CHƯƠNG 36
[warn: H]
Không biết ai đã từng nói, loại người như Tiêu Phàm, bề ngoài lạnh lùng, cự tuyệt người khác đến gần và quan tâm, nhưng trong lòng cũng rất khát vọng một phần ấm áp.
Được anh ta yêu là chuyện hạnh phúc cỡ nào, trước kia Vệ Đằng không nghĩ tới, cũng không dám mong ước.
Bây giờ, đích thân thể nghiệm được liền không muốn buông tay nữa.
Anh ta rất độc tài, rất nhiều lúc sẽ mặt lạnh lấy quà vặt trong tay Vệ Đằng xuống, khiến Vệ Đằng oán trách một trận.
Anh ta rất ôn nhu, mỗi lần nấu cơm, vẻ mặt đều nhu hòa như vậy, chuẩn bị món ăn cho Vệ Đằng, lần nào cũng bỏ ra nhiều công sức đến vậy. Không thêm quá nhiều dầu, không cho quá nhiều gia vị, lại có thể làm được món ngon như thế.
Mỗi lần Vệ Đằng ăn món ăn của Tiêu Phàm, trong miệng vô cùng thơm ngon, trong lòng cũng vô cùng ngọt ngào.
Cách thức y trân trọng người khác, cho dù là chủ nghĩa bá quyền ―Em phải nghe lời‖, khiến cho không ai dám làm gì, rồi lại đặc biệt an tâm.
―Cái con người lạnh như băng ấy nha, lúc dịu dàng thật là dọa chết người à.‖
Vệ Đằng thường hay nói với Châu Vũ như vậy, mang theo bộ mặt hạnh phúc đắc
ý.
―Đối với tôi tốt như vậy, không sợ tôi giở trò xấu, bám chặt anh không buông sao?‖ Vệ Đằng hỏi Tiêu Phàm.
―Vậy thì cứ bám đi.‖
Tiêu Phàm cũng không quay đầu lại, tiếp tục bận rộn ở nhà bếp, nhưng Vệ Đằng lại nghe ra tiếng cười trong thanh âm y.
Con người chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, một chút ấm áp nho nhỏ, tựa hồ cũng được phóng đại vô hạn, biến thành hạnh phúc khổng lồ.
Lúc hai người ở cạnh nhau, có khi chẳng hề trò chuyện, liền chỉ dựa vào nhau, có khi Tiêu Phàm đọc sách, Vệ Đằng chơi game, hoặc là Tiêu Phàm lên net tra tài liệu, Vệ Đằng lim dim.
Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến tháng sáu.
Gần đây Tiêu Phàm bận rộn nhiều việc, nghe nói phải giao mấy đề tài luận văn, bận rộn đến ngay cả Vệ Đằng cũng không trông chừng được.
Vệ Đằng bị Tiêu Phàm nuôi đến kén ăn, đối với mấy món rau và sườn phải đứng chờ cả buổi ngoài căn tin để mua, một chút cũng ăn không vô.
Đã rất lâu không nhìn thấy y, rất nhớ nụ cười của y, quan trọng hơn chính là món ăn y làm a…
Đáng tiếc, từ lúc bên nhau tới nay, Tiêu Phàm rất hiếm khi chủ động tìm Vệ Đằng, ngoại trừ thời gian ăn cơm còn nhắn tin tới.
Buổi chiều không có lớp, Vệ Đằng nằm trên giường, nhàm chán nhìn chằm chằm trần nhà, cuối cùng vẫn quyết định mặt dày đi nhắn tin cho người ta.
Anh đang ở đâu? Lâu rồi không gặp mặt, luận văn viết xong chưa? Có rảnh làm chút đồ ăn cho em không? Em muốn gặp anh a, ấn một đống chữ, cuối cùng lại cảm thấy buồn nôn, xóa hết đi.
―Ở đâu vậy?‖ Tin nhắn đơn giản lưu loát được gửi đi.
―Anh đang tra tài liệu ở thư viện.‖
―Vậy em tới tìm anh.‖
Vệ Đằng xuống giường, phóng đến nhà vệ sinh rửa mặt, thần thanh khí sảng chạy như bay đến thư viện.
