CHƯƠNG 29 – HẬU QUẢ CỦA SAY RƯỢU LÀM BẬY
[warn: H]
Vệ Đằng biết bây giờ rút quân đã quá muộn, vì vậy hung hăng nắm lấy bờ vai y, hai chân vòng tại hông y, nghênh đón.
Đến đây đi! Không bị chết, là được.
Đem tâm cắt ngang, nhắm mắt lại, hai chân kẹp chặt eo Tiêu Phàm, nhéo hai cái.
Chậc chậc, người này thật đúng là nhiệt tình.
Tiêu Phàm khen ngợi, lại tăng thêm ngón tay, tại bên trong hành lang chặt hẹp nóng bỏng mở rộng một phen.
Vốn dĩ định dịu dàng một chút nhưng hắn lại không biết sống chết mà ở đó giãy giụa?
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, đem hạ thân đã sớm cứng rắn như que hàn, đặt ở lối vào ngượng ngùng kia.
Cảm nhận được thứ to lớn vừa nóng vừa cứng kia, Vệ Đằng gắng sức bám lấy bả vai Tiêu Phàm, hàm răng nghiến nhau ken két.
Tiêu Phàm cười cười, cúi người xuống, nhẹ thổi khí bên tai: ―Đừng nghiến, thanh âm nghiến răng không dễ nghe đâu.‖
―A?‖ Lực chú ý của Vệ Đằng bị chuyển dời thành công.
Đáng tiếc chữ a mới phun ra một nửa, liền cứng lại trong cổ họng.
Phi, cứ vậy đã xông vào rồi!
Một vật cứng rắn đột nhiên đâm vào phía sau, giống như một khối que hàn đánh mạnh vào cơ thể.
Đường ruột chật hẹp bị cưỡng bức chống đỡ, một loại đau đớn như bị xé rách, đau đớn cơ hồ đến hôn mê.
Vệ Đằng há to mồm thở dốc, đau chết người, đây quả thật là địa ngục trần gian, phi phi phi!
Trong lòng giận đến muốn chửi M*, nếu đối phương không phải là Tiêu Phàm mình đặc biệt thích, đã sớm đá hắn ra ngoài cửa sổ rồi.
Tiêu Phàm cũng không chịu nổi, đường ruột siết chặt bao lấy dục vọng, rất muốn điên cuồng đâm vào cơ thể này, thế nhưng đối phương hoàn toàn cứng ngắc, nếu bản thân miễn cưỡng, nhất định sẽ tổn thương hắn nghiêm trọng.
Dừng lại không thể tiến chẳng thể lui, Tiêu Phàm đành phải liều mạng kiềm chế.
Hít vào một hơi thật sâu, ghé vào lỗ tai hắn dịu dàng nói: ―Đừng sợ, thả lỏng một chút.‖
Cũng chẳng biết tại sao, chính là không muốn tổn thương hắn.
Có lẽ cảm giác về người này quá giống Vệ Đằng, nhớ đến cậu trai suốt ngày hi hi ha ha, lòng Tiêu Phàm đột nhiên mềm mại đi, khóe miệng cũng không khỏi tạo nên nụ cười.
Trong lòng nghĩ đến người kia, cảm giác người đang ôm trong ngực, vô luận là hô hấp, xúc cảm làn da, còn có nhiệt độ, đều giống như hắn như vậy.
―Vệ Đằng sao?…‖ thanh âm ép đến quá thấp, căn bản Vệ Đằng không nghe rõ, chỉ lo điều chỉnh hô hấp.
Đêm quá khuya, hai người đều không thấy vẻ mặt đối phương, cũng không biết đã bỏ lỡ thứ gì.
―Hít thở sâu, thả lỏng…‖ Tiêu Phàm dịu dàng hạ giọng dụ dỗ hắn, không ngừng hôn vào da thịt hắn, ngón tay trượt đến sống lưng hắn, một lần lại một lần, kiên nhẫn vuốt ve.
