Tình Yêu Đau Dạ Dày

Chương 5: Chương 5: Một Chiếc Giường




CHƯƠNG 4 – MỘT CĂN PHÒNG, MỘT CHIẾC GIƯỜNG

Đoàn tàu trễ giờ, lúc đến Quế Lâm bầu trời đã tối đen.

Một đám người theo hướng dẫn viên du lịch xuống xe, sau đó chạy tới ngồi ở chỗ ngồi đã được đặt sẵn ở quán rượu.

Vệ Đằng sau khi lên xe đột nhiên yên lặng đi, ngược lại khiến Tiêu Phàm có chút không quen, mắt liếc qua, phát hiện hắn đang cau mày gửi tin nhắn, ánh đèn điện thoại di động chiếu lên mặt hắn, dường như một dạng quỷ mỵ, ngón tay linh hoạt bay nhanh trên bàn phím, một hồi một tin nhắn, phát tin không thôi.

―Anh đến Quế Lâm rồi, chờ xuống đường đi ăn cháo.‖

Rất nhanh thì có tin trả lời, ―Anh là heo sao, chỉ nhớ có ăn!‖

―Bụng anh đói mà.‖

―Như vậy à, vậy anh mang theo bạn đồng hành, nhớ mời người ta ăn, đừng quá keo kiệt.‖

―Vậy, anh sẽ mời khách.‖

Vệ Đằng quay đầu nhìn Tiêu Phàm một cái, cười cười, chỉ làm cho Tiêu Phàm không hiểu ra sao cả.

―Anh à, cơ hội cần phải nắm chặt, anh đem mị lực đều phát huy ra biết không?‖

―Ân.‖

Đi du ngoạn thôi mà, phát huy mị lực làm gì chứ? Quyến rũ Tiên cá trong nước hay là mê hoặc lão yêu chốn thâm sơn? Em gái nói thực sự là mạc danh kỳ diệu a.

Lúc kết thúc việc nhắn tin, Vệ Đằng xoay qua xem thử Tiêu Phàm , đột nhiên nói: ―Tôi hình như còn chưa biết tên anh nha?‖

―Ân,Tiêu Phàm ‖

―Tôi là Vệ Đằng, Vệ của Hồng vệ binh, Đằng của Đằng phi. Anh là cái nào?‖

Tiêu Phàm nghe hắn giải thích tên xong, nghĩ rất buồn cười, kéo tay hắn lại, tại lòng bàn tay hắn viết xuống tên mình.

―Tên rất hay nha, tên là Phàm của bình phàm, trên thực tế, một điểm cũng không tầm thường. Chúng ta đi ăn cháo Quế Lâm đi.‖

Trọng tâm câu chuyện thay đổi đến quá nhanh, khiến Tiêu Phàm có chút ngạc nhiên, bất quá, hiện tại đối với cách nói chuyện không hiểu nổi của hắn cũng đã được miễn dịch.

Xe sau khi đến quán rượu, mọi người dựa theo sự sắp xếp của công ty du lịch, đi về phòng của mình.

Tiêu Phàm và Vệ Đằng kéo hành lý vào thang máy lên lầu 12, tại ngỏ quẹo cùng ngừng lại, Tiêu Phàm quay đầu nhìn Vệ Đằng ―Cậu ở chỗ nào?‖

―Hình như chúng ta là cùng phòng, Vệ Đằng cúi đầu nhìn thử tấm vé trên tay, là vé tình nhân, cho nên khách sạn sắp xếp cho cũng là phòng tình nhân, nhưng vấn đề là, hắn vì sao lại cần cùng một gã đàn ông nhàm chán ở cùng một phòng? Vì sao

lại không may như thế cùng y lại là vé tình nhân? Lẽ nào tấm vé em gái cho có vấn đề?

Vệ Đằng suy nghĩ một chút, cảm thấy em gái chắc là không thiếu đạo đức đến muốn hại mình, có thể là vé bên phía y xảy ra vấn đề.

Lúc đẩy cửa đi vào, phát hiện không gian phòng ở thật rộng rãi, có phòng tắm riêng, còn có tủ quần áo, TV, một đôi sô pha.

Tại khu du lịch cũng đã tính tốt rồi, phòng quá tốt phỏng chừng cũng ở không nổi.

Nhưng vấn đề là, tại sao lại chỉ có một cái giường? Một cái giường đôi trắng, hơn nữa chỉ có một tấm chăn.

Vệ Đằng có chút buồn bực cầm vé nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện có vòng tròn nhỏ bên dưới góc trái, bên trong viết, vé VIP tình nhân.

