Tình Yêu Đau Dạ Dày

Chương 18: Chương 18: Ta Đốt Lại Lần Nữa




CHƯƠNG 17 – LỬA TẮT, TA ĐỐT LẠI LẦN NỮA

Tiêu Phàm cười lắc đầu, ―Không đâu, đã sớm biết không thể được rồi.‖

Vậy là tốt rồi, Vệ Đằng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục hỏi, ―Vậy anh định thế nào?‖

―Lần này rất nghiêm trọng, chuyện bọn họ đã bị gia đình phát hiện, tôi giúp Diệp Kính Văn làm thủ tục tạm nghỉ học trước, lại xem tình huống thế nào rồi mới giúp được.‖

Anh thật đúng là lão mụ tử, rõ ràng đã đủ khó chịu rồi, lại còn phải thay bọn họ lo nghĩ, nếu anh xấu xa một chút, hẳn là đã thừa cơ đạp thêm một cước rồi, lại tạo thêm chút hiểu lầm, triệt để móc cả góc tường xuống mới phải, nhưng cái gì anh cũng không làm, ngược lại còn không oán không hối giúp họ lo liệu những việc vụn vặt này.

Tiêu Phàm, tình cảm của anh đối với Lâm Vi thực sự sâu đến mức ―chỉ cần hắn hạnh phúc, tôi làm việc gì cũng cam‖ hay sao?

Có phải không?

Vệ Đằng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh giá, mùa hè nóng bức nhưng trong lòng giống như bị nhồi vào một khối băng, đem tất cả nhiệt tình của hắn đều hóa băng.

―A vậy, tôi về trước, tối nay còn có rất nhiều bài tập phải làm.‖

―Ừm, đi đường cẩn thận‖

Nhìn Vệ Đằng rời khỏi phòng mình cứ như bỏ trốn, Tiêu Phàm nhè nhẹ thở dài.

Có đoán sai không? Cậu tìm mọi cách tiếp cận tôi là vì động lòng rồi hay là sự nhiệt tình đơn thuần.

Mặc kệ thế nào, nói cho cậu những điều này, chỉ muốn khiến cậu nhân lúc còn chưa bị lún quá sâu, nhanh chóng an toàn trở ra.

Tôi từng nếm qua tư vị thích nhưng không chiếm được, không muốn để cậu cũng thưởng thức, dù sao, cậu cũng thực sự là người bạn chân chính đầu tiên của tôi.

Không nên để cậu tiếp xúc những điều này, cậu cũng không tiếp nhận nổi.

Vệ Đằng điên cuồng mà chạy trên đường, lúc đến ký túc đã mồ hôi như mưa thở hồng hộc.

Vào phòng lại bắt đầu điên cuồng uống nước.

Đến lúc Châu Ngư đang chơi game trên vi tính quay đầu nhìn hắn, tò mò hỏi, ―Cậu phát chứng động kinh à?‖

Vệ Đằng cười nói, ―Không. Thỉnh thoảng cơ bắp đau nhức thôi.‖

Thật ra hiểu rõ rằng đau nhức là vị trí nơi trái tim kia, co rút lại co rút.

―Vậy là tốt, đúng rồi, vừa nãy có cô gái tên Ngưu San San gọi điện tìm cậu‖ Châu Ngư vẻ mặt cười nham hiểm, ―Có phải có tình huống gì đó?‖

―Cô gái đó là vợ bạn thân tớ, vợ bạn không thể lợi dụng, đừng có nói bậy.‖Vệ Đằng nói xong liền ngồi lên ghế bật vi tính.

Lên QQ, phát hiện Châu Vũ và Ngưu San San đều đang online.

[Dạ dày đau vô cớ]: M* nó, lão tử thất tình rồi.

[Vũ trụ vô hạn]: phi, hôm trước vừa nói thích một thằng con trai, hôm nay lại nói cậu thất tình rồi, tớ nói cậu, đừng có mỗi lần gửi tin đều dọa tớ rớt răng được không?‖

[Dạ dày đau vô cớ]: tớ nói thật, y có người để thích, hơn nữa còn rất sâu nặng, chính miệng y nói ra.

[Dạ dày đau vô cớ]: bực bội, không may người y thích tớ cũng biết, là nhân vật phong vân truyền kỳ trong trường, con kiến nho nhỏ như tớ không có cách nào so sánh nổi.

[Vũ trụ vô hạn]: tớ nói, cậu đây là tự ti hay là than vãn vậy?

[Dạ dày đau vô cớ]: tớ không tự ti, tớ chỉ là hiểu rõ sự thực thôi.

