Tình Yêu Giả Dối

Chương 56: Chương 56: Phiên ngoại: Giản Du x Vân Sơ




01 cầu hôn

Sau khi chuyến lưu diễn kịch nói hạ màn, Vân Sơ đã viết đơn xin nghỉ phép cộng thêm vừa đe dọa vừa dụ dỗ, cuối cùng cũng xin được kỳ nghỉ nửa tháng từ chỗ Trần Tĩnh, Trần Tĩnh một bên phê tấu, một bên vô cùng đau đớn: “Làm sự nghiệp đi chị hai! Nữ nhân nhất định phải có sự nghiệp của riêng mình biết không! Nghỉ phép nửa tháng! Em có biết tổn thất bao nhiêu tiền không!”

Vân Sơ vui vẻ sắp xếp lịch trình cho kỳ nghỉ của mình, nàng trả lời có lệ: “Không thiếu tiền.”

Trần Tĩnh: “......”

Tâm càng đau.

Cô ấy tò mò: “Gần đây đạo diễn Giản đang chuẩn bị cho một bộ phim mới phải không? Cho dù em nghỉ cũng có được hẹn hò đâu!”

Vân Sơ gửi tới một bảng lịch trình cho kỳ nghỉ.

Trần Tĩnh mở ra, đọc được hai dòng, nhịn không được càm ràm: “Sao em có thể viết cả một trang toàn là ăn với ngủ không vậy?”

Vân Sơ gửi một cái biểu cảm đắc ý: “Này gọi là nghi thức!”

Trần Tĩnh vội ký giấy nghỉ phép: “Nghỉ phép vui vẻ!”

Cùng ngày, Vân Sơ đăng Weibo: “Bắt đầu từ hôm nay sẽ tiến hành kỳ nghỉ nửa tháng! Đừng quá nhớ tôi nhá!”

Hình ảnh đi kèm là bóng dáng nàng đang xào rau trong bếp.

【 nhìn hình thôi cũng thấy ngọt xỉu rồi 】

【 gì...... Ngọt cái gì? 】

【 bức ảnh này chắc chắn là do cô Giản chụp, đây cũng là nhà của cô Giản mà đúng không! Nói là nghỉ phép, ha hả, bất quá là hưởng tuần trăng mật thôi! 】

【 sao có thể để tiểu công chúa của tôi xuống bếp......】

【 người điều hành cả một nhà hàng này làm sao vậy? Tôi thật sự sợ trù nghệ của cô ấy độc chết công chúa nhà của chúng tôi đấy! 】

【 tôi nói có thể đừng đánh nhau không, đôi trẻ người ta ngọt ngọt ngào ngào, mấy người đánh tới đánh lui thú vị lắm sao? Biết cái gì gọi là tình yêu không! 】

【 không phải tôi nói, hồi trước Vân Sơ ghi hình một tập 《 Nhà hàng đẹp nhất 》 suýt chút nữa là nổ banh phòng bếp rồi, hiện tại thật sự có thể rửa tay nấu canh thang sao? Tôi không tin! Trừ phi mở phát sóng trực tiếp! 】

【 ủng hộ! Phát sóng trực tiếp phát sóng trực tiếp phát sóng trực tiếp! 】

【 cực lực ủng hộ, cũng không phải muốn xem Gia Giản Thừa Sơ yêu đương, chủ yếu là muốn xem Vân Sơ nấu cơm 】

【 muốn xem cái gì thì trong lòng mấy người hiểu rõ 】

【 trời má trời má không ngờ thật sự mở phát sóng trực tiếp! Lại còn live bằng tài khoản của Giản Du nữa chứ! Chị em ơi mau tiến lên! 】

Đúng vậy, mở phát sóng trực tiếp.

Vân Sơ cũng rất rầu về những bình luận của cư dân mạng nói nàng làm nổ nhà bếp, thề thốt phải tẩy trắng ấn tượng trong lòng bọn họ, lấy lại tên tuổi cho mình. Vì thế Giản Du đặt kịch bản xuống, như suy tư gì: “Vậy mở phát sóng trực tiếp nhé?”

