Từ lúc trở về nhà,tú linh cứ ngồi khóc mãi trên bộ ghế sofa,cô nhận thấy mình đã bị bỏ rơi,cô cảm nhận được lời chia tay của hạ quân đã đến rất gần.Anh đã bỏ mặc cô lại một mình và kéo con nhỏ kia đi trước mặt cô mà không màn đến cảm giác hay suy nghĩ của cô.Mới mà đã vậy thì sớm muộn gì anh ta cũng sẽ đá cô như mấy trăm con bồ trước mà thôi,tuy cô cũng từng có rất nhiều mối tình và bạn trai nhưng đối với quân thì thứ tình cảm đó đã hoàn toàn khác.Nó nghiêm túc hơn,cô luôn muốn được ở bên cạnh,quan tâm và chăm sóc anh và có lẽ đó thật sự là tình yêu,cô đã yêu anh thật rồi,nếu một ngày cô không còn có thể nói chuyện với ăn,đi ăn cùng anh thì cô thật sự không biết mình có chịu đựng được không.
-tú linh…con gái yêu của mẹ về rồi à…đi chơi vui không con…ơ…này…con sao vậy…tại sao con lại khóc?..nói đi…đứa nào ăn hiếp con gái của mẹ???
-hix…hix hix…mẹ à…con…con muốn đính hôn?
-sao???...con muốn đính hôn?...mà với ai?
-vâng…con không thể chờ đợi được nữa mẹ à!…nếu con còn chần chừ thì chuyện mất anh ấy sẽ là sớm hoặc muộn thôi!...
-nhưng…nhưng mà là ai mới được chứ?
-quách hạ quân con trai chủ tịch tập đoàn lớn mạnh quách vĩnh thiên,đối tác làm ăn với bố đó…con muốn nhà mình với nhà đó làm thông gia…sẽ có lợi cho cả hai mà phải không mẹ!...
-ừ…nhưng mà không biết bên đó có đồng ý không!...mà vừa rồi con có nói nếu còn chần chừ thì con sẽ mất nó…như vậy nghĩa là sao?...có ai khác trạnh giành với con gái mẹ à?
-đúng vậy…con cũng không biết nó nữa…con vừa ở vũ trường về,bắt gặp anh ấy đi với con nhỏ đó…trông cũng có vẻ là tiểu thư con nhà giàu…
-giàu có gì cái loại đó!...con nhỏ đó nhà nghèo rớt mồng tơi…nó định bám lấy anh hạ quân kiếm chát đó mà…
Tố lan vừa về tới cửa thì nghe được cuộc nói chuyện giữa mẹ và chị gái mình vội cắt ngang bằng một chất giọng khinh khi
-lan...con biết con bé đó hã?...con nói thế nghĩa là sao?
-còn là sao nữa…tức là cái con nhỏ cướp bồ của chị tú linh là con nhà nghèo…mà tiện đây con cũng muốn hỏi mẹ,rõ ràng mẹ là hiệu trưởng học viện genius star…mẹ nắm trong tay mọi quyền lực,quyết định ở học viện đó…vậy tại sao mẹ lại cho cái con nhỏ nghèo hèn,mới nhìn đã gai mắt đó vào học hã???
-con nói rõ hơn xem nào?...nó tên gì?...khóa nào?...
-nó tên Vũ Hoài Băng Như…Nk10-11/K1A1…học cùng lớp với con!
-ha ha haaaa…ra là nó….đúng là oan gia ngõ hẹp mà…
Lý Diệp Chi mẹ của Tú Linh và Tố Lan đồng thời là hiệu trưởng học viện genius star
-mẹ sao vậy?....có chuyện gì sao?
Bà chi tự dưng bậc cười,một điều cười man rợ,chua chát làm Tú Linh thấy hơi sợ chính mẹ của mình và có chút lo lắng
-không có gì?...con bé đó là con gái của một người bạn rất thân với mẹ thời còn đi học…đợt xét hồ sơ cùng điểm thi…mẹ vô tình đọc được hồ sơ của con bé này trong đó có đề tên bố là Vũ Việt Quốc mẹ là Trương Trà My…từ đó mẹ mới biết con bé ấy là con gái của ông bạn mẹ.
-như vậy đồng nghĩa là con không được đụng đến con bé ấy và chấp nhận để mất anh hạ quân sao hã mẹ?...
-thật vô lý…chẵng lẽ chỉ vì nó là con gái của bạn thân mẹ mà để nó cướp đi người yêu của chị tú linh à?...
