CHƯƠNG 42
Hồi lâu sau, Tiêu Phàm mới bước lên lầu, đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy cái hộp trong tay hắn, Vệ Đằng chỉ cảm thấy thật chướng mắt.
Tiêu Phàm nhận ra Vệ Đằng không vui, giải thích: ―Diệp Kính Văn đưa cho anh, bảo là quà tặng.‖ Nói xong liền kéo ngăn tủ ngay đầu giường, bỏ hộp vào.
Vệ Đằng liếc mắt nhìn, thấy trong tủ còn một chiếc hộp tương tự.
―Cái kia là của Lâm Vi cho trước khi đi, bọn họ thật là, tặng đồ cũng ăn ý như vậy.‖ Tiêu Phàm khẽ thở dài, ngồi lại giường, ôm lấy Vệ Đằng, đặt cằm trên vai hắn.
Vệ Đằng dựa vào hắn, thấp giọng nói: ―Hình như là đồ rất quý, anh cất đi, không dùng sao?‖
―Anh không quen đeo đồng hồ.‖
―À.‖
Đồng hồ đeo tay rất quý, chẳng biết hiệu gì, nhìn bao ngoài có vẻ như giá không rẻ.
Vệ Đằng vốn cho rằng con người lạnh lùng như Tiêu Phàm, sẽ chẳng có ai tặng quà cho hắn, thì ra là tự mình đoán bậy, quà của mình cũng không phải thứ duy nhất hắn nhận được, còn có nhiều hơn, tốt hơn nữa.
Hai con người có địa vị tương tự hắn, quà tặng có lẽ hợp tâm ý Tiêu Phàm hơn, không mang là do luyến tiếc, hay là trong hai cái chẳng biết chọn cái nào?
Trong lòng Vệ Đằng đau đớn, cũng không nói ra lời, yên lặng mặc hắn ôm lấy.
Sau hồi lâu, Tiêu Phàm mới nhẹ nhàng hôn lên mặt Vệ Đằng, ―Ngủ sớm một chút đi.‖
―Ừm.‖ Vệ Đằng cũng không muốn nói chuyện gì nhiều, vén chăn lên giường.
Nhắm mắt lại, nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ lung tung, chẳng thể ngủ được.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Phàm nhẹ nhàng vươn cánh tay ôm eo Vệ Đằng, thấp giọng nói: ―Em không ngủ đi?‖
Vệ Đằng cũng không biết nên gật đầu hay nên tiếp tục giả vờ, đành phải im lặng nằm trong ngực hắn, không nói lời nào.
Tiêu Phàm nói tiếp: ―Hôm nay Diệp Kính Văn đến tìm anh, anh biết trong lòng em không thoải mái, lại ăn giấm à?‖
―Ừ…‖ Vệ Đằng thản nhiên thừa nhận, ghen thì ghen, có gì không đúng chứ, là do các người quá mập mờ, chọc vào mắt tôi.
Tiêu Phàm bị sự trực tiếp của Vệ Đằng chọc cười, nhẹ nhàng hôn lên tóc Vệ Đằng, ―Anh không muốn chúng ta biến thành như Diệp Kính Văn và Lâm Vi, đem tình
yêu biến thành thù hận, giày vò đối phương cũng giày vò chính mình. Hai người ở bên nhau, phải tin tưởng vào đối phương, hiểu không?‖
Vệ Đằng gật đầu, cầm tay Tiêu Phàm: ―Hiểu, em sẽ không hận anh, bất kể sau này thế nào, em cũng sẽ không đâu.‖
Tiêu Phàm sáp lại hôn môi Vệ Đằng, dán vào đôi môi dịu dàng nói: ―Ngủ đi, ngày mai thức dậy, tâm tình sẽ lại tốt đẹp thôi.‖
Vệ Đằng ừ, an tâm nhắm mắt lại, nhanh chóng thiếp đi.
Tiêu Phàm lại khó ngủ được.
Diệp Kính Văn và Lâm Vi, hai người bọn họ đều có tính toán và nguyên tắc quá nhiều, một lần yêu thương là vô số sách lược, đến cuối cùng, mất đi lòng tin với nhau, không thể từ bỏ nên mới đày đọa nhau.
Nhưng Vệ Đằng lại chung quy bất đồng, suy nghĩ của cậu ấy rất đơn giản, tính cách lại thẳng thắng, tựa như hôm nay khi thấy Diệp Kính Văn bước từ phòng tắm ra, cũng chỉ ngây người giây lát, nghe mình giải thích xong liền nhanh chóng hiểu được, cũng không so đo nhiều, không nghi kỵ lung tung.
