Tình Yêu Giả Dối

Chương 30: Chương 30: Khuyên tai




“Đạo diễn –”

Tiểu Lưu còn muốn nói gì đó, đã bị Giản Du cắt ngang: “Cậu có thể ra ngoài.” Cô cảnh cáo liếc hắn một cái: “Đừng lo quá nhiều, cậu là trợ lý của tôi, không phải là mẹ.”

“Được rồi đạo diễn.”

“Giúp tôi đặt một vé máy bay đến Bắc thị vào ngày mai.”

“Được đạo diễn.”

“Gửi bài viết cậu vừa xem cho tôi.”

“Được đạo diễn!”

“Đi ra ngoài đi.”

“Vậy tiền thưởng tháng này của tôi?”

“Nói thêm một câu nữa là thật sự không còn.”

“Được đạo diễn!”

Tiểu Lưu vui vẻ đi ra ngoài, không quá nửa phút, bài viết đã được gửi qua. Giản Du không vội xem, ngược lại click mở khung thoại với Trần Sương Tự: “Đang bận sao?”

Trần Sương Tự, nữ chính ngự dụng của cô, đã giành giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Quốc tế với vai diễn Thẩm Đinh Vũ trong 《 Kissed the Deep Sea 》, và chính thức trở thành ảnh hậu.

Trần Sương Tự hiển nhiên không bận, trả lời rất nhanh: “Đang trang điểm đây. Làm sao vậy đạo diễn?”

“Ngày mai là sinh nhật của vợ thầy, tôi phải về Bắc thị.”

“Hiểu rồi, mượn xe đúng không?”

“Ừ.”

“Mấy giờ đáp máy bay, tôi bảo Minh Sâm đưa cô đi.”

“Tôi sẽ gửi chuyến bay cho cô khi tôi đặt vé xong.”

“Được rồi!”

Giản Du có việc nhờ người, cảm thấy một cuộc đối thoại có mục đích kết thúc như vậy là quá hấp tấp, vì thế hỏi nhiều một câu: “Khi nào công khai tình yêu?”

Trần Sương Tự trả lời một cái sticker cái thẹn thùng: “Sắp rồi. Đến lúc đó đạo diễn dẫn bạn gái tới tham gia hôn lễ nha.”

Giản Du: “...... Ở đâu ra bạn gái?”

Trần Sương Tự: “Tôi đã nhìn thấy rồi, tới mức đưa người ta đi làm rồi mà còn nói không có?”

Giản Du: “Em ấy không lái xe, tiện đường đưa một chút.”

Trần Sương Tự: “Nói thêm chút nữa.”

Trần Sương Tự: “kdl”

Giản Du: “?”

Trần Sương Tự: “Ý là mệt lớn.”

Giản Du: “?”

Trần Sương Tự: “Chính là cô đưa cô ấy đi làm mà không cho cô ấy báo đáp, mệt lớn á!”

Giản Du: “......”

Giản Du: “Bớt lướt diễn đàn, đọc nhiều sách.”

Trần Sương Tự: “Nghiêm túc nghe lời dạy bảo của đạo diễn Giản!”

Trần Sương Tự: “【 link - Tu La tràng yyds, Giản Du nữ thần giới lé biên không thể thua! 】”

*YYDS giống như GOAT trong tiếng Anh.

Đó là chữ viết tắt của 永远 的 神 (yǒnɡyuǎn de shén) có nghĩa đen là “mãi mãi là Thần”.

Trần Sương Tự: “Kswl”

Giản Du: “?”

Trần Sương Tự: “Kẹt chết tôi rồi, mấy cái này thật làm người ta phát điên mà!”

Trần Sương Tự: “Đạo diễn cố lên!”

Trần Sương Tự: “Tôi trang điểm xong rồi đi đóng phim đây bye bye!”

Giản Du: “......”

Những người này rốt cuộc là tạo bao nhiêu bài viết ở diễn đàn vậy?!

Cô click mở bài viết, bức ảnh dưới tòa nhà được chụp với độ nét cao, Vân Sơ đứng dưới tán dù của cô và nhìn cô, trong cơn mưa phùn, nơi nào cũng xám xịt, Vân Sơ là màu sáng duy nhất.

Lướt xuống.

“Giản Du! Chị không nhìn ra cô ta tiếp cận chị có mục đích sao! Sao chị lại trầm luân chứ a a a a!”

“Hu hu hu tôi không cho phép.”

