Trường học tổ chức hội thể thao, tôi không tham gia hạng mục nào, bởi vì tôi
quả thật không thích. Mà sĩ số học sinh nữ lớp tôi cũng khá nhiều, không cần ai cũng phải tham gia. Ủy viên thể dục đang hỏi xem ai tham gia
hạng mục gì, tôi nhìn thấy Liễu Tư Ngôn lúc này rất tích cực, trước đây
cô ấy sẽ không tham gia kiểu hạng mục này, hiện giờ lại trở nên tích cực đến vậy.
Buổi trưa, tôi về phòng học trước, khi đó trong phòng
học đã có người rồi, nhưng người không nhiều lắm, vừa khéo là Liễu Tư
Ngôn và mấy nữ sinh đó. Tôi thật không ngờ đến, tên tôi sẽ xuất hiện
trong miệng của họ.
Chẳng qua là nghĩa xấu mà thôi, có người nói
tôi tính tình kiêu căng, cũng không chủ động tham gia hạng mục gì, cũng
không thích tham gia hoạt động tập thể. Họ lại nói đến thành tích của
tôi, lại nói sang điều kiện gia đình tôi không tồi, bởi vì có người nhìn thấy lúc tan học tôi đều được tài xế đón… Vậy tôi mới biết, thì ra
trong miệng người khác tôi là như vậy.
Mà dường như Liễu Tư Ngôn lên tiếng rất ít, câu duy nhất cô ấy nói là – Thẩm Tây Nguyệt sao, tớ cảm thấy cậu ấy cũng được mà.
Câu nói ấy, giữa mấy nữ sinh đó, hẳn là xem như lời rất không tồi rồi nhỉ?
Hội thể thao bắt đầu trong hai ngày, Liễu Tư Ngôn tham gia thi chạy cự li
dài và nhảy cao, mà khi cô ấy chạy, Chu Thừa Trạch liền đứng ở điểm đích chờ cô ấy. Cậu ấy mặc đồng phục, trong tay cầm một chai nước khoáng đã
mở nắp nhưng chưa ai uống, mà tầm mắt cậu ấy, vẫn di chuyển theo bước
chạy của Liễu Tư Ngôn.
Tôi giấu ánh mắt mình, sau lại phát hiện,
không cần thiết, phần lớn đều là người giống như tôi nhỉ? Bên cạnh có
rất nhiều nữ sinh đều đang nhìn Chu Thừa Trạch, cậu ấy vĩnh viễn đều là
tiêu điểm của mọi người, bất luận là trên người cậu ấy có dán cái nhãn
của người khác hay không. Mà tôi ở giữa những nữ sinh này, thật sự rất
không thu hút ánh mắt người khác, cần gì phải che giấu chứ?
Khi
Liễu Tư Ngôn đến đích, rốt cuộc không kiêng dè gì vọt vào lòng Chu Thừa
Trạch, tôi thừa nhận, khoảnh khắc đó, trong lòng tôi có mùi vị không
đúng nhất định, bởi vì cô ấy có thể thản nhiên như vậy, không kiêng dè
gì như vậy, cười như vậy, đâm vào ánh mắt tôi, nhức nhối.
Mà Chu Thừa Trạch, cũng tham gia chạy cự li dài và nhảy xa, Liễu Tư Ngôn đã ở điểm đích chờ cậu ấy.
Không hiểu sao, giây phút ấy, tôi đột nhiên nghĩ, giữa họ, không ai chen lọt
vào được, tựa như một thể vậy. Tựa như tôi trước sau vẫn tin tưởng, Chu
Thừa Trạch vĩnh viễn cũng sẽ không vứt bỏ Liễu Tư Ngôn, thật sự là suy
nghĩ kì lạ, cả đời rõ ràng xa xôi đến vậy mà.
Chu Thừa Trạch chạy
xong, tóc ướt đẫm mồ hôi, mà chiếc sơ mi mỏng cậu mặc trên người cũng
ướt đẫm. Nói thật, khoảnh khắc đó cậu ấy rất thảm hại, nhưng tôi lại rất thích, có lẽ là giờ khắc này cậu ấy không hoàn mỹ nữa, có một kiểu đẹp
rất chân thật.
Tôi nghĩ tôi thật sự trúng độc rồi, nếu không vì
sao thời điểm cậu ấy thảm hại như vậy, tôi còn có thể tìm ra điểm khiến
tôi thích cậu ấy được?
