để trong tài khoản, không thể để mất được. Mặc dù, cô đã viết di nguyện, nếu cô chết thì tiền của cô sẽ quyên cho quỹ phúc lợi quốc gia, nhưng ở thời điểm hiện tại, cô chỉ là một học sinh trung học, không có gì trong tay.

Với lại, người anh đó lại rất ghét «mình “. Do vậy, cô cần số tiền đó. Cô lên phòng của mình và tìm trong ngăn kéo bàn trang điểm thấy chiếc ví. Mở ra thì thấy trong đó cũng có hơn chục triệu và vài cái thẻ vàng gì đó. Cô chạy xuống dưới nhà, vừa bước ra khỏi nhà thì có một người đàn ông bước đến

“ Cô chủ, cô đi đâu vậy, có cần tài xế không hay đi xe riêng “

Cô nhìn người đàn ông mặc đồ đen này, hình như là vệ sĩ

“ Không cần, tôi tự đi. Không cần phiền như vậy đâu. “

Nói xong, cô nghĩ, nếu thân thể này có xe thì cô nên đi chứ đi taxi thì bắt xe giờ này cũng khó. Hiện tại là 1h34 chiều. Cô nói

“ Xe tôi để ở đâu, Anh lái xe tối đến đây đi “

Anh ta cung kính “ Vâng “

Như Miên tử đoán, nhà này giàu như vậy, xe chắc rất nhiều, chìa khóa nên do vệ sĩ hay quản gia giữ. Mấy cuộc tiểu thuyết ngôn tình đã phát tác dụng rồi. Không uổng công thời con gái cô hay nghiền mà.

Khi anh ta lái chiếc xe tới, cô ngạc nhiên, đó là chiếc audi A8 màu đỏ sang trọng. Người bình thường sao có thể đi chiếc xe như vậy. Cô là doanh nhân, đến năm 32 tuổi mới dám mua chiếc Bently. Thủy Miên là học sinh trung học đã được lái ô tô mà còn là ô tô sang trọng như vậy. Cô lại càng khẳng định gia đình này không phải vừa đâu.

Khi vệ sĩ xuống xe, cô lễ pháp cảm ơn đã làm cho anh ta đứng hình. Cô chỉ biết cười trừ, sau đó bước vào trong xe và phóng đi. Ra khỏi biệt thự, cô dừng xe, ngoái đầu lại nhìn mới phát hiện, đây là khu biệt thự lớn nhất nước- nơi mà cô dù có nhiều tiền cũng chẳng dám mơ tới. Thật quá xa xỉ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.