-haa haaaaaaa…….
Lại là một tràng cười chứa đựng đầy dã tính và bí hiểm khó đoán từ bà lý diệp chi phát ra làm hai đứa con gái phải e dè
-đương nhiên là…không bao giờ có chuyện đó xảy ra…con gái của mẹ phải dành chứ…phải dành chứ…dành bằng mọi cách con rõ chưa…
Cả tú linh và tố lan đều sững sờ khi nghe thấy những câu nói vừa phát ra từ mẹ có vẻ hơi độc địa đến lạnh toát mồ hôi.Mãi một lúc sau tú linh mới mấp máy nên lời
-như…như thế là sao hã mẹ?...
-con yên tâm…đúng là mẹ và bố con bé đó rất thân…thậm chí là thân hơn cả bạn thân…nhưng…chuyện đời mà…không có điều gì là không thể xảy ra…mẹ biết gia đình nó rất nghèo nên mẹ đã cố tình đưa con bé đó vào đây để nó nhận lấy sự khinh miệt của người đời đối với những người nghèo hèn như nó…để rồi nó sẽ phải suy nghĩ lại mà oán hận người đã sinh ra nó…tại sao lại sinh nó ra rồi lại để nó sống trong cảnh nghèo hèn,thấp kém như vậy…ha ha ha..haaaaaa
-tại sao…tại sao mẹ lại làm như vậy?...
-tại sao à…đừng nóng vội…nóng vội sẽ hỏng hết…các con nên nhớ…làm việc gì cũng phải suy nghỉ đắn đo…nóng vội sẽ không đem đến kết quả tốt đâu…sớm muộn rồi ta cũng sẽ cho các con biết hết mọi chuyện thôi.
-tú linh…mẹ cấm con…cấm con không được nhún nhường…không được mềm lòng con rõ chưa…con phải thật độc ác…con phải học tập em gái tố lan của con kìa…muốn làm việc lớn thì phải cứng rắn lên…không nhân từ,không kiêng nễ bất kỳ một ai cả…con rõ chưa!
-dạ!
-từ giờ trở đi…các con phải nghe theo lời của ta…cái gì là của mình thì không bao giờ để người khác cướp mất…bằng mọi cách,mọi thủ đoạn…mẹ sẽ giao cho tụi con 5 tên sát thủ…tố lan…con hãy giúp đỡ chị gái mình…hãy cho mẹ thấy khả năng của các con…làm sao để giữ lấy con mồi một cách gọn gàng và sạch sẽ nhất…các con hiểu rồi chứ!
-vâng ạ!... cảm ơn mẹ!!!....
Đúng là mẹ con với nhau có khác,bà chi nói đến đâu hai đứa con đã hiểu ngay đến đó.tất cả như hứa hẹn một cơn cuồng phong lốc xoáy sẽ kéo đến và cuốn đi một số phận không may mắn nào đó.
Sau buổi tối ở vũ trường về,cả người quân ê ẩm cả liền lên giường đánh luôn một giấc tới sáng.tiếng chuông đồng hồ treo tường reo lên báo hiệu trời sáng,mấy chú chó sủa inh ỏi cả khu biệt thự.khi Quân mới 18 tuổi cậu đã được giọn ra ở riêng trong một khu biệt thư rộng lớn tiện nghi đầy đủ cùng cô giúp việc và bác làm vườn,còn bố mẹ cậu thì sống ở một khu biệt thự khác.hết chó sủa lại đến chuông cửa cứ réo ầm réo ỷ làm cậu khó chịu đến cấu gắt
-làm gì thế chứ…ai mà mới sáng đã phá không cho người ta ngủ gì hết zzzz???...dì 3 ơi dì 3…ra mở cửa kìa…quái lạ…đi đâu rồi không biết…cứ lúc cần là y như rằng chẵng thấy mặt mũi tăm hơi đâu…
Đang bực bội vì sự vắng mặc của người giúp việc,bác làm vườn thì chưa đi làm,chiếc điện thoại trên bàn lại rung mạnh làm quân giật cả mình
-alo…Hạ quân tôi xin nghe!...
-hạ hạ cái đầu cậu ấy…có ra mở cửa cho tôi không hã???...bấm chuông muốn điên luôn mà cứ nằm im trong ấy!!!....