“Có ai cảm thấy cái người tên Vân Sơ này có chút giống Trần Sương Tự không? Đừng nói là tiết mục tình nhân thế thân gì đó nha? [ chảy nước miếng ] tôi rất thích a a a, Vân Sơ! Là thế thân của ảnh hậu chúng tôi thôi!”

“Không phải Sơn Trúc giải trí thông báo tuyển dụng đều dựa vào nhan sắc sao? Sao người phụ trách mảng điện ảnh lớn lên lại đẹp như vậy? Không cần thu dọn gì hết trực tiếp xuất đạo được không? Hơn nữa tôi dám khẳng định, cô ấy tuyệt đối là cong!”

“Hình như tôi từng gặp cô ấy ở les quán bar......”

“Đm?”

“Ở đâu ngẫu nhiên gặp được vậy, tôi cũng muốn ngẫu nhiên gặp được [ thẹn thùng ]”

“Tới đặt cược đi, cặp đôi yêu nhau thật sự và duy nhất của Love Tips chắc chắn là Gia Giản Thừa Sơ* của chúng ta! Hoan nghênh chú ý siêu thoại CP, gia nhập đại gia đình toán học của chúng tôi!”

*Gia: Cộng;

Giản: Trừ;

Thừa: Nhân;

Sơ: Bắt đầu, Lần đầu

“Nghe tên CP là thấy có vẻ chăm chỉ học tập rồi đấy.”

......

Giản Du tùy tiện đăng ký một cái account phụ, trả lời: “Quán bar nào?”

/

Quán bar tên là “Mèo”, nhìn tên đoán nghĩa, thiết bị trang trí bên trong bao gồm tên đồ uống và bộ đồ ăn đều liên quan đến mèo, sau khi vào quán bar sẽ được tặng một phụ kiện về mèo con.

Vân Sơ đặt một chiếc bánh sinh nhật cho Giang Ngữ, lại nhanh chóng đặt một chiếc vòng cổ, sau đó mới chậm rì rì đi đến văn phòng của Trần Tĩnh.

Nghệ sĩ dưới trướng Trần Tĩnh rất nhiều, chuyện cần xử lý cũng nhiều, cho nên có văn phòng riêng. Lúc Vân Sơ gõ cửa, cô ấy đang thảo luận riêng với một thành viên nhóm nhạc nữ.

Vân Sơ chỉ phòng khách bên cạnh: “Em qua bên kia chờ một chút?”

“Không cần.” Trần Tĩnh nói: “Sắp xong rồi.”

Nhóm mới thành lập, nhìn chung vẫn đang trên đà phát triển nhưng độ nổi tiếng lại khác nhau, thân là nổi tiếng nhất có tài trợ tìm tới cửa là chuyện rất bình thường, nhưng vì sự phát triển của nhóm, TOP từ chối.

Chị Tĩnh cũng gật đầu: “Mới thành lập nhóm chưa được nửa năm đã nhận được tài trợ, thật sự sẽ khiến các fan của nhóm cảm thấy bất an.”

TOP đứng lên: “Vậy phiền toái chị Tĩnh.”

Chị Tĩnh vỗ vỗ bả vai cô nàng: “Hiếm thấy có người tầm nhìn xa như vậy. Sau này sẽ có nhiều cơ hội hơn.”

Bọn họ đi rồi, Vân Sơ nói: “Em gái này em thích.”

Tĩnh tỷ: “...... Người ta còn lớn hơn em.”

Vân Sơ nhanh chóng sửa miệng: “Chị gái này em thích.”

Chị Tĩnh nói: “Thời buổi này dẫn dắt nghệ sĩ thật không dễ dàng, flop dễ suy sụp, hot thì dễ mất bình tĩnh. Chị thấy như vậy tương đối may mắn, em xem lại em đi, tâm lý thật tốt. Em xem TOP người ta đi, tính tình cũng thật tốt.”

Vân Sơ: “Bớt ở đây ám chỉ em!”

“Được được được, chị không ám chỉ em.” Trần Tĩnh hỏi: “Sáng nay là chuyện thế nào vậy? Cả công ty đều đang truyền tai nhau, Giang tổng đích thân tới cửa đón em, còn cùng em ăn cơm trưa ở căn tin nữa! Quan hệ của em và Giang tổng khi nào thì tốt như vậy? Sao chị lại không biết?”

Vân Sơ hỏi: “Nếu chị biết thì thế nào?”

Trần Tĩnh: “Đương nhiên là đi cửa sau rồi!”

Vân Sơ: “......”

Nàng biết ngay mà!

