Chu Tiểu Ngữ không thích nhất là những lúc thế này, vậy mà mấy đứa bạn thân kéo cô ra ngoài lại còn nói với cô, tỉ lệ gặp phải chuyện như thế này
rất nhỏ, cô vô cùng muốn nói lại, đúng vậy, tỉ lệ rất nhỏ, vậy mà sao
lần nào cũng để cô gặp phải chứ. Thật ra cũng không phải chuyện gì quá
to tát, chính là một đám người thuê phòng vui đùa ầm ĩ, chơi một vài trò chơi, ai thua thì phải biểu diễn một tiết mục nào đó, thật ra nội dung
tiết mục cũng không có gì, hát hò kể chuyện hoặc kể chuyện cười đều
được, nhưng đối với Chu Tiểu Ngữ mà nói, cô không giỏi trò nào hết.
Được rồi, Chu Tiểu Ngữ tự ti nhất là ở chỗ người khác đa tài đa nghệ, trong
khi cô chẳng có tài nghệ nào cả, cô thuộc kiểu người hết ăn lại nằm,
kiên định cho rằng cuộc đời con người hẳn là nên dùng để hưởng thụ. Vì
thế cô ghét học múa vì quá mệt, học đàn piano thì không thú vị, học nhạc cụ thì chán… Nói tóm lại, Chu Tiểu Ngữ không biết gì cả. Người ta bảo
đừng để con cái thua ngay tại vạch xuất phát, Chu Tiểu Ngữ cảm thấy tác
dụng lớn nhất của mình chính là dùng để tôn vạch xuất phát của người ta
lên cao hơn người bình thường.
Chu Tiểu Ngữ đỡ trán, vô cùng muốn
che mặt lại. Mấy lần trước thua vì uống rượu hoặc chơi kéo búa bao, bị
bắt phải biểu diễn tiết mục nào đó, bây giờ thì sao, chỉ là truyền một
chén rượu trong tay thôi, vậy mà cũng có thể dừng lại ngay trong tay cô
được, ngay cả chút tẹo vận may cũng không có?
Cô không biết hát,
tốt hơn ngũ âm không đầy đủ một chút, lại càng không biết kể chuyện,
dùng lời mẹ nói chính là kể lan man không có trọng điểm, truyện cười
sao, cô cảm thấy hiện giờ mình rất giống một câu chuyện cười rồi ấy.
Bạn thân vừa thấy vẻ mặt của Chu Tiểu Ngữ thì đã biết Chu Tiểu Ngữ lại bực
rồi, lần trước nữa Chu Tiểu Ngữ thua, lần trước Chu Tiểu Ngữ cũng thua…
Lần này vẫn thật khéo…
“Tiểu Ngữ của chúng ta cũng biết một trò
đặc biệt, đảm bảo tất cả mọi người chưa từng thấy đâu.” Yến Tử vỗ vỗ bả
vai Chu Tiểu Ngữ, “Tiểu Ngữ nhà chúng ta có thể đọc thuộc một vài bài
thơ Đường cổ thêm văn ngôn (*) đó, đẳng cấp cao đúng không?”
(*) Văn ngôn (chữ Hán: 文言), còn gọi là cổ văn (古文), là một thể ngữ văn cổ
đại của Trung Quốc dùng trong sách vở, kinh điển truyền thống. Loại văn
này dùng ngữ pháp và từ vựng cổ xưa, nay đã bị đào thải và thay thế bằng ngữ văn hiện đại, tức văn bạch thoại (白话) ở Trung Hoa.
Mọi người ầm ĩ bảo Chu Tiểu Ngữ nhanh đọc thuộc một bài cho mọi người xem thử.
Trong lòng Chu Tiểu Ngữ như ngàn con sông chảy qua…
Đọc thuộc cổ văn, cô đã đến tình trạng này rồi sao?
