Sau khi trở về bên cạnh Nhâm Tông Diệu, mỗi ngày Tô Y Lâm đều nói chuyện
cùng Nhâm Tông Diệu trước giường bệnh, đối với những chuyện của Tô Y Lâm thì Nhâm Tông Diệu cảm thấy rất hứng thú, Tô Y Lâm cũng chọn những thời điểm mà cô sống không tồi để nói, không muốn khiến bố vì cuộc sống
không tốt của mình mà áy náy. Tâm tình Nhâm Tông Diệu chuyển biến rất
tốt, mỗi ngày ông đều tươi cười, không đến mấy ngày sau, Tô Y Lâm và
Nhâm Thành Huy đón Nhâm Tông Diệu về nhà.
Nhà vẫn là ngôi nhà đó,
lại trở về nơi đây, Tô Y Lâm đột nhiên có một loại xúc động rất muốn
khóc. Nhâm Thành Huy đã sớm kết hôn, hiện tại con đã hơn một tuổi. Tô Y
Lâm rất thích chị dâu này, đó là một cô gái khéo léo có chủ kiến riêng,
cô nhìn Nhâm Thành Huy và chị dâu ở chung, liền biết được Nhâm Thành Huy rất có tình cảm với chị dâu.
Lúc về đến nhà, chị dâu đã sớm dọn
dẹp phòng của cô rồi, mà Tô Y Lâm thì trổ tài chủ động nấu cơm. Lúc ăn
cơm, không khí trên bàn ăn rất hòa hợp, chỉ là trong lúc vô ý Nhâm Tông
Diệu vẫn lộ ra vài phần phiền muộn. Tô Y Lâm trước đây, đương nhiên
không biết nấu cơm, giờ lại biết, vậy chỉ có thể chứng minh cuộc sống
bên ngoài của Tô Y Lâm hoặc nhiều hoặc ít đều không được như ý, chỉ cần
nghĩ như vậy, Nhâm Tông Diệu lại khó chịu.
Sau khi ăn xong, Tô Y
Lâm và Nhâm Tông Diệu cùng nhau ra ngoài đi dạo. Nơi này đối với Tô Y
Lâm mà nói, rất quen thuộc, lại bởi vì duyên cớ lâu ngày không trở về,
lại có chút cảm giác xa lạ.
“Bố, không phải bố con mình đã nói mặc kệ chuyện trong quá khứ rồi sao? Vậy bố cũng đừng nghĩ ngợi nữa, con
thật sự sống không tồi, mà hiện tại, con không chỉ sống không tồi, con
còn rất hạnh phúc nữa. Có nhà, trong nhà có bố, có anh trai có chị dâu,
còn có cháu nhỏ nữa, rất tốt, đây là cuộc sống trong mơ của con.” Tô Y
Lâm cười nhẹ, cảm giác hạnh phúc giờ khắc này rất chân thật, khiến cô
vội vã muốn chạm đến.
Nhâm Tông Diệu nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của con gái, một lúc lâu thì cuối cùng cũng gật đầu.
Mấy năm nay, cuộc sống của những người ở gần họ có thể nói đã xoay như
chong chóng, ví như nhà họ Giang lên như diều gặp gió đã dọn khỏi nơi
này, ví như nhà họ Từ đã sớm phá sản không ở đây được nữa, rất nhiều
người lặng lẽ bán nhà ở đây rồi rời đi, có người thì bỏ lại nhà rồi
không quay trở lại. Có lẽ bởi vì điều kiện hoặc nguyên nhân khác, giá
nhà ở đây vẫn luôn rất cao, người quen hồi đó đã đi gần hết rồi, giờ đã
có thêm nhiều hàng xóm mới.
Nhâm Tông Diệu và Tô Y Lâm cùng đi
dạo, có thể gặp được vài người, những người này Tô Y Lâm hoàn toàn không biết, nhưng Nhâm Tông Diệu lại biết, ông giới thiệu đầy tự hào, đây là
con gái bảo bối của ông.
Kì thật ngẫm lại cũng chỉ có vài năm,
nhưng cảnh thì còn mà người đã mất, ngay cả người ở bên cạnh cũng đều là những người xa lạ, Tô Y Lâm không cảm thấy buồn, ngược lại cô cảm thấy
rất tốt.
Hôm sau, Nhâm Tông Diệu và Nhâm Thành Huy đến công ty, Tô Y Lâm và chị dâu liền cùng nhau học làm bánh ngọt. Từ sau khi biết chị
dâu có thể làm đủ loại bánh ngọt, thiện cảm của Tô Y Lâm với người chị
dâu này lại càng tăng nhanh, bánh ngọt chị dâu làm không chỉ ngon vô
cùng, kiểu dáng cũng đẹp vô hạn.
