Trái tim cô giờ giống như một phiến băng
lạnh giá, dù vô cùng cứng rắn nhưng có ai biết được rằng chính sự giá lạnh đó
đang giày vò tâm can khiến cô nhói buốt tận xương tủy.
Đường Du vừa về đến nhà, ông bà Lâm chưa kịp hỏi han
tình hình ra sao thì nhận được điện thoại của người đàn bà họ Lục. không biết
bà ta nói gì, sắc mặt ông Lâm trở nên nghiêm trọng, đến lúc cuối Đường Du chỉ
nghe thấy vọng ra một câu: “Nói để anh hay, việc này có đưa bao nhiêu tiền tôi
cũng không làm đâu, anh chị nhờ người khác đi”. Dứt lời liền dập máy “cộp” một
tiếng, vì câu cuối cùng bà ta nói rất to nên Đường Du nghe thấy rõ mồn một.
Đường Du đứng ở giữa phòng, ông bà Lâm không buồn nhìn
cô, cả hai đều trầm ngâm, không khí trở nên gượng gạo, nặng nề.
Mặc dù họ không trách móc gì nhưng Đường Du vẫn thấy
tủi thân. Ở khu biệt thự trên núi đó không có taxi, lúc cô xuống đến chân núi
đã là bảy giờ, chẳng còn lại bao nhiêu tiền nên cô không dám bắt taxi, đành đi
bộ mãi mới đến được ga tàu điện ngầm, sau đó lại đi bộ một quãng xa mới về đến
đây, nhưng không ai hỏi xem hôm nay có phải chịu ức hiếp gì không. Cả một buổi
chiều, đến một ngụm nước cũng không được uống, vất vả khổ sở để cuối cùng nhận
được thái độ này sao? Tại sao lại như vậy? Đường Du nghĩ thế, khóe mắt đỏ hoe.
Buổi tối, ông bà Lâm không ăn uống gì mà đi luôn.
Đường Du trong phòng đi ra, thấy hai phòng ngủ và phòng khách đều trống không,
trong lòng chợt lạnh lẽo. Những ngày này bố mẹ Lâm Khai hết sức tin tưởng và
coi trọng cô, đi đâu cũng đều gọi đi cùng, sao hôm nay lại để cô ở nhà một
mình?
Cô đi tàu điện ngầm đến quán bar, không có nhiều tiền
nên đành chỉ gọi hai chai bia. Trong lòng cô chất chứa tâm sự, khóe mắt mang
nặng nỗi oán hận. Những cô gái đẹp có tâm sự trong quán bar từ trước đến nay
không thiếu người chú ý, chỉ trong chốc lát đã có người đến bên giúp cô gọi
rượu, cô cũng chẳng từ chối, có đàn ông tình nguyện thanh toán, sao lại không
uống?
Tâm trạng Đường Du đang rất tệ, khi còn làm ở Loạn thế
giai nhân, cô đã nghe nhiều chuyện về các cô gái bị uống phải thuốc mê rồi
thiệt thân trong quán bar. Nhưng giờ cô không quan tâm đến nữa, cô muốn say,
muốn buông thả, sao phải sống khổ sở như thế? Không ai đối xử tốt với cô, những
tưởng bố mẹ Lâm Khai thực sự tốt nhưng hôm nay mới biết, họ tốt với cô cũng chỉ
vì con trai họ, nếu không phải là người yêu của anh thì chắc gì họ đã quan tâm.
Đường Du uống như điên dại, Trần Thích ở phía trong đi
ra bỗng nhìn thấy cô, anh ta ngoảnh đầu lại nhìn Tôn Văn Tấn rồi đưa mắt ra
hiệu. Tôn Văn Tấn liền đi về phía cô. Đường Du đã say, nhìn không rõ người
trước mặt. Tôn Văn Tấn đuổi những gã đàn ông lòng dạ khó lường đã mua rượu cho
cô đi. Đường Du bỗng lên cơn, vừa khóc vừa giằng rượu lại, “Tôn Văn Tấn, anh
muốn gì, anh thấy thương hại tôi phải không, nói cho anh biết, tôi đếch cần,
những người đó mua rượu cho tôi là muốn tôi say, muốn tôi lên giường. Còn anh,
anh đuổi họ đi để được cái gì, các anh và Trần Dũng thì khác gì nhau chứ?”
