Tình Yêu Đau Đớn Thế

Chương 20: Chương 20




Gã nghiến răng, nhìn cô căm phẫn: “Tôn Đại Ảnh, không ngờ cô vẫn chứng nào tật ấy, cô thích cặp kè với những lão già lắm sao?”

Ngày thứ hai sau khi phát thiệp mời, thư ký Chu từ thành phố SZ bay về thành phố N. Còn hai ngày nữa hôn lễ mới được cử hành, nhưng cô ấy đến sớm hơn, Tôn Văn tấn định đưa thư ký Chu về nhà nhưng cô nhất quyết ở khách sạn, còn nói thẳng là Tôn Văn Tấn phải đến đó một mình. Năm trước, nghe tin gã sắp kết hôn với Đường Du, cô đã nộp đơn từ chức, sau đó Đường Du rời bỏ gã đi Pháp, cô không nỡ nhìn thấy gã suy sụp nên lại quay cề giúp gã quản lý, nhưng không ngờ cuối cùng gã vẫn kết hôn với Đường Du. Tôn Văn Tấn cảm ơn ân tình cô đã giúp gã bao nhiêu năm nay nên đồng ý đến gặp cô.

Địa điểm hẹn gặp là một phòng dành riêng cho hội viên trong quán bar, thu ký Chu vốn thích những nơi sang trọng, cao cấp như thế. Cô đã tốt nghiệp MBA một trường danh tiếng tại Mỹ, gia đình làm kinh doanh, vốn liếng hàng tỷ, lại có một người anh trai, yêu thương cô hết mực. Thư ký Chu đã làm việc cho Tôn Văn Tấn trong nhiều năm, đấn nay đã ba mươi tuổi mà chưa lấy chồng, cũng không chịu yêu ai, bố mẹ cô cũng đầu hàng tính bướng bỉnh của con gái mình.

Khi Tôn Văn Tấn đến, cô đã uống say, trong căn phòng kiểu Nhật, cô nằm gục trên bàn, mắt he hé nhìn Tôn Văn Tấn đi vào, lòng cô như có bão tuyết. Gã vẫn dáng vẻ ấy, tuấn tú, điển trai, phong độ. Cô cười khúc khích: “Văn Tấn, anh lại đây, ngồi xuống đi nào!”

Thư ký Chu là người tin tế trong cuộc sống, thời gian riêng tư cô chẳng bao giờ uống rượu, nhưng giờ đây, trước mặt gã là một cô gái xinh đẹp đang say khướt. Vừa đi đến nơi, cô liền nắm lấy tay gã, Tôn Văn Tấn sững sờ, cô vẫn cười: “Tôn Văn Tấn, uống với em một ly, có thể sau này chúng ta không có cơ hội nữa.”

Nụ cười của cô khiến gã lo lắng, thư ký Chu là người cao ngạo, từ trước đến giờ cô luôn lễ độ trước mặt gã nhưng hôm nay lại khác hẳn.

Cô ngồi xuống, một tay rót rượu, rồi đẩy ly rượu về phía gã. Tôn Văn Tấn toan đón lấy thì cô chợt ôm chầm lấy gã, mặt áp sát vào ngực gã giọng thì thào: “Em dựa một chút, chỉ một chút thôi, hôn lễ của anh có lẽ em không tham dự được, ngày mai em đi Mỹ, chắc sau này không về đây nữa.”

Văn Tấn lặng người.

“Có thể ôm em được không?” Giọng cô nhẹ nhàng.

Văn Tấn khẽ vòng tay qua vai cô.

Thư ký Chu hít hà mùi cơ thể gã như không biết chán, cô thì thầm: “Văn Tấn, ngày đầu tốt khi tốt nghiệp từ Mỹ về, em đến công ty anh phỏng vấn tìm việc, thật ra lúc đó chỉ muốn đến cho vui thôi, anh trai em đã mở công ty đợi em về quản lý từ lâu, nhưng em đã gặp anh. Nhưng ánh mắt của anh không hề nhìn em, hơn thế, anh còn vô tâm đến nỗi, chưa đến lượt em phỏng vấn đã rời khỏi phòng. Từ đó, em đã nói với chính mình, sau này nhất định phải khiến anh nhìn em, nhất định không để ánh mắt anh rời khỏi em.

“Nhưng dù em đã trao cho anh những năm tháng tuổi xuân quý giá nhất, trong mắt anh vẫn không có anh. Anh khen em biết làm kinh doanh, biết chọn đúng người tài, giỏi giang khi đàm phán hợp đồng, được anh khen, như thể được anh yêu vậy, vì anh chưa từng khen người con gái nào như thế, nên em phải luôn cố gắng giữ phong độ trước mặt anh. Bấy nhiêu năm nay, đúng là rất mệt, nhưng hễ nghĩ đến ánh mắt tán thưởng của anh ở nơi nào đó không xa đang nhìn, em lại không nỡ bỏ đi. Tuy nhiên, em đã thấy vẻ nhớ nhung, suy sụp của anh sau khi Đường Du đi Pháp, thấy dáng vẻ anh khi được cảnh sát vớt dưới đáy hồ lên, thấy khuôn mặt rạng ngời, hạnh phúc của lúc này, em mới nhận ra rằng, không phải với bất cứ chuyện gì, chỉ cần mình muốn, mình cố gắng, mình có nghị lực là có thể đạt được, chỉ có một cách duy nhất là, dứt khoát quên nó đi.”

Nói xong, cô đầy gã ra. Tôn Văn Tấn bị bất ngờ, ánh mắt gã áy náy nhìn cô. Trong khoảnh khắc này, tất cả mọi tủi hờn, kỳ vọng, mất mát tận sâu thẳm trong đáy lòng cô phun trào tựa nham thạch, nước mắt suýt tuôn ra khỏi vành mắt, nhưng cô vẫn cố kìm nén. Cô ngoảnh mặt đi, bình tĩnh nói: “Đừng nhìn em như thế, chúng ta quen biết nhau bấy lâu, anh đồng ý với em một chuyện được không?” Cô nhìn anh, nước mắt đã được nén lại, “Giúp em đóng chặt cửa từ bên ngoài.”

Tôn Văn tấn sững người, chưa kịp phản ứng ngay, đứng dậy, đi ra ngoài, đóng cửa lại. Lưỡng lự một lúc, gã ra về mà lòng trĩu nặng. Toan bước xuống cầu thang, đột nhiên ngừng lại, người dưới lầu lướt ngang qua gã, định đi vào phòng. Hai người đó hoàn toàn không để ý đến gã nhưng Tôn Văn Tấn lại quan sát họ rất kỹ, khi họ vừa mới ngang qua, gã vội nói theo: “Xin chờ một chút.”

Hai người liền quay đầu lại, hóa ra là Tô Bât Dị đi cùng một cô gái. Ông ta nhìn Tôn Văn Tấn, tỏ vẻ hơi ngạc nhiên nhưng rất đắc ý: “Tổng giám đốc Tôn, thì ra là anh, ban nãy tôi không nhìn thấy.”

Tôn Văn Tấn không để ý, cứ nhìn chằm chằm cô gái bên cạnh hắn ta. Sắc mặt cố ấy xanh xao, cô nhìn một lúc mới nhận ra gã rồi vội vã cúi đầu như thể sợ gã nhận ra. Nhưng Văn Tấn đã bước nnhanh đến trước mặt cô, ánh mắt hừng hực, cơ thể nhỏ bé của cô gái run rấy, nhưng vẫn khóat chặt tay Tôn Bất Dị, không dám ngẩng mặt lên.

Xa nahu mười mấy năm , cô đã thay đổi nhiều, gầy đi, đôi mắt đầy những nếp nhăn, cặp môi khép kín ấy vẫn rất bướng bỉnh, nhưng vóc dáng gày guộc ấy vẫn thật đáng thương khiến ngưới ta đau lòng. Tôn Văn Tấn nhìn cánh tay đang ôm chặt Tô Bât Dị của cô, không ngờ cô ngẩng đâu lên chào, giọng khe khẽ: “Chào anh!”

Nghe cô chào hỏi thế, Tôn Văn Tấn lại thấy hận mình sao ban nãy còn thấy thương xót cô, gã nghiến răng, nhìn cô căm phẫn: “Tôn Đại Ảnh không ngờ cô vẫn chứng nào tật nấy, cô thích cặp kè với những lão già lắm sao?”

Tô Bất Dị thấy khó chịu, nhưng không muốn vì thế mà làm phật lòng Tôn Văn Tấn, hắn gượng gạo ho một tiếng hắng giọng, ý muốn giải vây cho cô gái: “Tổng giám đốc Tôn, anh quen cô Đại Ảnh sao?”

Tôn Văn Tấn không hề để ý, chỉ nhìn Tôn Đại Ảnh, gã chưa từng tỏ ra lạnh lùng với phụ nữ như thế bao giờ, “Tôn Đại Ảnh, chúng ta, cô hãy giải thích rõ với tôi, cô ra đây một lát.”

Tôn Đại Ảnh không hề động đậy, Văn tấn đưa tay ra kéo khiến cô loạng choạng một lúc mới đứng vững. Tô Bất Dị không nhịn được thêm, hắn lớn tiếng: “Tôn Văn Tấn, cậu muốn gì?”

Tôn Văn Tấn ngoái đầu lại, căm phẫn nhìn hắn: “Tô Bât Dị, làm ơn ngậm miệng lại.”>

Tô Bất Dị tức điên, nhưng lúc này, Tôn Văn Tấn như một con mèo đang xù lông, gồng mình, nhìn bộ dáng ấy của gã, trong lòng hắn cũng thấy sợ, không biết phản ứng thế nào. Đến khi muốn đuổi theo, Tôn Văn Tấn đã lôi Tôn Đại Ảnh xuống lầu, hắn la lên nhưng gã như không nghe không thấy. Tôn Đại Ảnh bị Tôn Văn Tấn lôi đi một cách thảm hại, ra đến cửa còn bị vấp, chân liêu xiêu, nhưng Tôn Văn Tấn không hề mủi lòng, máu trong cơ thể gã như đang sôi lên sùng sục.

Không biết là đã đi bao xa, xuyên qua bao nhiêu con đường, bao nhiêu dòng xe lẫn dòng người, Tôn Văn Tấn hất tay, đẩy Tôn Đại Ảnh ra. Bị bất ngờ, Tôn Đại Ảnh loạng choạng vài bước, suýt ngã nhào.

