Hôm nay có người thổ lộ với tôi, đây cũng không phải là lần đầu tiên, tôi
lại dùng tâm tình của lần đầu tiên để giải quyết chuyện thế này. Một
chàng trai rất thuần khiết, khuôn mặt rất sáng láng, ánh mắt cũng rất
đơn thuần, trên người khoác lên bộ đồng phục học sinh ngăn tôi lại trên
đường khi tan học, ngăn một hồi lâu nhưng lại không nói gì dù rằng mặt
đã đỏ, cuối cùng mới ấp a ấp úng nói ra mục đích của mình, sau đó báo
tên báo lớp của bản thân. Khi cậu ấy nói ra tên của mình, tôi có ấn
tượng, bởi vì cậu ấy đã từng viết cho tôi mấy bức thư tình.
Nếu là trước đây, tôi sẽ xử lý chuyện này thế nào? Xoay người rời đi, không
cho đối phương hy vọng, bởi vì tôi vẫn ghét nhất kiểu người dây dưa
trong tình cảm. Nhất là khi thấy một nữ sinh rõ ràng không thích đối
phương, lại cố ý vướng mắc với đối phương, lấy điều này thể hiện mình
hấp dẫn đến mức nào, nữ sinh như vậy, nhất định sẽ không trở thành bạn
của tôi.
Nhưng tôi chỉ bình tĩnh hòa nhã nói với cậu ấy, tạm thời
tôi không nghĩ đến chuyện yêu đương. Tôi nghĩ những lời này có lẽ khiến
người ta dễ tiếp nhận hơn “tôi không thích bạn” một chút. Cái trước là
từ chối mọi người, vì thế bị từ chối thì cũng hợp lý, còn cái sau thì
chỉ vẻn vẹn không thích người này mà thôi.
Cậu ấy nhìn tôi thì
sửng sốt vài giây, sau đó hỏi tôi, khi tôi muốn nói chuyện yêu đương, có thể ưu tiên cân nhắc cậu ấy hay không. Tôi cười cười, đến lúc đó thì
nói sau.
Tôi phát hiện, tôi đã không thờ ơ được giống như trước.
Nếu là lúc trước, tôi sẽ không suy xét thứ khác, còn hiện giờ tôi lại
suy nghĩ nói vậy có thể khiến đối phương khó chịu hay không. Có lẽ là
tôi hiểu được tư vị yêu thầm, vì thế lấy mình đo người, theo đó đối xử
với người ta cũng khoan dung hơn rất nhiều.
Hôm nay tôi đi toilet
mấy lần, có một lần tôi cố ý đi qua cửa lớp năm, nhìn trộm từ ngoài cửa
vào. Khi đó Chu Thừa Trạch đang bị một bạn nữ bám lấy, hình như đang
thảo luận một đề nào đó. Tôi không nói ra được đó là cảm giác gì, chỉ là vẻ mặt của cậu ấy rất nghiêm túc, rồi lại có thể không cho đối phương
ảo tưởng gì, có chút cảm giác có khoảng cách.
Tôi nhìn cậu ấy rất
lâu, hơi hy vọng cậu ấy quay đầu nhìn thấy tôi, rồi lại sợ hãi nếu cậu
ấy thực sự làm như vậy thì bản thân mình nên phản ứng như thế nào. Trên
đường về lớp, tôi một mực nghĩ, nếu cậu ấy và tôi học cùng một lớp, tôi
sẽ mượn vấn đề nào đó tiếp cận cậu ấy sao? Có lẽ là sẽ không đâu, tôi
vẫn chỉ yên lặng nhìn cậu ấy thôi, dù sao thì cậu ấy cũng là bạn trai
của người khác, trên người dán cái nhãn của người khác.
————————Trích nhật ký của Thẩm Tây Nguyệt————————-
Thẩm Đại Ngưng là người có da mặt dày, hơn nữa sau khi ăn no ngủ say, cô
chẳng những không lập tức rời đi mà vẫn cứ ở lại nhà họ Chu, vô cùng
nhàn nhã thong dong chơi cùng Chu Tiểu Ngữ. Có mẹ chơi cùng, Chu Tiểu
Ngữ không chơi trò ghép hình gì đó nữa, mà trốn trong sân, bảo mẹ đi
tìm. Sân rất lớn, còn có cây cối rất to, có thể hoàn toàn che mất người, Chu Tiểu Ngữ trốn, Thẩm Đại liền chạy theo, đãi ngộ này, trước kia Chu
Tiểu Ngữ đều không được hưởng, bà nội không chạy được, hai anh thì ghét
bỏ cô bé trẻ con nên cũng không chơi cùng bé, vẫn là mẹ tốt hơn.
