Kể từ khi nhận được sự rộng lượng tha thứ và cái gật đầu nhận lời đi chơi của Phong đến giờ, An ngoan ngoãn hẳn ra. Mấy ngày qua, chăm chỉ nhắn tin và nhận điện thoại của Phong đều đặn, con bé còn “tạm gác cung và ngưng bắn lung tung”, thôi không giúp Lâm trong việc thực hiện ý nguyện kia nữa. Khoảng thời gian đó, An dùng để gặp mặt và đi ăn cùng Phong cơ. Thấy được thành ý của An, Phong lấy làm ưng bụng ghê gớm. Và với cậu, những buổi hẹn hò vụn vặt kiểu này có lẽ sẽ còn tuyệt hơn nữa nếu như không có sự xuất hiện của nhân vật thứ ba kia.
Chuyện kể rằng từ sau buổi chụp hình hôm ấy, Bảo An nhát gan với nỗi sợ chó tưởng chừng đến chết cũng chẳng hết, bỗng dưng lại quay sang yêu mến “đồng nghiệp cùng tên” kia một cách lạ thường và thái quá. Mang tiếng là hẹn hò với người nhưng suốt cả buổi, An cứ mải nói cười kể lể về chú chó đó thôi. Và dù điện thoại chỉ còn lại xíu xiu pin, An vẫn cố khoe cho Phong xem bằng được những tấm hình đời thường ngồ ngộ của chú ta mà con bé mới “tậu” được. Bảo An cuồng chó An thật rồi!
Trên lý thuyết, Hoài Phong chẳng có lý do gì để phải khó chịu hay bực bội về điều đó hết. Bởi lẽ quen biết đã lâu, việc phải nghe An liến thoắng suốt mấy tiếng đồng hồ về những câu chuyện “trời ơi đất hỡi” nào đó dần dà đã trở thành một thú vui tao nhã của Phong mỗi khi hai đứa hẹn hò. Và tuy ghét Minh thật đấy nhưng Phong cũng không hẹp hòi và vô lý đến độ ghét lây sang cả con chó của anh ta. Điều khiến cậu sôi máu chính là làm thế nào mà đống ảnh kia mỗi ngày lại một tăng thêm trong máy điện thoại của An kìa. Chống cằm suy nghĩ nửa ngày, Phong dám khẳng định chỉ có hai nguyên nhân dẫn đến sự việc kia mà thôi. Hoặc là...
“Ba đứa đó thường xuyên đàn đúm đến thế kia à?”
Nhưng An bận lắm, đi học tối ngày thì thời gian đâu mà tụ tập cùng chủ chó nhà họ Phan cơ chứ? Đến quan trọng cỡ Phong cũng chỉ có thể gặp An trong vài phút ngắn ngủi mỗi ngày thì không lý nào người mới quen như Minh lại được đặc cách, ưu tiên hơn cả. Trừ phi, An đã thay lòng đổi dạ.
Hoặc là...
“Không gặp, chắc cũng nhắn tin qua lại suốt ngày ấy nhờ.”
Trò chuyện nhiều như thế, rốt cuộc An với Minh đã thân thiết đến mức nào rồi? Có nhỉnh hơn mối quan hệ đặc biệt đang tồn tại giữa Phong và An không nhỉ? Ôi ôi, Phong hoang mang quá đi thôi! Chẳng may một ngày nào đó, cậu bị An co chân đá bay ra rìa thì sao đây? Chắc hẳn đám người nhiều điều trước giờ ghét Phong sẽ nhân cơ hội ấy mà chà đạp lên lòng danh dự và sự tự tôn cậu vốn đã bị An bôi nhem bôi nhuốc rồi cho xem. Không được, không được! Tuyệt đối không thể để cái viễn cảnh đen tối đó xảy ra được. Hoài Phong buộc phải hành động ngay thôi.
Nhưng làm cách nào đây? Quát sa sả vào mặt An và yêu cầu con bé chấm dứt liên lạc với Tuệ Minh ư? Thật là hạ sách! Nghĩ mà xem, có thể lúc trước An mê Phong bởi bản tính cấm cảu của cậu. Khi ấy, con bé thích được nghe Phong quát tháo nạt nộ. Nhưng cái gì nhiều quá cũng dễ sinh ra nhàm chán. Suốt thời gian qua, sở thích quái đản kia của An luôn được Phong thỏa mãn mỗi ngày. Và vì thế, đến giờ phút này, Phong chẳng thể nói chắc rằng liệu đó có còn là điều khiến con bé phát cuồng lên hay không nữa. Huống hồ, bên cạnh An hiện tại lại có thêm một anh Minh hết sức ôn hòa và nuông chiều con bé. Nhỡ ra lỡ miệng mắng An một cái, có khi con bé sẽ đùng đùng giận dỗi mà ngã ngay vào vòng tay kẻ địch cũng không biết chừng. Nên là...
“Dẹp đi. Chả nhẽ mày chỉ giỏi to mồm thôi hả Phong?”
Tự tay tát miệng mình mấy cái, Hoài Phong lắc đầu nguây nguẩy cho rơi đi hết những phương kế kém hay ho vừa nghĩ. Và sau liền mấy ngày hoạt động hết công suất, cái đầu lười nhác của Phong rốt cuộc cũng đã lóe lên được một ý tưởng không tồi. Cậu sẽ “tẩy não” An!
Đây nhé, chẳng phải cho tới hiện tại, “cầu nối” duy nhất giữa An và chàng công tử Minh vẫn là chú chó kia sao? Nghe thoáng qua một cái, Hoài Phong liền có thể tự tin kết luận rằng nếu không phải vì ham hố người bạn bốn chân cùng tên đó, An sẽ chẳng dư thời gian để tiếp chuyện với Minh đâu. Thế nên, chỉ cần Phong “đuổi” được hình ảnh con chó kia ra khỏi đầu An là mọi chuyện sẽ được giải quyết ngay tức khắc. Mà việc này thì quá đơn giản đi, Hoài Phong đã tính toán xong xuôi hết cả rồi.
Tuệ Minh dám dùng chó để dụ dỗ và tiếp cận An thì Phong cũng không ngại lợi dụng loài mèo để xóa sổ thứ tình cảm mới chớm nở trong lòng con bé mấy ngày gần đây. Mọi người vẫn thường nói “Ghét nhau như chó với mèo” mà. Chính lẽ ấy, Phong sẽ gieo rắc vào An tình yêu mèo mù quáng. Hoài Phong tin rằng, với tầm ảnh hưởng của mình tại thời điểm này, chỉ cần nhìn thấy cậu cưng nựng một chú mèo nào đó, thể nào An cũng sẽ tuân theo tính chất bắc cầu mà yêu lấy yêu để chú ta cho xem. Đợi đến khi thời cơ chín muồi, con bé kia đã trót “nghiện” mèo lắm rồi, Hoài Phong sẽ vào vai một cậu chủ vô lý và hay lo xa, không muốn thú cưng của mình giao du với kẻ cuồng chó như Bảo An, dứt khoát chia rẽ đôi bạn. Mặc cho lý do ấy khó nghe vô cùng nhưng Phong cam đoan rằng An nhất định sẽ răm rắp tuân theo và nói lời đoạn tuyệt với chú chó cùng tên kia. Để xem, An đã hết hứng thú với chú ta rồi thì Minh còn biết viện cớ gì mà tiếp cận con bé nữa chứ. Cái ý đồ nhăm nhe muốn thế chỗ Phong trong trái tim An của anh ta sớm muộn gì cũng sẽ tan thành mây khói thôi.
