Thẩm Đại Ngưng vươn tay ôm chặt con gái vào trong lòng, vẻ mặt cô có chút kì lạ, giống như đang cảm nhận gì đó, hoặc đang nghiền ngẫm điều gì. Cô
ngồi xổm một lát, rồi bế Mưa Nhỏ đi tắm, trước tiên cô dùng mũ chuyên
dụng nhỏ xinh che thật kín đầu Mưa Nhỏ, sau đó mới mở nước, tự tay tắm
cho Mưa Nhỏ.
Mưa Nhỏ đã bị cởi quần áo ra, trần trụi đứng dưới vòi hoa sen, giờ phút này đang dùng đôi mắt to tròn nhìn Thẩm Đại Ngưng, có lẽ là có chút mới lạ, bố đã từng tắm cho bé rồi, bà nội từng tắm cho bé rồi, bà ngoại cũng từng tắm cho bé rồi, về phần mẹ, hình như rất ít rất ít khi, chuyện tắm rửa này luôn là người khác làm.
“Nhìn gì thế?” Thẩm Đại Ngưng dùng ngón trỏ tay phải điểm xuống chiếc mũi nhỏ của con gái.
Mưa Nhỏ nghiêng đầu nghĩ ngợi, “Mẹ nhẹ một chút, móng tay dài.”
Thẩm Đại Ngưng nhìn móng tay của mình, gật đầu với Mưa Nhỏ, “Được, mẹ sẽ nhẹ tay, có điều mẹ không có kinh nghiệm, lúc Mưa Nhỏ cảm thấy đau hoặc cảm thấy không thoải mái, phải nói cho mẹ biết, được không?”
Mưa Nhỏ gật đầu, xem như đồng ý.
Thẩm Đại Ngưng dùng sữa tắm trẻ em tắm cho Mưa Nhỏ, chỉ sau một lát, toàn
thân Mưa Nhỏ đều là bọt trắng nhỏ. Dường như Mưa Nhỏ cảm thấy rất thú
vị, lấy tay quệt quanh người mình, thỉnh thoảng xuất hiện bong bóng lớn, Mưa Nhỏ nhìn bong bóng thì giống như cảm thấy rất thần kì, sau đó lại
nhìn bong bóng vỡ tan.
Thẩm Đại Ngưng vừa tắm cho con gái, vừa
nhìn Mưa Nhỏ, dường như cô chưa bao giờ dùng ánh mắt chăm chú như vậy
nhìn con gái, khi nhìn thấy Mưa Nhỏ tự chơi tự vui, vậy mà trong lòng cô lại có chút khó chịu không nói nên lời.
“Mưa Nhỏ, về sau ở với
mẹ, được không?” Cô nhẹ nhàng mở miệng, không biết là chịu ảnh hưởng của ai nữa, dù rằng Mưa Nhỏ mới sắp bốn tuổi thôi, nhưng cô cũng muốn tôn
trọng quan điểm của Mưa Nhỏ, chứ cô không hy vọng đối phương vì nguyên
nhân nào đó mà thỏa hiệp hoặc tủi thân.
“Hiện giờ không phải đang ở cùng sao ạ?” Mưa Nhỏ cảm thấy buồn bực, hơn nữa hoàn toàn không để ý
đến chuyện mẹ nói. Mưa Nhỏ là em bé ngoan có thể chơi với bà nội rất
vui, cũng có thể chơi với ông ngoại bà ngoại rất vui, đồng thời cũng có
thể chơi với bố mẹ đều rất vui.
Thẩm Đại Ngưng hiếm khi có được
cảm xúc hơi bất đắc dĩ đồng thời cũng có chút buồn cười, cô luôn cảm
thấy để nhận được thứ gì thì cũng phải trả giá bằng rất nhiều thứ, thế
giới này đâu có nhiều chuyện không làm mà hưởng như vậy, cô cũng dùng
phương thức rất xem nhẹ đối với những mất mát mình từng có, chỉ là lần
này đối mặt với con gái, cô lại không thể dùng con gái hoạt bát đáng yêu cũng không mẫn cảm đến an ủi mình. Bởi vì cô đột nhiên có phần hâm mộ
những gia đình mà có con gái bám mẹ, bởi vì cô không có.