Tim Vệ Đằng đập quá nhanh, há miệng cố gắng hít thở, nghe giọng nói ôn nhu của y, từ từ thả lỏng cơ thể, giật giật eo, thử đón nhận y.
Tiêu Phàm đạt được cho phép, lập tức không chút khách sáo đâm vào, nơi thân thể tiếp xúc nóng đến dọa người, mỗi lần co rút, thanh âm ma sát dữ dội, trong màn đêm yên tĩnh, đặc biệt rõ ràng.
―Ừ… Ừ…‖
Vệ Đằng liều mạng chịu đựng, tiếng rên rỉ vẫn tràn ra mép, nhuộm một phòng xuân sắc.
Có lẽ là say rượu, lại có lẽ hai người đều nghĩ đến người trong lòng, muốn phóng túng, trận làm tình này trở nên vô cùng kịch liệt.
Sau, hai chân Vệ Đằng đều bị Tiêu Phàm kéo lên bả vai, lấy cái gối bên cạnh chèn dưới eo, giơ tay qua nâng mông hắn, lần lượt điên cuồng đưa đẩy, hưởng thụ khoái cảm cực hạn.
Luật động thâm thâm thiển thiển kéo dài một khoảng thời gian rất lâu, hai mắt Vệ Đằng mê mang, cái gì cũng không nhìn thấy, cảm giác thân thể tiếp xúc lại càng chân thật rõ rệt.
Đau đến tê dại, ngược lại có một trận khoái cảm kỳ dị từ sống lưng chạy đến đỉnh đầu, mỗi lần hung hăng mà thẳng vào, cũng làm cho toàn thân Vệ Đằng một trận run rẩy.
Sau khi đạt được khoái cảm, Vệ Đằng cũng thả lỏng ra, không còn cứng ngắc như lúc bắt đầu nữa, ôm sát Tiêu Phàm, mở rộng thân thể giao ra hoàn toàn.
Tựa như giao cả trái tim cho y.
Kết hợp như vậy khiến cho Vệ Đằng cảm thấy hạnh phúc rất ngọt ngào, mặc dù Tiêu Phàm không biết, không tính là lưỡng tình tương duyệt.
Cũng chính vì vậy, cảm giác giống như một loại vụng trộm. Trái tim Vệ Đằng đập nhanh hơn.
Tiêu Phàm hình như có chút kích động, lại có thể là say rượu hồ đồ, hoặc là, cảm giác về người này và Vệ Đằng đáng yêu trong ấn tượng quá giống.
Bản thân y vẫn luôn tự ràng buộc, lại có chút mất kiểm soát.
Sau khi phát tiết một lần, không muốn buông ra, ngay cả tính khí chôn trong cơ thể hắn cũng không muốn lui ra ngoài.
Cô đơn lâu như vậy, vẫn cảm thấy lần phóng túng khi say rượu này có chút không giống, dường như người mình ôm này, chính là người mình mong đợi.
Đương mơ mơ màng màng, lại không nghĩ rõ ràng lắm rốt cuộc là tại sao.
Sau đó, dưới sự kích động, lại lật người qua, làm thêm một lần.
Vệ Đằng nhếch mông lên, mặt chôn dưới gối, hai tay nắm chặt ra giường.
Cảm nhận đỉnh phía sau tiến vào, cảm nhận khoái cảm lần lượt nhấn chìm mình, thân thể hai người kết hợp thân mật nhất.
Vệ Đằng nghĩ thầm, ngày mai đến muộn một chút đi, làm ơn, mình không muốn nhìn Tiêu Phàm sầm mặt đá mình ra ngoài…
Tiêu Phàm dĩ nhiên không sầm mặt đá Vệ Đằng ra ngoài…
Hôm sau tỉnh lại, ánh mặt trời sau cơn mưa đặc biệt rực rỡ.
Vệ Đằng dụi mắt, muốn ngồi dậy, lại thấy khuôn mặt gần trong gang tấc ngay phía trước.
―Tỉnh dậy?‖ Gương mặt Tiêu Phàm nghiêm túc lạnh lùng y hệt ngày thường, thậm chí có chút nhăn nhó.