Chỉ là người làm nói với hai người, bên ngoài có người tìm Tô Y Lâm.
Tô Y Lâm và chị dâu liếc nhìn nhau, đều có chút khó hiểu, hiện giờ Tô Y
Lâm mới trở về được có mấy ngày, sao lại có người đến tìm cô? Tô Y Lâm
cởi tạp dề và găng tay ra, “Chị dâu, chị cứ làm tiếp đi, em ra ngoài xem một chút.”
Đứng ở cổng nhà họ Nhâm vậy mà lại là Giang Thanh Viễn.
Cô chau mày, cô thật sự không ngờ bản thân mình còn có thể gặp Giang Thanh Viễn. Sau khi nhìn thấy cô, Giang Thanh Viễn đương nhiên vô cùng vui
sướng, Thanh Dịch quả nhiên không gạt anh, Tô Y Lâm thật sự là con gái
nhà họ Nhâm.
“Y Lâm.” Giang Thanh Viễn cười.
Tô Y Lâm liếc nhìn về phía sau, nhíu mày, “Anh qua đây với em.”
Nhà cửa ở đây không tính là quá lớn, nhưng giữa mấy nhà có không ít vườn
hoa, có điều thời gian tồn tại hơi lâu rồi, có vài phần cảm giác cổ xưa.
Tô Y Lâm ngồi trên chiếc ghế đá dưới gốc cây hoàng giác (*), cây hoàng
giác không biết đã bao nhiêu năm tuổi rồi, cành cây to khỏe, hơn nữa
cành lá đan chen bện xoắn, đây là chiếc lều che nắng che mưa, trước đây
sẽ có rất nhiều người đến đây nói chuyện phiếm, đây cũng là một trong
những nơi “mở hội nghị” của Giang Thanh Dịch.
(*) Cây
hoàng giác (黄角树): loài cây được mệnh danh là thị thụ (市树 – loài cây biểu tượng của thành phố) của thành phố Trùng Khánh (Trung Quốc). Chúng sinh trưởng ở bên thôn, trên đường, sườn núi… hầu như ở nơi nào của Trùng
Khánh cũng có thể thấy cây hoàng giác. Cây hoàng giác có khả năng chống
chịu mạnh nên có thể sống đến mấy trăm năm. Tán cây hoàng giác rộng, râm mát nên nó thường trở thành địa điểm để người già, trẻ nhỏ, phụ nữ…
Trùng Khánh ngồi nghỉ, hóng mát, vui chơi, nói chuyện phiếm…
Ảnh: http://i.imgur.com/vZqK6eM.jpg, http://i.imgur.com/0qRL9D9.jpg
Giang Thanh Viễn cũng đi theo rồi ngồi xuống, “Anh đến chỗ ở của em, thế mới
biết được em đã rời đi rồi, vì sao em không nói với anh? Em có biết anh
tìm em vất vả thế nào không?”
“Em cho rằng lần trước em đã nói rất rõ ràng rồi.” Tô Y Lâm cắn môi, “Lần này anh tới là để gửi em thiệp
cưới à? Có điều đoán chừng là em không thể đi đâu, tin rằng gia đình anh cũng không mong muốn nhìn thấy em, nhưng mà em sẽ chúc phúc anh và Lý
tiểu thư, hai người cũng rất xứng đôi, em tin rằng hai người ở bên nhau
sẽ rất hạnh phúc…”
“Y Lâm, không phải anh đến tặng thiệp cưới, sao có thể có thiệp cưới chứ, trừ phi là em và anh…”
Tô Y Lâm đột nhiên đứng lên, “Vậy em không biết vì sao anh phải tới đây cả.”
“Rất vất vả anh mới tìm được em, sao em có thể nói với anh như vậy. Em yên
tâm, giữa anh và Lý Chân Chân không có gì cả, cô ấy cũng là một cô gái
tốt, cô ấy sẽ tác thành cho chúng ta…”
Tô Y Lâm thở dài một hơi,
“Anh có biết anh đang nói gì không?” Cô có chút muốn cười, “Rốt cuộc là
anh ngây thơ hay là em khờ dại vậy? Em là từng định đi qua cuộc sống
cùng anh, nhưng sau khi biết thân phận của anh, em liền không muốn nữa,
bởi vì hoàn cảnh đó rất phức tạp, đến giờ cũng là thứ em không muốn.