“Ý của mẹ là vẫn luôn sống cùng mẹ như thế này, không phải thỉnh thoảng mới ra
ngoài chơi cùng mẹ, mà là chúng ta sống cùng nhau, mẹ sẽ dành rất nhiều
thời gian ở bên con, sau đó lúc công việc của mẹ bận rộn, con sẽ sống
cùng bà ngoại ông ngoại.” Thẩm Đại Ngưng không rõ lắm con gái có hiểu
được ý của mình không, có lẽ cũng không hiểu nhỉ, nhưng cô vẫn muốn nói
những lời này với con gái, để bản thân con gái lựa chọn ở cùng mình, đó
có nghĩa là không thể thường xuyên ở bên Chu Thừa Trạch, không thể
thường xuyên gặp ông nội bà nội.
“Vẫn luôn sống cùng nhau?” Mưa Nhỏ chớp chớp mắt, “Vậy mẹ không đánh con nữa?”
Thẩm Đại Ngưng cũng chớp chớp mắt, “Mưa Nhỏ phải nghe lời.”
Mưa Nhỏ hé miệng, ý là vẫn sẽ bị đánh?
Thẩm Đại Ngưng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Mưa Nhỏ, sau đó dùng nước
giội sạch bọt xà phòng trên người Mưa Nhỏ, cô dùng khăn lau khô người
cho Mưa Nhỏ, lại dùng chiếc khăn tắm lớn đã chuẩn bị tốt bọc Mưa Nhỏ
mang ra ngoài, “Mẹ đồng ý với con, mẹ sẽ cố hết sức không đánh con, được không?”
Mưa Nhỏ không hiểu “cố hết sức” là ý gì, nhưng nghe hiểu
ba chữ “không đánh con”, vì thế cảm thấy hoàn toàn có thể cân nhắc được, nhóc con gật gật đầu, “Vậy con và mẹ sống cùng nhau.”
Thẩm Đại
Ngưng đặt Mưa Nhỏ lên giường, sau khi bỏ khăn tắm ra, cô dùng chăn bọc
Mưa Nhỏ lại, vừa mặc bộ đồ ngủ nhỏ xinh vào cho Mưa Nhỏ, vừa giải thích
với con gái: “Sống cùng với mẹ, con sẽ không thể thường xuyên gặp được
bố con, ông nội, bà nội con, biết không?”
Mưa Nhỏ nhíu mày, không hiểu vì sao sống cùng mẹ thì không thể thường xuyên gặp được bố, rất mâu thuẫn sao?
Thẩm Đại Ngưng tiếp tục kiên nhẫn giải thích: “Giống như vây giờ ấy, con
sống cùng ông nội bà nội, mẹ sẽ không thể sống cùng con, chỉ có thể
thỉnh thoảng gặp con. Cho nên sau khi con sống cùng mẹ, bố con cũng chỉ
có thể thỉnh thoảng đến gặp con. Hiện tại đã hiểu chưa?”
Mưa Nhỏ hình như hiểu được, chính là đổi nơi ở khác mà thôi.
Mưa Nhỏ mở to hai mắt gật gật đầu, hoàn toàn không cảm thấy đây là vấn đề
gì. Thẩm Đại Ngưng lắc đầu, ngay cả những điều tốt khi sống cùng ông
ngoại bà ngoại ở phần sau cô còn chưa kịp nói ra để dụ nữa, thật là tiếc mà, sao con gái có thể dễ dàng đồng ý như vậy chứ!
Mưa Nhỏ lại
nghiêng đầu, dường như nghĩ tới điều gì đó mà mình không hiểu, “Vậy vì
sao không thể là bố mẹ và con sống cùng nhau ạ?”
Đơn thuần là sự tò mò mà thôi.
Thẩm Đại Ngưng mặc đồ ngủ cho con gái, cũng kiểm tra xem tóc con gái có ẩm
ướt hay không, cô dùng máy sấy sấy những chỗ ẩm một chút. Sau khi xử lý
tốt Mưa Nhỏ, cô bảo Mưa Nhỏ nằm xuống, đồng thời dùng chăn đắp kín cho
Mưa Nhỏ, “Mưa Nhỏ nhìn thấy bố và cô Liễu của con ở bên nhau rồi, đúng
không?”
Mưa Nhỏ gật gật đầu.
