Sắc mặt kẻ bị đẩy ra hệt như người gặp
ma giữa ban ngày, một sự biểu lộ vô cùng sinh động trên gương mặt điển trai quá
mức, lông mày gã nhướn lên khiến mọi cảm xúc không thể diễn đạt bằng lời đều
thi nhau hiện ra, như thể người bị cưỡng hôn chính là gã.
Chưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ gặp Tôn Văn Tấn trong
tình huống như thế!
Đó có thể coi là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm Đường
Du quay lại thành phố N. Theo chỉ dẫn, Đường Du bắt taxi từ khách sạn nơi cô ở
để đến biệt thự tìm Tô Nhiêu. Từ trong xe nhìn ra ngoài, toàn là cảnh thành phố
ban đêm phồn hoa, náo nhiệt với những sắc đèn màu xanh đỏ.
Ra khỏi thành phố ồn ào, xe dần đi lên núi. Xung quanh
con đường núi là những cây ngô đồng Pháp cao lớn, trồng thành hàng. Tay lái xe
không kìm được sự tò mò, liền hỏi: “Cô sống ở đây à?”
“Không, tôi đến thăm bạn!”
“Haha, bạn cô giàu có thật đấy? Đây là khu người giàu
nổi tiếng của thành phố N chúng tôi. Mỗi căn biệt thự cũng dễ đến mấy chục
triệu.” Tay lái xe nhất thời nổi hứng trầm trồ thốt lên đầy ngưỡng mộ, nói
xong, thấy Đường Du không phản ứng gì nên không tiếp tục nữa.
Những tòa biệt thự nối tiếp cửa kính ô tô mỗi lúc một
nhiều, lát sau, xe rẽ ngoặt rồi dừng lại, đến nơi rồi.
Trả xong tiền taxi, Đường Du thấy một phụ nữ từ trong
nhà ra đón, chị ta thấy cô xuống xe liền vội cười hỏi: “Cô có phải là Đường Du
không? Tô Nhiêu dặn tôi đón cô.”
Đường Du ngạc nhiên hỏi: “Tô Nhiêu đâu, cô ấy đi đâu
rồi?”
“Cô ấy à.” Người phụ nữ cười đầy ẩn ý, “vừa nghe bảo
Tôn Văn Tấn về liền lập tức xuống núi đón rồi, thế nên mới dặn tôi ra cổng lớn
dẫn cô vào. Nhưng mà, tôi ra đến cổng lớn đã thấy Tôn Văn Tấn rồi, Tô Nhiêu
không đón được anh ấy chắc sẽ quay về nhanh thôi. Cô vào trong nhà đợi đi.”
May quá, gặp Tôn Văn Tấn cũng là lý do chính Đường Du
đến thành phố N lần này. Trước khi đến đây, cô đã tự nhủ với mình là phải xem
người đàn ông đó thế nào mà khiến Tô Nhiêu mới gặp đã không thể dứt ra được.
Đường Du và Tô Nhiêu cùng học đại học ở thành phố B. Đã hai tháng nay không
thấy Tô Nhiêu xuất hiện ở khoa. Phải biết rằng cả hai mới chỉ là sinh viên năm
thứ hai, hơn nữa, trước đây, Tô Nhiêu chưa từng biết trốn học bao giờ. Do hoàn
cảnh gia đình khó khăn, việc cô học đại học đã ngốn hết khoản tiền tích góp của
mẹ nên Tô Nhiêu vô cùng trân trọng việc học hành. Không ngờ, cô gái ngoan đó đã
nghỉ liền một mạch hai tháng nay không đến trường.
Việc này xảy ra sau khi Tô Nhiêu quen Tôn Văn Tấn.
Đường Du không khuyên can được nên đành phải bịa lý do rằng bạn bị ốm. Hôm cô
lên khoa xin nghỉ, chủ nhiệm khoa còn gặng hỏi rốt cuộc Tô Nhiêu bị bệnh gì.
Bệnh gì à? Virus bệnh này tên là Tôn Văn Tấn! Đương nhiên Đường Du không nói
vậy, chỉ nói rằng Tô Nhiêu bị thương hàn, phải nằm viện mấy tháng. Thầy có biết
cuốn “Thương hàn tạp bệnh luận” của Trương Trung Cảnh không? Vào thời cổ đại,
bệnh này được coi là trọng bệnh, hầu như không chữa được, ngay cả thời nay cũng
khó chữa trị, nên bạn ấy phải nằm viện rồi.
