Mình rất buồn. Không dám tưởng tượng
phần đời tiếp theo không còn anh ấy ở bên, nghĩ đến đó mình không muốn sống
nữa.
Chai Lafite 82 rốt cuộc không được mở, Trần Thích qua
chào hỏi Hà Khâm, làm bộ không thấy Đường Du, nhẹ nhàng kéo Hà Thâm đi ngay. Hà
Khâm không nói gì, đành tạm bỏ cuộc. Bàn tay Đường Du túa mồ hôi, giả sử hôm
nay chai rượu đó được mở thật thì cô có uống hay không, e rằng mở ra rồi thì
cậu con trời đó chắc chắn không dễ bỏ qua. Nhưng, lúc nãy Trần Thích có nhận ra
cô?
Rất lâu
sau đó Đường Du không gặp lại những người có liên quan đến Tôn Văn Tấn. Thi
cuối kỳ xong, Đường Du được nghỉ. Người mới của Tô Nhiêu đã đưa cô về nhà,
trước khi về thành phố N, Lâm Khai đến nhà trọ mời cô cùng anh về quê đón Tết.
Với Lâm Khai, nhiều lúc Đường Du không biết nên cư xử thế nào. Lúc thường, chỉ
cần nói vài câu với người ngoài là anh đỏ mặt tía tai, còn cô đã nói rất nhiều
lần rằng quan hệ giữa hai người đã chấm dứt, nhưng cho dù đã dùng mọi lý lẽ lẫn
thể hiện thái độ cứng rắn, Lâm Khai cũng chỉ im lặng, sau đó vẫn cứ đến Loạn
thế giai nhân để được nhìn thấy cô.
Hôm từ
chối Lâm Khai, mãi đến tận hai giờ đêm Đường Du mới dịch xong bài, trước khi đi
ngủ cô đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, bất chợt thấy Lâm Khai đang ngồi hút thuốc
dưới gốc cây ngân hạnh. Không ngờ anh còn biết hút thuốc, dưới gốc cây, tàn
thuốc đen đen lờ mờ, trong lòng Đường Du hết sức ân hận. Cô biết mình không hề
yêu Lâm Khai, nhưng không nghĩ tình cảm của anh lại sâu nặng thế. Cô thầm hạ
quyết tâm, dự định học kỳ sau sẽ chuyển vào ký túc xá ở hoặc tranh thù tìm công
việc dịch thuật sau đó không làm ở hộp đêm Loạn thế giai nhân nữa.
Trước
Tết mấy hôm, Đường Du chẳng biết đi đâu nên một mình dạo phố. Hồi trước, cô ở
nội trú trong trường hạng sang, mỗi khi Tết đến, các bạn học đều được người nhà
đón về, chỉ có cô một mình ở lại đón Tết. Có thầy cô giáo thương cảm mời về
nhà, song cô từ chối. Cô thà đơn độc một mình còn hơn nhận chút tình cảm bố thí
của người khác. Thế nhưng đêm ba mươi, ngay cả người đầu bếp trong căn tin cũng
nghỉ, cô đành mua mì ăn liền rồi dùng nồi cơm điện nấu. Không ngờ, những năm
tháng như thế cô cũng chịu đựng được, lúc ấy không biết cô mới mấy tuổi?
Nghĩ
đến đây, Đường Du bật cười, cảm thấy mình đang oán hận, nhưng có gì đáng hận
đâu, chẳng phải cô đều đã vượt qua được đấy thôi? Cô đã trưởng thành, sau này
nhất định sẽ không buồn vì phải đoán Tết đơn độc nữa, từ nhỏ cô đã chỉ có một
mình, vậy có gì phải buồn?
Nghĩ
thế, cô bỗng thấy hào hứng, liền cầm ví ra siêu thị mua đồ. Những ngày Tết,
siêu thị thật náo nhiệt, Đường Du đẩy xe, nhìn từng dãy hàng hóa lung linh ngập
mắt mà không biết nên mua gì. Vừa đến dãy hàng tươi sống, chợt nghe thấy có tiếng
người gọi. Ngoảnh lại nhìn, thì ra là Lý Văn. Qua bên đó mới biết một đám chị
em trong hộp đêm Loạn thế giai nhân đều có mặt ở đây, ai cũng đẩy những chiếc
xe chất đầy rau, quả, thịt và cả trái cây khô nữa.
Lý Văn
nói : “Mấy người bọn mình định đón Tết chung, đang mua đồ chuẩn bị cho bữa tất
niên.” Dứt lời liền nhìn vào chiếc x đẩy của Đường Du, “Cậu vẫn chưa mua được
gì à?”
“Mình
cũng đang mua đồ chuẩn bị đón tất niên đây, nhưng đi một vòng rồi mà chả biết
mua gì.” Đường Du cười chữa thẹn.
“Hay
đón Tết cùng bọn mình đi.”
Mấy chị
em này đều là người ngoại tỉnh, không về nhà được nên tập hợp lại cùng nhau đón
Tết. Mua chút rau quả, thịt và cả rượu nữa là thành một mâm cơm thịnh soạn đón
giao thừa, Lý Văn đã mấy năm ăn Tết ở thành phố B như thế rồi. Mọi người thấy
Đường Du một mình, cũng đoán cô không có nơi về, chẳng ai hỏi vì sao, tất cả
đều nhao nhao mời cô.
Là chỗ
thân quen, Đường Du hiểu rõ tính cách của họ, dù thích buôn chuyện nhưng họ đều
rất tốt bụng nên cô đồng ý. Cả nhóm góp tiền lại mua đồ, lương họ không cao,
hơn nữa còn trẻ nên ham chơi, thích làm đẹp, trong túi chả lúc nào có nhiều
tiền, vì thế cũng không dám chọn mua đồ đắt. Trước khi rời siêu thị, Đường Du
một mình đi chọn mua một ít hoa quả loại hơi đắt và một con gà.
Tất cả
kéo nhau về nhà trọ của một người trong nhóm làm cơm tất niên, mấy cô người Tứ
Xuyên bắt tay vào làm lẩu, mấy cô vùng Đông Bắc làm món sủi cảo. Đường Du không
biết làm món gì nên vừa nhặt rau vừa nghe các chị em kể chuyện nhà. Mọi người
vui vẻ nấu nướng rồi vừa ăn vừa xem chương trình liên hoan Chào xuân, vui vẻ
nâng ly chúc tương lai tốt đẹp, tất cả đều rất vui. Cuối cùng, sau khi đã cơm
no rượu say, bụng ai nấy đều căng tròn, cả đám nằm bất động trên sàn. Đường Du
nghĩ cũng không còn sớm nữa, toan ngồi dậy thì bị Lý Văn kéo lại, “Về làm gì,
ngủ lại đây luôn đi.”
