CHƯƠNG 50 – VUỘT MẤT
Khi Tiêu Phàm đến Khoa đại là đương buổi sáng sớm, vừa đúng dịp lễ quốc khánh, trong sân trường Khoa đại lộ vẻ vắng lặng.
Con đường trong trường rộng rãi, hai bên là cây xanh ngay hàng thẳng lối cùng các thảm cỏ, bên ngoài trường có cái hồ nhân tạo khổng lồ, hồ nước trong suốt, ánh nắng chiếu xuống lấp lánh.
Cảm thấy trường học này có hơi lạnh lẽo, kiến trúc đều phối màu lạnh, ngoài cửa còn có huy hiệu bằng kim loại, hình như là huy hiệu trường.
Tiêu Phàm cũng không có tâm tình đi thưởng thức những cảnh sắc này, men theo đường trong trường đi một hồi lâu, xui xẻo phát hiện, mình bị lạc đường.
Tốt thôi, cũng sắp phát điên rồi.
Khóe miệng kéo nụ cười bất đắc dĩ, trong lòng mắng bản thân, làm sao lại giống hệt kẻ ngu, trước kia vô luận làm việc gì đều trầm tĩnh vững chắc, bây giờ, trực tiếp vọt tới trường người ta, cái gì cũng không biết, sân trường lớn như vậy, đường lối ngổn ngang lần lượt thay đổi, khu nhà sinh viên nên đi bên nào đây?
Tiêu Phàm lấy điện thoại di động ra, đăng nhập baidu, dò tìm về Khoa đại.
Trong một đống tài liệu lộn xộn, cuối cùng cũng tìm thấy một thứ tương tự địa mạo, nhìn kỹ lại, hình như mình đi nhầm hướng rồi.
Xoay người đi ngược lại, đang lễ quốc khánh, phòng giáo vụ nhất định là đang nghỉ lễ.
Cho nên, chỉ có thể đi đến ký túc xá học sinh để tìm.
Mất mặt thì cứ mất mặt, vì cậu ấy, cũng không phải lần đầu tiên mất mặt, nói dối cái gì em họ anh họ đều đã soạn ra cả rồi.
Tiêu Phàm đi đến lầu một của ký túc xá, quản lý dường như mới rời giường, đang quét dọn phòng tiếp tân.
Tiêu Phàm gõ cửa sổ, mỉm cười lễ phép: ―Dì ơi, cháu muốn hỏi thăm, ký túc xá nam sinh khoa hóa học ở đâu?‖
―Trường chúng tôi không phân biệt khoa.‖ Dì quản lý ký túc lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Phàm, ―Cậu ở đâu?‖
Tiêu Phàm có chút lúng túng: ―Cháu ở trường ngoài, dịp lễ quốc khánh đến tìm bạn học.‖
―À, bên đây là ký túc xá nữ, bên kia là ký túc xá nam. Phân theo cấp lớp, không phân theo khoa.‖
Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu, theo phương hướng dì ấy chỉ đi đến ký túc xá của sinh viên năm tư.
Ở chỗ quản lý ký túc tìm được số phòng của Vệ Đằng, sau đó dùng chứng minh thư làm thế chân, dì quản lý mới yên tâm để hắn đi lên.
Tâm tình Tiêu Phàm rất kích động, thật muốn sau khi gặp được Vệ Đằng sẽ ra sức ôm cậu ấy vào lòng, nói cho cậu ấy biết mình có bao nhiêu lo lắng cho cậu ấy.
Lúc gõ cửa, đầu ngón tay cũng có chút run rẩy.
Người đến mở cửa là một nam sinh, vạt áo mở rộng, đầu tóc bù xù, bộ mặt tức giận.
―Phi, mới sáng sớm tới cạo râu sao? Anh là ai vậy?‖
Tiêu Phàm cười cười, ―Xin chào, tôi tìm Vệ Đằng.‖
―Vệ Đằng? Không có người này.‖
Phanh một tiếng, cửa bị đóng sập.