Cùng lúc, Tiêu Phàm cũng phát hiện ra bố cục trong căn phòng, hai người đứng bên giường im lặng giây lát, vẫn là Vệ Đằng thiếu kiên nhẫn mở miệng nói trước:

―Yên tâm, tôi không có sở thích bất lương, không đá chăn, không mộng du, không nói mớ, không ngáy ngủ.

―Vậy là tốt rồi.‖ Tiêu Phàm gật đầu, xoay người đi đem đồ đạc trong hành lý bỏ ra sắp xếp, trong lòng lại đang nghĩ, thực sự là kỳ lạ, thói quen ngủ của hắn lại có thể tốt vậy, vốn còn tưởng là hắn sẽ nửa đêm vung tay lung tung, ở trên giường lăn qua lăn lại, ngáy khò khò thô tục giống như heo, gọi cái loại người đó.

―Tiếp tục ăn cơm đi, hình như lầu 2 quán rượu này có nhà hàng, sẽ không cần đi tìm rồi, ngồi xe lửa một ngày thật M* nó chân đau.‖ Vệ Đằng trái lại không vội thu xếp đồ đạc, mà nhớ đến ăn.

Tiêu Phàm lấy toàn bộ quần áo ra, treo lên móc gọn gàng ngăn nắp, sau đó mới xoay người hướng Vệ Đằng cười nói: ―Được rồi, đi thôi.‖

Hai người sóng vai tới nhà hàng lầu hai, Tiêu Phàm tùy ý gọi vài món ăn, Vệ Đằng lại kêu thật nhiều thức ăn, màu sắc phong phú.

Trong quá trình ăn, Vệ Đằng nhưng lại rất yên tĩnh, bởi vì chỉ lo ăn, miệng không kịp nói, Tiêu Phàm ngược lại cũng vui vẻ hưởng thụ sự thanh tĩnh khó có, cùng lúc

rất thức thời cúi đầu không nhìn tới bộ dạng ăn uống đáng sợ của đối phương, tránh cho mất hứng thú ăn uống.

Sau khi dùng cơm xong, Tiêu Phàm định trả tiền lại bị Vệ Đằng ngăn lại.

―Hì hì, bữa cơm này tôi mời khách.‖

Tiêu Phàm nghi hoặc nhìn về phía hắn, lại thấy hắn gãi đầu, nói: ― Khi ra bên ngoài phải giúp đỡ lẫn nhau mà.‖ Kỳ thực là em gái nói không nên quá keo kiệt, cũng đúng, dù sao tiếp theo còn phải cùng y ở chung, mỗi lần ăn đều tự trả tiền, cảm giác thật quái, không hợp với tính cách của hắn xưa nay.

Tiêu Phàm cất ví tiền vào, y cũng không quen cùng người ta tranh giành cái gì, cho dù là tranh trả tiền thì cũng khiến y cảm thấy ấu trĩ.

Sau khi cơm nước xong, hai người cùng nhau về phòng. Vệ Đằng vào cửa liền mở TV, chuyển đến kênh thể thao xem phát sóng trận đấu NBA.

Tiêu Phàm đối với thi đấu thể thao không có hứng thú, bình thường xem TV có lẽ chỉ xem các loại tiết mục Kinh tế, tài chính, càng thích ngồi an tĩnh trên sô pha, uống cà phê, xem báo và tạp chí.

Tại phía sau Vệ Đằng đứng một hồi, cảm thấy buồn chán, Tiêu Phàm lại muốn đi tắm trước, trước khi đi còn hảo tâm nói với Vệ Đằng: ―cậu cần đi toilet không? Tôi chuẩn bị đi tắm.‖

Vệ Đằng trả lời: ―Không cần không cần, cũng không phải trực tràng, vừa ăn xong thì xả ra.‖

Tiêu Phàm đen mặt cầm vật dụng tẩy rửa bước vào phòng tắm, đột nhiên nghĩ bản thân có hơi ngốc, sao lại đem lòng tốt đặt trên loại người này chứ, thế nào có thể ảo tưởng miệng chó phun ra ngà voi chứ.

Tiêu Phàm ở trong phòng tắm vặn vòi sen chạy đến mức lớn nhất, ngồi một ngày quả thực có chút mệt, ngâm ở trong nước, cảm giác toàn thân sảng khoái.

Dội nước một lần, chăm chú gội đầu, sau đó, ở trên cơ thể lại một tầng xà phòng, vừa muốn chà sát tẩy rửa, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa.

Vệ Đằng hình như đang nói cái gì, tiếng nước lớn quá nghe không rõ, vì thế Tiêu Phàm tắt vòi nước, đi ra phía sau cửa, chỉ nghe Vệ Đằng tại nơi đó gọi: ―Anh tắm xong chưa, tôi mót quá.‖

Tiêu Phàm đột nhiên có loại kích động muốn đạp cửa, hung hăng kéo hắn vào phòng tắm, ném đến trên tường, sau đó giẫm hắn một cước.

