Tình Yêu Giả Dối

Chương 51: Chương 51: Ánh mặt trời




Vân Sơ luôn cảm thấy rằng khi nàng trở lại phòng họp sau giờ nghỉ giải lao, mọi người đều nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ lạ, nàng vẫn duy trì mỉm cười ngồi xuống, gửi tin nhắn cho Giản Du.

Tiểu Sơ Tiểu Sơ tuyệt không nhận thua: Em đã nói là đừng có hôn rồi mà!

Vợ: Đúng là em có nói thế

Vợ: Nhưng khi hôn, rõ ràng là em ôm eo chị, lại còn duỗi đầu lưỡi

Tiểu Sơ Tiểu Sơ tuyệt không nhận thua: Em có sao?

Vợ: Có

Tiểu Sơ Tiểu Sơ tuyệt không nhận thua: Chị bôi nhọ tôi!

Vợ: Em cho chị mới ăn!

Tiểu Sơ Tiểu Sơ tuyệt không nhận thua: Chị đừng nói nữa, chị còn thêm dấu chấm than!

Vợ: Dấu chấm than là để tăng cường mức độ đáng tin cho lời nói của chị.

Tiểu Sơ Tiểu Sơ tuyệt không nhận thua: Chỉ có người chột dạ mới nói chuyện lớn tiếng, sự thật không nằm ở thanh âm lớn hay nhỏ.

Vợ: 【 ảnh chụp màn hình: Chị bôi nhọ tôi! 】

Vợ: Chị không có bôi nhọ em

Tiểu Sơ Tiểu Sơ tuyệt không nhận thua:...... Ăn ngon không

Vân Sơ nói không lại đạo diễn kiêm biên kịch, đành phải lấy ma pháp đánh bại ma pháp, vòng vèo chiến tuyến. Quả nhiên, người bên kia đột nhiên im bặt, Vân Sơ ngẩng đầu, nhìn thấy vành tai Giản Du đỏ bừng.

Nàng lấy tay che khoé môi đang nhếch lên của mình, di động lại rung lên.

Giản Du: Muốn ăn nữa

Vân Sơ:!!!

Đẳng cấp quá cao, nàng chống đỡ không được, giấu đầu lòi đuôi mà ho khan hai tiếng, nhét điện thoại vào trong túi. Vừa vặn bên cạnh có người lén lút dựa đến gần: “Cô Vân.”

Vân Sơ giả vờ trấn định: “Ừ?”

Người nọ: “Cô đang hẹn hò với đạo diễn Giản của chúng tôi có phải hay không?”

Vân Sơ: “!!!”

Sao nhân viên studio của Giản Du lại nhiều chuyện như vậy!

Vân Sơ chần chờ một giây, người nọ lại lập tức nói: “Tôi đã hiểu, tôi đã biết, chúng tôi sẽ giữ bí mật!”

Vân Sơ: “?”

Từ từ! Chúng tôi??? Quan hệ giữa nàng và Giản Du bại lộ nhanh vậy sao! Có phải các người lén lút sau lưng sếp lập group riêng tám chuyện không a a a!

May mắn thay, nửa sau của buổi đọc kịch bản bắt đầu sớm và tình tiết nhỏ này cũng trôi qua như vậy.

Giờ làm việc trôi qua nhanh chóng, đến thời gian tan làm Giản Du tuyên bố hôm nay đến đây thôi, mọi người như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm, vừa thu dọn vừa nhỏ giọng nói về kế hoạch sau giờ làm, đẩy kéo ghế dựa trên sàn phát ra tiếng chói tai.

Nhưng Vân Sơ vẫn ngồi yên tại chỗ, mãi đến khi trong phòng hội nghị chỉ còn lại nàng cùng Giản Du, Giản Du đóng máy tính lại, hỏi: “Không đi sao?”

“Em đang suy nghĩ,“ Vân Sơ xoay bút trong tay: “Tại sao phải viết chị gái chết?”

“Kịch bản xung đột.”

“Em hiểu, kịch bản là cần phải có tiếc nuối.” Vân Sơ nói: “Sau khi chị gái rời đi, nhưng thật ra lại không có rời đi, những cảnh sau đều được quay dựa trên góc nhìn của chị gái.”

Nhìn em gái đi học, kết bạn mới, đi du lịch, ngắm biển, yêu đương, cuối cùng là tốt nghiệp dưới ánh nắng tươi đẹp.