Mắt Đường Du lờ đờ nhìn Tôn Văn Tấn, gã mặc sơ mi
trắng, áo gi lê màu khói thuốc là lượt cầu kỳ, com lê vắt trên tay, ăn vận chỉn
chu, nhưng cũng có gì khác? Những tưởng bố mẹ Lâm Khai tốt bụng, khâu giày bông
cho cô, mất công làm những món ngon lấy lòng cô, nhưng giờ đây họ chỉ biết lo
lắng cho con trai họ, có quan tâm gì đến cô. Nhưng như vậy cũng chẳng có gì sai
cả, nếu không có Lâm Khai, cô và họ sẽ chẳng liên quan gì với nhau. Rốt cuộc là
tại sao? “Tôn Văn Tấn, ngần này tuổi rồi nhưng tôi chưa từng lợi dụng hay phản
bội ai, cũng chưa từng vì bản thân mà bán đứng người khác. Tôi chỉ không thích
những kẻ lòng lang dạ sói nhưng lại luôn tỏ ra đạo mạo trang nghiêm. Tôi đã làm
gì sai mà các anh lại dám nói năng như thế? Nếu tôi là con nhà bình thường, có
bố mẹ thương yêu, anh chị yêu quý, họ hàng chăm sóc, các anh có dám nói với tôi
như thế không? Anh dám nói hắn thích gái trinh không? Nếu tôi là con gái họ thì
hôm nay họ có đối xử như vậy không? Chắc chắn là không, các anh chỉ bắt nạt tôi
thôi… Nhưng cũng hay, Lâm Khai trẻ trung, xuất sắc, thông minh lễ độ, là sinh
viên trường danh tiếng, tiền đồ rộng mở. Còn tôi chỉ có một mình, không cha mẹ,
không bạn bè, không người quý mến, dẫu chết cũng chẳng ai thương, chẳng ảnh
hưởng gì. anh ấy không thể chết, anh ấy mà chết, trên thế giới này ít nhất cũng
có bố mẹ, họ hàng đau buồn. Hơn nữa, Lâm Khai đã giết người vì tôi, tôi mắc nợ
anh ấy, tôi phải cứu anh ấy, tôi không thể quên ơn phụ nghĩa. Tôn Văn Tấn, mau
đưa tôi đi gặp ông ta, chúng ta đi bây giờ, đi ngay lập tức.”
Đường Du không biết mình đã nói lộn xộn những gì, chỉ
muốn mượn rượu trút sầu, giống như người ngã xuống nước vớ được cọng rơm khô là
Tôn Văn Tấn. Cô muốn hỏi tại sao bấy nhiêu năm nay cô phải khổ sở một mình, ốm
đau không người chăm sóc, phải tự mình gắng gượng cho đến lúc khỏi bệnh; dịp lễ
tết, mọi người hân hoan, vui vẻ đoàn tụ, sum vầy nhưng với cô, những dịp ấy là
sự hành hạ khủng khiếp. Có phải vì cô không tốt nên ông trời muốn trừng phạt?
Nhưng cô chưa từng làm tổn thương ai, chỉ sợ người khác làm tổn thương mình,
chính bởi vậy cô phải tự bảo vệ, vì cô chỉ có một mình. Thế nhưng người ta lại
bảo cô lạnh lùng, kỳ cục, khó gần. Chẳng ai quý mến cô, trước khi gặp Tô Nhiêu
và Lâm Khai, thậm chí chưa một ai khiến lòng cô ấm áp. Tuy gia cảnh nhà Tô Nhiêu
khó khăn, nhưng chí ít cô ấy cũng có mẹ thương yêu. Trong hai mươi năm qua, dù
có đời sống vật chất phong phú nhưng có ai biết được đến một con búp bê vải
Đường Du cũng chưa từng được ai mua cho, mẹ cũng không, mà bố cũng không. Những
người cô gặp trong ngần ấy năm lại càng không quan tâm gì đến cô. Một cô gái từ
lúc ấu thơ đến tận bây giờ chưa từng được nhận một con búp bê vải thì quả thật
đáng thương!
Cô không nơi nương tựa, lang thang khắp nơi, một mình
cô độc. Khi bão táp ập đến, cô quen với sự đớn đau, cảnh giác, kiên cường; khi
bị ai đó làm tổn thương, lòng cô không thấy đau, mắt khôngk rơi lệ, trái tim
không mềm yếu. Trái tim cô giờ giống như một phiến băng lạnh giá, dù vô cùng
cứng rắn nhưng có ai biết được rằng chính sự giá lạnh đó đang giày vò tâm can
khiến cô nhói buốt tận xương tủy.