Đưa bàn tay lên xoa xoa cái cằm nhẵn nhụi không một cọng râu, Hoài Phong khép hờ đôi mắt mơ màng, gương mặt lộ rõ vẻ sung sướng khôn nguôi. Cậu gật gù, khẽ lẩm bẩm:
“Hãy đợi đấy!”
Nhưng nói thì bao giờ cũng dễ hơn làm và bằng những suy nghĩ đơn giản của mình, Phong nào có lường trước được việc đi “mượn” một chú mèo về nuôi tạm mấy dịp lại khó khăn đến vậy cơ chứ. Đối với Hoài Phong, kế hoạch kia tuy mang tầm vĩ mô thật đấy nhưng cậu không hề nghĩ tới việc sẽ bỏ tiền ra để kiếm cho mình một “cộng sự” chính thức khi mà điều kiện kinh tế không cho phép, và hơn thế nữa... bà nội chắc chắn cũng không cho phép. Vậy nên, Phong chỉ định mượn tạm một chú mèo nào đó để “nhử” An thôi, cơ mà mượn hoài chẳng được. Mang tiếng là quen nhiều biết rộng nhưng Hoài Phong thật chẳng tài nào hiểu nổi vì sao trong đám người ấy lại không có ai nuôi con vật đáng yêu này cơ chứ. Đấy, ngay như trong khu xóm Phong ở thôi, nhà nào nhà nấy đều nuôi chó ráo cả. Chả trách, đường ngõ lúc nào cũng thum thủm mùi hương gọi ruồi. Bực ghê!
Sáng mai là tới ngày hẹn hò rồi, vậy mà giờ Phong vẫn chưa mượn được ở đâu một chú mèo mới thật khổ tâm. Đêm hôm qua, cậu đã lang thang khắp ngóc ngách trong mấy gian chợ gần nhà với mong muốn tóm được một con mèo hoang về “dùng tạm”. Ấy vậy mà vồ mãi chẳng được mống nào, còn suýt bị chúng nó cào cho tơi bời hoa lá nữa chứ.
Tiết truy bài đầu giờ, lớp học ồn ào chẳng kém buổi ra chơi. Ngồi nơi góc phòng đần mặt đắn đo một hồi, cuối cùng Hoài Phong quyết định đứng bật dậy rồi hùng hùng hổ hổ lao phầm phập lên trên bục giảng, vớ lấy cây thước gỗ và gõ đôm đốp lên mặt bảng.
“Tất cả câm mồm.”
Quả nhiên, đám học trò đồng loạt yên lặng thật. Chẳng bù cho mấy phút trước, mặc kệ hội cán bộ lớp có nhắc nhở thế nào, chúng nó cũng nhất quyết không chịu khóa những cái mồm còn đang “bận buôn bán” lại. “Toàn dân” đã câm như hến, “ông tướng” Phong cũng đứng lặng như tờ. Lớp học vì thế mà ngột ngạt hệt hôm dự giờ!
Đã mấy chục giây trôi qua, Phong vẫn đứng hướng mặt vào bảng, toàn thân cứng đờ không sao quay nổi về phía chúng bạn. Trông ra bộ dạng căng căng như trái bóng sắp nổ của Phong, lũ học trò ngồi dưới dù tò mò lắm nhưng cũng chẳng ai dám cất tiếng hỏi chuyện, chỉ biết ngồi đó xì xào bàn tán:
“Tao dám cá thằng này hôm qua táo bón nhưng uống nhầm thuốc tiêu chảy, dẫn đến bí bách không thông nên giờ mới đứng chổng mông vào anh em mình thế này.” Một cậu có bố mẹ mở tiệm thuốc tại gia chia sẻ.
“Bọn tôi thì nghĩ lão ấy đang muốn thay đổi bản thân vì đã lỡ phải lòng cô học sinh gương mẫu Lệ Băng rồi nên mới ghét cảnh tượng lớp học mất trật tự, vô tổ chức ấy. ‘Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén’ mà.” Mấy nàng con gái ưa thích phim truyện lãng mạn lên tiếng.
“...”
Cuối cùng, do căn bệnh hóng hớt phát tát một cách mất kiểm soát, Trí không nhịn được bèn phi quyển vở vào đầu Phong và hối:
“Làm sao? Bắt bọn tao câm thì mày phải nói gì đi chứ. Mà quay lại đây xem nào, đứng đực ra đấy cho ai ngắm?”
Cái ném vở của Trí như tiếp thêm sự tự tin cho Phong. Lòng quyết tâm lại được xốc lên cao, Hoài Phong bất chợt quay ngoắt xuống và nói với tốc độ máy may:
“Nhà đứa nào có mèo sáng mai cho tao mượn một buổi.”
Vừa nghe xong lời đề nghị kỳ cục kia, đám học sinh liền nghệt mặt ra ngơ ngác. Ngộ nha, trước giờ chúng nó mới chỉ thấy người ta mượn tiền, mượn đồ chứ nào đã gặp kẻ hỏi xin mượn mèo bao giờ. Nhưng chẳng cần biết Phong có ý đồ gì, đám bạn tốt này cũng quyết không cho ông thần phá của này mượn đâu. Đồ đạc bị phá còn có thể niệm tình bạn mà nhắm mắt cho qua, chứ thú cưng bị đem ra ngược đãi, chúng nó không dám chắc sẽ vì nể mặt mà rộng lòng tha thứ cho Phong được đâu. Tốt hơn hết vẫn nên từ chối thì hơn. Cả đám đồng loạt lên tiếng:
“Mèo nhà tao đang ốm mất rồi.”
Dù đã nhiều lần bị Phong phá hoại tài sản cá nhân nhưng vì là bạn thân nên Trí cũng không nỡ lòng nào từ chối. Chỉ tiếc rằng...
“Với quan điểm ‘mèo khó, chó sang’ nên nhà tao quyết định nuôi toàn chuột lang mày ạ. Cũng muốn giúp lắm nhưng mà...” Trí nói. Cả lớp cười. Hoài Phong tức điên người.
Tuy mang tiếng “bạn nối khố” nhưng ngay từ đầu Phong đã không hề nhờ cậy tới Trí cũng vì lý do này đây. Thân thiết tới mức muốn chuyển khẩu sang nhà nhau ở, Phong thừa biết gia đình Trí chẳng hề nuôi bất kỳ con vật nào hết, bởi lẽ mẹ cậu ta vẫn luôn ca thán rằng “Nuôi mỗi mày thôi cũng đủ làm mẹ tổn thọ rồi lắm rồi.”
