Cô nhìn bàn tay gã, cố nén tiếng nấc,
“Anh Tôn, hôm đó anh nói, chuyện của chúng ta sẽ không có người thứ ba biết,
giờ anh đã quên lời hứa đó rồi sao?”
Cuộc thi Pháp ngữ cấp bốn diễn ra vào ngày hai mươi
bảy tháng Năm, ngày hai mươi sáu Đường Du nhận được điện thoại của bệnh viện,
nghe bác sĩ nói xong, mặt cô dần biến sắc.
Sau khi
rời thành phố B, Tôn Văn Tấn ở lì tại thành phố N.
Trần
Thích lấy làm ngạc nhiên, công ty bất động sản của Tôn Văn Tấn ở thành phố N,
lần trước vì chuyện của Đường Du nên đã sang tên toàn bộ cho Tô Bất Dị. Tôn Văn
Tấn cũng dự định sẽ tiến quân vào thị trường bất động sản thành phố B, từng nhờ
vợ Trần Thích là Thẩm Tử Tịnh giúp để ý chuyện đất đai, sao giờ về thành phố N
rồi lại không muốn quay lại thành phố B nữa?
Hồi đầu
tháng Sáu, Trần Thích từng giới thiệu cho Tôn Văn Tấn một mối làm ăn tốt, hợp
tác với người châu Phi, có cả chính phủ tham gia. Trần Thích xác định đây là
mối làm rất có lợi, gọi điện thoại báo cho Tôn Văn Tấn, nào ngờ, gã chẳng hề
hào hứng.
“Văn
Tấn, cậu không vấn đề gì đấy chứ, không thiết cả kiếm tiền nữa?” Tôn Văn Tấn
từng bị lỗ lớn, sau này luôn canh cánh chuyện tiền nong. Về sau, dù đã rất giàu
có nhưng gã vẫn ra sức kiếm tiền, Thẩm Tử Tịnh từng giễu, “Anh kiếm tiền nhiều
thế để làm gì?” Tôn Văn Tấn đáp, giờ gã chỉ còn mỗi tiền, nếu không giữ được
chút tiền ít ỏi này thì đời gã coi như chẳng có gì. Giờ đây, ngay cả tiền gã
cũng chẳng buồn kiếm nữa, điều này khiến Trần Thích cảm thấy kỳ quái.
Tôn Văn
Tấn cười, trở lại giọng điệu bất cần, “Trần Thích, kiếm nhiều tiền để làm gì?
Cậu còn nhớ Trương Phó, học cùng bọn mình hổi tiểu học không? Lên cấp hai cậu
ta sang Mỹ, sau đó mở công ty phần mềm, giờ đang sống ở thung lũng Silicon,
giàu nứt đố đổ vách. Thế nhưng hôm qua tôi nghe được tin, cậu ta bị nhồi máu cơ
tim, đột tử ngay tại văn phòng. Thế nên, nhiều tiền cũng để làm gì đâu, biết
sống chết lúc nào. Cuộc đời này, nếu thứ mình muốn mà chẳng thể nào có được thì
có nhiều tiền nữa cũng chỉ uổng công, tôi nghĩ thoáng rồi. Trần Thích, vẫn chưa
muộn đâu, cậu cũng nghĩ thoáng thoáng đi, an phận cùng Thẩm Tử Tịnh hưởng thụ
cuộc sống.”
Tôn Văn
Tấn không muốn làm, Trần Thích đành làm một mình, anh ta không quên dặn dò Tôn
Văn Tấn vào phút chót: “Em gái của Tử Tịnh sắp về nước, bay thẳng từ Mỹ về
thành phố N, lúc đó phiền cậu tiếp đón nhé.”
Hễ nhắc
đến cô nàng đó Tôn Văn Tấn lại thấy đau đầu, gã nhăn nhó, “Việc này tôi không
giúp được đâu, báo với em vợ cậu mà mua vé máy bay đi thành phố B ý!”
Thẩm Tử
Quất là em gái của Thẩm Tử Tịnh, Tôn Văn Tấn không dám dây dưa, cũng không dám
lãnh đạm. Ban đầu, cô nàng đó đối xử với gã vô cùng tốt, tương đối ý nhị, nhưng
có thể do sống ở Mỹ từ bé nên tính tình rất thẳng thắn, sau cùng đã hỏi thẳng
rằng cô có điểm gì không hợp với gã. Mỗi lần cô nàng gọi điện thoại đến, Tôn
Văn Tấn đều thấy sợ, hoặc không nghe hoặc vội vàng nói vài câu rồi lấy cớ máy
di động sắp hết pin. Các bạn gái bên cạnh nói đùa không ngờ gã cũng có lúc bị
cô gái nào đó theo đuổi đến nỗi không biết trốn vào đâu.
“Tôi
cũng chẳng có cách nào, Tử Quất rất ngang ngạnh, ngay cả phụ huynh cũng phải bó
tay. Cậu tưởng Tự Tịnh không mắng nó đấy, nó bảo không tin là không tóm được
cậu, còn bảo Thẩm Tử Tịnh giúp lo đồ cưới, cậu tự giải quyết đi, thế nhé, tôi
dập máy đây, bye bye.”
Trần
Thích dập máy nhanh đến nỗi Tôn Văn Tấn không kịp tiếp lời, gã nhìn chiếc di
động, miệng rủa thầm một câu.
Hôm
Thẩm Tử Quất về, Tôn Văn Tấn vẫn đi đón. Do sống ở Mỹ từ bé nên cô nàng rất
hứng thú với những danh lam thắng cảnh của thành phố N, cô kéo Tôn Văn Tấn đi
khắp nơi khiến gã mệt nhoài, cuối cùng gã đưa tiền cho cô, “Em đi cùng Tiểu Lỗi
nhé.”
Tiểu
Lỗi chính là Ôn Lỗi, bạn gái mới của Tôn Văn Tấn, chỉ đến thành phố N ở cùng
Tôn Văn Tấn vào dịp cuối tuần, do một người bạn cũ giới thiệu, Tôn Văn Tấn cũng
không từ chối. Thẩm Tử Quất có nghe nói rằng, trước khi cô Ôn Lỗi này trở thành
bạn gái của Tôn Văn Tấn, gã đã nói rõ, nếu cô đồng ý làm bạn gái, muốn gì thì
nói với tôi, nhưng tình cảm thì tôi không có đâu, tôi cũng không tin vào thứ
đó. Ôn Lỗi là người vùng Giang Triết*, giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào, tính
cách dịu dàng. Khi ở bên nhau, Tôn Văn Tấn chưa khi nào thấy vẻ bất mãn trên
khuôn mặt Ôn Lỗi, cái gì cô cũng nhất nhất nghe theo. Trần Thích nói, Tôn Văn Tấn
giờ rất ghét các cô gái ngang ngược, buông thả, Thẩm Tử Quất vì thế cũng không
dám quấn quá chặt.
[Vùng Giang Triết: Chỉ 3 tỉnh thành là
Giang Tô, Triết Giang và Thượng Hải.]
Thẩm Tử
Quất trêu trọc, “Này, sao giờ anh lại thành ra thế này, giống hệt người trung
niên, chỉ thích ngủ, tắm hơi, chơi mạt chược.”
Tôn Văn
Tấn đáp: “Anh năm nay ba mươi tuổi, đã là người trung niên rồi, ăn uống tạm bợ,
rồi đợi chết thôi.”