Những tưởng tuổi hai mươi là độ tuổi đẹp nhất, vậy mà
tại sao cuộc đời cô lại tuyệt vọng đến thế?
Giờ có người yêu cô, người bị cô kéo nhầm tay, trong
khoảnh khắc đỏ mặt lên vì xấu hổ đã phải lòng cô, rồi ngày ngày đứng đợi ở cổng
trường chỉ mong được gặp lại cô. Khi bị một cô gái theo đuổi, anh nói đã có bạn
gái nhưng không biết tên gì, học khoa nào, chỉ biết mỗi con đường mà ngày nào
cô cũng ngang qua. Một chàng trai thật thà, trẻ trung, khôi ngô, tốt bụng, thông
minh, tiền đồ rộng mở đã dành cho cô tình yêu thuần khiết, đã yêu khi cô gần
như tuyệt vọng. Chàng trai tốt ấy giờ giết người vì cô, phải đền đáp thế nào
đây, nhất định cô sẽ báo đáp dẫu có thịt nát xương tan
Gái trinh có là gì, một cô gái trinh đổi lấy một tương
lai của một chàng trai tốt, đáng chứ sao?
Tôn Văn Tấn, tôi đã nghĩ kỹ rồi, mau đưa tôi đi gặp
ông ta.
Đường Du không biết nói bao lâu mới ngủ, lúc tỉnh dậy
cô thấy mình đang nằm trên giường, ngẩng đầu nhìn xung quanh, đoán chắc đây là
phòng trong khách sạn. Quần áo trên người cô vẫn nguyên, cơ thể đầy mùi hôi,
đầu như muốn vỡ tung, nhất thời vẫn chưa nghĩ ra ai đã đưa mình đến đây. Cô đi
tắm gội, đang rửa mặt thì nghe thấy tiếng chuông cửa, cô liền chạy ra, nhưng
rồi lại ngập ngừng.
Tôn Văn Tấn đang đứng trước cửa. Những gì xảy ra tối
hôm trước bỗng như nước thủy triều tràn về.
Rượu, đàn ông, Tôn Văn Tấn, và cả… những lời nói tối
qua, cuối cùng Đường Du cũng nhớ lại mọi thứ. Cô ngơ ngác rồi bật cười, giống
như cọng cỏ thu mảnh mai, rung lên khe khẽ, nhỏ bé mà lạnh lẽo, thì ra là như
vậy.
Ngơ ngẩn một hồi, cô lại cười, nhưng lần này là cười
Tôn Văn Tấn, cô nói, “À, anh Tôn, cám ơn anh chuyện tối qua!”
Đường Du vẫn chưa rửa mặt xong, toan quay người đi vào
nhà vệ sinh, như thể nhớ ra điều gì, cô ngoảnh đầu lại nói thêm: “Anh Tôn này,
đợi tôi đi rửa mặt. Còn nữa, có cần phải tắm rửa không? Nhưng tôi không có quần
áo để thay.”
Tôn Văn Tấn nhìn Đường Du, không phản ứng gì. Cô gượng
cười, “Hôm qua tôi đã sai, còn trẻ người, non dạ nên không hiểu biết nhiều. Khi
nào đưa tôi đi gặp sở trưởng Tô, cần làm những gì thì anh cứ nói. À, tôi là gái
trinh.”
Tôn Văn Tấn nhìn cô không chớp mắt. Cái nhìn lần đầu
tiên là khi vớt cô từ dưới nước lên, trong bóng đêm cô mặc chiếc áo gió ướt
sũng nhưng vẫn toát lên phong thái đặc biệt, nhướn màu trợn mắt nhìn anh. Câu
nói xúc phạm của Trần Thích hôm qua khiến cô đứng phắt dậy ra về. Còn một lần
nữa, đó là khi cô khinh khỉnh nói là đi cắt đứt quan hệ cha con. Vẻ mặt lúc nào
cũng bất cần ấy giờ đã bị giấu kỹ, thay vào đó là điệu bộ cung kính lấy lòng,
điệu cười giống cọng cỏ thu ảm đạm, thê lương.
Tôn Văn Tấn dán mắt nhìn gương mặt cô, bơ nói, “Tối
qua cô đã uống nhiều.”
