Edit: Mạn Châu Sa
Mấy ngày nay Giản Ngưng vẫn luôn nằm trên giường, không nói một lời. Bác sĩ gia đình cũng đã kiểm tra cho cô, xác thực rằng cô không có vấn đề gì, chỉ là bị thương ngoài da. Nhưng trước khi rời đi lại khuyên cô đến gặp bác sĩ tâm lý, nói rằng tâm tình của cô không bình thường. Cô cười khẽ, cảm xúc bình thường thì mới có nghĩa là không bình thường.
Trương tẩu ở ngoài gõ cửa, cô nghe thấy cũng không quan tâm, cửa bị gõ một hồi lâu cô mới bảo người tiến vào.
“ Giản... oh. phu nhân. dưới lầu có điện thoại tìm cô."
Giản Ngưng gật đầu, ý bảo đã biết. Cố Trường Dạ luôn gọi cô là Giản tiểu thư, khi anh ta không có ở đây, cũng không nhiều khi nói chuyện cùng cô, hiện tại lại không biết gọi cô như thế nào.
Cô có điện thoại... Số điện thoại nhà rất ít người biết, cũng lâu không có ai gọi đến. Nếu cô nói với người khác cô hiện tại không dùng điện thoại, không biết có bị người ta cho là người ngoài hành tinh không nữa. Cô cười nhạt, đâu cần cái gì cũng phải biết, cũng như cô giả bộ cứng rắn mà thôi. Nhìn qua vừa kì vừa lạ.
Đứa con đầu tiên không còn, không bao lâu sau đã có người gọi điện cho cô. Lúc ấy cô nghe không hiểu gì cả, người khác gọi cô đi ra ngoài cô liền đi. Sau khi gặp mặt tại quán cà phê, cô cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười. Cô là vợ Cố Trường Dạ, từ khi nào đến lượt người khác bình luận cô là kẻ vô trách nhiệm. Nói rằng cô không xứng với Cố Trường Dạ, Cố Trường Dạ căn bản cũng không yêu cô, cô không cần phải quấn quít lấy anh ta. Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô cảm thấy có người cùng với mình nói đùa lại hoàn toàn không phải là điều đáng để tâm.
Dần dần người tìm đến cô ngày càng nhiều.
Khi đó cô bị làm phiền, liền đến tìm Cố Trường Dạ, nói với anh ta phụ nữ bây giờ thật không biết xấu hổ, tìm đến cô nói những việc không có thật. Bây giờ cô chỉ nhớ rõ khi cô nói những điều đó Cố Trường Dạ làm ra bộ mặt nửa cười nửa không. Cô ngu xuẩn cho rằng, Cố Trường Dạ không giải thích là muốn nói cho cô biết rằng, những chuyện như thế này không cần phải giải thích bởi anh ta sẽ không làm loại chuyện như thế.
Sau khi có ngày càng nhiều người phụ nữ đến tìm cô, rốt cuộc cô cũng lên cơn, bắt đầu quay sang làm nũng Cố Trường Dạ. Cô bắt đầu hoài nghi những việc làm bên ngoài của anh ta, cũng giống như những người vợ khác hoài nghi chồng mình bên ngoài làm việc xấu. Cô không ngừng gọi điện cho anh ta, không ngừng cùng anh ta ầm ĩ.
Tận cho đến khi anh ta uống say gọi tên Quan Điềm cô mới hiểu được, tất cả những gì cô làm giống như diễn viên hề. Nói không chừng anh ta còn đứng một bên xem cô diễn.
Những người phụ nữ tìm đến cô đều nói với cô một câu: Cố Trường Dạ căn bản không yêu cô.
Cô cảm thấy những lời nói ấy rất chính xác.
Gần như cứ ba ngày lại có một người phụ nữ đến tìm cô, đem quan hệ hiện tại của bọn họ với Cố Trường Dạ tường thuật với cô. Cô không biết là thật hay giả, ngày càng thiếu cảm giác an toàn , cô ném điện thoại ra xa.
Thật yên tĩnh, không còn có người bên tai cô nói về những việc của Cố Trường Dạ, cũng không có người phụ nữ nào nói với cô Cố Trường Dạ đối với bọn họ tốt như thế nào, càng không có người nhắc nhở cô, chồng của cô hoàn toàn không yêu cô.
Giản Nhưng thay quần áo, chậm rãi đi xuống lầu. Cô có chút chờ mong, chờ mong là cha cô gọi điện, nhưng thực ra điều này hoàn toàn không có khả năng.
Nhận điện thoại, cô dịu giọng: " Xin chào, tôi là Giản Ngưng, xin hỏi cô là...?"
" Cố Phu nhân, xin chào, tôi là Tịch Dung Dung, có thể gặp mặt cô được không?"
Tịch Dung Dung hẹn cô ở một quán cà phê cao cấp. Khi cô đến lập tức có người dẫn cô lên tầng hai, lầu hai đã có người bao chọn. Giản Ngưng hiểu được, Tich Dung Dung hiện tại đang rất nổi tiếng, các phóng viên tranh nhau chụp hình cô ta làm tin tức, vì thế cô ta đương nhiên phải cẩn thận.
