Nếu yêu cầu Tô Y Lâm nhớ lại từ khi nào thì quen Giang Thanh Dịch, đại khái đó là chuyện xảy ra thật lâu thật lâu trước kia, có lẽ phải quay ngược
dòng thời gian trở về lúc cô được sinh ra. Cô và Giang Thanh Dịch ở
trong một đại viện, cùng nhau lớn lên, cùng nhau chơi đùa, từ ngày còn
nhỏ Giang Thanh Dịch đã là một tiểu vương, trong đầu luôn có đủ loại suy nghĩ cổ quái, anh có nhiều ý tưởng lại cũng rất gan dạ, bọn trẻ trong
khu đều thích chơi cùng anh, sẽ chọc vào tổ ong, trên người bị đốt, lúc
bố cầm roi ra đánh còn có thể cười vui vẻ. Bị đánh thảm như vậy, Tô Y
Lâm cảm thấy chỉ nhìn anh thôi đã thấy đau rồi, cô hỏi anh có đau không, anh lắc đầu nói không đau, bởi vì da của con trai dày hơn da của con
gái, khi đó cô kiên định tin tưởng lời anh nói, vì thế thật sự cho rằng
da của con trai dày hơn da của con gái rất nhiều.
Bởi vì da của
con trai dày hơn da của con gái, vì thế rất nhiều chuyện con trai mới
làm được, con gái thì không thể. Giang Thanh Dịch thích mang theo mấy
đứa bạn cùng nhau chơi đùa, giới hạn đương nhiên là chỉ có con trai, về
phần đưa con gái theo, anh không có kinh nghiệm, cũng hiểu rằng con gái
tương đương với phiền toái. Nếu ở trong khu này phải tìm ra một đứa con
gái phiền toái nhất, ngoài Nhâm Y Lâm ra nhất định không có ai khác.
Giang Thanh Dịch ghét bỏ cô phiền phức, là bởi vì trước giờ cô rất không thức thời. Lúc anh bị đánh, giờ phút mất mặt như vậy, vậy mà cô còn ở một
bên làm người xem, khiến anh muốn khóc mà cũng không dám khóc, dù sao
nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì sẽ rất bẽ mặt, anh chỉ có thể cắn
răng chịu đựng. Mà sau đó, cô lại còn hỏi anh có đau hay không, có đau
hay không thì cô đi mà thử một lần chẳng phải sẽ biết được hay sao?
À, cô phiền toái không chỉ ở điểm này, chạy đã chậm rồi, còn thích đi theo anh, bỏ mặc như thế nào cũng không được, nếu không cho cô đi theo, cô
liền khóc, khóc như chưa từng được khóc, làm hại anh về nhà bị mẹ mắng
một hồi, còn có thể bị bố đánh một trận, nhưng ngày hôm sau cô vẫn đi
theo anh.
Anh rất không thích nữ sinh đi theo, được không?
Khi anh cùng mấy thằng bạn thảo luận chuyện ra bên ngoài trộm sơn trà, cô
đột nhiên chui ra, “Các anh đang làm gì vậy?” Sự nghiệp vĩ đại của anh,
bị cô quấy nhiễu như vậy không nói làm gì, còn bị bố mẹ anh nhận định là anh đi làm chuyện xấu, những chuyện như vậy kéo đến ùn ùn, làm anh nhìn thấy cô là bắt đầu có bóng ma, tốt nhất là có thể trốn thì sẽ trốn,
càng ít gặp cô lại càng tốt.
Nhưng không có cách nào, hai người ở cùng một khu, dù có trốn như thế nào, cũng thường xuyên chạm mặt.
Vì thế chuyện may mắn nhất của Giang Thanh Dịch là anh không học cùng
trường cấp hai với cô, do đó tránh bị cô làm phiền, mà lúc đó anh cũng
bắt đầu yêu đương, cuộc sống trôi qua cũng coi như dễ chịu.
****************
Giang Thanh Dịch cảm thấy thật sự kì quái, quá khứ này, lúc anh không nhìn
thấy cô, căn bản là sẽ không nhớ tới. Đến khi lại nhìn thấy cô, những
chuyện xảy ra trước đây vậy mà hiện ra rõ ràng trước mắt, giống như anh
đặt những ký ức này vào trong một chiếc hộp, bình thường không mở ra thì sẽ không thấy, một khi chạm vào chìa khóa, những thứ trong chiếc hộp sẽ lộ hết ra, rõ ràng như thế, ngay cả bản thân anh cũng không thể tin
tưởng, thì ra mình lại nhớ rõ đến vậy.