Bức xúc đã tích tụ trong người mấy ngày hôm nay, Phong quả thực rất muốn đánh người để giải tỏa nhưng vẫn chưa tìm được đối tượng thích hợp. Giờ câu nói đùa không đúng lúc của Trí thật như mở ra cho Phong cơ hội được “gãi ngứa” tay chân. Chẳng nể nang ai hết, Phong vớ luôn miếng giẻ lau bảng gần đó và thẳng tay đáp ngay mặt cậu bạn.
“Cái mồm mày hôm nay hình như hơi bẩn nhờ?”
Xong xuôi, Phong còn định phi tới chỗ Trí đang kêu la oai oái để dùng giẻ giúp cậu ta vệ sinh răng miệng nữa cơ. Thật may khi ấy trống điểm vào giờ, cô giáo xuất hiện như vị cứu tinh cho Trí.
Nhờ vả không thành, Phong đành ôm bụng tức trở về chỗ ngồi. Vừa định gục mặt xuống bàn ngủ lấy sức sau trận chiến săn mèo mệt mỏi đêm qua, đầu óc Phong bỗng tỉnh táo hẳn bởi cái vỗ vai và lời giới thiệu từ phía Lệ Băng.
“Nhà tôi mới nuôi mèo đấy. Nhưng nó còn nhỏ lắm, không biết giúp được việc của ông không?”
Rồi cô bé len lén đưa điện thoại cho Phong xem mặt mèo. Đó là một con mèo mướp nhỏ với bộ lông vằn xám. Thoáng nhìn qua, Phong đã ưng bụng ngay rồi và cậu tin rằng gương mặt ngộ ngộ của chú ta thể nào cũng sẽ khiến Bảo An điêu đứng cho xem.
“Được quá đi ý chứ. Sao nãy hỏi không nói? Làm suýt nữa có án mạng xảy ra với thằng Trí rồi đấy thấy không?”
Vừa thích thú xem ảnh “cộng sự” mới tìm được, Phong vừa nhẹ giọng trách móc Lệ Băng. Với Băng, đây là dịp hiếm hoi cô bé được nhìn thấy Phong trong điệu bộ này. Chỉ tiếc rằng câu hỏi ngay sau đó Băng đặt ra đã làm cho “khoảnh khắc vàng” ấy trôi đi nhanh chóng.
“Mà ông cần mượn mèo để làm gì?”
Chỉ đơn giản là câu nghi vấn mà ai trong hoàn cảnh của Băng bấy giờ cũng sẽ hỏi thôi, tại sao lại khiến Phong đang cười bỗng dưng chết sững người thế này? “Mượn mèo để lấy lòng gái” – nếu khai thật lý do này ra thì quả là mất mặt Phong quá. Cũng may lúc đầu giờ ngồi tính toán, cậu đã lường trước tới cái cảnh bị Trí tra hỏi vấn đáp nguyên do nên cũng đã kịp bịa ra cho mình một cái cớ rồi.
“Có gì đâu. Dạo này nhà nhiều chuột quá mà bảo mua mèo về đuổi thì bà tao dứt khoát không nghe cơ. Bà sợ đuổi không được chuột thì lại mất oan khoản tiền ấy mà. Nên tao muốn mượn tạm một con mang về cho nó kêu để chứng minh cho bà thấy chỉ cần nghe tiếng mèo cũng đủ để lũ phá phách kia chạy không còn một con.”
Nhưng Lệ Băng thừa thông minh và nhạy cảm để nhận ra rằng có điều gì đó sai sai trong cái lý do mà Phong mới trình bày. Trông thấy đôi lông mày Băng chau lại tỏ vẻ hoài nghi, Phong liền thấy chột dạ biết mấy. Rõ ràng, cậu nói lưu loát lắm mà, chẳng có nhẽ Băng vẫn nhìn ra sự thật? Nghĩ thế, Phong bèn nổi quạu lên hòng lấp liếm:
“Gì đây? Sợ tao ngược đãi nó à? Chỉ là nhờ kêu mấy tiếng meo meo thôi mà. Tao thề sẽ cho nó ăn uống đầy đủ.”
“Không, không phải thế. Ông cứ đem về thử xem, con mèo này cũng to mồm ra phết đấy. Nó mới về có mấy hôm mà nhà tôi đỡ chuột hẳn.”
Lệ Băng lập tức xua tay phân bua. Típ mắt cười thân thiện, cô bé còn cố nói thêm đôi lời quảng cáo như để tỏ rõ tấm lòng nhiệt thành của mình.
“Ồ, cảm... cảm ơn!”
Lâu nay lạnh nhạt với Băng, bản thân Phong không nghĩ cô bạn này vẫn có thể đối tốt với mình đến vậy. Lẽ dĩ nhiên, cậu thấy hơi mủi lòng và vì thế lời nói cũng ngập ngừng, mất tự nhiên đi mấy phần. Có điều, Phong thuộc tuýp người ưa hành động hơn là nói suông. Thế nên cả buổi hôm ấy, Hoài Phong đã tự bổ nhiệm mình vào vị trí trợ lý của Lệ Băng, lăng xăng giúp cô bạn làm hết việc nọ lại xọ sang việc kia. Tỉ dụ, mỗi lần Băng nhắc nhở một đám học sinh nào đó giữ trật tự trong giờ nghỉ 15 phút, chỉ cần chúng nó bướng bỉnh không nghe, Phong sẽ cầm luôn đống giấy đã vo viên nhàu nhĩ mà nhét thẳng vào miệng từng đứa một. Hoặc như, khi Băng thục giúc mãi mà cậu bạn kia vẫn “chầy bửa” không chịu nộp tiền phạt, Phong sẽ phi ra ngay, đè ngửa cậu ta ra và lục lọi, lôi bằng được đống tiền mà cậu ta dành riêng cho việc chơi điện tử. Và còn nhiều điều khác nữa, chỉ cần trong phạm vi có thể, Phong nhất định sẽ dốc hết sức mình vì Băng.
Đám bạn tọc mạch thấy vậy, lại được dịp buôn bán rôm rả. Cậu bạn kia vẫn một mực khẳng định:
“Chắc nó đang cố hoạt động nhiều cho dễ ‘i đi với dấu nặng’ đấy.”
Hội con gái mơ mộng thì như được tiếp thêm niềm tin vào sức mạnh cảm hóa con người của tình yêu, rú rít mãi không ngừng:
“Chuyện tình hai đứa này lãng mạn không kém phim ấy nhỉ? Kiểu như ‘Vì Băng, Phong sẽ thay đổi tất cả’ ý chúng mày ạ.”
“...”
Mặc kệ dư luận có bàn tán xôn xao thế nào, Trí chỉ ngồi một chỗ và nhếch môi cười đầy kinh bỉ.
“Lũ gà, biết cái quái gì đâu mà cũng bày đặt bàn tán.”
Dù hiện tại, cậu chưa biết mục đích mượn mèo cũng như nguyên do dẫn đến những việc làm tăng động vừa rồi của Phong, nhưng cậu thừa hiểu đứa con gái có thể “cảm hóa” tên tiểu quỷ đó chắc chắn không phải là Băng.
Tám giờ sáng.
“Xôi lạc, bánh khúc đây...”