“Đúng
đấy, đừng về nữa, bên ngoài lạnh chết đi được, mọi người ngủ thôi.”
Sàn nhà
lót bằng những tấm thảm xốp mềm hình vuông, không có đệm, nhưng bên trên có
trải chiếu, lại lót thêm chăn, nằm lên thấy êm êm, dễ chịu mà ấm áp, Đường Du
nghĩ đến cái lạnh bên ngoài nên cũng không muốn động đậy.
Một cô
ôm thêm mấy cái chăn đến, ném bộp xuống. Có người hỏi: “Sao chị có nhiều chăn
thế?”
“Chị
chả sợ gì, chỉ sợ lạnh. Lúc rời nhà, mẹ chị bảo, một mình ở bên ngoài, dù chịu
tủi thế nào cũng không được để bị lạnh, bị đói, bởi vậy chị đã mua rất nhiều
chăn.”
“Tốt
quá, có nhiều chăn thế này, hôm nay Tiểu Du đừng về nữa, ở lại ngủ luôn đi.” Lý
Văn vừa ngáp vừa nói, giọng có vẻ đã buồn ngủ lắm rồi.
Vậy là
cô đồng ý ngủ lại, cả phòng la liệt chăn, sáu cô gái ngủ trên sàn. Đây là đêm
ấm áp nhất của Đường Du kể từ khi cô đến thành phố B này.
Học kỳ
mới bắt đầu, Đường Du lại tìm được một công việc. Có một khu nhà gần trường
muốn cho trẻ học tiếng Pháp, mời Đường Du đến dạy phát âm và Pháp ngữ cơ bản,
mỗi tuần dạy hai buổi chiều, sáu mươi tệ một buổi. Đầu học kỳ, Đường Du nhận
được lương liền đi đóng học phí mà cô đã nợ. Nghĩ đến công việc ở hộp đêm Loạn
thế giai nhân, cô có phần lưỡng lự, thấm thía nỗi khổ khi tài chính hạn hẹp ít
tiền. Giờ không được chu cấp nữa, tiền đối với cô là quan trọng nhất.
Lúc này
Lý Văn đã thăng chức lên làm quản lý, thay phó giám đốc đã bị đuổi việc trước
đây, trợ giúp chị Đào Hoa quản lý nhân viên phục vụ. Lý Văn vốn sở hữu tinh
thần quần chúng, lại có lòng thường xót “dân tình” nên chức vụ mới ở hộp đêm
tương đối thuận lợi.
Mấy hôm
sau, Đường Du lại gặp Lâm Khai, anh giờ không chỉ hút thuốc mà còn uống cả
rượu. Lúc đầu mấy cô tiếp viên thấy anh cũng đẹp trai liền đến bắt chuyện nhưng
bị Lâm Khai thờ ơ, sau đó lại biết giữa anh và Đường Du có vướng mắc nên không
bén mảng nữa. Chẳng ai dạy Lâm Khai hút thuốc, uống rượu nhưng anh có vẻ rất
thành thạo, trông anh suy sụp, chán chường, khuôn mặt không còn vẻ sáng sủa như
trước, nhân viên phục vụ còn nói nhìn vẻ phiền muộn của Lâm Khai, người khác
cũng thấy não nề. Lý Văn từng trách Đường Du, nói, cô đã biến một anh chàng đẹp
trai ngày nào giờ bị giày vò đến nỗi không ra người ra ngợm nữa.
Đường
Du cười, trong lòng khổ sở lắm. Lâm Khai, Lâm Khai, sao cô không còn nghĩ sẽ
sống cùng anh đến đầu bạc răng long, sinh một đứa con, có một mái nhà, cùng dạy
con cái, sẽ nói với con rằng có rất nhiều người yêu quý nó, nuôi dạy để nó trở
thành người lương thiện, khỏe mạnh, tự tin và có tương lai tốt đẹp. Giấc mộng
đó của cô và Lâm Khai giờ không thực hiện được nữa rồi, e rằng cả cuộc đời này
cô cũng không sao quên được giây phút mình rời khỏi tay Tôn Văn Tấn đêm đó, dù
sau này cuộc sống có mỹ mãn, thì cũng khó lòng quên cho được.
Lâm
Khai, Lâm Khai, anh đang giày vò ai đây?
Để
chuẩn bị cho kỳ thi chuyên ngành cấp bốn vào tháng Năm, mọi người đều ra sức ôn
luyện, Đường Du không có thời gian quan tâm nhiều đến Lâm Khai nữa. Cô không
thể cho anh biết chuyện đêm đó, vì không nỡ nhẫn tâm nên cứ kéo dài. Ngày ngày
đi học, ôn tập, đi làm, quầng mắt cô thâm lại, sắc mặt nhợt nhạt.
Tan ca
về nhà, Đường Du đã mệt đến nỗi chẳng muốn tắm rửa nhưng trên người toàn mùi
thuốc lá. Vừa lấy quần áo để đi tắm, đẩy cửa phòng, cô bỗng phát hiện Tô Nhiêu
nằm sóng soài trên nền nhà, bên dưới có vết máu, loang lổ lẫn với nước. Đường
Du hốt hoảng, đầu choáng váng, khó khăn lắm mới dìu được Tô Nhiêu vào sát
tường, cô run rẩy gọi mấy câu. Tô Nhiêu không hề phản ứng gì, nét mặt nhợt
nhạt, nằm bất động. Đường Du không biết làm thế nào, chợt nhớ lại năm chín
tuổi, mẹ cô cũng nằm trên vũng máu, không còn hơi thở như thế này, người Đường
Du bỗng run lên.
Lúc
này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, người đến có vẻ đang rất hốt
hoảng. Đường Du gượng đứng dậy ra mở cửa, đến nơi, tay vừa chạm vào cánh cửa,
chân bỗng nhũn xuống, cô ngã ập xuống. May thay đối phương đã kịp đỡ, dìu cô
lên. Đường Du đứng lên mới phát hiện người trước mặt chính là Tôn Văn Tấn.