“Không mời anh vào sao?” Anh nhìn người trước mắt mở miệng.
Dẫu rằng hiện giờ cô thay đổi rất nhiều, mái tóc vốn ngắn giờ đã dài đến
eo, trang phục vốn luôn trung tính giờ đã biến thành trang phục nữ tính, sức sống vốn sinh động giờ trở thành đắm mình trong yên tĩnh, anh vẫn
liếc mắt một cái có thể nhận ra cô, là Nhâm Y Lâm đã cùng anh lớn lên.
Tô Y Lâm nhìn anh trong chốc lát, nghiêng người, để anh đi vào. Hiện giờ
lại nhìn thấy anh, cô đã không còn có cảm xúc hay tâm tình gì, chính là
một người đã từng quen biết, như thế mà thôi.
Giang Thanh Dịch vào trong nhà, trước tiên đánh giá nơi này, đối với anh mà nói trang trí
không đáng gì, lại đủ thoải mái, gian nhà không lớn, nhưng vừa đủ với
cô, cô là một cô gái độc thân, không phải sống cùng người khác trong căn phòng cho thuê dùng nhà vệ sinh công cộng, đã tốt rồi, phải biết rằng
trước kia Nhâm Y Lâm sẽ không làm bất cứ điều gì.
“Nhâm Y Lâm, mấy năm nay em sống không tồi nhỉ!”
“Tôi họ Tô.” Cô sửa lời anh, về phần nửa câu sau, ngay cả nghĩ phải sửa lại
cũng không muốn, cô sống tốt hay không, không liên quan đến anh, không
cần phải nói rõ điều gì với anh, mà bởi vì ngữ khí của anh như vậy, cô
nghĩ ngay cả bạn bè họ cũng không phải, “Sao anh lại tìm được đến đây?”
Giang Thanh Dịch cũng không để ý đến thái độ hiện giờ của cô, “Sau khi rời đi ngay cả họ của mình cũng không cần?” Anh nghĩ đến “Tô Y Lâm” trong
miệng Giang Thanh Viễn, sao anh lại không nghĩ đến, mẹ của cô họ Tô.
Cô đứng nhìn anh, thắc mắc sao anh lại tới đây, anh đã gặp Thẩm Đại Ngưng? Cô lập tức loại bỏ suy nghĩ này đi, anh sẽ không hỏi Thẩm Đại Ngưng cô ở đâu, mà Thẩm Đại Ngưng cũng sẽ không chủ động nói với anh tình trạng
cuộc sống hiện giờ của cô, rốt cuộc sao anh lại tìm đến nơi này?
Giang Thanh Dịch ngồi trên ghế sô pha, vắt chéo chân, hơi híp mắt, “Cho anh một cốc nước.”
Cô đứng im không nhúc nhích, cô không phải Tô Y Lâm của quá khứ, chỉ cần
có thể nhìn thấy anh, đã cảm thấy đó là điều hạnh phúc nhất thế giới,
anh bảo cô làm gì, cô đi làm không một chút do dự, Tô Y Lâm đó kể từ lúc Nhâm Y Lâm rời đi đã chết rồi, hiện tại còn sống chính là bản thân cô,
sẽ không vì bất kì ai mà đánh mất mình, cô chỉ sống vì bản thân mình.
“Không muốn biết vì sao anh tới đây?” Anh cười, ở thương trường vài năm, sớm
đã học được cách làm thế nào để nhanh đạt được mục đích, anh chắc chắn
cô muốn biết.
Quả nhiên, ba giây sau, cô xoay người đi lấy nước cho anh.
Cô rót nửa cốc nước, đưa cho anh. Anh nhìn cốc nước duy nhất trong tay cô, khóe miệng hơi giương lên, cũng thực bình tĩnh nhận cái cốc, uống xong
hai ngụm nước, anh chậm rãi đặt cốc xuống, trong tư thái thong thả đó
cất giấu sự tao nhã không được ngụy trang. Kỳ thật, chính cô cũng không
rõ ràng, từ khi nào, gia đình hai người họ trở nên khác biệt như vậy,
người lớn hẳn là đã sớm có cảm giác rồi, nhà cô tuy rằng cũng giàu có,
nhưng nhà anh lại càng ngày càng đại phú đại quý, dần dần, đã không còn ở trong cùng một vòng tròn, chỉ là cô không hiểu và cũng không hiểu được, vẫn luôn nghĩ từ đầu đến cuối họ đều giống nhau, cái suy nghĩ tự cho
mình là đúng có chút buồn cười.