Tiêu Phàm nhíu mày, đúng số phòng mà, 306, không sai, chuyện gì xảy ra?
Lại gõ gõ cửa, nam sinh kia lại đi ra mở cửa, ―Tôi nói anh còn chưa chịu thôi sao, không có Vệ Đằng, anh đi nhầm rồi!‖
Phanh một tiếng, cửa lại bị đóng sập.
Tiêu Phàm sờ sờ lỗ mũi, xoay người xuống lầu, đi hỏi dì quản lý lần nữa.
Mà trong phòng 306 của ký túc, lúc này lại đang rối loạn.
Vệ Đằng luống cuống tay chân đang mặc quần áo, căng thẳng đến mặc ngược quần, cởi ra mặc lại.
Châu Vũ ở đó trừng mắt liếc hắn, ―Nhìn cậu tiền đồ này, tớ phi, hắn ta vừa đến, cậu liền giống như chuột thấy mèo vậy!‖
Vệ Đằng nhếch miệng cười: ―Tớ không thể gặp mặt hắn, cậu biết mà, tài ăn nói của dân học luật giỏi bao nhiêu? Con người tớ lại không biết vòng quanh, bị hắn giải thích lòng vòng một hồi nói không chừng lại tin tưởng. Tớ phải trốn thôi.‖
―Được, trốn chỗ nào? Tủ quần áo không che được, người cách vách đều đi cả rồi. Nếu không cậu liền trốn ra ban công đi.‖
Vệ Đằng gật đầu, vội vàng đến ban công, đóng cửa lại, Châu Vũ giúp hắn cuốn lại toàn bộ ra giường xốc xếch, nhét vào tủ đồ, chỉ còn dư lại một cái ván giường trống, ngụy trang thành cảnh tượng giả không có ai ở.
―Hắn lại tìm đến, cậu liền soạn ra một lý do, nói tớ chết rồi cũng được nữa.‖ Vệ Đằng hạ thấp giọng nói, Châu Vũ gật đầu hiểu rõ.
Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, Châu Vũ sầm mặt đi mở cửa.
Tiêu Phàm cũng sầm mặt đứng ở ngoài cửa, hai người nhìn nhau lạnh lùng, chỉ chốc lát sau, Châu Vũ xoay người vào phòng.
―Không tin thì vào đây nhìn, ký túc xá này chỉ còn mình tôi ở, ba người khác đều về nhà cả rồi.‖
Tiêu Phàm nhìn khắp bốn phía, không phát hiện ra tung tích Vệ Đằng, ánh mắt hơi dùng lại trên cửa ban công một lát.
Sắc mặt Châu Vũ thay đổi.
Tiêu Phàm vòng qua hắn, đi tới mở cửa ban công ra…
Tim cũng muốn nhảy lên tới cổ họng rồi, Châu Vũ đang định giải thích thế nào, nhưng nhìn thấy Tiêu Phàm xoay người trở lại, ban công chẳng hề có ai…
Châu Vũ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng được tiếp sức, lời nói cũng kéo ra.
―Tôi cũng nói rồi, cậu ấy không có ở đây, anh còn không tin.‖
―Vừa nãy cậu bảo không có Vệ Đằng?‖ Ánh mắt Tiêu Phàm sắc bén nhìn chằm chằm vào hắn.
―Đúng vậy, hắn trao đổi đến đại học T, sau khi trở về cầm đơn đi thi bảo nghiên ở đại học công nghiệp của thành phố A, sau khi thông qua sẽ ở đó làm luận văn tốt nghiệp luôn, cho nên trong ký túc xá của tôi không có Vệ Đằng nữa.‖
Châu Vũ nói dối nói đến chuyên nghiệp, bởi vì hắn và Ngưu San San đang dự tính như vậy.
