Edit: Mạn Châu Sa
Giản Ngưng trang điểm nhẹ, thay một bộ quần áo mà cô cho là phù hợp nhất.Lúc này với cùng với Cố Trường Dạ ngồi vào xe. Đã rất lâu cô không ngồi xe của anh ta, lần cuối cùng không biết là đi tham gia bữa tiệc gì. Lần đó cô ngồi trong xe, nghĩ đến cô với thân phận là vợ của anh ta thì cảm thấy vô cùng vui vẻ. Lúc này cô cũng ngồi trong xe của anh ta nhưng lại không tìm được cảm giác vui vẻ trước đó.
Cô tự cho mình là vợ anh ta, thậm chí còn nghĩ đến tương lai của bọn họ. Cô và anh sẽ có con, con trai sẽ giống như anh, cao lớn, đẹp trai và con gái tốt nhất là nên giống cô. Thật ra cô rất sợ đau, thời còn học đại học đã từng nói với bạn học: Nếu như kiếp này có người khiến cho cô tình nguyện sinh con cho họ thì nhất định người đó đã đánh cắp được trái tim của cô. Cô không hề nghĩ đến sẽ có một ngày, cô muốn có con mà người đàn ông đó cho rằng cô không xứng đáng.
Sự đau đớn hiện lên trên gương mặt cô, cô lấy tay chạm nhẹ vào bụng. Có thể hơn một tháng trước trong đây vẫn tồn tại một sinh mệnh nhỏ bé, cô đã rất mong đợi vào sinh mệnh nhỏ bé đó. Bây giờ thì không còn gì nữa rồi. Nơi đó hoàn toàn trống rỗng, cũng giống như trái tim cô lúc này, hoàn toàn trống rỗng.
Cố Trường Dạ nhìn thấy nét mặt cô từ gương chiếu hậu: " Bày ra vẻ mặt oán phụ này là để cho ai xem? Người không biết sự tình còn cho rằng cô bị tôi ngược đãi."
Trên khuôn mặt anh mang theo nụ cười nhạt, cô quay đầu đi, không muốn anh ta nhìn thấy nét mặt của bản thân. Khi mới kết hôn, chỉ cần cô hơi không vui đều biểu hiện rõ trên mặt, hy vọng anh ta có thể nhìn thấy rằng cô không vui, hy vọng anh ta có thể quan tâm đến mình. Hiện tại cô đã hiểu rồi, anh ta nhìn thấy cô không vui có lẽ trong lòng sẽ cảm thấy vui sướng.
Xe dùng lại, cô cũng chuẩn bị xuống xe. Cố Trường Dạ động tác nhanh hơn cô rất nhiều, trực tiếp đem cô từ trong xe lôi ra, nhìn thấy khuôn mặt trang điểm nhợt nhạt của cô, mặt đen lại: " Cô cố ý phải không? Muốn thể hiện rằng Cố Trường Dạ tôi đối với cô rất bủn xỉn? Ngay cả mỹ phẩm cũng là loại rẻ tiền?"
Cô mấp máy khóe miệng, không thèm nhìn anh ta, để cho anh ta kéo cô vào trong một gian phòng. Bề ngoài căn phòng không có gì đặc biệt ngoài vẻ lộng lẫy sáng chói, anh trực tiếp đẩy cô đến, ra lệnh : " Trang điểm cho cô ta để có thể gặp người khác."
"Này, này, này, đối với phụ nữ phải dịu dàng một chút chứ!" Một người đàn ông xuất hiện với giọng the thé cường điệu, hoàn toàn có thể làm diễn viên đóng thế. Hắn ta nhìn Giản Ngưng từ trên xuống dưới: “ Người đẹp, đừng để ý đến hắn ta, anh ta chính là ông già không hiểu phong tình."
Cố Trường Dạ hướng khuôn mặt lạnh tới, người đàn ông kia liền ho khan mấy tiếng: " khụ, khụ, khụ, nhất định phải trang điểm cho cô ấy thật đẹp, diễm áp quần phương*."
Diễm áp quần phương: chỉ vẻ xinh đẹp quá mức nổi bật có thể áp đảo tất cả những người khác.
Cố Trường Dạ khinh thường hừ một tiếng: " Đi tham gia hôn lễ mà "diễm áp quần phương", Ngô Kim Dương ngươi có chủ ý gì?"