Huống chi bố mẹ anh căn bản không thích em… Vốn em không muốn nói sự
thật với anh, nhưng anh đã tìm được em, vậy em nói với anh vậy. Vì sao
em phải chuyển nhà, vì sao em phải rời đi, đều là bởi vì anh, mẹ anh cản trở tất cả công việc của em, khiến em không thể không rời đi, anh vừa
lòng chưa?”
Giang Thanh Viễn lui lại một bước, “Anh… Anh không
biết, hơn nữa, tuy mẹ anh… nhưng bà chỉ nhất thời tức giận thôi, bà
không có ý xấu gì đâu.”
“Anh vẫn còn không hiểu sao, mẹ anh có ý
xấu hay không đều không liên quan đến em, em chỉ muốn một cuộc sống bình lặng, xin anh hãy thành toàn.”
“Y Lâm, em không thể đối với anh
như vậy.” Anh đột nhiên nghĩ tới gì đó, “Lúc trước quả thực mẹ anh không thích em, đó là vì mẹ không biết thân phận của em, hiện giờ biết em là
con gái nhà họ Nhâm rồi, mẹ sẽ không ngăn cản chúng ta ở bên nhau nữa.”
Cô lắc đầu, “Tùy anh nghĩ sao thì nghĩ, nhưng xin anh, đừng ảnh hưởng đến
người nhà em. Mà em, thật sự ngay từ đầu chưa từng có chờ mong gì với
anh.”
Cô xoay người muốn rời đi, Giang Thanh Viễn lại giữ chặt cô, “Em hãy tin anh, cho anh một cơ hội, anh sẽ chứng minh cho em thấy.”
Cô đưa tay, trực tiếp kéo tay anh xuống.
******************
Bởi vì mấy ngày nay ở bên cạnh Nhâm Tông Diệu, Tô Y Lâm vẫn chưa đến công
ty của Giang Thanh Dịch giải quyết thủ tục xin thôi việc, lúc cô đến
giải quyết, tất cả mọi người rất bất ngờ khi biết cô xin thôi việc,
nhưng sau khi kinh ngạc, họ vẫn trở lại vị trí của mình tiếp tục công
việc, cô rất thích thái độ ấy, không đến mức không ai hỏi thăm, cũng
không có ai vì cô rời đi mà đau lòng.
Thủ tục thôi việc làm rất
dễ, chỉ cần để người phụ trách bộ phận của cô kí tên là được, mà trong
tay cô vốn có không nhiều việc, ngay cả bàn giao công việc cũng không
cần.
Bắt đầu từ lúc quyết định trở về nhà họ Nhâm, cô đã không có ý định tiếp tục làm việc ở đây, cô muốn ở bên Nhâm Tông Diệu nhiều hơn,
dùng thời gian tham gia học một lớp huấn luyện, sau khi học được thứ này thứ kia thì đến công ty giúp đỡ Nhâm Thành Huy. Cô nhớ đến ánh mắt bố
nhìn về phía Giang Thanh Dịch lúc trước thì đã biết, bố không muốn cô
tiếp xúc nhiều với Giang Thanh Dịch.
Sau khi làm xong thủ tục thôi việc, Tô Y Lâm vẫn chưa về thẳng nhà, mà là lượn lờ ở khu gần đó. Có lẽ là vì tâm tình tốt, cô nhìn gì cũng cảm thấy vui vẻ, nhìn thấy cửa hàng bán hoa liền cảm thấy những bông hoa đó xinh đẹp rực rỡ, nhìn thấy bạn
nhỏ nào thì đều cảm thấy bạn nhỏ đó hoạt bát đáng yêu, mà cô cũng định
cáo biệt quá khứ, đi qua cuộc sống mới của mình, giống như cô đã từng
nói với bản thân, Nhâm Y Lâm trước kia đã chết rồi, hiện tại người còn
sống là Tô Y Lâm.
Cô đi dạo đến lúc tan tầm, sau đó mới gọi điện thoại cho Giang Thanh Dịch, nói địa điểm của mình.
Lúc này cô đã ngồi trong một nhà hàng, đẳng cấp nhà hàng không được tính là cao nhất, nhưng cũng rất không tồi. Trước đó cô cũng đã nói với Giang
Thanh Dịch, hôm nay cô sẽ mời anh ăn cơm, về phần ăn gì, đợi anh tan làm thì mới suy xét.
Giang Thanh Dịch lái xe đến nhà hàng này rất nhanh chóng.