Mặt trời buổi trưa rất nóng, lúc đến thư viện, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Vệ Đằng đi đến trước cửa, mò mò túi áo, giận đến nghiến răng nghiến lợi, M* kiếp, mới vừa rồi bỏ thẻ trên bàn, sao lại quên mang theo nhỉ?
Nói với nhân viên gác cửa cả buổi, người ta vẫn thiết diện vô tư, lạnh lùng liếc Vệ Đằng một cái, không cho vào.
Nóng quá, không muốn tốn thêm nửa giờ để chạy về lấy thẻ, Vệ Đằng đành phải đứng chờ ngoài cửa.
Hào hứng chạy đến, thẻ trường lẫn di động đều không mang theo, giờ thì hay rồi, đứng dưới mặt trời như đồ ngốc.
Tiêu Phàm đọc sách trên lầu 7, đọc đến mỏi mắt nên mới đến cạnh cửa sổ nhìn xa xa nghỉ ngơi một chút, không ngờ lại thấy một tên ngốc ở dưới lầu.
Cái tên kia cúi thấp đầu ngồi trên bậc thang, tóc vàng nhạt dưới mặt trời lóe sáng, giống như chú nhím con, cả người cuộn lại thành hình cầu, có vẻ đặc biệt buồn cười.
Khóe môi Tiêu Phàm nhẹ nhàng nâng lên, lấy di động ra chụp hình lại, sau đó vội vàng chạy xuống lầu.
―Vệ Đằng, em đứng đây làm gì?‖
Vệ Đằng bị giật mình, vội vàng đứng lên, thấy vẻ mặt Tiêu Phàm nghiêm túc, cười hì hì nói: ―Em chờ anh a.‖
Tiêu Phàm mặt lạnh: ―Em đứng chờ dưới mặt trời, không sợ phơi tróc da sao?‖
―Dù sao chỉ lớp da, tróc thì tróc, tróc rồi mới lớn lên chứ.‖ Vệ Đằng không thèm để
ý chút nào.
―Lỡ như trúng nắng thì sao?‖
―Không có gì đâu, tới giờ em cũng chưa từng trúng nắng mà.‖
Sắc mặt Tiêu Phàm khó coi, Vệ Đằng vội vàng cầm tay y, ―Được rồi, đừng nóng giận, lần sau em sẽ chú ý mà. Em sẽ không để cho bản thân phơi thành cục than đen, như vậy đứng cùng anh thành ra hắc bạch vô thường mất rồi.‖
Tiêu Phàm thở dài, ―Về thôi.‖
Vài ngày sau, Vệ Đằng liền cả ngày theo Tiêu Phàm đến thư viện.
Châu Ngư thán phục: ―Sao bỗng dưng cậu biến thành học sinh ngoan chăm chỉ học tập thế?‖
Vệ Đằng nói: ―Tớ theo bà xã.‖
Khuôn mặt Châu Ngư kinh ngạc nhìn Vệ Đằng đang mỉm cười rực rỡ, trong lòng nghi hoặc: theo bà xã? Sao tớ lại cảm thấy cậu giống như là thái giám theo hoàng đế đi ngự thư phòng vậy.
Tháng sáu có kỳ kiểm tra tiếng anh cấp 6, Vệ Đằng ôn tập không thế nào cả, mấy ngày lúc cùng Tiêu Phàm tự học, cầm quyển từ đơn thật dày để ngang trước mặt.
Học đến mệt, gục xuống bàn ngủ.
Tiêu Phàm bất đắc dĩ nhìn hắn gục xuống bàn, gối đầu trên cánh tay, một hồi bên trái một hồi bên phải, thay đi đổi lại tựa hồ rất không thoải mái.
Thở dài, kéo Vệ Đằng lại để hắn tựa vào vai mình ngủ.
Vệ Đằng tìm được nơi để tựa, liền yên tâm thoải mái ngủ, miệng khò khò, hơi thở phun trên má Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm cầm lấy sách tham khảo của Vệ Đằng, nhìn bút ký xiêu xiêu vẹo vẹo trên vở như đám kiến bò lung tung của hắn, nhíu mày, lại thấy một cái đầu heo xấu vô cùng do hắn vẽ ra.
