Hắn chưa bao giờ cảm thấy u ám khó chịu như vậy, mất đi hy vọng, tất cả đều rất khó chấp nhận.
Thân thể cùng tư tưởng từng chút bị cắn nuốt, thật tĩnh mịch, cô độc.
Im lặng.
Xôn xao vừa rồi như chưa từng phát sinh, ngày cùng người kia gặp nhau, ở cùng một chỗ cũng như chưa từng có.
Trước mắt vẫn là bóng tối, hết thảy tựa như bầu trời đêm xẹt qua mộng đẹp.
Hắn rất muốn thuyết phục bản thân như thế, nhưng không khí giăng đầy mùi máu tươi của nam nhân.
Cửa lần nữa mở ra, đã là sáng sớm.
Buổi sáng cuối cùng của hắn.
Mọi người nâng hắn ra khỏi phòng đặt xác. Đợi hắn là quan tài gỗ lim được sơn phết sáng loá.
Quan tài mở, bên trong trống rỗng chờ tử thi đưa vào.
Hắn được đặt xuống, dưới thân là những đoá hoa cùng nhung tơ mềm mại.
Tiếp theo nắp quan tài che khuất tầm mắt mọi người, cũng ngăn cản tia sáng cuối cùng.
Tiếng đinh đóng đinh tại nơi đen tối nghe qua như tiếng sấm.
Kỳ thật không cần đinh, hắn sẽ không đi ra ngoài.
Một đường xóc nảy chạy đến nghĩa trang.
Dừng lại.
Di chuyển.
Buộc dây thừng.
Vững vàng hạ huyệt, chấn động nhỏ khi đặt xuống lòng đất.
Nơi này, là mộ huyệt của hắn.
Xẻng đất đầu tiên rơi trên nắp quan tài, phát ra tiếng vang sàn sạt.
Càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày.
Tiếp theo hắn nghe thấy tiếng vật nặng ngã xuống trên nóc quan tài, tứ chi bị rung động.
Cách nắp quan tài mơ hồ nghe thấy tiếng súng.
Hắn cảm cảm thấy cơ thể của mình bị máu tươi ấp nóng vây quanh.
Trong phút chốc hắn cho rằng khoé mắt có lệ trào ra.
-END-