Tối hôm đó, Đường Du đợi không thấy Tôn Văn Tấn về. Mình cô ở trong căn biệt thự trên núi, xung quanh toàn là cây cối, chỉ có tiếng gió thổi trong rừng cây nghe xào xạc, thi thoảng lại vọng đến tiếng chim kêu ai oán, một mình ở trong toàn biệt thự trên núi nghe có vẻ thật âm u, đáng sợ. Đúng lúc đó, một cơn gió mạnh thổi tung rèm cửa sổ, Đường Du giật nảy mình, cô ngồi bất động trong phòng khách, một lúc sau rèm cửa lại buông xuống, khi đó cô mới dám đóng cửa sổ lại. Bên ngoài, ánh trăng lạnh lẽo, toàn dãy núi, rặng cây, đều bị màn đêm bao phủ, hư hư ảo ảo. Đây là khu di tích thắng cảnh của thành phố N, trong núi, có nhiều ngôi mộ cổ, ban ngày, người đi lại ít, cảm giác đã hoang vu, đêm khuya tĩnh mịch thế này càng khiến người ta nổi da gà, Đường Du vội đóng cửa sổ lại.

Cô đi ra phòng khách mở ti vi, nhưng gió cứ đập cửa sổ hoài và cả vô số những tiếng động lạ khác vang lên trong gió, Đường Du ngồi trên sofa không dám cử động. Có lúc, ở một mình, hễ sợ hãi là dường như tất cả mọi giác quan đều bị ảnh hưởng, những âm thanh vi vu khiến cô thấy sợ, cô cứ ngồi trên ghế sofa chờ Tôn Văn Tấn. Lần này cũng thế, cô ngồi chờ đến tận mười hai giờ đêm, điện thoại phòng khách mới reo lên, là Tôn Văn Tấn. Đường Du thở phào nhẹ nhõm, cô vội hỏi: “Văn Tấn, khi nào anh về?”

“Tiểu Du.” Văn Tấn ngập ngừng, “Tối nay, chắc anh không về, có chút việc.”

“Vậy sao?” Đường Du thất vọng.

Văn Tấn đoán ra được nên hỏi: “Em sợ hả?”

“Không, em đã quen sống một mình từ nhỏ, em không sợ!”

Gã dường như đang đắn đo điều gì đấy, sau một hồi như thể phải tốn rất nhiều công sức để kiềm chế, giọng gã dịu dàng khác thường: “Em yêu, anh xin lỗi, em tự chăm sóc bản thân nhé.”

Đường Du lờ mờ linh cảm có chuyện gì đó xảy ra, Tôn Văn Tấn ít khi để ý việc của bản thân mình, gã luôn tỏ ra bất cần, chỉ khi người khác gặp chuyện, gã mới hoang mang thế. Đường Du nghĩ hay là đã xảy ra chuyện gì với thư ký Chu, cuối cùng cũng không hỏi, tắt ti vi rồi về phòng ngủ, suốt đêm cô trằn trọc nằm nghe tiếng gió vi vu ngoài phòng.

Ngày hôm sau mãi mới tỉnh dậy, vừa đẩy cửa cô đã thấy ngay Tôn Văn Tấn ngồi chình ình trong phòng khách, khắp căn phòng nồng nặc mùi thuốc lá. Đường Du nhíu mày, không biết gã đang nghĩ gì. Gã khẽ cựa mình, bất chợt nhìn thấy cô, liền đưa điếu thuốc đang cháy dở trên miệng xuống, dụi vào chiếc gạt tàn rồi gọi cô, “Tiểu Du, có một chuyện, anh cần nói với em.”

Vẻ nghiêm trọng trên khuôn mặt gã khiến lòng cô nặng trĩu, ánh mắt gã chưa bao giờ nhìn cô như thế, cô lờ mờ đoán, gã sắp nói chuyện gì rất quan trọng, trong lòng cô linh tính có điềm gỡ. Nhìn ánh mắt kiên nghị của gã, cô đi đến chiếc ghế sofa, ngồi đối diện.

Không thấy cô hỏi gì, trong lòng Tôn Văn Tấn trào dâng niềm chua xót, gã khẽ cười, nhưng nụ cười lại cay đắng vô cùng, “Tối hôm qua anh đi thăm con gái, anh ở với nó cả đêm trong bệnh viện nên không về nhà.”

“Con gái anh?” Đường Du nhìn gã khó hiểu.

Đoán trước được phản ứng của cô, gã cười khổ tâm, cố nói tiếp: “Là con gái của anh, năm nay đã mười lăm tuổi, giờ đang ở bệnh viện, mẹ nó chính là…” Nói đến đây, gã không sao nói tiếp được, cố nuốt sự chua xót, “Con bé bị chứng u não, mẹ nó đưa về nước, giờ đang nằm trong bệnh viện, tối qua anh mới gặp mẹ cuả nó, cũng trong buổi tối hôm qua anh mới viết mình có con gái…”

Không khí trong phòng chợt như tê cứng lại, Đường Du nhìn gã, lặng im, kiên nhẫn chờ nghe gã nói tiếp.

“Hồi trung học, công việc của bố mẹ anh bận rộn, anh chị cũng đều phải đi làai có thời gian chăm sóc nên anh được đưa về ở với ông bà ngoại ở thành phố N, rồi bố mẹ sợ ông bà không quản anh được liền gửi anh vào học trong trường nội trú, nghe nói thời đó trường chỉ tuyển sinh con em những nhà giàu có. Khi đó học sinh trong trường phần lớn nếu không con nhà giàu thì là con nhà quyền thế, anh đã gặp Tôn Đại Ảnh ở đó, cô ấy rất xinh, ăn mặc đẹp, rất có phong cách, cô ấy không ở trong ký túc xá, ngày ngày đều có Mercedes đưa đón, nhưng cô ấy rất lạnh lùng, chẳng bao giờ để mắt đến ai. Khi ấy, vì theo đuổi cô ấy, anh đã tốn không biết bao công sức. Cuối cùng cô ấy cũng bằng lòng, rồi anh mới biết, nhà Tôn Đại Ảnh rất nghèo, cô là đứa trẻ mồ côi, được một người giàu có nhận nuôi. Vì cô ấy yêu anh nên ông bố nuôi cắt hết mọi khoản chu cấp, vì thế học phí năm cuối cấp trung học hầu như do anh giúp đỡ. Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, không hiểu sao bố mẹ anh biết chuyện, sống chết không đồng ý chuyện yêu đương của anh, nhưng anh sắp phải thi tốt nghiệp nên lúc ấy bố mẹ chưa đả động gì, anh nghĩ sau khi tốt nghiệp xong, anh và cô ấy sẽ thi vào một trường đại học danh tiếng ở thành phố B, như vậy chắc bố mẹ sẽ không còn phản đối nữa. Bố mẹ chiều anh từ nhỏ, khác với bố mẹ của những đứa trẻ khác trong khu, họ không xem trọng vấn đề môn đăng hộ đối, anh nghĩ họ chẳng có lý do gì phản đối cô ấy. Chỉ có điều, sau khi tốt nghiệp trung học, anh thi đỗ còn cô ấy lại trượt. Em biết không? Cô ấy học giỏi hơn anh rất nhiều, anh thật sự ngạc nhiên nhưng chẳng còn cách nào khác. Cô ấy không có tiền, biết bố mẹ anh không đồng ý nên không tiêu tiền của anh nữa, và tất nhiên cũng không thể quay lại nhà cha nuôi, cuối cùng, bọn anh quyết định đến thành phố SZ lập nghiệp, năm đó anh mang theo số tiền mười mấy vạn của mẹ cho để đi thành phố SZ.

“Năm ấy, cả hai bọn anh chẳng biết gì cả, chỉ không muốn bị bố quản thúc, anh nghĩ vậy thì phải độc lập về tài chính. Nghe mọi người trong khu nói là có tin tức nội bộ, bảo anh đi thành phố SZ đầu tư cổ phiếu ngân hàng, mua càng nhiều càng tốt, sẽ lãi to. Lúc ấy, anh không suy tính nhiều, vì tin tức mà anh bạn đó nói là tin nội bộ, anh tin tưởng cậu ta nên đẽ đổ hết tiền vào đó. Nhưng mãi đến ngày 1 tháng 12 năm 1990, sở giao dịch chứng khoán thành phố SZ mới bắt đầu hoạt động, thời đó, mọi người còn chưa biết cổ phiếu là gì. Ngân hàng phát triển thành phố SZ thành lập năm 1987, nhưng sau khi thành lập, nhưng sau khi thành lập, chẳng có ai biết mua cổ phiếu cả vì họ có biết cổ phiếu dùng để làm gì đâu, sợ nếu có đầu tư, kiếm được tiền thì cuối cùng nhà nước cũng tịch thu. Trước năm 1992, thị trường cổ phiếu tương đối ảm đạm, khi biết anh đổ tiền vào đầu tư, ai cũng bảo đầu óc anh có vấn đề, làm thế khác gì đổ tiền xuống sông.

“Bọn anh không có tiền, hơn nữa bố mẹ lại phản đối, tìm việc khắp nới không được, hai người ở lại thành phố SZ vài tháng, sợ bố anh tìm thấy nên cứ lang thang khắp chốn, sau đó anh cũng tìm được một công việc. Cả hai đã trải qua một năm như thế, một hôm, trong khi đang làm, anh bị một viên gạch rơi trúng đầu, ngất đi, hai ngày sau mới tỉnh lại, anh thấy mẹ và Tôn Đại Ảnh đang ở bên. Mẹ nói, bố đã đồng ý chuyện của anh nhưng với điều kiện là anh phải đi học, các trường đại học trong nước đã khai giảng, vậy nên anh sẽ sang Mỹ học. Mọi thủ tục đã xong xuôi, đợi sau khi anh đến Mỹ rồi, bố mẹ sẽ làm thủ tục cho Tôn Đại Ảnh. Lúc ấy anh cứ ngỡ bố mẹ thương anh, dẫu sao anh chưa bao giờ phải làm việc gì nặng nhọc, vả lại mẹ cũng chưa bao giờ nói dối anh. Khi mới tố nghiệp cấp ba, anh chẳng có bản lĩnh gì, nếu chung sống cùng anh, cô ấy sẽ khổ, bởi vậy anh đã nhận lời, tháng chín năm ấy, anh sang Mỹ.

“Sau khi đến Mỹ, bố mẹ quả nhiên không nói dối, họ đang chuẩn bị làm thủ tục cho Đại Ảnh, cô ấy cũng đang cố gắng thi TOEFL, nhưng anh sang Mỹ chưa đầy hai tháng thì ở nhà xảy ra chuyện, anh vội vã xin phép trường cho nghỉ để về nước. Mẹ lúc ấy đã đổ bệnh, sau khi đưa mẹ vào bệnh viện, anh đi tìm Tôn Đại Ảnh khắp nơi nhưng không tìm thấy. Sau đó, nghe Trần Thích nói, cô ấy đã đi theo một người đàn ông di cư sang Úc, người đó chính là cha nuôi cô ấy. Anh cứ chờ đợi cô ấy ở Mỹ, vì cô ấy mà lao động cực nhọc, nhưng cố ấy không nói với anh một lời đã bỏ đi, lại còn đi theo chính bố nuôi của mình…Khi đó, anh rất hận cô ấy, nhưng không sao quên nổi. Sau đó, mọi người trong gia đình lần lượt qua đời, anh không còn quan tâm đến tin tức của cô ấy nữa, nhưng, anh thực sự không ngờ…” Tôn Văn tấn úp mặt vào lòng bàn tay, rất lâu sau, anh mới nói tiếp.