————————Trích nhật ký của Thẩm Tây Nguyệt————————-
Chu Thừa Trạch quả thật không ngờ, Thẩm Đại Ngưng chỉ trở về chào con,
nhưng đây là sự thật, bởi vì ngay cả xe Thẩm Đại Ngưng cũng không xuống, Chu Tiểu Ngữ thì đứng ở ngoài xe, vẫy tay với Thẩm Đại Ngưng. Tiểu nha
đầu gật gù đắc ý, nhìn thấy mẹ không xuống xe thì cũng không cảm thấy kì lạ, chỉ vẫy vẫy tay, “Tạm biệt mẹ.”
Thẩm Đại Ngưng nhìn con gái, càng nhìn càng thích, con gái cô đó, xinh xắn vậy đó, đáng yêu vậy đó.
“Quên tôi ở đâu rồi?” Thẩm Đại Ngưng khó hiểu nhìn Chu Thừa Trạch, ý bảo anh
mau lái xe đưa cô về, cô hơi buồn ngủ, về sớm một chút thì có thể nằm
trên chiếc giường lớn thoải mái rồi. Tưởng tượng rằng có thể trực tiếp
ngủ, tâm tình của cô liền trở nên tươi đẹp vô cùng.
Chu Thừa Trạch luôn không thích đáp lại cô, có lẽ là đã hoàn toàn chấp nhận sự thật
rằng anh hơn cô mười tám tuổi, có câu ba năm một thế hệ, hai người là
sáu thế hệ rồi, vì thế không hiểu nhau, cũng không tiếp cận nhau được,
tựa hồ chính là chuyện rất dễ hiểu rồi.
Chu Thừa Trạch đưa cô đến
cửa tiểu khu thì liền rời đi, Thẩm Đại Ngưng đứng tại chỗ, nhìn anh lái
xe rời đi. Cô nghiêng đầu, cũng không biết suy nghĩ điều gì, cô ra dấu
theo hướng anh rời đi. Vô tình như vậy, một câu cũng không muốn nói với
cô, là thật sự chuẩn bị tiếp tục tiền duyên với Liễu Tư Ngôn?
Cô
nghĩ đến loại khả năng này, lại suy tính xem mình ảnh hưởng gì từ việc
đó, cuối cùng có lẽ cô cũng cảm thấy vô vị, đi ngủ trước vậy.
Trước khi Chu Thừa Trạch trở về, Chu Tiểu Ngữ đang được ông nội bế. Chu Ôn
Hòa vô cùng thích Chu Tiểu Ngữ, tuy rằng bộ dạng nha đầu này và Thẩm Đại Ngưng rất giống nhau, nhưng trẻ con vô tội, không cần phải chịu tội
theo làm gì.
“Tiểu Ngữ à, ông nội hỏi con này, con cảm thấy cô
Liễu thế nào?” Chu Ôn Hòa nói theo tâm tư, quả thật là hy vọng Chu Thừa
Trạch và Liễu Tư Ngôn ở bên nhau, không chỉ là không thích Thẩm Đại
Ngưng, càng nhiều hơn chính là quá khứ bao năm như thế, Chu Ôn Hòa quả
thực đã coi Liễu Tư Ngôn như con dâu rồi, huống chi tình cảm của Chu
Thừa Trạch và Liễu Tư Ngôn nhiều năm như vậy, hiện giờ tuổi tác Liễu Tư
Ngôn cũng lớn, thế nào cũng cảm thấy con trai ông đã làm lỡ dở người ta, hiện tại Thừa Trạch đã ly hôn Thẩm Đại Ngưng, giờ lại cùng Liễu Tư Ngôn ở bên nhau, cũng nói thông được.
“Rất tốt ạ.” Chu Tiểu Ngữ chau
đôi lông mày nhỏ, cảm thấy câu hỏi của ông nội thật lạ, cô Liễu sẽ mua
thứ này thứ kia cho bé, mua đồ chơi cho bé, đối với bé rất tốt.
“Vậy để cô Liễu làm mẹ của Tiểu Ngữ, có thể chứ?” Đối với phản ứng của Tiểu Ngữ xem ra Chu Ôn Hòa rất vừa lòng.
Chu Tiểu Ngữ mở to hai mắt, lập tức lắc đầu, “Nhưng con có mẹ rồi mà.”
Nhóc con có mẹ, sao có thể cần một người khác làm mẹ nữa?