Anh không biết cô đang suy nghĩ
điều gì, thứ cảm giác này có chút mới lạ, cũng có chút làm người ta ảo
não, cô của quá khứ, luôn làm anh liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.
“Giang Thanh Viễn.” Anh chậm rãi phun ra ba chữ, xem như giải đáp vấn đề vừa rồi của cô.
Cô hơi sửng sốt, rồi lập tức hiểu rõ. Giang Thanh Viễn, Giang Thanh Dịch,
vừa nghe hai cái tên này tự nhiên sẽ nghĩ hai người có quan hệ gì đó,
chỉ là cô không nghĩ theo chiều hướng ấy mà thôi. Chính là thông qua
Giang Thanh Viễn anh biết đến sự tồn tại của cô, hơn nữa còn tới nơi
này, vậy anh đến là muốn làm gì? Cô thầm đoán trong lòng, là khuyên cô
chủ động rời xa Giang Thanh Viễn, hay là bảo cô với thân phận hiện giờ
không xứng với Giang Thanh Viễn do đó nên biết khó mà lui, hay chăng
thương tiếc cô hiện giờ sao lại biến thành như vậy…
Anh đánh giá thần sắc của cô, “Hình như em cũng không hiếu kỳ?”
Cô liếc mắt nhìn anh, ngồi xuống ghế đối diện anh, “Hiếu kỳ cái gì?”
“Hiếu kỳ vì sao anh họ anh lâu rồi không xuất hiện, hiện giờ anh ấy đang làm
sao?” Anh nhìn cô, đối với sự bình tĩnh của cô không biết nên đánh giá
như thế nào, anh họ anh ở nơi đó vì chuyện của cô mà bị đánh bị nhốt, cô dường như lại không có phản ứng gì, tựa như cô gái mà Giang Thanh Viễn
yêu không phải là cô vậy.
Tô Y Lâm hơi run nhẹ, cô gặp Giang Thanh Viễn, không tính là lãng mạn. Cô ở một khu danh lam thắng cảnh giúp một ông lão bán đồ lưu niệm, đó là một cửa hàng mang đậm phong vị cổ xưa,
ông cụ trông coi cửa hàng đã lâu, đối với việc cô đến, quả thực ông rất
vui mừng, mỗi ngày đều liên miên lải nhải nói với cô rất nhiều chuyện,
có chuyện liên quan đến vợ chồng con trai cùng thằng cháu đích tôn của
ông, có chuyện liên quan đến nguồn gốc cửa hàng, có chuyện về những kinh nghiệm trong quá trình trưởng thành ông từng trải qua nửa đời trước, mà cô ở nơi đó, chẳng qua là vì muốn tìm được một chỗ dung thân, lời này ở thời đại ngày nay nghe có chút khó tin, nhưng quả thực là thế. Vào lúc
đó Giang Thanh Viễn gặp được cô, dùng lời của Giang Thanh Viễn mà nói,
chính là nhất kiến chung tình, sau đó anh theo đuổi cô, mà cô thì cho
rằng hành vi của anh chỉ là trò vui mới của mấy vị công tử con nhà giàu
mà thôi, cũng không để trong lòng.
Cô ở lại đó không bao lâu,
Giang Thanh Viễn cũng thật lâu không xuất hiện. Cô bắt đầu làm người mẫu trên mạng, cho đến một ngày, có người chủ động mời cô làm người mẫu cho một thương hiệu, sau đó, cô phát hiện Giang Thanh Viễn vậy mà lại ở đó, anh cũng nói để tìm cô mà anh tốn không biết bao nhiêu công sức, may
mắn một lần vô tình nhìn thấy ảnh của cô trên mạng, bởi vậy biết được
phương thức liên hệ với cô. Thì ra lúc trước anh đang theo đuổi cô,
trong nhà có chuyện, anh phải trở về, đến khi lại tới tìm cô, phát hiện
cô đã sớm không còn ở nơi đó.
Từ đó, Giang Thanh Viễn vẫn có liên
hệ với cô, lần này thái độ của cô không kháng cự như trước, hai người
coi như ở trong trạng thái nửa yêu đương, chỉ là đối với anh mà nói, hai người hẳn là đã chính thức qua lại!
Lần trước sau khi anh đưa cô
đi gặp mẹ anh, anh cũng chưa xuất hiện trở lại, cô cho rằng có lẽ anh
nghĩ thông suốt rồi, giống như bố mẹ anh hy vọng anh “cải tà quy chính”
trở về con đường đúng đắn mà họ nghĩ, hiện giờ nghe ý tứ của Giang Thanh Dịch, hình như còn có chuyện mà cô không biết.