Cuối cùng Thẩm Đại Ngưng bắt được Mưa Nhỏ, một lớn một nhỏ lăn qua lăn lại trên cỏ.
Chu Thừa Trạch cau mày nhìn đôi mẹ con đó, điếu thuốc trong tay bị anh quấn quanh ngón trỏ, sớm đã không dùng được nữa. Cháu trai nhỏ của anh vẫn
còn đứng bên cạnh anh, lúc này cũng nhìn sang bên đó.
“Chú út,
thực sự ly hôn rồi ạ.” Trong giọng nói dường như còn có chút tiếc nuối,
có thím út này ở đây, trong nhà đều có cảm giác thú vị và có thêm vài
phần sức sống.
Chu Thừa Trạch không lên tiếng, không có ý định chia sẻ chuyện riêng của mình với người khác.
Anh cháu thấy không nhận được câu trả lời của ông chú, tự thấy mất mặt rời đi.
Mà Thẩm Đại Ngưng bên kia cùng chơi với con gái vui đến quên trời quên
đất, đột nhiên cô nhớ tới lời con gái nói hôm qua, khóe miệng hơi nhếch
lên. Cô cho con gái nằm bò lên người mình, định cùng tâm sự với con gái, “Hôm qua con nói có một cô mua gấu bông cho con?”
Chu Tiểu Ngữ gật đầu, “Là cô Liễu.”
“Vậy vì sao người ta mua gấu cho con?”
Chu Tiểu Ngữ thật đúng là nghiêm túc suy nghĩ, “Bởi vì con đáng yêu.”
Thẩm Đại Ngưng nhịn không được vươn tay búng trán con gái, sao có thể tự
luyến như vậy chứ, tuy rằng quả thật rất đáng yêu, “Lúc cô đó mua gấu
cho con, bố con đang làm gì?”
“Bố thì đứng nhìn á.” Vẻ mặt Chu Tiểu Ngữ rất đương nhiên.
Còn vẻ mặt của Thẩm Đại Ngưng thì có chút cổ quái, Chu Thừa Trạch mang theo con gái cô đi gặp mặt người phụ nữ khác, ai không biết còn tưởng đó mới là một nhà ba người ấy chứ. Chỉ là cô lại chối bỏ suy nghĩ của mình rất nhanh, hai “người già” đó có thể sinh ra được đứa trẻ bé thế này hay
sao? Có lẽ là vẫn có thể, nhưng nhất định không sinh ra được đứa bé đáng yêu thế này á, Mưa Nhỏ đáng yêu như vậy là giống cô, di truyền tất cả
đều là tinh hoa trên người cô.
Cô bĩu môi, Chu Thừa Trạch thật
đúng là không khách khí ha, đã vội vàng tìm mẹ kế cho Mưa Nhỏ như vậy
rồi, có điều cô cũng không buồn. Cô xinh đẹp hơn nhiều so với bà cô kia, Chu Thừa Trạch đó không có mắt, chứ không phải là cô có vấn đề.
Cô bế Mưa Nhỏ đi qua, liền nhìn thấy Chu Thừa Trạch đang cầm di động nhìn
gì đó, cô bước nhanh qua, muốn nhìn lén, chỉ nhìn thấy một chữ “ngôn”
thì Chu Thừa Trạch đã cất di động, hơn nữa ánh mắt còn mang theo vẻ tìm
tòi nhìn cô.
“Sợ tôi nhìn hả, làm chuyện gì xấu xa rồi?” Cô nhướng mày, chẳng mảy may cảm thấy ngượng ngùng.
Chu Thừa Trạch không muốn đáp lại cô, bởi vì có nói nữa với cô cũng vô
nghĩa, hơn nữa họ hoàn toàn không thể trao đổi bình thường được. Có điều Thẩm Đại Ngưng còn nhanh hơn động tác của anh, “Mỏi tay rồi, anh bế Mưa Nhỏ đi.”