Nghe
đến từ “chết”, mặt Thẩm Tử Quất chợt biến sắc, cô nghĩ một lát rồi nở một nụ
cười ngọt ngào. Biết Tôn Văn Tấn ghét nhất là những cô gái buông thả, ngang
ngạnh, nên cô đành kiềm chế, “Anh Văn Tấn, đi cùng người ta đi, chẳng mấy khi
em đến đây mà. Hơn nữa, hai đứa con gái bọn em đi không tiện, chẳng lẽ anh
không sợ em gặp nguy hiểm sao? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, chị gái và anh rể em…”
“Thôi
được, anh đi cùng, được chưa? Sợ em thật đấy!” Tôn Văn Tấn đầu hàng. Bấy nhiêu
năm nay, Tôn Văn Tấn luôn biết ơn Trần Thích nên rất để tâm tới chuyện của anh
ta. Thẩm Tử Quất là người nhà Trần Thích, gã đành tự khích lệ tinh thần mà mặt
mày nhăn nhó chuẩn bị hành lý để cùng Thẩm Tử Quất đi thành phố Y. Thành phố Y
cách thành phố N không xa, là một địa danh phồn hoa nổi tiếng thời cổ đại, có
rất nhiều danh lam thắng cảnh, Thẩm Tử Quất muốn đến một khu vườn nổi tiếng của
thành phố Y chơi, Tôn Văn Tấn nói cô bị ảnh hưởng do xem Hồng
Lâu Mộng, nhưng cuối cùng gã vẫn đi cùng cô.
Khi Tôn
Văn Tấn đang sắp xếp đồ trong phòng sách, Thẩm Tử Quất đắc ý sán lại. Dù bên
cạnh gã có bạn gái, nhưng tính cách của Ôn Lỗi dịu dàng, điềm đạm, Tôn Văn Tấn
không cho phép người khác vào phòng sách của mình, nên xưa nay Ôn Lỗi chưa từng
bước vào đó. Ngay cả Thẩm Tử Quất ngang ngạnh đeo bám Tôn Văn Tấn cô ta cũng
chỉ đứng từ xa nở nụ cười hiền lành.
Tôn Văn
Tấn không ngờ Thẩm Tử Quất xông vào, gã đang cầm chiếc lắc quý phi màu ngọc
bích lên. Thẩm Tử Quất bỗng giật lấy đeo vào tay mình, đưa ra ánh sáng bên
ngoài cửa sổ ngắm nghía, “Ôi, đẹp quá,ít tay, sao anh lại có đồ trang sức của
phụ nữ, tặng em nhé.”
Không
ngờ Tôn Văn Tấn gắt giọng, “Mau trả lại anh, cẩn thận đấy.”
Thẩm Tử
Quất tròn mắt nhìn Tôn Văn Tấn, mặt gã tím lại. Từ khi quen biết Tôn Văn Tấn,
cô luôn luôn gây sự, dù gã không kiên nhẫn thêm được nữa thì cũng vì chị gái và
anh rể mà nể nang cô một chút. Huống hồ, Tôn Văn Tấn lại là người luôn quan tâm
đến phụ nữ, đã bao giờ gã nặng lời đến thế với cô đâu! Thẩm Tử Quất bĩu môi,
thờ phì phì tháo chiếc lắc ra, toan vứt đi thì bỗng nhận thấy khuôn mặt Tôn Văn
Tấn căng thẳng đến biến sắc. Cô không dám lỗ mãng, đành ngoan ngoãn trả lại,
tuy thế vẫn không phục, giận dữ nói: “Đây là vật đính ước của hồng nhan tri kỷ
nào cho anh à, sờ một cái cũng không được sao?”
Tôn Văn
Tấn cẩn thận cất chiếc lắc đi, không nói năng gì.
Cơn
giận của đại tiểu thư Thẩm Tử Quất cuối cùng cũng bùng phát, chuyện cô săn đuổi
Tôn Văn Tấn đã không phải bí mật gì, mọi người đều đợi xem trò hề của cô, ngay
cả chị gái Thẩm Tử Tịnh cũng nói, phải đâm đầu vào tường cô mới biết quay đầu
lại, còn Thẩm Tử Quất thì lúc nào cũng tự tin: “Mọi người hãy hãy chờ xem Tôn
Văn Tấn sẽ thuộc về em.” Sau đó tiếp tục nhiệt tình theo đuổi. Cũng có lúc cô
cảm thấy nản lòng, Tôn Văn Tấn phòng bị hết sức kín kẽ, xung quanh chẳng bao
giờ thiếu phụ nữ, nhưng gã lại chẳng cho cô lấy một cơ hội. Bản thân cô cũng
thấy khổ sở, nhưng nghĩ đến thái độ gã đối với Ôn Lỗi, cô thấy cô ta không phải
là sự uy hiếp với mình. Lần nào cô cũng tự khích lệ thế, nhưng giờ nhìn thấy
chiếc lắc, lại chứng kiến thái độ thẳng thừng của Tôn Văn Tấn, Thẩm Tử Quất sực
tỉnh, muốn bật khóc, cuối cùng cô bỏ đi mà không nói nửa lời.
Hôm đó
đương nhiên họ không đi thành phố Y, Thẩm Tử Quất một mình lái xe bỏ đi. Trước
đây Tôn Văn Tấn rất sành sỏi trong việc dỗ dành phụ nữ, họ càng giận dỗ, gã
càng có hứng thú, nhưng kể từ sau chuyện của Chu Nhiễm, gã đã thay đổi, giờ đây
cơn giận của Thẩm Tử Quất khiến gã càng thấy mệt mỏi. Gã không đuổi theo mà đặt
chiếc lắc lên bàn rồi nhìn thẫn thờ.
Thấy
Thẩm Tử Quất đẩy cửa bỏ đi, Ôn Lỗi đứng trước cửa chần chừ một lúc nhưng vẫn
không dám vào bên trong. Trước khi theo Tôn Văn Tấn, đã có người từng dạy cô,
phải biết điều, với Tôn Văn Tấn càng phải cẩn thận từng li từng tí. Giờ Tôn Văn
Tấn ngày một ít nói. Khi người, gã ngồi một mình trong phòng khách, không gian
yên lặng đến nỗi nghe được cả tiếng kim rơi. Gã hút thuốc, khói thuốc bao phủ
khắp người, chẳng trông rõ mặt, nhìn dáng điệu đó, không hiểu sao tim cô lại
nhói đau.
Đêm đó,
Ôn Lỗi lặng lẽ nằm trong lòng Tôn Văn Tấn, cả đêm không sao chợp nổi mắt, Thẩm
Tử Quất đến giờ vẫn chưa về, gọi điện thoại cũng chẳng nghe.
Nửa
đêm, tiếng di động của Tôn Văn Tấn vang lên, có thể trong lòng Tôn Văn Tấn luôn
nghĩ chuyện của Thẩm Tử Quất, gã giật mình bật dậy nghe. Ôn Lỗi nghe loáng
thoáng thấy tiếng khóc trong điện thoại, nhưng cô cũng không hỏi gì.
Nghe
xong điện thoại, Tôn Văn Tấn vừa mặc quần áo vừa nói: “Tử Quất lái xe về thành
phố B, bị lạc trên đường cao tốc, bây giờ anh đi đón cô ấy.”
Ôn Lỗi
ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, đã một giờ đêm. Nhìn dáng vẻ của
Tôn Văn Tấn, cô thấy thương thương, cả đêm không ngủ ngon, giờ lại phải đi đón
người, nhưng cô chỉ biết nói: “Anh đi đi, cẩn thận nhé.”
Tiễn
Tôn Văn Tấn ra đến cổng, Ôn Lỗi bỗng giơ hai tay ôm chầm lấy gã. Tôn Văn Tấn
quay đầu lại hôn lên trán cô, nói: “Em vào ngủ tiếp đi.”
Lúc Tôn
Văn Tấn tìm thấy Thẩm Tử Quất ở một trạm xăng bên đường cao tốc, sắc mặt vừa lo
lắng lại vừa sợ hãi, muốn mắng cho một trận, nhưng thấy cô ta ngồi chễm chệ
trong xe cười, gã bỗng cảm thấy mệt mỏi khủng khiếp, chẳng còn sức lực nào mà
chửi mắng nữa. Gã nhìn cô nói, “Sao nửa đêm rồi em còn lái xe về thành phố B?”
Thẩm Tử
Quất nhìn gã, chớp chớp mắt rồi bật khóc.
Tôn Văn
Tấn đành mở cửa xe ôm cô ta vào lòng, dỗ dành, “Được rồi, anh đưa em về thành
phố B, anh sẽ đưa em về. Đừng khóc nữa.”