Thầy chủ nhiệm nhìn Đường Du hoa chân múa tay minh
họa, cuối cùng gật đầu bảo hiểu rồi, rồi dặn Đường Du nói với Tô Nhiêu nhớ mang
xác nhận của bệnh viện về.
Đường Du và Tô Nhiêu năm nay hai mươi tuổi, là sinh
viên năm thứ hai khoa tiếng Pháp của một trường đại học tại thành phố B.
Ba tháng trước, đó là lúc mới khai giảng, sau khi từ
nhàường, tủ quần áo của Tô Nhiêu nhét đầy những bộ quần áo thời trang kiểu dáng
mới nhất, hơn nữa lại toàn của các hãng danh tiếng. Sở dĩ Đường Du biết đến các
logo này là do trước đây cô học trong trường trung học dành cho giới quý tộc, ở
đó mọi người đều là fan trung thành của các hãng danh tiếng. Trước đây cô cũng
từng mua khá nhiều, nhưng từ khi lên đại học, cô bắt đầu học cách ăn mặc giản
dị chỉ với quần jean và áo thun. Tô Nhiêu không phải con nhà khá giả, cô chỉ có
mẹ là một bác sĩ bình thường. Cô thường ngày cũng cực kỳ tiết kiệm, nhưng giờ
đây, giá mỗi món trong tủ quần áo của cô nếu treo trong hiệu cũng dễ đến mấy số
không đằng sau. Dần dần, Đường Du còn thấy trong tủ lạnh bắt đầu có thêm vài lọ
nước hoa đắt tiền. Tô Nhiêu còn tặng cho Đường Du lọ nước hoa Lục Thần mà cô
mới mua. Đường Du thấy khó hiểu.
Tô Nhiêu nói: “Mình bây giờ không thích loại ấy, đổi
dùng loại khác rồi.”
Trước đây cô vẫn hay dùng nước hoa Lục Thần, còn nói
là thích nhất vì nó chống được muỗi nữa.
Thấy Đường Du tỏ vẻ nghi ngờ, Tô Nhiêu bắt đầu giới
thiệu cho Đường Du về những lọ thủy tinh trong tủ lạnh, nào là hương gì, mùi
hương thay đổi trong từng giai đoạn ra sao, nghe rất ư thành thạo sành sỏi.
Đường Du cuối cùng cũng hiểu ra, “Những điều này đều
do gã đó dạy cậu phải không?”
Đàn ông mà hiểu phụ nữ và đồ dùng của phụ nữ đến vậy,
lại còn mua được nhiều món đồ đắt tiền thế, liệu có tin tưởng được không?
Quả nhiên không lâu sau, Tô Nhiêu bỏ bê việc học hành
theo Tôn Văn Tấn đi thành phố N. Sau đó cô bỏ học luôn hai tháng trời. Đường Du
gọi điện thoại nói thế nào cô cũng không về. Đường Du hỏi cô rốt cuộc có còn
cần tương lại nữa không? Tô Nhiêu đáp: “Dù cho không học nữa thì giờ mình vẫn
muốn ở cùng anh ấy, cùng lắm là bỏ học, lấy anh ấy.”
Đường Du luôn tin tưởng rằng con gái không nên quá yêu
một người đàn ông, bởi một khi đã trao trọn trái tim đi rồi, sẽ rất mạo hiểm,
dựa vào gì để sống đây? Tô Nhiêu cũng rất tán thành quan điểm này. Nghe nói bố
Tô Nhiêu cũng là một gã Trần Thế Mỹ, sau khi thăng quan phát tài liền bỏ vợ,
lấy con gái cấp trên, tiếc rằng gần chục năm trời rồi cũng vẫn chỉ làm một chức
quèn. Mẹ Tô Nhiêu vất vả một mình nuôi cô trưởng thành. Cuộc sống chỉ hai mẹ
con mười mấy năm trời khiến Tô Nhiêu ghê sợ và mất niềm tin đối với hôn nhưng
giờ đây cô ấy nói gì? Kết hôn?
Tôn Văn Tấn, Tôn Văn Tấn, Đường Du vò nát tờ giấy ăn
trong tay.
Khi cô được dẫn vào tòa biệt thự, trong phòng khách đã
có đầy những người trẻ tuổi. Bọn họ đều có một đặc điểm chung: đàn ông rất đẹp
trai, đàn bà rất đỏm dáng, ăn mặc lộng lẫy, thái độ thì ngạo mạn, xem ra không
ai đơn giản cả. Đường Du không thấy Tô Nhiêu đâu, cũng không quen ai ở đây, cô
ngồi một lát rồi đi vào nhà vệ sinh.
