- Chịu thôi, ai bảo chúng ta thuộc giai cấp vô sản…_ Kiệt là lần thứ 2 còn Nhi tuyệt đối là lần đầu tiên nha, lúc trước vì bị phạt nên phải quét lớp, cô kêu anh chàng yêu quý làm giúp rồi, nhưng lần này không giống tí nào…
- Vô sản??_ Jen khẽ hít mạnh một cái, cô mới là đứa thuộc giai cấp nô lệ đây này, vô sản thì đã tốt…
- Sao thế?? Nhìn em có vẻ bức xúc…_ Shido cười nhẹ, anh cũng là lần đầu tiên đụng đến cây chổi nha, nhưng chịu thôi, đây là anh muốn mà…
- Em… em, em gì chứ?? Tôi bằng tuổi… cậu nha…_ Jen bỗng trở nên căng thẳng, khuôn mặt nháy mắt như quả cà chua chín, lắp ba lắp bắp thốt…
- Thế sao?? Hèn gì Quỳnh cứ gọi cậu là chị!_ Shido hơi ngạc nhiên, trên môi vẫn là nụ cười dịu dàng thường trực…
- Anh có thể dẹp bỏ nụ cười đó không?? Nó giả tạo quá đi!_ Huy nhíu mày, giọng nói khinh khỉnh như đang đối mặt với thứ mình rất dị ứng…
Shido nghe Huy nói vậy, mỉm cười một cái, ánh mắt trở nên lãnh đạm ít nhiều!! Anh giả tạo?? Ừ, một đứa bé được tiếp xúc sớm với giới thượng lưu giống như anh, không tạo ra cho mình một cái mặt nạ, vốn sống không yên ổn từ lâu rồi, nhưng mà… từ khi ở đây, chiếc mặt nạ ấy như được lột xuống vậy, đó là nụ cười từ sâu thẳm trong lòng anh, anh cười nhiều, như một hành động để bù đắp cho những tháng ngày đen tối đã qua…
- Nói nhiều thế? Ôi, 5 giờ chiều rồi, các người không định ăn cơm??_ Quỳnh nhếch môi, lắc lắc dây đồng hồ cổ trong tay, mỉm cười một cái…
- Haizzz, giai cấp tư sản bốc lột nặng nề giai cấp vô sản, chúng ta phải đứng dậy khởi nghĩa…_ Nhi cắn cắn môi, một tay giơ lên tỏ vẻ quyết chống lại quân thù…
Vô sản?? Tư sản?? Hoàng nghe mà mặt méo mó, anh giống lắm sao?? Ừ, cứ cho anh giàu thì là tư sản đi, bọn họ không giàu à?? Anh giống người hay bắt nạt người khác lắm sao?? No hề (không hề), anh đây rất hiền nha…
- Thử đi, tớ rất thích làm tư sản đấy Nhi, cậu cứ “khởi nghĩa”, tớ tiếp!!_ Quỳnh lãnh đạm nói một câu, nhắm mắt mệt mỏi bước lên lầu, đi xử lí tập tài liệu thôi, còn rất nhiều việc ở trên trường cô chưa làm, tối nay chắc chẳng thể ngủ rồi…
- =.=, Không… Phải… Chứ!!!_ Nhi ngồi chồm hổm xuống, ôm đầu, trời ạ, cô còn muốn sống a, ngu hay sao mà đi lấy trứng chọi đá với Quỳnh, xét về võ
công Quỳnh thâm hậu hơn cô a=.=||
Mọi người thở dài một tiếng, lắc đầu rồi lại phân cho nhau công việc. Shido trầm ngâm nhìn Jen, có nhiều lúc, anh thấy cô thật kỳ lạ, cô luôn đối với mọi người bình thường nhưng khi đối mặt với anh, cô dường như rất hay đỏ mặt, chắc là anh suy nghĩ hơi nhiều rồi…
...Sáng hôm sau….
Đêm qua là một ngày mệt mỏi với tất cả mọi người, không chỉ những kẻ “bị trị” như 6 người kia, mà còn những kẻ “thống trị” như Quỳnh và Hoàng. Tối hôm qua cô phải xử lí đám tài liệu, vì quá nhiều nên cô lôi Hoàng đến xử lí tiếp mình, hậu quả là ngay cả Hoàng sáng sớm cũng không lếch nỗi xuống giường…
- Ôi, lưng của tôi, tại sao khi ở đây cuộc sống của tôi lại là chuỗi ngày đau khổ thế này…_ Kiệt vặn vẹo, muốn bớt đau lưng nhưng hình như chẳng có tác dụng, anh thật sự rất muốn gào lên, Phạm Khả Quỳnh tôi đắc tội gì với cậu tại sao hết lần này đến lần khác cậu hành hạ tôi thế này =.=!!