Vân Sơ xắn tay áo lên: “Dứt!”

Di động của Vân Sơ ở trên lầu làm biếng lấy xuống, vì vậy Giản Du liền dùng tài khoản của mình mở phát sóng trực tiếp, cũng xem như là cái giá hình người của Vân Sơ, cô lười biếng dựa vào cửa nhà bếp, vừa cân nhắc kịch bản cần phải sửa chữa, vừa nghe Vân Sơ lải nhải với cư dân mạng: “Không ngờ tới phải không! Tôi thật sự livestream! Hôm nay tôi sẽ cho các người biết cái gì gọi là thực thần hạ phàm!”

Vừa dứt lời, cái sạn trong tay rơi vào nồi.

Bình luận lập tức bị spam ha ha ha ha.

Giản Du cũng nhịn không được cười một tiếng.

【 ha ha ha ha ha ha ha Vân Sơ thật đúng là chúa hề mà! Quá đáng yêu quá đáng yêu! 】

【 hôm nay bé cưng mặc đồ giống như cục bột nếp quá! Rất muốn nựng hai cái, hụ hụ, để mama nấu cơm cho! 】

【 quá đáng yêu quá đáng yêu quá đáng yêu 】

【 hình như tôi nghe thấy giọng cười của Giản Du??? 】

【 vãi, tôi nói màn ảnh này tràn ngập tình iu là chuyện như thế nào, hoá ra là Giản đại đạo diễn của chúng ta cầm máy! 】

【 ngọt chết 】

【 cười muốn chết, Vân Sơ trừng mắt rồi liếc camera một cái: “Không được cười!” 】

【 sau đó điện thoại liền rung lên 】

【 không ngờ tôi có thể nhìn thấy máy quay của Giản Du rung lên khi còn sống, thật sự không chịu nổi trước sự đáng yêu của cô ấy phải không】

【 tự nhiên nhớ tới một câu trong fanfic: Tôi là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp nhất thế giới, chỉ có một bức ảnh tôi chụp thất bại, đó là khi tôi bấm nút chụp em nhìn tôi cười, lòng tôi nao nao, tay tôi cũng run lên, và chứng cứ đã được ghi lại. 】

【 tuy rằng trường hợp hiện tại rất buồn cười, nhưng là không thể ngăn tôi cắn cp 】

Vân Sơ thu hồi ánh mắt giận dỗi, bình tĩnh cầm thìa lên, tự mình sửa sai: “Vừa rồi chỉ là tôi thấy mệt mỏi, nên mới buông xuống nghỉ ngơi thôi.” Nàng vẫy tay với camera: “Tới quay em xắt rau!”

Màn ảnh đến gần.

【 Vân Sơ cũng ra gì quá này, không ngờ xắt rau chuyên nghiệp như vậy? 】

【 có phải cô đến khoá huấn luyện xx không 】

【 đây vẫn là Vân Sơ làm nổ tung nhà bếp lần trước sao? 】

【 Vân Sơ không quậy banh nhà bếp, cô ấy đã làm lại cuột đời! 】

【 có thể quay cam lại không, tôi muốn xem reaction của Giản Du......】

【 không ngờ là hơn nửa đêm không ngủ lại ngồi đây xem người ta xắt rau 】

【 không phải nhà của Giản Du có dì làm sao? Dì ơi, làm phiền dì bắt đầu một buổi phát sóng trực tiếp khác được không, phát sóng trực tiếp Giản Du cho con đi, con thật sự rất cảm ơn 】

【 đừng làm khó dễ người ta! 】

“Ừ.” Giản Du đột nhiên mở miệng: “Dì về nhà nghỉ ngơi rồi, không thể phát sóng trực tiếp tôi được.”