Đang cuộn mình trong chăn ấm nệm êm với mơ say mộng đẹp, Bảo An lơ mơ thức giấc bởi tiếng rao của một người bán hàng rong nào đó. Sau mấy giây he hé mắt nhìn vào cái đồng hồ treo tường trước mặt, con bé hốt hoảng nhận ra buổi hẹn hò sáng nay đã bị mình “cao su” đi khá nhiều rồi. Không chần chừ thêm nữa, Bảo An nhanh chóng chui ra khỏi giường rồi tất bật chuẩn bị đi gặp mặt người thương.
Từ phía xa xa nhìn ra, An đã trông thấy bóng lưng thân quen của ai đó rồi. Biết mà, sẽ không khi nào Phong bắt An phải chờ đợi cả. Công việc nhàm chán ấy, cậu luôn muốn làm thay An. Nhìn bộ dạng Phong nóng ruột giậm chân tại chỗ, An đoán chắc cậu bạn này hẳn đã đợi lâu lắm rồi đây. Không muốn lề mề thêm nữa, Bảo An liền co chân và chạy vọt lên phía trước.
“Nhớ tớ quá hay sao mà đến sớm vậy?”
Điệu cười nhăn nhở của An thật như hành động đổ nguyên can dầu vào ngọn lửa tức giận trong Phong đang phập phồng vì phải gồng mình đứng chờ nãy giờ. Rõ là hẹn lúc bảy rưỡi sáng ấy vậy mà đến một tiếng sau An mới lò dò xuất hiện, thử hỏi Phong làm sao mà không quát cho được.
“Sớm cái con khỉ. Đồng hồ nhà mày chết à? Hay không biết cách xem giờ? Để tao phải đứng chờ mấy nghìn giây thế này mày vui lắm hả? Gọi điện thì không thèm thưa, ý gì đây?”
Nghe Phong nhắc tới điện thoại, An mới bèn lục túi tìm nhưng chao ôi...
“Á, tớ quên điện thoại ở nhà rồi. Máy lại để chế độ im lặng từ tối hôm qua nên cậu gọi tớ không biết. Hề hề.”
“Vui lắm à mà cười? Đồ bất lịch sự.”
Oan cho An quá, con bé có nỗi khổ riêng mà. Để có được một buổi hẹn trọn vẹn với Phong, đêm qua An đã phải thức đến khuya lắc khuya lơ để hoàn thành núi bài tập của chiều tối hôm nay nên giờ mới ra nông nỗi này đấy chứ. An thật rất muốn mở mồm cãi lại. Nhưng “một điều nhịn, chín điều lành” huống hồ dạo thời gian gần đây, Phong đã phải chịu quá nhiều “trái đắng” vì cái lịch học dày đặc của An rồi. Bảo An vẫn nên xuống nước nhún nhường một chút thì hơn. Con bé tự vỗ vỗ vào miệng mình và mắng:
“Cái miệng hư, cái miệng hư.”
Xong xuôi, An bèn hí hửng nhìn Phong, thành thật trình báo:
“Tớ đánh nó rồi. Nó sẽ không cười nữa đâu.”
Nom bộ dạng ngộ ngộ của An, Phong cũng muốn cười lắm chứ nhưng vì sự nghiệp giữ gìn hình tượng lạnh lùng bấy lâu, cậu phải cố gằn họng xuống thôi. Đến mở miệng “Ờ” một câu, Phong cũng chẳng dám, chỉ sợ “binh đoàn cười” sẽ tận dụng khẽ hở mà ồ ạt lao ra ngoài thì hỏng bét. Thấy Phong không có bất kỳ động tĩnh gì, An lo sợ rằng cậu bạn vẫn ôm ấm ức chưa chịu bỏ qua. Suy nghĩ mấy hồi, con bé quyết định ngồi thụp xuống, dùng tay vỗ vỗ vào hai bàn chân, miệng quát:
“Hai cái chân ngắn chậm chạp, bắt bạn tao phải đứng đợi thế này, chúng mày thật đáng đánh đòn mà. Chốc nữa, phải cố mà bắt kịp cặp chân dài của cậu Phong nhớ chưa? Không thì đừng hòng tối nay tao cho bọn mày ngâm tinh dầu nhớ.”
Rồi An giả bộ lắng nghe một lúc, liền đứng phắt dậy và báo cáo với Phong rằng:
“Chúng nó hứa rồi, từ nay sẽ không lề mề nữa đâu. Nguôi giận đi nhá, tớ thành tâm xin lỗi đấy.
Bảo An quả giống một loài vi-rút mà cơ thể Phong lại không tài nào miễn dịch nổi. Chỉ cần ngỏ mấy lời xin xỏ thôi, An đã nhanh chóng dập tắt được lửa giận trong Phong. Còn Hoài Phong, vì không nhịn được nữa nên đành he hé nhếch mép phì cười. Lỗi lầm cũng đã xin xong, ngỡ rằng có thể nắm tay nhau mà rong chơi được rồi, chỉ tiếc rằng...
“Lúc hẹn hò với anh Minh có phải thề thốt thế này không?”
Lời nói vừa thốt ra, cả hai đều hóa đá.
Biết bản thân đã lỡ lời, Phong bèn giật mình đến bất động. Hoài Phong thừa nhận, cậu vẫn còn cay cú vụ An bỏ rơi cậu mà te tởn với Minh lắm nhé. Nhưng vì sỹ diện, không muốn mang tiếng là kẻ hẹp hòi nên bữa giờ, Phong toàn phải lẳng lặng tự mình nuốt trôi cục tức kia thôi. Đã cố đến được ngày hôm nay, thật chẳng hiểu vì lí do gì lại lỡ lời nói ra cái câu đáng nguyền rủa ấy. Ai nghe qua cũng đủ hiểu, Phong vẫn còn đang để bụng lắm nhé, và An không nằm ngoài số ấy.
Còn An, vì quá tức tối nên con bé cũng ngay lập tức á khẩu. Chẳng phải nói là cho qua rồi ư, cớ sao giờ Phong lại thích đào bới chuyện cũ ra mà so bì thế chứ? Chịu hết nổi rồi, An hậm hực giậm chân mấy cái rồi chỉ thẳng tay vào mặt Phong mà la lên rằng:
“Cậu là con bò à? Có một chuyện mà cứ thích nhai đi nhai lại thế hả?”
Vì sểnh miệng lỡ mồm đôi chút mà Phong đang ở thế được người xin lỗi bỗng chốc hóa kẻ phải hạ mình chuộc tội. Nhưng xin lỗi suông thì không đúng phong cách của Phong chút nào. Cậu chỉ thích hành động thôi. Hất hất bộ hàm về phía Bảo An, Hoài Phong cất tiếng nhờ vả:
“Êu, cởi hộ tao cái áo khoác này ra với.”
Bảo An nheo mắt hoài nghi, tưởng như không tin vào những điều Phong vừa nói. Câu đó chẳng phải rất không hợp với hoàn cảnh lúc này sao. Ngẫm ngợi một hồi, An bèn trợn mắt há mồm bởi cái ý nghĩ đang lởn vởn trong tâm trí.
“Cậu ta định hiến thân chuộc tội sao?”