Vân Sơ chống cằm, chân mày khẽ nhăn lại: “Nếu chị gái vẫn còn thì tốt rồi.”

Giản Du trầm mặc một lát, cũng thở dài: “Đúng vậy, cô ấy vẫn còn thì tốt rồi.”

Dừng một chút, cô bỗng nhiên nói: “Chị chính là người chị gái này.”

Vân Sơ hơi trừng lớn đôi mắt.

Giản Du hỏi: “Em muốn nghe không?”

Vân Sơ hỏi lại: “Chị muốn nói sao?”

Giản Du nói: “Em muốn nghe thì chị nói.”

Đương nhiên là muốn nghe. Thật ra từ lúc nhận được kịch bản, Vân Sơ mơ hồ cảm thấy rằng câu chuyện này nhất định có liên quan đến cuộc sống cá nhân của Giản Du, nhưng lại có cảm giác không phù hợp ở đâu đó.

Không phù hợp là, người em gái còn sống không phải Giản Du, mà là chị gái đã chết kia.

“Chị nói với em.” Giản Du dẫn Vân Sơ lên sân thượng, đây là nơi tấc đất tấc vàng, phong cảnh rất đẹp, cô kéo áo khoác, nói: “Mẹ kế của chị có sinh một bé gái.”

Vân Sơ cầm tay cô, rất lạnh.

“Thật ra chị cũng không thân với cô em gái này mấy, lúc chị được mẹ chị đón đi, nó vẫn còn là em bé.” Giọng nói của Giản Du rất nhẹ, tựa như ánh sao hư vô mờ mịt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay: “Sau này chị học lớp 6 tiểu học, con bé học lớp một, buộc hai chùm tóc đuôi ngựa, mặc váy đồng phục kẻ ô vuông, mẹ chị chỉ vào nó, nói chờ chút, con xem, đây là em gái của con.”

Vân Sơ bao lấy tay của cô, đặt bên môi hà hơi, lẳng lặng nghe Giản Du tâm sự.

“Lần thứ hai nhìn thấy là khi chị tốt nghiệp trung học cơ sở, người cha kia của chị cũng cải tà quy chính, sống một cuộc sống bình thường, còn kéo theo cả gia đình đến tham gia lễ tốt nghiệp của chị, lúc ấy con bé cầm que kẹo, nói rằng mời chị ăn kẹo.”

“Em đoán xem chị làm cái gì?” Giản Du hỏi.

Vân Sơ nâng mắt, lông mi dài run rẩy: “Chị không ăn, phải không?”

Giản Du cười cười, lắc đầu: “Chị nhân lúc mọi người không chú ý, đoạt lấy kẹo của con bé, rồi đạp lên mặt đất, chị nói tao mới không ăn kẹo của mày đâu. Con bé khóc rất đáng thương. Nhưng chị lại cảm thấy sảng khoái.”

Khi đó Giản Du phản nghịch nhưng lại nhát gan, chỉ dám khi dễ con nít, tìm thấy một chút an ủi trong tiếng khóc, như thể làm như vậy là có thể trả thù cho việc mình bị cướp tình thương của cha.

Sai rồi, hiện tại cô biết đó là sai rồi, cô nợ cô bé một lời xin lỗi và một viên kẹo.

Mũi Vân Sơ chua xót, môi mấp máy: “Sau đó thì sao?”

Giản Du trầm mặc thật lâu, nói: “Sau đó, con bé mất rồi.”

Vân Sơ đột nhiên sửng sốt.

“Từ nhỏ con bé đã mắc bệnh suyễn, lần đó không qua khỏi, sống mãi ở tuổi mười ba.” Giản Du trở tay nắm lấy tay Vân Sơ, đút vào túi áo khoác, “Tinh thần của ba chị và mẹ kế sa sút trong một khoảng thời gian rất lâu, sau đó, hai người họ rời khỏi hòn đảo nhỏ ấy.”

Ai biết đi nơi nào đâu?

Khi đó Giản Du vừa lúc học cấp ba, liều mạng học tập, thề với lòng là phải có một cuộc sống tốt nhất, dẫn mẹ rời khỏi trấn nhỏ, không bao giờ phải lo lắng ngày mai ăn gì.

Nhưng mùa hè năm ấy thật sự dài đằng đẵng, bão cuồng gió gào đến khi cô mới vừa nhận được thư thông báo trúng tuyển, có người nghiêng ngả lảo đảo đi đến trước mặt cô, bảo cô đến bờ biển nhận thi thể.

