Mưa rồi!
Tôi ngồi trên chiếc xe lăn,nhìn từng hạt,từng hạt mưa phùn lả lướt trên tay tôi.Liếc nhìn bầu trời u ám,tôi nghĩ,liệu có phải ông trời đang thương hại tôi?Người phái những cơn mưa đến,liệu có phải là để làm dịu đi nỗi đau của tôi?
Một trận gió thu vờn qua.Nhẹ nhàng,nhưng lạnh lẽo.Tôi rùng mình.Cái cơ thể yếu ớt này,không chống đỡ được nữa sao?
Một chiếc áo khoác xám màu được đặt lên vai tôi, tâm trạng của tôi,u ám như nó vậy.Lời nói nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi,rõ mồn một,không phải giọng của anh...
-Cô chủ,người ra ngoài,sao lại không mặc thêm áo?Lỡ bị cảm thì thế nào?-Bàn tay thô to muốn đặt lên vai tôi,nhưng chốc lại dừng lại,giữ một khoảng cách xa lạ.
Tôi cười yếu ớt,quay đầu nhìn người vừa mới đến-cũng là người về sĩ đi theo tôi từ nhỏ,Cảnh Thiên
-Tôi chỉ là tò mò,cái thân thể này của tôi,còn có thể tàn tạ đến mức nào chứ?-Đúng vậy,chỉ là như thế mà thôi...
Cảnh Thiên nhìn tôi đầy thương xót và bất đắc dĩ,nhưng anh ta vẫn không lên tiếng.Anh ấy hiểu,lớn lên rồi,chúng tôi cũng có những khoảng cách nhất định.Làm sao mà có thể thân thiết,quàng vai bá cổ nhau như hồi nhỏ?
Bầu không khí có chút gượng gạo.
Cuối cùng,tôi lên tiếng cắt đứt sự ngượng ngùng giữa hai chúng tôi:
-Cảnh Thiên,bệnh của dì Miên anh đỡ chưa?-Dì Miên,cũng là mẹ của Cảnh Thiên.Hồi nhỏ,bà ấy là quản gia của nhà tôi.Mất mẹ từ nhỏ,tôi lại thiếu thốn tình thân,tôi càng trầm lặng,bình thường,cũng chẳng muốn nói một câu.Chỉ có mỗi Cảnh Thiên,anh trai tôi và anh ấy là bạn,chịu chơi cùng với tôi.Dì Miên,là người mà tôi coi như mẹ ruột...
Cảnh Thiên nghe tôi nói,cũng dường như hiểu ý tôi.Anh ấy giơ tay lên gãi gãi đầu một cách ngượng ngùng:
-Bệnh của gia mẫu đã đỡ rồi,cảm ơn tiểu thư quan tâm.Người vẫn nên quan tâm đến thân thể và sức khỏe đi ạ!-Cảnh Thiên vẫn không quên đề nghị với tôi về vấn đề sức khỏe.
Tôi cười nhạt:
-Thế thì tốt! -Cảnh Thiên,lòng tốt của anh tôi xin nhận,nhưng tôi…liệu còn gắng gượng được bao lâu nữa?Một kẻ chỉ còn sống được nửa năm như tôi đây,có gì đáng để anh lo lắng?
Ngập ngừng một lúc,Cảnh Thiên hỏi:
-Tiểu thư,người có muốn đi vào không ạ?Không thì mưa to mất,nó không có lợi cho sức khỏe của người!- Sức khỏe sao?Nó đã tàn tạ từ lâu rồi.Không tốt hay tốt,cũng như vậy thôi!
Trong lòng nghĩ vậy,trên mặt tôi vẫn không có biểu hiện nào hết,làm theo lời Cảnh Thiên,tôi chậm rãi lăn bánh xe đi vào.
Bàn tay của Cảnh Thiên dường như muốn đẩy xe giúp tôi.Tôi quay đầu,đẩy bàn tay ấy ra:
-Tôi chưa yêu ớt đến nỗi cái gì cũng không làm được!-Ít nhất,tôi muốn mình có thể làm được việc gì đó.Chứ không phải nằm ì ra trên giường,chờ đợi sự bất lực xâm chiếm,chờ đợi thần Chết đến đón mình.
Anh ấy nghe lời tôi,bỏ tay ra.
Về đến phòng,tôi liền nhìn thấy anh hai đang mang vẻ mặt lạnh lẽo đứng trước giường bệnh.Tôi lờ mờ đoán ra được,nhưng tôi chỉ cười nhạt,hứng chịu sự phẫn nộ của anh hai.Anh nhìn thấy tôi về,liền đi về hướng tôi:
-Trần Kiểu Ân,cái này của em,gọi là sống tốt hả?-Thật ra,tôi không nói dối,thế này,đối với tôi rất tốt.Nhưng có lẽ đối với anh hai,có lẽ nó không tốt chút nào.
Tôi không phản bác lời anh nói:
-Đừng cho ba biết.Ba già rồi,có lẽ sẽ không chịu nổi.
Anh hai nghe tôi nói,càng tức giận,quát lên:
-Trần Kiều Ân,bây giờ là lúc nào mà em còn lo cho ba hả?Trước đám cưới,cậu ta đã hứa như thế nào,cậu ta hứa sẽ chăm sóc em thật tốt!Nhưng em nhìn lại bộ dạng mình bây giờ đi!Tốt,tốt chỗ nào hả?Em có thể không cần thể diện,nhưng Trần gia chúng ta cần!-Hình như,anh ấy thật sự nổi giận rồi
Tôi khuyên anh ấy:
-Không sao,anh.Bình tĩnh đã,bình tĩnh đã!Anh ấy không chăm sóc,em sẽ tự chăm sóc bản thân mình.Đảm bảo 3 tháng sau,anh sẽ thấy em rạng ngời xuất hiện!-Bây giờ mà không khuyên anh ấy,không biết anh ấy sẽ nổi điên thành cái dạng nào nữa!
Anh tôi dịu cơn tức đi,liền đau lòng xoa đầu tôi:
-Ân Ân,tại sao lại thành thế này chứ,em là con gái,em phải bảo dưỡng mình thật tốt!Em xem,nhìn em bây giờ…Thế làm sao anh hoàn thành lời hứa với bá mẫu đây?-Người mẹ đã mất của tôi,cũng là mẹ kế của anh hai,trước khi ra đi đã từng nhờ vả anh ấy nhất định phải chăm sóc tôi.
Tôi gật đầu.Trước khi ra đi,tôi túm lấy vạt áo anh hai:
-Anh,tha cho anh ấy!-Tôi biết rằng,với cái tính của anh hai,có lẽ sẽ không dễ dàng buông tha như vậy.Nhưng tôi vẫn muốn thử.
Anh xoa đầu tôi như hồi còn nhỏ,nhẹ nhàng nói:
-Ân Ân,ngoan,về phòng đi-Với giọng điệu này,chắc là không được rồi.
Tôi ngoan ngoãn đẩy xe lăn về phòng.
Ra khỏi phòng bệnh,anh liền lấy điện thoại ra,qua cánh cửa để hờ,tôi nghe thấy :
-Gọi Lục Hạo Minh đến cho tôi!-Sau đó,anh ấy còn nói gì đó nữa,nhưng tôi không nghe rõ