Thấy An cứ đứng đực mặt ra đấy, Phong bèn giục thêm lần nữa, hai vai hẩy hẩy tỏ vẻ sốt ruột lắm.
“Nhanh lên, bỏ hộ cái áo khoác với. Hai tay tao đang bận.”
Khi nãy bận giận dỗi và xin lỗi, An không để ý. Giờ nghe Phong nhắc, con bé mới thấy là lạ. Sao hôm nay cậu ta lại ăn mặc “điệu đời” thế nhỉ? Hai bên ống tay của cái áo choàng không được Phong xỏ như bình thường. Thay vào đó, cậu chỉ khoác áo lên toàn thân mình, đôi cánh tay khoanh trước ngực cũng bị cái áo phủ lên kín mít.
Bị hối, Bảo An khẽ nhún vai, tặc lưỡi một cái rồi từ từ tiến lại, giúp cậu bạn gỡ bỏ trang phục. Cái áo thùng thình vừa được cởi ra, Phong liền giơ ngay cục bông nhỏ xám xám vằn vằn ra trước mặt An mà hớn hở rằng:
“Xinh không?”
“Méo!”
Hành động của Phong khiến An thoáng giật mình. Con bé hơi nhăn nhăn mặt, đôi chân tự giác bước giật lùi mấy cái. Đối với An, hình ảnh một cậu con trai ôm ấp, cưng nựng những chú mèo hay vài giống chó có vóc người nhỏ nhỏ thật chẳng ra dáng đàn ông chút nào. Phải là một chú chó cỡ bự như chó An mới có thể làm tăng lên được vẻ đẹp nam tính của chủ nhân mình. Nghĩ đến việc từ nãy tới giờ, Phong cứ ôm khư khư con mèo nhỏ này, Bảo An không nén nổi rùng mình. Con mèo đáng ghét, dám ung dung tận hưởng vòng tay của Phong như thế mà được à?
Nhìn thấy mặt An cứ mãi nhăn nhó, đôi lông mày Phong cũng tự động cau lại thành một cặp huyền sắc. Phong gắt:
“Mặt mũi làm sao thế này? Ý gì đây?”
Phong đã cất công hỏi, An cũng chẳng đành giấu giếm. Con bé thật thà thổ lộ hết quan điểm của mình về vấn đề chó mèo và hình ảnh đấng nam nhi. Phong nghe xong, bèn nổi trận lôi đình. Mặc kệ chốn đống người, cậu đứng đó và đành hanh quát tháo cô bạn, giọng điệu chua ngoa vô cùng:
“Im đi! Tao chịu hết nổi rồi đấy nhá. Hết Minh lại đến chó của Minh, mày cuồng nhà đấy đến thế cơ à? Thôi cố đợi năm sau đủ tuổi rồi cưới lão ấy, dọn về đấy mà ở luôn đi nhé. Đừng có gặp tao nữa, không thôi lão ấy ghen lên tao không chịu đâu. Thế nhé!”
Xả xong cơn tức, Phong đùng đùng quay ngoắt lưng bỏ đi. Ngây ra mấy giây, An liền cuống cà kê lên mà đuổi theo cậu bạn, vừa giải thích vừa xin lỗi không ngớt lời:
“Tớ có cuồng đâu, chỉ lấy anh ý làm ví dụ điển hình thôi mà.”
Không thèm để tâm đến lời An nói, Phong vẫn một mực ôm mèo cất bước ra đi, miệng ngậm chặt. Chẳng bù cho chú mèo nhỏ bị gương mặt hầm hầm của Phong dọa đến hoảng loạn, chu chéo kêu gào mãi không thôi.
“Méo… méo…”
“Tớ biết tớ sai rồi. Cho tớ xin lỗi đi.”
Lúc nào cũng vậy, An cứ mắc lỗi chán chê rồi lại hả hê xin lỗi suốt cả ngày thôi. Phong chán lắm rồi.
“Nốt lần này thôi mà.”
Ôi ôi, cái câu này Phong đã nghe đến mòn cả đôi tai rồi. Lần này, nhất định phải làm căng cho con bé biết mặt mới được. Cậu đâu phải kẻ dễ dãi cơ chứ. Hứ!
“Á, ngã rồi!”
Tiếng An thất thanh la lên tựa như sợi dây níu chân Phong dừng lại. Hoài Phong vội vàng quay ngoắt người về phía sau, chỉ thấy An đang te te chạy lại về phía mình, nom không có vẻ gì là vừa gặp nạn cả. Rồi An chạy lướt qua chỗ Phong, vội vàng lao tới phía bên kia đường. Đứng đần mặt một lúc, Phong mới nhúc nhắc hướng được nhìn theo hướng An chạy, phát hiện con bé đang giúp một cô gái trạc tuổi mới bị ngã xe đạp.
Tức giận chồng chất tức giận, Hoài Phong thật không biết phải làm sao với An bây giờ. Cậu muốn bỏ đi, khi lòng tự trọng cũng như thiện chí ý tốt của mình hết lần này sang lần khác đều bị An chà đạp không thương tiếc. Nhưng đôi chân bước bỉnh lại một mực không mốn nhấc vì ở phía bên kia, Bảo An đang ra sức vẫy tay gọi cậu:
“Phong ơi, giúp tớ với.”
Nhìn An vất vả khệ nệ thế kia, thì dù con bé có là vợ Minh đi nữa, Phong cũng không nỡ bỏ mặc. Nhắm mắt và thở một hơi dài bất lực, Hoài Phong thừa nhận cậu thua thật rồi.
“Người ta ghét mình lắm đấy, nhưng biết làm sao được. Mình là người tốt mà, phải giúp thôi, mèo nhể?”
“Cậu sang đây nhanh đi, đứng đấy lẩm bẩm cái gì nữa?”
“Vâng, cu li tới đây.”
Hoài Phong kéo dài miệng đáp. Xong xuôi, liền chạy sang ngay tức khắc.
Sau khi hỏi han nhanh chóng mấy câu, An và Phong mới biết được rằng cô gái kia tên Bé, họ Tiêu, ở nhà gọi ngược là Bé Tiêu nghe cho “Tây Tây”. Bé Tiêu hơn đôi trẻ kia hai tuổi, hiện đang làm giúp việc cho một gia đình ở gần đây. Hôm nay cũng như bao hôm khác, Bé Tiêu đạp xe đi chợ, chẳng hiểu liêu xiêu thế nào mà lại gã chổng vó như thế kia. Giờ thì xe tuột xích, chân cũng trầy xước khá nhiều, tạm thời Tiêu không cử động được. Cực chẳng đã, Tiêu đành túm lấy tay Phong mà rằng:
“Người ta vẫn bảo ‘Đã thương thì thương cho trót’, hai đứa đã giúp chị đến mức này, thôi thì giúp nốt đi. Giờ chị không tự đi về được, hai đứa đưa chị về nhé. Con bé kia dắt hộ chị cái xe. Mấy túi thức ăn thì cho vào giỏ xe, con mèo để ngồi ở yên sau chứ không thể để hai giống ấy chung một chỗ được. Còn thằng cu này,… mày cõng chị đi. Thấy hợp lý không?”