Người mẹ dịu dàng xinh đẹp của cô, cũng vĩnh viễn lưu lại hòn đảo nhỏ ấy.

Sau đó Giản Du rời đảo để hòa nhập vào xã hội bình thường, rất nhiều người thích cô, cũng thích tác phẩm của cô, nhưng cô cứ vùi đầu kiếm tiền như thể trong mắt chỉ có tiền, cô muốn trở nên xinh đẹp hơn, ưu tú hơn, và trở nên đao thương bất nhập.

Sau đó cô thành công.

“Nhưng khúc mắc vẫn không thể giải đáp.” Giản Du mân mê ngón tay của Vân Sơ, đếm từng ngón tay, “Chị vẫn luôn suy nghĩ, nếu họ không rời đi thì sẽ như thế nào?”

Em gái của cô, mẹ của cô đáng lẽ phải có một cuộc đời rực rỡ và tươi đẹp nhất.

Nếu không thể thực hiện nó trong đời thực, vậy thì đặt vào thế giới điện ảnh. Cô bắt đầu cầm bút viết kịch bản 《 chị gái 》, vai chính là em gái, nhưng tên lại là chị gái, là cuộc sống mà chị hy vọng em gái nên có.

Năm ngón tay của Vân Sơ quấn lên Giản Du: “Cho nên bộ điện ảnh này, người chị gái sau khi lớn lên sẽ là chị sắm vai.”

Kết thúc phim, là ngày em gái tốt nghiệp đại học. Chị gái đến tham gia lễ tốt nghiệp của em gái, chỉ quay bóng dáng, lấy góc nhìn của cô đi xem em gái, cuộc sống rực rỡ vừa mới bắt đầu.

Em gái mặc đồng phục cử nhân, hét lên trong đám người: “Chị!”

Sau đó mỉm cười chạy về phía cô.

Bộ phim kết thúc tại đây

Đó là nguyện vọng tốt đẹp nhất của Giản Du, và nó cũng được lưu lại trong phim nhựa. Vì vậy, cô không quan tâm mình có được giải thưởng hay không, có thành công ở phòng vé hay không, đây là dấu chấm hết cho tuổi trẻ của cô, cô sẽ cất bộ phim này vào hộp ký ức và bắt đầu một cuộc sống mới.

Vân Sơ hai mắt đỏ hoe: “Cô Giản......”

“Đừng khóc,“ Giản Du ôm mặt nàng, khẽ cười, áp trán vào trán nàng: “Rất nhiều lần chị muốn rời khỏi thế giới này, nhưng chị lại được gặp em, vì thế, cảm ơn em.”

– cảm ơn em, vì đã thêm vô số hy vọng và lưu luyến vào cuộc sống bất tận không nhìn thấy điểm cuối này của chị.

– vì em đã cho chị biết, hoá ra chị yêu thế giới này nhiều đến vậy, thế giới có em, mỗi một ngày đều ngập tràn hy vọng, nên chị muốn cùng em sống đến trăm tuổi.

Thế nên cảm ơn em.

Cuối cùng thì nước mắt Vân Sơ cũng rơi xuống, nàng vòng tay qua cổ Giản Du, áp vào mặt cô, nghẹn ngào và thâm tình, nói: “Em cũng yêu chị.”

/

Mối quan hệ hiện tại giữa Vân Sơ và Giản Du khá nhạy cảm, vì thoả thuận với chương trình nên không quá tốt khi cả hai luôn ở bên nhau, và không thể ra ngoài hẹn hò, bất quá mệt mỏi cả ngày, hai người cũng không muốn ăn ở bên ngoài, lái xe trở về ngõ Thanh Dao, bảo dì Văn làm cơm nhà.

Sau khi dắt June đi dạo, nàng bật máy chiếu trong phòng ngủ Giản Du để xem tập mới của 《 Love Tips 》. Vân Sơ vẫn chưa định thần lại, ngơ ngác ngồi trên giường uống sữa bò với một đôi mắt đỏ hoe.

“Tập trung tí nào.” Giản Du chọt eo nàng.

Vân Sơ ai oán nhìn cô một cái, rồi lại không để ý đến cô.

Vốn dĩ, hôm nay nàng phải tiêu hóa chuyện quá khứ của Giản Du, không có khóc thút thít cả đêm là may rồi, nhưng không ngờ bây giờ còn muốn rủ rê nàng xem show tình yêu, nàng làm gì có tâm trạng.

Giản Du bật cười, hỏi nàng: “Đau lòng cho chị à?”