Trước
đây, Thẩm Tử quất đã từng đòi Tôn Văn Tấn đưa về thành phố B nhưng gã luôn từ
chối. Cô ta còn nói đùa, “Anh nợ nần với cô nào ở đấy hả? Sao phải sợ đến nỗi
không dám về.” Lúc đó, sắc mặt Tôn Văn Tấn tức sầm lại khiến Thẩm Tử Quất sợ
không dám nói câu thứ hai. Giờ nửa đêm canh ba trên đường cao tốc, cô thấy vừa
vui lại vừa sợ, vừa sợ lại vừa tủi thân, thực ra đâu phải tại cô lạc đường, chỉ
là không cam lòng. Từ bé Thẩm Tử Quất muốn gì cũng đều được chị nhường, bố mẹ
chiều chuộng, sao phải khổ sở tự mình nghĩ đủ cách lấy lòng Tôn Văn Tấn, còn gã
thì luôn như thế, không hề cảm kích mà còn muốn cáu gắt lúc nào thì cáu gắt.
Thẩm Tử Quất nghĩ đến chuyện chiếc lắc tay, càng khóc lóc thảm thiết, Tôn Văn Tấn
càng an ủi, cô càng khóc da diết hơn đến nỗi nước mắt thấm ướt cả áo Tôn Văn
Tấn.
Khó
khăn lắm Tôn Văn Tấn mới dỗ được Thẩm Tử Quất, xe tạm thời để ở trạm xăng. Tôn
Văn Tấn gọi điện thoại cho bạn ở thành phố N đến lấy, sau đó lái xe đưa Thẩm Tử
Quất về. Đi một đoạn là đến trạm thu phí, nộp xong lộ phí là đi qua Thái An rồi
chuyển sang đường cao tốc Kinh Phúc, lúc này đã là năm giờ sáng, Thẩm Tử Quất
khóc mệt nên đã ngủ say.
Đưa
Thẩm Tử Quất về đến nhà, Thẩm Tử Tịnh thấy mặt mày Tôn Văn Tấn bơ phờ, lại nghe
gã kể qua sự việc, trong lòng áy náy lắm, liền vội chuẩn bị phòng để gã nghỉ
ngơi, nhưng gã nhất định ra về. Lúc này Trần Thích bận công chuyện làm ăn nên
không có nhà, Thẩm Tử Tịnh đành để gã lái xe về căn hộ của mình ở thành phố B.
Tôn Văn
Tấn ngủ ở nhà cả buổi chiều, buổi tối, Trần Thích đến đón đi ăn cơm. Ăn xong,
Trần Thích hỏi: “Hay đi chơi một lúc?”
Tôn Văn
Tấn liếc nhìn anh ta, đùa đùa nói: “Việc kinh doanh của cậu đã bận chết đi
được, lại còn vợ nữa, lấy đâu thời gian chơi bời?” Việc kinh doanh đúng là bận,
Trần Thích cả ngày bay đi bay lại, còn Tôn Văn Tấn thì cứ ở lì thành phố N,
tính ra hai người đã không gặp nhau khoảng hai tháng nay rồi.
“Kinh
doanh là chuyện kinh doanh, nhưng đâu thể phớt lờ bạn bè được, Tử Tịnh nói lần
này do Tử Quất không biết điều, bảo tôi thay nó xin lỗi cậu. Tối nay, muốn đi
đâu chơi, tôi xin xả thân chiều quân tử.”
Tôn Văn
Tấn cười, “Đườc rồi.” Gã vỗ vai Trần Thích, “Giữ lại cái mạng này cho cậu, lúc
rảnh rỗi hãy dành nhiều thời gian cho bà xã, tự tôi biết tìm chỗ tiêu khiển
rồi.”
Biết
Trần Thích bận, Tôn Văn Tấn kiên quyết từ chối lời mời.
BTôn
Văn Tấn lái xe lượn vài vòng quanh thành phố B, ngang qua những hộp đêm trước
đây từng đến, Trần Thích không đi cùng nên gã cũng chẳng có hứng thú vào, lượn
đi lượn lại, không ngờ cuối cùng lại dừng trước cổng hộp đêm Loạn thế giai
nhân. Gã nghĩ một lát, nhớ mang máng là lần trước có dặn Trần Thích nói với
Đường Du đừng đến đây nữa, nghĩ thế, nhưng gã vẫn vào.
Mỗi lần
đến hộp đêm này, Tôn Văn Tấn thường bao phòng, rất ít khi ngồi ở đại sảnh,
nhưng lần này, gã chọn một góc nhỏ, gọi thứ rượu ngày thường vẫn thích uống,
nhìn người qua lại, vừa uống vừa thẫn thờ.
Không
biết từ khi nào, đại sảnh vang lên tiếng nhạc, một giọng nam sầu muộn, gã lặng
lẽ lắng nghe.
Ánh đèn sáng tỏ, bóng đêm vẫn không lùi.
Chỉ có anh phiêu bạt vì tình, say ở xứ
nào.
Chẳng lẽ trời cao không cho anh liều lĩnh,
Hạnh phúc cứ lẩn trốn.
Anh hoang mang tìm khóa mở giấc mơ.
Đau khổ vì tình, lạc mất lối,
Cảm giác buồn đau
Ta mong chờ ai, khó mà biết trước
Tình vội vã, thế gian bất định,
Ta còn nếm bao đắng cay?
Nếu không vì muốn ở bên em,
Ta đã sớm đầu hàng.
Đừng khó khăn thêm nữa tình ơi, đừng khóa
chặt giấc mộng.>
Ta nguyện vượt qua sóng gió, dù đau đớn
ngàn lần.
Giọng
ca sầu muộn mà sâu sắc, gã vẫy tay gọi phục vụ, hỏi, “Bài này tên là gì?”
Nhân
viên phục vụ nhìn vị khách điển trai rồi lịch sự đáp: “Là bài Đừng
khiến tình thêm khó của Trương Tín Triết, đó là ca sĩ gần
đây chúng tôi mời từ miềnNam tới, có thể nói anh ta
bắt được giọng của hầu hết các ca sĩ nổi tiếng.”
Tôn Văn
Tấn gật đầu, rút ra mấy tờ tiền, đưa người phục vụ, nói: “Phiền cô, giúp tôi
mua hoa tặng anh ta.”
Người
phục vụ nhận tiền xong, Tôn Văn Tấn đỡ trán, lảo đảo đứng dậy chuẩn bị ra về,
vừa ra đến cổng, gã bỗng sững lại. Dường như không tin nổi vào mắt mình, gã tự
chửi một câu, lắc lắc đầu, ngoái lại nhìn, cô gái đi bên người đàn ông kia đã
cách đó một đoạn, chỉ còn thấy sau lưng. Gã đột nhiên đưa ra quyết định, không
chút do dự đi nhanh về phía họ, mới mấy bước đã đuổi kịp. Gã giơ tay cản đường,
cô gái bị chặn ngang lại, gã nghe thấy giọng mình khàn khàn, “Thì ra là em!”
Thốt
nhiên câu đó, trong tích tắc hàng trăm mối tơ vò trong đầu Tôn Văn Tấn như bật
ra, cổ họng bỗng nghẹn lại, không hiểu là do bất ngờ hay vui mừng hay dễ chịu
thở phào một tiếng, chỉ cảm thấy thì ra lúc nãy không phải hoang tưởng, đúng là
cô ấy!
Hà Khâm
ngửi thấy mùi rượu trên người Tôn Văn Tấn, lại nghe thấy giọng nói khàn khàn,
ánh mắt hắn chuyển sang cánh tay Tôn Văn Tấn đang kéo Đường Du, cười “Văn Tấn,
sao, anh…”
Hắn vẫn
chưa dứt lời, Đường Du đã bị Tôn Văn Tấn kéo mạnh về phía mình. Gã không để ý
đến Hà Khâm, chỉ nhìn Đường Du, đáy mắt như có lửa, “Sao em vẫn đến đây?” Lúc
này, gã nhớ ra là đã bảo Trần Thích nhắc nhở cô, bản thân gã cũng nhắc Diệp Đào
Hoa, sau này không cho cô đến Loạn thế giai nhân nữa. Sao cô vẫn đến, rốt cuộc
là muốn làm gì ở đây?