【 trời moá???? 】

【 Giản Du đang nói chuyện phiếm với chúng ta sao ha ha ha ha ha 】

【 không, là đang show ân ái cho chúng ta 】

【 Giản Du: Bạn không có vợ nấu cơm cho, bạn không cảm thấy rất đáng thương sao 】

【 tôi đáng thương đến cười ha ha 】

【 a a a a nếu đạo diễn Giản đang xem bình luận tôi có thể hỏi chuyện không! Có thể kể một vài chuyện thú vị với Vân Sơ không! 】

Giản Du nhìn Vân Sơ trong camera, tóc của nàng đã dài hơn rồi, buộc thành đuôi ngựa bằng một chiếc chun buộc tóc đơn giản, bên dưới tóc mái mỏng là khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tập trung và nghiêm túc, đeo tạp dề màu hồng nhạt, nó được mua khi cả hai cùng nhau đi dạo siêu thị, vốn dĩ Giản Du không muốn mua: “Dì Văn không mặc cái này đâu?”

“Ai nói mua cho dì Văn mặc?” Vân Sơ giơ tạp dề trước người, khoa tay múa chân: “Chị xem con gấu trúc nhỏ này đáng yêu nhường nào, là mua cho em mặc!”

Giản Du à một tiếng: “Em muốn ở phòng bếp?”

Vân Sơ: “?”

Mặt nàng đỏ bừng: “Cái gì vậy! Em nói em sẽ nấu cơm! Chị nghĩ đi đâu vậy!”

Giản Du cũng đỏ mặt, vội vàng ném tạp dề trên tay Vân Sơ vào xe đẩy, đi trước một bước: “Chị cũng nghĩ là em nấu cơm trong phòng bếp.”

Vì thế, không thuận theo không buông tha biến thành Vân Sơ, nàng đi theo phía sau Giản Du lèm bèm: “Chị rõ ràng chính là hiểu sai! Hừ! Chị thay đổi! Con đường nát này chị cũng có lái ư? Bất quá, nếu chị muốn thật, cũng không phải không thể, chị mặc được không?”

Cuối cùng là Giản Du mặc.

Hiếm thấy, Vân Sơ có thể nhìn thấy dáng vẻ mất khống chế của Giản Du.

Các nàng đứng làm, Giản Du kích thích đến nỗi kiễng chân lên dựa vào bàn nhưng không có chỗ trốn thoát. Cô sợ bị nghe thấy, vì vậy cô chỉ có thể che miệng của mình, cuối cùng, ngơ ngẩn khi lên đỉnh, cũng không quên khen Vân Sơ: “Cục cưng giỏi quá.”

Tưởng tượng liền tưởng xa, cũng hiểu sai, Giản Du thu hồi suy nghĩ, ừ một tiếng, trả lời vấn đề trong bình luận: “Gần đây Tiểu Sơ đang nghỉ phép, nhưng tôi vẫn phải đến studio làm việc, vì thế không có chuyện gì thú vị cả.”

“Nếu một hai phải nói...... Ừm, tôi rất thích em ấy đón tôi tan làm.”

【 đạo diễn Giản: Tùy tiện nói một việc ân ái cho các người nghe vậy 】

【 tôi đã cắn đến hôn mê 】

【 đón cô ấy tan làm! Rất thích những câu chuyện tình yêu bình dị như này huhu 】

【 lái xe đi đón sao! Sao tôi một lần cũng chưa gặp phải! Ngày mai tôi liền đến dưới lầu studio nằm vùng, nhất định phải chụp vài bôi hình tình yêu tuyệt đẹp của đôi trẻ! 】

“Chỉ ở đầu hẻm thôi.”