-hã…cậu đang ở trước nhà tớ hã…ờ ờ…ra liền…ra liền đây!!!...đợi xí…hì hì
Quân ngồi dậy lười biến lần mò xỏ đôi dép rồi chạy ngay ra mở cổng
-sao hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế?
-rồng với tôm gì?...rãnh rỗi nên định rũ cậu đi đâu đó thôi!...
Người đó không ai khác chính là thế huy,cậu ấy diện trên mình một bộ véc đen,dày đen và tổng thể đều một màu đen càng làm nổi bậc lêm vẻ đẹp nam tính và lạnh lùng vốn có của cậu
-vậy cậu chờ tớ trong xe chút nhé!!!...tớ thay đồ cái đã…tối qua mệt quá ngủ luôn…hihi
-ừ…nhanh đi!
Quân diện một bộ đồ thun thể thao cùng đôi dày bata vải trông cực phong cách rồi leo lên xe,chiếc mec bắt đầu lăn bánh đến sân bóng rổ.Tuy mỗi người một phong cách hoàn toàn trái ngược nhau nhưng vừa đặt chân xuống trước cửa quán đã thu hút tất thẩy ánh nhìn của mọi người về phía mình.Có lẽ quân và huy đã quá quen với sự quan tâm,chú ý của mọi người dành cho họ nên rất tự nhiên,cả hai bước vào quán hết sức bình thản mà chẵng hề bận tâm gì.
-này huy?
-gì c hó…
-chẵng phải cậu rũ tớ đi chơi à?…
-ờ…phải…rồi sao?
-vậy sao cậu lại mặc đồ thế này?...như vậy khi chơi sẽ bất tiện và không thoải mái đâu!
-à…chuyện đó á?...tớ đang trên đường đến nhà cậu thì nhận được cuộc gọi từ bố…ông ấy bảo có cuộc họp quan trọng vào 7 giờ,nhất định phải có giám đốc tham dự mới được nên tớ tấp đại vô quán ven đường chọn lấy một bộ rồi vội quá nên bỏ quên đồ luôn.
-haaaahaa…hiii hiiiiii…cậu…cậu mà cũng có lúc quên đồ hã…thú vị thật đấy…!!!
-cậu cười gì chứ…cậu xem tôi là thánh à…
-ờ thì…cũng tương tự thế…tôi đã xem cậu là thần tượng của mình đấy!!…ai ngờ đâu người mình tôn thờ như thánh cũng có lúc…haaa haaaa
Quân cười như khiêu khích thế huy làm cậu hơi bực bội nhưng huy vốn là một người kín đáo và rất hiếm khi biểu hiện cảm xúc ra bên ngoài nên dù là bạn thân như quân cũng không biết đâu mà lần.huy cầm lấy quả bóng rỗ xoay mình ném một phát thẳng vào người quân,bình thường có sự chuẩn bị cậu cũng thảm rồi mà lần này lại chưa hề có sự chuẩn bị,quá bóng bay với tốc độ chóng mặt làm quân ngã chõng quèo nhìn hết sức thãm hại
-ui da…cái mông của tôi…cậu…cậu định ám sát tớ à?
-ờ…ai bảo cậu thích nói nhiều…
-được lắm…hoàng thế huy…xem ta đây!!!...
Quân bậc dậy lấy hết sức cong người rồi tung ra cú ném rất chi là uy lực nhưng huy lại có một phản xạ trời phú kết hợp với võ công điêu luyện đã học từ lâu.cậu bay đến chụp ngay quả bóng bằng đôi tay rắn chắc của mình và ném lại ngay
-quách hạ quân…cậu toi rồi…haaa haaaaaa….
Lần này tiến bộ hơn,hay cũng có thể xem là may mắn,quân đã chụp được cú ném của huy và phản công ngay tức thời.trận chiến cứ thế diễn ra,phần thắng luôn luôn thuộc về huy nhưng đôi lúc cậu vẫn bị quân chơi đểu bị ngã mấy lần.cuộc chơi của thế huy và hạ quân luôn luôn khác với những người bình thường.người khác khi chơi bóng rỗ sẽ ném bóng vào rỗ nhưng với huy và quân thì chỉ có nhắm người mà quăn thôi.trên thương trường,cả hai đều là những vị giám đốc tài năng,suất trúng,lạnh lùng và quyết đoán cộng chút tàn nhẫn vô tình nhưng có mấy ai biết rằng những lúc chỉ còn hai cậu đi với nhau thì họ cũng chẵng khác gì là những đứa con nít mới lớn cả.