Lời Bé Tiêu nói như sét đánh ngang tai, Hoài Phong giật mình đến rơi miệng xuốn tận cằm, đôi chân tự giác nhảy giật lùi mấy bước. Hôm nay là ngày quái gì không biết, hà cớ làm sao, Phong cứ bị đẩy vào những tình huống oái oăm như thế này cơ chứ? Nhìn thân hình ú nu tròn tròn hệt cái niêu của Bé Tiêu mà xem, Hoài Phong thật chẳng muốn nhận lời chút nào. Thân hình ốm nhách của cậu làm sao có thể vác nổi khối thịt ấy chứ? Nhưng rồi nhớ tới hình tượng nam nhi bản thân gây dựng trong mắt An khi nãy hai lần liên tiếp đổ bại, Phong lại thấy ngại từ chối vô cùng. Đã bị mang tiếng hẹp hòi và thiếu nam tính rồi, Phong thật không muốn trong mắt An, cậu còn là một kẻ ích kỷ nữa đâu. Thôi thì đành cố vậy!
Lẳng lặng đặt chú mèo vào yên chiếc xe đạp đang dựng bên vệ đường, Phong run run nói:
“Thế... thế cũng được.”
Rồi cậu cúi người ngồi xuống, sẵn sàng để khối thịt mấy chục cân kia hành hạ. Bé Tiêu thấy vậy liền không khách khí, quàng tay qua cổ, ôm choàng lấy Phong. Cảm nhận được sức nặng đang đè lên tấm lưng mình, Hoài Phong mím chặt môi không kêu nửa lời than vãn, cố giữ lại chút hình tượng tốt đẹp cuối cùng còn đọng lại trong mắt An. Sự nghiệp quên thân giúp người của Phong còn chưa kịp bắt đầu đã bị An nhảy vào phá rối rồi. Con bé lao tới, dùng tay tách Phong và cô gái kia ra, phụng phịu nói:
“Không cho. Cái lưng cậu thuộc quyền sở hữu của tớ. Ngoài tớ ra, không ai được phép sử dụng.”
Rồi An quay sang thưa với Bé Tiêu rằng:
“Chị ngồi ở yên sau cho Phong dắt. Con mèo cho vào giỏ xe. Em xách đồ đi bộ. Như thế mới hợp lý.”
Dù hơi hơi khó chịu vì lời tuyên bố chủ quyền mà An vừa ban nhưng xét thấy cách sắp xếp này có vẻ đỡ hao sức hơn nên Phong liền nhanh chóng “ừ” vội. Với thân phận là người đang đi nhờ vả, Bé Tiêu nào dám đòi hỏi cao, đành đồng ý vậy, dù rằng cô nàng vẫn thích được ai kia cõng bồng hơn.
Chẳng rõ gia đình Bé Tiêu có bao nhiêu người mà sao mua lắm đồ thế không biết, nặng tới nỗi An muốn gãy rời hai tay ra rồi đây này. Mới đi được mấy bước, con bé đã thấy không thể chịu nổi thêm nữa. Thà rằng ôm “tình địch mèo” kia còn sung sướng hơn nhiều. Nghĩ vậy, An đành lên tiếng yêu cầu phân công lại nhiệm vụ:
“Dừng lại đi. Em muốn đổi sang ôm mèo cơ. Đống đồ này nặng quá.”
“Nhiễu sự!”
Vừa gồng mình đẩy cái xe đạp với khối thịt cỡ lớn đằng sau, Phong vừa phũ phàng trách móc nhưng vẫn ngoan ngoan đỗ xe lại theo lời An nói. Làm sao Phong có thể mặc kệ An được chứ, đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo kia đã đỏ ửng lên rồi kìa. Cơ mà An thật không biết điều chút nào. Con mèo nhỏ được Phong cưng là thế, suốt đoạn đường dài được cậu ủ ấm trong tấm áo dày, ấy vậy mà sang tay An lại bị đối xử quá ư là tệ bạc. An chẳng bế chẳng bổng như Phong vẫn làm, con bé đặt chú ta xuống đất và ra lệnh:
“Mày cũng có chân mà, thế nên tự đi bộ đi nhớ. Tao có phải con sen của mày đâu cơ chứ.”
“Meo... méo...”
Nhưng xem ra đòi hỏi này của An thật không được lòng người chút nào. Bằng chứng là cả Phong và Bé Tiêu đều đồng loạt kêu lên.
“Ôi giời ơi, con mèo bé thế này thì đuổi làm sao kịp. Rồi lại phải vừa đi vừa đợi nó à? Muộn cả giờ cơm nước rồi đây này. Thôi bế nó đi cho nhanh.”
Trong khi Bé Tiêu vì sốt sắng việc riêng mà lên tiếng thì – với sự sủng ái đặc biệt dành cho mèo nhỏ - Hoài Phong gằn giọng yêu cầu:
“An! Bế nó.”
“Nhưng tớ sợ nó cào lắm.” Bảo An ngay lập tức vùng vằng chống đối, bộ mặt phụng phịu nom đến là ghét.
“Thế lúc ôm chó không sợ nó cắn à?” Hoài Phong cũng đốp chát luôn tức thì, chẳng thèm nể mặt.
Cậu quả thực không muốn đào bới chuyện cũ ra để bị mang tiếng xấu là “cầm tinh con bò” đâu. Nhưng An thật quá quá đáng. Cũng vì con bé lăng xăng thích quản chuyện người khác nên giờ Phong mới có cơ hội làm cái việc tốn sức mà không được nhận một đồng thù lao này chứ. Đã không động viên khích lệ được câu nào thì chớ, An lại chứ thích mè nheo làm nũng, thử hỏi Phong làm sao mà không cáu cho được?
“Nhưng anh Minh đã dặn An phải ngoan rồi nên tớ không sợ.” Bảo An vẫn cố biện minh.
Dù mới quen biết chưa đầy một tiếng đồng hồ nhưng chỉ cần nghe thoáng qua, Bé Tiêu cũng hòm hòm hiểu ra được mối quan hệ rắc rối giữa đôi trẻ đang giúp mình và anh chàng tên Minh kia. Và bằng tất cả đống kinh nghiệm quý báu đúc kết được sau nhiều năm theo dõi những cuộc tình tay ba trên màn ảnh nhỏ, Bé Tiêu đã ngỡ thể nào Phong và An cũng xảy ra cãi nhau to cho coi. Thật không ngờ, Phong lại ân cần ngồi xuống, vừa xoa xoa đầu chú mèo nhỏ vừa nghiêm giọng nhắc nhở nó rằng:
“Mày dám làm gì An, tao dám bỏ rơi mày.”
“Mèo méo!”
“Dặn rồi đấy. Tin tao không?”
Qúa đỗi bất ngờ trước sự dịu dàng của Phong, An cứ mãi đứng ngây ngô ra và nhìn chằm chằm vào mặt cậu bạn, miệng dù há rất to nhưng chẳng thể ho ra nửa lời. Phải tới khi Bé Tiêu nóng máu chen ngang:
“Tôi còn phải nấu cơm. Làm ơn đưa tôi về rồi muốn đứng ngắm nhau tới lúc nào cũng được.”