―Vệ Đằng hắn đã sớm đi xin bảo nghiên rồi, anh lại không biết?‖ lại tăng thêm một câu, cố tình kích thích cái tên không vừa mắt này một chút.
Tiêu Phàm cứng người, cau mày, bộ dáng dường như rất đau khổ.
Sau một hồi lâu, mới thấp giọng nói: ―Cậu là bạn thân của cậu ấy?‖
―Đúng, đồng bọn, sao, anh có ý kiến?‖
Cảm nhận được địch ý trong lời đối phương, trong lòng Tiêu Phàm không thoải mái, sắc mặt lại không thay đổi, vẫn lễ phép hỏi: ―Có phải cậu ấy đã đổi số điện thoại không?‖
―Nói nhảm! Ở thành phố khác còn dùng một số, đâu có nhiều tiền gọi điện thoại đường dài vậy.‖
―Cho tôi biết số.‖
―Xin lỗi, cậu ấy nói, người của toàn thế giới này đều có thể nói cho biết, nhất định không thể nói cho anh.‖
Tiêu Phàm trầm mặc chốc lát, ―Tôi sẽ tìm được cậu ấy.‖
―Tôi nói với anh thế này nha, lần này, cái tên Vệ Đằng đó đã thật sự tuyệt vọng rồi, cho dù anh có tìm được, cậu ấy cũng không quay đầu lại, nói chuyện yêu đương sao, nói chia tay thì hãy chia tay, anh đừng đáng khinh như vậy, ngựa tốt không quay đầu ăn lại cỏ cũ.‖
Châu Vũ lưu lại cho Tiêu Phàm một ánh mắt khinh thường, hừ mũi một tiếng, ―Mời anh về đi.‖
Chờ sau khi Tiêu Phàm cứng ngắt người bước ra cửa, Châu Vũ mới bóp bóp lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi, vội vàng kéo cửa ban công.
―Vệ Đằng mau cút ra ngoài!‖
Từ trên lan can cách vách bò ra một con vượn Vệ Đằng to lớn, đầu tóc ướt đẫm mồ hôi, đang sửa sang lại mái tóc rối bù của mình.
―Phi, cậu lại bò sang cách vách, tớ nói làm thế nào mà đột nhiên biến mất được chứ.‖ Châu Vũ vỗ vỗ bả vai Vệ Đằng, ―Yên tâm, hắn ta đi rồi.‖
―Đoạn đối thoại của các người tớ cũng nghe được đại khái, kịch bản đui mù có phải quá đáng không?‖
―Đối với tiểu tặc gian trá thì cần gì nói đến đạo nghĩa giang hồ, tên khốn kia không phải cũng lừa gạt cậu đến xoay quanh sao? Cậu còn dám thay hắn nói chuyện?‖ Vừa nói vừa hươ muốn đấm tới.
Vệ Đằng lắc mình né tránh, cười mỉa nói rằng: ―Thật ra thì cũng không hoàn toàn là lỗi của hắn, ban đầu là tớ quấn lấy hắn, sau đó lại là tớ tự mình đa tình tưởng hắn yêu tớ, còn yêu cầu hắn có thể triệt để từ bỏ quá khứ… tớ chẳng hận hắn chút nào cả, cậu cũng đừng nhắc tới khiến người ta ngứa răng.‖
―Ừm, cậu thật tử tế, tớ chính là ngứa răng, tớ mới vừa rồi thật muốn tung một đấm qua đập cái gương mặt ghê tởm của hắn! MD.‖ Châu Vũ liếc mắt, phất tay vào phòng.
Vệ Đằng quay đầu, vừa lúc nhìn thấy bóng lưng người kia trên con đường dưới lầu..
Cái bóng lưng đó, cũng cô độc giống như lần đầu gặp hắn, vóc dáng thật cao, tấm lưng phía sau cứng ngắt dựng thẳng tắp.
Cúi đầu, từng bước từng bước từ từ đi về phía trước.