Chu Ôn Hòa cảm thấy mình có thể dạy bảo thêm rồi, “Tiểu Ngữ có mẹ, nhưng
cũng có thể có thêm một mẹ nữa mà, như vậy thì có hai mẹ yêu thương Tiểu Ngữ, mua cho Tiểu Ngữ gấp đôi…”
Chu Tiểu Ngữ nghe thấy thì lòng
dao động, quà gấp đôi, đồ chơi gấp đôi… Nhóc con lại lập tức nghiêm mặt
lắc đầu, mẹ đánh đòn đau lắm, được rồi, bạn nhỏ Chu Tiểu Ngữ là người sợ kẻ mạnh, biết ông nội bà nội sẽ không làm gì mình, bố hình như cũng sẽ
không làm gì mình, cả nhà chỉ có mẹ đánh bé, vì thế bé coi lời mẹ nói
như thánh chỉ, “Không được, mẹ biết thì sẽ đánh đòn, mẹ nói mẹ là độc
nhất vô nhị… Không thể có người giống mẹ được.”
Chu Ôn Hòa trừng mắt, “Cô ta dám.”
Chu Tiểu Ngữ bĩu môi, nguyên nhân bĩu môi là – lời ông nội nói không đáng
tin, mẹ đều đánh mình trước mặt ông, cũng không thấy có lúc nào mẹ không dám cả.
Lúc này Chu Thừa Trạch xuất hiện, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu, anh đi qua ôm lấy Chu Tiểu Ngữ, lại có chút bất mãn
nhìn Chu Ôn Hòa, “Tiểu Ngữ còn nhỏ, nó chỉ là một đứa trẻ.”
Chu Ôn Hòa mím môi, cuối cùng không nói gì. Ý của Chu Thừa Trạch cũng rất rõ
ràng, anh không hy vọng suy nghĩ của người lớn sẽ trói buộc trẻ con,
Tiểu Ngữ cứ theo như tính cách của Tiểu Ngữ là được, mà quyết định và
thái độ của người lớn cũng không nên tiếp xúc quá nhiều với Tiểu Ngữ,
anh cũng không muốn Tiểu Ngữ trở nên mẫn cảm.
Tiểu Ngữ một tay ôm cổ bố, “Bố.”
“Ừ.”
“Hôm nay mẹ hư lắm, đi ra ngoài cũng không mang con theo.”
Chu Thừa Trạch cười, nhỏ như vậy đã so đo mấy thứ này rồi.
Tiểu Ngữ ngẫm nghĩ, “Bố cũng hư lắm, cũng không muốn nhắc nhở mẹ mang con theo…”
Chu Thừa Trạch cảm thấy, con gái mình trưởng thành rồi thì phương diện logic chắc hẳn cũng rất không tồi nhỉ.
************
Ngày hôm sau, Liễu Tư Ngôn hẹn Chu Thừa Trạch đi thăm thú trường cũ của hai
người, Chu Thừa Trạch đồng ý. Khoảng thời gian trước, Chu Thừa Trạch
thật đúng là chưa nghĩ đến suy tính cho tương lai, hôm qua khi nghe đến
cuộc nói chuyện giữa bố và Mưa Nhỏ, đột nhiên anh cảm thấy quả thực mình nên cân nhắc một chút, dù sao tuổi tác anh cũng không được tính là nhỏ
nữa. Mà nếu anh còn muốn kết hôn, không thể nghi ngờ Liễu Tư Ngôn chính
là sự lựa chọn tốt nhất, hai người quen nhau nhiều năm như vậy, mà nếu
không phải Thẩm Đại Ngưng lấy phương thức vui đùa tiến vào trong sinh
mệnh anh, anh sẽ thực sự ở bên Liễu Tư Ngôn cả đời.
Chu Thừa Trạch chỉ mặc trang phục bình thường, đương nhiên, có mang theo một chiếc mũ
có thể che khuất mặt. Thực sự là anh vô cùng nổi tiếng, nhất là trong
thời đại các cô gái đều yêu đại thúc này, phong cách của anh như vậy,
hấp dẫn rất nhiều lớp tuổi, nhỏ thì mấy tuổi, lớn thì đến bảy tám mươi
tuổi, thiếu nữ thì yêu diện mạo của anh, người già thì yêu diễn xuất của anh, đi đến đâu anh cũng đều dễ bị người khác nhận ra.