Nếu nói một quyển bút ký, ngoại trừ tờ đầu tiên viết vài từ đơn cùng chút ngữ pháp, bộ phận khác đều là vẽ bừa lung tung, còn có vài chỗ bị gấp, vẽ cái mặt người kỳ quái, bên cạnh đề Tiêu Phàm.
Bất đắc dĩ thả quyển vở trở lại, tự lấy một quyển mới trong túi xách ra, sau đó giúp hắn chỉnh lý lại bút ký.
Vì vậy, Vệ Đằng gối đầu trên bả vai Tiêu Phàm mà ngủ, từ từ, đầu trượt xuống, trực tiếp nằm trên đùi Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm cúi đầu nhìn Vệ Đằng tựa trên đùi mình, há to mồm, ngủ tựa như heo chết, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười nhẹ nhàng.
Khẽ dời đầu hắn, để hắn thoải mái gối trên đùi mình ngủ, sau đó giúp hắn chỉnh lý lại bút ký.
Thư viện không có nhiều người lắm, Tiêu Phàm và Vệ Đằng ngồi trong góc, hình ảnh mập mờ ấm áp như thế, không có ai để nhìn cho no mắt.
Lúc Vệ Đằng tỉnh dậy, vừa mở mắt ra nhìn, trên đỉnh đầu là gương mặt quen thuộc, động động cổ mới phát hiện mình đang gối trên đùi người ta.
Mặt đỏ bừng, vội vàng ngồi dậy, liếc ra ngoài cửa sổ sắc trời cũng đã tối.
―Em lại ngủ thiếp đi?‖ Vệ Đằng có chút lúng túng sờ sờ cái ót.
―Ừ.‖ Tiêu Phàm không để ý tới hắn, tiếp tục cúi đầu làm bút ký.
―Đang viết gì vậy?‖
―Viết giúp em.‖
Vệ Đằng nghiêng đầu qua nhìn, thấy một đống chữ tiếng anh rất đẹp, còn có chú thích tiếng trung, Tiêu Phàm đem những trọng tâm trong quyển sách tham khảo của Vệ Đằng đều chỉnh lý lại rõ ràng.
Vệ Đằng trong lòng đau xót, nhẹ nhàng cầm tay Tiêu Phàm, ―Anh giúp em sửa lại những thứ này, luận văn của mình viết xong rồi sao?‖
―Cũng ổn rồi.‖
―Cám ơn anh a.‖ Vệ Đằng ngắt ngắt lòng bàn tay Tiêu Phàm, từ trong tay y nhận lấy bút ký, cẩn thận cầm lấy.
Chữ tiếng anh phóng khoáng, còn có chú thích tiếng trung, ngay hàng thẳng lối, nhìn từ đầu tới đuôi, ý nghĩ rõ ràng, mạch lạc rõ nét.
Quả nhiên phù hợp phong cách Tiêu Phàm.
Vệ Đằng ôm quyển vở vào trong ngực, lòng tràn đầy ngọt ngào, Tiêu Phàm à, anh đối với em thật TMD tốt quá, tốt đến khiến em muốn chiếm đoạt cả đời! Tốt đến em muốn vẫn một lòng một dạ thích anh.
Khi đó, Vệ Đằng còn không biết, Tiêu Phàm đối tốt với hắn, vượt xa ngoài tưởng tượng của hắn.
Thật ra thì Tiêu Phàm cho tới bây giờ chưa từng chỉnh sửa lại bút ký, ngại phiền toái, hoặc là nói, với trí nhớ siêu hạng của y, căn bản không cần ghi bút ký.
Bây giờ giúp tiểu Vệ Đằng, không biết sao lại có kiên nhẫn đến thế, hơn nữa, trong lòng còn cảm thấy hạnh phúc nhẹ nhàng.
Bất quá, chính là chỉnh lý lại, người này cũng sẽ không xem đi.
Tiêu Phàm bất đắc dĩ sờ sờ đoạn tóc bên tai Vệ Đằng, ―Đói bụng chưa, trở về nấu cơm ăn.‖
Hai người sóng vai trở về trường, đi tới lầu nghiên cứu sinh.
Trong lòng Vệ Đằng bắt đầu ra chủ kiến.
Từ sau khi ở cùng nhau đến nay cũng không thân thiết thêm lần nào nữa.