Lúc đi ra, cô nghe thấy giọng một cô gái cất lên ở chỗ
sofa.
“Cô nàng Tô Nhiêu này vẫn cứ tưởng thật đấy, cũng
không biết đường mà tìm hiểu rõ tình hình, chả biết bản thân mình là ai mà đã
lao thân vào, ngày nào cũng không rời Tôn Văn Tấn nửa bước, coi chừng sau này
rồi hối chẳng kịp.”
“Bỏ qua đi, chuyện này ấy à, người thích đánh, kẻ lại
thích ăn đòn, không chừng có khối người đang ngưỡng mộ Tô Nhiêu đấy. Cậu biết
cô trợ lý của Tôn Văn Tấn chứ? Cậu chưa gặp cô đó rồi. Đường đường là đại tiểu
thư nhà họ Chu, trẻ trung, tốt nghiệp trường danh tiếng ở Mỹ, xinh đẹp, tài
hoa, giàu có nổi tiếng trong giới thượng lưu vậy mà lại chịu làm thư ký cho Tôn
Văn Tấn, ngày ngày bám gót anh ta. Ngần ấy năm như thế, ắt phải có tình ý gì.
Thông minh như Tôn Văn Tấn chẳng lẽ không nhận ra? Thế mà anh ta lại chẳng để ý
gì đến Chu tiểu thư đó.”
“Nhưng mà, không phải là cậu không biết, con mắt của
gã Tôn Văn Tấn này rất hiểm mà, chỉ có điều cái cô Tô Nhiêu này…”
“Haha, đã bảo rồi mà, chuyện này à, người thích đánh,
kẻ thích ăn đòn. Thôi, không nói nữa, cẩn thận không cô bạn của Tô Nhiêu nghe
thấy.”
Rõ ràng là biết có bạn của Tô Nhiêu ở đó mà vẫn rôm rả
thế, rốt cuộc là có ý gì? Xem ra những người này đều không coi Tô Nhiêu ra gì.
Nghe bọn họ nói về bạn mình như vậy, Đường Du không muốn nghĩ gì thêm nữa, chỉ
muốn mau chóng gặp Tô Nhiêu và cả gã Tôn Văn Tấn kia nữa để xem gã rốt cuộc
giỏi giang tới mức nào.
Thảm cỏ bên ngoài biệt thự được chăm sóc rất kỹ lưỡng,
sang tháng mười một rồi mà vẫn xanh tốt. Gần đó có một bể bơi. Bao quanh khu
biệt thự là rất nhiều cây to, một luồng gió mang theo hơi thở thiên nhiên thổi
ào đến. Sở hữu một tòa biệt thự ở nơi như thế này, không biết kẻ giàu có mà Tô
Nhiêu quen biết là người thế nào.
Dạo quanh tòa biệt thự một vòng, mắt Đường Du luôn
hướng về phía cánh cổng sắt. Lúc nãy, người phụ nữ kia nói Tô Nhiêu đi đón Tôn
Văn Tấn một lát sẽ về ngay, cô liền chọn một nơi có tầm nhìn rõ nhất, hy vọng
Tô Nhiêu vừa về là có thể thấy ngay. Cô đi đến bể bơi, vẫn không thấy bóng dáng
Tô Nhiêu đâu, lúc này mới phát hiện nước ở ngay cạnh chân. Cô vốn rất sợ nước,
đúng lúc đó tất cả đèn trong vườn vụt tắt, cả khu vườn chỉ thấy duy nhất làn
nước lấp lánh ánh sao trong bể bơi, bên dưới tối om tựa hồ có bóng ma ẩn nấp.
Đường Du chăm chú nhìn, không gì khác ngoài chiếc bóng của chính cô trên mặt
nước.
Không, trên mặt nước đột nhiên xuất hiện thêm bóng
người nữa, cô hét lên, loạng choạng lùi lại vài bước. Một làn hơi ấm lan tỏa
phía sau lưng, toàn thân cô bị ai đó ôm trọn. Cánh tay rắn chắc của người đó
siết chặt quanh eo, bên tai Đường Du vang lên giọng đàn ông ấm áp, “Ồ, hóa ra
em ở đây.”
Giọng nói đó gần đến nỗi có cảm giác môi anh ta chạm
cả vào cổ cô, mang theo hơi ấm và nhịp thở, tê tê ngưa ngứa, giọng anh ta trầm
ấm. Tay anh ta ôm chặt eo cô. Toàn thân Đường Du run lên, chưa từng có người
đàn ông nào gần cô đến thế. Cảm nhận có sự nguy hiểm, cô toan giãy ra thì liền
bị anh ta ra tay trước, anh ta dùng một tay xoay mặt cô sang một bên, tay kia
vẫn ôm chặt eo, sau đó rướn người qua bả vai hôn lên môi cô. Đường Du kinh hãi,
muốn hét to lên, bất giác cô mở to miệng, hơi thở của anh ta theo đó xộc vào
bên trong cơ thể.