Yêu đương với người như vậy, thật sự rất thoải mái nhẹ nhàng.
Tiêu Phàm thở ra một hơi thật dài, chẳng biết tại sao, nghe nhịp thở đều đều của Vệ Đằng, lòng mơ hồ lại cảm thấy có chút bất an.
Đến tận bây giờ, Tiêu Phàm còn giấu Vệ Đằng một chuyện rất quan trọng.
Tiêu Phàm không thể xác định, chuyện này có đủ uy lực để phá hỏng đến tình yêu mà mình và Vệ Đằng đã rất vất vả mới tạo dựng nên không?
Nói ra rồi, rất nguy hiểm; không nói, lại giống như chôn một quả bom tàng hình, khiến cho Tiêu Phàm đứng ngồi không yên.
Đến bây giờ, Tiêu Phàm cũng chưa từng làm chuyện gì không nắm chắc, cho nên, trước khi Vệ Đằng hoàn toàn tin tưởng bản thân, tạm thời giấu cậu ấy đi vậy.
Chỉ có thể như thế.
Bởi vì quá yêu Vệ Đằng, bất kỳ chuyện gì có thể gây tổn hại đến tình cảm hai người, Tiêu Phàm đều không muốn thử nghiệm.
Nhìn Vệ Đằng đang ngủ say bên cạnh, nghe nhịp thở đều đều ổn định của hắn, Tiêu Phàm giơ tay qua, nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng, khẽ thầm thì bên tai: ―Anh yêu em, em chỉ cần biết chuyện này thôi là được rồi.‖
―Ưm.‖ Không rõ Vệ Đằng nằm mơ thấy mộng đẹp gì, mở miệng cười ra tiếng.
Ngày kế, trời trong nắng ấm, lúc Vệ Đằng tỉnh dậy chỉ thấy trên bàn có mấy tờ giấy, phía trên là nét chữ mạnh mẽ phóng khoáng của Tiêu Phàm.
―Anh đi mua thức ăn đến trưa mới về, trong tủ lạnh có bánh mì, sữa tươi nhớ hâm lại hẳn uống.‖
Vệ Đằng dụi mắt, chui vào nhà vệ sinh tắm rửa, sau đó lấy bữa sáng trong tủ lạnh ra ăn.
Sáng sớm Tiêu Phàm đã ra ngoài mua thức ăn, thật là hiền lành nha, một bà xã hiền lành như vậy phải quý trọng thật tốt mới phải. Trong lòng Vệ Đằng vui vẻ, thừa dịp Tiêu Phàm không có ở đây, kéo ngăn tủ lấy hai cái hộp kia ra, mở ra nhìn, quả nhiên là hai chiếc đồng hồ đeo tay có hình dáng tương tự, nhãn hiệu cũng giống nhau.
Vệ Đằng nghĩ thầm, hai tên Diệp Kính Văn và Lâm Vi này cũng thật cao cấp, chuyện hôn nhau trong rừng cây của trường cũng làm được, lại cùng nhau xuất ngoại, hẳn là rất yêu nhau mới đúng, bây giờ lại hục hặc cái gì. Nghe giọng điệu Tiêu Phàm, hình như vì bọn họ không tin tưởng nhau nên mới chia tay, hôm qua mình ở trên lầu nghe Diệp Kính Văn cười như điên, cảm thấy da đầu ngứa ngáy.
Diệp Kính Văn hình như rất thương tâm, Tiêu Phàm an ủi hắn cũng phải thôi.
Vệ Đằng nghĩ như vậy, hít một hơi thật dài, vị chua trong lòng giảm đi một ít, ngược lại thêm chút đồng tình.
Buổi trưa đến rất nhanh, Vệ Đằng nghe được tiếng chuông cửa, mặc áo ngủ lê dép xuống lầu, dù sao Tiêu Phàm cũng nhìn quen bộ dạng bê bối lung tung này của mình rồi, cũng không lo hắn cười nhạo.
Mở cửa ra nhìn, Vệ Đằng lại trợn tròn mắt.
Nhìn thấy trước mặt là một người phụ nữ có khí chất cao quý, tóc búi trên đỉnh đầu, bông tai lấp lánh, trang điểm không đậm cũng không nhạt tạo cảm giác tinh tế, cả người toát ra hơi thở tao nhã.
Vệ Đằng há to mồm, mờ mịt nắm tóc.