Vệ Đằng lập tức nhớ đoạn cảm xúc mãnh liệt tối qua, tim nhảy thình thịch, âm thầm siết chặt nắm tay, trên mặt còn giả vờ vẻ như chẳng có gì xảy ra.
―Sao tôi lại ở đây?‖
Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn hắn: ―Lúc tôi trở về, cậu đã cởi hết nằm trên giường…‖
Trái tim Vệ Đằng co rút đau đớn một chút.
Đúng vậy, anh coi là con mồi đưa đến cửa, không chút do dự ăn ngay.
Không ngờ là Vệ Đằng mặt dày phải không?
―Tối hôm qua tôi uống say, cho nên…‖ Vệ Đằng nắm tóc làm bộ như không thèm để ý, ―Vô luận xảy ra chuyện gì, coi như một giấc mộng đi, ha ha.‖
―Say thật sao?‖ Tiêu Phàm tiến sát lại, ―Sao cậu lại gật đầu?‖
―Muốn… ở bên tôi như vậy à?‖
Lúc này Vệ Đằng mới phát hiện, anh ta đã mặc xong quần áo.
Mà bản thân mình toàn thân xanh xanh tím tím, trần trụi, ở trước mặt anh ta lại có vẻ tức cười vô cùng.
―Tôi không say, tôi rất tỉnh táo, tôi cố ý đấy! Anh hài lòng chưa? Dù sao coi như tôi cám dỗ anh đi, tôi chính là người không biết xấu hổ như vậy đó, anh cũng không phải ngày đầu tiên biết tôi. Tôi không cảm thấy bị tổn hại, cũng không khiến anh chịu trách nhiệm!‖ Vệ Đằng lớn tiếng rống lên, cổ họng đau rát dữ dội, thanh âm kêu gào cả đêm thoát ra lại có vẻ khàn khàn buồn cười.
Bỗng nhiên hốc mắt có chút chua xót, Vệ Đằng cảm thấy bản thân kêu gào kích động như vậy càng thêm buồn cười, im lặng một lát, kéo chăn che kín thân thể, vùi đầu vào trong gối.
―Yên tâm đi, tôi sẽ không vì chuyện này mà quấn lấy anh.‖
Thanh âm mặc dù vẫn khàn khàn như trước nhưng đã không còn kích động nữa, chẳng qua lộ ra sự mệt mỏi nhàn nhạt.
Hồi lâu sau, Vệ Đằng mới nghe được giọng nói của Tiêu Phàm, cùng với tiếng bước chân xa dần.
―Tốt nhất là như vậy, quên đi.‖
Quên đi.
Đau cũng đau, có thể nói quên liền quên à? Anh ngược lại rất thản nhiên, cái mông bị nở hoa lại là tôi này!
Bất kể là loại đau đớn bị xé rách, hay là khoái cảm kỳ dị kia, tôi sợ tôi sẽ nhớ cả đời đi.
Cho dù là đến tận bây giờ, tôi cũng chưa từng hối hận, cơ hội tối qua là do tôi bắt được, đó đúng là một cơ hội, cơ hội khiến tôi hoàn toàn chết tâm.
Tiêu Phàm…
Anh hẳn cảm thấy tôi rất ngu nhỉ, bởi vì thích anh, bị anh ăn còn không oán không hối, ngây ngốc, dễ đùa bỡn nhỉ?
Cởi hết nằm trên giường anh, chơi khá nhỉ?
Trên cái thế giới này, không có ai có thể yêu anh hơn tôi.
Đáng tiếc, tim Vệ Đằng tôi cũng là làm bằng thịt! TMD anh bóp một lần không đủ, bây giờ lại tặng thêm một đá, anh cho rằng lão tử thích anh, có thể tùy anh chà đạp
à?
Phi!
Tiêu Phàm sầm mặt xuống dưới lầu, gõ cửa phòng Tiêu Tinh.
Tiêu Tinh và Vệ Nam vừa mới tỉnh ngủ, sau khi nghe tiếng gõ cửa, dụi mắt mở cửa, lập tức bị dọa giật mình.