Không hiểu sao Đường Du run lên như người trúng phải
thuốc mê, rõ ràng trong đầu đang ra lệnh cho bản thân phải kháng cự, phải giận
dữ nhưng trong tích tắc bị hôn đó, chân tay cô không sao điều khiển được, toàn
thân mềm nhũn. Không thể phủ nhận rằng, gã đàn ông này hôn rất giỏi, nụ hôn sâu
và vô cùng dịu dàng nhưng sức cánh tay anh ta vẫn rất mạnh. Mùi đàn ông mạnh mẽ
hòa trộn mùi thuốc lá chẳng ngờ lại không hề đáng ghét chút nào. Trong đời
Đường Du, cô chưa từng bị ai hôn như thế.
Rốt cuộc người này là ai, cuối cùng cô cũng có phản
ứng, cô dùng sức đẩy đối phương ra, trừng mắt, “Anh là ai?”
Sắc mặt kẻ bị đẩy ra hệt như người gặp ma giữa ban
ngày, một sự biểu lộ vô cùng sinh động trên gương mặt điển trai quá mức, lông
mày gã nhướn lên khiến mọi cảm xúc không thể diễn đạt bằng lời đều thi nhau hiện
ra, như thể người bị cưỡng hôn chính là
Vẻ mặt đó càng khiến Đường Du thêm giận dữ, đôi lông
mày lá liễu dựng đứng cùng cặp mắt to trợn tròn của cô cảnh giác nhìn đối
phương.
Nhận thấy vẻ phẫn nộ của Đường Du, nhưng ánh mắt gã
đàn ông vẫn chằm chằm nhìn cô không chút ngại ngần, tựa hồ cuối cùng cũng nhìn
rõ rồi, gã chầm chậm nhoẻn miệng cười.
Dẫu sao cũng là một cô gái, Đường Du không kiềm chế
được, mặt dần đỏ ửng lên. Cô chau mày, thở hổn hển, “Anh là ai hả?”
Cô cảnh giác nhìn đối phương, mắt mở to, mặc dù làm ra
vẻ giận dữ nhưng trong đôi mắt trong veo lại vương chút hoảng hốt. Cô thấy bất
an như thể đang rất sợ điều gì.
Gã đàn ông không trả lời mà còn tiến về phía cô thêm
hai bước. Chỉ nghe một tiếng Đường Du bỗng cuống cả lên, cô lùi lại vài bước
như để tự vệ, sau đó “ùm”, cô ngã xuống bể bơi.
Đường Du không biết bơi, cô vùng vẫy trong nước vài
cái rồi dần chìm xuống. Khi nước ngập đến vai, chỉ còn nghe thấy tiếng ì ùm, cả
người đã bị chìm nghỉm. Không thể nào thở nổi, bốn bề là nước đang bủa vây,
nhấn chìm cô. Mắt tối sầm, cảm giác có vật gì đó dưới chân đang kéo cô xuống,
cổ họng như bị ai đó bóp nghẹt, cô thấy ngộp thở, đầu ù ù, một nỗi sợ tuyệt
vọng ùa đến.
Sau một hồi vẫy vùng Đường Du mới được cứu lên, người
đang ôm lấy cô vẫn là gã đàn ông đó. Cuối tháng mười một, nhiệt độ dưới bể bơi
rất thấp, cô lạnh đến nỗi toàn thân run rẩy, chỉ có hơi ấ từ người gã truyền
sang và tiếng cười khe khẽ như muốn chọc tức của gã phía sau là khiến tai cô
nóng ran. Lên đến bờ, cô vội đẩy gã ra. Lúc này, đèn trong khu vường bỗng bật
sáng, Tô Nhiêu đi về phía bể bơi với vẻ mặt ngạc nhiên, “Không biết lúc nãy ai
đã dập cầu dao điện?” Không đợi nghe câu trả lời, cô chú ý ngay đến hai người
đang ướt như chuột lột cạnh bể bơi, “Tiểu Du, cậu sao thế?”
