CHƯƠNG 27
Nghe xong lời Vệ Đằng, Châu Vũ chỉ là ra sức siết bờ vai hắn.
Sau hồi lâu mới thở ra một hơi, kìm nén dục vọng muốn tặng hắn một đấm, nhẹ giọng nói: ―Cậu vẫn chưa từ bỏ đúng không?‖
―Trước kia chưa từng thích ai, lần đầu tiên thích một người, dĩ nhiên là không thể quên được, ha ha.‖ Vệ Đằng có hơi lúng túng nắm ót, ―Cậu có phải cảm thấy tớ rất vô dụng không?‖
Châu Vũ buông tay, lại thở ra một hơi, ―Thật ra thì, nếu là dễ dàng buông tay như vậy, chỉ có thể nói cậu thích không đủ sâu.‖
―Tớ cũng cảm thấy vậy.‖ Vệ Đằng gật đầu đồng ý.
―Vậy cậu cảm thấy có còn cơ hội với y không?‖
―Cơ hội ngược lại không có hy vọng xa vời, tớ chính là nghĩ, tối thiểu hảo tụ hảo tán đi, đưa quà sinh nhật cho anh ta, sau này không cần ẩn núp như gặp kẻ thù nữa, cũng coi là một hồi quen biết.‖
Mắt thấy Vệ Nam và Ngưu San San đi về phía này, Vệ Đằng ngậm miệng không nói, giả vờ như chẳng có gì, tiếp tục theo hầu hai cô nữ sinh điên cuồng.
Buổi tối sau khi trở về, bởi vì Tiểu Ngư về nhà nên trong ký túc xá chỉ còn Vệ Đằng và Châu Vũ.
Hai người trợn mắt nhìn nhau thật lâu cũng không nói lời nào, cuối cùng Vệ Đằng không chịu nổi nữa phải phá vỡ không khí trầm mặc.
―Tớ nói Đại Vũ à, cậu đừng bắn X-quang nữa, chút ruột gan của tớ cậu còn không rõ sao? Ánh mắt kia của cậu giống như lưỡi kiếm sắc bén vậy, biết không?‖ Vệ Đằng bị hắn nhìn đến hoảng sợ, không thể làm gì khác hơn là hít mũi một cái, thật thà cung khai, ―Tớ là có tư tâm, tặng quà cho y là quyến rũ y, cuối cùng thử lại lần nữa.‖
Châu Vũ xuy một tiếng, ―Tớ biết ngay mà.‖
―Hắc hắc, cậu cũng nói rồi, sao có thể dễ dàng buông ra như vậy, mặc dù lần bày tỏ trước bị y từ chối, nhưng tớ vẫn muốn thử lần nữa, có thể là hôm đó tâm tình y không tốt. Tớ thử lại lần cuối, vẫn không được, tớ sẽ hết hy vọng.‖
Châu Vũ nhìn chằm chằm Vệ Đằng, bất đắc dĩ nói: ―Vậy cậu cứ thử đi, đâm đầu vào tro than thì đừng tìm tớ khóc.‖
―Đó là, theo đuổi người ta thì phải vững như bàn thạch chứ, ban đầu cậu quấn lấy San San không phải cũng quấn hết nửa học kỳ sao.‖
Châu Vũ gật đầu một cái, vỗ nhẹ bả vai Vệ Đằng, ―Anh em à, cậu định tặng y cái gì?‖
―Anh ta rất thích đọc sách, tớ định mua quyển sách cho anh ta.‖
Châu Vũ thở phào nhẹ nhõm, cười nói: ―Tớ còn tưởng cậu định tặng xuân dược, bá vương ngạnh thượng cung [R.A.P.E] kia.‖
―Cậu đúng là miệng chó không ói ra ngà voi! Tặng xuân dược cái thí, tớ còn tặng hỏa dược.‖
―Ha ha, vậy tớ đi mua sách với câu ha, ngày mai?‖
―Không cần, cậu đi với San San nhà cậu, tớ bảo em gái tớ đi cùng là được rồi.‖
―Nga, cũng tốt, hai thằng con trai cùng đi mua sách, cũng thực kỳ quái.‖ Châu Vũ cười cười đầy hàm ý, bị Vệ Đằng trừng mắt: ―Lão tử muốn đoạn, cũng không đoạn với cậu.‖
Ngày hôm sau, khí trời quang đãng.