Có điều bài cứ tuôn ra ngay lập tức, “Hoàn trừ
giai sơn dã. Kỳ tây nam gia phong, lâm hách vưu mỹ, vọng chi úy nhiên
nhi thâm tú giả, lang gia dã. Sơn hành lục thất lí, tiệm văn thủy thanh
sàn sàn nhi tả xuất vu lưỡng phong chi văn giả, nhưỡng tuyền dã. Phong
hồi lộ chuyển, hữu đình dực nhiên lâm ư tuyền thượng giả, Tuý Ông đình
dã. Tác đình giả thùy? Sơn chi tăng trí tiên dã. Danh chi giả thùy? Thái thú tự vị dã. Thái thú dữ khách lai ẩm vu thử, ẩm thiếu triếp túy, nhi
niên hựu tối cao, cố tự hào viết Túy Ông dã. Túy Ông chi ý bất tại tửu,
tại hồ sơn thủy chi gian dã. Sơn thủy chi lạc, đắc chi tâm nhi ngụ tửu
dã. Nhược phu nhật xuất nhi lâm phi khai, vân quy nhi nham huyệt minh,
hối minh biến hóa giả, sơn gian chi triêu mộ dã. Dã phương phát nhi u
hương, giai mộc tú nhi phồn âm, phong sương cao khiết, thủy lạc nhi
thạch xuất giả, sơn gian chi tứ thời giả. Triêu nhi vãng, mộ nhi quy, tứ thời chi cảnh bất đồng, nhi lạc diệc vô cùng dã…” (**)
(**) Bài thơ (醉翁亭记) của Âu Dương Tu (欧阳修). Mình
không tìm được bản dịch bài này nên để nguyên bản Hán Việt.
Một chữ cũng không bỏ sót, hơn nữa trong quá trình ngâm thơ, hoàn toàn không dừng lại ở chỗ nào cả.
Chu Tiểu Ngữ đọc thuộc xong, tất cả mọi người đều vỗ tay, cũng cười đùa,
mấy thứ này đã sớm trả lại cho thầy cô rồi, có điều thầy cô rất giảo
hoạt, không nỡ trả lại học phí cho họ. Mọi người cười đùa vui vẻ, ngược
lại kéo dài đề tài thời cấp ba thầy cô giáo bắt học thuộc thơ cổ thể văn ngôn gì đó, tất cả mọi người đều đã qua kì thi vào đại học rồi, nhất
thời những chuyện thú vị cũng rất nhiều…
Chu Tiểu Ngữ khẽ thở dài, cái gọi là tài nghệ của cô, cũng chỉ còn có mỗi thứ này, đọc thuộc cổ
văn, ngẫm nghĩ lại một chút, cô đều cảm thấy da đầu mình tê dại, đâu có
ai biễu diễn tài nghệ như vậy chứ? Có lẽ là thật sự khó chịu, vì thế cô
vươn tay lấy chén rượu ở gần nhất lên uống, cho mình một sự áp chế, lần
sau mà chơi trò biễu diễn tiết mục gì đó, cô sẽ kiên quyết kiên quyết
nữa kiên quyết mãi từ chối chơi.
Cô đã quên mất mình đọc thuộc bao nhiêu bài cổ văn rồi…
Lần trước hình như đọc , lần trước nữa thì đọc .
Chu Tiểu Ngữ chỉ cảm thấy mình rất mất mặt, nhất là khi cô nhìn thấy người
ngồi đối diện mình – Trần Tịch. Lúc cô đọc thì
lặng lẽ quét mắt nhìn anh mấy lần, anh cúi đầu, cầm di động, dường như
hoàn toàn không chú ý đến cô. Thứ cảm giác này, thật ra cũng không được
gọi là khó chịu, nhưng bị người khác hoàn toàn không nhìn đến như vậy,
vẫn có chút khó tả. Tuy Chu Tiểu Ngữ nói mình tự ti, nhưng cô đương
nhiên biết được vốn liếng để mình “hết ăn lại nằm”, dáng vẻ cô xinh đẹp, dù rằng xã hội nhiều lần nhấn mạnh coi trọng vẻ đẹp tâm hồn, nhưng
không thể nghi ngờ ngoại hình xinh đẹp chính là một của báu lớn, rất
nhiều lúc nó có thể vượt qua tất cả.
Chu Tiểu Ngữ không coi khuôn
mặt xinh đẹp là một loại tài sản, tuy rằng cô rõ ràng bản thân mình có
thứ tài sản đó, những nam sinh đó nhìn thấy mình xong, hoặc nhiều hoặc
ít đều bị kinh động, thậm chí có người còn làm những chuyện trời long
đất lở vì cô.
