Tình Yêu Đến Từ Kiếp Trước

Chương 2: Chương 2: Cơn Ác Mộng Đến Từ Quá Khứ




Ở trong một căn phòng nhỏ, mập mờ ánh đèn điện, có hai người đang đưa mình vào giấc ngủ mê say. Người đàn ông nằm trên chiếc giường mềm mại, còn cậu trai trẻ thì tựa mình trên chiếc bàn học. Trời đêm càng lúc càng giá lạnh. Bỗng dưng, người đàn ông ngồi bật dậy, cơ thể đau nhói, anh ta nhìn xung quanh. Mọi thứ thật xa lạ.

***​

Đêm tối ấy, trong giấc mơ tôi thấy.

Cảnh gia đình tôi chín năm trước...

Buổi tối âm u. Cũng như thường khi, cha tôi nhậu say về, chân đi không vững. Vừa bước chân vào đến nhà, cha xô cửa thật mạnh.

Rầm... rầm...

Lớn tiếng quát làm cho hai chị em tôi đang ngủ trong phòng giật mình.

- Vợ con gì đâu hết cả rồi, ta vừa đi làm về sao không có ai ra đón. Có cái nhà cửa nào mà như thế này chứ.

Mẹ bước đến cạnh cha dịu dàng hỏi:

- Anh vừa về đấy à, hai con đợi anh lâu quá nên đã vào phòng ngủ trước rồi. Để em dìu anh vào phòng nha.

Mẹ vừa chạm vào tay cha, cha tức giận xô mẹ ngã xuống sàn làm rơi bình bông xuống, vang lên một tiếng động lớn. Tôi giật mình tĩnh giấc gọi chị hai.

- Chị hai ơi, chị hai...

Chị hai ngơ ngác mở mắt ra nhìn tôi vẻ còn say ngủ.

- Có chuyện gì vậy, trời chưa sáng mà.

- Thức nhanh đi, cha nhậu say về đánh mẹ nữa kìa hai ơi.

Tôi òa khóc to.

- Cha là người xấu, em ghét cha. Tại sao lúc nào cha với mẹ cũng cãi nhau như thế chứ, mẹ có lỗi gì đâu sao cha cứ đánh mẹ hoài như thế.

Chị hai ngồi dậy ôm chặt tôi, lấy áo lau khô mi mắt.

- Nín đi, hai thương út nhiều, nín đi.

- Hức... hức... mình ra xem mẹ nha hai, chắc mẹ đau lắm.

Hai suy nghĩ một hồi lâu.

- Ừm, mình xuống xem nào, chị cũng đang lo cho mẹ.

Mẹ từ từ đứng dậy.

- Anh ơi, anh đã say thật rồi, em sẽ đưa anh vào phòng.

- Tôi không có say, tôi đang rất tỉnh. - Cha quát.

- Vâng, anh không có say. Đã khuya rồi anh nên vào phòng ngủ đi.

- Con đàn bà đê tiện, cô không có tư cách không có quyền gì để nói chuyện và bảo tôi làm việc gì cả. Khuya thì kệ nó, giờ tôi không muốn ngủ, tôi muốn thức đó rồi sao. Tôi muốn làm gì kệ tôi, cô không có cái quyền gì trong căn nhà này cả.

- Tại sao anh lại nói thế chứ... tại sao em lại không có quyền gì. Em là vợ anh, là mẹ của các con.

Cha khinh thường mẹ.

- Ha ha... cô nói chuyện buồn cười quá. Cô xem tôi là chồng thật à, còn tôi thì chỉ xem cô như một món đồ chơi chút giận. Khi chán thì vứt, chứ tôi không có chút tình cảm nào với cô cả.

Mẹ tức giận tát vào mặt cha trong lòng ngậm ngùi cay đắng. Đây là cái tát đầu tiên mà mẹ tát cha từ khi đám cưới đến giờ.

- Anh không yêu tôi thì sao lại cưới tôi về chứ.

Cha lại đẩy mẹ té ngã.

- Ai mà thèm cưới cô chứ. Tôi thực chất không muốn cưới cô, chỉ là do gia đình tôi ép buộc. Tôi không yêu cô, trước khi lấy cô, tôi đã cùng sống chung với người yêu của mình một thời gian dài và đã có hai đứa con trai, giờ chúng đã lớn hết rồi, đứa lớn hai mươi mốt tuổi, đứa nhỏ mười chín tuổi. Cuối cùng chính là cô đã phá hoại gia đình của người khác.

- Điều đó thì em thật sự không biết. Nhưng chúng ta đã có với nhau hai đứa con rồi, tại sao anh vẫn đối sử với đối với em như vậy.