Gặp lại Tôn Văn Tấn, Đường Du cũng
thấy hơi giật mình, phản ứng gay gắt của gã càng làm cô rung động. Song chỉ
giây lát sau, cô phản ứng lại, nhìn Tôn Văn Tấn khẽ cười: “Chào anh Tôn, lại
gặp nhau rồi, nhưng tôi và anh Hà đang có chút việc, không tiếp chuyện anh
được.” Vừa nói cô vửa đẩy nhẹ tay gã ra, rồi nhích người về phía Hà Khâm, dựa
vào hắn, nhìn Tôn Văn Tấn gật đầu, “Tạm biệt!” dứt lời liền lập tức quay đi. Cô
biết mình diễn không tự nhiên vì Hà Khâm đang cúi đầu quan sát cô. Cô toan cười
với hắn, bảo hắn đi nhanh lên, đừng đợi thêm một giây nào nữa. Chưa kịp đi thì
cánh tay đã đau điếng, cả người cô lại bị kéo về phía Tôn Văn Tấn.
Lần này
Hà Khâm không đứng nhìn, hắn nhanh mắt nhanh tay tóm lấy tay kia của Đường Du,
nhìn Tôn Văn Tấn khiêu khích, “Văn Tấn, anh muốn gì?”
Hà Khâm
hung hăng ngang ngược, Tôn Văn Tấn khôi ngô tuấn tú, giữa họ là Đường Du xinh
đẹp gợi cảm, chuyện này không khỏi khiến người khác nghĩ ngợi linh tinh. Cả hộp
đêm lập tức hỗn loạn, mọi người đang chờ đợi có chuyện xảy ra, lúc này Diệp Đào
Hoa cũng kịp có mặt.
Từ xa
chị đã trông thấy Tôn Văn Tấn đang tóm tay Đường Du, tim chị bỗng loạn nhịp.
Chưa bao giờ thấy Tôn Văn Tấn thất thố trước đám đông chỉ vì một cô gái, chị
thấy thấp thỏm không yên trong lòng.
Lúc
này, Tôn Văn Tấn cũng đã nhận ra ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, gã
không nói gì, cũng không để ý đến Hà Khâm, cứ thế kéo Đường Du đi ra ngoài. Có
lẽ Hà Khâm không ngờ Tôn Văn Tấn còn ngang ngược hơn mình nên đã không giữ chặt
Đường Du, toan đuổi theo thì bị Diệp Đào Hoa đưa mắt ra hiệu cho mấy tiếp viên
cản đường. Diệp Đào Hoa dùng lời lẽ ngon ngọt vừa vỗ về vừa đẩy hắn vào trong
đại sảnh. Hà Khâm “giơ tay không đánh kẻ mặt cười”, tạm thời bỏ qua chuyện kia,
nhưng mắt vẫn chằm chằm nhìn Đường Du bị Tôn Văn Tấn đưa đi.
Tôn Văn
Tấn nắm chặt tay Đường Du đi như bay, xung quanh gã dường như bao trùm cơn giận
dữ ngút trời, gã nắm chặt đến nỗi Đường Du thấy đau. Có lấy làm sợ hãi, quay
đầu lại nhìn, thấy Hà Khâm bị Diệp Đào Hoa đẩy vào đại sảnh lại càng thấy lo
hơn. Không biết Tôn Văn Tấn sẽ đưa mình đi đâu nên cô vừa cố hết sức thoát khỏi
bàn tay gã vừa luôn miệng nói: “Anh Tôn, xin hãy buông tay ra.”
Cô càng
giãy, Tôn Văn Tấn càng nắm chặt hơn. Sức từ tay gã rất mạnh, cánh tay Đường Du
bị gã tóm chặt đến buốt cả xương. Khuôn mặt cô biến sắc, chân bước loạng choạng
theo Tôn Văn Tấn, một đám người thích chuyện huyên náo cũng ra theo, Tôn Văn
Tấn chẳng quan tâm đến ai, cứ nhằm tiến về phía trước. Không hiểu sao, Đường Du
càng lúc càng thấy sợ.
Khó
khăn lắm mới kéo được Đường Du ra đến xe, một tay gã giữ cô, tay kia mở cửa xe,
kéo mấy lần mà cánh cửa xe vẫn không mở, gã tức tối lấy chân đá mạnh một cái.
Đường Du sợ hãi chỉ biết im lặng. Lúc này, cửa xe đã mở, gã đẩy Đường Du vào
trong, đóng sầm cửa lại, rồi lên xe từ phía bên kia.
Tôn Văn
Tấn vẫn trầm mặc, gã lấy bật lửa ra châm thuốc, nhưng không sao đánh lửa được,
liền bực dọc ném phăng chiếc bật lửa lên mặt chiếc đồng hồ đo kilomet, không
gian chật chội vang lên tiếng “phực”. Đường Du ngửi thấy mùi rượu trên người
gã, lúc này, cô đã bình tĩnh lại.
Tôn Văn
Tấn rút điếu thuốc trên miệng ra, men say đã hạ phần nào, giọng trầm trầm, hỏi:
“Sao vẫn đến Loạn thế giai nhân?”
Nghe
thấy câu này, Đường Du liền hiểu ngay sự tức giận và bất bình thường lúc nãy
của gã, Cô khẽ bật cười, nhớ đến Chu Nhiễm, có phải Tôn Văn Tấn đều đối xử với
mọi phụ nữ quanh gã như thế? Nhưng giữa cô và gã có liên quan gì cơ chứ? Chỉ là
một đêm đổi tình với nhau, gã cũng chẳng hề yêu cô, gần hai tháng không gặp,
giờ lại tra hỏi. cô bất giác lại bật cười, nói: “Vì cuộc sống.”
Ánh mắt
Tôn Văn Tấn chuyển hướng, chằm chằm nhìn thứ đồ trang sức trên người cô. Đường
Du co người lại, tuy nhiên, cô lập tức cảm thấy giận dữ vì sự chột dạ của chính
mình, sao phải chột dạ chứ? Cô nhớ cái đêm ở thành phố N, nhớ lại năm lần bảy
lượt gã giải vây cho cô ở hộp đêm Loạn thế giai nhân, thậm chí nhớ đến cả cái
hôn buổi tối hôm ấy, trong lòng càng đau xót hơn, sự ti tiện của cô, gã đều đã
nhìn thấy cả, giờ cần gì phải ra vẻ hằm hằm sừng sộ như vậy? Quan trọng hơn,
lúc này cô gần như không muốn phơi bày tiếp sự bi thảm của mình trước mặt Tôn
Văn Tấn. Thêm vào đó, cô đang nghĩ đến dáng vẻ lúc nãy của Hà Khâm, sợ rằng Tôn
Văn Tấn sẽ phá hỏng chuyện của cô.
Nghĩ
đến đó, cô vừa định mở cửa xe, vừa nói với Tôn Văn Tấn: “Anh Tôn, chuyện lần
trước, thật sự rất cảm ơn anh, tôi xuống xe trước.”
Có thể
do Tôn Văn Tấn đã bình tĩnh lại, có thể do nụ cười thê lương của cô khiến gã
nhớ đến một vài chuyện cách đây lâu rồi, tim gã nhói buốt. Gã giơ tay giữ chặt
bàn tay đang mở cửa xe của Đường Du, nhẹ nhàng nói: “Đừng đến hộp đêm đó, và
cũng đừng dây dưa với Hà Khâm nữa.”
Đường
Du không nói gì.
Tôn Văn
Tấn đã quen thuộc với phản ứng im lặng của Đường Du, gã chầm chậm nói tiếp:
“Càng đừng nên đến các hộp đêm khác, không thì, em đến chỗ nào, chỗ đó sập
tiệm.”