Ánh mặt trời buổi sáng vừa bò ra, tựa hồ cũng không thể sưởi ấm cho hắn, quanh thân thể hắn, tản ra loại hơi thở lạnh như băng.
Xa xa nhìn tới, hoàn toàn giống như cương thi sống lại vừa từ quan tài bước ra.
Trong lòng Vệ Đằng đau xót, vội vàng kìm nén loại xúc động muốn chạy xuống ôm hắn.
Nếu đã quyết định từ bỏ, liền đoạn tuyệt không dây dưa.
Chỉ sợ hắn bắt gặp, Vệ Đằng vội vàng lách mình vào túc xá.
Lúc Tiêu Phàm ngồi lên xe taxi ra trạm xe lửa, chỉ cảm thấy tinh thần đều có chút ngẩn ngơ.
Đã hai đêm liền không chợp mắt, có thể chống chọi không ngã xuống chỉ là vì có thể gặp được cậu ấy, cùng cậu ấy nói rõ ràng.
Không ngờ cậu ấy đã chẳng còn ở đây.
Nam sinh kia là bạn Vệ Đằng, có vẻ cũng rất thẳng tính, Tiêu Phàm căn bản không nghĩ bọn họ sẽ liên kết lại lừa mình.
Chỉ cảm thấy trong lòng rất khổ sở và áy náy.
Vệ Đằng đã sớm làm đơn xin tư cách bảo nghiên? Mình lại vẫn thờ ơ lãnh đạm với cậu ấy. chuyện lớn như vậy cũng không biết.
Bây giờ cậu ấy vừa kết thúc kỳ trao đổi sinh, sau khi trở về trường liền lập tức cầm tài liệu chuẩn bị thi bảo nghiên, xem ra cậu ấy rất muốn sớm rời xa nơi này một chút, hoặc là nói, sớm rời xa nơi mình đã tổn thương cậu ấy?
Tiêu Phàm thở dài, mở di động muốn xem giờ, lại nhìn thấy một tin nhắn vẫn chưa xem.
Còn tưởng rằng Vệ Đằng rốt cuộc cũng trả lời lại, tâm tình kích động mở ra, nhưng nhìn thấy tên Diệp Kính Văn, trong lòng thất vọng một trận.
Trước đây lúc thích Diệp Kính Văn, mỗi lần nhận tin nhắn tim đập như trống, bây giờ, nhìn thấy ba chữ Diệp Kính Văn lại cảm thấy rất không yêu nổi.
Cau mày mở tin, ―Tìm được người chưa? Sống hay chết trả lời lại một câu xem.‖
―Tớ bây giờ đi đến trạm xe lửa, đến thành phố A.‖
Nhanh chóng có hồi âm, ―Từ đầu nam chạy đến đầu bắc? Cậu chịu nổi không?‖
―Tớ muốn sớm nhìn thấy cậu ấy một chút, trong lòng vẫn rất bất an, sợ cậu ấy sẽ xảy ra chuyện.‖
―Bay qua à?‖
―Vé máy bay của mấy ngày nay đã được đặt hết sạch rồi, thời gian đỉnh cao của du lịch, đâu phải cậu không biết.‖
―Được rồi, thuận đường xuôi gió.‖
Tiêu Phàm vừa định đóng di động, lại nhảy ra một tin nhắn.
―Tiêu Phàm, con và cậu nhóc kia thế nào rồi?‖
Là mẹ gửi đến, Tiêu Phàm cười rất bất đắc dĩ, trả lời: ―Rất tốt.‖
―Phải không?‖
―Vâng, mẹ không cần lo lắng.‖
Chuyện của mình, trước nay luôn không muốn làm cho cha mẹ lo lắng, vốn dĩ cũng không quá thân thiết với ba mẹ, hơn nữa, đã sớm quen đơn độc.