“Ồ, thế hôm qua tôi không mạo phạm gì anh chứ?” Đường
Du khẽ cười. Cỗ vẫn mỉm cười, cười mà thấy lòng mình chua xót, tim nhức nhối,
rồi vội đi vào phòng tắm, nói, “Anh Tôn, đợi tôi một lát, sẽ xong ngay thôi.”
Tiếng nước xối vang lên, Đường Du bắt đầu tắm.
Tôn Văn Tấn lấy trong tủ rượu một chai vang Lafite 82
và một chiếc ly, sau đó rót ra, vừa uống một ngụm, Đường Du đã ăn mặc gọn gàng
đứng trước mặt. Mặc dù tóc vẫn đang rỏ nước, vẫn mặc bộ quần áo nhàu nhĩ đêm
qua nhưng trông cô đã sạch sẽ, mát mẻ hơn rất nhiều.
Tôn Văn Tấn đặt ly xuống, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa
sổ, không nhìn cô, chầm chậm nói, “Cô đi đi.”
“Tôn Văn Tấn, anh?” Đường Du ngạc nhiên.
Tôn Văn Tấn không nói gì thêm, miệng nhấp từng ngụm
rượu nhỏ, mắt cũng chẳng nhìn cô.
Đường Du nhìn hồi lâu rồi cúi đầu nói: “Tôi hiểu rồi.
Anh Tôn, cảm ơn anh chuyện tối qua.”
Không biết điều gì đã khiến gã đàn ông sang trọng,
quyền thế này thay đổi, nhưng, nếu gã không muốn giúp nữa thì cô chỉ có thể dựa
vào bản thân. Đấy, hoàn toàn chẳng có ai ép buộc cô! Hôm đó, mặc dù bà Lục luôn
mồm nói không dây dưa chuyện này nữa nhưng có lẽ vẫn còn hy vọng. Đường Du đi
ra cửa, còn hy vọng là tốt rồi, cô vẫn cười, trong lòng trào dâng nỗi xót xa,
bước chân cô nhanh dần.
Chưa đi đến cửa, cánh tay cô bỗng bị kéo lại từ phía
sau.
Đường Du ngoảnh mặt lại, cô vẫn cười, giọng nhẹ nhàng,
ngọt ngào: “Anh Tôn, anh còn muốn dặn dò điều gì?”
Ánh mắt Tôn Văn Tấn đảo khắp khuôn mặt cô, Đường Du
miễn cưỡng rặn ra nụ cười, bất chợt gã xoay người cô lại. Một giây sau, Tôn Văn
Tấn không kiềm nén được, hôn tới tấp. Gã vòng tay đỡ người cô, lưng Đường Du
bất chợt lạnh ngắt, trong miệng có hương vị rượu vang Lafite đắt đỏ.
Đường Du không phản ứng gì, cũng chẳng giãy giụa, mở
mắt nhìn chằm chằm gã.
Đôi mắt cô rất to, trong sáng giống như mắt của một
con nai, một con nai đã chạy đến bờ vực rồi mà vẫn bị người ta bắt được. Dưới
chân là mỏm đá, phía trước đã hết lối, đằng sau là họng súng thợ săn, không còn
đường lùi, nó không phản kháng, chỉ mở to mắt nhìn, nhìn người thợ săn đang
từng bước tiến đến gần, nhìn đến tận khi bị tóm chặt cổ rồi mà vẫn không muốn
nhắm lại.
Tôn Văn Tấn đưa tay lên xoa mắt Đường Du để cô nhắm
lại, môi vẫn quấn riết lấy cô. Bàn tay kia di chuyển trên người cô, một cơ thể
hoạt bát, trẻ trung, tràn trề sinh lực đang bao bọc lấy một tâm hồn rỉ máu.
Gã không thể ngờ sự việc lại diễn ra như thế, nhưng
một khi đã xảy ra rồi thì không sao cưỡng lại được.
Lưỡi Tôn Văn Tấn cẩn thận liếm láp trên môi cô từng li
từng tí, như thể đó là một việc quan trọng nhất đời. gã đưa lưỡi vào miệng cô
tìm kiếm, nghe thấy tiếng thở của cô dần trở nên gấp gáp, gã từ từ mất kiểm
soát. Nụ hôn chưa thõa mãn kéo dài xuống cổ, xương quai xanh rồi đến ngực, hai
tay gã lần cởi quần cô, cuối cùng bị cô giữ lại. Tôn Văn Tấn tạm dừng lại, nhìn
cô.