Còn nhớ rõ hôm sinh nhật, giọng nói y ngả ngớn, động tác điên cuồng. Nhớ hôm bày tỏ y nở nụ cười giảo hoạt cùng nụ hôn nóng bỏng phiến tình.
Bây giờ đột nhiên đứng đắn, không động tay động chân, Vệ Đằng luôn cảm thấy không quen.
Chẳng lẽ thật là bởi vì y đã nói ―Em không bằng lòng, anh sẽ không ép buộc em. Anh sẽ không để em bị tổn thương nữa, cũng sẽ không để em ghét anh nữa.‖
Vì vậy liền thật sự nói là làm, trước khi bản thân gật đầu y đến cả hôn cũng không hôn?
Vừa lúc hôm nay lại bị anh ấy cảm động một hồi.
Vệ Đằng cười hắc hắc, được rồi, nếu anh bởi vì cái cam kết kia mà không mặt mũi nào làm, vậy lão tử liền da mặt dày hấp dẫn anh một hồi.
Rất nhanh, Tiêu Phàm bưng thức ăn ra, Vệ Đằng ngoan ngoãn ngồi ở đối diện ăn cơm.
Trong lòng Tiêu Phàm kỳ quái, Vệ Đằng hôm nay sao đột nhiên an tĩnh như vậy? Trước kia lúc ăn cơm đều là kiểu lang thôn hổ yết, cuồng phong quét lá, một đĩa một đĩa quét sạch sẽ, vừa ăn vừa khen, cái này ăn ngon, cái này không tệ, một khắc cũng không rảnh rỗi.
Hôm nay đây là thế nào? Mang nụ cười ngây ngốc trên mặt, ăn cơm yên lặng, khẳng định đang có chủ ý quái quỷ gì đó.
Anh ngược lại muốn nhìn xem em muốn chơi trò gì.
Tiêu Phàm vểnh vểnh khóe miệng, cũng không nói toạc ra, chỉ lầm lũi cúi đầu ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Tiêu Phàm nói với Vệ Đằng: ―Được rồi, em trở về đi thôi, anh thu dọn một chút rồi đọc sách.‖
Vệ Đằng đứng tại chỗ bất động.
―Muốn anh đưa em sao?‖
Vệ Đằng vẫn bất động.
Tiêu Phàm thấy hắn có hơi khẩn trương cào cào tóc, cũng biết người này không yên lòng, hắn không phải là muốn…
―Cái kia, em tắm rửa ở chỗ anh được không? Mới vừa rồi ăn cơm đổ mồ hôi đầy người, nóng chết được.‖
Bình thường ăn cơm lang thôn hổ yết ngược lại không thấy em đổ mồ hôi, sao hôm nay yên lặng mà ăn, lại ra mồ hôi đầy người a? …
Trong lòng Tiêu Phàm đang cười, trên mặt lại là bộ dáng nghiêm túc: ―Em không mang theo quần áo, tắm xong mặc cái gì để về?‖
―Vậy thì không về nữa!‖
Vệ Đằng rống lên một tiếng, ngẩng đầu, thấy ánh mắt Tiêu Phàm thâm thúy nhìn mình chằm chằm, cắn răng, quyết tâm, ―Quạt ký túc em hư rồi, buổi tối lại đặc biệt nhiều muỗi, tối nay ở chỗ anh ngủ một đêm được không?‖
Không đợi Tiêu Phàm đồng ý, xoay người chạy vào phòng tắm, cách cửa truyền đến một tiếng: ―Cám ơn nha, hãy thu lưu em một đêm.‖
Tiêu Phàm bất đắc dĩ, hắn muốn chơi trò gì, trên mặt đều viết rõ ra rồi.
Khuôn mặt ―Em muốn câu dẫn anh‖, còn giả bộ cái gì không thèm để ý? Vệ Đằng, cám dỗ này của em thật không hợp chuẩn nha…
Tiêu Phàm không ngờ rằng, trò hay còn nằm ở phía sau.
Rửa bát đĩa dụng cụ xong bước ra khỏi nhà bếp, vừa định gõ cửa hỏi Vệ Đằng tắm xong chưa, cửa lại đột nhiên mở ra.