Sáng sớm, Vệ Đằng liền lôi em gái đến nhà sách mua sách.
Vệ Nam mơ hồ cảm thấy vẻ mặt anh trai có gì đó không đúng lắm, cũng không nói ra, đi theo hắn đến nhà sách gần đó.
Vệ Đằng chạy đến khu vực sách luật, Vệ Nam đã biết hắn đến làm gì, phức tạp mà liếc nhìn tấm lưng hào hứng chạy loạn khắp nơi của anh hai, trong lòng Vệ Nam cũng rất khó chịu.
Vệ Nam hít sâu một hơi, để thanh âm trầm tĩnh lại một chút: ―Anh hai, anh đang tìm sách gì vậy?‖
―Anh cũng quên rồi, quyển đó bị mượn mất ở thư viện, còn chưa được trả nữa, gọi là luật pháp cái gì cái gì ấy?‖ Vệ Đằng chuyên tâm lật, tìm một hồi vẫn chưa tìm được quyển mình muốn.
Vệ Nam cắn răng: ―Là cho Tiêu Phàm sao?‖
Vệ Đằng ngừng động tác, nhìn em gái, gật đầu một cái, quay đầu lại tiếp tục tìm kiếm, ―Y tìm quyển sách đó suốt cả học kỳ rồi, lần nào cũng trùng hợp bị mượn mất, không bằng mua hẳn một quyển cho y.‖
Vệ Nam siết chặt nắm tay: ―Anh hai, anh định đi sinh nhật hắn ta sao?‖
―Chuyện này có gì đâu, theo đuổi người ta thôi, liền phải xuất ra tinh thần đầu rơi máu chảy không sợ chết, như vậy mới có thể ôm mỹ nhân chạy về, hiểu chưa?‖
―Người ta cũng từ chối anh rồi, anh còn…‖
―Ví dụ như khi em chơi game muốn phá một cửa, em có đảm bảo chơi một lần đã qua không? Luôn luôn có kinh nghiệm thất bại mà? Huống chi là tình yêu, sao có thể thuận buồm xuôi gió, em cho rằng mình đang chơi diễn gia đình sao, thương lượng trước ai vai vợ?‖
―Nhưng mà, anh không cảm thấy thua thiệt sao?‖
―Em gái, nói cho em, đừng so đo quá, con người sao phải sống mệt mỏi như thế? Chẳng lẽ y từ chối anh một lần, anh cũng phải từ chối lại một lần mới công bằng sao?‖
Vệ Nam quả thực nghĩ không ra làm cách nào phản bác, buộc lòng thở phì phì mà theo sau anh hai, nhìn anh ấy tìm tới tìm lui trước hàng sách.
―Sao vẫn chưa tìm được? Quyển sách rách gì ấy.‖ Vệ Đằng thở dài, quay đầu lại hỏi em gái: ―Em có biết bộ sách gọi Ninh gì đó, viết rất nhiều về luật pháp?‖
―Đan Ninh? Tiểu Quyên có một quyển, mượn từ thư viện.‖
Ánh mắt Vệ Đằng sáng ngời, hét lên một tiếng: ―Không sai! Là Đan Ninh đó, anh nhớ ra rồi, gọi là ‗Tự do pháp luật hạ‘‖
―Nga, Tiêu Phàm xem quyển sách huyền bí như vậy sao?‖
―Đúng vậy, người ta thích vùi đầu nghiên cứu vấn đề học thuật, không giống chúng ta, sách giáo khoa cũng lười nhìn.‖ Nhắc đến Tiêu Phàm, Vệ Đằng ngược lại là vẻ mặt tự hào, sau khi nhớ tên sách, vội vàng chạy đi quầy phục vụ hỏi: ―Ở đây có bán ‗Tự do pháp luật hạ‘ của Đan Ninh không?‖
Vệ Nam nhìn vẻ tung tăng của anh hai sau khi cầm được sách đi về, trong lòng thêm lạnh.