Đã từng gặp qua kẻ đáng ghét, chưa thấy qua kẻ đáng ghét đến thế này.

―Tôi ra ngay.‖

Tiêu Phàm lạnh lùng trả lời một câu, sau đó nhanh chóng tẩy sạch bọt xà phòng, tiện tay cầm lấy khăn mặt xoa xoa, hông quấn khăn lông đi ra ngoài.

Vệ Đằng thấy cửa mở, vội vàng vọt qua Tiêu Phàm đi vào, sau một lát, Tiêu Phàm ngoài cửa nghe được vài âm thanh kỳ quái của người bên trong.

Vệ Đằng một bên tiêu chảy, một bên ngâm nga ca khúc.

Tiêu Phàm có chút chán ghét, xoay người rời xa toilet, chỉ cảm thấy, bản thân đứng ngoài cửa để chờ hắn nhanh chóng giải quyết mà đi tắm tiếp, quả là ngu đến cực điểm rồi.

Vệ Đằng lúc từ toilet đi ra thì cảm thấy sắc mặt Tiêu Phàm không tốt lắm.

Thế nhưng, bỏ qua sắc mặt không tốt của y, vóc người ngược lại là phi thường cừ khôi, bụng lại có cơ bụng xinh đẹp, cơ ngực cũng rất dày, hơn nữa khi hợp thành một khối lại không làm cho người ta cảm thấy y là kẻ cơ bắp tứ chi phát triển, trái lại có loại xinh đẹp gợi cảm, chân bị khăn tắm che đi, những bộ phận lộ ra cũng thật khỏe đẹp.

Vệ Đằng sờ sờ cái bụng phẳng của mình, cười nói: ―Tiêu Phàm anh thường xuyên vận động không? Vóc người không tệ a.‖

Tiêu Phàm lãnh đạm nhìn hắn liếc mắt, ―Chuyện của cậu giải quyết xong chưa? Tôi còn chưa tắm xong.‖

Vệ Đằng ngẩn người, ―Vậy anh nhanh đi tắm a! Sao lại không nói sớm.‖ Vừa nói vừa kéo Tiêu Phàm đến hướng phòng tắm.

Nói sớm cậu có thể đi ra à, tôi xem cậu ở WC đợi thật thoải mái mà, còn hát nữa.

Sau một lát, Tiêu Phàm tắm xong đi ra, quấn khăn lông đến ngăn tủ tìm áo ngủ mặc, trong quá trình, đường nhìn Vệ Đằng vẫn dõi theo Tiêu Phàm, đang ca ngợi vóc người tuyệt hảo của y, đồng thời còn đang kinh ngạc y lại mặc áo ngủ.

Tôi xin, trời mùa hè, nóng muốn chết, con trai ai mà không để trần mặc một cái quần đùi ngủ a, y lại có thể mặc đồ dài…

Có phải là buồn chán đến mức có chút quá trớn rồi.

Tiêu Phàm đột nhiên xoay người lại, thấy Vệ Đằng cứ ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm bản thân, có chút phiền lòng hỏi: ―Cậu nhìn cái gì?‖

―Nga, áo ngủ này của anh thật tốt, thật tốt.‖ Vệ Đằng cười pha trò, xoay người đi lấy đồ dùng tắm rửa rồi cũng đi phòng tắm.

Vừa vào cửa đã bị hơi nóng xông đến thiếu chút nữa ngất đi, phòng tắm vừa có người tắm tựa như cái ***g hấp hơi nóng bốc lên, Vệ Đằng ko khỏi than khẽ, không nghĩ tới, Tiêu Phàm kia nhìn qua có chút lạnh lùng, nhiệt lượng trên người thật lớn a, tắm rửa đều khiến cho giống hấp bánh bao.

Vệ Đằng vui vẻ tiến vào tắm, không biết Tiêu Phàm ở bên ngoài nghe hắn hát, lông mày đã nhăn thành hình chữ xuyên (川).

Kỳ thực, trước đây khi Tiêu Phàm đang học chính quy, bạn cùng phòng có 2 người thích hát trong lúc tắm, khi đó bản thân vẫn có thể chịu được, nhưng hiện tại đổi thành giọng âm cao của Vệ Đằng, lại đặc biệt phiền lòng.

Quả nhiên nói ghét một người, sẽ không tự chủ được ghét tất cả của hắn a.

Vệ Đằng tắm xong đi ra cũng quấn khăn tắm, ngồi ở xổm ở góc tường, giở vali ra lục tìm quần áo.

Tiêu Phàm chỉ có thể nhìn thấy cái mông vểnh rất cao của hắn, còn có hai cái chân vì gầy mà có vẻ đặc biệt thon dài.