Vân Sơ nằm liệt trên sô pha, nói: “Quan hệ cũng không tệ lắm, nhưng cũng chỉ là quan hệ cá nhân thôi, ai biết hôm nay cô ta trúng gió gì xuống lầu đón em chứ, làm như muốn công khai không bằng.”

“Chị đoán –”

“Cái gì?”

“Chắc là trước kia em quá flop, sợ mọi người cảm thấy em thấy sang bắt quàng làm họ. Còn bây giờ thì em sắp làm nữ chính cho Giản Du, sắp phi thăng, cho nên đại diện cá nhân và đại diện công ty biểu đạt sự coi trọng đối với em.”

“...... Nói có sách mách có chứng.”

“Đúng rồi,“ Trần Tĩnh nói: “Hợp đồng đã ký xong rồi. Thời gian bắt đầu dự kiến ​​​​vào tháng hai và thời gian quay là hai tháng, chị sẽ phối hợp với em, chương trình yêu đương vẫn cứ quay bình thường, những lịch trình còn lại có thể làm trước thì hoàn thành cho xong, nên là trong khoảng thời gian này em sẽ vất vả một tí.”

“Đừng nhận quá nhiều nha.”

“Tài nguyên tốt dâng tới cửa cũng không thể từ chối mà đúng không? Ngày mốt sẽ có một cuộc phỏng vấn truyền thông, ngày kia đoàn phim《 lần đầu gặp gỡ 》 có buổi phát sóng trực tiếp ăn lẩu, em cũng đến đi.”

“Loại nữ 5 như em cũng có thể đi?”

“Ai biểu độ nổi tiếng của em cao chứ. À, còn có lễ Giáng Sinh ngày đó có cuộc họp báo phát sóng trực tiếp 《 Love Tips 》. Em có hẹn hò gì thì cũng cho dẹp hết cho chị.”

“Lễ Giáng Sinh?”

“Đúng vậy.”

“Họp báo《 Love Tips 》?”

“Ừa.”

“Đối tượng hẹn hò của em cũng tham gia họp báo mà!”

“...... Được rồi.”

“Buổi tối có sắp xếp gì không?” Trần Tĩnh lại hỏi.

Vân Sơ do dự chút, vẫn là nói thật: “Ra ngoài ăn cơm với Giang tổng.”

Trần Tĩnh dặn dò: “Mang khẩu trang và đội mũ, bị chụp được sẽ có scandal, hiện tại em cũng không phải như trước kia không ai để ý nữa.”

Vân Sơ nói: “Đã biết.”

Vì vậy, lần đầu tiên Vân Sơ đội mũ và đeo khẩu trang, lén gặp Giang Ngữ ở lối vào quán bar, người phục vụ đeo tai mèo đưa hộp cho khách chọn phụ kiện mèo.

Vân Sơ chọn chiếc khuyên tai kẹp hình con mèo, đầu mèo màu đen lúc lắc trên vành tai, vừa nghịch ngợm lại đáng yêu.

Quán bar lúc này đang rất náo nhiệt, các ca sĩ thường trú đang hát và nhảy trên sân khấu, như Giang Ngữ đã nói, cô ấy có dáng người rất đẹp, khi cô ấy xoay người và mỉm cười với khán giả, đều là vẻ mỹ lệ động lòng người.

Vân Sơ cổ vũ một tiếng, hỏi Giang Ngữ: “Đến phòng riêng phải không?”

“Đúng vậy.” Giang Ngữ dẫn nàng vào phòng riêng đã được đặt trước, “Buổi chiều Trần Tĩnh đến tìm tôi xem hợp đồng, còn đặc biệt nhắc nhở tôi nếu dẫn em ra ngoài ăn tối thì phải cẩn thận.”

Quán bar quá ồn, hai đều phải tăng âm lượng, Vân Sơ nói: “Chị Tĩnh cảm thấy tôi sắp nổi tiếng!”

Giang Ngữ cũng nói: “Là chắc chắn nổi tiếng!”

Đôi mắt Vân Sơ cong lên vì vui mừng. Thật ra nàng không phải rất để ý việc có trở nên nổi tiếng hay không, nàng chỉ muốn nổi tiếng hơn một chút, để khi đứng chung một chỗ với Giản Du, cả hai có thể ít bị chỉ trích hơn.

Phòng riêng có cách âm, những náo nhiệt ầm ĩ bên ngoài như được cách ly.

Vân Sơ mở cửa sổ, nghe thấy giọng hát của chị gái ca sĩ ngoài kia, nàng cũng nhịn không được ngâm nga hai câu, thuận miệng hỏi: “Giọng hay như vậy, không ký hợp đồng với công ty chúng ta thì có chút đáng tiếc đó?”