“Ðại Ảnh là trẻ mồ côi, năm mười tuổi có người nhận nuôi, khi mới mười mấy tuổi thì bị cha nuôi cưỡng hiếp. Lúc đó, cô ấy còn nhỏ, sợ cha nuôi đánh, sợ bị ông ấy bỏ rơi nên không dám nói ra, sau đó họ cứ giữ mối quan hệ như thế. Cha nuôi cô ấy giàu có, bao giờ cũng mua những thứ đắt tiền nhất cho cô ấy, hễ đến dịp lễ tết là đưa cô đi nước ngoài du lịch, nhưng cô ấy bắt buộc phải duy trì mối quan hệ đó, cho đến khi gặp anh. Đại Ảnh rất xinh đẹp, lại lạnh lùng, cá tính, bọn con trai trong trường rất thích cô ấy. Trước khi anh chuyển đến đó học, cô đã có rất nhiều người theo duổi nhưng đều bị cha nuôi đuổi đi, có lẽ do ông ta biết bố mẹ, anh chị của anh làm gì nên không dám đụng chạm đến anh, chính bởi vậy cô mới quyết định chọn anh. Lúc đầu, Đại Ảnh vẫn chưa thích anh, chỉ là vì anh có thể giúp cô thoát khỏi người đàn ông kia, nên mới bằng lòng yêu. Có điều, trong thời gian một năm ở thánh phố SZ, bôn anh lưu lạc, bất định, gặp muôn vàn khó khăn, vì cô ấy mà anh chịu bao khổ cực, điều đó khiến cô dần cảm động. Khi anh bị viên gạch rơi trúng đầu, phải nhập viện, người ta yêu cầu phải đóng tiền đặt cọc , cô ấy không biết đi đâu để tìm người cứu anh, cứ nghĩ bố mẹ a đã từ bỏ, cô đành đi cầu cứu ông bố nuôi, và họ lại trở về quan hệ như trước đây.

“Sau khi bố mẹ đưa anh ra nước ngoài, cô ấy thực sự học hành nghiêm túc, nếu bố mẹ anh cho phép, cô ấy cũng định sống với anh cả đời. Nhưng hai tháng sau, cố phát hiện mình có thai. Khi anh và cô ấy ở bên nhau, anh luôn dùng bao, cái thai chỉ có thể là của ông bố nuôi. Cô ấy muốn lặng lẽ bỏ cái thai trong bụng, nhưng hắn đã theo dõi, biết được ý đồ của cô liền uy hiếp, không cho phép cô phá thai, nếu không hắn sẽ nói rõ quan hệ giữa hắn và cô với bố mẹ anh. Bố mẹ anh đều là những người có địa vị, nếu biết được điều đó, có thể cả đời hai người sẽ không bao giờ được ở bên nhau. Vì thế, hắn đưa cô đi ÚC, và tuyên bố với mọi người rằng họ đã kết hôn.

“Đến Úc rồi, cô ấy luôn bị theo dõi. Đợi mười tháng sau, đứa bé gái ra đời, lúc đầu, hắn vẫn quản cô rất chặt nhưng lại đối xử rất tốt với đứa bé. Lúc con bé được năm tuổi, hắn bắt đầu sinh nghi, nó chỉ giống cô ấy và anh, chẳng có điểm nào giống hắn. Đưa đi xét nghiệm AND, kết quả cho thấy con bé không phải là con của hắn. Hắn như hắn điên, liền đuổi hai mẹ con cô ấy. Vì không có đăng ký kết hôn, đứa bé lại không phải là con hắn, nên hai mẹ con cô ấy không thể nhờ pháp luật can thiệp. Hơn nữa, hắn vừa có quyền, lại vừa có thế, hai mẹ con cô ấy thì chẳng có gì, may mà đã ở đó được mấy năm nên không gặp trở ngại gì về ngôn ngữ. Lúc đầu, cô ấy đến làm việc cửa hàng tạp hóa của người Trung Quốc, hai tháng đầu hắn vẫn đến quấy rầy, nhưng sau đó, không hiểu vì sao lại bị ai đó giết hại ngay tại khu nhà, cuối cùng cô cũng thoát khỏi hắn.

“Đại Ảnh làm việc ở cửa hàng tạp hóa được vài năm, sau đó, cô đã kết hôn với người chủ tiệm sau khi vợ ông ta đi theo người đàn ông khác. Người đó đối xử rất tốt với hai mẹ con, tuy biết quá khứ của cô nhưng chưa bao giờ tỏ ra khinh thường, mọi việc trong tiệm đều do cô quyết định. Đến năm đứa bé mười một tuổi, nó phát bệnh, bắt đầu là đau đầu, buồn nôn, sau đó dần mất đi thị giác. Họ đưa con bé đến bệnh viện, nhưng do bệnh mới ở thời kì đầu nên đã chọn phương pháp điều trị bằng tia Gamma, sau hai đợt điều trị, hai mươi mấy lần chiếu xạ, cuối cùng cũng khỏi, nhưng năm sau lại tái phát, lại phải điều trị Gamma. Cứ lặp đi lặp lại vài năm như thế, phần lớn tiền tích cóp của ông chủ cửa hàng tạp hóa đều dùng hết vào việc chữa trị bệnh. Chị gái chồng không chịu để người em cực khổ thêm, khuyên em trai ly dị, hơn nữa bà vợ trước người đó cũng đã quyết định ly dị. Không còn cách nào khác, cô ấy đành đưa con về nước.

“Hiện giờ con bé đang ở bệnh viện, khả năng phải làm phẫu thuật não.Tiểu Du, những chuyện này, trước đây anh chưa từng nói với em, anh xin lỗi.”

Đúng là những chuyện này gã chưa bao giờ nói với cô. Lần trước, gã

không cho cô sinh con, gã cũng chẳng hế nói lý do tại sao, cứ một mình âm thâm chịu đựng; cũng như lần đưa cô sang Pháp, gã biết rõ, có thể sau khi lên máy bay, cô sẽ chẳng bao giờ về lại đây nữa.

Có lẽ, những chuyện về cuộc đời mình, gã chưa bao giờ nói ra, có khi, với ngay cả Trần Thích gã cũng không kể, gã chỉ tuân theo nguyên tắc trọng tình trọng nghĩa, tuân theo trách nhiệm của một đấng nam nhi. Gã có thể đưa Tôn Đại Ảnh đi thành phố SZ, chàng công tử từ nhỏ được bố mẹ nâng như nâng trứng này lại có thể vì cô ấy mà đi làm cu li ở công trường, cũng có thể vì không thể cho Đường Du một đứa con mà tự ép mình rời xa cô. Người đàn ông như thế, giờ lại đang kể hết tất cả những gì đã từng trải trong cuộc đời mình cho cô nghe.

Cô từng vì gã mà chịu bao sóng gió để rồi một mình gặm nhấm nỗi buồn, cũng đã từng cầu mong có được giây phút này, nếu gã kể cho cô nghe, để cô được sẻ chia cùng gã, cô sẽ rất lấy làm vui sướng. Giờ đây, khi gã đã kể hết mọi chuyện với cô, có thật là muốn cô chia sẻ nỗi đau cùng không? Gã không phải là con người như thế, gã đang hạ mình, đang dùng bộ dạng đau buồn nhất, bộ dạng mà gã không muốn nhất để cô hiểu rằng tương lai của gã và cô thế là hết, để cô tha thứ cho gã, hiểu gã.

Gã chưa từng cầu xin bất kỳ người phụ nữ nào, trong khoảnh khắc này, Đường Du cảm thấy trái tim mình nghẹn lại, mắt rơm rớm.Nhưng cô không thể để mình khóc, cô biết nếu cô khóc, chắc chắn gã rất buồn, cô không muốn để người đàn ông này phải buồn khổ hơn nữa. Cô chớp mắt liên tục, bất giác lồng ngực thắt lại, không sao thở nổi. Cô muốn hỏi nhiều, như là, “Bây giờ, anh còn yêu cô ấy không?” , “Anh có muốn em đợi anh không?” , Hay như là…Cô thấy mình không thể ói ra được, dù là nói gì cô cũng sợ nói ra sẽ khiến Tôn Văn Tấn buồn, cô cũng sẽ buồn, và sợ nhất là anh từ chối không cần, cô sợ mình không kìm nén được sẽ khóc òa. Cô miễn cưỡng đứng dậy, cố nén để giọng bớt run, cười nói: “Văn tấn, em đi vào nhà vệ sinh một lát, em vẫn chưa rửa mặt.”

Cô vừa vào đến nhà vệ sinh đã nghe thấy tiếng gạt nước, âm thanh ấy vang lên rất lâu, rất lâu. Lúc đi ra, sắc mặt cô rất bình thản nhưng khó giấu được vẻ nhợt nhạt, cô không nhìn vào mặt gã, chỉ vội vàng nói: “Vậy…vậy em đi thu dọn hành lý, về thành phố B ngay bây giờ. Em sẽ nói với mọi người là sẽ hủy bỏ hôn lễ, may mà giờ hãy còn sớm, vẫn còn hai ngày nữa, em…em sẽ nói với mọi người!”

Cô vừa nói vừa như sợ mình không chịu đựng nổi, vội vã quay về phòng ngủ, từ phía sau, gã đột nhiên ôm chầm lấy cô, ôm rất lâu mà vẫn không muốn buông tay. Nước mắt cô trào ra, cô biết , dù quyết định cùng của của gã có thế nào, chỉ cần giây phút này thôi, với cô đã là đủ lắm rồi. Giọng cô run rẩy: “Đủ rồi, Văn tấn, em biết, em hiểu anh, em không trách anh đâu, em chưa từng trách anh và có lẽ cả đời này em cũng không bao giờ trách anh.”

Gã vẫn không buông tay, ngực gã khẽ run, bầu không khí tĩnh lặng khiến trái tim Đường Du tan nát. Cô biết gã không nỡ bỏ cô, cô cũng biết lúc này gã có ngàn vạn lời muốn xin cô tha thứ, nhưng dẫu có nói ra cũng chẳng thể thay đổi được quyết định cuối cùng nên gã chỉ lặng câm. Nhưng cô thấu hiểu nỗi đau khổ và sự giày vò trong lòng gã, người đàn ông mang trên mình đầy những vết thương, sâu nặng như biển cả.