[Dạ dày đau vô cớ]: nói thế này với cậu đi, giả sử ngày nào đó Tiêu Phàm bị thương, tớ đi, dám chắc sẽ lòng vòng xung quanh y, bưng trà đưa nước chuyền khăn tay, thậm chí tự mình đến băng bó vết thương, nhưng mà người kia, hắn chỉ cần đến đó nhẹ nhàng mỉm cười, nói một câu, cậu không sao chứ. Sau đó chắc chắn người bị thương sẽ khắc sâu hình ảnh hắn, dõi theo hắn không rời mắt, tớ nha, chỉ có thể đứng bên cạnh, bề ngoài pháo hôi, số mệnh pháo hôi.

[Dạ dày đau vô cớ]: người so với người, tức chết người mà! Đành chịu thôi, tớ là người thô tục, không làm nổi cái loại thanh tao này đâu.

[Dạ dày đau vô cớ]: càng tệ chính là, thâm tình của y lại khiến tớ cảm động! Tớ thậm chí còn muốn rút đao tương trợ giúp y chiếm được người đó, thật là bực bội mà.

Chỗ Châu Vũ cả buổi trời không thấy tin tức, hồi lâu, Vệ Đằng mới nhận được tin, Châu Vũ mời hắn vào group tên là ―Phong nhân viện‖ [viện tâm thần _._!]

[Nha đầu bướng bỉnh ]: tớ là San San, nói đi, sao rồi?

[Dạ dày đau vô cớ]: cậu lại đổi tên? Ban đầu không phải gọi là ―San San đến ăn‖ sao?

[Nha đầu bướng bỉnh ]: mới sửa tên Q, nói chuyện chính đi, Vệ Đằng, tên nhà cậu thích người khác rồi à? Cậu buồn bực, muốn buông tay?

[Dạ dày đau vô cớ]: tớ muốn buông tay nhưng lại không bỏ được.

[Nha đầu bướng bỉnh ]: mặc y thích ai, chỉ cần bọn họ không nên đôi thì cậu có cơ hội mà! Vệ Đằng của tớ từ lúc nào lại nhút nhát như vậy rồi? Không phải cậu vẫn luôn dũng cảm tiến về phía trước sao? Dùng nhiệt tình của cậu mà đi cảm động y, sợ cái gì chứ.

[Dạ dày đau vô cớ]: nhiệt tình của tớ đều bị dội lại tan nát òi.

[Nha đầu bướng bỉnh ]: lửa tắt lại đốt.

[Dạ dày đau vô cớ]: nguyên liệu cũng không có.

[Nha đầu bướng bỉnh ]: tớ cho cậu một thùng dầu.

[Vũ trụ vô hạn]: được rồi đau dạ dày! Chậm chạp lề mề cũng không giống cậu! Thẳng thắng một chút! Nên thượng thì thượng! Không lên nổi thì rút lui!

[Dạ dày đau vô cớ]: không cần dùng nhiều dấu chấm thang vậy để diễn tả tâm trạng không khống chế được của cậu.

[Vũ trụ vô hạn]: hì hì, có chút không khống chế được! Tớ không quen nhìn cậu người đang tung tăng vì yêu rồi biến thành vũng nước đọng. Đừng buồn, bạn bè vẫn luôn đứng về phía cậu, nếu không theo đuổi được tên kia, tớ sẽ tìm giúp cậu một người thật tốt, nghe chưa? Nếu cậu không gượng dậy nổi, tớ sẽ khinh bỉ cậu, lần sau uống rượu thì cậu trả tiền à.

[Dạ dày đau vô cớ]: Ừm, trong lòng tớ khó chịu, tâm sự với các cậu thấy thoải mái hơn rồi.

[Dạ dày đau vô cớ]: Vệ Đằng tớ là ai nào, tớ là kẻ mà trời sập xuống đến đỉnh đầu, đất lún lại tiếp tục dùng chân giẫm mà.

[Dạ dày đau vô cớ]: dù sao hai người bọn họ là không thể nào, tớ mới không bỏ cuộc sớm vậy được. Chỉ cần y không muốn độc thân cả đời thì tớ có cơ hội.

[Nha đầu bướng bỉnh ]: Vệ Đằng à, vẫn là khuyên cậu một câu, đừng hãm quá sâu, lưu lại cho bản thân một con đường lui, biết chưa?

[Dạ dày đau vô cớ]: Ừm, yên tâm đi Ngưu nha đầu.

Sau khi cùng Châu Vũ và Ngưu San San ca thán một lúc, tâm tình Vệ Đằng mới hơi tốt lên.