Khoảng cách rất gần, gã có thể nghe thấy tiếng thở gấp
gáp, hơi thở nong nóng của cô phả lên mặt. Cô có thể thấy ánh mắt tràn đầy dục
vọng của gã đang hừng hực nhìn khiến mặt mình nóng ran, da cô căng lên. Tay gã
dễ dàng tuột khỏi tay cô, tiếp tục cởi quần. Người cô cứng lại, Tôn Văn Tấn thì
thầm: “Anh sẽ giúp em cứu Lâm Khai.”
Kể từ giây phút đó cô không ngăn cản, cũng không nói
gì, hai mắt nhắm nghiền, răng cắn chặt vào môi.
Lúc bị Tôn Văn Tấn đẩy nằm lên giường, cô giơ tay toan
tắt chiếc đèn trước cửa sổ nhưng bị gã giữ lại. Gã nhìn sâu vào trong mắt cô,
thì thầm bên tai: “Nếu đau, em hãy ôm chặt anh.”
Không hiểu đó là cảm giác gì, Đường Du thấy đau, nhưng
dần dần cũng không đau lắm, chỉ thấy ngộp thở như thể có gì đó đang đè nặng
trên ngực. Sự đè nén điên cuồng khiến cô muốn hét lên, muốn phát cuồng, tuy
nhiên, cô lai không phát ra âm thanh nào, người chỉ nhẹ run lên.
May thay, khi sự đè nén lên đến cao trTôn Văn Tấn ôm
chặt lấy cô.
Sau khi làm xong, gã không rút ra ngay lập tức mà vẫn
nằm úp trên người Đường Du, tay ôm chặt cô. Lát sau, gã hôn lên trán cô rồi trở
mình xuống giường, trong phòng tắm vang lên tiếng nước xối. Đường Du cuộn tròn
bất động trên giường, không biết lúc này cô đang nghĩ gì.
Lát sau, Tôn Văn Tấn quấn khăn tắm đi ra, gã vén chăn,
nhẹ nhàng bế cô lên. Thì ra, trong bồn tắm đã chứa đầy nước, độ ấm vừa đủ,
Đường Du đã lấy lại tinh thần, Tôn Văn Tấn ở bên ngoài cẩn thận giúp cô đóng
cửa.
Đường Du bắt đầu tắm, kỳ cọ thật kỹ, trên người, ngực
đều có vết hôn, có cả máu trên đùi nữa, may mà nước rất ấm, cô chậm rãi tắm
rửa.
Trong phòng không có quần áo, Đường Du khoác tạm chiếc
áo choàng tắm, quần áo cô giờ này có lẽ rơi vãi lung tung trên nền nhà, cô đi
chân trần ra tìm. Tôn Văn Tấn chỉ tay lên ghế, nói: “Bộ quần áo này mới mua,
em…”
Đường Du đưa mắt nhìn quanh, thấy chiếc ga giường dính
máu đã được thay, trên ghế có một bộ quần áo gấp gọn gàng, có cả đồ lót. Trông
đều mới tinh, nhãn mác đã được bóc đi, bộ quần áo nhàu nát của cô cũng được Tôn
Văn Tấn cẩn thận gấp lại đặt trên ghế. Đường Du cười nói: “Không cần đâu, tôi
mặc quần áo cũ cũng được.” Nói rồi cô cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Thay xong đồ đi ra, Tôn Văn Tấn nhìn cô, giọng gã có
chút không tự nhiên, “Hôm nay em vẫn về?”
“Vâng.”
“Muộn rồi, để anh đưa về.”
“Không cần đâu, tôi tự bắt taxi về. Anh Tôn, chuyện
của Lâm Khai, vẫn phải phiền đến anh.” Đường Du tìm điện thoại di động, lưng
quay về phía gã.
“Được, nhưng để anh đưa về.”
Đường Du không từ chối nữa, hai người lặng lẽ xuống
lầu. Dù đã muộn, nhưng trong đại sảnh còn rất nhiều người, chẳng ai để ý đến
họ, có lẽ cũng giống như hôm qua, liệu có ai biết được cô không còn là gái
trinh? Liệu có ai nhìn ra được sự trao đổi bẩn thỉu vừa mới
Ngồi lên xe của Tôn Văn Tấn rồi, cả hai đều lặng im.