Chỉ thấy Vệ Đằng toàn thân trần trụi, chỉ mặc chiếc quần lót, có chút hồi hộp đứng đó.
Thân thể mới vừa tắm xong, chưa lau khô, có giọt nước theo chiếc cổ trắng nõn chảy xuống.
Hai điểm trước ngực tựa hồ là do bị ngâm nước lâu, đặc biệt đỏ thẫm, giống như hồng mai nở rộ.
Xương quai xanh tinh tế, bả vai mượt mà, hai chân thon dài thẳng tắp, cả người ẩn trong làn hơi nước nhàn nhạt, bị ánh đèn chiếu đến, dường như lóe ra tia sáng ấm
áp.
Tiêu Phàm nuốt nuốt nước miếng, có chút lúng túng dời tầm mắt đi.
Vệ Đằng hướng Tiêu Phàm cười cười, ―Cho em cái khăn tắm đi? Em lau nước.‖
Tiêu Phàm xoay người cầm lấy một cái khăn tắm ra đưa cho Vệ Đằng.
Vệ Đằng cố ý lau trước mặt Tiêu Phàm.
Cánh tay duỗi dài, chậm chạp lau từ cổ tay đến bả vai, sau đó nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, lau khô chiếc cổ thon dài trắng nõn, hạ xuống một chút chuyển qua trước ngực.
Một mạch lau, giơ chân lên từ từ lau.
Vệ Đằng ngoài mặt tỏ vẻ không quan tâm, nhưng trong lòng đang đốt ngọn đuốc, Tiêu Phàm anh là đồ ngốc à, rõ ràng em đang dụ dỗ anh, anh nhào tới là được, giả bộ quân tử cái gì a?
Phi, một chút mặt mũi cũng không cho, em đều rất cố gắng dụ dỗ rồi, mê hoặc đến sau lưng em đang nổi 3 lớp da gà kìa, sao anh còn chưa có phản ứng…
Vệ Đằng bực bội, đành đem khăn tắm hướng lên một chút, mở chân ra, lau đến bắp đùi.
Hô hấp Tiêu Phàm có chút nặng nhọc, trong lòng Vệ Đằng đắc ý mỉm cười, biện pháp quyến rũ người yêu lạnh nhạt tìm thấy trên mạng cũng thật hữu hiệu à…
―Tiêu Phàm, giúp em lau sau lưng một chút.‖ Thanh âm Vệ Đằng rất mị hoặc, giao khăn tắm cho Tiêu Phàm, nghiêng người qua.
Tiêu Phàm ừ một tiếng, tiến lên, nhìn tấm lưng trần sạch sẽ của Vệ Đằng, ngửi được mùi hương thơm mát nhàn nhạt hắn vừa tắm rửa, tim đập nhanh hơn.
Cầm lấy khăn tắm ôn nhu chuyện động sau lưng hắn, từ từ lau khô những giọt nước trong suốt, ma sát mập mờ mềm nhẹ, làn da thỉnh thoảng tiếp xúc, khiến cho hô hấp của hai người đều không theo quy luật.
―Vệ Đằng, anh…‖ thanh âm Tiêu Phàm có chút khàn khàn, ngón tay dần dần trượt đến trước ngực, ―Có thể không?‖
Nói nhảm, anh cho rằng lão tử nhàm chán ở trước mặt anh diễn thoát y ra khoe à…
―Ừm.‖ Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng lúc nói ra khỏi miệng, vẫn là xấu hổ đến mặt đỏ lên.
Nếu không phải hôm nay anh làm bút ký khiến em cảm động, em mới sẽ không dâng đến cửa để anh ăn.
Mặc dù… bản thân cũng muốn cùng người ta thân thiết một chút, bất quá Vệ Đằng đánh chết cũng sẽ không thừa nhận, bản thân đối với chuyện Tiêu Phàm ôm có loại mong đợi ngọt ngào.
Lần đầu tiên, quá đau quá đáng sợ, lần thứ hai, suy đi nghĩ lại, làm sao đều cảm thấy là hắn đang nói dối.
Cho nên lần này, mới coi là chính thức đi.
Vệ Đằng luôn cảm giác mình giống như là đang chuẩn bị một chuyện trọng đại trong đời người, khẩn trương đến cả thân thể đều đang run rẩy.