Cuối cùng gã cũng chịu buông cô ra, lại trở về dáng vẻ trầm tĩnh, lãnh đạm như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Trong khi cô thu dọn hành lý, gã gọi điện thoại hỏi vé máy bay và rồi đích thân đưa cô ra sân bay. Tất cả những việc làm này chỉ khiến Đường Du muốn bật khóc, thậm chí cô thấy ghét sự bình thản của gã, nhưng nghĩ lại, gã còn có thể làm được gì khác? Chẳng lẽ muốn gã khóc lóc, cầu xin cô, hay là thế nào? Dẫu sao, kết quả cũng sẽ không đổi, gã không thể làm ra cái dáng vẻ thảm hại, và nếu gã làm vậy thì sẽ thế nào? Đường Du đau đơn suy nghĩ.

Gã đưa cô đến sân bay, không có thời gian cùng cô đợi cho đến khi lên máy bay, gã còn phải quay về bệnh viện.Lúc tạm biệt, gã lại ôm chặt lấy cô, lòng cô buồn rười rượi, muốn đẩy ra, nhưng khi cô vừa ngẩng mặt lên, gã liền cúi xuống trao cho cô nụ hôn mãnh liệt. Nụ hôn này tuyệt vọng hơn bất cứ lần nào, nhưng cũng mạnh mẽ hơn bao giờ hết, hôn đến mức cô gần như ngộp thở. Rất lâu sau, gã mới buông cô ra, rồi quay đầu đi.

Cô biêt, buông tay ra là sẽ không bao giơ quay lại được nữa. Cô không đành lòng nhìn gã cả quyết, vội vã như vậy, nhưng cũng không nỡ nhìn gã đau khổ nên chỉ còn biết gắng gượng không quay đầu lại, cảm thấy tim mình vỡ vụn ra thành trăm mảnh, nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt, cuối cùng cô không kìm được, ngoảnh mặt lại nhìn, nhưng bóng dáng gã đã mất hút giữa biển người.

Lại trở về căn phòng nhỏ của mình ở thành phố B, lần trước do gấp gáp nên cô chưa kịp chuyển nhà, mọi thứ vẫn như cũ, chỉ có cô, như vừa trải qua một giấc mơ, nhưng lần này cô biết mình sẽ thật sự phải quên. Trước đây, tuy biết mình sẽ lấy Trình Lãng, biết mình có thể cả đời này cũng không còn được bên gã nữa, nhưng chí ít cũng còn một con đường khác, chỉ cần cô quay lại, gã sẽ vẫn ở đó, chỉ cần cô muốn quay về, gã sẽ vẫn ở đó chờ cô. Lần này, cô quay lại, nhưng gã đã không còn đó nữa, biết tìm gã ở đâu?

Cô đau đớn, trái tim thắt lại, đau đến nghẹt thở.

Cô quyết định đi châu Phi, lúc trước một khách hàng đi châu Phi làm dự án từng muốn mời cô sang đó. Giờ cô gọi điện thoại cho người đó, hóa ra họ vẫn chưa tuyển được phiên dịch tiếng Pháp, họ hứa sẽ nhanh chóng làm thủ tục cho cô.

Khi Đường Du đến công ty để xin việc làm và bàn giao công việc, Phù Thanh khuyên can cô rất nhiều, chị không biết vì sao hôn lễ bỗng nhiên hủy bỏ. tâm trạng của Đường Du giờ đây vô cùng suy sụp, hễ nhắc đến Tôn Văn Tấn là cô có thể sẵn sàng bật khóc, Phù Thanh không khuyên giải được cô chuyện ấy, chị chỉ không cho phép cô đi châu Phi. Chị lục từ trong tủ ra một tờ báo rồi ném trước mặt Đường Du, “Em xem di, đây là tờ báo từ năm ngoái. “Công trường khai thác dầu Trung Nguyên trực thuộc cong ty X tại nước X bị khoảng 200 phần tử trang bị vũ trang tấn công, ít nhất có 74 người tử vong, trong đó có 9 người Trung Quốc, 65 người nước X, ngoài ra còn có 7 người công dân Trung Quốc bị bắt cóc.” Đây còn là công ty nhà nước đấy. Mà lần này em đi làm việc cho công ty tư nhân, sao có thể đảm bào được? Lúc đó, ông chủ lo được mạng của mình đã là may lắm rồi, ai mà lo được cho em?”

Rồi Phù Thanh lại chằm chằm nhìn cô, “Còn nữa, em có biết bệnh sốt rét ở đó nghiêm trọng đến mức nào không? Theo thống kê của tổ chức Y tế thế giới, hằng năm ở châu Phi có khoảng một triệu người chết vì bệnh sốt rét, một con muỗi nhỏ cũng có thể mang mầm bệnh chết người. Ngoài ra, ở đó hàng năm cũng có khoảng 300 ngàn người nhiễm bệnh buồn ngủ. Thêm vào đó, còn có bệnh lao phổi, viêm màng não, bệnh AIDS. Vật giá ở châu Phi rất đắt đỏ, thuốc thang lại hiếm, chị nói cho em biết, lỡ em có bị nhiễm bệnh, đến chỗ chưa trị còn chẳng có, em tưởng châu Phi thích lắm sao?”

Đường Du không hế lung lay, “Trước đây, một bạn học người Pháp của em cũng đã đi Phi châu, kỳ thực nơi ấy không nguy hiểm như người ta vẫn tưởng đâu, với lại, hằng năm có bao nhiêu người đến đó làm dự án, cũng có thấy sao đâu.”

Phù Thanh tức giận, “Em…em đúng là điên rồi.”

Đường Du sầu não, nhưng đâu có điên, cô nói: “Chị Phù Thanh, cứ để em đi: Em thật sự không thể ở đây thêm được nữa.”

“Không khuyên được em, chị sẽ để Tôn Văn Tấn khuyên.” Vừa nói Phù Thanh vừa bấm số điện thoại của Tôn Văn Tấn.

Đường Du rối quá, vội giữ điệnthoại, miệng cầu xin: “Chị Phù Thanh, đừng gọi điện cho anh ấy, em có lý do riêng.”

Phù Thanh tránh cô, “Mặc kệ là nguyên do gì, hễ cứ dính đến hắn là em lại trở nên khờ khạo. Rõ ràng là chuẩn bị kết hôn với Trình Lãng rồi đột nhiên đi kết hôn với hắn. Giờ thì tốt rồi, không kết hôn nữa, lại đòi đi châu Phi, để chị hỏi hắn xem hắn đã cho em uống thứ bùa mê thuốc lú gì.” Đang nói thì điện thoại được kết nối, Phù Thanh áp ống nghe vào tai, nói Tiểu Du, bảo cưới là cưới, bảo hủy là hủy, giờ cô ấy đang một mực đòi đi châu Phi…”

Nói đến đây, Đường Du bất chấp mọi thứ giằng lấy điện thoại, khóc không thành tiếng.

Trong lòng Phù Thanh cũng thấy xót xa, chị thở dài: “Đừng khóc nữa, nếu em nhất quyết đi, vậy em cứ đi. Nhưng em nên biết, đi châu Phi, không phải cứ giận dỗi là đi, cũng không phải chỉ nói thế mà thôi, mà là thật sự rất khổ. Chị có người đồng nghiệp từ bên đó trở về, bị bệnh sốt rét, phải chữa trị hai năm, sức khỏe mới hồi lại. Tình hình trị an ở đó cũng bất ổn, phần tử khủng bố, xung đột vũ trang còn cả tập quán sinh hoạt của người châu Phi nữa, những điều này em đều nên chú ý, sau khi tan làm, đừng đi lung tung.” Chị vừa nói, vừa nghĩ ngợi rồi dặn dò thêm, “Với lại, châu Phi còn nghèo, chưa phát triển, những thứ phổ biến ở nước ta bây giờ như ADSL, điện thoại đường dài, rau quả, nhà hàng Trung Quốc đều vô cùng đắt đỏ.Cuộc sống ở đó tẻ nhạt, dẫu sao cũng là nước ngoài, người Trung Quốc không nhiều, ở đó chỉ có một mình, em phải tự biết chăm sóc bản thân.”

Thấy cô khóc lóc, nằng nặc đòi đi châu Phi, Phù Thanh đành chịu bó tay. Giờ nghe Phù Thanh nghiêm túc dặn dò, cô càng nức nở hơn, khóc mãi khóc mãi, để r cuối cùng cô ngồi thụp xuống để khóc cho hả hê. Không hiểu sao, cảm giác này quen thuộc thế, giống như giấc mơ, cô nhận được giấy báo tử của Tôn Văn Tấn trên đại lộ ở Paris. Lúc đó, cô cũng tuyệt vọng đau đớn như thế này, hễ khóc là không sao nín được.

Chiều hôm ấy, Phù Thanh lái xe đưa cô về nhà, sau đó dặn dò cô thêm một số điều và khuyên cô suy nghĩ lại.

Hôm sau, Đường Du bắt đầu thu dọn đồ đạc, những thứ không thể cho ai và cũng không mấy giá trị, cô đều vứt bỏ, có một số đồ cô định thu xếp xong thì sẽ tặng cho Phù Thanh, cuối cùng nhìn đống đồ mang thì khôngđược mà cho người khác cũng chẳng xong, trong lòng cô thoáng buồn. Từ nhỏ cô đã rất ngưỡng mộ những bạn có nhiều thú nhồi bông, lúc ấy cô vẫn được bố chu cấp , có thể mua cho mình rất nhiều con thú yêu thích, nhưng vì không có chỗ để và cứ phải chuyển chỗ ở liên tục nên cô chưa bao giờ mua. Hơn nữa, những năm gần đây, đồ đạc của cô luôn gọn gàng, đơn giản, tránh lúc chuyển nhà, bỏ thì thương, vương thì tội. Không ngờ, giờ tốt nghiệp, đi làm rồi, cô vẫn chưa có được một chỗ ở ổn định để chứa những món đồ của mình.

Cô gửi sách và đĩa CD ở nhà Phù Thanh, khi quay về, nghĩ cũng nên báo với chủ nhà một tiếng nên cô gọi điện thoại cho chủ nhà, nói mình sắp đi châu Phi, không thể tiếp tục thuê nhà của họ nữa, để người ta còn đi dán quảng cáo tìm người thuê mới. Cô vừa nói vừa đi lên cầu thang. Đi đến tầng ba, cô định giơ tay ra bật công tắc điện, đáng lẽ đèn hành lang của tòa nhà đều là cảm ứng tự động, nhưng đèn trên tầng ba bị hỏng, đành phải dùng tay bật công tắc. Bật công tắc xong, toan đi tiếp, bỗng nhiên trước mặt cô xuất hiện một bóng người cao to, đèn sáng, anh ta quay mặt lại, Đường Du chẳng kịp phản ứng, không ngờ gã lại xuất hiện ở đây.

Cô đứng dưới bậc thang, Tôn Văn Tấn cũng không đi xuống, chỉ giơ tay ra, đưa thuốc lên miệng, hút một hơi, khói thuốc nhàn nhạt, xam xám bay lên, ánh đèn lờ mờ và khói thuốc khiến gương mặt gã trở nên mờ nhạt, ánh mắt gã từ xa như đông cứng. Trong thoáng chốc, cả hành lang yên ắng đến lạ thường.