Thẩm Đại Ngưng đột nhiên nghĩ
đến lời mà người khác nói, trên thế giới này chỉ có phụ nữ rời xa đàn
ông, ở đâu ra đàn ông biết rời xa phụ nữ chứ, rất nhiều ví dụ đều chứng
minh đàn ông vì đủ loại nguyên nhân mà đánh mất một nửa còn lại, sau đó
nhanh là một hai tháng sau liền tạo thành một gia đình mới với người
khác, chậm thì cũng không kéo dài quá lâu, “Con xem, bố con và cô Liễu
của con ở bên nhau, cho nên mẹ không thể cùng bố con ở bên nhau. Nhưng
mà á, lúc bố con và cô Liễu buồn chán, họ có thể nói chuyện với nhau.
Nhưng mẹ lại chỉ có một mình, cho nên mẹ hi vọng Mưa Nhỏ có thể ở cùng
mẹ, để lúc mẹ buồn chán thì cũng có người nói chuyện cùng.”
Mưa Nhỏ cảm thấy lí do này rất thấu tình đạt lí, rất tốt rất tốt, “Con muốn ở cùng mẹ, cùng mẹ nói chuyện, cùng mẹ chơi đùa.”
Thẩm Đại Ngưng gật đầu, “Đúng là con gái ngoan của mẹ.”
Mưa Nhỏ vươn tay, bảo mẹ cũng chìa tay ra, “Ngoéo tay, đóng dấu, một trăm năm không được thay đổi.”
Thẩm Đại Ngưng thu hồi tay, bảo Mưa Nhỏ ngoan ngoãn ngủ, cô đi tắm. Mưa Nhỏ
nằm ngoan, mắt nhìn lên ngọn đèn trên trần nhà, bên ngoài đèn có rất
nhiều màu sắc, mà những màu đó cũng không ngừng thay đổi, trắng này,
xanh này, đỏ này, tím này, rất đẹp rất đẹp.
Sau khi Thẩm Đai Ngưng tắm xong đi ra, cô phát hiện vậy mà con gái còn chưa ngủ, cô trèo lên
giường, nằm xuống bên cạnh con gái, “Sao Mưa Nhỏ vẫn chưa ngủ?”
“Con chờ mẹ đó!”
“Vậy bây giờ mẹ ngủ cùng Mưa Nhỏ, cho nên Mưa Nhỏ nhắm mắt lại, được không?”
Mưa Nhỏ nhanh chóng nhắm mắt, chỉ là mấy giây sau lại mở mắt lén nhìn mẹ.
Thẩm Đại Ngưng cố ý lườm Mưa Nhỏ, Mưa Nhỏ cười, có điều dáng vẻ vô cùng
ngượng ngùng. Thẩm Đại Ngưng tắt đèn, nhẹ nhàng ôm Mưa Nhỏ, lúc này Thẩm Đại Ngưng mới cảm thấy bản thân mình quả thực kém cỏi, không có chút ưu điểm nào, ngay cả vài câu hát ru cũng không biết hát.
Cô vuốt
vuốt tóc Mưa Nhỏ, chỉ là lại thở dài, “Mưa Nhỏ, bây giờ mẹ mới cảm thấy, mẹ mắc nợ con. Mẹ không thể vĩ đại như những người mẹ khác, bất luận
đưa ra quyết định gì cũng đặt con cái ở vị trí đầu tiên. Tuy mẹ vẫn luôn cảm thấy con cái là món nợ từ kiếp trước, sau khi mười mấy tuổi thì sẽ
không còn là của mình nữa, nhưng ở rất nhiều phương diện mẹ vẫn không
làm tốt.”
“Không phải mẹ không biết những chuyện đó, chỉ là mẹ
không muốn làm. Giống như tội lại nặng thêm một bậc thế này, mẹ biết rõ
nhưng vẫn cứ làm vậy.” Cô lại thở dài, “Từ nhỏ mẹ đã hi vọng có thể sống thật sự thoải mái, bất luận là ai cũng không thể ảnh hưởng đến bước
chân của mẹ, tốt nhất là chẳng cần đau lòng hoặc khó chịu bất an quá mấy giây, chấp nhận sự không xác định trong cuộc sống, đồng thời cũng không quá coi trọng sự không xác định đó. Nhất là thứ gọi là trách nhiệm,
trước giờ mẹ vẫn không muốn gánh lấy, bởi vì trách nhiệm của hai người,
trong mắt mẹ quá mức thần thánh. Trên thế giới này, trách nhiệm mới là
thứ vĩ đại nhất, gia đình có trách nhiệm thì mới toàn vẹn được, xã hội
mới có thể hài hòa, đất nước mới có thể an ổn, nhưng gánh nặng trên vai
của hai chữ này cũng rất nặng. Mẹ rất ích kỉ, không muốn tiếp nhận.