―Anh…‖
Ánh mắt lạnh lùng giống như muốn đem người ta đi lăng trì vậy.
―Eh eh, sao anh đã về rồi…‖ Tiêu Tinh có chút lúng túng hướng Vệ Nam cười cười, sau một khắc liền bị Tiêu Phàm kéo ra ngoài cửa.
―Em giải thích cho anh, sao Vệ Đằng lại ở trên giường anh?‖
Tiêu Tinh ngẩn người, ―Anh ấy uống say, điều hòa phòng khách bị hư, em liền dìu anh ấy đến phòng anh ngủ một lát, chẳng phải anh bảo không về sao…‖
Bị bộ mặt lạnh băng của anh họ dọa sợ, Tiêu Tinh đáng thương giương mắt, giọng nói yếu ớt như muỗi kêu.
―Vậy em nói cái gì chuẩn bị quà đặc biệt ấy?‖
―Em mua cho anh một bộ máy CD trò chơi, mặc dù đến giờ anh cũng chưa từng chơi mấy thứ này, nhưng chẳng phải dạo này tâm tình không tốt sao, nghỉ lễ 1/5 cũng nên thả lỏng…‖
Bị ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Phàm đảo qua, Tiêu Tinh lập tức ngậm miệng.
Thì ra là hiểu lầm.
Chỉ là hiểu lầm thôi sao…
Tiêu Phàm cười lạnh xoay người, trái tim cũng đau đớn từng cơn, giống như đã bị ai đó ngắt nhéo.
Bản thân có hơi say, nhưng không say đến mức thần trí không rõ, hẳn đã sớm phát hiện là hắn.
Cảm giác hô hấp, xúc cảm làn da, còn có cái mông kia, chân thon dài, thanh âm rên rỉ ngô ngô đáng thương…
Cùng lần bế hắn lúc say rượu, giống nhau như đúc.
Chiếc lưỡi liều lĩnh xông vào miệng, động tác liếm phân thân tai vụng về, cùng tính cách đại điều của cậu ấy giống nhau như đúc.
Nhưng vì cái gì lại xem nhẹ? Vì cái gì còn ôm hắn?
Rốt cuộc là do say không phát hiện, hay là rõ ràng đã phát hiện, nhưng lại tự cho là đúng thuyết phục chính mình, đâm lao phải theo lao.
Tiêu Phàm, mi thật đủ vô sỉ, biết rõ cậu ấy thích mi, biết rõ nếu mi ôm cậu ấy, cậu ấy sẽ không phản kháng, biết rõ trên đời này không có người nào giống hệt nhau, biết rõ là cậu ấy, còn kiếm cớ nói là quà em gái tặng cho…
Thiếu nữ đơn thuần như em gái mình, làm sao có thể tặng loại quà này!
Tiêu Phàm mi rốt cuộc đang gạt ai?
Hung hăng đập vào vách tường một đấm, Tiêu Phàm nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn không cách nào bình ổn nhịp tim đập dữ dội.
Bây giờ nên làm gì?
Qua nhiều năm như vậy cũng chưa từng luống cuống mờ mịt như bây giờ.
Cho dù là tối qua khi ôm cậu ấy, bởi vì rất giống Vệ Đằng, trong vô thức, động tác vẫn có chút dịu dàng, có chút kiên nhẫn.
Nào có người giống như vậy?
Kỳ thực là đang lừa gạt bản thân ức hiếp người thôi? Thực ra trong lòng rất rõ ràng.
Thực ra… đã sớm động lòng rồi đi?
Nếu không, tại sao lại tiếp tục chịu đựng những tin nhắn phiền hà của hắn, tại sao lại điên cuồng theo hắn? Cái gì chạy như điên trong mưa, cái gì định hướng việt dã, những chuyện đó lúc trước vốn khinh thường, tại sao Vệ Đằng vừa đề ra, bản thân đã không tự chủ được đồng ý ngay?