Mấy năm nay vẫn luôn ở một mình, tự mình qua cuộc sống của mình, nếu không phải là Vệ Đằng làm xáo trộn dự định ban đầu đó, nói không chừng mình sẽ thực sự sống độc thân cả đời.
Tiêu Phàm dùng tay đè huyệt thái dương làm cho bản thân tỉnh táo lại, giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tấm bảng khổng lồ của trạm xe lửa đã gần ngay trước mắt.
Trong dịp lễ quốc khánh rất khó mua vé xe.
Đừng xếp hàng suốt một buổi sáng, rốt cuộc cũng mua được vé đến thành phố A, chỉ có vé đứng của chuyến xe rạng sáng.
―Hành trình 30 giờ, vé đứng, có muốn không?‖
Bộ dáng nhân viên bán vé lạnh băng.
Tiêu Phàm gật đầu, từ trong túi móc tiền ra đưa tới.
Lần nữa lên xe lửa, trong buồng xe rất xốc nảy, Tiêu Phàm nhướng mày đi tới nơi tiếp giáp của toa hành khách, dựa vào vách tường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát.
Liên tục hai đêm không chợp mắt, vừa nhắm mắt, lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại đã là trời sáng, không biết xe lửa lái tới chỗ nào, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, cánh đồng mênh mông bát ngát, những hàng cây xanh um tươi tốt.
Tiêu Phàm không lòng dạ nào thưởng thức, dựa vào vách sắt lạnh lẽo ngủ cả đêm, sau khi tỉnh lại đầu óc như muốn nổ tung, mơ màng bước vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh chỗ bồn rửa tay tát vào mặt cho tỉnh táo, hành khách trong khoang cũng tỉnh lại hơn phân nửa, phục vụ viên trên tàu đi ngang qua đã bắt đầu bán bữa sáng.
Tiêu Phàm hỏi người đàn ông trung niên bên cạnh, ―Xin hỏi, tới đâu rồi ạ?‖
Đối phương trả lời một cái địa danh Tiêu Phàm chưa từng nghe qua, sau đó lại thì thầm một câu, ―Cách điểm cuối còn rất xa, còn phải mất một ngày một đêm nữa, chàng trai không tìm chỗ ngồi à?‖
―Cháu mua vé đứng.‖ Tiêu Phàm có chút xấu hổ.
―Ha…‖ Người đó tựa hồ cảm thấy rất buồn cười, ―Trên xe lửa, ghế hai người đều nhét tới ba người, tôi thấy cậu làm sao vừa dựa vào tường liền thiếp đi? Mặc dù trẻ tuổi, chống đỡ như vậy, ngày mai đến điểm cuối không sợ bị vắt ngang ra ngoài sao?‖
Tiêu Phàm dịch người, giương mắt nhìn, trong buồng xe nhét đủ các loại người, thậm chí có người lấy báo lót ngồi, chật chội đến trình độ đáng sợ.
―Tính ra, cũng chẳng còn chỗ ngồi nữa.‖ Tiêu Phàm mỉm cười lễ phép với đối phương.
―Ai, cái xe thối này tôi đã ngồi nhiều lần rồi, vé xe rất khó mua, lần này về nhà vừa đúng lúc vào dịp lễ quốc khánh, kiếm được tấm vé đứng, còn cậu? Nhìn cậu không giống như đi du lịch, có việc gấp à?‖
―Vâng, cháu đi tìm người.‖
―Người rất quan trọng sao?‖ Người đàn ông nhếch miệng cười, có ý vị trêu chọc.
Tiêu Phàm gật đầu cười, ―Đúng vậy, rất quan trọng.‖
―Hà, nếu không tôi cho cậu tờ báo, cậu cứ lót lên sàn ngồi một lát trước vậy? Cậu đứng mãi không thấy tê chân à? Đừng để trước khi tìm thấy người ta thì đã khiến bản thân mình tàn phế.‖
Tiêu Phàm vỗ vỗ chân mình, quả thật giống như không còn cảm giác nữa, mỉm cười nói cảm ơn, sắp xếp tờ báo một chút, ngồi xuống.