Chỉ có Trần Tịch, ánh mắt anh nhìn về phía cô, tùy ý đến không thể tùy ý hơn, trong những người cô đã gặp, anh cũng là người thực sự đối xử bình đẳng với mọi người, cho dù cùng một nhóm với nữ
sinh bị người ta cười chê là “mặt rỗ”, anh cũng không bận tâm, chính là
kiểu không bận tâm thực sự. Thật ra trong con mắt của Chu Tiểu Ngữ, Trần Tịch cũng không phải chàng trai đẹp đến mức kinh thiên động địa, thậm
chí ngũ quan cũng không đủ đẹp đẽ tinh tế, nhưng trên người anh có một
loại khí chất, cô mất rất nhiều thời gian mới nghĩ ra được cảm giác của
loại khí chất đó, tươi mát, đúng, chỉ có từ “tươi mát” mới có thể hình
dung được.
Có điều dù người này gần như không khiến ai phải khó
xử, nhưng cũng rất khó tiếp cận, nữ sinh thích anh có đả đống, anh lại
có thể làm như không quan tâm không tò mò, từ tận đáy lòng không nhìn
đến sự tồn tại của người khác.
Chu Tiểu Ngữ từng huyễn tưởng, nếu
để Trần Tịch mặc trang phục cổ trang màu trắng vào, anh nhất định sẽ
được người ta đối đãi như một tiên nhân.
Trần Tịch, cái tên này, rất hợp.
Chu Tiểu Ngữ bất tri bất giác uống nhiều hơn, cô và Trần Tịch, tổng cộng đã từng nói với nhau bảy câu, có bốn câu là – chào cậu.
Mẹ kiếp, cô thầm mắng một tiếng, đó mà cũng tính là lời đã từng nói?
Cả đám còn muốn chơi tiếp, Chu Tiểu Ngữ thì không muốn, sau khi uống rượu, cô tuyệt đối không được ra ngoài cùng người khác, cho dù là bạn học hay bạn bè, vấn đề mang tính nguyên tắc, cô sẽ không làm trái.
Đám bạn đều rủ cô, cô chỉ lắc đầu.
“Nhưng một mình cậu về, bọn tớ cũng không yên tâm.” Yến Tử nhíu mày lại.
Chu Tiểu Ngữ cười, có gì mà lo lắng chứ, một cuộc điện thoại bố cô sẽ đến đón cô, hoặc không thì gọi điện cho tài xế cũng được…
“Tớ đưa cậu về.” Trần Tịch đột nhiên nhìn Chu Tiểu Ngữ, đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, lại bỏ thêm một câu, “Tiện đường.”
Không ai nghi ngờ gì.
Những người khác có lẽ sẽ nghĩ đủ mọi cách tiếp cận Chu Tiểu Ngữ, nhưng Trần Tịch sẽ không.
Chu Tiểu Ngữ cũng không ngờ Trần Tịch sẽ chủ động lên tiếng, nhất thời cũng có chút kinh ngạc, nhưng cô không biểu hiện ra ngoài quá rõ. Anh lái xe tới, cảm giác của chiếc xe rất giống anh, trong vẻ không phô trương lộ
ra cảm giác cao sang nào đó.
Ngồi vào trong xe anh, đối mặt với
không gian chỉ có hai người, cô lại không biết nên nói gì mới tốt, rõ
ràng bình thường có thể tán gẫu đủ mọi chuyện trên trời dưới đất với mọi người rất hăng say, nhưng đối mặt với nam sinh tên Trần Tịch này, cô
lại rất rụt rè.
“Vì sao vẫn nhớ rõ cổ văn như vậy?” Trần Tich đột
nhiên lên tiếng, nhìn cô, có lẽ là cảm thấy lời mình nói rất đột ngột,
anh lại thay đổi cách hỏi, “Có hứng thú với cổ văn?”
Chu Tiểu Ngữ
nâng mắt nhìn anh, cô có chút tính toán nho nhỏ, cô biết bản mình đẹp
nhất khi nào, uống chút rượu, mặt hơi đỏ, lại híp nửa mắt nhìn nhìn, lúc bạn cùng phòng của cô thấy cô như vậy, cười nói phụ nữ còn không chịu
dược, huống chi là đám đàn ông háo sắc.