Tôn Văn
Tấn cuống cuồng hỏi, “Tô Nhiêu đâu, cô ấy ở đâu?”
Đường
Du vội đưa Tôn Văn Tấn đến phòng tắm, vừa thấy máu, đầu cô lại chóang váng,
đứng không vững, đành phải dựa vào tường, từ khi mẹ tự sát, cô bị dị ứng với
máu.
Tôn Văn
Tấn rất bình tĩnh, gã nghe tiếng thở của Tô Nhiêu, rồi nhanh nhẹn sơ cứu, sau
đó bế cô xuống lầu. Tôn Văn Tấn đi rồi, Đường Du kìm nén cơn buồn nôn và choáng
váng, nhặt chiếc điện thoại lên, trên màn hình là dòng tin nhắn: Nhiêu Nhiêu,
đừng làm chuyện dại dột, anh sẽ đến ngay. Người gửi tin là Tôn Văn Tấn.
Cô định
toan thoát khỏi mục Tin nhắn, bỗng phát hiện trong mục Hòm thư đã gửi có rất
nhiều tin Tô Nhiêu gửi Tôn Văn Tấn. Hình như mỗi tin nhắn Tô Nhiêu đều cẩn thận
lưu lại. Đường Du không nén được tò mò liền mở ra xem. Cô đ tất cả các tin
nhắn, theo trình tự thời gian, dần dần cũng hiểu được đầu đuôi sự việc.
Tô
Nhiêu: Anh Văn Tấn thương yêu, ngày mai đến trường em nhé, em nhớ anh.
Tôn Văn
Tấn: Nhiêu Nhiêu, xin lỗi em, chúng ta đã chia tay rồi.
Tô
Nhiêu: Không, em không đồng ý.
Tô
Nhiêu: Văn Tấn, anh không được quên em, em rất yêu và nhớ anh.
Tô
Nhiêu: Văn Tấn, anh chẳng phải đã nói là sau khi chia tay, có vấn đề gì vẫn có
thể tìm gặp anh sao? Chẳng phải chính anh nói là chia tay rồi vẫn có thể làm
bạn sao?
Tô
Nhiêu: Lúc trước anh nói, chia tay rồi vẫn sẽ quan tâm đến em, vậy em đang ốm
đây, anh có quan tâm không?
Tô
Nhiêu: Hôm nay lạnh quá, em đã tắm nước lạnh mấy lần, giờ khắp người nóng ran,
em ốm thật rồi. Văn Tấn, anh từng nói nếu em ốm, anh sẽ vẫn quan tâm.
Tô
Nhiêu: Anh không đến, em sẽ đi tắm tiếp, tắm đến khi nào anh đến mới thôi. Anh
từng nói, nếu em ốm, anh sẽ đến thăm, chưa từng có ai quan tâm đến em, chỉ có
anh hứa nếu sau này em ốm hay buồn, anh sẽ ở bênh cạnh. Chính anh đã nói vậy,
sao giờ lại quên?
Tô
Nhiêu: Văn Tấn, anh vẫn không đến sao? Em không muốn tắm nước lạnh nữa, lạnh
quá. Anh có biết cảm giác cứa vào mạch máu thế nào không? Đúng là đau thật,
nhất là khi nước lạnh ngấm vào, đau lắm. Mẹ Tiểu Du trước đây cũng chết do cứa
mạch máu. Nếu anh vẫn không đến, có thể em sẽ không bao giờ gặp được anh nữa.
Tôn Văn
Tấn: Nhiêu Nhiêu, đừng làm chuyện dại dột, anh sẽ đến ngay.
Những
tưởng cuộc sống của Tô Nhiêu đã yên ổn, sao có thể làm chuyện thê thảm thế này.
Đường Du đờ đẫn một lúc rồi cầm điện thoại di động xuống lầu.
Tôn Văn
Tấn đưa Tô Nhiêu vào bệnh viện, cấp cứu cầm máu, khâu vết thương, bác sĩ truyền
máu cho Tô Nhiêu nói nếu đến muộn một chút, chắc chắn sẽ không cứu được. Dù
tính mạng của Tô Nhiêu đã tạm qua cơn nguy hiểm nhưng do mất quá nhiều máu, cơ
thể rất yếu, vẫn còn hôn mê.
Lúc này
Tôn Văn Tấn đang ngồi trên chiếc ghế dài, bệnh viện cấm hút thuốc nên miệng gã
ngậm một điếu nhưng không châm lửa, không biết gã đang nhìn về đâu, ánh mắt sâu
thẳm, sắc mặt vô hồn.
Đường
Du không thể hiểu con người này, mỗi lần gặp gã đều khác nhau. Lần đầu tiên bên
bể bơi, đó là bộ mặt của kẻ vô lại, khinh đời; sau này ở hộp đêm Loạn thế giai
nhân, dù chỉ là hai nhân viên phục vụ, gã vẫn rất lịch sự mời vào thang máy
trước, khiến trái tim Lý Văn cứ rộn ràng.
Lý Văn
nói, nhiều lúc trông Tôn Văn Tấn rất khinh đời, có lúc lại thấy gã vừa cô đơn
vừa sầu muộn khiến người ta không khỏi xót xa, nhưng cứ hễ nói chuyện với người
khác là gã liền trở lại ngay dáng vẻ bất cần đời.
Đối với
phụ nữ, gã rất có bài bản, lúc trêu đùa, có thể khiến nhân viên trong hộp đêm
ngượng chín mặt, tim đập loạn xạ, đích thị là một công tử trăng hoa chính hiệu.
Nhưng hôm đối diện với “trái quýt” mà Trần Thích dẫn đến, gã lại cẩn thận giữ
đúng bổn phận, chừng mực, khi Trần Thích trêu đùa, gã cũng ngượng ngùng đỏ mặt;
với Chu Nhiễm, nghe nói là bị cô ta phản bội nhưng gã vẫn tận tình tận nghĩa.
Lý Văn
nói, dáng điệu hút thuốc của gã vừa cô đơn, vừa trống trải, chị Đào Hoa thì
suốt ngày u uất vì gã. Rốt cuộc gã là người thế nào?