- Có hai đứa thì sao chứ. Tôi không cần cô, nếu muốn thì cô có thể đi. Tôi sẽ cho cô ra đi trong yên ổn và cho cô một số tiền, cô có thể để hai đứa con lại cho tôi nuôi. Giờ cô đã được tự do.

Mẹ cố gắng đứng dậy.

- Tiền sao... nếu vậy chẳng khác nào anh đang hạ nhục lòng tự trọng của em chứ.

- Hạ nhục cô rồi sao, chẳng phải lúc trước gia đình cô cũng vì tiền mới gả cô cho tôi.

- Anh đừng nói thế. Không phải gia đình em vì tiền mới gả em cho anh, mà là tự cha mẹ anh đã đến nhà cầu hôn em cho anh.

Cha tát vào mặt mẹ ngã xuống sàn.

- Con đàn bà đê tiện cô có quyền để nói những lời đó với tôi sao.

Tôi và chị sợ hãi chạy xuống ôm chặt mẹ.

- Mẹ ơi, mẹ có sao không?

Mẹ mỉm cười, trên mặt mẹ đã in dấu bàn tay cha, miệng tuôn dòng máu đỏ.

- Mẹ không sao cả, các con ngoan nha.

Cha quát to:

- Hai đứa tránh xa cô ta ra, giờ cô ta không phải là mẹ của hai đứa nữa. Cô ta chỉ là một con đàn bà vì tiền tài danh lợi.

Hai chị em tôi sợ hãi cứ ôm chặt mẹ. Mẹ hôn lên má hai chị em tôi nói:

- Hai con ngoan nha, nghe theo lời ông ấy đi con. Ngoan nha, mẹ thương nhiều, hai con đi đi.

Hai chị em tôi nhìn cha rồi từ từ đi lên lầu, co rúm lại trên cầu thang nhìn xuống.

- Cô là một người phụ nữ xấu xa, đã phá nát hạnh phúc gia đình của tôi.

- Tôi không có phá nát gia đình của ai cả. Người mà phá nát nó chính là anh, tại sao trước kho cưới tôi anh không nói rõ cho gia đình anh biết. Để giờ tất cả lại để lên đầu cho tôi.

- Cô đừng có biện minh cho những việc làm sai trái của mình nữa. Tại cô, tất cả điều tại cô. Năm tôi học cấp 3 là học sinh lớp 12, chúng tôi đã yêu nhau, tình yêu say đắm ngọt ngào, ngày ngày cùng vui trong hạnh phúc. Những ngày êm ấp đó đã trôi qua, cho đến khi cô xuất hiện, như cơn sóng dữ dội đã ập đến trên biển cả. Gia đình của tôi và cô rất thân với nhau, họ đã tự ý quyết định hôn sự của tôi và cô, ép buộc tôi phải lấy cô.

- Nhưng đó là do lỗi của bọn họ, đâu có liên quan gì đến tôi. Tôi đã cố sống với anh bao năm nay như vầy là đủ rồi.

- Thích thì đi đi. Hãy đi khỏi căn nhà này mau đi, nơi đây sẽ hạnh phúc biết mấy khi không có sự xuất hiện của một con đàn bà đê tiện như cô.

Cha vào phòng mở tủ lấy ra một túi tiền to vứt vào mặt mẹ.

- Số tiền này chắc cũng đủ cho cô sống suốt đời. Hãy biến mất khỏi cái gia đình này ngay bây giờ.

Mẹ rưng rưng nước mắt.

