Tình Yêu Đau Dạ Dày

Chương 24: Chương 24: Bất Lợi Ngay Trước Mắt




CHƯƠNG 23 – SAY RƯỢU NÓI LỜI THẬT, BẤT LỢI NGAY TRƯỚC MẮT

Nhìn Vệ Đằng vẫn cúi đầu uống rượu trước mặt, mặt hắn đỏ bừng bừng, Tiêu Phàm chợt đến một trận đau lòng.

Cậu ấy nhất định không biết vừa rồi chỉ là diễn trò, cậu ấy nhất định tin rằng mình quan tâm nhiều đến Diệp Kính Văn.

Tận sâu trong tim có một giọng nói đang kêu gào, cậu ấy đơn thuần như vậy, mi không nên lừa cậu ấy như thế, tổn thương cậu ấy, không nên đối xử với cậu ấy như vậy!

Nhưng lý trí tự nói với bản thân, rất nhiều chuyện phải khoái đao trảm loạn tê liệt.

Tình cảm của Vệ Đằng đối với mình đặt rõ ràng trên mặt, không thể trơ mắt nhìn cậu ta càng lún càng sâu, như vậy đối với cậu ta lại càng tàn nhẫn.

Lại tiếp tục, hắn sẽ đau khổ hơn.

Không muốn trực tiếp cự tuyệt hắn khiến hắn khó xử, cho nên lần nữa ở cạnh chọc sườn, tỏ rõ lập trường của mình.

Nhưng Vệ Đằng lại sống chết không buông, người này, cố chấp khiến người ta bất đắc dĩ lại đau lòng.

Hy vọng hắn có thể hiểu nỗi khổ tâm của mình, có thể thừa dịp còn sớm buông tha, đối với hai người đều tốt.

―Tiêu Phàm… anh cùng Diệp Kính Văn… quan hệ tốt lắm à?‖ Vệ Đằng vẫn cúi đầu, âm thanh nhẹ nhàng khiến người ta đau lòng.

―Đúng vậy, quan hệ của tôi với cậu ấy rất tốt, lời đồn về Hắc Bạch song lang cậu cũng từng nghe qua mà? Bối cảnh gia đình chúng tôi rất giống nhau, đều là làm kinh doanh, phương thức bồi dưỡng của người nhà với chúng tôi cũng rất gần, ngay cả tuổi thơ cũng đều giống đến khác thường. Chúng tôi là cùng loại người, cho nên, đề tài chung rất nhiều, lúc ở cạnh nhau nói chuyện phiếm rất hợp.‖ Hiếm khi một hơi nói nhiều như thế, nhưng lại về Diệp Kính Văn, Vệ Đằng, cậu hiểu ý tôi không? Tiêu Phàm vừa nói vừa nhìn Vệ Đằng, chỉ thấy hắn vẫn cúi đầu, cũng không có phản ứng gì quá lớn.

―Nga‖

Vệ Đằng miễn cưỡng ứng một tiếng, đè nén sự chua xót trong mắt, tiếp tục rót ly rượu, giả vờ như chẳng để tâm mà uống tiếp.

Đúng vậy, các anh là người cùng thế giới, đều có thẩm mỹ cao như nhau, tao nhã như nhau, gia thế mạnh như nhau, hoàn cảnh sống như nhau. Các anh ở cạnh nhau tán gẫu rất vui cũng bình thường, nào giống tôi, ở trước mặt anh cũng không biết nói gì cho phải, những điều tôi nói sợ anh không có hứng thú, sợ anh cảm thấy thô tục, anh lại không thèm nói gì với tôi.

Sinh nhật hắn anh canh chuẩn thời gian, đúng 0h sáng, đặc biệt gọi điện thoại đường dài quốc tế chúc mừng, còn tôi? Xem là thứ gì?

Đối tượng bầu bạn lúc anh nhàm chán, lúc anh đau khổ buồn bực, như thế thôi sao?