Đường
Du từng rất hận Tôn Văn Tấn, nếu không phải do gã, cô và Lâm Khai giờ đâu đến
nông nỗi này? Nhưng nghĩ cho kỹ, cô hiểu rằng dù không có đêm đó, quan hệ giữa
cô và Lâm Khai cũng sẽ chẳng có kết quả. Cái đêm Tôn Văn Tấn đưa cô về, khi
trong xe vang lên ca khúc Tình duyên một đời, mặt
gã hơi đỏ. Có thể thấy, dù Tôn Văn Tấn luôn tỏ ra khinh đời nhưng trong sâu
thẳm con người này lại không phải vậy. Lý Văn nói nhìn vào ánh mắt của gã, có
cảm giác như thể cuộc sống này chỉ mang lại toàn nỗi thương đau nên gã phải giả
bộ để che đậy vết thương lòng chằng chịt.
Đường
Du không hiểu tại sao Tôn Văn Tấn lại chọn cô. Nhưng giờ đây cô không muốn nghĩ
đến điều đó, bản thân cô cũng không cảm nhận, không ý được rằng những thành
kiến về gã đàn ông này đang phai nhạt dần trong tâm trí mình.
Lúc
này, Tôn Văn Tấn lên tiếng: “Muộn quá rồi, cô về trước đi.”
Đường
Du ngoảnh mặt lại nhìn gã.
Gã lẩn
tránh ánh mắt cô, nói, “Tôi ở đây được rồi, có cần gọi người đưa cô về không?”
Đường
Du nhìn vào phòng bệnh, nói: “Không cần đâu, tôi không yên
tâm.”
Tôn Văn
Tấn gật gật đầu.
Không
khí tạm lắng xuống, hai người gượng gạo ngồi trên ghế.
Người
bạn thân nhất của cô tự sát vì người đàn ông này, cô và gã lại từng qua đêm
thân mật với nhau. Giờ ngồi cạnh nhau, cô không khỏi nhớ lại rất nhiều chuyện.
Tôn Văn Tấn cũng hơi luống cuống, gã đứng lên nói đi ra ngoài hút thuốc.
Hôm đó
gã ở cả đêm trong căn phòng được phép hút thuốc. Trời sáng, Tô Nhiêu tỉnh dậy,
Đường Du đi gọi Tôn Văn Tấn, không ngờ gã nói: “Cô ấy không sao là tốt rồi, tôi
không gặp đâu.”
“Sao
lại không gặp, giờ cô ấy…”
Gã đứng
lên, chiếc gạt tàn bên cạnh đẩy đầu mẩu thuốc lá, gã dập thuốc, ngắt lời Đường
Du, “Đừng nói với Tô Nhiêu là tôi đến.”
Tôn Văn
Tấn đi rồi, cô mới sực nhớ, vội đuổi theo, “Anh Tôn, xin hỏi, hôm đó anh có
nhìn thấy một chiếc lắc tay? Một chiếc lắc quý phi, hình bầu dục, màu ngọc
bích.”
Đường
Du nhìn gã, hình như gã đã hiểu ra hôm đó là hôm nào. Mặt Đường Du nóng ran,
Tôn Văn Tấn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô. Cô càng lúng túng hơn, Tôn Văn Tấn
nói: “Không thấy.” Dứt lời liền quay người bước đi.
ong suốt một thời gian dài, Đường
Du không hiểu tại sao Tôn Văn Tấn lại cư xử như vậy, sau này nghĩ, Tô Nhiêu giờ
ra nông nỗi này, nếu cho cô ấy biết gã hôm đó có đến thì sẽ thế nào. E rằng nếu
nói ra, tình cảm Tô Nhiêu dành cho gã lại biến đổi theo hướng cực đoan.
Sau khi
được cứu sống, Tô Nhiêu tuyệt đối không nhắc đến Tôn Văn Tấn. Chỉ tiếc cho
khuôn mặt cô, kết quả phục hồi ban đầu tương đối ổn. Nhưng vết mổ vừa khép
miệng lại khiến phần dưới mắt xuất hiện vết lõm lớn, vành mắt sưng lên, khuôn
mặt trở nên cứng nhắc, trông giống như con quái vật. Việc phẫu thuật thẩm mỹ
khiến nhiều người tưởng rằng sẽ có được đôi mắt to, chiếc cằm thanh mảnh, sống
mũi cao, sẽ trở nên đẹp hơn trước đây, nhưng có ai biết được, thực ra những cái
đó đâu có thích hợp với bản thân mình. Đường Du thở dài nhìn Tô Nhiêu.
Y tá
mang đồ ăn sáng đến, Tô Nhiêu nhìn vào khẩu phần ăn, nước mắt bỗng trào ra.
Lúc này
Đường Du mới dè dặt hỏi, “Nhiêu Nhiêu, sao cậu ngốc thế?”
Nước
mắt Tô Nhiêu rơi xuống mỗi lúc một mau. Cô nói, “Tiểu Du, mình không muốn sống
nữa, tưởng sẽ quên được anh ấy, tưởng có bạn trai mới rồi sẽ quên được, nhưng
mình không sao quên nổi. Tối qua, chợt nghĩ mình và anh ấy sau này không thể
nào ở bên nhau nữa, mình rất buồn. Không dám tưởng tượng phần đời tiếp theo
không còn anh ấy ở bên, nghĩ đến đó mình không muốn sống nữa.”
“Trước
đây mình từng nói với cậu mình thích anh ấy vì anh ấy đẹp trai, và rất tốt với
mình, nhưng, Tiểu Du à, thực ra không phải thế. Anh ấy tốt với mình, nói những
điều khiến mình vui, dành cho mình sự quan tâm, yêu thương mà trước đây mình
chưa bao giờ được nhận. Lúc đầu mình không hiểu vì sao anh ấy lại tốt như thế,
nhưng mình biết anh ấy không yêu mình, thậm chí mình không được phép khuấy động
một phần tâm hồn anh. Trước mặt mọi người anh luôn tỏ ra khinh đời, lúc vui có
thể bỡn cợt với mọi cô gái, nhưng khi chỉ có một mình, anh lại không nói dù chỉ
một câu. Tuy thế mình vẫn muốn ở bên anh ấy, lặng lẽ bên cạnh thôi cũng được,
như thế, anh ấy sẽ không cô đơn. Mình biết anh ấy thích những cô gái xinh đẹp,
đàn ông nào chẳng như vậy, nên mình đã xin bố tiền đi phẫu thuật thẩm mỹ, chỉ
cần anh đồng ý cho mình ở bên. Tiểu Du, mình chưa từng yêu ai như thế, mình chỉ
yêu anh ấy, anh ấy có yêu mình hay không cũng chẳng sao. Nhưng cơ hội tuột mất
rồi, mình không thiết sống nữa.”