Vân Sơ nhớ đến việc cô từng có suy nghĩ coi thường mạng sống của bản thân liền tức giận, nhưng lại không muốn làm Giản Du buồn lòng, rầu rĩ mà ừ một tiếng: “Đau lòng.”

“Vậy sau này em thương chị nhiều hơn, được không?” Giản Du nói.

Vân Sơ nhìn cô nước mắt lưng tròng.

Ánh mắt Giản Du cất chứa ý cười: “Thương chị nhiều hơn, yêu chị nhiều hơn, và cũng chỉ yêu mình chị thôi, được không?”

Vân Sơ lại muốn khóc, nàng vội vàng lau nước mắt, hung hăng gật đầu, nàng nói: “Vậy chị cũng phải biết rằng, ở nơi này của em, chị có thể không xinh đẹp, có thể chật vật, cũng có thể không đứng đắn, dù như thế nào em cũng yêu chị.”

Giản Du cười: “Được.”

Vân Sơ khụt khịt mũi, lại nói: “Nhưng mà lúc nào chị cũng xinh đẹp.”

Giản Du véo má nàng: “Quỷ nhỏ háo sắc, rốt cuộc cũng chịu thừa nhận em thấy sắc nảy lòng tham với chị rồi à?”

Vân Sơ lập tức đỏ mặt, quay lưng lại với Giản Du để giải toả tâm trạng một lát, còn Giản Du bên kia đã mở chương trình.

Tập thứ hai bắt đầu phát sóng sau khi Giản Du và Vân Sơ leo núi trở về, đoạn Mạnh Chiêu Chiêu bảo cameraman cắt đi vẫn được phát sóng.

Bên bếp lò, Văn Tây và Mạnh Chiêu Chiêu đang cãi nhau.

Tâm trạng của Vân Sơ vẫn uể oải, không muốn xem chương trình, Giản Du tìm đề tài: “Chị cảm thấy Mạnh Chiêu Chiêu và Văn Tây là lạ làm sao ấy.”

Vân Sơ theo bản năng tiếp lời: “Mạnh Chiêu Chiêu và Văn Tây đang hẹn hò với nhau. Kỳ Kha nói không sai.”

Giản Du không ngờ lại hóng được tin sốt dẻo như vậy: “Sao em biết?”

“Nhìn bầu không khí kìa,“ Cuối cùng thì Vân Sơ cũng có hứng thú, nàng ngồi thẳng lưng, phân tích cho cô: “Bầu không khí giữa hai người họ quá vi diệu, chị không cảm thấy sao? Ngay từ lần gặp đầu tiên, nhìn thì giống như lần đầu tiên gặp mặt nhưng thật ra hoàn toàn không phải! Còn cố tình tỏ ra không thân, trông rất mờ ám. Mạnh Chiêu Chiêu còn nói với em là cô ấy thích Văn Tây, muốn theo đuổi Văn Tây.”

“Cũng có thể là Mạnh Chiêu Chiêu yêu đơn phương?”

“Không có khả năng!” Vân Sơ xua xua tay, “Văn Tây cũng rất để ý Mạnh Chiêu Chiêu, tuy rằng cô ấy luôn trêu hoa ghẹo nguyệt trong chương trình, nhưng mà phương hướng luôn không sai lệch, đều là hướng về Mạnh Chiêu Chiêu.”

“Vậy mà em cũng nhìn ra ư?” Giản Du kéo tay nàng lại, uống một hớp sữa bò từ cái ly trên tay nàng: “Em cứ như vậy mà đưa ra kết luận?”

Vân Sơ sặc một tiếng: “Được rồi, thật ra không phải.”

Giản Du: “Vậy thì là?”

Vân Sơ nói: “Buổi tối em nhìn thấy Văn Tây đi vào phòng Mạnh Chiêu Chiêu.”

Giản Du: “?”

“Hai ngày đầu chúng ta ở sân nhỏ, tối nào Mạnh Chiêu Chiêu cũng mất ngủ.” Vân Sơ nói: “Sau đó em còn hỏi cô ấy, nói là em thấy Văn Tây vào phòng của cô ấy, sao hai người lại tiến triển nhanh như vậy, rồi sau đó cô ấy liền khai thật với em.”

“Khai rằng cô ấy và Văn Tây đã quen biết từ trước, hơn nữa còn làm bộ không quen biết tham gia chương trình hẹn hò?”

“Khai thật lý do vì sao cô ấy mất ngủ.”