An mới thôi thất thần, vội ôm chầm lấy chú mèo và toe toét:
“Tớ tin cậu.”
Hoài Phong cũng nhanh chóng quay trở lại với cái xe, hít sâu lấy hơi thêm một lượt rồi tiếp tục gồng mình với công việc nặng nhọc đang còn dang dở. Nhìn An vừa ẵm ẵm bồng bồng mèo nhỏ, vừa nói nói cười cười với nó, Phong lấy làm hài lòng lắm. Cảm tưởng như cả chiếc xe và bà chị Bé Tiêu bỗng chốc trở nên nhẹ hều. Vứt gương mặt nhăn nhó sang một bên, Phong thay vào đó điệu cười mỉm ưng thuận. Chỉ tiếc rằng, đang yên đang lành là thế, bỗng dưng An lại nghiêng đầu thắc mắc:
“Mà này, nhà cậu mới nuôi mèo đấy à? Mua từ bao giờ thế?”
Cứ tưởng kế hoạch sớm đã lụi tàn, thật không ngờ đến giờ An mới chịu hỏi ra cái câu cần hỏi. Phong đã tính cả rồi, chỉ cần An thắc mắc về xuất thân của mèo nhỏ, cậu sẽ tự tin vỗ ngực mà đáp rằng “Mèo hoang đấy. Tao thấy thương nên đem về nuôi.” Thể nào con bé cũng sẽ nhìn cậu với cặp mắt trái tim mà không ngừng thổn thức “Cậu thật tuyệt.” Và sau đó, cả hai sẽ cùng nhau yêu thương mèo nhỏ. Không sớm thì muộn, hình ảnh chó An và tên công tử bột kia sẽ vĩnh viễn bị xóa bỏ khỏi bộ nhớ của An. Ôi, mới nghĩ đến thôi Phong đã thấy sướng rơn cả người rồi.
Có điều thực tế phũ phàng không giống những điều đẹp đẽ Phong đã mường tượng. Ngay sau khi nghe xong Phong trình bày xuất thân của mèo nhỏ, An ngay lập tức giơ chú ta ra cách xa mặt mình, nom có vẻ kì thị lắm. Gương mặt nhăn nhó, Bảo An gò bó đôi lông mày và thét lên kĩnh hãi:
“Uầy, mèo hoang à? Cậu mang nó về thế đã đưa nó đi khám tổng thể chưa? Nhỡ nó bị bệnh gì thì sao hả? Eo ơi!”
Qúa nản lòng, Phong chẳng muốn đôi co với An thêm nữa. Sau khi nhàn nhạt đáp lời An một câu thế này:
“Một rổ bệnh. Đi nhanh lên rồi trả nó lại cho tao. Không thôi bệnh ám đầy người mày đấy.”
Hoài Phong nắm chặt ghi đông, rồi dùng hết sức bình sinh mà dắt xe lao như bay bên vệ đường. Tổn thương tâm hồn vượt lên hao mòn thể xác, trong phút chốc Hoài Phong chẳng còn thấy mệt mỏi gì cả. Giờ cậu chỉ muốn nhanh nhanh “thương cho trót” Bé Tiêu để có thể mau chóng tạm biệt đồ phân biệt đối xử Bảo An mà thôi.
Sớm biết sẽ rơi vào hoàn cảnh sống dở chết dở thế này thì khi nãy Bé Tiêu đã chọn ngồi lì ở đấy ăn vạ chờ người tới đón rồi, dẫu cho có bị mất việc cũng vẫn cam lòng. Cô gái đáng thương không ngừng kêu la:
“Trời đất quỷ thần ơi, đi chầm chậm thôi. Cơm không nấu cũng được nhưng mạng nhất định phải giữ. Này, trước mặt là cái dốc đấy, hãm phanh lại đi... iiiii....”
Biết bản thân lỡ lời, An nhanh nhảu ôm chặt lấy chú mèo vào lòng rồi cũng ba chân bốn cẳng, co giò lên mà chạy đuổi theo cậu bạn.
“Ối, Phong ơi, cho tớ xin lỗi mà... Tớ lại nói ngu nữa rồi. Tha cho tớ đi mà Phong... Nốt lần này thôi...”
“Méo...méo... méo...”
Sau bao khó khăn vất vả, cuối cùng Bé Tiêu cũng được đôi trẻ hộ tống về nhà. Tuy không bình an lắm nhưng thân là người đi nhờ vả, Bé Tiêu cũng vẫn dùng hết tấm chân tình mà nói lời cảm ơn:
“May có hai đứa chị mới về được tới nhà. Xin chân thành cảm ơn! Thôi bận gì thì cứ đi đi, không cần đưa chị vào bên trong đâu. Chị tự lo được.”
Phải vác theo “sắc đẹp ngàn cân” cả đoạn đường dài, Phong đã sớm thở không ra hơi rồi. Mặc kệ Bé Tiêu đang vỗ vai đôm đốp và hết lời cảm tạ, mồm cậu vẫn ngậm chặt không chịu đáp câu nào. Hoài Phong còn đang bận thở! Bảo An cũng rơi vào trạng thái tồi tệ chẳng kém. Đôi chân ngắn củn vì mải đuổi theo Hoài Phong mà giờ đây mỏi rã mỏi rời, cơ bụng quặn lại đau không nói thành lời. Đã vậy, hai mu bàn tay còn chi chít viết xước do bị mèo nhỏ cào nữa chứ. Thực sự mèo nhỏ không cố ý cãi lời Phong đâu. Cũng tại Bảo An chạy nhanh quá khiến mèo ta được một phen khiếp vía, rồi không tự chủ được mà bấu chặt bộ móng vào bàn tay An nên mới ra cái cơ sự này.
Sau khi đã ổn định nhịp thở, Phong đùng đùng đón mèo từ tay An, rồi chẳng nói chẳng rằng quay lưng bỏ đi thẳng. Đến vị tiền bối hơn mình tận hai tuổi là Bé Tiêu đang đứng sừng sững một khối ngay đây, Phong cũng không buồn chào. Thấy thế, An nhanh miệng chào vội Bé Tiêu một tiếng cho phải phép, rồi luống cuống đuổi theo Hoài Phong.
“Này, cậu vẫn giận đấy à? Xin lỗi mà, bỏ qua đi Phong.”
“Mèo méo.”
Bảo An nghiêng nghiêng đầu dòm sắc mặt đối phương. Hoài Phong nhất quyết không động lòng thương, một mực ôm mèo bước tiếp.
“Không muốn kể công đâu nhưng cậu nhìn đi. Tớ đã phải khổ cực lắm mới đặt mua được cặp vé xem phim này đấy, cũng chỉ vì muốn được hẹn hò với cậu trọn vẹn thôi. Nhưng cuối cùng lại ra nông nỗi này. Đây cũng coi như là hình phạt cho đống tội lỗi tớ đã và đang gây ra cho cậu rồi. Cậu xem thế nào mà mở lòng thêm lần nữa đi chứ?”
“Méo meo.”