―Tiêu Phàm, không còn sớm nữa, về thôi. Hôm nay uống rượu thật sảng khoái, a a.‖ Mặt Vệ Đằng đỏ đến dọa người, lúc đứng dậy cũng lảo đảo muốn ngã.

―Cậu say rồi?‖ Tiêu Phàm vội vàng đỡ hắn, Vệ Đằng toàn thân vô lực, tựa vào ngực Tiêu Phàm cười khúc khích.

―Say cái thí á, lão tử nhiều năm như vậy còn chưa từng say, ha ha ha, hôm nay uống mới mấy ly liền say sao? Anh coi thường tôi quá nha…‖

Tiêu Phàm liếc nhìn đống chai bia rải rác trên bàn, tìm nhân viên phục vụ tính tiền, sau đó đỡ Vệ Đằng ra cửa.

Gió lạnh thổi, Vệ Đằng tựa hồ như càng mơ mơ màng màng, bước đi lảo đảo, Tiêu Phàm buộc lòng phải giữ cố định hắn trong ngực, từ từ dìu đi.

―Hì hì, trong lòng tôi khó chịu, anh nói xem sao lại khó chịu như vậy chứ…‖

―Giống như bị kim châm vậy, nga không, là bị kiến cắn, hắc hắc, kiến cắn toàn thân.‖

―Tôi việc gì muốn làm tình làm tội bản thân chứ, anh nói xem, có phải anh cảm thấy tôi đặc biệt dễ bị bắt nạt, ha ha, tôi cũng cảm thấy bản thân đặc biệt giống trái hồng (*), kỳ thực tôi cũng hiểu, tôi đây a, chính là rất dễ bị ăn hiếp…‖

Vệ Đằng quả thật đã say rồi, đôi mắt mê man, bước chân không vững, miệng nói lung tung.

Tiêu Phàm để cho hắn tựa cả vào ngực mình, hắn còn không nhúc nhích, cảm giác giống như đang kéo một cái xác.

―Nôn…‖

Vệ Đằng đột nhiên đẩy Tiêu Phàm ra, bám được một gốc cây lại bắt đầu nôn, nôn đến kinh thiên động địa, phun toàn bộ cơm tối ra hết.

Tiêu Phàm bước lên, vỗ nhẹ lưng hắn, ―Không sao chứ?‖

―Nôn… không sao, tôi đã nói với anh, tôi không thể nào say mà, ha ha, chưa từng biết say…‖

―Nôn…‖

Phun thật lâu, đến tiếng nôn cuối cùng, cảm giác tê tâm liệt phế, giống như cả dạ dày cũng đã nôn ra.

Tiêu Phàm đứng sau lưng hắn, nhìn Vệ Đằng nôn đến thê thảm như vậy, trong lòng cũng bị co rút.

Không dễ dàng nôn xong, lúc này Vệ Đằng mới an tĩnh lại, mềm oặt mà tựa vào ngực Tiêu Phàm, nhắm mắt không nói lời nào.

Tiêu Phàm lấy khăn giấy ra lau khóe miệng hắn, đỡ hắn, hắn lại không đi, đành phải bế hắn lên.

Thật gầy.

Là do dạ dày không khỏe à? Thấy bình thường hắn ăn nhiều như vậy, cũng không dày thịt, ôm vào lòng thật nhẹ.

Hắn ngủ rất anh tĩnh, nhưng không an ổn, lông mi thật dài run lên, không biết là mơ đến cái gì, khuôn mặt vừa đỏ vừa nóng, miệng khép mở hô hấp, mang theo hơi rượu nồng.

Tiêu Phàm đột nhiên nghĩ, không bằng cứ như vậy mà ôm hắn thật tốt, chuyện gì cũng không suy tính nữa, lòng mình hãy để hắn lấp đầy, đây chẳng phải là điều hắn muốn sao?

Rất nhanh, lý trí lại đè ép loại suy nghĩ này xuống.