Đã rất khuya, những ngọn đèn bên đường hắt xuống thứ
ánh sáng trơ trọi, trên đường hầu như không có người bộ hành, ngoài tiếng động
cơ ô tô ra, bốn bề tĩnh mịch đến kỳ lạ.
Sự yên ắng quá mức khiến Tôn Văn Tấn cảm thấy khó
chịu, chính gã không hiểu tại sao sự việc lại diễn ra như thế, có lẽ vì muốn
phá vỡ sự yên lặng đang làm lòng mình xáo trộn, gã đưa tay ra bật CD.
Giai điệu chầm chậm vang lên trong xe, là bài “Duyên
phận một đời” của Đồng An Cách. Giọng ca sầu muộn của người ca sĩ cất lên,
“Giấc mộng đời anh đã khép lại, trái tim anh là một dòng sông, chờ em đến mở
ra, chờ em đến băng qua…” Tôn Văn Tấn một tay giữ vô lăng, tay kia sờ khắp
người tìm thuốc lá, không thấy thuốc đâu, tiếng hát làm gã ớn lạnh. Gã toan tắt
đĩa hát, không ngờ, Đường Du khe khẽ nói: “Ấy, đừng tắt.”
Tôn Văn Tấn dừng tay, mặt hơi đỏ lên. Giọng ca trầm
thấp, buồn rười rượi của Đồng An Cách lại tiếp tục. Hiệu ứng âm thanh trong xe
rất tuyệt vời, cảm giác tiếng hát vang lên ngay bên tai, thậm chí như còn nghe
thấy tiếng thở của người hát, cả đĩa đều là những bản tình ca du dương nhưng
không hiểu vì sao lại khiến lòng chua xót, “Đôi môi em ấm nồng, nụ hôn em ngọt
ngào, phải chăng ta đã quen em từ kiếp trước, kiếp này lại được gặp nhau…”
Nghe đến đây, Tôn Văn Tấn đưa tay tắt, viện cớ nói:
“Bài này cũ quá, đổi sang đĩa khác nhé. Cô thích nghe nhạc đồng quê hay nhạc
pop? Cô thích Châu Kiệt Luân hay Thái Y Lâm?”
Đường Du khẽ cười, giọng dửng dưng: “Không cần đâu.”
Tôn Văn Tấn không nói gì thêm, gã đã tìm thấy thuốc
lá, nhưng nghĩ Đường Du đang ngồi trong xe nên lại cất đi. Sự tĩnh lặng trở
lại, Tôn Văn Tấn cuối cùng đã lấy lại bình tĩnh.
Đến khu tập thể giáo viên, Tôn Văn Tấn dừng xe, Đường
Du nói: “Anh Tôn, không phiền anh nữa, để tôi tự xuống.”
Tôn Văn Tấn bỏ dở động tác mở cửa, gật đầu.
Đường Du xuống xe, đóng cửa lại, mới đi được vài bước
thì Tôn Văn Tấn gọi cô. Cô quay lại, cúi người, mặt hướng vào phía trong xe,
“Anh Tôn, còn việc gì nữa ạ?”
Tôn Văn Tấn nhìn vào mắt cô, nói từng chứ: “Cô Đường,
hãy yên tâm, chuyện tối nay, sẽ không có người thứ ba biết.”
Thế nghĩa là sao? Không kiện cáo được ư? Đường Du cười
tự giễu, đương nhiên không kiện được rồi, cô và gã có liên quan gì chứ? Một đêm
của cô gái trinh đổi lấy tương lai cho một chàng trai. Nghĩ đến đây, Đường Du
cười, “Nếu được như thế thì cảm ơn anh.”
Cô vừa đi vừa nghĩ, trải qua một đêm, ai biết được cô
không còn là gái trinh nữa? Lúc đầu nghĩ, việc ấy thật bẩn thỉu, đáng hổ thẹn,
không thể chấp nhận được, nhưng giờ cô lại cảm thấy chẳng qua cũng thế mà thôi.
Người ta coi trọng chữ trinh là vì để giữ lại cho chồng, cho hạnh phúc sau này.