Giản Ngưng ăn mặc rất tùy ý, ngay cả trang điểm cũng không có, so với Tịch Dung Dung trang điểm tinh xảo thì khí thế có phần kém. Tịch Dung Dung ngoài đời không được như trong TV, làm da kém hơn một chút nhưng lại có vẻ trẻ hơn tuổi.
Giản Ngưng nhìn về phía Tịch Dung Dung: " Không biết Tịch tiểu thư tìm tôi có việc gì?"
Tich Dung Dung quan sát Giản Ngưng, quả nhiên có phần xinh đẹp nhưng lại thiếu sức sống, hơn nữa đối với một người đàn ông có tiền mà nói thì mỹ nhân không phải là vấn đề quan trọng, quan trọng là anh ta cần tìm một mỹ nhân phù hợp với địa vị của mình.
" Phu nhân bộn bề nhiều việc sao? Tôi chỉ muốn cùng phu nhân uống tách cà phê thôi." Tịch Dung Dung cười ngọt ngào, đồng thời cũng không ngừng quan sát biểu cảm của Giản Ngưng, " Đoạn thời gian trước bị báo chí chụp ảnh đưa tin, chắc là phu nhân đã xem qua. Sau khi báo chí làm sáng tỏ nhưng vẫn cảm thấy không yên lòng, vẫn muốn tìm cơ hội cùng phu nhân giải thích, tôi và Cố thiếu thật sự không có gì."
Giấu đầu hở đuôi, Giản Ngưng vẫn cho rằng hôm nay sẽ lại được nghe câu nói kinh điển kia: Anh ấy căn bản không yêu cô.
Đoán không ra, "Báo chí gì?" cô cười cười: " Tôi không xem tin tức giải trí."
" Ồ! Thật sao?" Tịch Dung Dung lộ ra sự kinh ngạc: " Vậy phu nhân làm thế nào lại biết tôi?"
" Tịch tiểu thư đã nói rất rõ trong điện thoại, tôi cũng đã nghe rất rõ ràng."
Có lẽ là cảm thấy xấu hổ, Tịch Dung Dung giục nhân viên phục vụ mang cà phê lên, tiếp tục nói chuyện phiếm với Giản Ngưng: " Phu nhân thích làm việc gì?"
" Ăn chay niệm phật."
" Cố phu nhân cũng thật biết nói đùa."
Giản Ngưng chỉ cười không nói, Tịch Dung Dung nhớ lại một số chuyện của Cố Trường Dạ, khen anh ta là người đàn ông tốt, tin rằng đa số phụ nữ đều bị anh ta hấp dẫn.
Giản Ngưng quấy cốc cà phê trước mặt, biết rằng cô ta muốn chọc giận mình, loại trò chơi này đã có quá nhiều người sử dụng rồi. Người khác có thể chơi rất vui nhưng cô không có chút hứng thú nào. " Thật xin lỗi, tôi còn có chút chuyện, phải đi trước."
Tịch Dung Dung cười gượng gạo, thấy cô phải đi, vẻ ngụy trang trên mặt dường như bị xé rách" Nghe nói quan hệ giữa cô và Cố thiếu không tốt lắm."
Giản Ngưng mới đi được vài bước, xoay người, như cười như không nhìn Tịch Dung Dung: " Ánh mắt của cô rất giống cô ấy."
Một câu nói không đầu không đuôi làm cho Tịch Dung Dung không hiểu gì, âm thầm tức giận. Theo như lời đồn vị phu nhân này rất dễ tức giận hay sao, như thế nào lời đồn so với hiện tại lại không giống nhau.
Người đại diện lập tức tiến lên: " Cô đang làm cái trò quỷ gì thế?"
Tịch Dung Dung hai tay để trước ngực: " Rất đơn giản, khiến cho Cố Thiếu nghĩ rằng vợ anh ta gọi tôi ra ngoài, phải biết rằng anh ta không nói cho tôi biết cách liên lạc với vợ anh ta."
" Trách không được lần trước cô cùng với C* ăn cơm."
*C: tên nhân vật mà tác giả cũng lười đặt tên, nhân vật quần chúng
Tịch Dung DUng nhún nhún vai: " Nếu Cố thiếu biết tôi bị ủy khuất, diễn viên chính của bộ phim kia..."
Người đại diện lắc lắc đầu, các cô gái bây giờ tuổi không lớn lắm vậy mà có bao nhiêu ý đồ xấu xa trong đầu.
Giản Ngưng thu thập rất nhiều thông tin liên quan đến Cố Trường Dạ trên báo chí, trong đó có rất nhiều nữ minh tinh nổi tiếng. Những nữ minh tinh này, sau khi cô thu thập được nhiều tạp chí, cô có thể nhận ra , bọn họ có ít nhất một điểm giống với Quan Điềm. Có khi là hình dáng rất giống, có khi là gò má, cũng có khi là đôi môi,... Còn Tịch Dung Dung thì ánh mắt rất giống Quan Điềm.