Lát sau, Đường Du nhớ ra cuộc điện thoại của chị Phù Thanh, cô cất lời phá tan sự yên lặng, “Sao anh lại đến đây? Những lời chị Phù Thanh nói, anh đừng bận tâm, chị ấy cũng chỉ là… chị không biết chuyện gì đâu ạ.”

“Em định đi châu Phi à?”>

“Vâng.”

“Nước nào vậy?”

“Nước X.” Lòng cô buồn rười rượi, giờ đã ra nông nỗi này rồi, chẳng lẽ lần gặp mặt cuối cùng này không thể đứng gần nhau hơn một chút sao? Cô bước lên phía trước.

Ánh mắt của Tôn Văn Tấn vẫn dõi theo cô, dưới ánh đèn hành lang vàng vọt, đôi mắt gã trông dịu dàng vô cùng, vẻ dịu dàng đượm buồn, “Em không đi được không?”

“Chắc là không, em đã ký hợp đồng với công ty rồi, nếu không đi, em phải đền họ một khoản tiền lớn vì đã vi phạm hợp đồng, không những thế còn làm nhỡ tiến độ dự án của người ta nữa.”

“Sức khỏe của em không tốt,đến đấy liệu có thích nghi được không? Nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Điều kiện, trang thiết bị ở các bệnh viện bên châu Phi đều không tốt.”

“Chỉ cần cẩn thận một chút, chắc sẽ không sao.Trước khi sang đó, công ty sẽ tổ chức tiêm vắc xin phòng bệnh, với lại, bọn em ở thành phố XX, thủ đô của nước X, chắc không đến nỗi nào đâu.”

“Sao em lại đến đó, nước X đâu có dùng tiếng Pháp.”

“Có một dự án, hợp tác với người Pháp.”

Nói đến đây, Tôn Văn Tấn như không còn gì để hỏi nữa, gã lặng im.

Đường Du toan nói, gã bỗng nói tiếp: “Nước X không ổn, năm ngoái trên báo có đăng công ty Y đã có rất nhiều người chết ỏ đó.Hơn nữa, ở đó thường xuyên xảy ra bạo loạn, em đừng đến đó có được không?”

Đường Du miễn cưỡng cười, nói: “Việc này chắc là không được, dự án của công ty đâu thể nói thay đồi là thay đồi được.”> “Tiểu Du…” Văn Tấn khẽ gọi tên cô, như thể sợ nếu gọi to, cô sẽ hoảng sợ mà bỏ chạy, “ý anh là, em đừng đi có được không, đừng đến nước X, đừng đi châu Phi, em đừng đi, được không?” Gã nói rất chậm, rất nhẹ nhàng.Gã tìm bao nhiêu lý do hóa ra chỉ muốn noí câu này, thật không giống như Tôn Văn Tấn mọi ngày, trước mặt người ngoài, gã luôn tỏ ra bất cẩn, trước mặt cô, gã cũng chưa từng để lộ ra vẻ yếu đuối khiến cô buồn.Gã vốn rất kiên cường, cô không quen nhìn dáng vẻ này của gã, khóe mắt cô cay cay, cô ở lại cũng có ý nghĩa gì đâu?

Cô lách người qua gã để mở cửa, cửa vừa mở, gã bỗng giữ tay cô lại, cô muốn rút ra nhưng gã không chịu buông tay, cứ nhìn chằm chằm vào cô, nói: “Em đừng đi, được không?”

Hôm trước, gã buông tay thật dứt khoát, sao hôm nay lại thế này.

Đường Du không rút tay ra được, cô vứt mạnh chiếc túi xuống đất, hét to vào mặt gã: “Anh đừng nói gì thêm nữa! Em đã nói với anh là dự án của công ty đâu thể dễ dàng thay đồi, em cũng đã ý hợp đồng rồi, giờ anh muốn em ở lại, em ở lại để làm gì?”

Lúc này Tôn Văn Tấn mới buông tay cô ra, Đường Du ngồi thụp xuống, ôm mặt hóc nức nở, “Giờ anh muốn em ở lại, sao còn ở lại được nữa, anh còn cần đến em ư?” Đây là lần đâu tiên cô để cảm xúc của mình bộc phát, to tiếng cáu giận với gã.

Trước đây, cô chưa từng như thế, dù có tức giận, có buồn phiền, cô cũng không bao giờ trút giận lên gã.Huống hồ, cô biết trong lòng gã cũng đang rất buồn, mà cô lại không muốn gã thêm khó xử, thêm phiền muộn.Nhưng lần này, cô không kiếm chế được, bao nhiêu áp lực, bao nhiêu tuyệt vọng, bao nhiêu chịu đựng, bao nhiêu hờn tủi, bao nhiêu giày vò trong lòng không sao tìm được lối thoát, khiến cô phát điên, giờ tông thấy gã, cô muốn trút ra hết.Dẫu biết mình đã không tự chủ, biết mình khiến gã buồn lòng, cô cũng mặc, cô cũng đang khổ sở không kém, cần có người để sẻ chia.

Tôn Văn Tấn đau đớn ôm cô từ phía sau, người con gái này cuốn hút gã nhất bởi sự lãnh đạm, lý trí, thực tế.Cô chưa từng vô cớ giận dữ, cũng không bao giờ nũng nịu.Chính điều này lại khiến gã đau lòng.Gã hy vọng cô cũng giống như các cô gai khác, biết giận dữ, biết nũng nịu, như thế mới chứng tỏ họ không thiếu tình cảm yêu thương, nhưng khi cảm xúc của cô bộc phát, gã lại thấy nãề.Gã ôm cô rất chặt, cằm tựa trên đỉnh đầu cô, gã thật sự không muốn xa cô, người con gái gã đã từng để tuột mất, rồi lại tìm được, người con gái thuộc về riêng gã, và cũng chính là người con gái mà số phận buộc gã phải phụ lòng.Giọng gã khe khẽ: “Anh xin lỗi, anh biết mình không có quyền gì, nhưng em đừng đi xa như thế, em đi xa thế khiến anh nghĩ em sẽ không bao giờ quay lại nữa, khiến anh cảm thấy…” Sống mũi gã cay cay, giọng gã trở nên lành lạnh, giống như người vừa vị cảm cúm nặng, “Em đi đến một nơi xa xôi thế, có phải là không muốn nhìn thấy anh nữa không?”

Ngay lúc ấy, cô rất muốn nói: “Đúng, tôi sẽ đi đến nơi đó, sẽ mãi mãi không quay lại đây, sẽ không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.” Cô cũng rất muốn hỏi: “Tôn Văn Tấn, sao anh nghĩ cho nhiều người thế, gánh vác trách nhiệm cho nhiều người thế, nhưng anh có nghĩ cho tôi không? Có nghĩ đến tương lai của chúng ta không?” Nhưng nghe giọng nói nghẹn ngào của gã, trong lòng cô dâng trào nỗi buồn vô hạn.Cô có thể nói thế sao? Có thể yêu câu gã làm gì, cầu xin gã từ bỏ hết để trở lại bên cô ư? Gã biết cô sẽ không nói thế, cô hiểu mình không làm được điều đó. Vẻ thảm hại ấy không thích hợp với họ, gã không phải là người đàn ông như thế, cô cũng không phải người phụ nữ như vậy.Và diều quan trọng hơn cả là, dù cô có cầu xin, gã cũng không quay về.Nỗi tuyệt vọng một lần nữa giăng kín trái tim cô, cô chỉ biết nức nở, gã chỉ có thể ôm thật chặt cô vào lòng.

Một lúc sau, tiềng điện thoại di động của gã đột nhiên reo vang, gã không muốn nghe máy, không muốn bất kỳ điều gì len lỏi vào giờ phút chia ly cuối cùng này.Trong không gian yên ắng, tiếng nhạc chuông nghe thật chối tai.Gã buộc lòng rút điện thoại ra, trên màn hình, tên người gọi đến là Tôn Đại Ảnh nhấp nháy, gã không thể không buông cô ra.

Đường Du nín khóc, chỉnh sửa lại bộ dạng của mình, nhặt chiếc túi lên rồi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.Lúc cô đi ra, Tôn Văn Tấn đã rời khỏi đó tự khi nào.

Ngay cả câu từ biệt, gã cũng chẳng thèm nói, nụ cưới trên môi cô não nề, thế là từ nay, cuộc đời gã và cuộc đời cô sẽ chẳng liên quan gì đến nhau nữa, có lẽ đây chính là kết cục mà ông trời đã định sẵn.

Hơn một tháng sau, cuối cùng cũng xin dược visa.Ngày ra sân bay, Phù Thanh lái xe đưa cô đi, sau khi tập trung với những người khác trong công ty, do còn đồng nghiệp khác vẫn chưa đến, cô và Phù Thanh ngồi uống cà phê đợi.

Khoảng mươi phút sau, người đồng nghiệp đó xuất hiện, tay kéo va li miệng thở hổn hển, một người trong đoàn phàn nàn: “Đến sớm quá nhỉ? Cậu xem, gờ đã mấy giờ rồi, cả đoàn chỉ chờ mỗi cậu thôi đấy!”

“Ôi xin lỗi, xin lỗi, mình…bà ngoại mình…cụ nghe tin mình đi châu Phi nên đã đáp máy bay từ Dương Châu đến, mình…mình…”

“Thôi, thôi, còn mình mình cái gì nữa, mau đi gửi hành lý đi.”

Cậu đồng nghiệp đến muộn chưa kịp ngồi xuống đã đặt ngang chiếc va li xuống, kéo khóa mở xoẹt một tiếng, một động nghiệp khác nói: “Giờ này mà cậu còn sắp xếp hành lý nữa à, cậu…”

“Không, không, bà ngoại mang cho mình nhiều thịt xông khói quá, mình đã bảo là không cần, cụ vẫn cố mang từ Dương Châu đến, còn tận mắt nhìn mình xách va li lên taxi mới về.Cậu xem, cả va li đều là thịt xông khói, cụ nghe nói bên châu Phi nghèo lắm nên nhất định bắt mang theo.” Vừa nói cậu ta vừa lôi mấy miếng thịt to tướng được gói bằng giấy báo ra, mắt nhìn xung quanh, “Trong các cậu ai là người nhà ra tiễn, mình biếu chỗ thịt xông khói này, mang lên máy bay thế nào cũng bị phạt, hơn nữa, còn chưa chắc qua được hải quan nước X.”

Mấy miếng thịt được đem cho những người bạn đến tiễn, Đường Du nhìn miếng thịt xông khói, ánh mắt như dán chặt vào, mặc nó dính đầy mỡ, cô đưa một tay ra cầm chặt, một tay cẩn thận lột tờ báo ra, vừa mở ra nhìn, người cô bỗng lặng đi.