Xem ra, anh ấy thực sự rất thích Tiêu Phàm, có lẽ, xem ra đã yêu đi?
Lần đầu thấy anh hai như vậy, thực ra, anh ấy vào giờ khắc này rất chói mắt.
Có lẽ bản thân anh ấy không nhận ra, vẻ mặt hạnh phúc đó có sức cảm hóa lớn đến thế nào.
Mua sách cho Tiêu Phàm lại khiến anh ấy vui đến vậy, đến mức đó sao?
Nếu như, người ta xem đồ anh tặng như rác rưởi? Anh hai, anh sẽ giải quyết thế nào đây?
Vệ Nam rất muốn khuyên hắn một chút, nhưng nhìn đến vẻ hưng phấn trên mặt, quả thực không đành lòng tạt gáo nước lạnh.
―Ai, em gái à, đến đây giúp anh chọn giấy bao sách đi, màu gì đẹp?‖
―Eh, màu trắng đi, màu này rất thanh nhã.‖ Vệ Nam lựa từ đống giấy bao ra một tờ, nền màu trắng, hoa văn màu vàng ấm áp, cảm giác rất trong lành ấm áp.
Vệ Đằng giơ ngón tay cái lên, ôm sách trở về túc xá.
Châu Vũ và Ngưu San San ra ngoài chơi, Vệ Đằng mở quạt ở ký túc xá, đặt sách lên bàn, để em gái dạy hắn bao sách.
―Anh hai, để em bao giúp anh cho, anh xem anh bao quyển sách đó giống hệt bánh chưng.‖
Vệ Đằng liếc nàng một cái, ―Có biết không, tặng đồ cho người yêu, nhất định phải tự mình làm, có như vậy, đối phương mới có thể cảm nhận được tâm ý của em.‖
―Nhưng quyển anh đang bao rõ ràng là giống hệt bánh chưng.‖
―Bánh chưng thì bánh chưng, tháo ra, làm lại.‖ Vệ Đằng trực tiếp xé bỏ giấy bao, vừa xé vừa mắng: ―Phi, lão tử đến giờ cũng chưa từng bao sách, lần đầu bao vậy là tốt rồi, em cười cái rắm gì cười, bánh chưng thì sao.‖
Giằng co hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng bao xong quyển sách, Vệ Đằng đã là đầu đầy mồ hôi.‖
Bộ dáng nghiêm túc kia của hắn, khiến trái tim Vệ Nam lại là một trận co thắt.
Tiêu Phàm à, nếu như anh nhìn thấy anh tôi đối với anh như vậy, anh vẫn sẽ nói ra những lời tàn nhẫn như thế sao? Con người anh thật sự máu lạnh như vậy sao?
Vệ Đằng nhìn nhìn sách, nhếch miệng cười cười, quả nhiên, mặc thêm lớp quần áo cho đứa bé, quả là xinh đẹp.
Mở quyển sách ra, hương mực in lan tỏa. Sách mới đúng là tốt, quyển sách ở thư viện bị nhiều người chạm qua, mở ra đều là mùi hôi xộc mũi.
Vệ Đằng cầm bút, suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn là viết lên tờ phụ sau bìa sách cũng được. Như vậy, nếu anh ta không thích… có thể xé đi, tránh khỏi chướng mắt.
―Tiêu Phàm, sinh nhật vui vẻ.‖
Tiếp theo vẽ khuôn mặt cười, viết tên Vệ Đằng.
Mặc dù viết rất nghiêm túc, chữ bút máy của Vệ Đằng vốn đã khó coi, viết ra dạng trung quy trung cũ, ngược lại dở dở ương ương.
Chữ viết trên nền sách trắng, giống như mấy con nhện đen đang bò vậy.
Nhìn qua vô cùng buồn cười.
Ngày này trôi qua rất nhanh, buổi chiều, hai anh em lại ra ngoài mua quà cho Tiêu
Tinh.