―Chị à, cho hỏi chị tìm ai vậy…‖
―Khụ khụ.‖ Nghe được một hồi ho khan, bấy giờ Vệ Đằng mới phát hiện Tiêu Tinh đi theo sau người phụ nữ này, vừa rồi, toàn bộ ánh mắt đều bị cô ấy hấp dẫn nên hoàn toàn xem nhẹ Tiêu Tinh, hình như có điểm hỏng rồi…
Nữ nhân khẽ mỉm cười: ―Tiêu Phàm có ở đây không?‖
Trực giác Vệ Đằng báo rằng cô gái này chính là thân thích của Tiêu Phàm, nếu Tiêu Tinh đi theo phía sau, nói không chừng cô ấy là chị họ các loại.
Vì vậy, lập tức nặn ra nụ cười rực rỡ: ―Chị vào ngồi trước đi, em đi lấy trà, Tiêu Phàm đi mua thức ăn rồi, sẽ về ngay thôi.‖
Nữ nhân khẽ cau mày, tựa hồ có chút không dám tin, ―Mua thức ăn?‖
Vệ Đằng gật đầu.
―Nó thay đổi nhiều thật.‖ Nữ nhân nhếch môi, Vệ Đằng cảm thấy cô ấy cười thật cao ngạo, đơn giản chính là giống hệt Tiêu Phàm.
Giống cực kỳ.
Nhìn Tiêu Tinh có chút chột dạ, lại thấy Tiêu Tinh ở đó nhe răng nhếch miệng làm ra khẩu hình: ma ma, ma ma. . .
Vệ Đằng hiểu ra, nháy mắt toàn thân cứng ngắt.
―Dì à! Dì thật là trẻ quá, làm cháu tưởng dì là chị Tiêu Phàm, a a, xin lỗi xin lỗi, mau vào ngồi.‖ Vệ Đằng đem bản sắc nhiệt tình của mình phát huy sâu sắc, làm cho Tiêu Tinh trừng mắt cứng lưỡi, trong lòng thán phục, anh hai của Nam Nam quả thật là cực phẩm, sao chẳng hề biết thẹn thùng chút nào vậy? Nói thế nào cũng là gặp mặt mẹ của người yêu, mặt cũng không đỏ chút nào…
Hai người ngồi trên ghế sa lon, sau đó thấy Vệ Đằng nhanh chóng lên lầu thay quần áo, lại chạy xuống lầu thật nhanh, lại vào nhà bếp bận bận rộn rộn, lát sau mang ra một bàn trái cây lớn, còn rót hai tách trà.
Mặc dù táo hắn gọt xiêu xiêu vẹo vẹo, có vẻ rất buồn cười.
Nhưng nụ cười nhiệt tình chân thành không chút giả tạo, thực sự khiến Tiêu Tinh sửng sốt.
Mẹ Tiêu Phàm nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: ―Cậu là gì của Tiêu Phàm? Sao lại ở đây?‖
―A. . .‖ Vệ Đằng chột dạ cúi đầu, ―Cháu là đàn em của anh ấy, ngày nghỉ nên nhờ anh ấy giúp cháu ôn tập, ha ha…‖
―Phòng cậu ngủ hình như là phòng của nó nhỉ.‖ Mẹ Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn vào phòng ngủ đang mở cửa, nhất châm kiến huyết.
―Á… hình như đèn phòng khách bị hư ạ, ha ha…‖ Vệ Đằng cảm thấy trán mình ra một tầng mồ hôi lạnh, mẹ của Tiêu Phàm giống hệt Tiêu Phàm lúc mới gặp, hơi thở kiêu ngạo lạnh băng, khiến người ta rất không thoải mái.
―A, thím à, chắc anh họ sắp về rồi, thím có cần gọi điện cho anh ấy không, hỏi xem anh ấy đến đâu rồi.‖ Tiêu Tinh vội vàng cười ha ha xoa dịu không khí.
―Không cần.‖
Ánh mắt mẹ Tiêu Phàm lạnh lùng quét từ đỉnh đầu đến tận bàn chân Vệ Đằng, khiến toàn thân Vệ Đằng lạnh như băng, sau đó, bà như không có việc gì cúi đầu tiếp tục uống trà, hơi cau mày nói: ―lá trà nhiều quá.‖
―A, vậy cháu đi pha tách khách cho dì nhé!‖ Vệ Đằng tiếp tục chân cún mỉm cười, nụ cười rực rỡ vô cùng.
―Không cần.‖
Tiêu Tinh ở bên cạnh không ngừng hít thở sâu, chả trách sao anh trai lại thích Vệ Đằng nha, lửa nóng như vậy, đừng nói lòng người, có là núi băng cũng sẽ bị tan chảy.