Hắn ăn nhiều vậy sao lại không dày thịt, nguyên cớ là do dạ dày không khỏe à?

Nghĩ đến đây, đối với hắn thêm điểm đồng tình, sắc mặt Tiêu Phàm cũng tốt hơn một chút.

Nguyên lai Vệ Đằng muốn tìm quần đùi, không có chút kiêng kỵ trước mặt Tiêu

Phàm.

―Cậu ngủ ***?‖ Tiêu Phàm nhíu, tuy rằng mình chết cũng không đối với hắn có ham muốn gì, nhưng hắn muốn ngủ ***, hai người cùng giường cũng không tốt lắm đâu.

Vệ Đằng rất vô tội gãi gãi đầu, chỉ chỉ cái quần đùi của bản thân, ―Tôi quen mặc loại đồ ngủ này rồi.‖

Theo tay hắn chỉ nhìn xuống, hai chân trước mắt trắng đến có chút đẹp mắt, Tiêu Phàm mất tự nhiên dời hướng nhìn, đi đến trên sô pha bên cạnh uống mấy ngụm nước.

―Tiêu Phàm, anh thường ngủ lúc mấy giờ?‖ Vệ Đằng cũng đi tới, ngồi ngay sô pha đối diện.

―Khoảng 12h.‖

Vệ Đằng cười cười, vẫn còn tốt a, tôi còn tưởng anh là loại con ngoan cổ lỗ sĩ đi ngủ lúc 8h.

―Vậy tôi không lo làm ồn anh rồi, đêm nay có trận NBA phát sóng trực tiếp, tôi muốn xem đến tận khuya.‖

―Không có việc gì, cậu xem của cậu đi.‖

Vệ Đằng lấy bao thuốc lá từ trong vali ra, đưa một điếu cho Tiêu Phàm lại bị đầy ngược về.

―A, anh không biết hút thuốc à…‖ Cư nhiên cả thuốc lá cũng không biết hút, quả nhiên là đồ cổ.

Tiêu Phàm dường như bị ngữ khí thương xót của Vệ Đằng kích thích đến, lại đưa tay qua cầm điếu thuốc trở về, dùng hai ngón tay mang, Vệ Đằng thật vui vẻ mở bật lửa, đưa qua cho Tiêu Phàm châm thuốc, bản thân cũng điểm thượng.

Tư thế Tiêu Phàm hút thuốc rất tao nhã, hơi tựa trên sô pha, hút vào sau đó chậm chạp thả khói, tựa như hút thuốc đối với hắn là một dạng hưởng thụ.

Vệ Đằng nghĩ, nếu mình có thể hút thuốc tao nhã như y, mình đã viên mãn rồi.

―Nghe nói, người hút thuốc đều rất cô đơn.‖ Vệ Đằng đột nhiên nhìn về phía Tiêu

Phàm.

―Cậu rất cô đơn à?‖ Tiêu Phàm hỏi ngược lại, cái tên này sẽ không phải là cùng mình nói chuyện vài câu thì tự cho rằng đã rất hiểu mình rồi đấy chứ?

―Tôi cô đơn cái rắm á, tôi là giả trang cool mới đi hút thuốc.‖ Vệ Đằng vẩy vẩy tàn thuốc, đem khói thuốc giữ lại trong miệng, hơn nữa, vẻ mặt hắn cười quái dị cùng với đầu tóc vàng lấp lánh, Tiêu Phàm chỉ cảm thấy ngồi trước mặt mình mười phần là một tên côn đồ.

―Đáng tiếc, em gái tôi nói, tôi hút thuốc như vậy, giống tên đần độn, nó thì biết cái gì, cái này của tôi gọi là phong cách u sầu của thời đại mới.‖ Vệ Đằng có chút ủ rũ, gục đầu đem điếu thuốc bỏ vào gạc tàn. ―Kết quả u sầu bây giờ không còn lưu hành nữa, loại hình thiếu gia tao nhã của anh, người thích hẳn là rất nhiều ha.‖

Tiêu Phàm trầm mặc không trả lời, Vệ Đằng ngược lại cũng không hỏi nữa.

Hai người đối diện không nói gì, điếu thuốc trong tay Tiêu Phàm thong thả chập chờn cháy hết.

Vệ Đằng rõ ràng là loại người theo chủ nghĩa lạc quan, lúc nào cũng hi hi ha ha, hầu như không có chuyện gì phiền lòng, Tiêu Phàm mãi mãi cũng không có cách nào sống sống vui vẻ đơn thuần như hắn vậy.

Bọn họ là người của hai thế giới, chỉ là mạc danh kỳ diệu có nên xuất hiện cùng nơi hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.