Ngô Kim Dương nhanh chóng vỗ vỗ vào đầu mình:" Ôi chao, xem trí nhớ của ta này, sao lại quên mất hôm nay là ngày đại hôn của Lạc Thiếu cơ chứ. Thật là đáng đánh đòn."
Cô Trường Dạ không thèm để ý đến Ngô Kim Dương đang bịa lý do thoát tội. Ngô Kim Dương thấy thế bèn kéo Giản Ngưng đi trang điểm. Phát hiện Giản Ngưng có khuôn mặt không tồi, không khỏi cười nói: “ Cố lão đại của chúng ta...." Có lẽ nghĩ đến điều gì đó, sửa lại lời nói:“ Nhãn quang của Cố Thiếu thật là tình tường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này.... Chậc chậc chậc."
Giản Ngưng không hề đáp lại, để cho Ngô Kim Dương xem khuôn mặt mình như đồ chơi mà xoa nắn.
Ngô Kim Dương có lẽ cảm thấy tâm trạng cô không tốt, trêu chọc cô :"Cố thiếu có thể mang cô đến đây có nghĩa là trong lòng anh ta cô không không giống với người bình thường, nên vui lên một chút..."
Đến lúc này Giản Ngưng mới hiểu rõ, anh ta có lẽ cho rằng cô với Cố Trường Dạ.... cũng không cần phải giải thích, cứ để mặc anh ta hiểu lầm cũng được. Thân phận gì đối với cô cũng không có gì khác biệt.
Cô giống như một sản phẩm được Ngô Kim Dương đem ra triển lãm, thậm chí còn kèm theo lời thuyết trình. Cố Trường Dạ liếc nhìn cô một cái rồi lập tức rời đi. Mà cô thì đứng phía sau anh ta.
Vừa bước vào nơi diễn ra hôn lễ thì đã có một đám người tiến đến tiếp đón. Những người này cô đã gặp qua mấy lần, sau khi nhìn thấy cô đều gọi một tiếng "Chị dâu". Cố Trường Dạ nghe thấy cách xưng hô này thì mặt đông cứng lại. Giản Ngưng cũng không để ý thấy sự gượng ép giữa anh và cô. Ngày bọn họ kết hôn những người này cũng gọi cô như thế, lúc đó cô còn cảm thấy không được tự nhiên, cho rằng cách gọi này đã khiến cô già đi khá nhiều. Nhưng đến hiện tại cô mới hiểu rõ, có lẽ trong lòng Cố Trường Dạ cô hoàn toàn không xứng với cách gọi này.
Con người quả nhiên phải có trải qua mới cảm nhận rằng những việc mình từng làm ngu xuẩn như thế nào.
Kết hôn là tam thiếu của "Hoàng Thành"_ Lạc Minh Khải, lấy con gái duy nhất của Mộc gia_ Mộc Lương Tây. Những người này có lẽ là là anh em của họ. Tựa như có một quy định tự nhiên , chỉ cần trong đám người đó có người kết hôn thì những người còn lại sẽ làm phù rể. Chính vì thế mà đội ngũ phù rể mới hùng hậu như thế này. Đây cũng là lần đầu tiên Giản Ngưng đứng gần đám người này như thế. Cô không hiểu rõ về bọn họ chỉ biết bọn họ là anh em kết nghĩa, từng chịu ân huệ của Cố Trường Dạ cũng đồng thời là những người cùng với Cố Trường Dạ tranh giành thiên hạ.
Giản Ngưng đi bên cạnh Cố Trường Dạ, thỉnh thoảng lại có người tới chào hỏi Cố Trường Dạ. Lúc nhắc đến chuyện làm ăn, Cố Trường Dạ chỉ cần trực tiếp nói một câu" Ngày như thế này không nên nhắc đến công sự " đã khiến cho những người này tự động rời đi. Tại thành phố An Xuyên, kết hôn là một việc rất thiêng liêng, người đến tham dự đám cưới nhất định phải đi cùng với vợ mình hoặc là đối tượng kết hôn. Như thế mới bày tỏ được sự chúc phúc đối với cô dâu chú rể. Nếu như đi cùng là người không thể lộ ra ngoài ánh sáng (tình nhân) thì chính là bày tỏ sự bất kính đối với chủ nhà. Bởi vậy mà những người nói chuyện cùng với Cố Trường Dạ nhiều lần nhìn đến Giản Ngưng, thuận tiên buông những lời ca ngợi cô.