Trông thấy Tô Nhiêu, Đường Du nghĩ ngay đến người đàn
ông đứng bên. Cô không quen gã nên không biết nên trả lời ra sao. Dù gã ta đã
cứu cô nhưng cũng chính tại gã mà cô ra nông nỗi này, còn chưa rõ trắng đen,
phải trái thế nào đã ôm hôn người ta. Đáng ghét nhất là gã vẫn đang nhăn nhở
cười. Đường Du bước về phía Tô Nhiêu,
Chẳng thể ngờ Tô Nhiêu lại tiến về phía kẻ đó, hỏi:
“Văn Tấn, sao hai người đều ướt sũng thế, có phải ngã xuống bể bơi không?”
Tô Nhiêu gọi gã ta là gì? Văn Tấn à? Đường Du quay
người lại nhìn Tô Nhiêu rồi lại nhìn gã đàn ông đang ướt sũng, trợn tròn mắt,
“Tô Nhiêu, anh ta… anh ta chính là Tôn Văn Tấn sao?” Cô nhìn Tôn Văn Tấn thêm
lần nữa, dưới ánh đèn có thể quan sát được rõ ràng hơn. Vài sợi tóc trên trán
gã vẫn đang rỏ nước, những dg nét trên khuôn mặt tinh xảo như thể được vị họa
sĩ tài ba nào đó vẽ ra, một vẻ tuấn tú không chút khuyết điểm.
Đây… đây chính là Tôn Văn Tấn sao?
“Ừ, đây là Văn Tấn, người mà mình từng kể với cậu rất
nhiều lần.” Trong khi Đường Du còn đang ngẩn người ra thì gã đàn ông đã giải
thích với Tô Nhiêu chuyện vừa rồi, “Anh đi đứng thế nào mà lại ngã xuống bể bơi
thế, không biết hôm nay dưới đó mấy độ à, thôi, hai người mau về thay đồ không
lại bị cảm.”
Đường Du chau mày, rồi lại nhìn Tôn Văn Tấn, phát hiện
gã cũng đang nhìn cô, không những thế ánh mắt của gã hình như đã đợi cô lâu lắm
rồi. Không hiểu sao cô luôn cảm giác ánh mắt ấy cứ xoáy vào môi cô một cách tục
tằn như muốn gợi cô nhớ điều gì đó.
Thì ra người này chính là Tôn Văn Tấn, Đường Du còn
nhìn gã thêm mấy lần nữa, cuối cùng cô nhận ra điểm mấu chốt, mọi nguyên nhân
đều do chính khuôn mặt này mà ra, sắc mặt cô bỗng trầm xuống.
Đường Du vốn không có cảm tình với những gã bảnh trai,
đằng này Tôn Văn Tấn lại điển trai quá mức. Mẹ của Trương Vô Kỵ từng nói phụ nữ
càng xinh đẹp thì càng dễ lừa gạt người khác, thực ra, đàn ông cũng chẳng hề
kém cạnh, không những thế họ còn thường dựa vào hình thức trời phú của mình để
kiêu căng, nhưng tại sao một người như Tôn Văn Tấn lại có thể yêu Tô Nhiêu được
nhỉ?
Tô Nhiêu là cái tên khá đẹp, đọc lên có cảm giác man
mác buồn, viết ra thấy thật kiều diễm. Tuy thế, hình thức của cô lại rất đỗi
bình thường, không hề thướt tha xinh đẹp, mà người còn hơi béo, chẳng hề giống
với cái tên chút nào, nếu so sánh Tô Nhiêu với các cô gái đang ngồi trong phòng
khách kia, thì người nào có hình thức kém nhất ở đó cũng đẹp hơn Tô Nhiêu không
biết bao nhiêu lần. Chả trách khi nãy họ bàn tán về Tô Nhiêu với tường như vậy.
Sau khi thay đồ xong, Đường Du và Tôn Văn Tấn lại chạm
trán nhau khi xuống cầu thang. Mặt gã hơi đỏ, gã ho một tiếng hắng giọng, nói:
“Xin lỗi cô, lúc nãy không nhìn rõ nên tôi tưởng cô là Nhiêu Nhiêu.”
Lúc này Đường Du mới để ý hôm nay cô và Tô Nhiêu mặc
hai chiếc áo gió giống nhau. Đường Du mua chiếc áo đó hồi học năm thứ nhất, Tô
Nhiêu rất thích nó nhưng vì đắt quá nên hồi đó không mua được. Không ngờ đến
thành phố N Tô Nhiêu lại mua nó. Đường Du khẽ “hứ” một tiếng, thầm nhủ sao ngay
cả người yêu của mình mà gã ta cũng không nhận ra?