Tôn Văn
Tấn buông nhẹ tay cô ra, “Không tin, em cứ thử xem.”
Trong
lòng Đường Du bỗng dâng trào nỗi tủi thân, nhưng cô nén xuống rất nhanh, nhìn
thẳng vào mặt Tôn Văn Tấn nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Anh Tôn, đó là việc
của tôi, mong anh…”
Rõ ràng
Đường Du đã nén được cảm giác tủi thân xuống rồi, nhưng sao vẫn muốn chảy nước
mắt, cô đành ngoảnh đầu sang mở cửa xe. Sự ngụy trang của cô luôn chỉ có vậy,
dù thế nào đi chăng nữa cô cũng không để Tôn Văn Tấn nhìn thấy nước mắt mình
rơi.
Cô vừa
mở được cửa xe, vẫn chưa kịp ra, bả vai chợt đau nhói lên, cả người cô đã bị
Tôn Văn Tấn kéo lại. Đường Du sợ hãi, một tay gã đóng cửa xe lại, trước mặt cô
tối sầm, Tôn Văn Tấn đã áp sát. Cô hoang mang ngẩng đầu lên, đôi môi nằng nặng,
Tôn Văn Tấn đã hôn lên đó. Gã khóa chéo tay cô sau lưng, đè cả người vào người
cô, hôn cuồng dại. Nụ hôn lần này không hề giống lần trước, Tôn Văn Tấn vô cùng
mạnh mẽ, ngang ngược, trong không gian xe chật chội, Đường Du bị ôm trọn đến
nỗi không thể cử động, đau đến chảy nước mắt nhưng chẳng thể đẩy được gã ra. Cô
cuống quýt đành phải dùng chân đá, nhưng Tôn Văn Tấn như đã lường trước, nhanh
nhẹn tránh, cơn say tình càng dữ dội hơn. Gã giữ cổ cô, nụ hôn bắt đầu chuyển
sang cổ, hõm vai, tay kia thọc vào trong người, tháo đồ lót, mang theo sự thô
bạo và cuồng nhiệt đến bản thân gã cũng không tưởng tượng nổi, rồi lại dùng sức
vỗ về, hôn lên môi cô sau đó tiếp tục cuồng loạn chiếm đoạt như muốn nuốt sống
cả cơ thể đối phương.
Chẳng
biết bao lâu sau, hôn đến khi thấy vị đắng chát, gã mới như tỉnh giấc mộng
buông cô ra, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt Đường Du. Cô ngồi dậy, vừa chỉnh
lại quần áo vừa khóc. Nhìn dáng vẻ này của Đường Du, Tôn Văn Tấn bỗng thấy sợ
như thể có chút m không dám dựa sát cô. Nhân cơ hội ấy, Đường Du mở cửa bỏ đi.
Vừa
chạy ra khỏi xe, Đường Du trông thấy Lý Văn đứng trước cổng hộp đêm Loạn thế
giai nhân nhìn theo lo lắng. Thấy cô ra khỏi xe, Diệp Đào Hoa vội nhắc nhở Lý
Văn mấy câu, Lý Văn liền chạy về phía Đường Du.
Cô dìu
Đường Du đi khỏi đó, Diệp Đào Hoa chần chừ mãi mới dám đi về phía chiếc ô tô,
cô đứng bên ngoài cửa xe nhìn Tôn Văn Tấn đờ đẫn bên trong.
Lúc này
Tôn Văn Tấn vừa suy sụp, vừa sợ hãi, không lường được sự việc lại diễn ra như
thế, gã không làm chủ được mình, đã nhiều năm nay không có cảm giác ấy, cảm
giác khiến gã vừa mụ mẫm, vừa sợ hãi. Không hiểu sao gã lại giận dữ, lại đến
hộp đêm Loạn thế giai nhân, dáng vẻ của Đường Du khiến gã đau lòng. Nụ cười thê
lương, cái buông tay tự nguyện và cả sự cam tâm trốn tránh Lâm Khai của cô, có
người nói cô không duyên không cớ từ bỏ cậu người yêu là nghiên cứu sinh tài
năng xuất sắc như thế, không biết đã xảy ra bao nhiêu chuyện khiến trái tim cô
tan nát, và cả cái hôm nước mắt cô nhạt nhòa, ngã trước mặt Tô Nhiêu cầu xin
tha thứ. Tất cả đều khiến gã thấy đau lòng, đau lòng vì một người con gái là
chuyện lâu rồi trước đây, điều gì lại khiến gã lại có cảm giác ấy?
Gã từng
thấy Chu Nhiễm vì gã mà mất hết nhân cách, Tô Nhiêu tự sát vì gã, Thẩm Tử Quất
nửa đêm canh ba một mình lái xe về thành phố B, thư ký Châu bấy nhiêu năm nay
đi theo gã, nhiều người nói những người phụ nữ đó đều yêu gã, nhưng đối diện
với tình yêu của họ, gã chỉ luôn thấy mệt mỏi. Đôi lúc thấy họ đáng thương, đôi
lúc cũng thấy áy náy nhưng gã chưa từng đau lòng vì họ.
Với
Đường Du, lần đầu tiên gã có cảm giác mất tự chủ, điều này khiến gã sợ, chẳng
ai thích cảm giác mất tự chủ cả, nên gã không dám nhìn thẳng vào vấn đề này.
Nhớ lại
lần đưa cô về căn hộ của gã ở thành phố B, gã đã cố tính lẩn tránh bằng cách
quay về thành phố N, nhưng tự đáy lòng lại dâng trào một nỗi chán chường mà
ngay cả bản thân cũng không ngờ tới. Chẳng còn muốn chơi bời, chuyện kinh
doanh, việc công ty đều giao hết cho thư ký Châu, Trần Thích muốn hợp tác làm
ăn, gã cũng chẳng hứng thú. Trước đây tiền là mục đích duy nhất của gã, mọi thứ
đều có thể không có trừ tiền, giờ gã lại thấy tiền đã đủ tiêu, kiếm thêm nữa
cũng chẳng ích lợi gì. Cuộc đời này, cái muốn có thì chưa có được, cái không
nên tuột mất thìất từ lâu. Trong gã dâng trào nỗi tuyệt vọng, chấp nhận số
phận, cảm giác này đã không còn kể từ biến cố lớn năm đó. Gã thấy mình đúng là
đã già, chìm nổi, phiêu bạt ba mươi năm nay rốt cuộc là vì cái gì? Bạn bè
khuyên gã nên tìm một người phụ nữ để ổn định cuộc sống, với Ôn Lỗi, nếu không
gặp chuyện bất ngờ, có thể gã sẽ cùng cô yên ả sống bên nhau quãng đời còn lại,
không yêu đương, không bàn đến tương lai, chỉ cần sự yên ổn, nhưng sao gã vẫn
quay lại thành phố B, rồi lại để mất tự chủ thế này?
Diệp
Đào Hoa đứng ngoài nhìn Tôn Văn Tấn rất lâu mới dám gõ cửa xe, đầu cúi thấp,
chị ngồi vào trong xe.
Tôn Văn
Tấn lặng thinh.
Diệp
Đào Hoa thấy bồn chồn, chị ngồi một lúc, tiện tay bật nhạc để làm dịu đi không khí.
Trong xe của Tôn Văn Tấn, dù một vạn năm nữa, đĩa hát của Đồng An Cách cũng sẽ
vẫn ở đó. Giọng Đồng An cách khàn khàn, đượm sầu, chất chứa sự bất lực trước
những đổi thay nhân thế. Trước đây, khi biết Tôn Văn Tấn thích những bài hát
của ca sĩ này, chị cũng đi mua đĩa nhạc đó, rồi nghe, cả đêm không sao chợp mắt
được, con sóng lòng cứ cuồn cuộn dâng trào.
Bài Tình
yêu và nỗi sầu của Đồng An Cách năm đó được rất nhiều người yêu
thích, anh hát mà như đang khóc.