Nhưng ánh mắt Trần Tịch rất bình lặng, thậm chí ngay cả một tia tránh né cũng không có.
Cô nở nụ cười, “Chẳng có đâu, tớ ghét nhất mấy thứ này.”
“Hả?” Trần Tịch hiển nhiên không quá hiểu.
Chu Tiểu Ngữ thở dài, “Bởi vì, hồi còn nhỏ tớ không muốn học gì cả, chỉ
muốn ham chơi, mẹ tớ liền cảm thấy tớ nhất định sẽ thua ở ngay vạch xuất phát, cái gì cũng kém người khác. Vì thế mẹ tớ nghĩ không thể để tớ
không biết gì cả, cho nên mẹ quyết định bồi dưỡng cho tớ một ưu thế nhân tạo, bảo tớ học thuộc đủ loại văn chương, nói là tăng cường trí nhớ…”
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng Chu Tiểu Ngữ vẫn phải thừa nhận, tuy trí
nhớ của cô không thể so sánh với những người trời cho trí nhớ tốt, nhưng chắc chắn tốt hơn trí nhớ của đại đa số mọi người, phải biết rằng hiện
giờ ngay cả những bài văn thời tiểu học cô cũng có thể dễ dàng đọc vanh
vách được, không đọc được thì cũng biết đại khái ý nghĩa của nó, đây đều là công lao của mẹ cô.
Trần Tịch nghe xong thì cười khẽ, “Mẹ cậu rất thú vị.”
“Mẹ thú vị, nhưng rõ là làm khổ tớ.” Chu Tiểu Ngữ dẩu môi, “Cậu không hiểu
được đâu… Mẹ tớ vì ép tớ học thuộc bài, trực tiếp cho tớ đói luôn, không học thuộc xong thì không được ăn cơm, hồi ấy không biết tớ đói bao
nhiêu lần nữa… Mấu chốt là lúc tớ đói, mẹ lại còn ăn toàn mấy món cao
lương mỹ vị nữa.”
Quá đáng giận mà, Chu Tiểu Ngữ nghiến răng nghiến lợi.
Trần Tịch thấy khóe miệng bất mãn hơi dẩu lên của cô, đột nhiên nở nụ cười, “Bố cậu thì sao, không giúp cậu à?”
“Ban đầu vốn là bố tớ làm gì cũng về phe tớ, nhưng hồi đó… mẹ tớ vận khí tốt.”
“Còn có ẩn tình?”
“Ừ, mẹ tớ mang thai nên cả nhà chẳng ai làm gì mẹ được cả, bố tớ chẳng
những không giúp tớ, còn bảo tớ mọi chuyện đều phải nghe theo mẹ, để mẹ
mạnh khỏe sinh em trai ra…” Ầy, càng nghĩ lại càng buồn bực.
Độ cong nụ cười của Trần Tịch lại lớn hơn một chút, “Nhưng cậu bây giờ… thành tựu không tồi mà.”
Chu Tiểu Ngữ không hiểu, “Thành tựu?”
“Cậu là người đầu tiên mà tớ quen có thể đọc thuộc cổ văn tốt như vậy dù đã
qua lâu lắm rồi, hơn nữa còn không bỏ sót một chữ nào.” Trần Tịch tiếp
tục lái xe, anh không tiết lộ với ai, lúc cô đọc thơ, anh cầm di động
tìm xem bài thơ đó, cho đến khi cô đọc xong không quên một chữ nào.
“Thế này xem như khen ngợi?”
“Ừ.”
Chu Tiểu Ngữ cười, vẻ mặt dường như sáng bừng lên.
Cô nhớ tới lúc ở cạnh mẹ, mẹ luôn bảo cô phải học chút này chút kia, cô
không để tâm – Mẹ, không phải mẹ nói người xinh đẹp như con cứ vậy là đủ rồi sao, nếu còn có tâm hồn đẹp nữa, vậy không phải là buộc người ta
phải ghen tị à? Phải thế này mới công bằng, người khác hiểu một đống
thứ, còn con thì chẳng hiểu gì.
