Edit: Mina
Tháng 5 Chu Phác Ngọc đi thực tập ở Nguyên Đạo, Nguyên Đạo là phòng đấu giá nghệ thuật số một, cô chỉ là thực tập sinh, để đuổi kịp tiến độ kế hoạch của buổi triển lãm mỗi ngày cô đều bận đến nỗi chân không chạm đất.
Vị nghệ thuật gia tổ chức sự kiện lần này là người khá có tiếng trong giới dạo gần đây, nghệ thuật gia có chút xoi mói là điều khó tránh khỏi, từ sân bãi của hội triển lãm bọn họ đã tranh luận không ngừng nghỉ, Chu Phác Ngọc sửa bản thảo thiết kế sửa đến choáng váng đầu óc.
Tháng 6 buổi triển lãm diễn ra, hôm đó, trong lòng Chu Phác Ngọc có chút thấp thỏm, may mắn hiện trường hưởng ứng rất tốt, nghệ thuật gia dẫn bạn bè của mình đi ngắm quanh phòng triển lãm, Chu Phác Ngọc đi theo vị cấp trên cùng cộng tác.
“Phác Ngọc?”
Chu Phác Ngọc nghe thấy giọng nói quen thuộc, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tống Từ, hôm nay bà vẫn xinh đẹp động lòng người như mọi khi, mặc bộ váy dài màu tím nhạt, trên đầu đội chiếc mũ rộng vành nhưng không hề khoa trương.
Ánh mắt mọi người dừng lại trên người cô, Phác Ngọc đành phải gọi: “Mẹ.”
“Thì ra là con gái của cô à.” Nghệ thuật gia cười nói: “Là một đứa trẻ xuất sắc.”
Mọi người xung quanh sôi nổi phụ họa, Tống Từ đi về phía cô.
“Mẹ, con còn phải làm việc.”
Tống Từ cười nói: “Con đi xem triển lãm cùng khách cũng không được sao?”
Phác Ngọc không thể nói lại bà, đành phải đi theo, đến buổi trưa cùng Tống Từ dùng bữa.
“Sao lại muốn đi làm ở Nguyên Đạo?”
“Nguyên Đạo đứng đầu trong ngành sản xuất, vả lại con cũng thích phụ trách các buổi triển lãm.”
“Có xem xét việc đi du học không? Mẹ có thể giúp con.”
Phác Ngọc đặt đôi đũa xuống: “Mẹ, con không muốn đi.”
Cô biết suy nghĩ của Tống Từ, bà chưa bao giờ tán thành chuyện cô và Trần Cừu An ở bên nhau, thậm chí không từ bỏ bất cứ cơ hội nào khuyên nhủ cô chia tay.
“Mẹ, con không muốn chia tay Trần Cừu An.” Cô dừng lại một chút: “Ít nhất không phải hiện tại.”
Tống Từ mím môi, sắc mặt không vui: “Đến khi nào chứ? Phác Ngọc, ở bên nhau càng lâu càng khó rứt ra.”
Chu Phác Ngọc dựa vào lưng ghế, có chút bất lực, sao cô không biết chứ.
Hai mẹ con gặp mặt ra về không vui, buổi tối Phác Ngọc trở lại biệt thự Tây Sơn, Trần Cừu An đang nấu ăn trong phòng bếp.
Cô ôm anh từ phía sau, Trần Cừu An bật cười thành tiếng, gợi cảm lôi cuốn.
Tối nay Phác Ngọc lớn mật nhiệt tình, cô ngồi trên bụng Trần Cừu An, trên dưới phun ra nuốt vào, Trần Cừu An giữ eo cô, tiến vào ngày càng sâu.
“Ưm ~ anh, anh chậm một chút.” Giọng cô pha lẫn mật ngọt.
Trần Cừu An cười ác liệt: “Bảo bối, chậm một chút làm sao em sảng khoái được?”
Tuyết trắng mềm mại hệt như hoa chi loạn chiến (1), Phác Ngọc chỉ cảm thấy toàn người nóng lên, cô bám lấy bàn tay nắm trái anh đào của anh, mắt Trần Cừu An đỏ ửng, ra vào mạnh mẽ hơn.
(1) 花枝乱颤 – Hoa chi loạn chiến: cười đến run rẩy cả người/cười đầy phóng túng, cười phá lên.
Anh chọc vào cái điểm kia, làm càn xâm nhập, Phác Ngọc sắp không chịu nổi, rên rỉ xin tha: “Trần ~ Trần Cừu An, cho em ~ khó chịu quá.”
“Bảo bối, nói chút gì đó dễ nghe đi.” Trần Cừu An cắn mút đầu vú cô, Phác Ngọc khó chịu, tay ôm mái tóc anh, cô sát lại gần bên tai anh, cắn vành tai anh.
“Anh trai, quá lớn, ưm ~” Khuôn mặt Phác Ngọc đỏ bừng.
Trần Cừu An ra vào mấy trăm lần, cuối cùng thẳng eo phụt bắn, Phác Ngọc cũng đồng thời lên đỉnh.
Sau hoan ái ngập tràn vui sướng là nghỉ ngơi dưỡng sức dài lâu.
“Buổi triển lãm hôm nay rất thành công.” Phác Ngọc có chút tự đắc.
“Giỏi vậy à? Muốn anh đi cổ vũ không.”
Anh còn muốn đi? Phác Ngọc lắc đầu liên tục.
Phác Ngọc nói: “Hôm nay gặp mẹ em ở buổi triển lãm.”
Sau một hồi, Trần Cừu An nhìn vào đôi mắt cô, cười dịu dàng: “Sau đó thì sao?”
Tay cô đè nhẹ lên đôi môi đang cười của anh: “Sau đó mẹ khen em.”
Trần Cừu An vuốt mái tóc cô, ôm cô vào trong ngực, cô gần như tham luyến hơi thở của anh.
Cô muốn cả cuộc đời này chứ không phải chỉ gắn bó trong chốc lát.
• 14/06/2019 •