Mấy người vẫn còn đang bàn tán về thịt xông khói, cũng có người bắt đầu giục người bạn đồng nghiệp đi làm thủ tục gửi hành lý, Đường Du đột nhiên chạy ra phía ngoài, “Đường Du, Đường Du, mọi người đến đủ rồi, chuẩn bị vào thôi, cô đi đâu đấy?”

Nhưng Đường Du hình như không nghe thấy gì, giữ chặt tờ báo trong tay, chạy thẳng, chẳng mấy chốc bóng cô đã mất hút.Mấy người còn lại nhìn nhau, một lúc sau, Phù Thanh mới kịp phản ứng, nói: “Chắc xảy ra chuyện gì với cô ấy, để tôi đuổi theo xem sao, mọi người cứ vào trước đi.”> Phù Thanh đuổi theo ra đến cửa đã không thấy bóng dáng của Đường Du đâu, lúc này, điện thoại của chị reo vang, lấy ra xem, là Đường Du gọi, “Tiểu Du, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tất cả mọi người đều đang đợi em.”

Giọng Đường Du hoàng loạn, lo lắng, “Chị Phù Thanh, phiền chị nói với mọi người, em không đi châu Phi nữa, em không đi nữa đâu.Tôn Văn Thất xảy ra chuyện rồi, anh ấy xảy ra chuyện rồi.”

“Rốt cuộc là làm sao, đã xảy ra chuyện gì? Em hãy bình tĩnh, giờ em đang ở đâu? Chị sẽ qua tìm em.”

“Em đang ở quầy bán vé.”

Phù Thanh chạy qua quầy bán vé, lúc này, người mua vé không đông, vừa đến chị đã nhìn thấy ngay Đường Du.Cô là người đứng cuối cùng trong hàng người, hình như đang gọi đện thoại, người cô run rẩy,nhíu mày bấm số điện thoại, tay kia nắm chặt tờ báo.Có lẽ do quá hoảng loạn, cô ấn mạnh vào nút, chiếc điện thoại di động bỗng trượt khỏi tay rơi xuống dất, pin văng ra rồi trượt một đoạn xa trên sàn gạch láng bóng.Cô vội vã đi nhặt, do nền nhà quá trơn, đôi chân đi giày cao gót của cô lảo đảo, cô ngã sóng sòai trên đất.

Phù Thanh vội vàng nhặt pin điện thoại và đỡ cô dậy, nhưng chưa kịp đứng vững cô đã vội vàng lắp pin, mở máy.Lúc này Phù Thanh mới nhìn thấy tờ Tin tức buổi tối rơi ngay cạnh Đường Du, cái tên quen thuộc khiến chị nhặt tờ báo lên xem, tiêu đề bài báo là “Quan tham thành phố N bị tình địch giết hại, phiên tòa mở ngày hôm nay”, nội dung bên dưới là: “Ngày 12 tháng 9, quận Giang Ninh thành phố N xảy ra một vụ án mạng, nghi phạm Tôn Văn Tấn đã đến đồn cảnh sát tự thú vào tối ngày 13.Qua điều tra, vụ án sẽ được chính thức xét xử tại tòa án nhân dân trung cấp quận Gang Ninh thành phố N vào hồi 13 giờ ngày 27 tháng 11.Ảnh chân dung nạn nhân khi còn sống…Nghi phạm Tôn Văn Tấn, nguyên quán thành phố B, nam, 33 tuổi…” Phần chi tiết và hình ảnh phía dưới Phù Thanh không dám xem tiếp.

Cuối cùng, đầu dây bên kia cũng có người nghe máy, nhưng Đường Du như người mất hồn, không biết nên nói gì, tâm trạng cô vô cùng hoảng loạn, “Anh Trần…Văn Tấn…anh ấy, anh ấy…” điều cần hỏi khiến cô sợ hãi, không sao nói tiếp được.

Phù Thanh không thể đứng yên nhìn, chị ằng lấy điện thoại, hỏi “Anh Trần, chúng tôi thấy trên tờ Tin tức buồi tối có đăng tin nói Tôn Văn Tấn giết người, chuyện này là thế nào?”

Qua điện thoại, Trần Thích hẹn gặp họ để nói chi tiết, nghe đến chữ nói chi tiết, Phù Thanh giật thót tim, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi, nhưng nghĩ lại Tin tức buổi tối đã đăng tin rồi, làm gì có chuyện không có thật.

Lên xe, Phù Thanh lo ắng nhìn Đường Du, môi cô xám ngắt, run run, chị liền đưa tay vỗ nhẹ vai cô.Lúc này, Đường Du dường như đã trấn tĩnh lại, cô lấy điện thoại ra gọi, “Tổng giám đốc Quan, tôi không đi châu Phi nữa, giờ tôi có việc, xin lỗi ông, còn hành lý của tôi, thế nào cũng được, không có gì quan trọng cả, xin lỗi ông, sau này tôi sẽ giải thích, cám ơn ông, chào ông.”

Đến nhà Thẩm Tự Tịnh, nhìn thấy họ, Thẩm Tự Tịnh vội sai người giúp việc đưa con về nhà ngoại trước.Chị ta nói: “Trần Thích vẫn đang ở thành phố N tìm người giải quyết vụ án của Văn Tấn, anh ấy không có nhà.”

Đường Du không đợi được nữa, cô nắm chặt tay Thẩm Tự Tịnh, vội vã hỏi: “Sao anh ấy lại có thể giết người? Tối hôm 11 tháng 9 anh ấy còn gặp em mà, sao anh ấy lại có thể về thành phố N giết người? Hơn nữa, sự việc đã xảy ra hơn một tháng nay, sao không ai nói gì với em?” Nếu bà ngoại của người bạn đồng nghiệp mới không phải là người Dương Châu, nếu hôm ấy bà không dùng tờ báo Tin tức buổi tối để gói thịt xông khói, nếu trước khi lên máy bay anh bạn đồng nghiệp ấy không mở va li ra, chắc cô đã đi châu Phi mà không hề hay biết chuyện này.

“Xin lỗi em, do Văn Tấn không muốn bọn chị để em biết.”

“Không để em biết, lại là không để em biết, sao anh ấy lại là người như vậy?” Đường Du tức tưởi.

“Hôm hai người gặp nhau, Tôn Văn Tấn nhận được điện thoại của Tôn Đại Anh liền lập tức về thành phố N, tới nơi mới biết cô ta đã giết người, giết Tô Bất Dị.Văn Tấn làm giả hiện trường, nhận tội thay Tôn Đại Ảnh.Em cũng biết, chuyện liên quan đến mạng người rồi thì khó mà trốn tránh được, hơn nữa Tô Bất Dị là kẻ tương đối quyền uy trong thành phố N.Không biết anh Văn Tấn có kể với em là lần này Tôn Đại Ảnh về, thực ra không có ý tìanh ấy, hai người chỉ vô tình gặp lại nhau.Văn Tấn mới bết, thì ra Tôn Đại Ảnh đã sinh cho anh đứa con gái, con bé năm nay cũng đã 15 tuổi nhưng nó bị mắc bệnh nan y, cứ mê man suốt, do bệnh quá nặng, cần phải làm phẫu thuật.Tôn Đại Ảnh sau khi về nước không có tiền, cũng không có ý định tìm Văn Tấn, cô ấy tự mình kiếm tiền.Do một cơ hội ngẫu nhiên, cô ấy gặp Tô Bất Dị tại một hộp đêm và được hắn ta bao.Có lẽ, em cũng không biết, kỳ thực Tô Bất Dị ngày trước rất thích em, sau đó Văn Tấn mang em đi, anh ấy đã phải trả giá rất đắt, vì hình thức của Tôn Đại Ảnh rất giống em nên Tô Bất Dị định bao cô ấy trong thời gian lâu dài.Sau đó cô ấy gặp lại Văn tấn,cũng không biết anh ấy sắp kết hôn với em, chỉ biết là Văn Tấn giờ có khả năng giúp con làm phẫu thuật nên định nói rõ ràng với Tô Bất Dị.Cô ấy đã hứa với Văn Tấn là sau này sẽ không gặp Tô Bất Dị nữa, chỉ ở trong bệnh viện chăm sóc đứa con gái đang hôn mê. Nhưng Văn tấn biết việc em sắp đi châu Phi, ngày 11 anh ấy đã đi máy bay đến tìm em.Anh ấy vừa mới đi khỏi, Tôn Đại Ảnh lập tức đi gặp Tô Bất Dị.Cô ấy đi gặp hắn để lấy lại một món đồ, hình như Tô Bất Dị không chịu đưa, giữa hai người xảy ra xung đột, Tôn Đại Ảnh vô tình giết chết Tô Bất dị, trong lúc hoang mang, cô ấy đã gọi điện thoại cho Văn Tấn, anh ấy liền lập tức quay về.

“Văn Tấn về đến nơi thì Tô Bất Dị đã chết trong phòng ngủ của hắn, bên dưới là một vũng máu đen sẫm, hắn đã bị đâm bằng con dao gọt hoa quả.Văn Tấn bảo Tôn Đại Ảnh đi thay quần áo, tranh thủ đêm khuya vằng người, mang món đồ cô cần căn biệt thự của anh, sau này không được nói là mình đã giết người.Ngày hôm sau, Văn Tấn gọi điện thoại đến sở cảnh sát tự thú, khi cảnh sát đến, hiện trường đã được anh xử lý, anh cũng thừa nhận mình đã giết người, phiên tòa đã được mở tại thành phố N sau quá trình điều tra, lấy bằng chứng, hôm qua anh đã bị xử án tử hình.”

Đường Du cảm thấy trái tim mình vỡ tan, câu nói của Thẩm Tử Tịnh khiến đầu cô tê buốt.

Phù Thanh hỏi: “Nhưng, chẳng phải là Tô Bất Dị lúc trước đã bị Tôn Đại Ảnh dùng dao gọt hoa quả dâm chết sao? Đâm hắn chết rồi, cô ấy mới gọi điện thoại cho Văn Tấn, anh Văn Tấn lúc đó lại không có mặt ở thành phố N, có thể tìm người làm chứng. Cứ coi như lời khai của Đường Du không có giá trị thì vẫn còn hồ sơ ở sân bay nữa, sao tòa có thể tuyên án một cách tùy tiện như thế?”

