CHƯƠNG 0 – TÓM TẮT
―Bao nhiêu năm nay dạ dày thường lên cơn đau, nhưng lần này lại đau đớn tột đỉnh, lục phủ ngũ tạng đều lộn nhào, giống như cơn đau cố đè nén bao lâu nay hôm nay bùng phát, toàn thân đau đớn, cơn đau chạy lên óc, từ gót chân đến đỉnh đầu đều đau đớn không thể chịu đựng nổi…
Tiêu Phàm, anh vĩnh viễn không bao giờ hiểu được cảm giác đau đớn, nhìn thấy người mình yêu an ủi chăm sóc cho kẻ khác, trong khi mình thì phải đứng xếp hàng khổ sở thế này.‖
―Sau này mới hiểu ra, nỗi đau như xé trong tim là bởi vì không biết tự lúc nào đã lún quá sâu vào vũng bùn tình yêu.‖
Con đường tình yêu vốn lắm chông gai huống chi là một tình yêu bị người đời dị nghị. Vệ Đằng như một con nhím xù sôi nổi và ấm áp, Tiêu Phàm một con người lạnh lùng và khó gần. Hai con người như hai thái cực tương phản, đi trên hai đường thẳng song song mà lý ra không bao giờ gặp nhau. Nhưng định mệnh đã kéo họ lên cùng một toa tàu mà đích đến là chuyến du lịch tại Quế Lâm để từ đó, câu chuyện tình yêu đau dạ dày bắt đầu…
Vệ Đằng lần đầu tiên biết yêu, mà khốn khổ thay lại là yêu đơn phương vì người cậu yêu – Tiêu Phàm đã sớm trao trái tim cho người con trai khác. Thế nhưng Tiêu Phàm cũng chỉ yêu đơn phương bởi vì Lâm Vi, người mà anh yêu, đã là một đôi với Diệp Kính Văn. Vì vậy, Vệ Đằng quyết định dùng nhiệt tình của mình để sưởi ấm và làm tan chảy lớp vỏ băng giá của Tiêu Phàm. Tuy nhiên, dù đã quyết tâm như vậy nhưng trước sự lạnh lùng của Tiêu Phàm khiến cho Vệ Đằng có cảm giác mối tình này cũng giống như cơn đau dạ dày, cứ thỉnh thoảng lại nhói lên không báo trước, cứ đau quặn lên rồi lại dịu dần đi mà không biết lúc nào lại quay lại hành hạ cậu. May thay, cuối cùng sự cố gắng của cậu đã được đền đáp, Tiêu Phàm dần chấp nhận, để cậu bước vào cuộc sống của anh.
Tưởng như hạnh phúc sẽ đến với Vệ Đằng khi Tiêu Phàm dịu dàng ôm cậu vào lòng và hứa sẽ đối xử tốt với cậu nhưng hóa ra những ―hạnh phúc tưởng như‖ thường mong manh…
•♥• •♥• •♥• •♥• •♥•
Văn án
Kỳ thật phong cảnh ngoài cửa sổ cũng đẹp lắm, chỉ cần anh đừng chui sừng trâu vào nữa ^_^
Vệ Đằng = Đau dạ dày, Tiêu Phàm = Cười nghiêng ngả
Khi thì đau dạ dày, khi thì cười nghiêng ngả, chính là những tình huống trong cuốn tiểu thuyết này ^_^
•♥• •♥• •♥• •♥• •♥•
Cảm nghĩ bạn đọc
ĐÁNH GIÁ CỦA BẠN CHUN KHỜ (lukaschunny@… – Sơn La):
“Đã yêu thì can đảm mà yêu, so đo tính toán làm gì”
Một câu trích dẫn mà có lẽ suốt cuộc đời này tôi sẽ chẳng bao giờ có thể quên được. Một câu nói đơn thuần có vẻ rất ngông nghênh và bất chấp, nhưng đối với tôi nó cũng là một chân lý sống mới, bước ra từ trang sách. Tình yêu vốn là một thứ tình cảm rất kỳ lạ, nó có thể làm người ta hạnh phúc tràn đầy, cùng có thể làm cho người ta đau khổ tột độ. Một khi đã yêu nghĩa là ta đã chấp nhận đánh cược cuộc sống của mình vào một canh bạc rất lớn của cuộc đời, có thể thắng rất nhanh hoặc thua rất vội vã. Tình yêu của những người bình thường vốn đã phải trải qua rất nhiều khó khăn, thử thách. Tình yêu của những anh chàng cầu vồng còn phải trải qua nhiều đắng cay hơn rất nhiều khi ngoài phải vượt qua sự dị nghị của cuộc đời vốn quá đắng cay với họ thì còn phải bước qua cả chính những cản trở từ phía trong chính mỗi người. Làm sao để dung hòa được hai trái tim cùng dấu? Làm sao để có thể giữ được cho con tim mong manh của mình không đi chệch nhịp? Làm sao để có thể giữ được nhau thật chặt trong cái thế giới mà người ta vốn dính cho cái từ “thế giới thứ 3″? Tất cả những điều đó đều được phản ánh qua giọng văn mượt mà, dễ hiểu, uyển chuyển của Điệp Chi Linh trong cuốn đam mĩ mới nhất mà tôi vừa đọc xong – TÌNH YÊU ĐAU DẠ DÀY.