Đường
Du ôm chặt lấy bạn, nhẹ nhàng an ủi, “Nhiêu Nhiêu, đừng nên như thế, cậu phải
nghĩ đến mẹ mình chứ, bác chỉ có mỗi mình cậu.”
Tô
Nhiêu vẫn nức nở, nước mắt giàn giụa, vừa khóc vừa gật đầu nói: “Ừ, mình biết,
mình biết rồi.”
Tô
Nhiêu không ăn nổi đồ ăn của bệnh viện, khó khăn lắm mới dỗ được cô nghỉ một
lát, tranh thủ lúc bạn ngủ, Đường Du quyết định về nhà lấy ít quần áo. Trên
đường về, cô ghé qua siêu thị mua con gà về hầm, vội vã thu dọn đồ, rồi đến
trường xin phép nghỉ học, sau đó mới mang canh gà đến bệnh viện. Đến phòng bệnh
của Tô Nhiêu, cô thấy bên ngoài có hai người mặc com lê đen, trông như vệ sĩ.
Đường Du đi đến cửa, mấy người đó thấy cô cầm trên tay chiếc bình giữ nhiệt và
túi du lịch nên không ngăn cô, mà bé sang một bên để cô vào.
Vừa mở
cửa ra thì nghe thấy tiếng Tô Nhiêu đang khóc, một người đàn ông mặc com lê đen
đang ôm lấy cô, vỗ về. Có lẽ tiếng mở cửa khiến Tô Nhiêu giật mình, cô vội vùng
ra khỏi lòng người đó, lau lau khóe mắt, nói: “Tiểu Du, cậu đến rồi à?”
“Mình
mang cho cậu ít quần áo, đồ dùng cá nhân, có cả canh…” Chưa nói hết câu, cô
sững người, đôi mắt mở to kinh ngạc nhìn người đàn ông.
Tô
Nhiêu thút thít, giọng vẫn rất yếu, “Tiểu Du, cảm ơn cậu, đây là bố mình. Bố,
đây là bạn học ở trọ cùng con, tên là Đường Du.”
Người
đàn ông cũng thoáng sững sờ khi thấy Đường Du, nhưng phản ứng lại rất nhanh.
Ông ta mỉm cười, gật đầu, “Đường Du, chào cháu, Nhiêu Nhiêu làm phiền cháu
rồi.” Ngữ khí vừa nhân hậu, hòa nhã, vừa đứng đắn, là lời chào hỏi thân mật
chuẩn mực nhất của bậc cha chú nói với con cháu, khiến người ta không dám tin
rằng đây chính là Tô Bất Dị, kẻ có ánh mắt và lời nói sàm sỡ trong căn biệt thự
của Tôn Văn Tấn hôm nào.
Sau khi
đặt đồ xuống, Đường Du không nói gì thêm, Tô Nhiêu chẳng phát hiện ra điều gì
bất thường. Cô nói với Đường Du rằng bố cô, đến thành phố B họp, đúng lúc cô
xảy ra chuyện. Đường Du biết rất ít về bố của Tô Nhiêu. Cả hai đều không thích
nói về chuyện gia đình, chỉ thoáng có cảm giác rằng Tô Nhiêu luôn canh cánh
trong lòng và rất oán hận chuyện bố cô bỏ rơi mẹ con cô năm đó. Đường Du không
thể ngờ rằng có một ngày Tô Nhiêu lại thân mật với ông ta đến v. Nghe nói, bố
Tô Nhiêu sau khi lấy con một cán bộ to vẫn chỉ làm chức quèn, sao lại có thể là
Tô Bất Dị, kẻ thét ra lửa của thành phố N?
Đường
Du vốn định xin nghỉ học để ở bệnh viện suốt đêm chăm sóc Tô Nhiêu, nhưng đối
diện với Tô Bất Dị trong phòng bệnh, cô không sao bình tĩnh được, ruột gan cứ
rối bời, khó khăn lắm mời tìm được cơ hội nói với Tô Nhiêu là cô phải đi làm
thêm, rồi vội vã rời bệnh viện.
Cô nhớ
lại lúc ở phòng bệnh, mặc dù Tô Bất Dị giả bộ hỏi han như chưa hề quen biết,
nhưng Đường Du vẫn thấy chột dạ, cảm giác trong mỗi ánh mắt và ý nghĩa lời nói
của lão ta đều vô cùng khả nghi.
Bố của
Tô Nhiêu chính là Tô Bất Dị sao?
Đến hộp
đêm, Đường Du chẳng thể nào tập trung vào công việc, liên tục mang nhầm rượu và
làm đổ mấy đĩa trái cây. Lý Văn phải nhắc nhở cô, “Hôm nay cậu sao thế, nếu làm
vỡ đồ nữa, mình không bao che cho cậu được đâu, hay về nghỉ trước đi, mình giúp
cậu.”
Lý Văn
phụ trách bộ phận, đã lâu không làm việc phục vụ. Trong lòng Đường Du vừa hoang
mang, vừa rối bời nên đành nhờ Lý Văn thế ca, còn cô ngồi suy nghĩ trên chiếc
ghế cạnh quầy bar.
Lát sau
Lý Văn cùng một nhân viên phục vụ khác đi từ bên trong đi ra, người kia nói:
“Lý Văn này, cậu có nhận thấy là cái người đàn ông mà chị Đào Hoa thích dạo này
rất thường xuyên lui tới đây không, dạo trước, một năm anh ta chỉ đến mấy lần.”
Lý Văn
nghĩ một lát rồi nói: “Có lẽ đúng thật, từ mùa đông năm ngoái, số lần anh ta
đến đây nhiều hơn. Nghe chị Đào Hoa nói công ty bất động sản ở thành phố N của
anh ta đã chuyển rồi, giờ muốn khai thác thị trường trong thành phố B.”
Bắt đầu
từ năm ngoái, Đường Du đã nghe mấy lần nghe nhắc Tôn Văn Tấn trong hộp đêm Loạn
thế giai nhân, thường thì nếu tránh được, cô đều lẩn tránh. Lý Văn thì ngược
lại, lâu rồi không làm công việc phục vụ, lần này vừa thế ca cô đã may mắn gặp
được Tôn Văn Tấn. Nhưng Đường Du giờ không còn tâm trí nghĩ đến việc đó, sáng
sớm nay vừa mới gặp anh ta, lòng dạ còn đang rối bời, cô liền chuyển sang đại
sảnh.