Chuyện này giống như tiết mục thế thân vậy, thế nhưng lại diễn ra trong cuộc sống của cô, hơn nữa người đàn ông kia còn là chồng cô. Tức giận sao? Cô chỉ cảm thấy buồn cười, hoặc nói cách khác là đáng buồn. Trong lòng bỗng nổi lên ý nghĩ độc ác, Cố Trường Dạ chẳng qua cũng chỉ có thể dùng cách thức đáng thương này để kéo dài tình yêu cao quý của anh ta.
Chẳng lẽ điều này không đáng để cười sao?
Một mình cô đi loanh quanh, thành phố lớn như vậy lại không có một nơi cô có thể đến. Cô đi đến một ngã tư rất xa, hai bên đường trồng cây bạch dương, rễ cây rơi loạn xuống dưới, tựa như đang tỏ vẻ lười biếng.
Trên đường có một ông lão cầm một cái túi to, không ngừng lục lọi thùng rác ven đường, tìm thấy một chai nước khoáng trống rỗng. Giản Ngưng nhìn ông lão trong chốc lát, đi tới cửa hàng gần nhất mua hai chai nước, đem đến trước mặt ông lão.
Ông lão nhìn thoáng qua, thấy trong chai có nước, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Ông uống đi." Giản Ngưng vẫn giữ nguyên động tác.
Ông lão nhận lấy một chai nước, đẩy chai còn lại ra: " Tôi chỉ uống một chai là đủ rồi."
Giản Ngưng nhìn chai nước trong tay, dùng tốc độ nhanh nhất uống sạch nước trong chai, sau đó đưa cho ông lão: " nước hết rồi."
Ông lão nghiêm túc nhìn cô: " Cô gái, tâm trạng không tốt sao?"
Giản Ngưng cười cười không lên tiếng. Ông lão không hề uống nước mà lại nhìn vào cô: " Có phải thất tình hay không?"
Giản Ngưng lắc đầu, vẫn không trả lời.
Ông lão thấy cô không nói lời nói, lắc đầu:" Cô là cô gái tốt, nhất định sẽ được hạnh phúc. Lúc còn trẻ, luôn cho rằng một chút chuyện nhỏ cũng giống như trời sắp sập, chờ đến một độ tuổi nhất định sẽ biết, những chuyện này cũng không phải là việc lớn."
Giản Ngưng nhìn người nọ, sau đó vẫy vẫy tay, ý muốn rời đi.
Nếu muốn đến độ tuổi ấy mới biết rằng những việc này chỉ là nhất thời, vậy thì cô mong tương lai đến nhanh một chút, cho dù trước đó cô luôn sợ thời gian trôi quá nhanh.
Khi còn học đại học, trước khi thi chỉ mong nhanh nhanh chóng chóng đến khi thi xong, cho rằng đó là việc hạnh phúc nhất. Trên thực tế, sau khi thi xong cũng không cảm thấy có bao nhiêu vui mừng. Phát hiện rằng thi không đáng sợ như mình nghĩ, mà tương lai có lẽ cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng.
"Giản tiểu thư đi gặp Tịch tiểu thư" người đàn ông cúi thấp đầu, giọng nói không có chút hơi ấm nào thông báo.
Cố Trường Dạ dường như cảm thấy thú vị: " sau đó thì sao?"
"Giản tiểu thư lập tức rời đi."
"Không làm loạn sao?"
Người đàn ông lắc đầu.
Cô Trường Dạ tựa vào ghế xoay, hai tay không ngừng đùa nghịch chiếc bút máy trong tay, đôi mắt khép hờ. Hắn nhớ rõ cô trước kia rất thích cười, mỗi khi muốn lấy lòng đều cười rộ lên, dường như đang đợi sự khích lệ từ hắn. Cô còn có thể tự nấu cơm, một bàn lớn tràn ngập đồ ăn, chờ hắn về nhà ăn cơm.
Lúc cô cười lên, ánh mắt cong cong giống trăng tròn. Hắn mỗi lần nhìn thấy cô đều nghĩ, cô ta vì sao có thể vui vẻ như vậy? Tại sao có thể cười hồn nhiên như thế? Cô có biết hay không, mỗi khi cô cười như thế, lại có một người con gái khác chôn sâu dưới lòng đất.
Nụ cười của cô ngày càng chướng mẳt, khiến cho hắn rất muốn biết, nếu như gương mặt này không cười nữa thì sẽ thành bộ dạng gì. Tình tình đại tiểu thư của cô đúng là lợi hại, ngay cả đám huynh đệ của hắn cũng không dám tới công ty hắn náo loạn vậy mà cô dám một mình đến, nói với hắn những người phụ nữ kia khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cô ta nhất định không biết, khi cô nói những lời này , hắn nghĩ là hắn đã đạt được mục đích.
Số lần cô đến tìm hắn ngày càng nhiều, nhận được không phải là sự an ủi của hắn mà là sự chán ghét, sau đó ở trước mặt cô cố tình nói đến Quan Điềm.
Hắn đã thành công, cuối cùng cũng khiến cho cô không nở nụ cười với hắn nữa.
Bần đạo có đôi lời muốn nói: đoạn này tớ để là "hắn " mà không phải "anh ta" là vì đây là suy nghĩ của Cố Trường Dạ nhá!!!