Nhưng giờ đây cuộc đời cô chắc chắn không được hưởng hạnh phúc đó nữa rồi. Cô
tiếc nuối cảm giác an toàn bên Lâm Khai, tiếc nuối người như bố mẹ anh nên nghĩ
nếu không yêu nhau nữa cũng sẽ coi anh là bạn. Chính ý nghĩ đó đã hại Lâm Khai
đến nỗi giết người vì cô. Giờ đây, nhân quả tuần hoàn, cô không thể trách móc
ai, sai lầm ai gây ra thì người ấy chịu. Tuy nhiên, cô còn may hơn khối người,
chí ít tối qua, Tôn Văn Tấn cũng biết quan tâm đến tâm trạng và cảm giác của
phụ nữ. Gã lại có cái mã đẹp trai, ít nhất cô cũng nên cám ơn vì đó không phải
là lão Tô Bất Dị năm mươi tuổi.
Sau khi Đường Du đi khỏi, Tôn Văn Tấn cũng quay xe về,
gã tiện tay mở nhạc nghe. Lúc nãy chỉ ấn nút tạm dừng nên giời đây lời ca nối
tiếp cất lên, “… có lẽ chỉ mình em mới hiểu ra tất cả, nỗi nhớ xa xôi chất chứa
lúc này. Có lẽ chỉ mình em mới thay đổi mọi thứ, nỗi nhớ kiếp trước, kiếp này
mới hay…”
Đồng An Cách nổi tiếng vào những năm chín mươi thế kỉ
trước, nhưng giờ đây giọng ca du dương, u buồn, khàn khàn mang chút thê lương
của anh lại đưa nỗi lòng Tôn Văn Tấn về một nơi xa xôi, gợi gã nhớ lại một số
chuyện, một số người và cả một khuôn mặt nữa.
Nỗi nhớ xa xôi chất đầy lên trước mắt.
Gã xoay mạnh vô lăng, xe đột ngột quay đầu.
Trần Thích tìm thấy Tôn Văn Tấn, phát hiện gã đang hút
thuốc bên chiếc xà đôi trong sân thể dục một trường phổ thông trng học của
thành phố N, phía trên là các phòng học, dưới đất rơi đầy đầu mẩu thuốc lá.
Trần Thích chầm chậm tiến lại, Tôn Văn Tấn ngẩng đầu lên, Trần Thích không nói
gì, chỉ lẳng lặng ngồi bên.
Tôn Văn Tấn hỏi: “Cậu có thuốc lá không? Tối qua tôi
hút hết rồi, cho tôi một điếu.”
“Cậu cũng biết là Thẩm Tử Tịnh quản thuốc lá của mình
rất chặt, số thuốc lá nội bộ này chỉ sản xuất hạn chế, khó khăn lắm mới kiếm
được đấy, vậy mà trong một đêm đã bị cậu đốt hết rồi.”
Tôn Văn Tấn nhìn gã, “Cậu có không?”
Trần Thích đành phải lấy ra một điếu đưa Tôn Văn Tấn,
“Hút ít thôi.” Nói rồi lay lay tay gã, “Này, tối qua cậu ở đây cả đêm à?”
Tôn Văn Tấn châm thuốc, hít một hơi, chậm chậm nhả
vòng khói khiến khuôn mặt gã trở nên mơ hồ, gã không nói gì.
“Ôi trời, sao gặp một cô gái thôi mà đã ra nông nỗi
này hả?”
Tôn Văn Tấn chưa hút được mấy hơi, đột nhiên vứt phăng
điếu thuốc xuống đất, nhấc chân đứng dậy.
“Này, cậu…” Trần Thích tiếc rẻ nhìn, chau mày, tức
không nói nên lời, “Đồ lãng phí.”
“Đi thôi.” Tôn Văn Tấn thản nhiên nói.
“Đi đâu?” Trần Thích hỏi.
“Tìm Tô Bất Dị.”
“…” Ánh mắt Trần Thích nhìn gã ngờ vực.
“Mình đã hứa giúp cô ấy cứu Lâm Khai.”
“Cái gì, cậu không có não à? Cậu biết rõ là Tô Bất Dị
luôn ngáng chân cậu, chính là muốn thanh toán cậu, thế mà còn…” Trần Thích ngạc
nhiên nhìn Tôn Văn Tấn.
“Nếu ông ta muốn tiền, mình sẽ chi.” Giọng Tôn Văn Tấn
cụt lủn, thản nhiên.