【??? 】

【 chỉ đầu hẻm thôi mà cũng gọi là đón cô lúc tan làm??? 】

【 sao không đón ở trên giường luôn đi......】

【 nghe giọng của Giản Du thỏa mãn ghê, cô ấy là thật sự hạnh phúc, đừng quá luyến ái não! 】

【 sao lại dễ thỏa mãn như vậy tiểu công chúa của tôi! Bắt cô ta đến văn phòng đón cô đi a a a a! 】

【 từ bỏ đi, sao đạo diễn Giản đành lòng để Vân Sơ chạy xa như vậy để đón mình chứ, ngộ nhỡ mệt mỏi thì làm sao bây giờ nga! 】

Giản Du nhìn bình luận càng lúc càng tăng trong livestream, cô nghĩ cô thật sự rất thích Vân Sơ đến đầu hẻm đón mình tan làm, có đôi khi trời sẽ mưa nhỏ, tí tách tí tách, Vân Sơ bọc bản thân đến kín mít, đứng ở đầu hẻm chờ cô, vừa chờ vừa giẫm lên vũng nước trên mặt đất.

Một cái hai cái ba cái, khi cô đi đến trước mặt Vân Sơ, Vân Sơ sẽ kinh hỉ ngẩng đầu lên: “A, chị đã về rồi!”

Giọng nói ồm ồm trong khẩu trang, nhưng ánh mắt lại sáng ngời không chút nào che giấu.

Vì thế, cô liền hôn Vân Sơ cách một lớp khẩu trang, nói: “Chị đã trở về.”

Vân Sơ nắm lấy tay cô, đếm từng ngón từng ngón, sau đó nắm chặt, kéo tay cô vào túi áo, vừa lẩm bẩm vừa dắt cô về nhà.

Đều là việc vặt.

“Hôm nay June đánh nhau với Đèn Đường, June khóc huhu chạy lên lầu tìm em, lúc ấy em đang ngủ mê man, liền ôm June đi ngủ, sau khi tỉnh lại nhìn thấy Đèn Đường chui vào lòng June ngủ rồi. Xuống lầu nghe dì Văn nói hai đứa nó đánh nhau. Làm sao lại làm hòa nhanh như vậy?”

“Hôm nay em đọc qua vài kịch bản rồi, đều là chị Tĩnh đã chọn lọc qua, nhưng vẫn không có cái nào vừa ý.”

“Giữa trưa bà nội đến ăn cơm, khen dì Văn nấu cơm ngon, bà ấy định cạy góc tường! Bất quá được em thuyết phục trở về rồi, em nói với bà là ngày nào bà cũng có thể đến nhà của bọn con ăn.”

“Cô Giản, em buồn ngủ quá à.”

Cô cảm thấy yên bình, một sự yên bình tách biệt với thế giới trần tục, trước mặt cô là khoảng sân nhỏ, có chó mèo, có ánh đèn dịu dàng và chiếc giường của cô, còn cô thì nắm tay người mình yêu, cầm ô thong thả về nhà trong màn mưa lất phất.

“Vân Sơ.” Giản Du đột nhiên gọi nàng.

Vân Sơ đang bận việc đưa lưng về phía cô, tiếng máy hút khói trộn lẫn với tiếng nấu nướng, nàng bận bịu nhưng vẫn quay đầu lại đáp: “Ơi!”

“Hay là chúng ta kết hôn đi.” Giản Du nói.

“Loảng xoảng --” cái sạn lại rơi vào trong nồi.

【 dm???? 】

【 tôi không nghe lầm đúng không!!!! Tôi không phải đang nằm mơ đúng không!!! 】

【 mẹ nó??? 】

【 này là cầu hôn ư???? 】

【 này! 】

【 tuy rằng có chút hấp tấp, nhưng mà nói thật, một màn này thật sự rất ôn nhu luôn á, thật sự rất thích hợp cầu hôn QAQ】

【 thật con mẹ nó rơi lệ, không ngờ tôi có thể tận mắt nhìn thấy hiện trường cầu hôn của Gia Giản Thừa Sơ! 】

【 đây không phải ta đang làm CP, mà là CP đang làm ta! 】

【 Vân Sơ đã shock 】

【 nửa phút vẫn chưa động ha ha ha ha ha ha ha ha ha 】

【 chỉ có mỗi tôi để ý cái nồi xào kia sao......】

【 hình như cách màn hình cũng có thể ngửi được mùi khét 】

【 ai để ý! Tôi hỏi ai để ý! 】

【 Vân Sơ đừng sững sờ! Đáp ứng cô ấy! Đáp ứng cô ấy! 】

【 có chút tò mò biểu tình của Vân Sơ 】

Vân Sơ không có biểu tình gì cả.