Anh đi đến chỗ đối diện cô rồi ngồi xuống, giờ phút này sắc mặt cô không
tồi, thoạt nhìn thì mấy ngày qua cô sống cũng khá tốt. Anh đoán được cô
sẽ xin thôi việc, cũng sẽ rời khỏi căn nhà anh đã tìm cho cô, vì thế tất cả những việc cô làm hiện giờ, anh không cảm thấy bất ngờ một chút nào.
Cô đưa thực đơn đến trước mặt anh, “Anh gọi món đi.”
Anh mời cô ăn mấy lần, nên cô mời anh ăn một lần.
Đầu tiên Giang Thanh Dịch đánh giá cô một lúc, sau đó anh chuyển mắt xuống
thực đơn, anh cũng không giả vờ giả vịt gì, gọi vài món rồi đưa thực đơn cho bồi bàn, “Vì sao đột ngột mời anh ăn cơm?”
“Rất đột ngột à?” Cô lắc đầu, “Anh đã giúp em nhiều như vậy, mời anh ăn một bữa, rất nên làm.”
Anh giúp cô, vì thế cô muốn hoàn trả cho anh? Giá cả đồ ăn ở đây rất đắt,
cô là chủ định như vậy? Giang Thanh Dịch không biết trong lòng mình có
được tính là bị coi thường hay không nữa, người này đã từng là người
mình gọi tới thì tới bảo đi thì đi, hiện giờ cô lại không mong muốn có
quan hệ gì với mình, hôm nay chỉ là ăn một bữa cơm đơn giản như vậy?
Anh cười cười, “Sức khỏe chú thế nào rồi?”
“Không tồi.” Nhắc tới bố, cô có vẻ vui hơn rất nhiều, “Bác sĩ nói vốn bố không có vấn đề gì lớn, chỉ là… Cho nên hiện giờ sức khỏe rất tốt.”
“Vậy là tốt rồi, em trở về bên cạnh chú, đây là phương thuốc tốt nhất dành cho chú.”
Tô Y Lâm nhớ đến chuyện lúc trước anh trăm phương nghìn kế để cô đi gặp
bố, “Cảm ơn lời anh nói với em lúc trước, quả thực, trên thế gian này
nào đó nhiều cha mẹ thù hận con mình như vậy, em không bất hạnh đến thế, bố em rất yêu em.”
“Nghĩ thông suốt là được rồi, mà kết quả hiện tại rất tốt, không phải sao?”
Bồi bàn bưng thức ăn lên, màu sắc hương vị đều đủ cả, chỉ ngửi thôi đã khiến người ta muốn ăn rồi.
Tô Y Lâm nhìn về phía bồi bàn, “Mang cho tôi hai chai rượu lên.”
Giang Thanh Dịch kinh ngạc nhìn cô, lại không nói gì cả. Hai người cùng nhau
ăn cơm, cùng nhau đánh giá đồ ăn ở đây, hương vị rất không tồi, về sau
có thể thường xuyên đến.
Sau khi ăn khá nhiều rồi, Tô Y Lâm liền
kính rượu Giang Thanh Dịch, cô muốn uống rượu cùng anh. Trước đây, hai
người cũng thường như vậy, chỉ là khi đó bên cạnh anh còn có mấy tên bạn chơi bời khác, hương vị quen thuộc đó, đã rất lâu rồi chưa tỏa ra, rốt
cuộc có cơ hội này, hai người có thể cùng nhau uống thoải mái một lần.
Cô uống một chén rượu, cắn cắn môi, trên mặt cũng mang theo ý cười, “Giang Thanh Dịch, anh cũng biết nhỉ, từ nhỏ em đã rất thích anh rồi. Thật ra
em cũng không biết em thích anh ở điểm gì, chính là muốn đi theo anh,
muốn cùng anh đi chơi, cùng nhau đi trộm mấy thứ linh tinh nhà người
khác, cùng nhau trốn học… Em sẽ cảm thấy đó chính là thời khắc hạnh phúc nhất của em, em là nghĩ như vậy…
Thậm chí á, em còn hết lời cầu
xin bố mẹ em để được học cùng cấp ba với anh. Bởi vì thời điểm đó, em
cảm thấy tiếc nuối lớn nhất cuộc đời em chính là không học cùng một
trường với anh. Em mong ngóng có thể nhìn thấy anh, cho dù không nói gì
cả, vĩnh viễn trở thành cái đuôi nhỏ của anh. Thời điểm đó, em chính là
ngốc như vậy, ngốc đến mức cả thế giới chỉ có thể nhìn thấy mỗi mình
anh.