Chu Thừa Trạch trừng mắt nhìn cô, cô giả bộ vô tội. Mưa
Nhỏ vô cùng thông minh vươn tay để bố bế, ơ, vì sao vẻ mặt bố lại cổ
quái như vậy? Chu Thừa Trạch không có cách nào từ chối con gái, đành
phải vươn tay bế Mưa Nhỏ.
Thẩm Đại Ngưng tiến lên đuổi kịp anh,
dáng vẻ cô biết cả rồi, anh cũng khỏi cần ra vẻ nữa, “Tôi biết, vừa rồi
anh đang nhắn tin với Liễu Tư Ngôn, chuyện này có gì mà không thể cho
người khác biết chứ, tuy rằng anh cũng già cả rồi, nhưng pháp luật cũng
đâu quy định già cả rồi thì không thể nói chuyện yêu đương, anh không
cần cảm thấy gánh nặng đâu. Có điều đàn ông mới ly hôn xong đã tìm mùa
xuân thứ hai nhanh như anh, cũng xem như giác ngộ rất cao rồi đấy…”
“Thẩm Đại Ngưng.” Giọng nói của Chu Thừa Trạch hơi nghiêm túc, cô đang nói lảm nói nhảm cái gì vậy!
“Anh không cần thẹn thùng đâu, đều hiểu cả đều hiểu cả…”
Chu Thừa Trạch nhìn về phía cô, giữa hai người đâu chỉ là không thể trao đổi, quả thực chính là không ở cùng một hành tinh ấy.
Chu Tiểu Ngữ vô cùng thông minh nghe bố mẹ nói chuyện, hơn nữa cũng duy trì thói quen tốt không nói chen vào, lúc này bố mẹ đều không nói chuyện
nữa, nhóc con có thể mở miệng hỏi được rồi, “Bố mẹ, cái gì gọi là mùa
xuân thứ hai?”
Thẩm Đại Ngưng cười ha ha hai tiếng, “Mẹ con đọc ít sách, bố con tương đối thông thái, hỏi bố con ấy.”
Bạn nhỏ Chu Tiểu Ngữ lại nhìn bố mình, trong ánh mắt ngập tràn vẻ tò mò.
Chu Thừa Trạch trừng mắt nhìn Thẩm Đại Ngưng, bế con gái rời đi.
Thẩm Đại Ngưng đứng tại chỗ một lát, lại đuổi theo, “Anh thế này là đi đâu đấy?”
Được rồi, Chu Thừa Trạch vô cùng không muốn thừa nhận, anh tức đến hồ đồ
rồi, đi nhầm hướng rồi, anh bế Mưa Nhỏ vòng lại. Sau khi về phòng, anh
tự mình pha sữa cho Mưa Nhỏ, Mưa Nhỏ ôm bình gắng sức hút, Mưa Nhỏ thích vị này, mỗi lần đều uống không ít.
Thẩm Đại Ngưng nhìn động tác
của anh, phát hiện anh còn thuần thục hơn cô, hơn nữa cô sợ phiền phức
nhất, cũng không làm mấy chuyện này đâu.
Cô chậm rãi đi đến bên cạnh Chu Thừa Trạch, “Lát nữa anh định làm gì?”
Chu Thừa Trạch nhìn con gái, không muốn đáp lại cô, lúc này anh thấy vô
cùng may mắn vì hai người đã ly hôn, con gái không cần phải chịu sự tàn
phá của cô, nếu không mỗi ngày anh đều phải lo lắng con gái mình có phát triển bình thường không mất.
“Tôi biết, một lát nữa anh định gặp
Liễu Tư Ngôn.” Cô thở dài, tựa hồ vì sự thông minh tài trí của mình mà
cảm thấy bi thương, sao có thể lập tức đoán trúng vậy chứ.
Chu Thừa Trạch vẫn không có phản ứng gì, Liễu Tư Ngôn quả thực hẹn gặp anh, chỉ là anh vẫn chưa trả lời.
“Hai người định gặp ở đâu? Hay là ăn cơm trước rồi mới gặp? Định đến quán nào?”