Tiêu Phàm biết, bản thân hiện tại, những thứ tình cảm ngổn ngang đối với Lâm Vi và Diệp Kính Văn còn chưa có biện pháp dứt bỏ, dạng này mà tiếp nhận Vệ Đằng, chỉ là loại lừa gạt, lừa gạt hắn, lừa gạt chính mình, cuối cùng lưỡng bại câu thương.

Không yêu hắn nhưng lại tiếp nhận hắn, đối với hắn cũng không công bằng, cũng là không tôn trọng tình cảm của hắn.

Cho nên…

Vẫn là nhân lúc còn sớm mà kết thúc đi, để hắn chết tâm, để hắn tìm người thực sự đáng giá hắn yêu.

Lúc đến lầu nghiên cứu sinh đã gần 1h, ký túc xá của Vệ Đằng đã sớm cấm cửa, Tiêu Phàm cũng không muốn ôm Vệ Đằng say đến mơ hồ như vậy về ký túc xá, đành nói với dì quản lý một tiếng, bế về phòng mình.

Vệ Đằng bị thả lên salon liền tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn thấy Tiêu Phàm nghiêng ngả ngay trước mắt, liền bắt đầu cười khúc khích.

―Tôi tắm cho cậu trước, được không?‖ Tiêu Phàm không phát hiện giọng nói của bản thân dịu dàng cứ như dỗ tình nhân.

―Nhức đầu, hắc hắc, tắm đi …‖

Vệ Đằng còn chưa tỉnh táo, lời nói vẫn còn lẫn lộn, Tiêu Phàm ôm hắn đến phòng tắm, nhẹ nhàng cởi lớp quần áo bị hắn nôn mửa khắp nơi, kể cả quần áo chính mình, cùng bỏ vào máy giặt.

Nhanh chóng cởi lớp quần áo cuối cùng, thân thể trần truồng của Vệ Đằng, làn da trắng mịn dưới ánh đèn đặc biệt xinh đẹp, lúc bế hắn vào bồn tắm, tay chạm vào da thịt, trơn tuột ấm áp.

―Cậu đừng lộn xộn, tôi giúp cậu tắm.‖

Vệ Đằng cũng biết nghe lời, híp mắt nhìn Tiêu Phàm, ngoan ngoãn nằm trong bồn tắm, để Tiêu Phàm tắm cho.

Bởi vì say rượu, toàn thân Vệ Đằng đều hồng, đôi mắt mê man, đôi môi khẽ mở, rất là đáng yêu mê người.

Chẳng qua tâm tư Tiêu Phàm cũng không đặt trên thân thể hắn, đối với hắn cũng không có phần ham muốn gì không nên, nhìn hắn trần truồng, chẳng qua là kinh ngạc ngưỡng mộ.

Mặc dù gầy nhưng không có khó coi chút nào, ngược lại rất có dáng vóc.

Xương quai xanh tinh tế, đầu nhũ đỏ thẫm, cái bụng bằng phẳng, mông vểnh, đôi chân thon dài, tổ hợp lại, vóc dáng này thật có lực hấp dẫn.

Tiêu Phàm cười cười, mặt không đỏ, tim không đập mà thay Vệ Đằng tắm rửa, cả chỗ kín cũng tắm giúp, sau đó dùng khăn tắm thật to bọc lại, thả về phòng ngủ.

Vừa định tự về phòng tắm, tay bị kéo lại.

Tiêu Phàm quay đầu lại, thấy Vệ Đằng trừng mắt nhìn mình chằm chằm.

―Sao vậy?‖ Tiêu Phàm bước qua, dịu dàng hỏi.

Không ngờ, một giây sau, đôi môi nóng bỏng liền dán lên.

―Tiêu Phàm, ha ha, trốn không thoát, lần này tóm được anh rồi.‖ Vệ Đằng cho rằng mình đang mơ, ôm lấy Tiêu Phàm mãnh liệt hôn.

Tiêu Phàm định đẩy hắn ra, lại bị một câu nói của hắn làm chấn động.