Hai người
gặp nhau trước cổng trường, bởi vì là cuối tuần, người trong trường
không nhiều lắm. Hai người nói chuyện một lát với bảo vệ, nói rằng hai
người là học sinh cấp ba cũ về thăm trường, bảo vệ là một ông già luống
tuổi, nghe thấy lời hai người nói thì vô cùng vui vẻ, vô cùng hào hứng
mở cửa ra, để hai người tiến vào.
Trường học tương đối khang trang so với trước kia dù không thay đổi nhiều lắm, chỉ là thêm mấy tòa nhà,
có lẽ bố cục không thay đổi, trường học cũng trở nên có vài phần cảm
giác lịch sử, dù sao cũng đã nhiều năm như vậy rồi.
Tất cả những
thứ này, đều làm Liễu Tư Ngôn cảm thấy thân thiết, tất cả những thứ này
đều là những thứ họ quen thuộc trước đây, hơn nữa hai người là ở đây rồi quen nhau rồi cũng thân nhau, còn có ý định gần nhau nữa.
“Giống
như không có gì thay đổi ấy.” Liễu Tư Ngôn cười cười, cô nhìn tòa nhà
nơi họ học trước đây, trên mặt tràn ngập ý cười không cần lời nói,
“Trước đây luôn cảm thấy học rất phiền não, các bạn học trong lớp ai
cũng đều huyễn tưởng sớm thi vào đại học một chút, sau đó thoát khỏi
biển khổ… Nhưng mà lên đại học rồi thì mới phát hiện, tất cả dư vị đáng
ghi tâm vậy mà đều là thời cấp ba.”
Cô lắc đầu, dường như cũng cảm thấy được, thời cấp ba là quãng thời gian tươi đẹp nhất đời người.
“Quả thực là vậy.” Học xong cấp ba rồi thi vào đại học, hai người học cùng
một trường đại học, ngay cả nguyện vọng cũng điền giống nhau.
Liễu Tư Ngôn lại nhớ tới gì đó, “Năm đó thi đại học, anh là vì em chọn trường đại học đó nên mới không xuất ngoại sao?”
Chu Thừa Trạch mỉm cười, “Nghĩ thế nào đột nhiên lại hỏi chuyện này?”
“Vậy rốt cuộc có phải hay không?”
“Một nửa đi!” Anh trả lời vậy, vốn anh không có ý định xuất ngoại, mà đại
học tốt nhất thành phố Minh Giang là Đại học Minh Giang, đương nhiên anh sẽ lựa chọn trường đó rồi, đương nhiên, cũng suy xét đến tình hình thực tế của Liễu Tư Ngôn khi ấy, thành tích của cô có thể đỗ trường đó được, vì thế đẹp cả đôi đường.
“Họ đều nói anh là vì em mới không xuất ngoại, xem ra em thật sự là ‘uổng được cái danh hão’ rồi.”
Chu Thừa Trạch nhíu mày, “Em thực sự để ý chuyện này?”
Liễu Tư Ngôn sửng sốt, lại lập tức lắc đầu, “Đều là chuyện đã qua lâu vậy
rồi, cũng đâu đến lượt tới bây giờ mới để ý chứ, chỉ là đột nhiên nhớ
tới mà thôi.”
Hai người đi đến sân thể dục, ngồi trên xà đơn, có
hơi giống như thời cấp ba, ngồi trò chuyện ở đây. Thật ra lúc đó tán gẫu toàn mấy thứ gì đó không có dinh dưỡng, đồng thời cũng không thú vị,
nhưng khi đó chỉ là rất thích.
Hôm nay ánh mặt trời khá đẹp, không quá mạnh, chiếu lên người cảm giác ấm áp vui vẻ. Liễu Tư Ngôn nắm chặt
xà nganng để giữ thăng bằng cơ thể, “Chu Thừa Trạch, cho tới bây giờ, em vẫn canh cánh trong lòng, em vẫn nghĩ, chúng ta sẽ đi đến cuối cùng, vì sao hiện giờ lại thành như vậy?”
Vì sao anh kết hôn, cô dâu lại là người khác? Mà anh còn có một cô con gái nữa.