Dáng vẻ cô tích cực như thế, rốt cuộc khiến Chu Thừa Trạch cảm thấy kì quái, “Cô muốn làm gì?”
“Đưa tôi cùng đi đi!”
Chu Thừa Trạch cảm thấy, nếu mình đang uống nước, có lẽ sẽ trực tiếp phun
ra mất. Vậy mà Thẩm Đại Ngưng rất trịnh trọng, cô còn có thể nêu ra lý
do vô cùng tốt nữa, anh và Liễu Tư Ngôn có thể yêu đương lâu như vậy,
hơn nữa rất có thể Liễu Tư Ngôn còn là mẹ kế của con gái cô, cô phải đi
tìm hiểu tâm lý của người phụ nữ đó đã thì mới vững lòng được, phải xác
định rốt cuộc người ta có ác độc hay không đã, dù sao thì hiện nay
chuyện mẹ kế hành hạ con vợ trước của chồng cũng quá nhiều, cô phải suy
nghĩ vì Mưa Nhỏ, trước đi dò xét tình hình đã.
Chu Thừa Trạch nhìn cô, người phụ nữ suy nghĩ kì quặc này, vậy mà có thể nói những lời
khiến người ta cảm thấy rất có đạo lý lại vô cùng ngụy biện nữa.
Anh không định ra khỏi cửa, nhưng Thẩm Đại Ngưng cứ quấn lấy anh không tha. Cái gì mà không cần ngại cô đâu, anh muốn ra ngoài gặp người ta thì cứ
đi, thực sự không cần ngại đâu, hơn nữa cô là thật sự muốn đi nhìn xem
bạn gái trước của anh rốt cuộc là thần thánh phương nào…
Được rồi, cuối cùng vậy mà Chu Thừa Trạch lại hồ đồ đồng ý với cô, sau khi lên
xe, anh cảm thấy mình mình bị quỷ đâm trúng rồi, nếu không sao lại đồng ý với yêu cầu kì dị đó của cô chứ, anh quả thật là điên rồi.
Ý của
Thẩm Đại Ngưng là ăn cơm tương đối tốt, có thể tiện quan sát người ta.
Chu Thừa Trạch hoàn toàn không muốn đánh giá hành vi của cô, nó hoàn
toàn vượt qua nhận thức và giới hạn của anh.
Mà sau khi Liễu Tư Ngôn nhìn thấy Chu Thừa Trạch và Thẩm Đại Ngưng, vẻ mặt càng thêm đặc sắc.
Thẩm Đại Ngưng đi đến bên cạnh Liễu Tư Ngôn rất tự nhiên, “Đừng hiểu lầm,
tôi và anh ta đã ly hôn rồi, hơn nữa cũng không có ý định kết hôn lại,
chỉ là buồn chán nên ra ngoài dạo chơi thôi.”
Liễu Tư Ngôn nhìn về phía Chu Thừa Trạch, mà anh thì quay đầu, không đối mặt với cô, quen
Liễu Tư Ngôn nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh không dám nhìn
cô như thế, ngay cả năm ấy sau khi phát sinh chuyện đó với Thẩm Đại
Ngưng, anh cũng không có loại cảm giác giống hiện giờ.
“Cô không
tin sao?” Thẩm Đại Ngưng bĩu môi, “Yên tâm đi, tôi và anh ta ở bên nhau
cũng không giống người yêu đâu, nói xem nào, tôi đứng cạnh hai người,
hẳn là giống con gái hai người nhỉ!”
Có thể nghĩ ra được sắc mặt Liễu Tư Ngôn khó coi đến cỡ nào.
Bữa cơm này, đã định trước là tràn ngập vẻ quái dị, nhất là dưới tình huống Liễu Tư Ngôn và Chu Thừa Trạch đều không chủ động gọi món, còn Thẩm Đại Ngưng thì chủ động gọi một bàn thức ăn lớn, không cần phải nói, tất cả
đều là món cô thích, về phần người khác, muốn ăn gì thì tự đi mà gọi.