- Thôi đủ rồi, mọi chuyện sẽ kết thúc ngay bây giờ. Đừng có khinh thường người khác với những đồng tiền đó. Tôi không phải là hạng người tham tiền như anh nói đâu. Tôi sẽ đi, ngoài đồ của mình tôi không lấy thêm thứ gì trong cái gia đình ghê tởm này. Hãy dành câu nói tham tiền ấy cho anh đi. Sống chung với một con người ích kỷ như anh chỉ thêm đau khổ thôi.Từng dòng nước mắt rưng rưng mẹ chạy nhanh về phòng mang vali nước ra đi. Mẹ đã ra đi thật rồi, nỡ bỏ lại hai chúng tôi sao. Tội cho mẹ đã chịu đựng mười mấy năm nay sống bên cha vì chị em tôi. Mẹ ơi, mẹ thật cao cả, đã từ bỏ hạnh phúc của mình vì chúng con.Vừa bước chân ra đến cửa, mẹ ngoảnh đầu lại nhìn hai chị em chúng tôi, sót thương rồi bước đi tiếp. Hai chị em không muốn xa mẹ, cùng chạy ra ôm chân mẹ nức nở.- Mẹ ơi, đừng bỏ chúng con. Chúng con sẽ ngoan, sẽ nghe theo lời mẹ. Chúng con yêu mẹ, đừng bỏ chúng con.Tim đau nhói, mẹ ôm chặt hai đứa con thơ dại.- Thật sự mẹ không muốn rời xa các con. Nhưng giờ mẹ không thể chịu đựng ông ấy được nữa. Hãy sống với ông ấy, khi nào rảnh mẹ sẽ về với các con. Thảo, nghe mẹ dặn này... con đã đủ lớn để có thể chăm sóc cho em. Hãy mạnh mẽ lên, các con phải cố gắng mà sống khi không có mẹ.- Mẹ, con xin mẹ. Đừng bỏ chúng con.- Hai con nghe mẹ này. Mẹ đã vì hai con chịu đựng ông ấy mười mấy năm nay. Giờ các con đã lớn, mẹ có thể yên tâm ra đi. Từ lúc ông ấy cưới ta về đến bây giờ. Ngày nào mẹ cũng ở trong đau khổ, mẹ không biết được hạnh phúc gia đình là gì, ông ấy thường nhậu say về đánh đập mẹ. Giờ mẹ đã có cơ hội để tìm một cuộc sống mới, các con hãy nghĩ cho mẹ. Mẹ không thể sống chung với một con người ích kỷ chỉ vì tiền như ông ấy được.Chữ “TIỀN“...

Mẹ bước chân ra đi mà lòng nghẹn ngào thương sót, tôi cố chạy theo nhưng không kịp.Bỗng dưng, tất cả mọi thứ trước mắt đều biến mất trong màng đêm u tối, vang vọng bên tai tôi bây giờ là tiếng nói của Trinh.”Điều mà tôi cần không phải là tình yêu, mà tôi cần thật nhiều tiền, anh có thể cho tôi không... cuộc sống của tôi là khi tôi cảm nhận được một nơi giàu sang, chỉ có tiền và tiền... tiền là trên hết, tiền là tất cả... ha ha ha...”'Đầu đau nhói, tôi bịt tai lại hét.- A a a a a... Tôi không muốn nghe, đừng nói nữa tôi hận mấy người, tôi hận những đồng tiền đó...

Sáng hôm sau...Ánh bình minh ngã vàng soi qua cửa sổ. Bầy chim cất tiếng hót líu lo chào nắng sớm, từng giọt sương long lanh vẫn còn động trên những chiếc là vàng rơi rụng. Khí trời mùa đông đã bắt đầu se lạnh, từng cơn gió thổi lá vàng bay tiếng lao xao.Tôi giật mình tỉnh dậy, từng dòng nước mắt vẫn trào tuôn, ôm lồng ngực trái tim đau nhói. Chân bước nhẹ nhàng, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cơn gió se lạnh cả tâm can. Tôi hít một hơi thật sâu, thả tất cả những nổi đau bay đi khắp thế gian, hòa hồn mình vào thiên nhiên đầy thơ mộng. Nhớ đến giấc mơ buồn đêm qua. Cảnh ngày xưa. Mẹ ơi con yêu mẹ, mẹ đã đau khổ vì con suốt bao nhiêu năm vì chúng con và cuối cùng mẹ cũng được yên nghỉ ra đi. Gia đình tan vỡ, mẹ đã mất trong tai nạn giao thông, kết thúc cho một cuộc đời nghiệt ngã. Giờ bao nỗi đau đã tan thành mây khói, cho đến giây phút cuối cùng trong cuộc đời, mẹ vẫn yêu con. Sau khi mẹ mất, cha cảm thấy rất hối hận, sự thương tiếc càng nhiều sinh bệnh. Cơn bệnh càng lúc càng trầm trọng và cha cũng đã đi theo mẹ. Hơi thở cuối cùng cha dồn lên lời nói: “Hãy chôn ta cạnh mộ mẹ con.”, sự đánh đập, căm ghét bao nhiêu năm giờ chỉ còn một nắm mồ chôn nơi xa thẩm.***​Nhìn sang chiếc giường thấy lạnh trơn, anh ta đã đi đâu rồi. Tôi mở cửa chạy ra phòng thấy anh ấy đang ngồi ngoài phòng khách, có vẻ đã khỏe hơn ngày hôm qua rất nhiều. Anh ta nhìn tôi mỉm cười một cách đầy thương cảm.