Đổi Q của Tiêu Phàm từ ―hai anh em tốt‖ trở thành ―thân thân mật mật‖, nhìn đến nhóm kia chỉ thấy có tên Vệ Nam cùng Tiêu Phàm, cảm giác thật là kỳ diệu.

Tiêu Phàm, tôi không thông minh như vậy, không biết đột nhiên anh lại nói nhiều chuyện với tôi như thế, là vì tin tưởng tôi hay là có nguyên nhân khác.

Tôi cũng không muốn đi nghiên cứu tâm tư phức tạp của anh.

Dù sao, Lâm Vi hắn không cần anh, còn có tôi mà.

Vệ Đằng tôi dù không tao nhã, có thẫm mỹ cao như các người, tôi là loại người tầm thường, nhưng mà, tôi sẽ một lòng một dạ thích anh, đối tốt với anh.

Như vậy đủ không?

Quyết định chủ kiến xong, Vệ Đằng liền hỏi bạn cùng phòng Châu Ngư, ―Gần đây có chỗ nào chơi vui không? Có thể thư giãn ấy.‖

Châu Ngư thú vị hướng hắn cười cười, sau đó sờ sờ cằm nghiêm túc nói, ―Leo núi, dễ dàng phát triển tình cảm nha.‖

―Trời hôm nay đi Leo núi? Tự ngược à?‖

―Hắc hắc, vậy đi dạo phố, bên kia có nhiều chỗ ăn vặt, y phục trang sức mỹ phẩm, rực rỡ muôn màu.‖

Vệ Đằng đã biết cậu ta hiểu lầm mình theo đuổi bạn gái, cũng không làm rõ mà tiếp tục hỏi, ―Còn gì nữa không, tớ không thân người này lắm.‖

―Gần đây có khu vui chơi, nghe nói dạo này vừa xây công trình tàu lượn siêu tốc cực khủng bố, nếu cậu muốn thư giãn, có thể đi thử xem, la hét một trận, hờn dỗi gì cũng không còn nữa, còn có một nơi, hữu tình nhân nhảy vực, hai người ôm nhau cùng nhảy xuống vực, thật là kích thích lãng mạn, cũng có thể suy nghĩ thử.‖

Vệ Đằng thõa mãn gật đầu, ngẫm lại cái loại vận động mạo hiểm như nhảy vực này sẽ kích thích người sống nội tâm như Tiêu Phàm, vậy hạ độ khó, tàu lượn siêu tốc là được rồi. Quyết định xong, vội vàng lên mạng xem thử cách thức trò chơi, đến lộ tuyến cũng thiết kế xong, chờ Tiêu Phàm cắn câu.

Vệ Đằng kinh nghiệm phong phú đương nhiên biết, đi khu giải trí không thể đi ngày nghỉ nếu không sẽ xếp hàng đến mõi chân.

Vì vậy, cầm thời khóa biểu của Tiêu Phàm nghiên cứu cả buổi, lại so sánh với của mình, thứ tư, thực sự là ngày lành.

Lúc nghĩ xong lại gọi điện cho em gái, hỏi vé vào khu trò chơi bao nhiêu tiền , sau đó chuẩn bị sẵn để dưới gối đầu.

Chạng vạng thứ 3, Vệ Đằng lại hẹn Tiêu Phàm đi ăn, ăn xong lại trò chuyện vài câu, trên đường về ký túc xá, Vệ Đằng đột nhiên hỏi: ―mai rãnh không?‖

Tiêu Phàm quay đầu nhìn Vệ Đằng một chút, ánh mắt chờ mong như con thú nhỏ, không khỏi khiến người ta muốn trêu hắn một phen.

―Mai à… hình như không rãnh.‖

―Chẳng phải mai anh không đi học sao?‖ Giọng nói có chút lo lắng.

Tiêu Phàm nhếch môi cười nhẹ, ―Phải không? Tôi nhớ nhầm rồi à, xin lỗi.‖

Vệ Đằng biết y đang chọc mình, cũng không tính toán, nhìn nụ cười của y, tâm tình cũng tốt lên, buột miệng nói ra lời kịch trong phim, ―Ngày mai khu giải trí giảm vé, hay là anh đi thả lỏng cùng tôi một chút đi.‖

―Khu giải trí à?‖ Tiêu Phàm quay nhìn Vệ Đằng, ―Đi chỗ đó làm gì?‖

Lúc còn bé có đi cùng Tiêu Tinh một lần, trong ấn tượng thì ngoài tiếng la hét đinh tai nhức óc, hàng ngũ bài trí rất lớn, ngoài ra cũng chẳng có gì hay ho cả.