Lâm
Khai đang ở trong đại sảnh, anh ngồi đó lặng lẽ hút thuốc.
Có lẽ
bị vụ tự sát của Tô Nhiêu ảnh hưởng, trông thấy Lâm Khai, tâm trạng Đường Du
bỗng sầu muộn hơn. Cô từng tự nhủ, mình chia tay với Lâm Khai chẳng phải vì đã
không còn trong trắng, cũng chẳng phải vì thái độ của bố mẹ anh. Trong lòng cô
hiểu rõ, với con người của Lâm Khai, với cách chăm sóc, yêu thương anh dành cho
cô trước đây, tương lai họ không hẳn là không có hạnh phúc. Hơn nữa, nếu cô
thành vợ anh, ông bà Lâm có thể sẽ vẫn đối tốt với cô, như trước đây.
Nhưng
với người như cô, ngần ấy năm nay chỉ có một mình, hơn mười năm tự mình bươn
chải, tự đối diện với bão táp cuộc đời, cô đã chuẩn bị sẵn cho mình một ý chí
kiên cường. Không bạn bè cũng chẳng sao, không người thân cũng chẳng can hệ gì,
không người quan tâm cũng mặc kệ, cô chưa từng cầu xin ai. Cha cô không gửi
tiền vào thẻ tín dụng, cắt đứt tình phụ tử thì cô làm phục vụ trong hộp đêm
kiếm tiền; Lâm Khai xảy ra chuyện, cô thà tìm Tô Bất Dị làm vật hy sinh chứ
chưa từng nghĩ sẽ tìm cha cô, nhờ giúp đỡ, lúc nào cô cũng quyết đoán như thế.
Bao nhiêu năm nay, do chỉ có một mình nên cô nhạy cảm, cẩn trọng trong việc tự
bảo vệ mình.
Lâm
Khai tốt với cô, cô sẵn lòng báo đáp, nhưng chuyện hiến thân cứu anh khiến lòng
cô đã có vết rạn, trong tiềm thức, Lâm Khai không thể tạo cho cô cảm giác an
toàn, không thể khiến cô tin cậy được nữa. Thêm vào đó, phản ứng của ông bà Lâm
càng làm cô sợ, nhỡ sau này giữa anh và cô xảy ra chuyện, chắc chắn họ sẽ đứng
về phía anh. Người khác đối xử không tốt cũng không sao, cô có thể cảnh giác từ
xa, chỉ sợ lại bị chính người gần gũi nhất làm tổn thương, lúc ấy, một mình cô
sao có thể tự vệ? Bởi vậy cần phải ngăn chặn trước tất cả mầm mống có thể gây
ra sự tổn thương, nên cô luôn sống một cách cẩn trọng, mẫn cảm, cực đoan, bất
an.
Cô từng
rất tin tưởng Lâm Khai, thậm chí từng nghĩ sẽ cùng anh sống đến đầu bạc răng
long, nhưng cô và anh không thể quay lại với nhau nữa rồi.
Cô đang
nghĩ làm thế nào để nói chuyện với Lâm khai, bỗng từ cửa vọng lại tiếng của
tổng giám đốc, “Ôi, Hà công tử, lần trước nghe nói anh từ Mỹ về, sao chưa kịp
gặp mặt đã mất tăm thế, cứ tưởng anh lại sang Mỹ rồi.”
Hà Khâm
rầu rĩừng nhắc nữa, vừa từ Mỹ về lại bị ông bố đưa sang Nhật. Mới vừa về đến
nơi, đang bực mình đây.”
Đường
Du vẫn nhớ tay Hà Khâm, lần trước đang gay cấn thì được Trần Thích giải vây,
sau rồi không gặp lại anh ta nữa, thì ra là đi Nhật. Nghe thấy giọng tổng giám
đốc vồn vã, trong lòng Đường Du cũng hiểu. Kinh doanh hộp đêm này rất vất vả,
hằng đêm, chỉ cần có khách quen đến là tổng giác đốc phải chủ động đến tận
phòng uống rượu cùng, cứ từ phòng này lại sang phòng khác, ân cần hầu hạ. Đường
Du không muốn gây phiền phức, quay người toan đi. Nhưng con mắt tinh tường của
Hà Khâm đã sớm nhận ra cô, món nợ lần trước vẫn sờ sờ trước mắt, gã ta vội tiến
nhanh tới cản cô lại, “Ồ, cô Đường, lại gặp nhau rồi.”
Loạn
thế giai nhân được coi là hộp đêm có tiếng ở thành phố B, các thiếu gia lắm
tiền đến đây cũng không phải là ít. Thiếu gia thường đều được gắn mác du học
nước ngoài về, dù chẳng có phong độ, nhưng cũng vẫn làm bộ làm tịch, ít nhất
vẫn giữ phép lịch sự tối thiểu. Những kẻ thô lỗ, ngang ngược như Hà Khâm chỉ là
thiểu số.
Thấy Hà
Khâm ép Đường Du uống rượu, bộ dạng như quyết không buôn tha nếu chưa đạt được
mục đích, tổng giám đốc cũng không dám can thiệp.
Đường
Du đang chán nản, toan nhận rượu uống, bỗng Hà Khâm “ớ” lên một tiếng. Cô ngẩng
đầu nhìn, Hà Khâm đang đau đớn ôm trán, mặt mũi nhăn nhó, máu chảy xuống nhuộm
đỏ một mảng trên vai áo sơ mi trắng, dưới chân là những mảnh chai bia vỡ. Hắn
tức tối nhìn người đang đứng bên Đường Du, là Lâm Khai, trên tay anh vẫn đang
cầm đoạn cổ chai vỡ.
Mắt Lâm
Khai đỏ ngầu, ngùn ngụt men say, hôm nay anh đã uống rất nhiều.
Tổng
giám đốc đứng bên cạnh, tròn mắt kinh hãi.
Có cô
phục vụ nào đó đã nhanh nhẹn đi báo ngay cho Lý Văn, Lý Văn biết quan hệ giữa
Lâm Khai và Đường Du hơn bất kì ai, chỉ không ngờ chàng Lâm Khai sầu muộn đó
lại có thể đập vỡ đầu Hà Khâm. Xem chừng không trông mong dược gì ở tổng giám
đốc, cô vội chạy đi tìm chị Đào Hoa.