Không tiếp nhận, sẽ không cần đau khổ, sẽ không do dự hoặc cảm thấy giày vò khi đưa ra quyết định, cho nên lúc trước, mẹ không muốn tranh giành
quyền nuôi nấng con.”
Cô cắn cắn môi, “Cho tới bây giờ, mẹ cũng
không cảm thấy mình có lỗi gì, chỉ là mẹ lựa chọn một con đường khác mà
thôi, hà tất phải hoài nghi con đường của mình là sai vì mình không lựa
chọn con đường giống như phần lớn mọi người lựa chọn phải không. Có điều hiện giờ, mẹ nghiêm túc nghĩ hay là thử xem, chịu trách nhiệm thật tốt
với con một lần, xem mẹ có thể làm một người mẹ đủ tư cách hay không.”
Cô nói xong muốn nhìn xuống con gái, lại phát hiện hô hấp của con gái đã
đều đều, nhóc con đã sớm ngủ rồi. Miệng cô giương lên nét cười, đúng là
đáng ghét mà, lần đầu tiên cô “bày tỏ” như thế, muốn chịu trách nhiệm
với một người, sao chẳng cho người ta mặt mũi gì cả.
Ngủ đi, cũng
không có gì mà không ngủ được, cô cũng không có tâm sự gì cần nghĩ ngợi, cũng không có khúc mắc gì cần được tháo gỡ.
Từ nhỏ đến lớn cô đưa ra quyết định rất nhanh, người khác cần thời gian mấy ngày mấy tháng để đưa ra quyết định, cô lại chỉ cần một buổi tối, vào buổi sáng ngày hôm
sau, cô nhất định đã có lựa chọn rồi, dù rằng sau đó lựa chọn của cô
cũng không tốt, cô cũng sẽ chấp nhận, cũng sẽ không hối hận, cô ghét hai chữ “hối hận”. Tựa như khi cô mua đồ, cho dù bán quá đắt, sau khi cô
mua xong, cô cũng sẽ không lăn tăn mãi về chuyện giá cả.
Bắt đầu
từ lúc cô quyết định đón Mưa Nhỏ từ nhà họ Chu đi, cô đã không có ý định đưa Mưa Nhỏ về, lúc này, cô muốn tự mình nuôi Mưa Nhỏ. Về phần thái độ
của nhà họ Chu bên đó, không nằm trong sự suy xét của cô, cô đã tính
toán làm vậy, cùng lắm là gặp nhau ở tòa, cô không sao cả, chỉ cần đã
lựa chọn, vậy thì sẽ thực hiện. Thế này cũng có nghĩa là cô sẽ không đến nhà họ Chu nữa, còn chuyện về sau nhà họ Chu muốn gặp Mưa Nhỏ, sau khi
sự tình đã được giải quyết, cô sẽ thương lượng thời gian để đối phương
gặp Mưa Nhỏ, nhưng hiện tại dám chắc là không thể.
Mà chuyện của
nhà họ Thẩm, dường như cho tới giờ cô đều không đặt trong lòng. Cô cũng
không biết được, trên thế giới này sao còn nhiều câu chuyện nguyện ý bán mình cứu X này X nọ diễn ra như vậy chứ, cùng với bao chuyện bị chụp
ảnh gì đó rồi bị uy hiếp nữa, ngay từ đầu đã biết là chuyện không thấy
kết cục, cô không được làm. Cô đã thấy được thái độ của bố mẹ cô, bố cô
chắc chắn có tình cảm với công ti, nhưng không trách được gì cả, tâm tư
của Thẩm Việt đã sớm không đặt ở công ti nữa, nếu không tình hình sẽ
không rối loạn như vậy. Chuyện làm ăn, cô mít đặc, nhưng cô hiểu được
bên trong một công ti đã sớm xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, hơn nữa
không có một người lãnh đạo có dã tâm có sự quyết đoán, có bỏ thêm nhiều vốn hơn nữa thì chẳng qua cũng chỉ là sự khác nhau giữa việc sớm đi đời hay muộn đi đời mà thôi, một khi đã vậy, hà cớ cô phải nghĩ đến chuyện
bỏ vốn hoặc cứu lại công ti? Cô không vĩ đại đến vậy, cũng giống như cô
mãi mãi không hiểu được sao lại có người vì tình thân tình yêu mà đòi
sống đòi chết.