Quá đột ngột, nàng nghĩ.

Hiện tại hôn nhân đồng giới đã hợp pháp, nàng đã nghĩ đến việc cầu hôn Giản Du vào một ngày xuân lãng mạn, nhất định phải có bóng bay, pháo hoa và rất nhiều hoa tươi, tóm lại là muốn bao nhiêu lãng mạn liền có bấy nhiêu lãng mạn, có thể dư vị nhiều lần trong phần đời còn lại của mình.

Chưa từng nghĩ đến lại là cảnh tượng như này.

Nàng mặc áo ngủ cùng dép lê, đeo tạp dề, trên tạp dề là con gấu trúc với hai quầng thâm mắt cười ngây ngô, máy hút khói vang ong ong trên đỉnh đầu, đồ ăn được xào một nửa, một mớ hỗn loạn, Giản Du nói câu “Hay là chúng ta kết hôn đi.”

Một chút cũng không lãng mạn.

Nhưng nàng chỉ muốn nói đồng ý, muốn nói được thôi, chúng ta kết hôn đi, muốn nói sau này chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, muốn nói đến khi già rồi em vẫn yêu chị.

Đột nhiên, nàng bật khóc và không thể kiềm chế.

Giản Du đặt điện thoại lên bàn, đi vào phòng bếp ôm nàng từ phía sau, nhỏ giọng dỗ dành nàng: “Đừng khóc nữa cục cưng.”

Vân Sơ khóc lóc lắc đầu: “Sao chị vẫn còn gọi em là cục cưng?”

Giản Du: “Hửm?”

Chợt cười: “Đừng khóc, vợ.”

Người xem livestream: “???”

【 tôi nói, bây giờ trước mắt tôi đen mà không phải đen, cô nói trắng là cái gì trắng, là cái màn gì che khuất mắt tôi đã quên xốc lên! 】

【 cái gì cục cưng! Cái gì vợ! Có cái gì mà tôi không thể xem sao? Tôi có thể ra tiền! 】

【 đáp ứng rồi phải hay không? Nói cho tôi đi cái này đối với tôi rất quan trọng! 】

【 cười chết, hot search # Giản Du cầu hôn Vân Sơ # đã bạo, hai đương sự vẫn còn đang khóc thút thít 】

【 hình như tôi nghe được Vân Sơ nói câu: Chị có ngửi thấy mùi khét không? 】

【 cuối cùng cũng nhớ tới nồi đồ ăn kia rồi phải không...... Tôi đã nói rồi mà, hôm nay các nàng không ăn được đồ Vân Sơ nấu! 】

【 ha ha ha ha ha ha ha ha hot search mọi người đều cắn điên rồi, đương sự vẫn đang khẩn cấp cứu vớt phòng bếp, ha ha ha ha tuy rằng không có hình ảnh, nghe thấy âm thanh tôi cũng có thể não bổ 】

【 số lượng người xem phát sóng trực tiếp đột phá 50triệu 】

【 cả thế giới đều biết khi Gia Giản Thừa Sơ cầu hôn thuận tiện làm nổ phòng bếp 】

【 đừng làm tôi cười tắt thở 】

Rất nhanh, phát sóng trực tiếp đã bị tắt.