Đêm hôm đó, Đường Du và Tô Nhiêu ngủ chung phòng. Cứ
ngỡ sau hai tháng không gặp nhau hai người sẽ có nhiều chuyện để hàn huyên,
nhưng có ai biết trong lòng cả hai đều đang chất chứa vô số tâm sự không thể
thốt thành lời. Đường Du trở mình mãi, không sao ngủ được.
Khi Đường Du còn nhỏ, bố mẹ ly hôn, mẹ tự sát. Từ nhỏ
cô đã bị bố đưa đến thành phố B học trường nội trú. Từ tiểu học đến trung học
rồi bây giờ là đại học cô đều học tại thành phố B. Có lẽ vì xinh đẹp nên ngay
từ thời phổ thông cơ sở, cô đã luôn được bọn con trai lấy lòng, nhưng cô chẳng
bao giờ thèm để ý đến họ. Song cũng bởi là người luôn cuốn hút sự chú ý của
phần lớn nam sinh trong trường nên chẳng có bạn gái nào thích cô, tính cách cô
vì thế trở nên cô quạnh. Trước đây, một thầy giáo môn Quốc họa từng nói, có thể
vì từ nhỏ cô đã không được sống trong không khí đầm ấm gia đình và thiếu thốn
tình cảm của người mẹ nên tính cách cô trở nên lập dị, cô độc, không thích giao
tiếp với người khác.
Tô Nhiêu là bạn đại học của Đường Du, bố mẹ Tô Nhiêu
cũng ly dị khi cô còn nhỏ. Tuy nhiên tính cách của Tô Nhiêu và Đường Du lại
hoàn toàn trái ngược nhau. Tô Nhiêu là cô gái khoan dung, chân thành, tốt bụng
và khiêm tốn, ở trường cô rất cởi mở, chan hòa, trước đợt tập quân sự ba ngày
cô đã làm quen với tất cả các bạn trong lớp, rồi trở thành lớp trưởng. Vào
tháng cuối cùng của học kỳ một năm thứ nhất, Đường Du bị ốm, người váng vất bơ
phờ mà không rõ bệnh gì, ngày nào cũng sốt, cơ thể kiệt sức. Cô không nói với
ai mà chỉ xin phép thầy giáo cho nghỉ học. Khi đó cả lớp chỉ có Đường Du trọ ở
ngoài nên Tô Nhiêu vì việc lớp phải thường xuyên đến tìm gặp Đường Du. Sau đó,
cũng là Tô Nhiêu phát hiện Đường Du ngất xỉu trong nhà trọ nên đã đưa cô đi
bệnh viện, phải truyền nước suốt nữa tháng. Trong thời gian đó toàn là Tô Nhiêu
chăm sóc Đường Du, vì cô không ăn được đồ ăn sẵn mua ở ngoài nên Tô Nhiêu phải
nấu ăn dùm ở nhà trọ. Tô Nhiêu giúp cô nấu nướng, giặt giũ và khi cô phảii
truyền nước trong bệnh viện, thậm chí khi cô sốt li bì, Tô Nhiêu còn giúp cô
lau rửa. Đường Du ngần này tuổi rồi nhưng chưa từng được ai đối xử tốt như thế.
Mẹ Đường Du tự sát khi cô mới lên chín, sau đó lại bị bố đưa đến thành phố B,
ngoài việc đưa cô một tấm thẻ tín dụng thì cả năm cũng chẳng thèm ngó ngàng gì.
Còn người cậu duy nhất, do năm đó oán hận mẹ cô nên đã di cư sang Canada, từ đó
đến nay cũng không hề hỏi han đến một lời. Những người thân thiết nhất đều đối
xử như vậy, nên cô mới sinh ra tính cách cô quạnh đến nỗi ốm ngất trong phòng
mà vẫn không có ý định nhờ vả họ.
Sau khi Đường Du khỏi ốm, họ trở thành bạn. Đường Du
trọ một mình bên ngoài, hơn nữa vẫn còn phòng trống nên sang học kỳ hai, Tô
Nhiêu đã chuyển đến ở cùng.