Trước bão
giông, anh không lùi bước
Anh muốn mình quen
với cô đơn
Nếu hai ta không
cùng trong giấc mộng
Thì anh đâu sầu
muộn nhường này
Tình yêu đâu có
tội
Hận thù cũng không
phải là lối thoát
Yêu và sầu giống
như ly rượu mạnh
Đẹp lung linh mà
sao thật đắng lòng>
Điều thuốc, ly
rượu có làm anh say
Tỉnh lại rồi, vẫn
chỉ mình anh.
Chưa
hát hết bài, Tôn Văn Tấn đã tắt đi, trong xe lặng ngắt. Diệp Đào Hoa càng thấy
sợ và bắt đầu ân hận vì đã ép Đường Du đến bước này, có lẽ chị không ngờ tình
cảm Tôn Văn Tấn dành cho Đường Du lại sâu nặng đến thế. Không hiểu sao, chị
luôn cảm thấy cách cư xử của Tôn Văn Tấn với Đường Du có gì đó đặc biệt. Ban
đầu Tôn Văn Tấn năm lần bảy lượt đến hộp đêm, chị cũng thấy mừng thầm. Nhưng
buổi tối hôm Hà Khâm làm loạn, Tôn Văn Tấn bỗng ra tay cứu giúp. Mỗi hành động
mỗi cử chỉ của gã, thậm chí chỉ một ánh mắt gã nhìn Đường Du đều khiến chị
nghẹt thở. Gã cứu giúp bất kỳ cô gái nào, chị đều thấy bình thường, nhưng với
Đường Du thì khác. Bấy nhiêu năm nay, Diệp Đào Hoa luôn nghĩa khí với các cô
gái xung quanh, bản thân chị cũng không ngờ mình lại nhỏ nhen với Đường Du đến
vậy. Ý nghĩ muốn lợi dụng lúc Tôn Văn Tấn không có mặt để biến Đường Du thành
một Chu Nhiễm khác không hiểu từ lúc nào đã xuất hiện trong chị, giờ đây, ngồi
trên xe của Tôn Văn Tấn, Diệp Đào Hoa chỉ biết lặng thinh.
Rất lâu
sau, chịu mới ngắc ngứ nói: “Đường Du, cô ấy, bố cô ấy bị trúng gió trong bệnh
viện, do gặp khó khăn, nên đã đến xin em…”
Diệp
Đào Hoa đã làm chuyện không phải, nên chỉ cố sức biện minh. Tôn Văn Tấn nghe
xong, gật đầu, gã đã hiểu phần nào. Trước lúc đi, gã nói với Đào Hoa: “Sau này,
đừng để cô ấy đến hộp đêm nữa.”
Trên
đường lái xe về nhà, Tôn Văn Tấn gọi điện cho Trần Thích hỏi về mấy văn phòng
thám tử có tiếng, sau đó gọi điện thoại đến một trong số đó, dặn dò mấy câu.
Ngay buổi sáng hôm sau văn phòng thám tử đã có thông tin gửi về, gã đã rõ đầu
đuôi sự việc.
Việc
kinh doanh của ông Đường Kỳ Chính, phát sinh vấn đề từ năm ngoái, nợ nần chồng
chất, không đủ khả năng chi trả. Tháng Tám năm ngoái, ông lại phát hiện mình
mắc bệnh tim, không sống được bao lâu, để sau khi chết, con gái không phải gánh
trách nhiệm, ông đã lặng lẽ cắt đứt quan hệ phụ tử với Đường Du. Nhưng vì ông
làm chính thức quá, nên bà Đường nghi ngờ. Bà Đường iện nay là vợ hai của Đường
Kỳ Chính. Mẹ ruột của Đường Du thì đã tự sát mười một năm trước đây. Bà ta bắt
đầu điều tra về Đường Kỳ Chính và Đường Du, tháng Năm năm nay, lợi dụng Đường
Kỳ Chính phát bệnh, phải nằm viện, bà Đường đã làm đơn ly dị với Đường Kỳ Chính
rồi bán căn biệt thự cuối cùng của ông, ôm tiền bỏ trốn. Khi biết sự thật, bệnh
tim của Đường Kỳ Chính tái phát khiến ông ngã từ giường bệnh xuống, trúng gió,
bại liệt nửa người. Đường Kỳ Chính có một người cố vấn pháp lý tên là Hoàng
Lạc, Đường Du từ nhỏ đã biết ông ra, cô cũng từng đưa địa chỉ liên lạc cho ông.
Giờ Đường Kỳ Chính bốn bề khốn đốn, Hoàng Lạc chỉ còn cách gọi điện cho Đường
Du nói rõ nguyên nhân. Mẹ kế của Đường Du từng có một người con gái nhỏ hơn
Đường Du hai tuổi, trong một lần đi du lịch khi Đường Kỳ Chính mới tái hôn,
không cẩn thận nên cả Đường Du và cô bé cùng bị ngã xuống sông, Đường Du được
cứu, nhưng vì thế mà mắc chứng sợ nước, con gái của bà mẹ kế bị nước cuốn trôi,
không tìm thấy xác. Bà Đường giận lây Đường du, ép Đường Kỳ Chính phải đuổi
Đường Du ra khỏi nhà. Do mẹ ruột của Đường Du sớm qua đời, người cậu duy nhất
đã di cư sangCanada, Đường Du đành phải học mười mấy năm trong trường nội trú,
tính cách trở nên cô quạnh. Nhận được điện thoại của Hoàng Lạc, Đường Du chạy
khắp nơi gom tiền, lại đến hộp đêm tìm Diệp Đào Hoa xin được tiếp tục đi làm,
Diệp Đào Hoa cho cô vay một khoản tiền. Đường Du sau khi mang tiền về thành phố
N, khi quay lại liền trở thành tiếp viên dưới sự quản lý của Diệp Đào Hoa.
Văn
phòng thám tử điều tra rất kỹ, chuyện từ mười mấy năm trước cũng điều tra ra.
Thì ra Đường Du bị bỏ rơi ngần ấy năm trời là vì nguyên nhân như vậy.
Tôn Văn
Tấn nhớ lại lần đầu gặp Đường Du, làm cô sợ đến nỗi ngã xuống bể bơi, nhớ giọng
nói sợ hãi, nhớ cả sự hoảng loạn khi cô víu chặt cánh tay gã, trong lòng bỗng
thấy xót xa. Văn phòng thám tử tư không nói rõ tại sao Đường Du trở thành tiếp
viên, nhưng Tôn Văn Tấn đã đoán ra phần nào. Người như Đường Du, nếu người khác
không hoàn toàn tự nguyện, cô tuyệt đối không nhận ân tình của họ, nên khi đưa
cô từ bệnh viện về, gã đã rời thành phố B mà không để lại một đồng. Cô gái này,
mặc dù rất mong manh, nhưng lại quá kiêu ngạo, tự tôn, nhạy cảm nên làm gì cũng
quá đỗi quyết liệt. Nghĩ đến cách cô đối xử với Đường Kỳ Chính bây giờ hẳn là
vẫn chưa dứt nổi tình nghĩa cha con. Dù sao Đường Kỳ Chính cũng đã chu cấp nuôi
dưỡng cô mười mấy năm trời, trước khi chết ông cũng biết nghĩ đến cô nên Đường
Du không thể không trả ân huệ đó, thậm chí dù phải bán thân. Nghe Diệp Đào Hoa
nói, gã chưa hẳn đã tin hoàn toàn. Còn nhớ cái hôm Đường Du bảo gã đưa cô đi
gặp Tô Bất Dị, trông cô lúc ấy vừa chán nản vừa thất vọng, nếu không bị
dồnđường cùng, gã không tin Đường Du sẽ làm chuyện tuyệt vọng đến vậy.