“Vụ án này có thể ành hưởng tương đồi lớn, nên lãnh đạo cấp trên tạo áp lực, vụ án buộc phải ưu tiên xử lý.Tuy Tôn Đại Ảnh có đâm Tố Bất Dị một nhát dao,eo kiểm định của pháp y, nguyên nhân gây ra cái chết của Tô Bất Dị lại chính là cái bình hoa, lúc ấy Tôn Văn Tấn đã vào nhà hắn, ai ra ai vào đều được bào vệ tòa nhà ghi hình lại.Vật chứng là con dao gọt hoa quả và chiếc bình hoa đều đã được Văn Tấn sắp đặt lại, lúc giết người Tôn Đại Ảnh lại mặc chiếc áo sơ mi của Văn Tấn, hơn nữa việc Tô Bất Dị chiếm đoạt một công ty địa ốc của Văn Tấn là sự thật có thể điều tra được.Còn Tôn Đại Ảnh, cô ta là mối tình đầu của Văn Tấn, cô đã sinh cho anh một đứa con gái.Văn Tấn khai với cảnh sát rằng, vì Tô Bất Dị muốn cưỡng hiếp Tôn Đại Ảnh, sau khi cô ấy đâm hắn bị thương đã gọi điện cầu cứu anh.Anh đến và phát hiện hắn vẫn chưa chết, sợ hắn gọi cảnh sát nên đã dùng bình hoa đập chết hắn, động cơ giết người, nhân chứng, vật chứng đều đầy đủ.”

“Thế Tôn Đại Ảnh đâu, cô ấy chết ở xó nào rồi?” Phù Thanh bực tức.

“Văn Tấn không muốn cô ấy bị ảnh hưởng, anh đã thừa nhận mọi tội danh.Cô ấy chỉ là tự vệ chính đáng, hơn nữa, lúc ấy Tô Bất Dị vẫn chưa chết, đòn chí mạng là vết thương ở đầu. Và quan trọng hơn cả là Văn Tấn không cho phép chúng tôi tiếp tục điều tra cũng như kháng cáo.”

Đường Du nghe mà sắc mặt trắng bệch, còn Phù Thanh thì tức giận, không kìm được, chị văng tục: “Tiên sư nhà anh ta, Tôn Văn Tấn là thằng dàn ông thối tha, anh ta yêu cô ta đến thế, vậy tại sao còn luôn mồm đòi kết hôn với Tiều Du.”

“Văn Tấn biết Đường Du đi châu Phi, anh ta không cho chúng tôi nói với cô ấy, anh nói cả đời này chưa bao giờ cầu cạnh ai, chỉ cầu xin chúng tôi một lần này, anh không đành lòng để Đường Du nhìn thấy anh ấy chết, anh ấy rất kiên quyết…” Thẩm Tử Tịnh quay mặt đi lau nước mắt, “Cứ nghĩ là em đã đi sang châu Phi rồi, ai ngờ…”

Cuối cùng Đường Du cũng cất tiếng, “Án tử hình của Văn Tấn đã thi hành chưa?” Giọng cô như không thể nào nhẹ hơn được nữa, yếu ớt vô cùng. Cô không rõ án tử hình từ lúc tuyên án đến lúc thực thi mất bao nhiêu thời gian, nhưng cô nhớ tờ Tin tức buổi tối ra ngày hôm qua, hôm qua, gã bị tuyên án tư hình, vậy giờ là mấy giờ rồi? Cô vội nhìn vào chiếc điện thoại di động.Dang vẻ của Đường Du khiến Thẩm Tử Tịnh xót thương, “Chưa, án tử hình sẽ được thực thi sau một tháng.”

Nước mắt Đường Du lã chã rơi, Tô Bất Dị là tên tham quan, trên báo cũng đăng là đã điều tra ra đấy thôi, Văn Tấn vẫn bị tuyên án tử hình sao?”

“Tham quan là một chuyện, mưu sát là một chuyện khác.”

“Tôn Đại Ảnh đâu, hiện giờ cô ấy ở đâu? Có thể đưa em đi gặp cô ấy được không? Em muốn gặp cô ấy.” Đường Du quá nôn nóng, cô nắm chặt tay của Thẩm Tử Tịnh, móng tay cào cả vào da thịt.Thẩm Tử Tịnh nước mắt lưng tròng, ôm chầm lấy cô. “Tiểu Du, Văn Tấn đã ra nông nỗi này rồi, anh ấy rất quyết tâm, nếu không làm thế thì Tôn Đại Ảnh sẽ gặp chuyện, anh ấy đã lựa chọn cách ấy cho mình rồi. Tính anh ấy là vậy, cả đời chỉ biết nghĩ cho người khác, dẫu sao thì cô ấy đã sinh cho anh ấy một đứa con, anh ấy không nỡ lòng nào.Nếu bãn thân anh ấy không muốn, chúng ta có cố gắng nữa cũng chỉ vô ích thôi.”

“Vậy em có thể gặp anh ấy không? Em nhất định phải gặp anh ấy, chị Tử Tịnh, em cầu xin chị, em phải gặp anh ấy, anh ấy không thể chết như thế, em không thể để anh ấy chết.” Đường Du vừa nói vừa khóc, rồi sực nghĩ ra điều gì, cô quỳ sụp xuống trước mặt Thẩm Tử Tịnh, “Chị Tử Tịnh, chị nói với anh Trần Thích để anh dẫn em đi gặp anh ấy, được không chị?”

Tử Tịnh và Phù Thanh đều hoảng, vội đỡ cô dậy, nhưng Đường Du không chịu đứng lên, vẫn không ngừng cầu xin: “Chị Tử Tịnh, cả đời em chưa cầu cạnh ai bao giờ, em cầu xin chị lần này!”

Thẩm Tử Tịnh đưa tay lau nước mắt, “Sao cả hai đều như vậy chứ?” Chị đỡ cô dậy, “Văn Tấn cũng nói thế với Trần Thích, cứ coi như Trần Thích dẫn em đi, anh ấy không muốn gặp em, em cũng không gặp được ông ấy.”

“Vậy không còn cách nào nữa sao? Không lẽ đành đứng nhìn anh ấy chết?” Đường Du gào khóc một cách tuyệt vọng.

Thẩm Tử Tịnh nói, “Anh Văn Tấn có nói, cả cuộc đời này, anh ấy có lỗi nhất với em, vốn dĩ chỉ là chuyện giữa anh và Tôn Đại Ảnh, nhưng lại liên lụy đến cả em.”

Đường Du cắn vào nắm tay mình, Phù Thanh vội phản ứng, chị hùng hổ nhìn Thẩm Tử Tịnh, “Chị nói thế là có ý gì? Tôn Văn Tấn, hắn rốt cuộc Tiểu Du là gì? Hứ, chỉ là chuyện của hắn và Tôn Đại Ảnh, ý của hắn là Tiểu Du đã mặt dày bám lấy hắn à…” Phù Thanh tức đến nỗi không biết nói gì hơn, chị quay người lại , nắm tay Đường Du kéo ra ngoài, , “Tiểu Du, việc này là thế nào, người ta muốn làm vị thần tình ái, sẵn sàng chết vì người tình cũ, em còn ở đây làm gì? Em còn khóc lóc, gào thét vì anh ta sao? Người ta đâu muốn em can thiệp, đâu muốn em dính dáng.Chị em mình về thôi, về ngay bây giờ, sống hay chết cũng mặc xác hắn đi.”

Đường Du bị Phù Thanh lôi xềnh xệch khỏi nhà của Thẩm Tử Tịnh, vào đến thang máy, thấy Đường Du khóc một cách thảm hại, chị mới bắt đầu thấy hối hận. Chị không rõ giữa Tôn Văn Tấn và cô Tôn Đại Ảnh kia đã xảy ra với Đường Du trong mấy năm nay, chị đều biết rất rõ, nghĩ đến câu nói đó của Tôn Văn Tấn, người chị sôi lên vì tức giận.

Ra khỏi nhà của Thẩm Tử Tịnh, Đường Du phải giải quyết rất nhiều việc.Người quản lý của công ty nhắn tin cho cô báo đã giúp cô lấy lại hành lý và đang để ở quầy gửi đồ, cố nhớ mang chứng minh thư đến nhận.Còn nữa, cô đã trả căn phòng thuê tại thành phố B, giờ không biết ở đâu.Cứ nghĩ đến những việc này, Đường Du lại không cầm được nước mắt, mọi thứ trở nên trống rỗng, mờ mịt trước mắt cô. Phù Thanh nhìn vẻ tuyệt vọng của cô mà xót xa, chị ôm nhẹ vai Đường Du nói: “Tiểu Du, về nhà chị ở, đừng đi châu Phi nữa, công ty của chị luôn hoan nghênh em.”

Nhưng một tháng sau, Đường Du vẫn chưa quay lại làm việc, cô đã thuê lại phòng, ngày nào cũng gọi điện thoại cho Trần Thích, cầu xin anh ta đưa đi gặp Tôn Văn Tấn, rồi lại gọi điện cho Thang Dĩnh đến nỗi chỉ cần nhìn thấy số điện thoại cô gọi đến, họ đều không dám nghe.Cô đến tận nhà Trần Thích tìm Thẩm Tử Tịnh mới hay chị ta gần đây dọn về nha bố mẹ đẻ, cô không thể tìm được họ. Giờ cô mới nhận thấy, thì ra chỉ cần Tôn Văn Tấn rời bỏ cô thì cô chẳng là gì cả, cô không cách nào tìm được gã.

Ý của gã khi nói “Cả cuộc đời này có lỗi nhất với em, vốn dĩ chỉ là chuyện giữa anh và Tôn Đại Ảnh, nhưng lại liên lụy đến cả em” nghĩa là quan hệ giữa gã và cô vốn chẳng có gì.Nhưng, cô không tin, hoàn toàn không tin.Gã từng nói, đến tuổi ba mươi mới biết yêu một người con gái, điều đó quả không dễ dàng.Gã đã vượt nghìn dặm xa xôi đến tận Quế Lâm để tìm cô về; nỗi sợ mất cô của gã khi ở trong bệnh viện; cô sắp đi châu Phi, mặc dù đang phải gánh vác nhiều trách nhiệm nhưng gã vẫn đến để ngăn cản cô, gã nói sợ cô đi rồi sẽ không uqya lại nữa…Cô không tin.

Nhưng cô còn có thể làm được gì.

Cô bắt đầu thấy ân hận, nếu hôm ấy không về cùng Phù Thanh, biết đâu có thể cầu xin Thẩm Tử Tịnh đưa cô đi gặp gã.

Phù Thanh nói: “Hắn ta đã quyết tâm chết vì người phụ nữ đó, muốn em đừng bận tâm nữa, nghĩa là em chẳng là gì với hắn cả, sao em vẫn ngốc thế?”

Nhưng cô lại cứ ngốc như vậy, giờ với cô, Văn Tấn có yêu cố hay không cũng chẳng nghĩa lý gì, cô chỉ cần gã sống, chỉ cần gã được sống, dù có phải chết thay gã, cô cũng cam lòng.

Cô đã nói với Phù Thanh: “Chị Phù Thanh, chị đã từng yêu một ai đó chưa, yêu đến mức nếu mất đi người ấy, chị thà chết còn hơn? Em yêu anh ấy, em không muốn anh ấy khổ sở, không muốn anh oan ức, không muốn anh tuyệt vọng, không muốn anh chết. Em thà chết thay anh. Em muốn anh ấy sống hạnh phúc, nếu anh ấy sống hạnh phúc với Tôn Đại Ảnh, điều ấy cũng chẳng sao. Em không muốn anh ấy chết, chỉ cần nghĩ anh ấy sắp không còn tồn tại trên thế gian này nữa là em cũng chẳng thiết sống. Chị, chị nói đi, em nên làm thế nào?”