Vốn rất ghét nói chuyện với người lạ, lần này cũng không biết thế nào, chỉ cảm thấy con người chưa từng gặp qua này có chút tương tự Vệ Đằng.
Cũng không phải giống về diện mạo, tuổi tác cũng chênh lệch rất nhiều, chính là sự nhiệt tình tùy tiện đó đặc biệt giống nhau.
Nhớ tới Vệ Đằng, Tiêu Phàm đã cảm thấy trong lòng mềm mại, trên mặt vốn lạnh lùng, cũng nhẹ nhàng nở nụ cười. Cùng mấy người trung niên cũng có việc gấp đến thành phố A tán gẫu, Tiêu Phàm không nói nhiều lời, cũng không tỏ vẻ cao ngạo.
Mấy người nói chuyện huyên thuyên, Tiêu Phàm thỉnh thoảng chen vào mấy câu, thời gian trôi qua cũng rất nhanh.
Đến xế chiều, xe lửa dừng lại ở một nhà ga khoảng 10 phút, nhiều người đi xuống, bên trong buồng xe không còn chật chội như mới vừa rồi nữa.
Mấy người tìm được chỗ ngồi xuống, bấy giờ Tiêu Phàm mới cảm giác như máu toàn thân đang đông đặc lại, lúc nhấc chân, tê liệt đến mức đau buốt.
―Ai, tiểu tử, có phải cậu chưa từng ngồi xe lửa không vậy? Hay là cậu đi vòng vòng một chút đi, đói bụng thì mua mì gói ăn.‖
Bị ông ấy nói thế, Tiêu Phàm đột nhiên cảm thấy bao tử sôi trào.
Bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, không chú ý chuyện ăn cơm, trong đầu luôn nghĩ đến chuyện Vệ Đằng, ngược lại không cảm thấy đói. Bây giờ nhắc tới, mới phát hiện dạ dày mình trống trơn, dạ dày cũng rất phối hợp kêu lên ùng ục.
Tiêu Phàm đứng dậy có chút lúng túng, đi về phía toa ăn.
Chờ Tiêu Phàm đi rồi, mấy người đàn ông lại bắt đầu trêu chọc: ―Thằng nhỏ này đúng là rất non.‖
―Dung mạo thật tuấn tú nha.‖
―Nói là đi tìm người, tôi thấy là tìm người yêu đi? Ai, tuổi trẻ chính là có sức sống a.‖
Lúc Tiêu Phàm ăn cơm xong trở lại, ba người đang đánh bài rất hào hứng.
Lại là kiểu bài thường thấy nhất, trò Vệ Đằng thích nhất.
Tiêu Phàm ngồi ở một bên xem, trước mắt đột nhiên trở nên mơ hồ.
Hình ảnh lúc cùng đi du lịch với Vệ Đằng, dần dần nhảy ra từ trong ký ức, trở nên vô cùng rõ ràng.
―A, bài của cậu có thể so với tôi sao? Tôi đây có bom nha! Bài tốt chính là không có cách nào, xin lỗi, lão tử lại thắng!‖
―Ư, anh ấy đang ngủ, đừng chơi nữa.‖
Dáng vẻ giương nanh múa vuốt lúc cậu ấy đánh bài, còn có thanh âm mềm mại đột nhiên ép thấp khi phát hiện Tiêu Phàm đã ngủ.
Đến bây giờ mới phát hiện, cậu ấy ở trong ký ức của mình đã được khắc sâu như vậy.
Vô tình nhớ đến, gương mặt cười rực rỡ đó, vẻ mặt ngây ngốc, lời nói nhiệt tình, thì ra là đã sớm khắc sâu vào đáy lòng rồi sao.