Tô Nhiêu là cô gái tốt bụng, đáng yêu nhưng có một
nhược điểm là thiếu khả năng kiềm chế trước những thứ quá đẹp và vô cùng để ý
đến hình thức bình thường của mình, cô thường đứng trước gương rồi thở vắn than
dài. Dù sao Tô Nhiêu cũng có lý khi quan trọng hóa hình thức, vì đàn ông đó có
nhìn thấy ngay sự chân thành, khoan dung, khiêm tốn, tốt bụng ở phụ nữ mà điều
họ để ý trước tiên chính là hình thức bên ngoài. Cũng bởi lý do đó mà nhân
duyên của Tô Nhiêu rõ ràng là hơn hẳn Đường Du nhưng suốt năm thứ nhất đến năm
thứ hai đại học, Đường Du luôn có các vệ tinh vây quanh, còn Tô Nhiêu lại chẳng
có ai. Hai mươi năm nay, Tôn Văn Tấn là người tình đầu tiên của Tô Nhiêu. Người
ta thường nói phụ nữ thường yêu hết mình ở mối tình đầu, chắc là không sai, ít
nhất là đúng trong trường hợp của Tô Nhiêu.
Trời tối đen như mực, cả hai nằm trên giường mà không
sao chợp mắt được, không khí có phần ngột ngạt. Tô Nhiêu có lẽ do chột dạ liền
chủ động nói, “Tiểu Du, có phải cậu nghĩ mình thật ngốc nghếch, cậu đang khinh
thường mình đúng không?” Trước đây nghe Diệc Thư nói hàng ngàn lần rằng do bụng
dạ đàn bà nông cạn, nên vô tình đề cao người đàn ông, không ngờ giờ đến lượt
mình cũng không tránh khỏi cái quy luật đó. Tô Nhiêu vừa thấy hổ thẹn lại vừa
thấy bất lực, nhưng dẫu sao giờ đây cô đã dám thẳng thắn hỏi Đường Du có khinh
thường cô không thì rõ ràng cô đã chấp nhận số phận rồi.
“Chỉ vì gã Tôn Văn Tấn ấy mà cậu bỏ bê việc học hành,
cậu còn nói cùng lắm là bỏ học lấy anh ta sao?”
Tô Nhiêu không nói gì.
Đường Du sực nhớ ra một chuyện, cô hỏi: “Tôn Văn Tấn
đã cầun cậu chưa?”
“Chưa.”
Đường Du không biết nói thế nào với Tô Nhiêu nữa, bình
thường xem ra cô cũng rất thông minh, không hiểu sao sau khi gặp người đàn ông
này lại trở nên như vậy, vội vã lao vào mạo hiểm. Im lặng một hồi, cuối cùng
Đường Du chỉ có thể thốt lên, “Cậu không điên đấy chứ?”
Chẳng phải vết xe đổ vẫn còn hằn rõ nét đó sao, gần
nhất là bố Tô Nhiêu đã bỏ rơi mẹ con cô, khiến hai mẹ con không nơi nương tựa
mười mấy năm trời; chẳng đâu xa là mẹ Đường Du vì chuyện ly hôn mà tự sát.
Những chuyện như thế chính bản thân họ đã trải qua, Tô Nhiêu lẽ ra phải là
người sớm ý thức được hơn bất kỳ ai.
Tô Nhiêu lặng im một lát, có lẽ đang tự kiểm điểm, sau
đó nói với giọng thành khẩn: “Cậu không phải là mình nên đâu biết mình cảm thấy
may mắn thế nào khi gặp được anh ấy. Mình sợ nếu mất anh ấy rồi, mình sẽ chẳng
bao giờ có được cơ hội thứ hai như thế này nữa.”
“Chưa bao giờ mình nghĩ lại được một người đàn ông đẹp
trai như thế yêu, cũng chưa từng có người đàn ông nào yêu chiều, quan tâm đến
mình như thế. Khi mới đến đây, ngay cả băng vệ sinh cũng do anh ấy mua, mình cứ
như công chúa ấy, mình cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cậu cũng biết, một người đàn
ông hoàn mỹ như vậy sao có thể yêu người như mình, nhưng đó là cơ hội trời ban,
dù sau này có phải ân hận thì giờ mình cũng không muốn từ bỏ.”
Người chưa từng được làm công chúa, một khi đã được
coi như công chúa rồi thì đâu dễ từ bỏ ngôi vị, huống hồ lại được người như Tôn
Văn Tấn cung phụng. Nghĩ đến ánh mắt Tô Nhiêu nhìn Tôn Văn Tấn tối nay, đôi mắt
ngập tràn tình yêu của cô cứ bám riết Tôn Văn Tấn, đến nỗi con ngươi dường như
bất động. Có lẽ phụ nữ là những con bạc bẩm sinh, dù biết rõ rằng sẽ thua nhưng
vẫn cứ chơi, vì nếu bỏ lỡ canh bạc này rồi thì e rằng sau này sẽ không còn cơ
hội chơi nữa.