“?”

“Bởi vì đêm nào cũng ôm vợ ngủ nên không quen ngủ một mình.”

“......”

Vân Sơ ngồi tư thế chữ M trên giường, mặt mày cụp xuống, căm giận nói: “Cứ như vậy mà em bị hung hăng show ân ái! Vốn dĩ muốn tìm ekip chương trình để vạch trần bọn họ, nhưng nghĩ lại rồi thôi, hai người họ ở bên nhau cũng tốt, sau này ai hẹn hò với chị em cũng sẽ không ghen đâu!”

Giản Du bật cười.

Cô biết Vân Sơ lạc quan, nhưng lại không nghĩ rằng có thể lạc quan đến như vậy, dường như cho dù chuyện tồi tệ đến đâu, nàng cũng có thể tìm thấy một vài điều tốt đẹp nhỏ nhoi, sau đó phóng đại nó lên, cuối cùng là vui tươi hớn hở.

Giản Du nói: “Đáng tiếc.”

“Đáng tiếc cái gì?” Vân Sơ hỏi.

“Đáng tiếc buổi ghi hình tiếp theo chúng ta không ở cùng nhau.” Giản Du đặt cái ly rỗng lên tủ đầu giường, nói: “Nếu không, chị sẽ trực tiếp show ân ái trước mặt họ.”

Vân Sơ ngơ ngác, chợt nở nụ cười, nàng bổ nhào vào lòng Giản Du, tặng cô một nụ hôn vị sữa bò.

Rồi lại nhỏ giọng nói: “Không muốn giáp mặt show.”

- bởi vì nàng muốn đơn độc hẹn hò với Giản Du.

/

Giữa tháng giêng, bộ phim mới 《 chị gái 》của Giản Du chính thức khởi động máy, địa điểm quay phim là một thị trấn ven biển, bốn mùa như xuân, chẳng qua tháng 1 luôn có mưa không ngớt, câu chuyện cũng mở ra trong mưa.

So với những bộ phim điện ảnh và truyền hình khác được chia thành nhóm AB và quay cảnh, lần này việc quay phim hoàn toàn được thực hiện theo kịch bản.

Giản Du bướng bỉnh muốn từng bước hoàn thành việc quay phim cuộc đời của em gái.

Suất diễn của Vân Sơ ở phía sau, nhưng để hiểu rõ hơn về vai diễn và kịch bản, nàng đã chọn đi theo đoàn ngay từ đầu, bất kể đang quay cảnh nào, nàng sẽ ngồi bên cạnh Giản Du xem, chữ viết trên kịch bản cũng càng ngày càng nhiều.

Hiện tại nàng không còn là tuyến mười tám vô danh nữa, mỗi ngày đi làm, tan làm đều có người chụp ảnh đăng lên mạng để những fan không gặp được nàng vơi đi nỗi nhớ thương.

【 hôm nay con gái không trang điểm cũng đẹp quá! Hình như vẫn chưa tỉnh ngủ, vẻ mặt ngốc nghếch đi theo đạo diễn Giản thật đáng yêu! 】

【 tôi nói fanpage của Vân Sơ sửa thành fan CP đi, có lần nào bên cạnh không có Giản Du đâu, lại không dám làm mờ đạo diễn, mỗi lần đều chụp như vậy, tôi còn tưởng bản thân đang lướt blog của fan CP không đấy 】

【 đại đạo diễn và chim hoàng yến của cô ta, kswl 】

【 hôm nay lại là một ngày cùng tiến cùng ra, đây là chỗ quay phim, không phải là nơi hai người yêu đương! 】

【 Vân Sơ thật sự chuyên nghiệp quá, tôi đã xem qua một vài đoạn leak, chưa từng thấy ai tận tụy như vậy, không phải suất diễn của mình cũng ngồi bên cạnh quan sát, cân nhắc diễn biến lẫn cảm xúc nhân vật. 】

【 tôi cũng xem rồi! Có phải tấm hình mặc áo khoác với quả đầu trái táo tàu kia không, đáng yêu muốn chết! 】

【 thật sự đáng yêu lắm lắm luôn ấy, đạo diễn Giản còn ở bên cạnh nhìn cô ấy, làm thế nào đạo diễn Giản có thể nhịn không hôn vào khuôn mặt nhỏ của mẻ một cái vậy? 】

【 cô cho rằng đạo diễn Giản là cô sao? Đương nhiên là người ta về nhà hôn rồi kakakaka 】