Bảo An rút từ trong túi xách ra hai tấm vé xem phim và phây phẩy trước mặt Hoài Phong. Cậu chàng khẽ liếc nhìn một cái rồi lại nhanh chóng cắm đầu cắm cổ đi thẳng, nghĩ bụng:
“Lòng tao là cánh cửa không khóa à? Làm gì có chuyện mở ra đóng vào dễ dàng như thế được chứ.”
Bảo An trề trề đôi môi, dùng chất giọng tủi hờn nhất để giãi bày những thiệt thòi và nỗi khổ tâm bản thân phải chịu:
“Cậu biết tại sao sáng nay tớ ngủ quên, làm chậm của cậu cả tiếng đồng hồ không? Tại vì đêm qua tớ đã cố ngồi làm hết đống bài tập chiều nay đấy. Thức rõ là khuya luôn, cũng chỉ mong sáng nay được thoải mái đi chơi với cậu thôi.”
“Meo mèo.”
Mủi lòng tập một! Hoài Phong thấy chán bản thân lắm rồi đấy. Vì sao lúc nào cậu cũng bị mấy lời này của An làm cho lay chuyển tâm tư chứ. Thật mất hết cả khí phách.
“Mấy tiếng nữa thôi, tớ lại phải quay về với cái bàn học rồi. Cả tuần mong mỗi sáng nay, ai ngờ...”
“Mèo méo meo.”
Mủi lòng tập hai! Đánh ánh mắt sang nhìn, bắt gặp An đang cúi mặt rầu rĩ, Phong thật muốn vứt luôn tính sỹ để dắt An đi chơi. Chỉ có điều, An phải...
“Năn nỉ tao nữa đi An. Thêm một câu nữa thôi.”
Bất chợt, Bảo An nhảy ra chắn ngang mặt Phong chặn đường. Chìa bàn tay đầy thương tích ra trước mặt Phong, Bảo An phụng phịu mách tội, hai bên mắt đã ngân ngấn nước:
“Nhìn đi, mèo của cậu cào tớ rồi đấy, chịu trách nhiệm đi. Tớ chẳng cần cậu bỏ rơi nó đâu, chỉ muốn cậu đi chơi cùng tớ thôi.”
Tuyệt! Đây chính là điều mà Phong chờ nãy giờ đây – một cái cớ để cậu có thể gật đầu làm huề với An. Giả bộ lườm lườm chú mèo chút ít, Phong chẹp miệng mấy tiếng rồi nói với An rằng:
“Thôi được rồi, mèo làm thì chủ phải chịu vậy. Giờ mày muốn đền gì đây?”
Phim thì giờ này người ta cũng chiếu xong rồi, tấm vé này vậy là đi tong. Nghĩ nghĩ một hồi, Bảo An reo lên:
“Này, hay bọn mình đi ăn kem trước cổng...”
Theo ngôn ngữ của thì hiện đại, “Ăn kem trước cổng” há chẳng phải ngang nghĩa với câu “Ăn cơm trước kẻng” mà thì quá khứ các cụ vẫn hay nói sao? Phong thật không ngờ, An lại có suy nghĩ đen tối như thế. Cậu vội vàng đưa tay bịt ngang miệng An, nhanh chóng cướp lời:
“Ê... Ê... Ê... Nói nhăng nói cuội cái gì đấy hả? Sao... Sao mày có thể... chứ?”
Bảo An hậm hực gạt phắt tay Phong ra, vênh mặt đáp:
“Sao tớ lại không thể chứ?”
“Mày... Mày không nghĩ cho mày... thì cũng phải nghĩ cho... mẹ mày, ông bà mày, cho gia đình mày chứ. Không được, tao không làm đâu. Không thể tiếp tay cho hành động sai trái này được.”
“Tớ chẳng sợ thì thôi, cậu sợ cái gì đây? Nếu lỡ xảy ra chuyện không mong muốn, chẳng phải đã có bệnh viện lo rồi sao?”
Chẳng nhẽ đây chính là minh chứng sống cho câu “Gần mực thì đen” ư? Phong quả nóng lòng muốn biết rốt cuộc thì An đã “hút” bao nhiêu lít “mực” trong người cậu rồi. Chẳng những dám suy nghĩ lệch lạc, An còn quá đỗi mạnh miệng đi. Cơ mà bây giờ không phải lúc thắc mắc về vấn đề đó, Hoài Phong cảm thấy bản thân mình cần phải có trách nhiệm trong việc đã vô tình tiêm nhiễm vào đầu An những thứ không hay thế này. Có biếu thêm vàng, cậu cũng nhất định không giúp An làm cái việc đó đâu. Hoài Phong thẳng giọng từ chối:
“Tao không làm. Tao còn quá trẻ, chưa muốn làm bố đâu.”
“Làm bố á? Cậu đang nói cái gì vậy?”
Bảo An nhăn mặt khó hiểu. Thấy An ngơ ngơ, Phong cũng bị làm cho đơ theo luôn. Cậu lắp bắp nói:
“Chẳng phải mày định...”
Đần mặt phân tích một hồi thật lâu, An mới hiểu thì ra con bé và Phong nãy giờ vô tình “diễn” vở “Ông nói gà, bà nói vịt” mất rồi. Nhịn không nổi, An ngồi bệt xuống đất mà cười ha hả. Cười chán cười chê xong mới đứng dậy và giải thích cho cậu bạn đang đực mặt ôm mèo hiểu. Rằng, thì, là, mà...
“Giời ạ! Ý tớ hỏi, cậu có muốn đi ăn kem ở trước cổng trường tiểu học Khắc Ân không? Chỗ đó mới khai trương một quán kem ngon tuyệt, lại đang giảm giá 30% nữa, sao tớ không thể tới chứ? Lỡ may có ho hay viêm phổi, cũng đã có bệnh viện và bảo hiểm lo rồi mà. Cậu yên tâm đi, cửa hàng không khuyến mại trẻ con cho cậu nuôi đâu mà sợ. Ầy, thật không ngờ, đầu óc cậu lại đen tối đến vậy.”
Giờ thì Phong hiểu ý An rồi. Và vì đã hiểu nên mặt cậu chàng đang đỏ gay lên đây. Thật là muốn độn thổ quá đi thôi. Ngại quá hóa tức, Phong vô cớ gắt gỏng:
“Mày mới đen tối ý. Thì đi!”
Rồi vùng vằng bỏ đi. Bảo An lon ton chạy phía sau, nghiêng nghiêng đầu nhòm mặt Hoài Phong trêu ghẹo:
“Cậu ý.”
“Mày ý.”
“Cậu...”
“Mày...”
“...”
Vốn định nán lại để hóng hớt cảnh đôi trẻ kia cãi nhau nên đến giờ, Bé Tiêu vẫn ngồi phệt trước cổng, chưa chịu vào nhà. Phải đến khi bóng dáng chúng khuất hẳn, Bé Tiêu mới lắc đầu lẩm nhẩm:
“Cả hai đều đen tối.”
Rồi dùng bàn tay múm míp đập uỳnh uỳnh vào cửa, gọi chủ nhà ra đón:
“Cô ơi, bế cháu vào cái. Cháu bị ngã xe, lết mãi mới về được đấy ạ.