Hắn không nhớ mình chết đi đã bao lâu, cứ thế bị ngâm trong formalin. Cổ chân bị một sợi dây cao su quấn lấy, ở treo theo một tấm thẻ trắng, phía trên viết số của hắn.
Máu không kịp chảy đã đông lại, nước thuốc ngấm vào da, cho nên thân thể héo rút đó lại nặng nề khác thường. Móc sắt thật lớn đánh vỡ sự tĩnh lặng của mặt nước mà chìm về phía hắn, hình dạng vặn vẹo giống như một con quái vật dữ tợn muốn xé nát cơ thể hắn ra.
Thân thể chậm rãi di động về phía mặt nước, tiếp theo đó làn da đã phơi vào không khí, cũng như y như nước thuốc, lành lạnh.
Cánh tay bị người cầm lấy, cách một lớp bao tay cao su mỏng manh là độ ấm của sự sống, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Chính mình cũng từng có độ ấm như vậy đó. Nhưng vì ngâm trong nước rất lạnh, từ nay về sau mình sẽ luôn luôn bị sự lạnh giá ấy bao lấy.
Rốt cuộc cũng đến phiên hắn.
Hắn biết chuyện gì đang đợi mình. Bị đặt trên bàn thiếc lạnh như băng, y như lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo cắt vào da thịt một cách trắng trợn.
Tiếng bánh xe ma sát tại một nơi vắng vẻ như thế này thật chói tai đến không tưởng. Chở hắn đến chỗ hắn nên đến.
Cửa bị mở ra, xe đẩy tiến vào, sau đó dừng lại. Khăn trắng đắp trên thân thể bị kéo ra.
Đây là một gian phòng rất lớn, hơi lạnh vừa đủ, cửa sổ màu trắng bị bảng hiệu đậu phụ lá (đậu phụ phơi khô nhiều lớp) che mất, một tia nắng mặt trời cũng không lọt vào được.
Căn phòng trống rỗng, nhưng trên bàn lại cắm duy nhất một nhành hoa tươi.
Hoa hồng. Hoa hồng diễm lệ như vậy, tựa như máu tươi trào ra nơi miệng vết thương khi hắn bị bắn trúng.
Lúc này không còn đau nữa. Bởi vì hắn đã chết.
Người đẩy xe đi ra ngoài, một người khác tiến vào, đóng cửa lại. Động tác rất nhẹ nhàng, cứ như sợ rằng sẽ quấy nhiễu giấc ngủ của hắn.
Là một nam nhân mặc áo trắng, trẻ tuổi, cao lớn, đôi mắt xinh đẹp ánh ra tia sáng rực rỡ.
Người đó yên lặng đứng bên thân thể hắn. Hắn đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên. Tuy rằng hắn từng có một thân thể và tinh thần khoẻ đẹp, nhưng formalin ngắm vào đã khiến thân thể hắn héo rút, hơn nữa lại còn biến thành một màu thâm đen ảm đạm.
Không nên nhìn. Hắn đang trần trụi.
Trên làn da đang héo úa dần lại còn có vết thẹo xấu xí.
Không nên nhìn.
Người đó dùng tay chạm vào hai má hắn. Tay không mang găng cao su, cảm xúc ấm áp nơi đầu ngón tay từ hai bên má hắn chậm rãi lan ra.
Hắn sợ hãi mà cảm nhận, lại chờ đợi động tác theo của nam nhân.
Trong tay không có lưỡi dao. Khoé miệng nam nhân đột nhiên nở một nụ cười, bàn tay vừa rời đi lại trở lại trên ngực hắn. Chậm rãi vuốt ve một đường từ ngực đến bắp đùi.
Hắn có chút say mê động tác ôn nhu này. Ít nhất cũng làm cho hắn an tâm hơn so với lưỡi dao sắc bén. Hắn sợ những thứ sắc bén, sợ khoảnh khắc khi ngọn dao dừng lại trên da thịt.
Bàn tay lại trở về nơi ngực, nhẹ nhàng nắm lấy nhũ tiêm, cùng lúc đó đầu lưỡi nam nhân liếm đến bờ môi hắn. Ấm áp mà ẩm ướt.
Đã thật lâu hắn không có làm tình, lần cuối cùng là với một cô “gái bán hoa”, hắn nhớ mang máng cô gái kia có một đầu lưỡi linh hoạt.
Formalin thực nồng, người kia nhắm hai mắt, đầu lưỡi di động đến miệng vết thương trí mạng, cứ lướt nhẹ qua lại trên miệng vết đạn bắn khiến thịt nát bung ra ngoài.
Hai tay nam nhân hướng về áo của chính mình, cúc áo từng cái từng cái bị cởi bỏ, sau đó cả chiếc áo trắng rơi trên mặt đất, lộ ra nửa người trên rắn chắc. Đầu ngực hưng phấn mà dựng đứng, lồng ngực không ngừng phập phồng.
Một bàn tay cầm lấy dương vật không có khả năng cương cứng, tay kia thì dùng sức nhéo đầu ngực của mình, sắc mặt người kia dần trở nên ửng hồng. Đầu lưỡi vẫn như cũ chấp nhất trên miệng vết thương của hắn, hầu kết bởi vì không ngừng nuốt nước miếng mà di chuyển lên xuống.
Hoá ra nam nhân cũng có thể gợi cảm như vậy, đáng tiếc đối tượng là hắn, là một xác chết.