Thời gian chầm chậm trôi qua, hoa nơi đầu giường sắp héo, cùng người kia mỗi ngày đều nhờ vào dương vật giả làm tình, mỗi ngày thông qua chiếc gương lớn nhìn thấy thân thể mình được phun thuốc rồi lại chậm rãi khô ráo. Tất cả đều có tiết tấu của sinh mệnh diễn ra, chỉ có chính hắn, mờ mịt dừng chân ở đây.
Hôm nay người kia đi làm theo thường lệ.
Hắn nằm trên giường đếm đoá hoa trắng vừa nở ngoài cửa sổ, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa sắt bên ngoài bị kéo ra.
Không phải tiếng bước chân quen thuộc của nam nhân.
Tiếp theo cửa phòng bị đẩy ra, một nữ nhân đi vào, nữ nhân khéo léo với khuôn mặt xinh đẹp, tinh xảo.
Đó là một gương mặt quen thuộc.
Trong giây lát hắn tựa hồ nhớ tới cái gì, lại lập tức quên đi.
Chuyện khi còn sống đã quá mơ hồ, chỉ còn những đoạn ký ức ngắn ngủi phức tạp trong đầu.
Hắn cố gắng nhớ lại dựa trên những đoạn ký ức này, nhưng vô ích.
Một căn phòng vào lúc sáng sớm, đầu lưỡi gái bán hoa, cùng với đau đớn bị đạn bắn vào, trừ lần đó ra hắn còn nhớ rõ cái gì?
Thiếu nữ đi đến trước mặt hắn, mắt trừng to không thể nhìn hắn, tiếp theo nước mắt liền trào ra.
Vươn hai tay ôm đầu của hắn, cúi đầu khóc nức nở.
“Ương, vì sao lại như vậy?” Nữ nhân thì thào truy vấn.
Ương là tên của hắn sao?
Hắn cái gì cũng không biết, cũng không cách nào trả lời, cho nên xin đừng hỏi nữa.
Tuy nhiên nước mắt của người con gái kia rơi trên mặt khiến hắn cảm thấy đau lòng khó hiểu.
Ôm lấy vai hắn muốn di chuyển, nhưng đối với nữ giới khối thân thể này vẫn quá nặng.
Cô ấy vội vàng lấy ra di động gọi điện.
“Ta tìm được Ương, hắn thật sự ở nơi này.”
Vì thế rất nhanh liền có người tới.
Bọn họ nắm tứ chi hắn, nâng khỏi giường, đặt vào túi.
Sau đó trước mắt hắn chính là một mảnh tối tăm.
Trong hỗn loạn hắn cảm giác mình bị di chuyển. bị đưa vào ô tô, không biết đưa đến nơi nào.
Hắn muốn phản kháng nhưng vô lực.
Không muốn rời khỏi căn phòng kia, không muốn mất đi cuộc sống cùng với người ấy - nếu như thế kia cũng có thể gọi là cuộc sống.
Cho dù, mối quan hệ này liên quan đến quá khứ của hắn.
Hắn đã chết, quá khứ có ích gì?
Nhưng ô tô lại làm trái ý nguyện của hắn, càng chạy càng xa.
Hắn nằm trên đài lạnh băng.
Không phải bàn giải phẫu, nhưng cũng làm trái tim hắn băng giá.
Có người đỡ lấy đầu hắn, tinh tế trang điểm trên mặt hắn.
Một tầng phấn thật dày đắp trên mặt, hắn hiện tại nhất định khó coi muốn chết.
“Đánh lên ít má hồng, như vậy thoạt nhìn có chút sức sống.”
Vết đạn nơi ngực cũng bị qua loa che lấp, tiếp theo, có người cẩn thận giúp hắn mặc quần áo.
Cài xong chiếc cúc áo cuối cùng, hắn lại bị người nâng lên.
Tại một nơi trống trải cẩn thận buông xuống.
Khăn trắng nhẹ nhàng che đậy ngực hắn.
Thân thể bị hoa tươi vây quanh, chìm sâu trong màu trắng noãn cùng phấn hồng.
Hắn hiểu được.
Đây chính là một lễ tang, mà hắn, là nhân vật chính.