Tại sao đến giờ còn giữ dây đeo điện thoại hai đồng tầm thường hắn mua ở Quế Lâm? Chẳng lẽ vì hai chữ Tiêu Phàm ngu xuẩn khắc trên đó?
Tại sao lúc hắn nói đau dạ dày, sẽ đau lòng như vậy? Gấp gáp chạy đến bên cạnh hắn như vậy? Lúc phát hiện mình hiểu lầm lại tức giận như vậy?
Tại sao bản thân luôn luôn yên lặng, lúc đối mặt hắn, lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm khoan khoái?
Tại sao tối hôm qua, ban đầu chỉ định thăm dò, sau đó lại mất kiểm soát?
Thật ra rất nhiều chuyện, tĩnh tâm nghĩ thử, sẽ dễ dàng nghĩ ra đáp án.
Sớm đã động lòng, không chịu thừa nhận mà thôi.
Rốt cuộc là sợ tổn thương hắn, hay là sợ, bản thân mình động lòng, sẽ bị hắn tổn thương?
Thật ra thì sợ yêu.
Trong tình cảm với Lâm Vi, bỏ ra và thu được mãi mãi chẳng thể nào cùng tỉ lệ, loại cảm giác bị đè nén đó quá khó chịu, sợ đi yêu, sợ bị thương lần nữa.
Kiêu hãnh của bản thân, không cho phép chính mình đắm chìm trong tình yêu lần nữa, bị tổn thương lần nữa.
Cho nên không chút do dự mà từ chối Vệ Đằng đi.
Kỳ thực, chẳng qua là hèn nhát, chỉ là sợ một khi bỏ ra, sẽ không thu hồi được nữa.
Sợ Vệ Đằng chỉ là cao hứng nhất thời, sợ cuối cùng cậu ấy cũng không chịu nổi loại tính cách lạnh lùng này của mình mà bỏ đi.
Tiêu Phàm tựa vào tường, nhắm mắt lại hít thở sâu, chờ bình tĩnh lại, mới gom dũng khí lại lên lầu.
Vô luận như thế nào, chuyện này không thể trốn tránh, Vệ Đằng đơn thuần như vậy, trải qua tối qua, nói không chừng cậu ấy sẽ hận mình.
Tiêu Phàm đột nhiên rất muốn nhẹ nhàng ôm cậu ấy vào lòng, sau đó nói một tiếng xin lỗi, mới vừa rồi quá kích động, nói những lời kích động như vậy, nhất định khiến Vệ Đằng rất buồn đi.
Nhưng thật ra là bản thân quá kinh hãi, khiếp sợ như giấc mơ thành sự thật, cho nên mở miệng không chọn lời.
Thở dài, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lại phát hiện, trên giường trống trơn.
Ra giường lộn xộn, phía trên hiện đầy những vết bẩn màu đỏ trắng, tựa hồ kịch liệt tối qua bắn ra.
Tiêu Phàm nhíu nhíu mày, rất muốn tát mình một cái, biết rõ là lần đầu tiên của cậu ấy, nên kiên nhẫn thêm chút nữa, tìm được dầu bôi trơn rồi hẳn nói…
Có thể đối với hắn, dễ dàng mất kiểm soát như vậy.
Đi đến bên cửa sổ, lại phát hiện một bóng lưng gầy yếu phía xa, từng bước từng bước đi về trạm xe bus.
Trái tim Tiêu Phàm lại co lại đau đớn thêm một trận, mặc dù tối qua lúc ôm hắn, biết hắn không gầy như vẻ ngoài, vóc người thật ra rất tốt. Nhưng bây giờ nhìn bóng lưng hắn, hốc mắt lại hơi xót.
Vệ Đằng, em có hối hận không?
Nếu em không hối hận, vậy thì hãy ở mãi bên cạnh tôi được không? Tôi sẽ không vứt bỏ em trước, con người của tôi, đã yêu, sẽ vô cùng chấp nhất, em biết không?
Tiêu Phàm cầm một chiếc áo khoác, vừa định xuống lầu, điện thoại di động lại đột nhiên vang lên.
―Tớ là Lâm Vi, tớ đã về nước.‖