Cô dâu chú rể xuất hiện trước mặt mọi người. Cô dâu là một người phụ nữ rất xinh đẹp, trên mặt vẫn còn nét ngây thơ của thiếu nữ khi đang yêu. Giản Ngưng nhìn cô dâu, cô dâu với đôi mắt tựa như lưu ly nhìn xung quanh khiến cho cô nghĩ đến bản thân mình. Trước đây, khi gả cho Cố Trường Dạ cùng là dáng vẻ này sao? Coi anh ta là người mà kiếp này mình có thể dựa vào, là bến đỗ suốt đời. Khi đó cô nhìn áo cưới trên người mình, nghĩ rằng tình yêu cũng đẹp đẽ thuần khiết như chiếc váy cưới ấy.
Hiện trường hôn lễ hết sức náo nhiệt, người tới đều là những danh hào, có thể nghĩ, hiện tại ai dám cho "Hoàng Thành " mặt mũi. Cô giống như bị kéo tới đây làm bình hoa hoàn toàn không cần nói gì cả. Chỉ trong chốc lát cô đã không nhìn thấy Cố Trường Dạ, vậy thì dứt khoát cũng không cần để ý đến anh ta. Nếu như theo tính cách của cô trước đây thì nhất định đã rời khỏi chỗ này. Tâm tình thay đổi, thì ra có rất nhiều việc cũng có thể bỏ qua.
" Đó chính là con gái Giản Trung Nhạc, cũng thật là bất hiếu, vẫn có thể bình yên đứng bên cạnh Cố Trường Dạ như vậy."
" Nghe nói bước tiếp theo của Cố Trường Dạ là xử lý hoàn toàn Giản thị, cô ta có lẽ cũng chỉ có thể hạ thấp địa vị của chính mình."
Giản Ngưng làm như không nghe thấy những lời nói ấy, tìm đến chỗ ít người.
" Ah, cục trưởng X cũng tới, lần trước không phải dùng những lời bịa đặt gây rắc rối cho chúng ta hay sao?" Lão Thất trong tay cầm một ly rượu, trong mắt lóe lên tia châm chọc.
Lão Lục khẽ nhếch mắt " Thôi đi, người ta đã dùng hành động biểu thị thành ý rồi!" Nói xong không khỏi vỗ vai lão Thất.
"Nói chuyện cẩn thận một chút, đừng nên cái không nên nói cũng nói ra" Cố Trường Dạ liếc nhìn bọn họ, rõ ràng không nghĩ đến chọc phải phiền phức gì " thứ cần nên động vào cũng đừng động"
Bọn họ đều biết rõ rằng Cố Trường Dạ sau khi có được quyền thế, việc đầu tiên làm không phải là trả thù những kẻ đã từng đắc tội với hắn mà là ra sức tẩy trắng, thậm chí vì thế mà đắc tội với không ít người. Anh ta làm như thể chẳng qua là muốn mọi người được tự do hơn, không hy vọng tương lai phát sinh ra việc gì mà mình không nắm vững. Bời vì cho người có cẩn thận đến mức nào thì cũng không thể không để lại dấu vết.
Mọi người lập tức cau mày gật đầu.
" Lão Tứ đi đâu rồi?" Cố Trường Dạ đảo mắt một vòng hỏi.
Nhưng chỉ có người ít khi nói_ Lão Tứ mở miệng: " Từ ca phủ nhận hắn là kẻ độc thân."
Cố Trường Dạ hừ một tiếng cười: " Vậy bảo cậu ta đem người phụ nữ của mình đến đây cho mọi người xem."
An Diệc Thành qua lại với một nữ minh tinh nhưng lại thường xuyên thể hiện ra những tin tức không rõ, lại cũng không thấy có chút nào là chân thật. Bọn họ thật sự tò mò về con trai của An Diệc Thành. Nhiều năm như vậy mà đến mẹ đẻ cũng không gặp, mà An Diệc Thành gần như không hề có hứng thú với việc này. Khiến cho bọn họ hiếu kỳ của bọn họ ngày càng lớn.
Cố Trường Dạ vẫy vẫy tay, kêu bọn họ mau đến chỗ Lạc Minh Khải chắn rượu, mọi người lúc này mới rời đi.