Nửa tiếng sau, Vân Sơ đăng Weibo: @Giản Du V sau này chị là vợ của em rồi! ( ps: Làm ơn quên nồi đồ ăn kia giùm cảm ơn, đã từ bỏ phòng bếp)

【 tôi quay lại rồi 】

【 mọi người đừng truyền bá chuyện Vân Sơ làm khét đồ ăn nữa, lan truyền chuyện Vân Sơ nấu khét đồ ăn đối với cô ấy không tốt, vì vậy xin mọi người đừng truyền bá! 】

【 Vân Sơ: Tui cảm ơn ha 】

【 hu hu hu đó là vợ của tôi là vợ của tôi! 】

【 sung sướng mà đi ngủ! 】

【 nếu người qua đường click vào, liền tới # siêu thoại Gia Giản Thừa Sơ # của chúng tôi xem đi! Cp real không cắn đường giả, cắn một cái chính là cái ngọt ngọt ngào ngào, nhập cổ không lỗ! 】

Nửa giờ sau, Giản Du đăng Weibo: @Vân Sơ V, cũng may đã sớm chuẩn bị nhẫn. Là nhất thời nảy lòng tham, cũng là mưu tính từ trước.

【 có còn cho người ta ngủ không! 】

【 kết hôn! Kết hôn cho tôi! Khóa chết! 】

【@Vân Sơ, chiếu cố tốt vợ của tôi 】

【 tôi thật sự khóc 】

【 cô ấy không biết nấu cơm cho em ăn, hu hu cô ấy sẽ không chăm sóc tốt em đâu công chúa của tôi! 】

【 Vân Sơ không biết nấu cơm, nhưng cô ấy có một cái nhà hàng, cảm ơn 】

【 cáo từ 】

【 CP của tôi kết hôn rồi! 】

02 nụ hôn đầu tiên

Cuối năm Giản Du và Vân Sơ trở về Bắc thị, vốn là nhà ai người nấy ngủ, nhưng không quá hai ngày liền bắt đầu qua nhà người kia ngủ.

Thầy và cô cảm khái: “Trước kia tới nhà đều không thích ra ngoài, ngày nào cũng ngâm mình trong thư phòng đọc sách, bây giờ chỉ ngồi trong chốc lát cũng ở không yên, cũng may hai nhà cách nhau cũng gần, nếu không cứ qua lại như thế rất phiền toái.”

Ba mẹ Vân Sơ cũng cảm khái: “Quả nhiên con gái là con nhà người ta mà, trong mắt trong lòng đều là cô Giản nhà nó.”

Sau đó, thầy và cô lấy thân phận người nhà Giản Du gặp mặt ba mẹ Vân Sơ, hai bên tính toán, tuy rằng các nàng không thường về Bắc thị, nhưng cũng có thể mua một căn nhà, thứ nhất có thể tăng giá trị, thứ hai là có nơi trở về đỡ phải chạy qua lại chạy, vì thế mua nhà được đưa vào mục kế hoạch.

Vân Sơ ngồi bên mép giường xem ảnh phòng ở, xem cái nào cũng thích, hỏi Giản Du: “Chị muốn mua loại nào?”

Giản Du đeo mắt kính và đang gõ chữ, ngày mai cô phải đến Học viện điện ảnh báo cáo công việc, lúc này cô đang viết bản tổng kết cuối năm, cô nhìn lướt qua và nói: “Chị thế nào cũng được.” Dừng một chút, lại bổ sung: “Chị nghĩ một phòng ngủ là được, nhà của chúng ta không cho người khác ngủ qua đêm.”

“Vì sao?” Vân Sơ biết rõ còn cố hỏi.

Giản Du như nàng mong muốn: “Bởi vì chị chỉ muốn ở bên em.”

Vân Sơ cười, ôm cổ cô: “Ngày mai em đến trường với chị.”

Giản Du nghi hoặc mà hửm một tiếng: “Không phải em muốn ngủ nướng sao?”

Vân Sơ nói: “Lâu lắm rồi em mới về.”

Là rất lâu chưa trở về.

Đã đến kỳ nghỉ đông, sinh viên đã vội vã rời trường, gió bắc thổi hiu hiu, khuôn viên trường có vẻ hơi vắng vẻ.