- Chào nhóc, cảm ơn nhóc đã cứu mạng anh.Tôi lạnh nhạt.- Không có gì, lúc nhỏ mẹ tôi có dạy làm người phải biết giúp đỡ lẫn nhau, vì trong cuộc sống mỗi con người ai cũng từng có lúc thất bại, nhưng cần phải vượt qua bản thân để đứng lên thì sẽ tìm được một con đường hạnh phúc.Anh ấy cứ nhìn chầm tôi mãi.

- Đêm qua, hình như nhóc đã gặp phải một cơn ác mộng. Tôi thấy nhóc hay gọi đến mẹ, chị hai và Trinh. Nhóc còn khóc rất nhiều.- Thôi giờ anh đã khỏe, anh nên về nhà mình đi.- Hì, nhóc đã cứu mạng anh mà anh chưa đền đáp điều gì thì làm sao mà đi được.- Vậy anh muốn đền đáp tôi ra sao?- Anh cho nhóc tiền nha.

Tôi tức giận.- Tiền, tiền sao. Tại sao chuyện gì cũng phải là tiền. Anh thôi đi, đừng bao giờ nhắc đến chữ tiền trước mặt tôi, tôi ghét nó.Anh ta mỉm cười.- Nhóc thật khác với bọn người ngoài kia. Vậy nhóc muốn gì?Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, những bông hoa dại đang vươn mình nở rộ dưới ánh bình minh tươi đẹp đầy sức sống.- Hoa... tôi thích hoa.- Thì ra là nhóc thích hoa à.

- Ừm, hôm qua tôi có ghé sang cửa hàng hoa của anh, anh đã quên tôi rồi sao.

- À, anh nhớ ra rồi, là nhóc đấy à. Hôm qua anh thấy nhóc yêu đời lắm, mà sao hôm nay nhóc như một khối băng thế vậy.

- Thời gian mà, lúc này lúc khác, con người cũng vậy có lúc phải thay đổi.

- Đóa hoa ly hôm qua, nhóc đã tặng cho người yêu chưa.

Lòng thật đau nhói khi nhớ về Trinh.

- Đóa hoa đã tan nát hết rồi, và trái tim, tình yêu của tôi cũng như đóa hoa ấy. Chúng tôi đã chia tay.

- Bởi sao anh thấy nhóc khác xa với ngày hôm qua. Nhóc hãy mạnh mẽ lên, nhóc còn một cuộc đời rất dài. Đừng buồn nữa, chắc tại vì cô nàng không phải là người xứng đáng để nhận được đóa hoa của nhóc, hãy tìm một người khác xứng đáng hơn.Tôi thấy mình và anh ấy nói chuyện thật hợp nhau.- Tại sao hôm qua anh bị đánh thành ra như thế này vậy?

Anh ta ấp úng.

- Anh, anh... anh không giấu nhóc. Anh và cô bạn thân thường đi chơi chung với nhau rất vui vẻ, anh và cô ấy thân thiết đến mức kề vai nhau đi trên đường, không phân biệt giới tính. Cậu bạn trai của cô ấy vì thế nổi ghen nên mới đánh anh, nhưng thật sự tụi anh không có chút tình cảm nào vượt quá giới hạn bạn bè.- Thì ra là vậy.- Nhóc này, hay anh tặng hoa cho nhóc xem như là đền đáp.

- Không cần đâu. Nếu không ngại thì anh cho tôi đến cửa hàng hoa ngắm tùy thích là được.Anh ta tươi cười.- Được, chỉ cần nhóc thích. Cửa hàng hoa luôn mở cửa đón chào vị khách đặc biệt như nhóc. Thôi, tạm biệt nha, cũng đến lúc anh phải về.

Anh ta đứng dậy bước đi. Tôi nhìn theo từ bước chân.

- Tạm biệt, hẹn gặp lại.

Tôi nhìn lên đồng hồ, thì đã 6 giờ rồi. Hôm nay là thứ hai có tiết chào cờ đầu tuần mà giờ còn với bộ mặt ngơ ngác như thế này đứng đây. Tôi bước nhanh đi vệ sinh cơ thể thay bộ đồng phục, rồi mang cặp đến quán “Hoa Xứ” lấy xe gấp gáp chạy đến trường. Ôi, may quá. Vừa vào thì cổng trường đóng lại ngay. Sao tên lớp trưởng này hôm nay lại tệ hại đến thế chứ, đi trễ quá quy định của bản thân. Lòng cứ tưởng cái lớp không có mình thì sẽ như một bãi chiến trường mất. Nhưng không, cô nàng lớp phó - Công Anh đã giữ trật tự lớp giúp tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.