【 tôi xem kế hoạch quay, suất diễn của Vân Sơ là vào tháng hai, nhưng cô ấy vẫn hoãn tất cả lịch trình của mình để ở lại phim trường, vừa có thể yêu đương, vừa có thể toàn tâm toàn ý với bộ phim, vô cùng hâm mộ 】

【 có phải cuối tháng Vân Sơ còn phải đi hẹn hò với Giản Du không vậy, nếu tôi nhớ không lầm là hẹn hò ở hải đảo 】

【 nghe nói đó là hòn đảo nhỏ nơi Giản Du lớn lên 】

【??? Ra mắt gia đình? 】

【 Giản Du không có ba mẹ để Vân Sơ gặp mặt đúng không? 】

【 không phải Giản Du vẫn còn ba sao? 】

【 ba và mẹ kế đã rời đảo từ lâu rồi, nghe nói trước khi đi để lại căn nhà cho Giản Du, nhưng từ sau khi Giản Du thi đậu đại học đến giờ vẫn chưa trở về lần nào 】

【 nếu là tôi, tôi cũng không về, dù gì cũng không có gì đáng giá lưu luyến 】

【 cho nên Giản Du chọn địa điểm hẹn hò ở chỗ này mới đáng giá cân nhắc á! Đây là nơi đã bị cô ấy niêm phong trong ký ức phủ đầy bụi, bây giờ cô ấy đưa Vân Sơ đến đấy là để vĩnh biệt quá khứ, đúng không 】

【 vĩnh biệt quá khứ, nắm bắt tương lai, rơi lệ 】

【 thật sự yêu cái chương trình Love Tips này lắm, CP nào của tôi cũng đều cắn ở chỗ này, mỗi lần cắn đều là cp real, cảm ơn cảm ơn 】

【 có vẻ như lần này Giản Du thật sự fall rồi 】

/

Buổi hẹn hò cuối cùng của Giản Du và Vân Sơ trong chương trình thật sự là ở trên hòn đảo nơi mà Giản Du lớn lên.

Hòn đảo thật sự rất nhỏ, có quy mô cỡ một thị trấn, đi một vòng chỉ mất nửa giờ, ban đầu chỉ là một hòn đảo nhỏ không ai quan tâm, sau này vì sự nổi tiếng của Giản Du, rất nhiều người hâm mộ điện ảnh đã đến để đặt phòng, họ rất ngạc nhiên khi thấy phong cảnh ở đây rất đẹp, sau khi trở về còn pr một phen, du khách đến nhiều hơn, kinh tế cũng ngày càng phát triển.

Căn cứ theo sắp xếp của ekip chương trình, Vân Sơ và Giản Du tách ra, từng người đến đảo, buổi sáng vẫn còn ngủ chung thì thầm những điều ngọt ngào với nhau, sau khi biết được ekip chương trình muốn quay cảnh rời giường, Giản Du mới không tình nguyện mà trở về phòng mình.

Follow pd cẩn thận vỗ vỗ cô: “Cô Giản, dậy đi.”

Giản Du mở mắt ra.

Follow pd: “Tâm trạng hiện tại thế nào?”

Giản Du: “Cũng được.”

Thật ra là rất không tốt, nếu bắt bạn rời khỏi ổ chăn thơm tho mềm mại của bạn gái, sau đó còn phát hiện ra thời gian chỉ mới 6h, thì bạn cũng sẽ khó chịu, nhưng dù gì cũng là quay chương trình, cô kiềm chế cảm xúc, che máy quay: “Cho tôi chút thời gian rửa mặt.”

Vừa che vừa đóng cửa phòng, một giờ trôi qua.

Giản Du giẫm lên đôi giày vải nhẹ, hỏi: “Vân Sơ đi rồi sao?”

Follow pd: “Đã lên du thuyền.”

Giản Du ngạc nhiên: “Nhanh như vậy?”

Follow pd: “Vâng......”

Vân Sơ gấp gáp muốn hẹn hò với đạo diễn Giản nhà mình, trang điểm ở trên thuyền, cũng may là tay nghề của chuyên viên trang điểm rất ổn, dù du thuyền có chạy nhanh đến đâu cũng có thể vững vàng trang điểm, tạo cho Vân Sơ một layout tươi tắn, trong trẻo.

Vân Sơ tự chụp hai bức đăng Weibo: “Hôm nay phải đi hẹn hò nè!”