Giang Ngữ liếc nhìn sân khấu: “Tôi thuộc mảng điện ảnh.”

Những thứ liên quan đến âm nhạc, thì liên quan gì đến mảng điện ảnh của tôi?

Vân Sơ nói: “Vậy tôi sẽ kêu chị Tĩnh tới tìm cô ấy.”

Nói xong liền quay một đoạn video gửi đi.

“Được rồi.” Vân Sơ lấy quà từ trong túi xách ra, đẩy qua: “Chúc mừng sinh nhật nha! Dây chuyền này tôi để ý rất lâu luôn, nhưng mà mua cho cô đeo trước đó.”

Nàng đứng dậy, đặt bánh lên bàn, tắt đèn và thắp nến.

Nàng cũng không biết Giang Ngữ thích ăn cái gì, bánh kem là chọn đại, tâm thiếu nữ mười phần, ánh nến như pháo hoa, nàng thúc giục Giang Ngữ vẫn còn đang xem quà: “Mau cầu nguyện.”

“Cầu nguyện gì cũng đều có thể sao?” Giang Ngữ hỏi.

Vân Sơ đương nhiên: “Sinh nhật của cô đương nhiên là muốn cầu nguyện vọng gì thì cầu nguyện vọng đó.”

Giang Ngữ: “Được.”

Cô ấy chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại.

Vân Sơ cầm di động chụp ảnh cho cô ấy, đang tìm góc độ, thì trên màn hình bỗng nhiên xuất hiện thông báo tin nhắn mới, một tin rồi lại một tin, tất cả đều là từ Giản Du.

Cô Giản: Đang ở đâu

Cô Giản: Ngày mai tôi đi Bắc thị

Cô Giản: Tối nay trả quần áo cho tôi

Vân Sơ:!

Cô Giản:?

Vân Sơ: Bây giờ em vẫn còn ở bên ngoài, chờ chị từ Bắc thị về rồi trả lại cho chị được không

Cô Giản: Ở đâu?

Vân Sơ:...... Quán bar

Cô Giản: Quán nào?

Vân Sơ: 【 định vị: Quán bar Mèo 】

Cô Giản: Tôi cũng ở đó

Vân Sơ:???

Cô Giản: Hẹn nhà sản xuất mới, em ở phòng nào?

Vân Sơ: 106

Cô Giản: Chờ tôi thương lượng xong sẽ tìm em

Vân Sơ:...... Ok

Ngọn nến bỗng tắt, lúc này Vân Sơ mới hậu tri hậu giác mà vỗ tay hát bài ca chúc mừng sinh nhật, Giang Ngữ giơ tay mở đèn bàn, ánh đèn màu xanh chiếu sáng lờ mờ, cô ấy hỏi: “Nói chuyện phiếm với ai vậy?”

“Giản –” lời vừa vừa ra khỏi miệng liền nhớ tới Giang Ngữ không thích Giản Du, vội vàng xoay chuyển: “Không ai cả.”

Giang Ngữ trầm mặc, nói: “Cùng tôi ăn sinh nhật, đừng thất thần.”

“Biết rồi.” Vân Sơ đặt điện thoại ở một bên, hỏi: “Cô cầu nguyện cái gì vậy?”

Giang Ngữ không chịu nói: “Nói ra mất linh.”

Vân Sơ nhếch khóe miệng: “Được thôi. Tôi muốn ăn cái miếng có dâu tây kia, có thể cắt cho tôi không ~”

Giang Ngữ cười nàng: “Một chút tự giác của nữ minh tinh cũng không có, không quản lý cân nặng à?”

“Ây da, dạo này tôi không có quay phim, ăn béo một chút cũng không có gì nha.” Vân Sơ không chút nào để ý, cắn một miếng dâu tây, tán thưởng nói: “Thật ngọt, ăn ngon. Chờ đến sinh nhật của tôi cũng sẽ đặt bánh ở tiệm này!”

Giang Ngữ nói: “Được.”

Cô ấy rót ly rượu, cùng Vân Sơ chạm ly: “Cụng ly.”

Vân Sơ cũng chạm ly với cô ấy, ly thủy tinh phát ra tiếng vang thanh thúy, nàng cười đến cong mắt: “Sinh nhật vui vẻ nha.”

Nói xong, ngửa đầu uống hết ly rượu.