Cuốn sách tương đối dài, 600 trang sách dành trọn để kể về câu chuyện tình đáng yêu của hai chàng trai có tính cách hoàn toàn đối lập: Vệ Đằng và Tiêu Phàm. Khi đọc từ những trang đầu tiên, tôi đã biết hai con người trẻ này sẽ phải trải qua nhiều sóng gió để đến được bên nhau. Và quả thực là như vậy, khi đọc tới những lời cuối cùng và gấp cuốn sách lại, dư âm của nó vẫn còn nguyên vẹn trong tôi. Điều mà một tác phẩm văn học được coi là thành công chính là để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng người đọc và với tôi, thật sự TÌNH YÊU ĐAU DẠ DÀY đã làm được điều đó. Tôi thực sự sống trong thế giới mà nữ tác giả của “Ốc sên chạy” và “Chờ một ngày nắng” đã tạo ra trong suốt thời gian đọc sách và kể cả về sau. Bản thân là một rainbow boy và cũng đang có một tình yêu dễ thương không kém gì hai nhân vật trong truyện, có lẽ tôi cảm nhận được rõ ràng hơn ai hết những gì tác giả muốn truyền tải qua những dòng chữ đơn giản đó. Ẩn chứa bên trong một câu chuyện có cốt truyện đơn giản và không có quá nhiều mâu thuẫn đan xen, chỉ có sự đấu tranh trong nội tâm nhân vật và phần lớn là những hành động ngốc nghếch của Vệ Đằng đã làm cho cả hai cùng phải đau khổ, nhiều khi tôi muốn quăng cuốn sách sang một bên vì những hành động trẻ con đấy đã làm cho trái tim của Tiêu Phàm bị tổn thương. Nhưng mỗi lần nhớ đến câu trích dẫn ở bookmark là tôi lại cố gắng đọc tiếp, dần dần cảm nhận được cái cốt, cái thần mà tác giả muốn mang lại.
Can đảm yêu nhau, can đảm đến với nhau, không hề so đo tính toán. Cho dù đó là xuất thân gia đình có địa vị khác nhau hay là tính cách muôn phần đối lập giữa một Vệ Đằng sôi nổi, hào hứng, nhiệt tình, trẻ con và một Tiêu Phàm trong nóng ngoài lạnh, trưởng thành, nhiều suy nghĩ thì đến khi kết thúc câu chuyện đều được giải quyết ổn thỏa, làm người đọc cảm thấy hạnh phúc cùng nhân vật. Sống cùng câu chuyện này, tôi cảm thấy hạnh phúc rất nhiều khi mỗi lần hai chàng trai của chúng ta vượt qua được một thử thách để làm gần lại khoảng cách giữa hai người. Tất cả những sự quan tâm, chăm sóc giữa hai người làm cho người ta có cảm giác phải ghen tỵ, phải chăng vì nó quá ngọt ngào. Những lần Vệ Đằng lên cơn đau dạ dày, những làn Vệ Đằng bị đau đớn được Tiêu Phàm tắm cho, rồi cả lân Tiêu Phàm bị thương ở tay và để cho Vệ Đằng bón cơm cho ăn, liệu mấy ai có thể làm được như thế? Liệu mấy ai có thể cảm nhận được hết cái tình trong những chi tiết đó?
Tình yêu đồng giới chưa bao giờ dễ dàng được chấp nhận. Đam mĩ chưa bao giờ là một thể loại văn học dễ đọc. Thế nhưng có lẽ TÌNH YÊU ĐAU DẠ DÀY đã thành công được phần nào khi nó đã giúp không chỉ cho những người đồng tính như chúng tôi hay các chị em hủ nữ được thưởng thức những trang sách thực sự dành cho mình mà còn đã góp một phần nhỏ vào việc giúp xóa mờ cái ranh giới phân biệt đối xử và kỳ thị người đồng tính. Cái kết nhẹ nhàng thực sự đã là một happy ending mà ai cũng hằng mong muốn. Mở ra một chương mới cho cuộc đời hai chàng trai trẻ. Bố mẹ thấu hiểu và ủng hộ, anh em, bạn bè hết mình giúp đỡ. Liệu có được mấy tình yêu đẹp như thế?
Sống trên đời này, chẳng ai chọn được giới tính cho mình. Điều quan trọng là ta sống như thế nào với giới tính đó. Hai nhân vật chính trong câu chuyện này thực sự đã không phí hoài những năm tháng tuổi trẻ của cuộc đời để sống và yêu, để tìm cho mình một tình yêu đích thực. Tình yêu đẹp như chưa bao giờ đẹp đến thế. Cái kết mở ra một tương lai tươi sáng cho những con người đang ngày ngày mong được bước ra ánh sáng. “Tết là khởi đầu của một năm và cũng là khởi đầu cho hạnh phúc của chúng ta!”Hãy đọc và cảm nhận để rồi thấu hiểu một tình yêu kỳ lạ nhất thế gian nhưng cũng đẹp nhất thế gian – TÌNH YÊU ĐAU DẠ DÀY!
•♥• •♥• •♥• •♥• •♥•
Quyển 1 – Tương phùng ngoài ý muốn