Động đến đề tài này, anh có thể nói gì được? Lúc trước anh cũng cảm thấy như vậy. Mà người phản bội lại đoạn tình cảm này, quả thực chính là Chu
Thừa Trạch anh, ít nhất thời điểm đó họ thực sự chưa chia tay, anh liền
cùng Thẩm Đại Ngưng ở bên nhau, mà Liễu Tư Ngôn là người nhận được tin
cuối cùng, anh cũng không biết mình nên nói với cô thế nào, anh sắp kết
hôn, mà cô dâu lại không phải cô.
“Đúng vậy, anh cũng rất muốn
biết.” Chu Thừa Trạch thở dài một hơi, anh nghiêm túc nhìn cô, anh vì cô đã làm rất nhiều chuyện, tôn trọng cô, hiểu cô.
Từ sau khi cô
biết gia thế của anh, lòng tự trọng của cô không cho phép cô dựa vào anh như vậy, vì thế cô muốn thành công, cũng không cho anh giúp đỡ cô chút
nào. Cô học thiết kế, xuất ngoại để bồi dưỡng, cố gắng học đủ loại phong cách, mà mục tiêu là trở thành một người phụ nữ xứng đôi với anh. Tâm
tình của cô, anh có thể hiểu được, vì thế anh ủng hộ cô.
Mà điều
anh có thể làm chính là hết sức tôn trọng cô, vì thế anh trở thành diễn
viên, nhà họ Chu có gia huấn, người liên quan đến giới giải trí không
được thừa kế gia nghiệp, những thứ này anh chưa từng nói bao giờ, anh
cũng phối hợp với bước chân cô. Nhưng vì sao, vẫn là kết quả như vậy?
Một người phấn đấu rốt cuộc khó khăn đến mức nào, anh biết rõ, cô tiêu tốn
mười năm, mới phất được lên trong cái vòng luẩn quẩn đó, trở thành nhà
thiết kế nổi tiếng, rốt cuộc có thể thoát khỏi bóng ma tự ti. Cô không
có vốn liếng bẩm sinh như Thẩm Đại Ngưng, không có bố mẹ yêu thương cô,
cũng không có gia thế tốt đẹp, chỉ có thể dựa vào sự cố gắng rồi lại
tiếp tục cố gắng.
Chu Thừa Trạch vĩnh viễn không quên được ngày
ấy, Liễu Tư Ngôn đạt được giải thưởng quốc tế nào đó, cô lên máy may về
nước tìm anh, cũng muốn trao chiếc cúp cho anh, bởi vì cô cảm thấy,
chiếc cúp này, cũng có phần của anh, là anh lặng lẽ ủng hộ thì mới có
được cô như vậy, mới có cô thành công như hiện giờ.
Liễu Tư Ngôn
đương nhiên cũng không quên được ngày đó, cô cầm cúp ngồi chờ anh ở nhà
hàng. Cô nhớ rõ lời anh nói, sau khi tốt nghiệp đại học, họ liền kết
hôn. Mà những năm gần đây, dường như chỉ cần cô bằng lòng, họ sẽ kết
hôn, có thể giống như đại đa số người kết hôn, mà hai người cũng không
còn nhỏ nữa, đều đã ba mấy rồi, cô cũng không có ý định đi chứng minh
bản thân nữa.
Vì thế cô đặt chiếc cúp tới trước mặt anh, “Chu Thừa Trạch, chúng ta kết hôn đi!”
Trước đây đều là anh chờ cô, vậy cô nghĩ, lần này cứ để cô cầu hôn đi.
Mà phản ứng của anh là lắc đầu, anh nói: “Không được.”
Nguyên nhân sao, anh cũng không nói. Cô nghĩ anh đang giận, dù sao tình cảm
của họ đã nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày tình
cảm của họ sẽ có thời khắc đứt quãng.
Sau đó anh nói không được, không được.
Lại sau đó, Liễu Tư Ngôn biết nguyên nhân không được.
Tất cả phương tiện truyền thông đều nói đến một tin tức hot hàng đầu, phố
lớn ngõ nhỏ mọi người đều nói về cặp đôi đó, Chu Thừa Trạch và Thẩm Đại
Ngưng ở bên nhau, cặp đôi nổi tiếng nhất giới giải trí hiện nay ở bên
nhau, các loại tin tức họ phim giả tình thật sôi sùng sục, không ít
người còn phỏng đoán xem họ bắt đầu từ khi nào.
Liễu Tư Ngôn cảm thấy lúc ấy, mình như bị một chậu nước đá giội, cơ thể chợt đông cứng.
Không thể tin, thì ra lại là tâm tình như vậy.