“Cậu… đúng là ăn phải bùa mê thuốc lú rồi, đến nước
này rồi, có cần thiết không? Hình thức của cô ta chỉ là giống thôi mà, nhưng dù
có giống y chang đi nữa thì cũng không phải…” Nói đến đây, Trần Thích đột nhiên
dừng lại, hạ thấp giọng, “Với cô Chu Nhiễm lần trước cậu vẫn chưa chịu thiệt đủ
hay sao?”
Lúc Trần Thích lải nhải phía sau, Tôn Văn Tấn đã đi
được một quãng xa. Anh ta vứt điếu thuốc đang hút dở xuống đất, miệng cằn nhằn
đuổi theo, “Mẹ kiếp, thế này là thế nào, bao nhiêu năm rồi mà nhắc đến cũng
không được.”
Khi Tôn Văn Tấn về đến khách sạn, nhân viên phục vụ
đang dọn phòng, gã bao phòng này trong thời gian dài. Mặc dù có biệt thự ở
thành phố N nhưng thỉnh thoảng gã mới về đó ở vài ngày, người nhân viên này
cũng do gã chỉ định. Thấy Tôn Văn Tấn về, dọn dẹp xong, cô phục vụ giơ ra một
chiếc vòng tay, nói: “Ông Tôn, tôi thấy cái này trong bồn tắm.”
Tôn Văn Tấn đưa tay đón lấy, là một chiếc lắc quý phi.
Chiếc lắc tay bằng ngọc bích, màu sắc dịu dàng tinh tế, có lẽ là của Đường Du.
Tối qua, gã luôn cảm giác trên người cô có gì đó cồm cộm, chắc là vật này.
“Cám ơn cô.” Tôn Văn Tấn gật đầu lịch sự cảm ơn.
Cô phục vụ mặt ửng đỏ, cúi đầu nói: “Phòng đã dọng dẹp
xong rồi, tôi xin phép ra.”
“Chào cô.” Tôn Văn Tấn xoay xoay chiếc lắc.
Đường Du về đến nhà thì phát hiện chiếc lắc biến mất,
cô hoang mang, sao lại không thấy đâu cơ chứ? Đó là món quà của bà ngoại đã
tặng cho cô khi còn sống, cô đeo nó mười mấy năm rồi, không nỡ tháo ra, sao giờ
không thấy đâu? Cô bắt đầu lục trong ký ức. Nghĩ mãi mà không ra, cô chợt thấy
xót xa trong dạ, không phải buồn vì chuyện mất trinh tối qua mà buồn vì chuyện
chiếc lắc. Cô nghĩ, sao mình đen đủi thế, món quà đã theo cô mười mấy năm trời
sao bỗng dưng lại biến mất.
Đường Du không biết quy trình làm án của cảnh sát là
thế nào, cô hơi lo lắng. Đêm đó, Tôn Văn Tấn chỉ hứa thôi, có ai làm chứng cuộc
đổi của họ đâu, càng chẳng ai nói cho cô hay Tôn Văn Tấn đáng tin hay không. Cô
không sợ mình đã mất trinh vô ích, chỉ sợ nếu Tôn Văn Tấn nuốt lời thì tương
lai tốt đẹp của Lâm Khai… cô nghĩ thế và bắt đầu lo sợ.
Vì lo lắng chuyện đó, cô cũng không nói gì với bố mẹ
Lâm Khai. Những ngày này, họ bắt đầu không tin tưởng cô, không biết họ và vợ
chồng người anh đang bàn tính kế sách gì cứu Lâm Khai, bây giờ làm gì họ cũng
đều không gọi cô, thậm chí cả khi ăn cơm cũng không gọi.
Đường Du chỉ cười lặng lẽ.
May thay, hai ngày sau, Lâm Khai trở về.
Cả nhà đứng ở cửa, hết sức ngạc nhiên.
“Mẹ, bố, Tiểu Du, con về rồi.”
“Sao con lại về được, ai cho con về?”
“Con vô tội.”
“Vô tội? Tức là không phải quay về nhà lao, không cần
phải ra tòa nữa?”
“Vâng, cảnh sát nói có chứng cứ đầy đủ, chứng minh con
phòng vệ chính đáng, không phải ra tòa nữa. Người nhà Trần Dũng cũng không có ý
định kiện tụng, nên con được tha.”
Đường Du đứng sau bố mẹ Lâm Khai, nhìn ra cửa từ một
quãng xa, cười chua xót. Cô nghĩ, Tôn Văn Tấn đúng là có bản lĩnh.