【 thật xinh đẹp! Cục cưng đến hẹn hò với chị sao? 】

【 ở trên biển à, là muốn đến nhà Giản Du sao? Hu hu hu, Giản Du cô phải đối xử tốt với vợ của tôi đấy! 】

【 bác cmt trên này, đầu cô hình như có chút xanh mơn mởn 】

【 tách biệt xuất phát, mới có cảm giác hẹn hò 】

【 trang phục hôm nay cũng rất đáng yêu! Nếu Giản Du không yêu thì nói tôi liền bắt bỏ túi mang đi 】

@Love Tips official weibo:!!! Cô Vân xin đừng spoil!

Nửa phút sau khi bình luận được đăng lên, Weibo lập tức bị xoá, Vân Sơ lại đã up một bài Weibo mới: “Ngại quá à, ekip chương trình không cho spoil, làm như mọi người đều không biết tôi sắp đi hẹn hò với cô Giản không bằng!”

@Love Tips official weibo:???

【 ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Xóa bài cũng vô dụng! Tôi đã lưu ảnh chụp và đã nhanh tay đặt làm hình nền! 】

【 mọi người làm ơn đừng tung tin Vân Sơ đi hẹn hò với Giản Du nữa, nếu bị lan truyền thì đối mọi người đều không tốt, cũng đừng tag @Giản Du và @Vân Sơ làm mọi người đều biết hai người họ đi hẹn hò, càng không cần tag @Love Tips official weibo, nếu không người ta sẽ nói tiểu Vân Sơ của chúng ta spoil 】

【 cười chết, hẹn hò hết thảy thuận lợi! 】

【 chờ một câu “Chúng ta ở bên nhau” 】

/

Hôm nay là một ngày đẹp trời hiếm hoi.

Cũng không phải mùa du lịch, nên không có nhiều người trên đảo nhỏ, ngoại trừ follow pd ra thì những camera và thiết bị thu âm đều được giấu rất kỹ, Vân Sơ xách làn váy đi trên đường cái, đi theo biển báo giao thông do Giản Du vẽ.

Buổi hẹn hò là do một tay Giản Du lên kế hoạch, cô thảo luận rất nhiều chi tiết cùng với tổ đạo diễn, Vân Sơ chỉ là người được hẹn, chỉ cần làm theo chỉ dẫn.

Vân Sơ nhìn đâu đâu cũng mới lạ.

Do du lịch phát triển nên mọi thứ ở đây đều được thay mới hoàn toàn, những ngôi nhà sơn màu sặc sỡ, những bức tranh tận dụng biển xanh, trời xanh, những bông hoa vàng nở ngay trên con đường lên dốc, gió biển thổi nhè nhẹ và ấm áp.

Đây là con đường Giản Du đi học sao? Giản Du đã nhìn thấy những bông hoa rực rỡ ở đây chưa? Giản Du có bước chân trần lên bờ cát và chạy về phía biển chưa? Có từng nhặt vỏ sò chưa? Có đặt vỏ sò lên tai lắng nghe gió biển gào thét không?

Nàng không chỉ nghĩ mà còn nói ra, nghĩ về điều đó trước ống kính, hoàn toàn không để ý đến khóe môi của follow pd Tiểu Lam đang dần dần cong lên.

Cuối con đường này là một căn biệt thự.

Khác với những ngôi nhà khác, nó xám xịt đứng sừng sững ở nơi đó, tựa lưng vào biển khơi vô tận, tựa hồ mỗi một làn gió biển đều có thể thổi bay một lớp tro bụi thật dày, nhưng không bao giờ thổi đi hết.

Có một hộp thư ngay cửa ra vào, bên cạnh hộp thư có đặt một cái camera, Vân Sơ hỏi: “Là nơi đó sao?”

Nàng đi qua đó, lớp sơn xanh trên hộp thư đã bong ra, chiếc khóa cũ không khoá được cửa, bị gió thổi tung ra rồi đóng vào, lộ ra một góc của phong thư.

“Cô Giản gửi thư cho tôi sao?” Nàng lấy phong thư ra.

Là một loại thư tín rất cổ xưa, có dán tem tám xu, ở giữa có chữ viết tay của Giản Du: Vân Sơ ( đã nhận)

Vân Sơ mở bức thư: “Hoá ra thật sự là cho tôi nha! Để tôi xem, khà khà, giấy viết thư cũng cũ quá trời này, nét bút nhoè rồi, chữ viết của cô Giản thật là đẹp quá.”