Hai người đều phải tham gia tiệc sinh nhật, chẳng qua là mục đích bất đồng thôi.
Vệ Đằng ôm một con gấu lớn màu xám trong cửa hàng lưu niệm, Vệ Nam lườm hắn một cái, sinh nhật người ta, anh cũng không thể tặng quà sáng chút à?
Vì vậy thay bằng con chó lớn có lông nhung màu trắng.
Hôm sau, trời trong nắng ấm.
Châu Vũ và Ngưu San San tự chơi với nhau, Vệ Đằng chăm lo kế hoạch tình yêu, lười để ý đến bọn họ, mới sáng sớm đã chờ dưới lầu em gái, hai người sau khi ăn điểm tâm xong liền đón xe đến nhà Tiêu Tinh.
Tiệc sinh nhật là ở khu nhà tại ngoại ô, party nhỏ, được mời đến đều là người quen.
Vệ Nam nói, đó là ông nội Tiêu Phàm để lại cho y, nhưng Tiêu Phàm không thường ở đây, cho nên liền bị Tiêu Tinh chiếm đoạt.
Vệ Đằng không yên lòng lắng nghe, tâm tình lại bắt đầu kích động, so với buổi tối định đi tỏ tình còn hưng phấn hơn.
Nghĩ đến chuyện sắp gặp y, tim đập cũng có chút mất tốc độ.
Sau khi gặp mặt, hảo hảo nói chuyện với y, anh có thể yên lặng mà thích Lâm Vi, tôi cũng có thể cứ như vậy mà thích anh, bây giờ anh vẫn chưa thích tôi, một ngày nào đó sẽ thích tôi, tôi sẽ chờ đến khi đó, chờ anh quên hắn.
Y chẳng lẽ còn có thể nói cậu đừng quấn lấy tôi nữa?
Chắc không có ai tính tình lại méo mó đến mức đó đâu?
Không khí ở ngoại ô thật trong lành, cây xanh tạo thành bóng râm, hương cỏ thơm ngan ngát khắp nơi.
Biệt thự xây ở chân núi, sau khi xuống xe buýt, loáng thoáng có thể thấy một góc của biệt thự.
―Nhà Tiêu Phàm rất giàu à?‖ Vệ Đằng làm bộ như không quan tâm mà hỏi.
―Đúng vậy, sản nghiệp tích lũy của ông nội anh ta, lại thêm cha mẹ y ra sức làm việc, em nghe Tiêu Tinh nói, nhà Tiêu Phàm trong giới kinh doanh rất nổi tiếng.‖
Vệ Nam mắt lé nhìn anh trai, thấy bộ dáng hắn như không cần biết, bất đắc dĩ thở dài.
Người lớn lên từ đống bùn như anh hai, cùng cái loại đại thiếu gia kim ốc lý tàng như Tiêu Phàm, ở cạnh nhau có thể có cùng tiếng nói sao? Thật không biết bọn họ có thể tán gẫu cái gì.
Hai anh em chờ ở trạm xe bus một lát, Tiêu Tinh liền đến đón bọn họ.
Người được mời đến trong buổi party nhỏ này không nhiều lắm, đều là những người bạn thân của Tiêu Tinh ở trung học, Vệ Đằng đi một vòng lớn trong đại sảnh, hình như, trừ hắn cũng chẳng có ai đến vì Tiêu Phàm.
Không khỏi lại bắt đầu đau lòng, sinh nhật hàng năm của Tiêu Phàm phải chăng cũng không có ai tặng quà? Thật đáng thương. Tên đó nhất định là bề ngoài sẽ lạnh lùng bảo không thèm, nhưng trong lòng cũng hy vọng có ai đó tặng quà đi?
Bằng không, lúc ở Quế Lâm, tặng y một dây đeo điện thoại, sao y lại cẩn thận mà cất vào túi ni?
Một bầy thanh niên ở cùng nhau, buổi tiệc vô cùng náo nhiệt.