Chu Thừa Trạch cũng không nói chuyện, Liễu Tư Ngôn thì vẫn giữ mãi cái
luồng cảm giác không thoải mái đó, cảm giác không thoải mái này không
phải bởi vì Thẩm Đại Ngưng ở đây, mà là hành vi của Thẩm Đại Ngưng tự
tại như thế, điều này làm lòng cô khó chịu không nói nên lời.
Sắc
mặt Chu Thừa Trạch và Liễu Tư Ngôn đều không tốt, vậy mà Thẩm Đại Ngưng
lại ăn vô cùng ngon miệng, chờ đến lúc cô ăn lửng dạ rồi, đột nhiên cô
có chút lương tâm phát hiện ra gì đó, cô nhìn Liễu Tư Ngôn, “Không hợp
khẩu vị à, sao không ăn?”
Liễu Tư Ngôn gượng gạo nở nụ cười, đành phải cầm đũa.
Tuy Thẩm Đại Ngưng thích ăn, nhưng luôn ăn rất ít, không phải để giảm béo,
mà là cô ăn một chút như vậy thì bụng đã không chống đỡ nổi, cô nhìn
Liễu Tư Ngôn chẳng chút kiêng dè, mắt nhìn thẳng, hơn nữa không che giấu gì.
Tuy rằng Liễu Tư Ngôn đã bốn mươi, nhưng chăm sóc cũng không
tồi, dù đã không còn cảm giác của một cô gái, trên người đã có mùi vị
của người phụ nữ trưởng thành, nhưng đây cũng là một kiểu hấp dẫn trí
mạng, hơn nữa qua bề ngoài của Liễu Tư Ngôn thì cũng có thể tưởng tượng
được, thời con gái người ta cũng là kiểu cô gái khá xinh đẹp.
Ánh mắt cô thẳng đến mức khiến người ta không thể phớt lờ, Liễu Tư Ngôn đã quan sát cô mấy lần, cô cũng không có ý thu mắt về.
Một bữa cơm, ngô không ra ngô khoai không ra khoai, rốt cuộc cũng đã xong.
Ra khỏi quán cơm, Thẩm Đại Ngưng xoa xoa bụng mình, bụng vẫn tròn vo, cô
nhìn về phía Chu Thừa Trạch, “Anh không tiễn người ta sao? À, tôi biết
rồi, không tiện đường.”
Chu Thừa Trạch liếc nhìn cô một cái, cô nói vậy, người khác còn nói thế nào được nữa?
“Em còn chút chuyện khác cần xử lý, không đi cùng hai người được nữa.” Liễu Tư Ngôn cười cười, nhưng không nhìn về phía Thẩm Đại Ngưng.
Đây
có tính là một kiểu coi khinh? Thẩm Đại Ngưng nhíu mày, “Vậy chúng ta
mau về thôi, không chừng Mưa Nhỏ nhớ tôi rồi, lúc nhóc con đó nhớ tôi,
nó sẽ giận dỗi…”
Chu Thừa Trạch, “…”
Đến khi lên xe, Thẩm
Đại Ngưng nhìn thấy bóng dáng kia từ gương chiếu hậu, Liễu Tư Ngôn vẫn
đứng tại chỗ chưa rời đi, cô không nhìn thấy vẻ mặt cụ thể, lại biết lúc này Liễu Tư Ngôn đang rất khó chịu.
Cô đổi động tác tay, Liễu Tư Ngôn, cô đang khó chịu sao? Nhưng tôi rất vui vẻ đấy!
Đời người còn sống, có một loại vui vẻ là ngáng chân người khác.
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Đại Ngưng: Rõ ràng tôi tương đối dễ ưa, vì sao trong truyện nhân khí của Chu Thừa Trạch lại cao hơn tôi?
Lục Lục vừa định mở miệng, đã bị Thẩm Đại Ngưng trực tiếp cướp lời: Tôi
biết rồi, tên Chu Thừa Trạch đó là Ảnh đế mà, ra vẻ thôi, hội fan ngốc
nghếch của anh ta đều bị anh ta lừa cả, độc giả thông minh như vậy, tất
nhiên sẽ không bị anh ta lừa rồi, cho nên tôi đương nhiên tương đối dễ
ưa.
Lục Lục: …
Thẩm Đại Ngưng: Vừa rồi cô muốn nói gì?
Lục Lục: Cô nói đều đúng cả!