Trên
đường đưa Đường Du về, Lý Văn đã hiểu đôi chút vướng mắc giữa Đường Du và Tôn
Văn Tấn, hiểu tính cách của Đường Du nên cô không hỏi han nhiều. Chỉ cảm giác
kể từ hôm Đường Du quay lại hộp đêm Loạn thế giai nhân, giữa cô và Diệp Đào Hoa
có gì đó là lạ, không biết lạ ở điểm nào, cô chỉ lờ mờ nghĩ là có liên quan đến
Tôn Văn Tấn. Chuyện giữa Diệp Đào Hoa và người đàn ông đó, cả hộp đêm truyền
tai nhau bao năm nay, phục vụ và tiếp viên đều biết. Anh ta sau này bỗng nhiên
ra tay giúp Đường Du, rồi cả hai đều không xuất hiện ở hộp đêm, việc này đã gợi
ra nhiều liên tưởng. Mọi người đều nghĩ đến chuyện Chu Nhiễm bỏ hộp đêm ra đi
cùng anh hồi trước. Tuy nhiên tất cả đều không ngờ, Đường Du lại xuất hiện ở
Loạn thế giai nhân, lặp lại chính con đường của Chu Nhiễm.
Lý Văn
là cô gái thông minh, chuyện giữa Đường Du và Diệp Đào Hoa không ai rõ bằng cô,
nhưng những người trong cuộc đều muốn giấu nên cô cũng không dám suy đoán bừa
bãi.
Tuy
không hiểu vì sao Diệp Đào Hoa không giúp Đường Du, nhưng làm việc nhiều năm ở
nơi này, Lý Văn đã học được rằng nhìn người không nên quá tuyệt đối, trên đời
này chẳng có ai là xấu hay tốt hoàn toàn, tất cả đều vì lợi ích của bản thân
thôi. Còn Đường Du, vừa không muốn nhận ân huệ của người khác, lại càng không
chịu để người ta khinh thường, chắc chắn giữa họ có vấn đề. Lý Văn có ý tốt
nói: “Nếu cậu thực sự muốn trả hết nợ cho chị Đào Hoa ngay, mấy năm làm việc ở
đây mình cũng tích cóp được chút ít, hay cậu lấy mà dùng? Tốt nghiệp đại học
rồi kiếm tiền trả mình sau cũng được.”
Đường
Du vô cùng cảm động, nhưng cô vẫn từ chối.
Về đến
nhà, lúc tắm cô soi mình vào gương, môi đã sưng phồng, nhớ đến lời Tôn Văn Tấn
nói “Em đi đến đâu, ở đó sập tiệm”, lại nhớ đến cái hôn của gã, cô thấy tủi
nhục, nước mắt bỗng tuôn trào.
Tâm
trạng Đường Du vô cùng phức tạp, Diệp Đào Hoa đối xử với các chị em khác đều
rất tốt, chỉ với riêng cô là khác, chẳng phải cô không hiểu, giữa hai người
đang xen vào một Tôn Văn Tấn, cô hiểu hơn bất kỳ ai về cơn sóng ngầm đang cuồn
cuộn giữa họ. Nhưng hôm nay vì sao cô lại như vậy? Khi vay tiền cô đã tình
nguyện đáp ứng yêu cầu của Diệp Đào Hoa, cô luôn ý thức rõ nhận rồi thì phải
trả giá. Nhưng tại sao, trước mặt Tôn Văn Tấn, cô lại thấy tủi thân, lại muốn
khóc, lại không muốn gã thấy sự hèn mọn của bản thân mình?
Cô và
gã có quan hệ gì? Gái điếm, khách làng chơi, tình một đêm, hay cô đã yêu Tôn
Văn Tấn, vì không có sự che chở của gã nên cô phải chịu tủi, muốn khóc và thấy
oán hận? Hay là, cô đã yêu gã, cho nên sợ gã nhìn thấy sự thấp hèn của mình?
Nhưng
Tôn Văn Tấn là người thế nào? Tô Nhiêu vì gã tự sát, Chu Nhiễm vì gã đã tự hủy
loại đời mình, Diệp Đào Hoa cũng vì gã mà lãng phí tuổi xuân, cô thì đáng gì?
Đường Du khẽ cười, trong gương, nụ cười thê lương, hiu hắt, cười vì mình không
biết đến trời cao, đất dày.
Cô nghĩ
mình có lẽ thực sự không thể đến hộp đêm Loạn thế giai nhân nữa, song dù thế
nào, tiền vay Diệp Đào Hoa, cô nhất định sẽ trả. Giờ phút này, Đường Du vô cùng
kiên quyết, nhưng cô lại quên mất là tại sao mình phải tranh giành hơn thua với
Diệp Đào Hoa.
Chiều
hôm sau, Đường Du nhận được điện thoại của chị khóa trên, người đã giới thiệu
công việc dịch thuật trước đây. Sau khi Đường Du không làm ở hộp đêm Loạn thế
giai nhân, chị lại giới thiệu cho cô công việc dịch thuật mới, chuyên dịch hợp
đồng cho các công ty. Vì cô mới đang là sinh viên năm thứ hai nên chị lo chuyên
ngành của Đường Du không vững, lần nào cũng yêu cầu cô đưa bản dịch để kiểm
tra. Làm được một thời gian, thấy dịch tốt, chị cũng yên tâm, dần dần để Đường
Du tự dịch. Lần này, công ty đó gọi điện cho chị hỏi về tài liệu Đường Du dịch,
chỉ đích danh muốn gặp Đường Du, họ cũng không nói gì thêm, chỉ nói bản dịch
hợp đồng có chút vấn đề khiến chị rất lo lắng. Chị biết, gần đây tài liệu Đường
Du dịch có liên quan đến một dự án của châu Phi, nếu xảy ra lỗi gì, thì chính
là lỗi trong bản dịch hợp đồng thương mại giá mấy trăm triệu ấy, chị hốt hoảng
nói trong điện thoại: “Tiểu Du, có chuyện rồi.”
Giọng
điệu của chị khiến Đường Du lo lắng, “Chuyện gì ạ?”
“Khách
hàng nói, bản dịch hợp đồng có vấn đề, muốn gặp trực tiếp em.”
Đường
Du mới chỉ là sinh viên năm thứ hai, nên cô rất cẩn thận mỗi khi dịch hợp đồng,
chưa từng xảy ra sai sót gì. Giờ thấy nói thế, cô cũng có chút hoang mang. Dù
tâm trạng cô gần đây như búi chỉ rối, nhưng chắc chắn không thể có sai sót,
“Sai chỗ nào nhỉ
“Chị
không biết, họ không chịu nói, em đi gặp họ xem sao, nhớ là thái độ phải ôn
hòa, chuyện gì cũng có thể từ từ thương lượng, nói năng phải mềm mỏng, đừng làm
mất lòng người ta.”
Trước
khi đi gặp họ, chị còn gọi điện dặn dò, “Trước đây chị có xem mấy bản dịch của
em, đều khá ổn, khách hàng rất có ấn tượng về em. Lúc nãy chị có hỏi mấy người
bạn học, họ nói có khả năng khách hàng muốn ép giá, khi gặp họ, em đừng tỏ ra quá
sợ hãi.”
Nơi
khách hàng hẹn là một quán ăn tao nhã mà lãng mạn, ở giữa có sân, biểu hiện bên
ngoài không mấy bắt mắt, khách cũng chẳng đông. Nhưng nhìn phong cách của quán,
Đường Du biết đây không phải nơi bình thường. Khi làm việc ở hộp đêm, cô từng
nghe đến tên quán này, nó được coi là phòng ăn tư gia của những người nổi tiếng
trong thành phố B, giá cả rất đắt đỏ, có thể thường xuyên gặp giới thượng lưu
trong xã hội đến đây. Trước khi đến đều phải đặt trước phòng, cũng có khi, ngay
cả chỗ ở đại sảnh cũng không còn. Quả nhiên, Đường Du vừa bước vào, nhân viên
hướng dẫn đã hỏi: “Xin hỏi, cô đã đặt chỗ chưa?”
Đường
Du gật đầu, nói tên phòng mà khách hàng đặt. Người nhân viên bỗng trở nên nhiệt
tình hơn, lịch sự đưa cô vào phòng.
