Tình Yêu Hoàng Gia

Chương 19: Chương 19: Thân Phận Thật Sự!! Sự Bắt Đầu Cho Cuộc Hỗn Chiến




- Tớ biết cậu sẽ rất bất ngờ, nhưng mà Nhi à, 5 năm trước tớ đã gạt cậu, xin lỗi_ Quỳnh cúi đầu, khuôn mặt hối lỗi, ánh mắt thoang thoảng buồn, ánh nhìn xa xăm. Đằng xa, HT đi ngang qua nhìn thấy Quỳnh và Nhi, rồi chợt ngớ ra khi nhớ đến điều gì đó, ông bước vội về văn phòng.

- Đồ ngốc, sao không nói sớm chứ, thật không ngờ cậu lại là công chúa đấy, tớ có rất là nhiều câu hỏi dành cho cậu đây này_ Nhi mỉm cười, cô không ngờ, cô bạn thân của mình lại là một công chúa cao quý, càng không ngờ, tuy cô là một công chúa nhưng lại chẳng giống một tí nào, theo suy nghĩ của Nhi thì 1 công chúa sẽ đỏng đảnh tự cao hoặc sẽ dịu dàng, thùy mị còn Quỳnh không giống 1 tí nào.

- Tớ biết cậu đang suy nghĩ gì đấy nhé_ Quỳnh lườm Nhi, đôi mắt hổ phách lạnh lùng nhìn vào một khoảng sân.

- Ơ… nghĩ gì là nghĩ gì hả?_ Nhi hoảng sợ, ánh mắt nhìn về phía khác như bị nói trúng tim đen, cô nói lảng sang chuyện khác_ À, là người anh sao cậu lại có nét giống người Việt còn nói thành thạo tiếng việt như vậy.

- Mẹ tớ chính là nữ hoàng Royal Elina, bà ấy thật ra là người gốc Việt, vì vậy mà tớ là con lai, ba tớ ông ấy từng qua Việt Nam du học thời còn trẻ_ Quỳnh bất cần thong thả trả lời, như đang nói chuyện về người khác vậy

- À, nhớ rồi, papa tớ cũng có nói ông ấy có 3 người bạn thân trong đó có tổng thống Anh Royal Jusman_ Nhi reo lên khi nhớ về điều đó. Lúc này, Quỳnh nhíu mày, hôm đó cô cũng nghe Vy nói như vậy, chuyện này lại có đôi chút kỳ lạ, hình như mọi chuyện đều có quan hệ với nhau thì phải và theo như bộ óc thiên tài của cô suy đoán thì… có lẽ mọi chuyện được sắp đặt trước thì phải. Đang miên man suy nghĩ thì 1 cái gì đó đụng trúng cô, cô nhíu mày nhìn “vật” vừa đụng trúng mình.

@Cùng lúc đó, ở trong lớp:@

Cái Ipad trên bàn của anh reo lên, anh nhìn vào thì nó để dòng chữ “thầy hiệu trưởng”, anh nhanh chóng mở máy:

- Chào thầy ạ_ Huy nhìn vào màn ảnh hiện thị camera.

- Huy, cháu lên phòng ta một lát, ta có chuyện muốn nói_ giọng trầm ấm đều đều của thầy HT vang lên, giọng uy nghiêm khiến ai cũng phải sợ.

- Dạ được, em sẽ lên ngay thưa thầy_ Nói rồi đợi thầy tắt máy rồi anh đứng lên chạy lên phòng HT…

Tại phòng HT:

- Chào thầy, có việc gì vậy ạ_ Tuy giọng nói đều là lễ phép nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.

- Là việc tự ý đi ra ngoài trong giờ tự quản_ HT chống cằm lên tay nhìn thẳng vào Huy nói, đang định nói tiếp thì Huy lên tiếng.