- Chào… mọi người…!!_ Hoàng bơ phờ đi xuống, ánh mắt vì thiếu ngủ mà trở nên thâm quầng…
- Ăn sáng thôi…_ Quỳnh mỉm cười bước vào bàn, nhìn qua thì rất tỉnh táo nhưng ai biết được cô đã muốn gục như thế nào…
- Đạo đức của em đã suy đồi quá rồi đó, tại sao có thể tỉnh táo trong khi hành hạ bọn này thế này hả??_ Ai có thể nói như thế, à, đương nhiên chỉ có Jen mới dám lên án Quỳnh mà không sợ bị trả đũa thôi…
- Chị yêu dấu à, người đề ra hình phạt không phải là em mà, từ “suy đồi” này, hình như không phải của em…_ Quỳnh mỉm cười, liếc mắt ra cửa rồi vỗ tay 2 cái…
- Hừ, chị, đừng có lúc nào cũng lôi em ra làm lá chắn, em khổ với chị nhiều rồi!!_ Huy cắn răng, tức giận quát, gì đây?? Chị anh thù thì cũng nên có mức độ chứ…
- Cô chủ!_ Hai người vệ sĩ cúi đầu cung kính, ánh mắt điềm tĩnh nghiêm nghị…
- Xe đã đưa đến chưa??_ Quỳnh nhẹ hỏi một câu…
Không có gì lạ khi vệ sĩ được daddy cử đến lại nói được tiếng việt, đơn giản là ông đã đặc biệt lựa ra những vệ sĩ này để theo bảo vệ an toàn cho cô và Hoàng, quan trọng hơn, có thể nói cùng một loại ngôn ngữ với cô…
- Dạ rồi…_ Một trong hai người lên tiếng, giọng nói đầy cung kính…
- Tốt, lại đây…_ Quỳnh chống tay lên bàn, ngoắc ngoắc tay, khi thấy hai người bọn họ yên vị đứng trước mặt cô, lúc này cô mới khẽ nói nhỏ vào tai…
- Vâng, chúng tôi sẽ đi ngay…_ Nghe cô nói xong họ cúi đầu lui xuống…
- Chị kêu họ làm gì thế?_ Hoàng nhướng mày, ánh mắt lộ ra tia tò mò…
- Hoàng tử lạnh lùng đây sao?? Ảo thế?? Chị thấy giống bà tám hơn…_ Quỳnh rướn cổ lên một chút, châm chọc Hoàng…
Mọi người nín thở, có thể thấy, Hoàng cởi bỏ cái lớp vỏ lạnh lùng là vì anh hoàn toàn coi những người xung quanh mình là người thân thiết, nhưng cái gì đây, Quỳnh đây là đang muốn thế nào??
- Chị thì sao?? Em thấy chị hoàn toàn thay đổi mới đúng…_ Hoàng nhăn mặt, hoàn toàn không chịu yếu thế…
- Chị vẫn bình thường mà, Hoàng này, em có biết mình đã nói nhiều lên rồi không??_ Quỳnh ung dung thưởng thức tách capuchino, khuôn mặt thong thả lãnh đạm nhưng lại tràn đầy khí chất quý tộc…
- Đi học thôi!_ Huy bực bội quát nhẹ, tay vơ lấy cái balo rồi bước nhanh ra khỏi cửa…
Kiệt nhún vai một cái cũng bước theo, mọi người cũng nhanh chân bước đi, ai lại điên mà đi ngồi trong cái không khí chết chóc này chứ…
Trước cổng sân trường xuất hiện 3 chiếc siêu xe lamborghini voneno, đen, cam, trắng lần lượt của Huy Kiệt Nhi, nối tiếp là 2 chiếc bugutti veyron trắng và xanh đen, chiếc xe thể thao Lykan Hypersport đỏ đen và chiếc BMW I8 trắng đen. 7 chiếc xe chầm chậm di chuyển vào sân trường khiến học viên hò hét, toàn là siêu xe thế giới hỏi họ làm sao không cuồng??
- wow, là ai thế kia, anh chàng BMW thật đẹp trai, hình như là học viên mới!_ Nữ sinh 1 hét lên…
- Xem kìa, anh chàng xe đỏ đen cũng thật đẹp…_ Nữ sinh 2 mắt trái tim
- Hội phó xinh quá…_ sinh 1…
- Í, xem cô bé đó kìa, thật đáng yêu…_ sinh2 chỉ vào Vy…