Bên
trong phòng có treo một bức tranh thủy mặc trên tường, đồ đạc đều rất tao nhã
tinh tế, khách hàng vẫn chưa đến. Một người phục vụ xuất hiện, thấy khách hàng
chưa tới, Đường Du chỉ gọi một ly nước suối. Đợi khoảng năm phút, vẫn chưa thấy
khách hàng đâu, người phục vụ bỗng đi vào nói: “Xin lỗi cô, phòng này đã có
người đặt. Lúc nãy do nhầm lẫn, giờ chúng tôi đã chuẩn bị một phòng khác, xin
cô vui lòng đi cùng tôi?”
Đường
Du sững người, nghe loáng thoáng thấy giọng nói quen quen bên ngoài, “Lần nào
đến đây tôi chả ngồi ở phòng đó, đã nói là giữ phòng đó lại, vậy mà các người
sắp xếp kiểu gì vậy? Gọi giám đốc đến đây.” Giọng nói vừa hạ xuống, người đó đã
bước tới cửa phòng, trông thấy Đường Du, đối phương lập tức ngẩn ra.
Dường
như đi đến đâu Hà Khâm cũng hung hăng, hống hách như vậy, Đường Du vẫn ngồi im,
Hà Khâm vội đi về phía cô, chưa đến nơi thì sau lưng hắn bỗng vang lên giọng
nói, “Hà Khâm.
Hà Khâm
dừng lại, Tôn Văn Tấn đi đến, nói: “Phòng này tôi đã đặt.”
Đây là
lần đầu tiên Đường Du nghe thấy Tôn Văn Tấn gọi Hà Khâm, gặp Tôn Văn Tấn, cả Hà
Khâm và Đường Du đều tròn mắt ngạc nhiên.
Đường
Du nhớ, tối qua khi cả ba gặp nhau, Hà Khâm vẫn rất hống hách. Lúc này, Hà Khâm
nhìn Tôn Văn Tấn rồi lại nhìn Đường Du. Nét mặt Tôn Văn Tấn thản nhiên, bình
tĩnh, còn Hà Khâm vẫn giống lần trước, bỏ đi không nói một lời. Người phục vụ
đi theo sau, nói sẽ chuẩn bị cho Hà Khâm một phòng khác, mấy người bạn đi cùng
cũng khuyên can hắn.
Một lúc
sau mới nghe thấy giọng nói giận dữ của Hà Khâm, “Đổi cái gì, ông mày không ăn
nữa!”
Trong
phòng chỉ còn lại Đường Du và Tôn Văn Tấn, cô thẫn thờ nhìn ly nước trước mặt.
Không ngờ vị khách hàng mà chị khóa trên nói lại chính là Tôn Văn Tấn, rồi lại
nghĩ đến biểu hiện quái đản của Hà Khâm lúc nãy, cô đã hiểu ra phần nào. Tối
hôm trước, Tôn Văn Tấn dọa cô, nói, cô làm ở đâu, ở đó sập tiệm. Chị khóa trên
hốt hoảng nói, bản dịch của cô có sai sót lớn, khách hàng không hài lòng, ai
ngờ lại chính là Tôn Văn Tấn, gã thực sự muốn làm những gì đã nói sao?
Không
khí có phần ngột ngạt, Tôn Văn Tấn lưỡng lự một lát, toan tiến lại, không đợi
gã ngồi xuống, Đường Du cất tiếng trước, “Bố tôi mắc bệnh tim, công ty bị phá
sản, biệt thự cũng bị mẹ kế bán đi, giờ ông lại bị trúng gió, đang nằm trong
bệnh viện. Tôi vay tiền của chị Đào Hoa, nợ thì phải trả, tôi cần có việc làm,
dịch thuật hoặc làm ở hộp đêm, anh Tôn, mong anh nương tay.”
Tôn Văn
Tấn ngẩn người, không ngờ Đường Du lại nói như vậy, gã ngồi xuống, châm một
điếu thuốc. Đường Du đã hiểu lầm, trong lòng gã vốn đã rối bời, gã biết cái đêm
tình ái ấy luôn canh cánh trong cô. Lần này gã cũng không biết nên nói gì trước
cô gái vừa nhạy cảm vừa hay tự ái này.
Một lát
sau, gã mới cất tiếng: “Số tiền của Diệp Đào Hoa, tôi đã giúp em trả, sau này
em đừng đến nơi đó nữa.”
Đường
Du nhìn chằm chằm vào ly nước,.
Đợi một
lát, Tôn Văn Tấn rút từ trong túi ra một chiếc thẻ tín dụng rồi đẩy nó về phía
Đường Du, nói: “Bệnh tình của bố em, tôi biết, tấm thẻ này, mật mã chính là
ngày sinh nhật của em.”
Đường
Du bỗng ngẩng đầu nhìn Tôn Văn Tấn, ánh mắt cô quá sắc nhọn, Tôn Văn Tấn không
dám nhìn vào đó. Trong đời Đường Du, mẹ đã bỏ rơi cô, bố cũng chẳng đoái hoài
gì, trên bước đường trưởng thành, chưa từng có người nào khiến cô ấm lòng,
không ai quan tâm, cô cho đó là chuyện bình thường, không bao giờ vì thế mà oán
hận họ. Nhưng cô cũng từng khao khát sự ấm áp, cảm giác yên bình bên Lâm Khai,
tình bạn với Tô Nhiêu, sự che chở của Diệp Đào Hoa. Tất cả những điều này đều
đã lần lượt bị dập tắt.Cô đã được dạy rằng, càng “được” nhiều thì cái giá phải
trả càng đắt, một người đàn ông từng trao đổi tình ái với cô vô cớ cho tiền,
rốt cuộc là vì cái gì? Cô sực nhớ đến cái hôm Chu Nhiễm vứt tiền vào mặt gã,
Đường Du không nói gì, cứ nhìn chằm chằm vào gã, trong lòng đau nhói. Cô không
hiểu sao lúc này lại buồn đến thế, tựa như có gì đó đang vò xé trái tim khiến
cổ họng cô nghẹn cứng, khóe mắt cay xè.
Tôn Văn
Tấn không nhìn cô, Đường Du càng thấy chua xót. Một lát sau, cô mỉm cười, “Anh
Tôn, cảm ơn, tôi không cần cái này, số tiền của chị Đào Hoa coi như tôi nợ anh,
tôi sẽ cố trả anh sớm.” Dứt lời cô liền đứng dậy bỏ đi. Trả bằng cách nào? Tôn
Văn Tấn không cho cô đến làm ở hộp đêm, công ty dịch thuật cũng có liên quan
đến gã, cô làm gì để trả nợ đây? Con đường trước mặt đã bị chặn, mười mấy năm
trời chưa từng có khi nào muốn khóc, sao lúc này trong lòng lại khó chịu đến
thế. Cô tự nhủ không sao đâu, chẳng có gì cả, cô không sợ khổ, dù là phải làm
gì đi chăng nữa, dù gian khổ nữa cũng còn hơn nhận tấm thẻ của Tôn Văn Tấn.
Vừa ra
đến cửa, Tôn Văn Tấn liền chạy nhanh đến tóm chặt lấy tay cô. Đường Du không
quay người lại, cô nhìn cánh tay của Tôn Văn Tấn, nghĩ đến cái hôm ở bệnh viện,
gã lại đặt lên tay cô, nhẹ nhàng nói “Nghe anh”, không hiểu sao lúc này nước
mắt cô bỗng trào ra, cô không thích khóc, đặc biệt là lúc này, trước mặt Tôn
Văn Tấn. Cô nhìn bàn tay gã, cố nén tiếng nấc, “Anh Tôn, hôm đó anh nói, chuyện
của chúng ta sẽ không có người thứ ba biết. Giờ anh đã quên lời hứa đó rồi
sao?”
Nước
mắt Đường Du rơi xuống tay Tôn Văn Tấn, cô không ngăn được nên đành để mặc nó
tuôn rơi, lặng lẽ đợi phản ứng của gã. Tôn Văn Tấn ngập ngừng, nhìn những giọt
nước mắt, gã thấy tay mình bỏng rát, vội rĐường Du mở cửa bỏ đi, chẳng hề ngoái
đầu nhìn.