Thật là, không cần phải xa nhau một lần mới biết được tầm quan trọng của cậu ấy với bản thân.
Tiêu Phàm khe khẽ thở dài, lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Diệp Kính Văn.
―Dường như tớ đã tính sai một chuyện, kỳ thực tớ và cậu không có cách nào ở cùng nhau, cho dù không có Lâm Vi.‖
Bởi vì, cho dù cậu đã động lòng, trong lòng tớ, cũng đã không thể chứa được cậu, nơi sâu nhất đã đổi thành Vệ Đằng ngốc.
Huống chi, trong lòng cậu vĩnh viễn đều chỉ có Lâm Vi, đối với tớ động lòng chỉ là kết quả của sự thương tâm bồng bột nhất thời.
Chúng ta chỉ thích hợp làm bạn, cũng chỉ có thể làm bạn.
―Con người đúng là đáng khinh, luôn cần mất đi một lần mới biết sự quan trọng của đối phương với mình.‖ Tin trả lời của Diệp Kính Văn đến ngay lập tức.
Tiêu Phàm khẽ cười viết: ―Có đạo lý, nhất là cậu.‖
―Cậu cũng chẳng khá hơn chỗ nào, người theo chủ nghĩa lý luận thuần túy, thực hành lại rối tinh rối mù.‖
―Kính Văn, cậu nhất định phải tìm được một nửa kia trở về.‖
―Dĩ nhiên, cậu cũng tìm dạ dày về nha, tuy rằng ruột non cũng có thể tiêu hóa thức ăn, không có dạ dày, sẽ rất khó chịu đấy ^_^‖
―Được rồi, vị bác sĩ tương lai, tớ sẽ tìm về dạ dày của tớ, hơn nữa còn bảo vệ thật tốt. Ngoài ra, thẳng thắng một chuyện, trước khi Lâm Vi xuất ngoại có đến tìm tớ, cậu ấy chơi một canh bạc, tiền đánh cuộc là hạnh phúc cả đời. Tớ cho cậu biết chỉ vì muốn cậu có thêm lòng tin và động lực, sau này nếu cậu ta trách móc tớ, phiền cậu tự mình giải quyết.‖
Diệp Kính Văn dường như đang suy nghĩ gì đó, hồi lâu sau mới có hồi âm: ―Cậu ấy đem cậu làm cái loa truyền lời cho tớ, cậu bị cậu ấy bán còn giúp cậu ấy đếm tiền?‖
―Tớ biết, xem như tớ chịu các cậu.‖
―A, bây giờ tớ thật là thống khổ, bị cha và anh cả giám sát, đến nhắn tin cũng phải che che giấu giấu. Cậu so với tớ tốt hơn rất nhiều, còn chưa xích mích với người nhà. Bất quá, nếu đã quyết định ở cùng người ta, cửa gia đình này luôn phải bước qua, vết xe đổ trước mắt, đừng cứng rắn va chạm.‖
―Đến từng bước một thôi, bên phía ba mẹ tớ, trong lòng tớ cũng không có gì. Chẳng qua có khó khăn hơn nữa, cũng phải tiếp tục chịu đựng.‖
―Được rồi, ba tớ đến, không tán gẫu nữa. Lúc cậu đến thì báo tin cho tớ, tắt điện thoại trước đi, để tránh lại hết pin không điện được. Cái điện thoại dỏm của cậu cũng quá đát rồi, lần trước chẳng phải tại hết pin nên bỏ lỡ sinh nhật người ta, làm sự hình hỏng bét?‖
―A, di động là quà sinh nhật 18 tuổi của cha tớ tặng, không nỡ thay, cậu không biết, ông già tớ, năm mười tám sẽ tặng tớ một cái điện thoại thối.‖
Tiêu Phàm nhếch môi cười cười, nhìn cột báo pin, đúng là chỉ còn lại 1 nấc đáng thương, vì vậy vội vàng tắt máy.