―Tôi rất thích anh, thật thích anh.‖

Toàn thân Tiêu Phàm cứng ngắt mặc hắn ôm gặm, Vệ Đằng nhẹ nhàng thở dốc, ánh mắt cũng bắt đầu ướt át.

―Hôn hôn tôi đi, đến đây, hôn một chút.‖ Vệ Đằng cười hì hì, đôi môi lại lần nữa dán lên, rõ ràng là người không có chút kinh nghiệm nào, chỉ đem đôi môi dán lại, nhưng không biết bước kế tiếp phải làm như thế nào, chỉ là áp vào người kia cọ tới cọ lui.

―Hôn tôi.‖ Hai tay Vệ Đằng nhẹ nhàng vòng qua chạm đầu Tiêu Phàm, ánh mắt cũng cười đến uốn cong lên.

Tiêu Phàm thở dài, ôm thắt lưng Vệ Đằng, nâng môi lên, Vệ Đằng rất chủ động mở miệng, đầu lưỡi Tiêu Phàm nhẹ nhàng tiến vào dò xét, dịu dàng cuốn lấy đầu lưỡi đang chạy tán loạn của Vệ Đằng, đảo quanh nút vào [thật sự khóc không ra nước mắt ;_;]

Nụ hôn dịu dàng khiến cho đôi mắt Vệ Đằng lại càng thêm say mê, trong cổ họng thỉnh thoảng phát ra những tiếng ngô ngô.

Nụ hôn nồng nàn kéo dài thật lâu, hô hấp hai người đều có chút rối loạn, lúc này Tiêu Phàm mới buông Vệ Đằng ra, hôn nhẹ chóp mũi hắn.

Có lẽ mình cũng đã uống nhiều quá, thậm chí có chút mất kiểm soát.

Cái hôn này, xem như là cho một bức tranh, một con số giữa hai chúng ta đi. [không hiểu gì luôn]

―Tiêu Phàm?‖

―Là tôi.‖

―Tôi thích anh, thật ra thì anh cũng biết mà, a a…‖ Vệ Đằng níu tay Tiêu Phàm thấp giọng líu ríu, Con người tôi mặc dù có hơi thẳng tính, nhưng tôi không ngu ngốc, tôi biết anh đang đùa bỡn tôi, những con người như các anh tâm tư quá phức tạp, nói yêu đương lại tính kế tính tới tính lui, có mệt không vậy…‖

―Ôi, thích anh nha, lão tử chấp nhận khó khăn rồi, ha ha.‖

Vệ Đằng thoải mái cười to, cười xong lại đột nhiên im lặng, nhanh chóng hô hấp đều đều tiến vào mộng đẹp.

Vệ Đằng say rượu, thật ra thì vẫn rất đáng yêu.

Tiêu Phàm ngồi bên giường, cúi người nhẹ nhàng ôm Vệ Đằng vào lòng, ghé vào lỗ tai hắn dịu dàng nói, ―Trước khi tôi còn chưa quên quá khứ, tôi sẽ không tiếp nhận cậu, đó là sỉ nhục cậu, tôi không muốn đùa bỡn tình cảm của cậu, tôi tôn trọng cậu, cậu hiểu không? Có hiểu không?‖

Nhìn Vệ Đằng đang ngủ say, Tiêu Phàm lại giơ tay khẽ vuốt đầu Vệ Đằng, làm đầu tóc bị nhàu đến rối tung, ―Đầu óc này của cậu, đúng là không hiểu điểm mấu chốt mà.‖

Sáng hôm sau, Vệ Đằng tỉnh dậy rất sớm, đệm mềm mại, chăn ấm áp, chắc chắn không phải cái ổ heo của mình.

Bên cạnh còn có người, hơi thở kia tuyệt đối là Tiêu Phàm.

Nhéo bắp đùi một chút, đau, tuyệt đối không phải mơ.