Không
biết chị Đào Hoa đang nói chuyện với ai mà đóng kín cửa phòng. Lý Văn gọi to,
“Chị Đào Hoa, chị Đào Hoa, ra đây một lát.”
Diệp
Đào Hoa mở cửa, thoáng không vui, “Sao, có chuyện gì mà hốt hoảng thế?”
“Chị
Đào Hoa, Đường Du xảy ra chuyện rồi, cậu Lâm Khai…” Lý Văn không biết chị Đào
Hoa đang nói chuyện với ai, có thể nhận ra chị đang không hài lòng nhưng chuyện
kia còn quan trọng hơn nên cô không để tâm nhiều mà vội kể sơ qua sự việc.
Nghe
nhắc đến Hà Khâm, Diệp Đào Hoa chau mày, “Cậu kia là gì của Đường Du, chẳng
phải họ đã chia tay sao?”
Trước
đây để tránh phiền phức nên Đường Du nói giữa cô và Lâm Khai không còn quan hệ
gì, tuy nhiên, việc này chỉ Lý Văn biết rõ. Chuyện của hai người có liên quan
đến Tôn Văn Tấn nên Đường Du không thể tâm sự cùng Tô Nhiêu, mà cô lại không có
bạn bè nào khác, may mà ở Loạn thế giai nhân này có Lý Văn là tương đối thân,
Lý Văn lại thích buôn chuyện, thành ra biết không ít những vướng mắc tình cảm
giữa Đường Du và Lâm Khai.
Đường
Du tin tưởng Lý Văn vì mặc dù thích buôn chuyện, nhưng đối với những người thân
thiết, cô rất tốt bụng và biết cảm thông. Sau khi biết chuyện của Đường Du, cô
không bao giờ hé lộ điều gì, ngược lại còn tiếc cho mối tình của họ.
Lý Văn
kể lại chuyện của Đường Du và Lâm Khai cho chị Đào Hoa nghe, ngoài những gì
liên quan đến Tôn Văn Tấn mà cô không rõ ra, những chuyện khác cô đều kể hết.
Cô hiểu rõ thân thế Hà Khâm, người bình thường đâu dám đắc tội, nhưng chị Đào
Hoa vốn là người nghĩa khí, không như tổng giám đốc. Chị xuất thân phong trần,
nên dễ đồng cảm với những cô gái gặp nạn. Chị Đào Hoa quen biết nhiều, có thể
nói được vài câu trước mặt Hà Khâm, nếu chị đồng ý giúp đỡ, chắc sẽ ổn.
Lý Văn
nói: “Chị Đào Hoa, Đường Du làm việc trong hộp đêm này đã lâu, em tin chị cũng
hiểu đôi chút về cô ấy. Với người khác, Đường Du luôn lạnh nhạt, không có bố
mẹ, bạn bè cũng chẳng nhiều, nhưng thực ra cô ấy luôn khao khát được quan tâm.
Anh chàng đó rất yêu Đường Du, sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi mà không chăm
chỉ làm nghiên cứu, chỉ vì Đường Du nên ngày nào cũng đến hộp đêm uống đến say
mềm, không thiết gì tiền đồ nữa. Một người an phận như anh ta đã vì Đường Du mà
giết người, giờ lại vì cô ấy mà đánh Hà Khâm. Cô ấy rất đau đớn trong lòng
nhưng không nói ra được. Chị Đào Hoa, hãy giúp Đường Du, bình thường d nhạt,
bất cần nhưng với cô ấy, anh ta rất quan trọng, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, chắc
chắn cô ấy sẽ rất buồn.”
Trước
mắt chị Đào Hoa hiện lên hình ảnh Lâm Khai, trước đây có nghe nói về chuyện của
Đường Du nên chị cũng mấy lần để ý anh chàng này. Ban đầu trông có vẻ chỉnh tề
đứng đắn, nhưng dần dần đã trở nên phóng túng ở Loạn thế giai nhân, ngày nào
cũng lếch thếch, tiều tụy, ánh mắt nhìn Đường Du như muốn vỡ vụn ra. Chị Đào
Hoa trầm ngâm, đoạn nói: “Em chờ một chút, chị đang có bạn bên trong.”
Chị Đào
Hoa toan bước vào, thì một người từ phía trong đi ra, đó là Tôn Văn Tấn. Lường
được Tôn Văn Tấn đã nghe hết những gì Lý Văn nói, nên chị không né tránh nữa mà
nói luôn: “Văn Tấn, chuyện Chu Nhiễm em nhất định giúp anh giải quyết, giờ nhân
viên xảy ra chuyện, em qua xử lý một chút, anh cứ về phòng trước đi.”
Tôn Văn
Tấn gật gật đầu.
Khi
Diệp Đào Hoa đến đại sảnh, Lâm Khai đang bị mấy gã thanh niên ấn người xuống,
mặt gí sát xuống sàn. Hà Khâm cũng chẳng vội băng bó vết thương, máu đầy đầu và
mặt. Hắn đạp chân vào mặt Lâm Khai làm nhục cho hả giận. Lúc này, Đường Du đang
cầu xin, lời lẽ ngọt ngào, uống rượu đều vô tác dụng. Hà Khâm bình thường ỷ thế
có người ông lắm mưu nhiều kế và người bố giàu có nên luôn coi trời bằng vung,
gặp phải chuyện thế này, hắn đâu dễ bỏ qua.
Diệp
Đào Hoa thấy Đường Du tóc tai rũ rượi, nước mắt đầm đìa, chỉ thiếu nước quỳ
xuống cầu xin. Trong lòng cũng lấy làm bất nhẫn, bình thường đã quen với Đường
Du lạnh lùng, ôn hòa, đâu biết cô cũng có lúc thế này. Vậy là chị vội qua rốt
rít, nhận lỗi, giúp Hà Khâm lau máu trên mặt.
Hà Khâm
hất tay Diệp Đào Hoa ra, chẳng thèm để mắt đến chị ta, nhấc chân ra, nói với
mấy thanh niên vạm vỡ: “Lôi nó lên.”
Lâm
Khai đã bị dần cho một trận, lúc Hà Khâm kêu người lôi dậy, chân còn đứng không
vững. Hà Khâm nói với Diệp Đào Hoa: “Đào Hoa, đây là địa bàn của chị nên tôi nể
mặt, đem nó ra ngoài xử lý.”