Em một mực nghĩ, em thích anh ở điểm gì nhỉ, anh có chỗ nào
đáng để em thích nhỉ. Em tìm rất nhiều lý do, anh đẹp trai này, gia thế
tốt này, tuy rằng tính cách ngỗ nghịch, nhưng không ăn chơi trác táng
xem thường người khác, anh có tinh thần trượng nghĩa của anh, mỗi lần
anh đánh nhau, đều là đánh mấy đứa hay ăn hiếp người khác, cho nên em
thích anh, hy vọng mình trở thành người đặc biệt nhất trong cuộc đời
anh. Sau đó em mới phát hiện, kì thật cái gọi là thích, thật sự là hạn
hẹp như vậy, em thật sự hiểu anh là người thế nào sao? Thực ra em cũng
chẳng hiểu gì cả, em chỉ thích một người mà em tự cho là em rất hiểu mà
thôi.
Hơn nữa, em còn đặc biệt tự cho là đúng nữa. Em luôn cho
rằng mình sẽ trở thành nữ chính trong tiểu thuyết, chỉ cần yên lặng ở
bên cạnh anh, bất kể bên cạnh anh có bao nhiêu nữ sinh, bất kể anh thích người khác bao nhiêu, những người đó chung quy đều chỉ có thể là khách
qua đường. Chỉ có em, chỉ có Nhâm Y Lâm em mới trở thành chốn về cuối
cùng của anh, mà người cuối cùng của anh chỉ là một mình em. Rất buồn
cười nhỉ? Kì thật bản thân em cũng cảm thấy rất buồn cười, sao lại tự
cho là đúng như vậy được chứ, nhưng em chính là nghĩ như vậy. Cho nên em đi theo sau anh, cùng anh đi đánh nhau, thực ra em thật sự rất sợ, nhìn thấy mấy người mặt mày dữ tợn, chân em đều run run, nhưng để được ở bên anh, em cố gắng giả vờ như chẳng sợ hãi gì cả, nói chuyện như thường
với các anh. Còn nữa, em thật sự rất không thích ăn ếch đồng, nhưng anh
thích, em liền ăn cùng anh, còn khen mấy thứ anh thích sao lại ngon như
vậy nữa chứ. Em căn bản cũng không thích mấy trò vận động mà anh thích,
nhưng vì để có thể nhìn thấy anh, em chỉ có thể kiên trì hùa theo anh…
Từ nhỏ đến lớn, em đã quên mất, những thứ em thật sự yêu thích là gì rồi.
Chỉ một mực lần theo bước chân anh, học trường cấp ba của anh, học
trường đại học của anh, cuối cùng ngay cả việc bản thân mình có dáng vẻ
như thế nào em cũng đã quên rồi.”
Giang Thanh Dịch vẫn yên lặng nghe cô nói, cho đến khi cuối cùng cô cũng dừng lại, “Em nói với anh những thứ này để làm gì?”
“Anh thông minh như vậy, không biết được em đang nói gì sao?” Từ lúc cô dùng ba chữ “Nhâm Y Lâm”, anh hẳn đã biết được ý của cô, “Em đã từng thích
anh, rất thích rất thích, ngay cả bản thân em cũng không biết vì sao lại thích như vậy… Nhưng điều đó đều đại biểu cho quá khứ rồi. Bất luận
hiện tại anh đối với em là áy náy hay là cảm thấy mắc nợ, hoặc là đối
với tình cảm trước đây của em cảm thấy không có cách nào báo đáp, hay là cảm thấy có tình cảm láng giềng, đều đủ rồi, cảm ơn anh vì tất cả mọi
thứ anh đã làm cho em. Nhưng tất cả cũng dừng lại đi, người làm những
chuyện đó trước đây là Nhâm Y Lâm, cứ để tất cả biến mất theo cái họ kia đi. Anh không nợ em gì cả, mà em cũng không muốn gì từ anh…”
“Đây là… tiệc cáo biệt?”
“Có thể nói như vậy, từ nay về sau, chúng ta cứ trở thành người xa lạ đi!”
Cô đứng dậy, chuẩn bị đi trả tiền, “Anh cũng không cần tiễn em đâu, em
tự biết đường về. Tạm biệt.”
Tay anh khẽ động.
Tạm biệt?
Anh xoay người, nhìn bóng lưng đang rời đi của cô.
Lần đầu tiên cô nói với anh cô thích anh đến vậy, nhưng lại là một kiểu từ bỏ, thích anh đến thế, lại chỉ là đã từng mà thôi.
Anh nhìn bóng lưng của cô: em liền khẳng định rằng chúng ta không bao giờ gặp lại nữa?