“Ừm, anh ấy hiện giờ như thế nào?” Cô mở miệng, nhưng đối với chuyện này tựa hồ cũng không quan tâm lắm.
Anh nhìn cô, không hiểu phản ứng hiện giờ của cô, đây không phải là lời của một đôi yêu nhau thắm thiết đang bị chia cắt nên nói.
“Bác gái
anh không thích em, sau khi cùng em gặp mặt, bác gái và anh họ cãi nhau
một trận, anh họ chọc giận bác gái và bác trai, vì thế bị bác trai đánh
một trận, hiện tại đang bị nhốt trong nhà.” Giang Thanh Dịch nói qua
tình trạng hiện giờ của Giang Thanh Viễn.
Tô Y Lâm gật đầu, có
phần sáng tỏ. Bất luận thái độ của Giang Thanh Viễn với cô như thế nào,
bố mẹ anh cũng sẽ không chấp nhận cô, mà bản thân Giang Thanh Viễn lại
là một người con hiếu thuận, sẽ không làm ra chuyện trái lời bố mẹ,
nhưng cũng sẽ không làm chuyện gì có lỗi với cô, vì thế hiện giờ anh lâm vào tình cảnh khó cả đôi đường. Biết được chuyện này, đối với cô mà nói cũng không có gì khác biệt, dù sao đối với cô, kết quả như vậy cô đã
đoán được trước rồi.
Ngay từ đầu cô đã biết, bố mẹ Giang Thanh
Viễn sẽ không chấp nhận cô, anh muốn thử một lần, vì thế cô cho anh cơ
hội, để anh thử nghiệm.
“Cho nên anh tới đây là muốn nói cho tôi
biết chuyện này?” Cô nhướn mày, “Hiện giờ lời của anh cũng truyền đạt
xong rồi, nhiệm vụ đã hoàn thành.”
Anh cười, “Không có gì muốn nhắn với anh họ anh?”
Cô lắc đầu, không có, không cần nói bất cứ điều gì.
Thoạt nhìn Giang Thanh Viễn hiện giờ, có lẽ lúc đầu sẽ có thái độ cương
quyết, nhưng dù sao họ cũng là bố mẹ anh, chung quy thì thái độ của anh
sẽ ngày một mềm mỏng hơn, mà cô cũng sẽ không làm chuyện gì vì anh,
người đàn ông mà cô muốn không phải là anh, mà người phụ nữ có thể bên
cạnh anh cũng không phải là cô như vậy, anh sẽ thất vọng về cô, dần dần
chuyện này sẽ qua đi.
Không có gì để nói, không phải đôi trai gái nào cũng có một câu chuyện kinh thiên động địa của mình.
Cái lắc đầu của cô khiến anh mỉm cười, anh đứng dậy, cầm lấy áo vest đã cởi ra, chuẩn bị rời đi, mà cô ngồi tại chỗ không động đậy, ngay cả đứng
dậy tiễn khách cũng không nghĩ.
****************
Dường như bây giờ Tô Y Lâm vẫn còn có thể nhớ rõ những lời mẹ Giang Thanh Viễn đã nói với mình.
“Không phải cô là loại phụ nữ yêu thích hư vinh sao, đừng tưởng mê hoặc được con trai tôi thì muốn làm gì cũng được…”
“Chẳng qua chỉ là một con hồ ly tinh mà thôi, ngoài đường thiếu gì loại phụ nữ như cô.”
“Cô cũng không cần phải giả bộ gì hết, người như cô tôi đã thấy nhiều rồi,
tránh xa con trai tôi ra một chút, nếu không tôi sẽ làm cô phải hối
hận…”
“Cút cho tôi, Giang gia chúng tôi vĩnh viễn không hoan nghênh cô, đời này cô đừng có mơ tưởng gì cả…”
…
Rất nhiều câu nói như vậy truyền đến, không có cảm giác sao, có lẽ là vẫn
có một chút, ít nhất từ trước tới giờ, cô chưa bao giờ nghĩ những lời
như vậy sẽ được dùng để nói với mình.
Mẹ luôn nói với cô: “Về sau Y Lâm nhà ta nhất định sẽ tìm được một người đàn ông tốt yêu thương mình, như vậy mẹ cũng yên tâm.”
Nếu mẹ biết, hiện giờ cô thảm như vậy, nhất định rất đau lòng phải không?
Chỉ có vào khoảnh khắc này, cô mới cảm thấy mẹ không còn thật tốt, sẽ
không phải đối mặt với đứa con gái đáng thất vọng này của mẹ.