Nếu ra
khỏi Loạn thế giai nhân, không biết cậu con trời này sẽ hành hạ Lâm Khai thế
nào, Diệp Đào Hoa cuống lên, Đường Du không dám khóc nữa, vội đứng lên ay Hà
Khâm. Hắn nghiêng đầu nhìn cô, Diệp Đào Hoa nhét vào tay Đường Du chiếc khăn
mùi soa, sau đó bấm vào eo rồi nâng tay cô lên ra hiệu lau vết máu trên mặt Hà
Khâm.
Chị Đào
Hoa đứng bên luôn miệng khuyên giải, Đường Du vừa lo lắng vừa sợ hãi, tay cô
run lẩy bẩy. Hà Khâm quan sát khuôn mặt nửa cúi của cô từ trên cao, có thể thấy
rõ hàng mi cô liên tục chớp chớp, lệ trong suốt còn vương, sống mũi thẳng tắp,
thon nhỏ, đôi môi xinh xắn, hồng tươi, chiếc ằm nhọn nhọn, nước da trắng ngần.
Trái tim Hà Khâm thoáng run động, hắn tóm lấy tay cô, nói: “Nó không đi cũng
được nhưng em phải đi cùng anh.”
Đường
Du ngẩng đầu sợ hãi nhìn Hà Khâm, hắn nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt lộ rõ ý đồ,
bộ dạng có vẻ hung hăn lắm.
Diệp
Đào Hoa biết rằng đây chính là sự thỏa hiệp cuối cùng của đối phương, do vậy,
cũng không tiện nói gì, chỉ biết đợi Đường Du trả lời. Có lúc, người bươn chải
ngoài đời cũng không thể theo ý mình, chị ta cũng không thể làm gì được.
Trong
tích tắc, Đường Du khóc như mưa, giọng cô lắp bắp như thể có gì đó mắc trong cổ
họng. Giọng cô khe khẽ: “Được, chỉ cần anh tha cho anh ấy.” Nhưng toàn thân cô
đã run lên vì sợ hãi.
Diệp
Đào Hoa nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay kia của cô như muốn nói: “Yên tâm, cứ đi đi,
chị nhất định sẽ chăm sóc Lâm Khai.”
Hà Khâm
hất đầu ra hiệu, mấy gã thanh niên đang giữ Lâm Khai liền buông tay, không biết
từ đâu xuất hiện một người bảo vệ tiến lại đỡ anh. Đường Du nhìn Lâm Khai, lau
nước mắt rồi cùng Hà Khâm rời hộp đêm.
Vừa ra
đến cửa, cánh tay Đường Du bị một người đàn ông kéo lại, Hà Khâm chau mày quay
đầu lại thì thấy Trần Thích và Tôn Văn Tấn.
Tôn Văn
Tấn kéo Đường Du vào lòng, một tay ôm lấy eo cô. Hà Khâm chau mày, kìm chế
không phản ứng lại. Trần Thích khẽ cười, “Anh Hà, đừng giận, hôm nay nể mặt bọn
tôi đi.”
Hà Khâm
trừng mắt lên, không nói gì, Trần Thích lại cười, “Lần sau giới thiệu cho cậu
một em trẻ trung, xinh đẹp, coi như hôm nay chúng tôi thất lễ, hôm khác đền tội
sau
Hà Khâm
nhếch mép, nhìn Tôn Văn Tấn cười nhạt, “Cô ta chỉ là người phục vụ trong hộp
đêm này thôi mà, anh cũng có hứng thế à?”
Tôn Văn
Tấn vẫn không lên tiếng, Trần Thích liền tiếp lời: “Anh Hà, hãy nhìn kỹ cô ta
đi.”
Hà Khâm
liếc nhìn một cái, không nói gì. Trần Thích kéo hắn sang một bên nói vài câu,
không biết nói những gì. Hắn ngoảnh đầu nhìn Đường du, rồi lại nhìn Tôn Văn
Tấn, gã vẫn đang ôm eo Đường Du. Hà Khâm cũng chỉ biết tự nhận mình đen đủi,
tức giận bỏ đi.
Trần
Thích nói với theo phía sau: “Hà Khâm, anh đang bị thương, hay để tôi lái xe
đưa đi viện?”
Hà Khâm
lạnh lùng đáp, “Không cần.”
Hà Khâm
ra khỏi cửa, mấy thanh niên sau lưng hắn cũng ra theo. Trần Thích đến kiểm tra
vết thương của Lâm Khai, Đường Du cũng vô cùng hoảng hốt, vội ngồi bên Lâm
Khai, Trần Thích liếc nhìn nét mặt Đường Du rồi lại nhìn Tôn Văn Tấn, không nói
năng gì.
Sắc mặt
Diệp Đào Hoa cũng biến đổi liên tục, không ngờ Tôn Văn Tấn lại ra tay. Ánh mắt
của Hà Khâm nhìn Tôn Văn Tấn trước lúc bỏ đi khiến tim chị ta thắt lại. Lòng
chị rối bời, nặng nề, dường như đã thấy điềm chẳng lành. Chị nhìn Đường Du rồi
lại nhìn Tôn Văn Tấn. Mặc dù trong họ vẫn bình thường nhưng vẫn có gì đó khiến
chị không yên, chị nắm chặt chiếc khăn mùi soa trong tay.
Trần
Thích vén áo Lâm Khai lên, thở dài, “Tên Hà Khâm hung hăng thật.”
Nhìn
những vết tím bầm trên người Lâm Khai, nước mắt Đường Du lại trào ra. Vết
thương khắp người, đau ê ẩm nhưng đầu óc anh vẫn tỉnh táo. Anh nắm tay Đường
Du, muốn nói mà không sao thốt ra lời. Đôi mắt thường ngày trong veo như nước,
giờ đã bị sưng tím híp tịt lại. Thấy Đường Du khóc nức nở, bao lời muốn nói đều
tắc ở cổ họng, ngứa ngáy, khó chịu, cuối cùng chỉ biết thẫn thờ nhìn Đường Du
rơi nước mắt.
Đường
Du đau lòng lắm, Lâm Khai trước đây nho nhã, lịch sự chứ đâu thê thảm thế này.
Cô lấy tay anh. Trần Thích đang kiểm tra vết thương của Lâm Khai, trông thấy
thế, cánh tay sững lại nhìn Đường Du rồi bất giác ngoảnh đầu tìm Tôn Văn Tấn,
nhưng gã đã rời khỏi đó tự bao giờ.