Nhưng có phải anh ấy nhiệt tình hơi quá không, mặt nóng tìm mông lạnh để dán, còn dán đến ghê gớm.
Vệ Đằng đang lúng túng thì phía sau vang lên tiếng cửa mở, thở ra một hơi thật dài, rốt cuộc cứu tinh cũng tới rồi.
Vội vàng xoay người ra đón Tiêu Phàm vào, đỡ lấy mấy thứ thức ăn trong tay hắn, Tiêu Phàm sờ tóc Vệ Đằng, mỉm cười thật ấm áp, đảo mắt nhìn, thoáng chốc con ngươi bị co rút lại.
Tiêu Phàm vòng qua Vệ Đằng, đi tới trước mặt nữ nhân, ―Mẹ, sao mẹ đến đây.‖
―Theo vào thư phòng đi.‖ Mẹ Tiêu Phàm lạnh như băng ném cho một câu rồi tự mình đi vào thư phòng.
Vệ Đằng đứng tại chỗ lúng túng giật tóc, Tiêu Phàm quay đầu lại gửi hắn một ánh mắt ‗yên tâm đi‘, bấy giờ mới theo người phụ nữ vào thư phòng, ―phanh‖ một tiếng, đóng cửa lại, Vệ Đằng và Tiêu Tinh liếc mắt nhìn nhau không khỏi run rẩy.
―Tiêu Tinh, sao mẹ anh ấy lại đến đây?‖
―Muốn anh trai đi đám giỗ tròn năm của ông nội, em khuyên thím ấy gọi điện là được rồi, thím bảo muốn xem anh trai sống ở đây thế nào nên trực tiếp chạy đến đây…‖
―A… có vẻ dì ấy rất ghê gớm…‖
Tiêu Tinh gật đầu khẳng định, ―Đúng vậy, thím ấy chính là Nhạc Ngưng, anh có từng nghe nói đến chưa? Rất nổi tiếng trong giới kinh doanh…‖
Vệ Đằng không biết chuyện của giới kinh doanh, mơ hồ nhớ đến em gái mình từng nhắc đến cha mẹ Tiêu Phàm rất tài giỏi, gật đầu có chút thất lạc.
―Anh đừng lo, anh trai em thích anh, anh cũng thích anh ấy, vậy là được rồi, bối cảnh gia đình các loại thì không cần để ý, anh em sẽ xử lý tốt, an tâm đi.‖ Tiêu tinh vỗ vỗ vai Vệ Đằng, ―Anh là anh hai của Nam Nam, em cũng sẽ đứng về phía anh.‖
Vệ Đằng gật đầu, ―Anh cũng không phải để ý chuyện này, chỉ là… không muốn để hắn khó xử.‖
―Chuyện này, em tin anh của em sẽ xử lý tốt thôi.‖ Trong lòng Tiêu Tinh cũng không chắc lắm, liếc nhìn cửa phòng đóng chặt, bất đắc dĩ buông tay.
Bên trong thư phòng, Nhạc Ngưng ngồi trên ghế xoay, cầm ly thủy tinh, tao nhã xoay xoay.
Thanh âm bình tĩnh đạm mạc, ―Nói thử xem, đứa trẻ kia và con có quan hệ gì.‖
Tiêu Phàm cười cười, ―Mẹ không phải đã thấy rồi sao?‖
―Tự miệng con nói.‖
―Người yêu.‖
―Tốt lắm.‖ Nhạc Ngưng nhẹ nhàng cười một tiếng, để ly xuống, nhìn thẳng về phía Tiêu Phàm, ―Còn bây giờ, con định thế nào?‖
Tiêu Phàm đến cạnh ghế sa lon ngồi xuống, thở dài: ―Con muốn ở bên cậu ấy, bất kể các người nói thế nào, con cũng không buông tay cậu ấy. Bây giờ con cũng sắp tốt nghiệp rồi, cũng có khả năng dựa vào sức mình mà sống, con nghĩ, mình có quyền tự lựa chọn nhân sinh cho bản thân.‖
―Con yêu cậu ấy?‖
―Đúng, mẹ không thấy lạ sao con lại yêu cậu ấy sao?‖ Tiêu Phàm mỉm cười.