Cô chẳng còn cách nào, về thánh phố N, cô không tìm được ai giúp đỡ, người ta chỉ cần biết đây là vụ việc có liên quan đến một tham quan bị giết mới được điều tra là không ai muốn nghe cô kể thêm nữa.Ngày nào cô cũng như người mất hồn, nhìn ngày lại ngày trôi qua.Trước đây, cô luôn thấy thời gian trôi rất chậm, hận mình và Văn Tấn sao không để bạc đầu sau một đêm, như thế mới không lo sợ nữa, nhưng giờ đây, cô lại thấy thời gian trôi quá nhanh.

Cuối cùng, Trấn Thích cũng đã gọi điện hẹn cô.Người cô giờ đầy gét, Trần Thích trông cũng chẳng khá hơn.Anh đưa cho cô một bì thư, trong đó có giấy tờ nhà và một số hợp đồng. Cô lật xem, là giấy tờ sở hữu một căn hộ trên đường Tân Giang, Dương Sóc, Quế Lâm, chủ sở hữu mang tên cô.

Trần Thích nói, “Cô xem ngày tháng căn hộ này được mua từ năm ngoài, lúc ấy, cô vừa mới làm xong phẫu thuật, nhưng Văn Tấn vẫn chưa đưa cô.”

Đường Du bỗng nhớ lại gã từng nói, “Chúng cưới nhau, anh sẽ bán công ty và cổ phiếu.Nếu em muốn đi du học, anh sẽ đi cùng em, anh thích biển, mình có thể mua một căn hộ bên bờ biển Aegean, cuối tuần có thể đi lặn, mùa đông có thể tắm nắng ở Địa Trung Hải hay đi trượt tuyết trên núi Aples. Anh còn muốn mua một căn hộ ở Dương Sóc, lúc mình không đến ở thì sẽ mở quán café, nhỡ em lại bỏ nhà đi lần nữa, anh còn biết chỗ mà tìm.”

Đó là việc từ khi nào nhỉ? Lúc ấy cô vừa làm phẫu thuật xong, Văn Tấn đã lên kế hoạch cho đám cưới, không ngờ gã mua nhà thật, nhưng tại sao gã không hề nói cho cô biết, giờ lại để Trần Thích mang những thứ này cho cô?

Đường Du cất giấy tờ vào, mắt nhìn Trần Thích, cổ họng cô ran rát, nghèn nghẹn, “Hôm nay, em có thể đi gặp anh ấy không?”

“Chắc không được.” Trần Thích nói mà thấy giọng mình khang khác, anh đưa tay ra lau nước mắt, “hôm nay là ngày hành hình.”

“Là…” Trái tim cô run lên, “xử bắn sao?”

“Anh ấy lựa chọn tiêm thuốc.”

“À.” Đường Du rơi xuống hố sâu hoảng hốt, miệng cô lẩm bẩm, “Em luôn cảm giác tất cả giống như một giấc mơ. Trần Thích, anh không biết, có một lần em mơ mình ở Paris và nhận được cáo phó của anh ấy, em tưởng anh ấy đã chết, khóc đến nỗi không biết trời đất ở đâu, cuối cùng tỉnh lại mới bết, hóa ra đó chỉ là một giấc mơ. Anh nói đi, điều đó có phải là mơ không?”

Trần Thích đã thực sự không kìm nén được, anh nắm tay cô, nghẹn ngào không nói lên lời.

“Em vẫn đinh ninh rằng, anh ấy sẽ không làm thế với em, không thể, anh không thể ngay cả trước khi chết cũng không gặp em một lần, em không tin. Có lẽ đây đúng là một giấc mơ, nhưng sao em vẫn chưa tỉnh? Em đã bấu mình rồi mà sao vẫn chưa tỉnh, không biết đến khi nào mới tỉnh lại đây, giấc mơ này sao đau lòng thế, em không muốn mơ tiếp nữa, em hận mình sao không chết quách cho xong.”

Đường Du ôm lấy anh ta, khóc đến khản cả đặc tiếng.

Sau khi từ biệt Trần Thích, Đường Du đi Dương Sóc, cô cầm theo giấy tờ ngôi nhà Tôn Văn Tấn đã mua cho cô. Ngôi nhà nằm trên đường Tân Giang, trước mắt cách một con phố là dòng Ly Giang, non xanh nước biếc, ngày nào cũng có người dạo chơi trên thuyền, rất nhiều người nước ngoài đến đây thưởng ngoạn phong cảnh và cũng có không ít những thanh niên trẻ.

Căn hộ đã được sửa sang từ trước, bên ngoài có ban công, những hôm trời nắng, ấm áp vô cùng. Ngày nào cô cũng ở trong phòng, nghĩ ngợi, có một người, đã không còn trên thế gian này. Ánh nắng thật ấm áp, căn hộ được trang trí vô cùng đẹp, sông ở đây rất thoải mái, nhưng có một người, đã không còn trên thế gian này nữa, cô không biết làm thế nào để anh hay rằng cô đã dọn về sống ở đây.

Năm nay, cô hai mươi tuổi, thật ra còn rất trẻ, so với mấy chục năm còn lại, đúng là còn quá trẻ, chỉ có điều, dù sau này có thêm bao nhiêu năm đi nữa, trong cuộc đời cô cũng sẽ không còn người đó, mãi mãi không có người đó ở bên.

Trái tim cô tan nát, cô chạy đến bên dòng sông Ly Giang hét lớn: “Tôn Văn Tấn, anh ở đâu? Sao anh không dẫn em theo, anh đã nói là sau này chúng mình sẽ mãi mãi bên nhau mà…” Cô hét mà nước mắt đầm đìa trên mặt, chẳng một ai trả lời. Cô biết, anh đã chết, vĩnh viễn không còn tồn tại trên thế gian này, dù cô có la hét cũng chỉ vô ích mà thôi.

Đột nhiên, có một người dịu dàng, nhẹ nhàng ôm lấy cô. Chỉ có một người từng ôm cô như thế, khuôn mặt đẫm lệ của cô quay lại nhìn, cô bất chợt khóc to hơn. Cô bấu bấu cánh tay anh, vừa khóc vừa hét lớn: “Tôn Văn Tấn, anh đã đi đâu? Sao không chịu đến gặp em? Anh nói sau này chúng mình sẽ bên nhau mãi mãi, sao anh lại bỏ rơi em? Em đã chờ đợi rất lâu mà anh vẫn không đến, anh có biết em tưởng là sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa không? Em muốn nói với anh, anh không yêu em cũng không sao, không muốn ở bên em cũng không sao, không muốn em đi châu Phi em cũng sẽ không đi. Nhưng anh đừng chết, anh chết rồi, hễ nghĩ đến cuộc đời phía trước của em còn dài thế mà anh không còn nữa, làm sao em có thể sống nổi?”

Văn Tấn nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng cô, nước mắt tuôn rơi, giọng nghẹn ngào: “Anh xin lỗi, xin lỗi em, sau này anh sẽ không như vậy với em nữa.”

Vụ án của Tôn Văn tấn dã xét xử, hôm hành hình Tôn Đại Ảnh đã mang theo một cuộn phim đến sở cảnh sát tự thú. Trong cuộn phim có ghi lại quá trình cô giết người, vụ án được xét xử lại. Một tháng sau, Tôn văn tấn được thả. Hóa ra, vào cái đêm Tôn Văn Tấn vềkhuyên Đường Du đừng đi châu Phi, Tôn Đại Ảnh đã đi tìm Tô Bất Dị là để lấy lại cuốn phim quay cảnh ân ái của hai người. Tô bất Dị có một sở thích, đó là thích quay lại toàn bộ quá trình làm tình của mình nên trong nhà hắn có gắn một chiếc camera nhỏ. Xung đột với Tôn Đại Ảnh và quá trình giất người buồi tối hôm đó đều được ghi lại trong camera, sau khi Tôn Đại Ảnh mang camera đi, cảnh sát đã không tìm được chứng cứ nào khả nghi tại hiện trường. Trước hôm Văn tấn bị hành hình, nhờ thế Tôn Đại Ảnh mới biết được sự tồn tại của Đường Du, cuối cùng cô đã mang cuốn phim đến tự thú với cảnh sát.

Cô ấy để lại cho Tôn Văn Tấn một bức thư:

Gửi anh Văn Tấn,

Cảm ơn tình yêu anh dành cho em.

Em mồ côi từ nhỏ, chỉ luôn nghĩ làm thế nào để tiếp tục sống.Sau khi được cha nuôi nhận, em chỉ nghĩ là sau này không phải quay lại chốn đó nữa, hơn nữa em sợ mình không trưởng thành được nên dù cha nuôi có làm gì em cũng không dám lên tiếng. Em sợ ông ta không cần em, sợ bị bỏ rơi, sợ ông ta giết. Sau khi quen anh, anh đã giúp em thoát khỏi ông ấy, vì sợ bố mẹ anh nên ông ấy không dám đã động đến anh, em thực sự rất vui mừng và cũng rất cảm ơn tất cả nhưng gì anh đã làm cho em trong suốt một năm trời chúng ta ở thành phố SZ. Em đã tin những gì anh nói, nếu không thiếu một chút may mắn, em đã thực sự kết hôn cùng anh. Âu cũng là số phận, ở Úc, khó khăn khó khăn lắm em mới sinh hạ được đứa con, ông bố nuôi cũng đối xử tốt với em hơn. Chỉ không ngờ, số phận của con cũng thật khổ, em lo lắng cho sinh mạng của con, em sợ con không sống nổi. Con bé cũng giống em ngày nhỏ, tính mạng rất mong manh, em không muốn con chết. Em đã vì con mà bước đi nữa, nhưng anh ấy cũng chẳng có cách gì cứu con bé, em đành phải về nước. Em đã tình nguyện theo Tô Bất Dị, chỉ cần hắn có thể cứu con gái em, dù thế nào em cũng chịu được. Anh Văn tân không ngờ em lại gặp lại anh, càng không ngờ em lại gây tai họa lớn cho anh, thật sự xin lỗi anh.Cả cuộc đời em, vì sự sinh tồn, em thực sự không có thời gian để đánh giá, để yêu một người đàn ông, nhưng anh đúng là một người đàn ông xuất sắc. Nếu cho em một cơ hội nữa, em sẽ vần yêu anh, nhưng chẳng còn cơ hội nào nữa rồi. Em biết anh rất yêu cô Đường Du, em có lỗi với anh và cô ấy. Hy vọng sau khi em chết, hai người giúp em chữa khỏi bệnh cho con bé, cầu xin hãy cứu nó, em chết đi rồi cũng mang ơn hai người.”

Lời trăn trối cuối cùng của Tôn Đại Ảnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.