Buổi báo cáo của giảng viên được tổ chức ở giảng đường của trường, giảng đường có thể chứa khoảng 3000 người, giảng viên ngồi đầy ba hàng đầu, Vân Sơ không muốn bị phát hiện, chờ khi mọi người vào đông đủ chuẩn bị bắt đầu nàng mới lén lút đi vào, ngồi ở hàng cuối.

Nghe một chốc lại buồn ngủ, gửi tin nhắn cho Giản Du.

Tiểu Sơ Tiểu Sơ đã có vợ: Khi nào đến chị vậy

Tiểu Sơ Tiểu Sơ đã có vợ: 【 buồn ngủ.jpg】

Vợ: Đã bảo em ngủ nướng rồi

Vợ: Còn sớm lắm, hay là chị gọi tài xế đến đón em nhé?

Tiểu Sơ Tiểu Sơ đã có vợ: Em phải đợi chị!

Vợ: 【 không biết nói cái gì liền cho vợ một cái ôm.jpg】

Tiểu Sơ Tiểu Sơ đã có vợ: Nhưng mà em muốn ra ngoài đi bộ một lát

Vợ: Chị biết ngay mà

Vợ: Sau khi kết thúc chị phải đi đâu tìm em đây

Tiểu Sơ Tiểu Sơ đã có vợ: Tùy duyên đi!

Vợ:?

Tiểu Sơ Tiểu Sơ đã có vợ: Dựa vào định vị

Vợ: Đi đi

Vì thế Vân Sơ lại lẻn ra ngoài, dù gì cũng học ở đây bốn năm, mặc kệ thay đổi như thế nào cũng có thể nhớ được vài chỗ quen thuộc. Vốn dĩ chỉ muốn tùy tiện đi dạo một vòng, không ngờ đi tới đi lui lại đến khu dạy học.

Vẫn là phòng học lớp diễn xuất ấy.

Vẫn giống như năm đó, bố cục ở đây không thay đổi nhiều, bảng đen vẫn như cũ, bục giảng vẫn như cũ, ngay cả bức tường mà nàng bị Giản Du đẩy lên, vẫn còn một số bài thơ tình do ai đó viết, lãng mạn nhưng bình dị rất phù hợp với tình hình, lời lẽ cũng tinh tế.

Là thơ của Tsvetaeva:

“Tôi muốn sống cùng người

Trong một thành phố nhỏ

Nơi hoàng hôn vĩnh cửu

Và hồi chuông không dứt...”

Những ngón tay của Vân Sơ lướt nhanh trên tường.

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa.

Tay nàng khựng lại một chút, làm như biết người đến là ai, nở nụ cười.

Vừa định quay đầu lại thì đột nhiên có người đẩy bả vai của nàng, Vân Sơ không kịp phòng ngừa, lảo đảo ngã về phía sau, được người ôm eo, một mùi hương quen thuộc nhàn nhạt phả vào mặt, giống như mùi trên người nàng, các nàng dùng chung sữa tắm, là mùi hương được nàng đóng dấu.

Cái ót bị ghìm chặt, thoáng dùng sức, nàng buộc phải ngửa đầu, cùng Giản Du hô hấp gần gũi.

Bất chợt, các nàng lại trở về lớp diễn xuất năm đó.

Giản Du cũng đi vào từ cánh cửa đó, lần đầu tiên bước vào thế giới của nàng, cách nàng gần như vậy, gần đến mức chỉ cần người nào nhích lên một cm, môi sẽ chạm vào môi đối phương, gần đến mức nhịp tim của nàng không thể che giấu được, đang kêu gào yêu thích và rung động.

Năm ấy Giản Du chỉ là vỗ nhẹ cái ót của nàng, liền buông nàng ra.

Nhưng giờ khắc này.

Môi Giản Du rơi xuống môi của nàng.

Cô nói: “Tìm được em rồi.”

Cô nói: “Học được cách hôn môi chưa?”

Cô nói: “Để chị dạy em.”

– dùng thời gian cả đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.