Cố Trường Dạ từ cửa kính xe nhìn ra đi, nhìn đến kia một cao một thấp mẹ con, đôi mắt thâm trầm dần dần trở nên nhu hòa. Nữ nhân không ngừng cùng đứa trẻ trò chuyện gì đó. Đứa nhỏ sau khi nghe được, lập tức nở nụ cười.Dù cách rất xa như vậy nhưng Cố Trường Dạ tựa hồ cũng có thể nghe được Tiểu Địch phát ra tiếng cười hạnh phúc và vui vẻ,thuần túy, vô ưu vô lự, không có bất kỳ điều gì phiền não.
Nữ nhân nhìn về phía đứa nhỏ ánh mắt, dường như vành mắt có đọng nhưng giọt nước lấp lánh giống ánh sao. Nàng rất yêu đứa nhỏ, trước kia hắn biết được, nhưng lại chưa bao giờ nghiêm túc nhận thứ điều đó như bây giờ.Thì ra là nàng thích đứa nhỏ giờ đây bộ dáng nàng như vậy, có tức giận, có sức sống, tựa như cùng một gốc cây tinh thần phấn chấn bồng bột thực vật, cho dù ở tại rét lạnh mùa đông, cũng có thể tưởng tượng đã đến năm mùa xuân sẽ ra sao bồng bột sinh trưởng.
Hắn giống như lần đầu tiên nhìn đến như vậy nàng, lại giống như không phải.
Cái ngày nàng mặc áo cưới đứng ở trong giáo đường sinh động,nụ cười tỏa nắng như mùa hè trong mát.Xong tựa hồ từ giờ khắc này, chân chính biến thành một con người khác
Giản Ngưng mang theo Tiểu Địch ăn cơm, Tiểu Địch rất vui vẻ, dọc theo đường đi đều là cười tủm tỉm. Lúc ăn cơm, còn chủ động dùng chiếc đũa gắp thức ăn cho Giản Ngưng ăn cơm, Giản Ngưng cũng đút Tiểu Địch ăn cơm.Nhìn trông thật hạnh phúc và vui vẻ.Tiểu Địch nói hắn chưa bao giờ ăn qua ăn ngon như vậy đồ ăn, vẫn là cùng mẹ cùng một chỗ ăn, hắn rất hạnh phúc.
Giản Ngưng nhìn sự thỏa mãn trên khuôn
mặt nhỏ nhắn của Tiểu Địch, nàng vẫn hi
vọng Tiểu Địch là một đứa nhỏ đơn thuần,
linh hoạt,nụ cười luôn luôn trên môi như vậy
trưởng thành mới có thể hạnh phúc,có được
sự đầy đủ.Nhưng Tiểu Địch giờ đây chỉ có
một chút như vậy đã cảm thấy như vậy thỏa
mãn, nàng lại cảm thấy lòng chua xót.
Dường như bởi vì Tiểu Địch còn nhỏ, nội tâm
của nàng cảm thấy có lỗi với con mình,tại
mà con phải chịu thua thiệt liền càng ngày
càng nhiều, mà nàng thậm chí không biết
nên làm như thế nào mới tốt.
Tiểu Địch ăn xong, Giản Ngưng kéo ra
khăn tay vì hắn chùi miệng, Tiểu Địch an vị,
ngoan ngoãn bất động,ánh mắt to tròn tròn song mắt thấy Giản Ngưng.
Tiểu Địch trên mặt còn mang theo khỏe
mạnh hồng nhuận, tại đây quán cơm trong
máy sưởi cũng mở chân, làm cho Tiểu Địch
giống một cái đáng yêu oa nhi giống nhau,
Giản Ngưng nhịn không được đem Tiểu Địch
ôm đến trong ngực, tốt nhất là suốt đời đều
như vậy, bọn họ không bao giờ nữa tách ra.
Ông trời dường như vĩnh viễn đều cùng
nàng đối nghịch, nàng trước một giây còn
đang suy nghĩ nàng cùng Tiểu Địch vĩnh viễn
đều không cần lại tách ra, một giây kế tiếp
Cố Trường Dạ liền đi đến.khí tức hắn tỏa ra
quá mức cường đại, từ vào một khắc khi hắn
bắt đầu bước vào vô số người ánh mắt đã rơi
xuống trên người của hắn, mà hắn chỉ mang
theo mục đích chính đi về phía nàng, đem
người khác với tò mò,ngưỡng mộ không
thèm để vào mắt hay nói trắng ra không quan tâm
Giản Ngưng không thể tránh khỏi thấy được
hắn, theo bản năng đem Tiểu Địch ôm chặt
hơn, trong lòng Tiểu Địch tựa hồ cũng cảm
giác được chỗ không bình thường, dùng
ánh mắt nghi hoặc nhìn mẹ của mình.