Thẩm Đại Ngưng nhìn con gái, rất
không khách khí, “Đàn ông bình thường đương nhiên có thể lừa được, nhưng con định lấy người đàn ông như thế hả? Chí ít con phải biểu hiện được…
ừm, sẽ không khiến người ta vừa liếc mắt một cái đã cảm thấy con là
người đẹp ngốc nghếch, cho nên đi học thuộc bài cho mẹ…”
Trần Tịch lái xe đến cổng trường.
Chu Tiểu Ngữ nhướng mày, vốn cô định về nhà, có điều cũng không sao cả, đã
năm cuối rồi, rất nhiều bạn học đều đi tìm việc hoặc kí được hợp đồng
lao động, đây cũng là nguyên nhân vì sao trong khoảng thời gian này hội
họp nhiều như vậy. Có thể ở lại trường thêm mấy ngày, cũng không tồi.
Cô xuống xe, trong lòng lại rầu rĩ, muốn nói chút gì đó, rồi lại không biết nên nói gì.
Trần Tịch ngồi trong xe.
Tên của Chu Tiểu Ngữ, anh đương nhiên đã nghe rất nhiều lần, đại mỹ nữ nổi
tiếng, đi tới từ xa, sẽ có rất nhiều người huýt sáo. Anh cũng đã từng
gặp, cảm giác chính là… được rồi, không có cảm giác gì, chỉ là một nữ
sinh hơi thuận mắt mà thôi, chắc chắn không đẹp bằng mấy chương trình
trong máy tính của anh.
Lần đầu tiên anh chăm chú nhìn cô, đó là
khi bạn tốt của cô bảo cô đọc một bài thơ liên quan đến tình yêu, cô rất bất đắc dĩ, rồi vẫn đọc bài , một chữ cũng không
bỏ sót, hơn nữa lúc đọc cô rất chuyên tâm. Trần Tịch phải nói, đó là lần đầu tiên anh đánh giá vị mỹ nữ trong mắt người khác này, dáng vẻ chuyên tâm đó, khiến anh có thứ cảm nhận nói không nên lời.
Sau đó là
một lần có bạn nhỏ hỏi cô những câu thơ về các mùa xuân hạ thu đông, cô
có thể viết ra luôn, hoàn toàn không cần suy nghĩ.
Anh đã từng gặp rất nhiều cô gái có tài có nghệ, nhưng cô… rất rõ ràng thuộc vào kiểu có một vị trí đặc biệt.
Chu Tiểu Ngữ yên lặng đếm bước chân của mình, còn chưa được bao xa, có nên
dứt khoát quay lại nói với anh một tiếng cảm ơn? Đúng rồi, cô còn chưa
nói cảm ơn với anh, như vậy rất không lịch sự, mẹ nói, ở đại học có thể
không học quá nhiều, nhưng nhất thiết phải đắp nặn mình thành người có
tố chất, đó mới là trọng điểm.
Cô vừa mới định xoay người quay lại, Trần Tịch đã đi đến trước mặt cô.
Anh không để ý đến nét kinh ngạc trên mặt cô, “Chu Tiểu Ngữ, cậu cảm thấy tớ là người như thế nào?”
Cô nhướng mày, lập tức thật sự suy nghĩ, “Làm việc nghiêm túc, tính cách
hướng nội, có một chút xa cách… Chuyện khác, không biết, sao vậy?”
“Một người làm việc nghiêm túc tính cách hướng nội có một chút xa cách muốn làm bạn trai của cậu, cậu cảm thấy thế nào?”
“Hả?” Nhướng mày.
“Hử?” Cười.
…
Chu Tiểu Ngữ nghiêng đầu, “Tớ cảm thấy rất tốt.”
****************
Sau khi người nhà họ Chu biết Chu Tiểu Ngữ có bạn trai.
Chu Thừa Trạch: Cũng không biết nhân phẩm cậu ta thế nào nữa, tìm thời gian phải đi thăm dò mới được, còn gia cảnh thế nào, tính cách ra sao nữa
chứ…
Thẩm Đại Ngưng: Xem đi xem đi, con gái em sinh đúng là tốt
mà, cũng không cần phải lo không gả đi được, Chu Thừa Trạch, không phải
anh nên tỏ ý cảm ơn gen của em hả?
Chu Tiểu Bân: Ừm, chị có người nuôi rồi… Vậy là bà ấy khỏi cần về lừa lấy tiền sinh hoạt của con đi mua quần áo mới nữa?