Đường Du thở dài, cũng không thể trách Tô Nhiêu, đây
có lẽ là số phận của người phụ nữ, trời sinh ra họ vốn là vậy rồi.
Sau cả đêm nói chuyện, Tô Nhiêu vẫn không muốn quay
lại trường, Đường Du thì không thể nán lại thành phố N thêm nữa. Cô còn có một
số việc quan trọng khác trong chuyến đi lần này là đến thành phố S, bố cô đã
hẹn ở đó. Trên đường ra bến xe, Tôn Văn Tấn và tiễn cô. Nhìn bạn, Đường Du thầm
thở dài nghĩ Tô Nhiêu thật đáng thương.
Trước lúc chia tay, cô ôm Tô Nhiêu, “Nhiêu Nhiêu à, về
trường lần này mình sẽ nói với thầy giáo là cậu bị cảm lạnh vừa mới khỏi thì
lại bị ngã cầu thang, phải bó bột hai tháng, nhưng nhớ phải chuẩn bị giấy xác
nhận của bệnh viện đấy nhé.” Đường Du nghĩ, xin nghỉ thêm cho bạn hai tháng
nữa, sau đó sẽ là thi cuối kỳ rồi nghỉ đông, nếu Tô Nhiêu vẫn không muốn quay
lại trường thì cô cũng chẳng còn cách nào.
Mắt Tô Nhiêu rơm rớm, cô gật gật đầu.
Tôn Văn Tấn đứng cạnh đó chợt hỏi: “Cô Đường Du đi
thành phố S có việc gì à?”
Đường Du vẫn chưa quên chuyện tối hôm trước, cô lạnh
lùng nhìn gã nói từng tiếng: “Có việc cắt đứt quan hệ cha con.”
Tôn Văn Tấn “ồ” một tiếng rồi tiếp: “Cô vui tính
thật.” Đường Du nhìn gã với ánh mắt khinh miệt, sau đó đi thẳng vào trong bến.
Cô không nói đùa mà sẽ cắt đứt quan hệ cha con thực sự.
Kể từ tháng chín năm nay, ông Đường Kỳ Chính cha cô
không gửi tiền vào thẻ tín dụng cho cô nữa. Trước đây Đường Du chưa từng kiểm
tra xem trong thẻ có bao nhiêu tiền, chỉ biết tiền học phí, tiền sinh hoạt của
cô đều dùng tấm thẻ này, nhưng chưa khi nào dùng hết. Cha cô bỗng dưng không
gửi tiền, cô cũng chẳng buồn hỏi tại sao. Lần trước cô đã dùng thẻ rút tiền trả
ba tháng thuê nhà, số còn lại chỉ đủ cầm cự đến tháng mười một, nhưng học phí
vẫn chưa đóng, số tiền mang theo người cũng đang hết dần. Tuy vậy, lần này cha
cô muốn cắt đứt quan hệ, cô cũng không có ý định cầu xin. Cô chưa bao giờ chủ
động tìm ông ta khi cần bất kỳ thứ gì. Từ lúc mẹ cô mất, cha cô chưa từng coi
cô là con gái của ông. Nhưng bây giờ, ông ta muốn chính thức cắt đứt quan hệ
cha con, còn gọi cô từ thành phố B về, mời cả luật sư và nhân viên công chứng
đến, còn phải ký cả một biên bản chính thức. Thật không hiểu sao lại làm rùm
beng thế. Chả lẽ ông ta sợ sau khi cắt đứt quan hệ rồi, cô sẽ ân hận, sẽ muốn
nối lại tình cha con nên cố ý mời nhiều nhân chứng đến để lỡ sau này nếu cô
chối cãi thì cũng khó hay sao?
Trở lại trường từ thành phố S, buổi chiều cô đến văn
phòng khoa tìm thầy hướng dẫn, nói rằng Tô Nhiêu bị gãy chân, phải bó bột không
đi học đc, khi nào Tô Nhiêu gửi chuyển phát nhanh giấy chứng nhận của bệnh viện
đến, cô sẽ mang nộp. Thầy giáo nhìn Đường Du nói: “Thầy biết rồi, Tô Nhiêu nhớ
đưa cho thầy tất cả hóa đơn trước khi kết thúc học kỳ, học phí của trường chúng
ta bao gồm cả bảo hiểm thân thể, nhiều nhất có thể thanh toán được tới sáu mươi
phần trăm.”
“Dạ?”
Thầy hướng dẫn vừa dặn dò vừa giải thích: “Tô Nhiêu
chỉ có mẹ, gia cảnh khó khăn, em nhắc bạn đừng quên nhé.”
“Dạ, vâng ạ.”