- Xin lỗi thầy, do cháu làm việc không tốt nên mới để việc này xảy ra, xin thầy hãy cho cháu xử lí ạ_ Huy nhớ đến giọng ngang ngược của Quỳnh khi tự ý ra khỏi lớp, ra đã đành còn không biết trốn lại thong dong quang minh chính đại, giống như ngày xưa không sợ trời không sợ đất, thích làm theo ý của mình mà không hề nghĩ đến hậu quả. (chị ấy nghĩ đến hậu quả rồi đấy chứ, rằng chị ấy sẽ không bị gì cả), ông bật cười trước lời nói của Huy, ông nói hình như làm Huy hiểu lầm rồi, ông làm sao mà xử phạt Quỳnh đước chứ:

- Haha, cháu không cần xử lý đâu, hãy làm tốt nhiệm vụ của cháu với những học sinh trong trường nhưng trừ con bé ấy, hãy để nó làm điều gì nó thích._ Ông cương nghị lên tiếng, tuy ông biết ông đang công không ra công, tư không ra tư nhưng chỉ với mỗi mình cô thôi, ai bảo ông thương cô quá làm gì (tình thương ông cháu nhá).

- Sao cơ ạ?_ Anh bất ngờ, tại sao cô ta được thầy đặt cách như vậy, cô ta hình như sắp phá hết kỷ luật trong trường rồi, anh nhìn HT trăn trối, như một chuyện không tưởng nổi.

- Cứ làm theo ta nói, được rồi, cháu về lớp đi_ HT biết tên nhóc này bất ngờ, nhưng cứ đứng như vậy thì ông sẽ không làm việc được, dù gì ông cũng đã dặn dò xong rồi, Huy chấn tĩnh rồi cúi đầu:

- Chào thầy, em xin phép_ Anh bước ra ngoài với cái cau mày với nhiều suy nghĩ trong đầu. Quỳnh là cô gái chỉ học chung 2 tuần năm lớp 6 nhưng lại để lại nhiều ấn tượng cho anh, nhưng lại không hề nhớ anh, điều này làm anh “sốc” nặng.

Đi ngang một góc sân thì anh nhìn thấy 3 4 người tụ ở đó, hình như đang cãi nhau và anh thấy được 2 người quen quen. Anh tiến lại:

- Nè, bộ không có mắt hả, tôi đã đứng sát vào góc này rồi, đường rộng thênh thang đi còn đụng nữa là sao, cố ý hả_ Quỳnh khó chịu lên tiếng, rõ là cố ý. Cô phủi phủi chỗ bị đụng như là mình vừa chạm phải thứ rất kinh tởm.

- Hừ, mới vào trường đã lên giọng, tưởng vào được 11-1 là ngon lắm hả, dùng thủ đoạn cả thôi_ Một con nhỏ trong hai đứa lên tiếng, giọng nói chanh chua, ẻo lả nói, ánh mắt khinh thường nhìn Quỳnh. Cô nhìn từ trên xuống dưới cô gái này như đánh giá tổng thể tính cách của ả. Nhìn cách ăn mặc xộc xệch hở hang kia khiến Quỳnh nhíu mày, ả này mà cũng vào được trường SS sao? Vẫn là đồng phục trường nhưng chiếc váy đã bị cắt ngắn hơn, cavat thắt không đàng hoàng, buông thả để hở cúc áo ở cổ, chiếc áo trắng nhăn nheo. Nhìn cái huy hiệu màu xanh nước biển nhưng bằng đồng kia, Quỳnh nhếch mép:

- Thật tội cho những người cha, mẹ có những đứa con như các cô. Làm việc cực khổ cho các cô ăn học mà các cô thì… Học không bao nhiêu mà ăn chơi là nhiều_ Quỳnh lại một lần nữa nhìn vào bộ đồng phục của ả và đã thành công làm ả tức điên.

- Kệ bọn tao, mày nghĩ mày như vậy là tốt lành à, đừng lên giọng với bọn tao, đồ thứ giả tạo_ Cô ả khinh khỉnh, mắng nhiết Quỳnh không tiếc lời nhưng cô vẫn cứ thản nhiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.