Không phải mơ à, nhưng thực tế làm sao đáng sợ như thế được? Nhưng làm gì mà thân thể trần truồng? Ngay cả quần lót cũng không mặc? Giơ tay qua sờ sờ, Tiêu Phàm thật giống như cũng… trống không.

Trời ạ… có phải là sau khi say rượu mất lý trí, đem Tiêu Phàm làm gì đó?

Vệ Đằng giật mình nhanh chóng đứng lên khỏi giường.

―A ha, Tiêu Phàm, dậy rồi.‖

Thật ra Tiêu Phàm đã tỉnh dậy từ sớm, bị Vệ Đằng gọi, liền ngồi dậy, ―Cậu tỉnh lại thật sớm a.‖

―A a… tối hôm qua, cái gì đó, tôi hình như đã uống rượu say?‖

―Ừm, tôi bế… tôi dìu cậu trở về.‖

―Sau đó thì sao?‖

―Sau đó cậu liền ngủ.‖

―A, cảm ơn.‖ Vệ Đằng nắm nắm mái tóc bù xù, thở phào nhẹ nhõm, may là không làm chuyện gì thiên lý khó dung, cùng Tiêu Phàm thân thiết hôn, chắc là lại nằm mơ.

Tốt quá đi Vệ Đằng, khi mi say không làm chuyện hạ lưu, bằng không, vạn nhất làm gì Tiêu Phàm, đây chính là nhân thần cộng phẫn.

Giương mắt nhìn thử, bờ ngực vững chắc của Tiêu Phàm ngay trước mắt lay động, Vệ Đằng cúi đầu, thật là lo lắng thái quá, mình nặng mấy lượng chứ, có thể làm gì được y?

Đùa à, một cước của hắn cũng đủ đá chết mình rồi.

Vệ Đằng vừa định vén chăn lên để xuống giường, đột nhiên ý thức được mình đang hoàn toàn ***, vội vàng rụt về.

Tiêu Phàm nhìn thấy, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, ―Cậu uống rượu say nôn bẩn hết quần áo, cả quần áo của tôi, tôi đều giúp cậu giặt sạch.‖

―A… vậy quần lót…‖ Hỏi xong liền cảm thấy muốn tự rút miệng ra, phi, Vệ Đằng ngươi là tên ngu ngốc, sao lại đi hỏi loại đề tài nhạy cảm này.

―Nhét vào máy giặt chung, không ngại chứ?‖

―Ha ha, không sao không sao… vậy tắm…‖ Phi, lại bắt đầu hỏi bậy, bất quá, đây là vấn đề mình khẩn cấp muốn biết.

―Tôi giúp cậu tắm.‖

Mặt Vệ Đằng có hơi nóng lên, vội vã cười hắc hắc hai tiếng, ―Chuyện đó cám ơn nha.‖

Tiêu Phàm ừ ừ ứng tiếng, kéo chăn xuống giường, Vệ Đằng thấy hắn mặc quần cụt, tự dưng cảm thấy một trận mất mác không nguyên do.

Bất quá, hôm qua Tiêu Phàm giúp mình tắm ôi, thật khiến người ta kích động. Nhưng mà… hắn thấy mình *** cũng không có phản ứng, có phải cũng chứng minh y không có ý gì với mình không? Hay là thân thể này đối với y không có sức hấp dẫn.

Vệ Đằng suy nghĩ như đưa đám, nhưng trong mơ mơ màng màng có một đoạn ký ức kỳ quái, giống như hắn nhẹ nhàng ôm mình nói gì đó, giọng nói dịu dàng, tựa như một loại chú ngữ.

Có lẽ, vẫn còn cơ hội, không thử thì làm sao biết.

____________

(*) cái từ trong bản gốc là mềm thị tử, tìm ảnh trên google ra trái hồng, thực ra ý nghĩa của nó là người nhìn bề ngoài rất mạnh mẽ nhưng kỳ thực lại rất yếu ớt, ngẫm lại cũng rất giống trái hồng nên cứ vậy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.