Chuyện cô có thể làm, chính là cố gắng làm việc,
kiếm thêm chút tiền, để bố mẹ mình có thể sống xa xỉ, đồng thời cũng có
thể mang lại cho Mưa Nhỏ điều kiện tốt hơn. Dựa vào người khác, mãi mãi
không bằng dựa vào bản thân mình, chỉ có bản thân mình mới có thể thực
hiện được tất cả những gì mà mình muốn.
Về phần Chu Thừa Trạch
sao, anh muốn trả tiền, cô cũng sẽ không ngăn cản, dù sao cũng không
phải tiền của cô, việc gì cô phải tiếc?
Thẩm Đại Ngưng mơ màng
ngủ, sở dĩ không thể ngủ thẳng tới sáng là vì nửa chừng Mưa Nhỏ tỉnh
dậy, có chút cáu kỉnh. Trước kia Mưa Nhỏ cũng làm loạn như vậy, việc
Thẩm Đại Ngưng làm chính là trực tiếp ấn Mưa Nhỏ xuống tiếp tục ngủ.
Thẩm Đại Ngưng thở dài, bật đèn lên, nhìn con gái tóc rối tung, “Đói bụng à?”
Mưa Nhỏ trề môi, “Dạ, đói!”
Thẩm Đại Ngưng xuống giường, khoác thêm một chiếc áo, đi lấy bình sữa đã
chuẩn bị sẵn, pha sữa cho Mưa Nhỏ. Cô pha sữa xong, thử độ ấm lần nữa,
cảm thấy được rồi, mới đưa bình sữa cho Mưa Nhỏ. Mưa Nhỏ nhận bình sữa,
ngay cả mắt cũng không buồn mở, trực tiếp uống.
Mưa Nhỏ uống rất
nhanh, lúc sắp thấy đáy bình, Mưa Nhỏ mới hoàn thành sự nghiệp uống sữa
vĩ đại. Thẩm Đại Ngưng cất bình xong, lại ôm Mưa Nhỏ, lần này, một giấc
tới sáng.
**************
Thật ra quay phim ở đây rất tẻ
nhạt, lúc Thẩm Đại Ngưng rảnh thì tự mình chơi cùng Mưa Nhỏ, lúc quay
phim thì Khả Tinh và A Lan chơi cùng Mưa Nhỏ, đại đa số thời điểm Mưa
Nhỏ đều rất ngoan, bởi vậy Thẩm Đại Ngưng không có chỗ nào cần lo cả. Có điều đoàn phim nhiều người, khó tránh khỏi xuất hiện mấy người thích
hóng hớt, mà đúng lúc Thẩm Đại Ngưng nghe được có người bàn luận tin tức về cô.
“Ây da, chị nói xem lần này Thẩm Đại Ngưng và Chu Thừa
Trạch có phải thật sự xong rồi không? Tuy em không phải fan cuồng của
họ, nhưng lúc họ kết hôn, em cảm thấy họ thật sự rất xứng, đi đâu tìm
được tuấn nam mỹ nữ như vậy chứ.”
“Chắc không phải diễn đâu, cô
xem tin tức về chuyện của Chu Thừa Trạch và Liễu Tư Ngôn tung ra bao lần như vậy, nhà họ Chu cũng chưa từng phủ nhận, mấy cái gia đình giàu có
kiểu đó, sao để cho mấy tin đồn vớ vẩn lan truyền được, chị cảm thấy
chắc chắn Chu Thừa Trạch và Liễu Tư Ngôn hợp lại rồi.”