“Vân Sơ, vị trí hiện tại của em chính là căn nhà của ba chị. Trước khi ông ta rời khỏi hòn đảo đã để căn nhà này lại cho chị. Khi chìa khóa được gửi đến còn kèm theo một phong thư, ông ta nói lời xin lỗi với chị, cũng gửi lời xin lỗi đến mẹ, ông ta nói nếu tha thứ cho ba thì nhận lấy căn nhà này đi. Em cũng thấy rồi đấy, chị chưa từng trở về.”

“Chị chưa từng tha thứ cho ông ta, cũng không có tư cách thay mẹ tha thứ cho ông ta.”

“Nhưng chị nghĩ rằng, trưởng thành là một việc rất kỳ diệu, và tình yêu càng kỳ diệu hơn. Trưởng thành cho phép chị rời khỏi nơi này và hướng đến một bầu trời rộng lớn hơn. Mà tình yêu, cho phép chị dung hòa mọi thứ và đối mặt với nơi này một lần nữa.”

“Em là tình yêu của chị, là mặt trời nhỏ của chị, em có thể đến bên cạnh chị là một món quà do ông trời ban tặng, chị bằng lòng thu hồi hết tất thảy gai nhọn đối với thế giới này, vì chị biết ơn thế giới này đã cho chúng ta gặp gỡ và yêu nhau. Thế nên chị chọn địa điểm hẹn hò ở nơi đây, và chìa khóa cũng nằm trong hộp thư.”

“Nhờ em, nhận lấy chìa khóa, mở cánh cửa này ra và bước vào một góc phủ đầy bụi bặm trong thế giới của chị.”

Đọc hết phong thơ, hốc mắt Vân Sơ đã đỏ bừng, nàng cúi đầu, nước mắt rơi xuống trang giấy viết thư mỏng manh, làm nhoè đi một mảng mực đen, sau đó mới nhớ vẫn đang ghi hình, vội vàng xoay người, nghẹn ngào: “Cắt đoạn này đi.”

Thôi bỏ đi, nàng nghĩ, dù sao hậu kỳ bên kia là do Trần Tĩnh giao thiệp với tổ chương trình, hiện tại nàng muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Thế là nàng gạt nước mắt, gấp lá thư lại cho vào phong bì, cẩn thận bỏ vào túi, mở cửa bước vào.

Đúng là đã quá lâu không được chăm sóc, trong sân cỏ dại mọc um tùm, con đường trải sỏi dẫn đến phòng khách cũng bị người giẫm lên.

Bên trong không có cameras, Tiểu Lam cũng chờ bên ngoài, đó là một hòn đảo biệt lập chỉ thuộc về nàng và Giản Du.

Những tấm rèm dày nặng trong phòng đã được kéo ra, rất lâu không được tiếp xúc với mặt trời, ngay cả không khí cũng ẩm ướt, nàng đi theo dấu chân của Giản Du lên lầu, sàn nhà bằng gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt.

Trong bóng tối, nàng chỉ nghe được tiếng tim đập của mình.

Thình thịch, thình thịch.

Nơi này không ai ở, đã bị cắt điện trong khoảng thời gian dài, nhà cũ âm u làm cho người ta hoảng hốt, nhưng nàng lại có tràn đầy nhiệt huyết, nàng nghĩ Giản Du là công chúa trong tòa lâu đài hoa lệ này, và nàng cần phải vượt mọi chông gai để cứu vớt chị.

Nàng phải dũng cảm, phải tiến về phía trước, nàng phải đánh bại ác ma đưa Giản Du về nhà.

Cuối cùng thì gác mái cũng gần ngay trước mắt.

Nàng bước tới và đẩy cửa ra.

Nhìn thấy Giản Du.

Giống như giấc mơ vào đêm đó, chỉ là cô gái nhỏ nản lòng trong mộng nay đã trưởng thành, trên mặt là nụ cười nuông chiều và nhẹ nhõm, đôi mắt long lanh ngấn nước nhìn về phía nàng.

Vân Sơ thở phào nhẹ nhõm, cười với cô: “Có ánh sáng rồi.”

Ý cười trên môi Giản Du càng thêm gia tăng.

Trước kia, ông trời bủn xỉn chỉ bố thí cho cô một tia sáng mặt trời, cô liều mạng đuổi theo và bắt lấy nó. Nhưng hiện tại, cô nghĩ rằng, chỉ có mỗi Vân Sơ.

Vì thế hiện tại –

Ừm, ánh sáng đến rồi.

- ----------------- Chính văn hoàn ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.