Sau đó, Tiêu Tinh mở karaoke, cắm micro, điều chỉnh nhạc, loạn hét loạn kêu, hỗn loạn vô cùng.
Vệ Đằng vốn thích náo nhiệt, đám người kia cũng cùng lứa với em gái, được người ta gọi anh cả, được mời rượu, liền vui vẻ, vui lên rồi thì không thu lại được nữa, nhận một ly uống một ly, uống xong mấy ly, bụng nóng lên, uống được càng thêm hào hứng.
Con trai đến buổi tiệc không ít, một đám người tụ tập lại, chơi bài phạt rượu.
Cũng không biết là trong lòng Vệ Đằng có vướng mắc hay là vận khí quá kém, đến nỗi thua liền mấy ván, phần lớn rượu đều bị hắn uống.
Vướng mắc trong lòng đương nhiên là Tiêu Phàm.
Vệ Đằng vì Tiêu Phàm mới đến buổi tiệc này, thế nhưng lại không thấy bóng dáng
Tiêu Phàm.
Theo lời Tiêu Tinh, hôm nay anh trai nàng đi uống rượu với cái giáo sư hướng dẫn rồi, không đến đây.
Cũng phải a, ở đây trừ tôi ra, cũng chẳng ai mang quà đến tặng anh, Tiêu Phàm anh đến đây nhìn những người này nhiệt nhiệt nháo nháo, chỉ thêm phiền lòng mà thôi.
Đột nhiên nhớ đến lúc ở khách sạn, bộ dáng y hút thuốc, có lẽ mình nói đúng, y hút thuốc chỉ là vì tịch mịch.
Tiêu Phàm, nếu anh cô đơn, tôi lại càng không từ bỏ anh đâu, nếu cả tôi cũng từ bỏ anh, trên đời này, sẽ không còn ai muốn anh nữa.
Vệ Đằng uống đến choáng đầu hoa mắt, nhưng trong lòng lại rất tỉnh táo, vừa nghĩ đến Tiêu Phàm thì cười khúc khích.
Càng về sau, tất cả mọi người cho là hắn say, đỡ hắn trở về phòng nghỉ ngơi.
―Ai, người này uống rượu say lại nặng như vậy, nhìn anh ấy thực gầy, sao lại cõng không nổi vậy?‖ trong mơ mơ màng màng nghe được giọng nói của Vệ Nam, Vệ Đằng cười hắc hắc, vỗ vỗ bả vai em gái, ―Nặng cái thí ấy, anh của em cũng từng bị người ta… bế rồi… chính em vô dụng á, ha ha…‖
―Anh ấy lại bắt đầu nói hưu nói vượn rồi, Tiêu Tinh cậu giúp tớ đỡ anh ấy.‖
Vệ Đằng cảm thấy mình giống như phạm nhân bị áp tải vào phòng giam, sau đó lại giống như bước trên mây, bước chân vô thực mà đi lên lầu.
―Điều hòa ở phòng khách hư rồi, dìu anh ấy lên phòng anh tớ đi, anh tớ nói rồi, tối nay không về.‖
―Cái này không tốt đi, tớ thấy anh cậu hình như có bệnh khiết phích rất nghiêm trọng, người khác ngủ trên giường y, y biết được sẽ tức giận chứ?‖
―Hì hì, ngủ xong, mai thay ra giường, quỷ mới biết ấy, anh ấy hiếm khi về đây lắm.‖
―Vậy được, dìu đi vào, heo à, nặng chết được.‖
Sau đó, Vệ Đằng cảm giác mình bị ném đến một cái giường thật lớn, ván giường hơi cứng.
Lạnh lại cứng, cảm giác thực giống người đó… chăn cũng lạnh như băng, bất quá, trên gối có mùi hương nhẹ, loại hơi thở lạnh lùng thuộc về Tiêu Phàm.
Vệ Đằng cảm thấy mình đã uống quá nhiều rượu, toàn thân đều nóng lên, liền cởi hết quần áo, đem cơ thể bọc trong chăn, dán trên ra giường lạnh lẽo, lúc này mới thoải mái.