―Không kỳ lạ, cũng chưa cần phải biết. Đây là chuyện của con, tự do của con.‖ Nhạc Ngưng khẽ thở dài, ―Sau khi con 18 tuổi, nhân sinh của con vốn đã tùy con quyết định, chúng ta cũng chỉ có thể đề xuất ý kiến cho con nhưng lại không có quyền can thiệp, con muốn nói như thế?‖
―Con không muốn vì cậu ấy mà gây mâu thuẫn gay gắt với cha mẹ, lại càng không muốn vì cha mẹ mà để cậu ấy chịu bất kỳ uất ức nào. Con hy vọng cho dù các người không ủng hộ, cũng có thể thông cảm được.‖ Tiêu Phàm cười khẽ.
―Tiêu Phàm, con đường này cũng không dễ đi, vì cậu ta, sau này dù con có đến nơi nào cũng không vứt được cái mũ đồng tính luyến ái, con có từng nghĩ qua không?‖
Tiêu Phàm nhún vai, ―Cho dù không phải vì cậu ấy, con cũng là đồng tính luyến ái.‖
―Con…‖
―Mẹ, con không muốn chọc mẹ tức giận, ở bên cậu ấy là quyết định của con, sau này cho dù có gặp phải khó khăn lớn hơn nữa, con cũng sẽ không hối hận.‖
Nhạc ngưng trầm mặc giây lát, ―Được rồi, mẹ cho con thời gian, chờ khi con 30 tuổi, nếu như vẫn còn muốn sống với cậu ta, như vậy, mẹ sẽ thừa nhận hai người.‖
―30 già quá, 25 đi.‖ Tiêu Phàm nhếch môi cười cười.
―Dám cò kè trả giá với mẹ?‖
―Không phải mẹ thích cò kè trả giá sao?‖
―Thằng nhỏ này!‖ Nhạc Ngưng cười, bất đắc dĩ thở dài, ―Vây cánh cứng cáp rồi, mẹ cũng không quản con được nữa, được rồi, ngày mốt là giỗ tròn năm của ông, đứa con trai độc nhất như con có phải nên về thăm nhà một chút?‖
―Dĩ nhiên, con sẽ ở trước mộ ông nội mà sâu sắc kiểm điểm bản thân, Tiêu gia tuyệt hậu, con biết ông ấy sẽ rất thất vọng.‖
―Tính, con cháu có phúc của con cháu, dù sao năm đó con không học kinh tế mà chạy sang học luật đã khiến cho ông con hoàn toàn chết tâm chuyện để con thừa kế sản nghiệp rồi, tương lai của chính con, tự quyết định thôi. Theo như lời con nói, hai năm sau, nếu như con và đứa trẻ kia còn yêu nhau, mẹ sẽ không phản đối nữa.‖
―Cậu ấy tên Vệ Đằng.‖
Nhạc Ngưng cau mày, sau đó liền bật cười: ―Tên rất ngốc.‖
―Thật đáng yêu.‖ Tiêu Phàm ngẩng đầu mỉm cười, ―Mẹ sẽ thích cậu ấy.‖
―Thích? Tính rồi, hôm nay mẹ đã bị câu ta hù dọa một phen, pha trà như thuốc nước, gọt trái cây thì xiêu vẹo, xem ra lúc hai đứa sống cùng, đa phần cũng là con hầu hạ cậu ấy nhỉ?‖
―Con trai rất vui lòng hầu hạ cậu ấy.‖
―Có người khiến con cam tâm tình nguyện chăm sóc, cũng xem như hiếm có. Được rồi, đi nấu cơm đi, để mẹ xem tài nấu nướng của con trai mẹ tiến bộ không nào.‖
―Dạ.‖ Tiêu Phàm đứng dậy đi ra ngoài cửa, đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại: ―Đừng thừa dịp con không ở đó mà bắt nạt cậu ấy.‖
Nhạc Ngưng cau mày: ―Trông mẹ giống mụ phù thủy lắm sao?‖
Chờ Tiêu Phàm ra cửa, Nhạc Ngưng mới nhếch môi cười cười.
Đứa bé kia có vẻ rất đơn thuần, tính tình hai đứa khác biệt quá nhiều, nhưng lại chưa trải qua thử thách đã sống cùng nhau.
Tiêu Phàm, con có biết không, lúc ở bên cậu ta, con luôn luôn chìu ý cậu ấy, kìm hãm chính mình, có phải đã xảy ra chuyện gì đó khiến con áy náy?
Tiếp tục như vậy, thời gian lâu dài tuyệt đối sẽ xảy ra vấn đề.
Hiểu con không ai bằng mẹ, Tiêu Phàm, mẹ đánh cuộc con không đợi được đến năm 25 tuổi, tin không?