―Đi thư giãn mà, không phải tâm trạng anh không tốt sao? Nhân lúc tuổi còn trẻ không đi chơi một chút, chờ lúc già mắc bệnh cao huyết áp, muốn đi cũng không được, đúng không?‖

―Ừm, cũng có lý.‖ Tiêu Phàm mỉm cười nhìn Vệ Đằng, người này thực sự là có sức sống mãnh liệt, bất kỳ lúc nào cũng không nhàn rỗi, thật hoài nghi không biết máu cậu ấy có phải cũng nóng hổi không.

Đã nói rõ với hắn rồi, hắn vẫn hẹn mình đi thư giãn, có lẽ thực sự đem mình làm bạn, bằng không, chắc cậu không mặt dày đến trình độ này chứ.

Tiêu Phàm gật đầu đồng ý, quả thực là dạo gần đây cả thể xác lẫn tinh thần đều uể oải, cũng nên thả lỏng một chút.

Ngày kế, Vệ Đằng gặp Tiêu Phàm một thân áo T-shirt trắng ở dưới lầu ký túc xá, mỉm cười qua chào.

―Cuối cùng anh cũng cởi bỏ áo sơ mi rồi à?‖ sau khi nói xong lại cảm thấy câu này hơi lưu manh, vội vàng cúi đầu câm miệng.

―Dù sao cũng không thể mặc áo sơ mi quanh năm suốt tháng được mà nhà máy cũng không cho tôi tiền hoa hồng.‖

Tiêu Phàm cười nói, tâm tình có vẻ khá tốt. Vệ Đằng ừ một tiếng, liền đi trước dẫn đường.

Hai người một trước một sau cùng lên xe bus, tìm vị trí ngồi cùng nhau.

Không lâu sau, Vệ Đằng cảm giác thấy có ánh mắt nữ sinh lởn vởn quanh Tiêu Phàm, quay đầu nhìn mới phát hiện, Tiêu Phàm vẫn luôn lạnh lùng đang nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, nhếch miệng cười nhàn nhạt. Quả thực là đẹp trai cực kỳ.

Thình thịch thình thịch, tim Vệ Đằng lại bắt đầu tăng tốc, hung dữ lườm cô gái nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, cô gái kia bị dọa nhảy dựng lên, thu lại ánh mắt cúi đầu chơi di động.

Hình như Tiêu Phàm phát hiện được có gì không đúng lắm, quay đầu lại, vẻ nghi hoặc nhìn Vệ Đằng.

―Sao vậy?‖

―Không có gì, hì hì, anh cứ tiếp tục đi.‖

Tiêu Phàm cười nhẹ nhàng, tiếp tục nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Trên kính cửa sổ, vẻ mặt nhe nanh nhếch miệng của Vệ Đằng phản chiếu đến nhất thanh nhị sở [rõ ràng rành mạch]

Khóe môi Tiêu Phàm lại nhẹ nhàng giương lên, Vệ Đằng đáng thương, cậu cho rằng tôi đang thực sự ngắm phong cảnh sao, thực sự rất muốn nói cho cậu hay, tôi là đang nhìn cậu.

Biểu tình muôn màu muôn vẻ đó, gương mặt nhăn nhó, thực sự là… rất thú vị.

Đến khu vui chơi, vì ít người, Vệ Đằng mua được vé rất nhanh, nhưng không ngờ rằng lại thấy một bóng dáng quen thuộc ngay cổng vào, vội vã muốn trốn, chưa nói gì đối phương đã sớm phát hiện ra hắn, còn tươi cười chạy đến.

―Anh! Em nói mấy hôm trước anh hỏi giá vé khu vui chơi làm gì chứ, hóa ra anh cũng đến chơi à?‖

―Khụ, đúng vậy, thấy chán mà.‖ Vệ Đằng cảm thấy có chút xấu hổ, đi chơi cùng Tiêu Phàm bị em gái bắt gặp, giống như yêu đương vụng trộm bị bắt quả tang vậy.

―Khéo thật, hôm nay bọn em đi chơi xuân, cả lớp em đều đến, Tiêu Tinh cũng trốn học đến đây luôn, anh thật biết lựa ngày, thứ tư là ngày ít người đến nhất, cũng không cần xếp hàng.‖

Vệ Đằng đảo mắt, đúng vậy, mình thật là quá biết chọn ngày, mặt trời đủ ác liệt rồi, kết quả còn có nhiều bóng đèn như vậy, một người không đủ, còn đến cả lớp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.