Thẳng thắn mà nói, tuy rằng Vân Sơ và Giang Ngữ quen biết, hai người thường xuyên ra ngoài uống rượu nhưng cũng không có nhiều đề tài chung, chỉ nhìn nhau cụng ly, thực sự có chút say.

Vân Sơ nhớ Giản Du muốn tới tìm nàng, nói cái gì cũng không chịu uống nữa, vô ý thức mà làm nũng: “Không uống đâu, cô cũng đừng uống nữa, ngày mai còn phải đi làm đấy.”

Tửu lượng của Giang Ngữ khá hơn, uống mấy ly rượu giống như uống chơi vậy, không hề run tay, cô ấy đứng dậy nói: “Tôi ra ngoài nghe điện thoại.”

“Ờ.” Vân Sơ ghé vào trên bàn, vẫy vẫy tay: “Lúc về nhớ lấy một hộp bắp rang cho tôi nha.”

Lúc Giang Ngữ đi không đóng kín cửa, thanh thanh âm từ bên ngoài vọng vào không chút ngăn cản, đó là một bản nhạc rock cực chất, muốn vứt bỏ thứ này thứ kia thì phải rời khỏi mặt đất, sôi động vô cùng, Vân Sơ nhịp chân, cũng hát theo trong vô thức, hát rồi hát, thế giới bỗng nhiên trở nên yên tĩnh lại.

Cửa bị đóng lại, cửa sổ cũng bị đóng lại.

Vân Sơ ngáp một cái: “Giang Ngữ ~ mở cửa ra đi, tôi đang nghe mà.”

“Vân Sơ.” Thanh âm kia tựa hồ ngâm trong một khối băng, xuyên qua không khí ấm áp, truyền vào tai, làm cho người ta lạnh run, Vân Sơ sửng sốt, nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Giản Du đứng ở cửa.

Vân Sơ ấp úng: “Cô Giản......”

Nàng đỡ bàn đứng dậy, lảo đảo: “Em...... Chị tới lấy quần áo sao? Nhưng mà hiện tại, hiện tại em trốn không được.”

Giản Du hỏi: “Uống say?”

Vân Sơ: “Ừm.....”

Nàng nghĩ thầm xong rồi, ở trong mắt Giản Du nàng trở thành con ma men mất rồi, con ma men không thể ngừng uống, liên tiếp hai ngày đều như vậy, thật ảnh hưởng tới hình tượng của nàng mà, vì thế nàng lớn miệng: “Không, em, em không uống say!”

Giản Du đi tới.

Cô lẳng lặng nhìn Vân Sơ, một hồi lâu, mới cúi người, ôm lấy cái ót của Vân Sơ, thấp giọng nói: “Mặc quần áo của tôi, dùng son môi của tôi, xịt nước hoa của tôi, từ trong ra ngoài đều là của tôi, sao lại có thể làm nũng với người khác?”

Vân Sơ sửng sốt một lát, nàng cúi đầu nhìn mũi chân, nhỏ giọng cãi lại: “Em không có.”

Giản Du nói: “Em có.”

Vân Sơ bỗng nhiên lại cảm thấy ủy khuất, lời của Giang Ngữ nói vào buổi trưa ở căn tin giống như kim đâm làm nàng đau nhói, chúng lên men và lan rộng dưới tác động của cồn.

Nàng nghĩ, Giản Du dựa vào cái gì mà nói chuyện với nàng như vậy chứ, dù cho ở chương trình Giản Du lấy kịch bản CP với nàng, nhưng hiện tại lại không có quay chương trình, sao Giản Du có thể nói chuyện với nàng như vậy.

Làm như rất để ý nàng không bằng.

Nàng càng nghĩ càng tủi thân, đôi mắt đỏ lựng, phản bác Giản Du: “Khuyên tai của tôi không phải của chị.”

Khuyên tai mèo đen đang lắc nhẹ, như đang giương nanh múa vuốt về phía Giản Du tuyên cáo rằng nó không thuộc về Giản Du, nếu dám chạm vào, nó khẳng định sẽ cho kẻ đó một vuốt.

Giản Du hỏi: “Không phải của tôi sao?”

Vân Sơ hít hít cái mũi, nặng nề mà ừ một tiếng: “Không phải --”

Những lời còn lại bị nuốt vào cổ họng, Vân Sở trợn to hai mắt.

Giản Du ngậm lấy khuyên tai của nàng.

Nhẹ nhàng kéo.

Rớt.

Giản Du nói: “Giờ thì nó không còn là của em nữa.”

- --------------------

Tác giả có lời muốn nói: Là khuyên tai dạng kẹp nha, rất dễ kéo xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.