Giản Ngưng nguyên bản đang vui vẻ thì
ngay lập tức trở nên cương nghị đứng lên.Dường như nàng vào giờ khắc này đem tất cả
nhu tình đều dỡ xuống, do đó võ trang trên
nàng cứng rắn nhất toát ra trên khuôn mặt,
làm tốt hết thảy phòng hộ đối mặt với người
đàn ông này.
Cố Trường Dạ đi đến chỗ Giản Ngưng
trước mặt dừng bước lại, không có chú ý tới
động tác nàng bảo hộ , chính là nhìn chằm
chằm Giản Ngưng mặt. Gương mặt này, có
phải hay không sẽ không bao giờ nữa như
trước đây đối với hắn nở nụ cười? Sẽ không
bao giờ nữa.
Giản Ngưng cắn môi, nhìn Cố Trường Dạ,
ngay cả ánh mắt đều quên đập.
Không thể, không thể làm cho hắn mang đi
Tiểu Địch,không thế làm thế,không bao giờ.....
Câu nói vang nên.trong đầu nàng ngay tức thì
Hắn cất tiếng phá tan không khí:
"Thời gian gặp mặt đến đây chấm dứt." Cố Trường Dạ mặt không chút thay đổi nhìn Giản Ngưng nói,không khác gì hắn tại tuyên bố hội nghị hôm nay đã chấm dứt,người bên ngoài cũng không quyền đối với lần này nói ra cái gì dị nghị, hắn chính là người quyết định.
Giản Ngưng bất tri bất giác đem Tiểu Địch ôm chặt hơn nữa vào lòng mình, Tiểu Địch ngẩng đầu lên, không thoải mái hô một tiếng, "Mẹ."
Giản Ngưng nhìn con khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn vì đâu, lúc này mới ý thức được mình làm con đâu nên buông lỏng chút tay của mình. Tiểu Địch khôi phục thân thể tự do sau, xoay người liền nhìn đến Cố Trường Dạ, hắn đối với Cố Trường Dạ cười cười.
Giản Ngưng nhìn đến Tiểu Địch cười, kinh hãi một chút. Trước kia nàng vẫn không hiểu người đàn ông này tốt cùng là người như thế nào.Giờ đây hẳn lại làm cho Tiểu Địch chính mình đi quen thuộc với sự hiện diện của hắn trong mấy ngày ngắn ngủi.Nhìn thấy cảnh Tiểu Địch đối với hắn cười lúc này dường như tim của nàng như bị ai làm đau
Cố Trường Dạ nhìn Tiểu Địch trong lòng Giản Ngưng, hắn vươn tay ôm Tiểu Địch. Tiểu Địch hoàn toàn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra vào lúc này bé vẫn hồn nhiên cười với Cố Trường Dạ,sự lo sợ của Giản Ngưng trong lòng nàng ngày càng lớn,nàng đem Tiểu Địch bỏ vào phía sau mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cố Trường Dạ, "Ngươi đã cướp đi của ta quá nhiều thứ, ta đều không sao cả, nhưng Tiểu Địch thì không được." Nhưng thứ kia dù không muốn xong nàng không thể không thỏa hiệp dưới sự vô tình của hắn. Tiểu Địch là ngoại lệ, Tiểu Địch không thể để cho hắn mang đi, không thể để cho hắn tùy tâm sở dục.
Cố Trường Dạ cùng Giản Ngưng ánh mắt giằng co vài giây, hắn thu tay, "Ta có thể cho hắn tốt nhất giáodục, cho hắn mua tốt nhất món đồ chơi, cho hắn mua tốt nhất quần áo... Ngươi, có thể cho con cái gì?" Giản Ngưng sắc mặt cứng đờ, cắn môi đột thay đổi trắng, lại vẫn kiên trì, "Tiểu Địch là của ta."
"Đi theo ngươi đến cái địa phương kia nhận giáo dục? Ngay cả hộ khẩu cũng không có? Hay là ngươi tính dựa vào một người đàn ông có tiền?" Hắn nói ra lời châm chọc, cho dù khóe miệng không có lộ ra trào phúng cười
Giản Ngưng môi đã bị cắn ra nhàn nhạt dấu răng, lại vẫn kiên trì, "Tiểu Địch là của ta, là của ta..."