“Cũng phải, mấy hôm trước tin tức nói Chu Thừa Trạch ngoại tình rồi Liễu Tư Ngôn ăn cắp ý tưởng kéo đến ùn ùn còn gì, mấy ngày nay hướng gió lại thay đổi,
Chu Thừa Trạch không giải thích gì như cũ, chỉ một câu ‘thanh giả tự
thanh’ (*) đúng chuẩn với tính cách của anh ấy luôn. Mà chuyện của Liễu
Tư Ngôn lại càng làm người ta tò mò hơn ấy, người bị hại ban đầu giờ lại giải thích ngược lại với Liễu Tư Ngôn, Liễu Tư Ngôn còn độ lượng tỏ ý
tha thứ, không muốn phá hủy tiền đồ của người ta gì gì đó. Hẳn là do Chu Thừa Trạch làm nhỉ? Có điều em tò mò kinh lên được ấy, người bôi đen
nhà họ Chu mấy hôm trước là thần thánh phương nào chứ.”
(*) Thanh giả tự thanh (清者自清): người ngay thẳng, thanh cao thì không cần
phô trương, không cần giải thích, từ trong việc người đó làm, người
khác đã thấy ngay thẳng.
“Bao năm qua nhà họ Chu chắc
hẳn cũng đắc tội không ít người, lấy chuyện này ngụ ý là dạy cho họ bài
học nhỏ thì cũng hiểu được. Nhưng mà hình như Chu Thừa Trạch chưa bao
giờ bị bôi đen như thế đúng không, đoàn đội xã giao của anh ấy cũng thật lợi hại, bao năm như thế tin tức tiêu cực xuất hiện ít thần kì luôn.”
“Ai biết được, em cảm thấy kiểu đàn ông bên ngoài hoàn mỹ như thế, cảm giác rất không chân thật.”
“Cô thuộc phe fan của Thẩm Đại Ngưng?”
“Cũng được đấy, nhưng mà phe này phe kia gì chứ, cũng đâu phải fan cuồng mười mấy tuổi đầu nữa. Chỉ là có thiện cảm với Thẩm Đại Ngưng nhiều hơn một
chút thôi, vừa rồi chị cũng thấy cô ấy đấy, người thật cũng xinh đẹp như vậy, thật hiếm thấy, em còn soi kĩ cô ấy nữa, làn da đó thật sự rất
tốt, trang điểm nhẹ là được, không giống Đồ Thi Nhã lúc trước, lớp phấn
trên mặt như thế làm em còn lo sẽ rơi xuống luôn mất.”
Thẩm Đại
Ngưng nhíu mày, thế này là cái quỷ gì vậy, mấy chuyện xưa diễm rồi, sao
mấy người này vẫn cuồng nhiệt hóng thị phi như vậy chứ, chuyện đơn giản
là thế, cô ly hôn, chồng trước và bạn gái hòa hảo, rất phức tạp sao?
Cô lắc đầu, đi vào phòng hóa trang.
Có điều hôm nay trợ lý có vẻ tâm thần vẫn không yên, đã làm lỗi ba lần
rồi. Thẩm Đại Ngưng nhìn mình ở trong gương, cùng với khuôn mặt mỏi mệt
và đôi mắt đo đỏ của chuyên viên trang điểm, không đồng tình mở miệng:
“Cho dù thất tình thì cũng đừng phạm lỗi trong công việc, cô tiếp tục
cái dáng vẻ như quỷ thế này, nhiều năm sau khi nhìn thấy cô, tên đàn ông kia sẽ chỉ cảm thấy hiện giờ đá cô là quyết định chính xác biết bao.
Mỗi lần nhìn thấy cô mặc quần áo rẻ nhất ăn thức ăn rẻ nhất, cô không
cảm thấy tự bạc đãi bản thân mình à? Đối tốt với bản thân mình, mặc đẹp
một chút ăn ngon một chút, người sôi nổi tươi tỉnh một chút, cũng biến
bản thân mình trở nên xinh đẹp một chút, bản thân cô mới là tài sản lớn
nhất. Làm việc cho thật tốt, sau khi mất việc rồi, không mua nổi quần áo đẹp không mua nổi đồ trang điểm, cô mới thực sự nên đi khóc một trận
đấy.”
Cô luôn độc miệng như vậy, người khác cũng thấy nhưng chẳng trách được gì.
Cô lại nhìn mình trong gương, đột nhiên nở nụ cười, quả thực ha, bản thân
cô mới là tài sản lớn nhất, cô còn trẻ như vậy, thời kì xinh đẹp hoàng
kim á, cuộc đời còn cả một bầu trời tươi đẹp ở phía trước. Đúng là nghĩ
vớ nghĩ vẩn mà, vậy mà đoạn thời gian trước lại còn mất mát một lát nữa, xí!