Giản Ngưng thầm nghĩ rằng mình vận khí quá kém, vốn dĩ muốn tìm một nơi yên lặng không có người đến. Cô gần một năm nay càng ngày càng không thích những nơi có nhiều người, chỉ cần có nhiều người thì cô sẽ cảm thấy khó chịu, thỉnh thoảng còn cảm thấy tức ngực. Giống như một loại rối loạn ám ảnh cưỡng chế, có lẽ cũng thể coi như là có bệnh. Ngay cả yêu cầu nhỏ nhoi này cũng không được thỏa mãn, phía trước hình như có người đang cãi nhau. Cô đứng trước cửa ngây ra một lúc, chuẩn bị rời đi thì nghe thấy câu nói: “ Từ Triệu Luân, con mẹ nó ngươi xong chưa hả?'
Đây là một cuộc hôn nhân rất thần kỳ, chẳng qua là chuyển đổi tên người có điều đáng lẽ ra người đàn ông lấy chị gái hôm sau lại thành cưới em gái. Lời đồn nhiều không kể xiết, phiên bản được truyền đi chân thực nhất là em vợ quyến rũ anh rể, hơn nữa còn biến anh rể trở thành chồng mình.
Giản Ngưng tò mò cũng không phải vì điều này, chỉ là cô hồi tưởng trong một chốc lát bên kia đã dừng cãi nhau. Nữ chính chạy ra trước, vốn dĩ cứ như thế mà đi qua Giản Ngưng nhưng bước chân lại dần chậm lại.
Giản Ngưng cười với cô ấy, định cất tiếng chào hỏi.
Tiết Giai Nhu quan sát Giản Ngưng từ trên xuống dưới " Bạn sống có tốt không?" Khi hỏi những lời ánh mắt toát lên vẻ hoài nghi.
Giản Ngưng và người phụ nữ xinh đẹp này thật ra không hề thân quen cho lắm, chỉ là hai người đều là bạn của Trình Vũ Phỉ. Trình Vũ Phỉ là bạn tốt nhất ở đại học của Giản Ngưng, mà Tiết Giai Nhu lại là bạn thân từ nhỏ đến lớn của Trình Vũ Phi. Nhờ có Trình Vũ Phi mà hai người bọn họ mới có quen biết. Hai người đã gặp qua vài lần nhưng cũng không thân thiết lắm.
“ Mình sống cũng ổn, Vũ Phỉ bây giờ thế nào rồi?" Giản Ngưng chỉ biết là sau này trong nhà Vũ Phỉ xảy ra việc gì đó, còn cụ thể ra sao thì cô cũng không biết. Đến bản thân cô cũng xảy ra rất nhiều việc, đâu có thể quan tâm đến Vũ Phỉ.
" Vũ Phỉ vẫn có thể vượt qua được. Nhưng còn bạn, Vũ Phỉ hỏi về bạn rất nhiều lân, cuối cùng mình cũng có thể trả lời cô ấy rồi." Tiết Giai Nhu cười cười, khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ đến mức phụ nữ nhìn cũng ngây người.
Mà đàn ông đi qua Tiết Giai Nhu ngay cả tốc độ đi cũng không hề thay đổi.
Giữa hai người không quá thân quen cho nên nói chuyện cũng rất khách sáo, cũng không có nhiều chuyện để nói. Tiết Giai Nhu có lẽ cũng cảm thấy thế, nói chuyện không bao lâu thì rời đi.
Giản Ngưng nhìn bóng lưng Tiết Giai Nhu, có những thứ không thể nào lảng tránh. Có người hỏi cô bạn học thời đại học là ai cô sẽ nói là Trình Vũ Phi. Nhưng nếu hỏi ai là bạn tốt nhất cô sẽ trả lời là Quan Điềm.
Cô luôn không muốn nhắc đến cái tên Quan Điềm, cũng như không muốn cuộc sống của mình tràn ngập những điều không hay. Lúc nàng đọc tiểu thuyết còn phỉ nhổ nhân vật vì đàn ông mà phản bội bạn bè thì tuyệt đối không tin rằng ngay sau đó cô và Quan Điềm cũng rơi vào trường hợp ấy. Chỉ là sau này cô biết được thì đã quá muộn.
Cũng giống như trước kia cô không hề nghĩ rằng người trong lòng Cố Trường Dạ lại là Quan Điềm.
Mà cô vĩnh viễn cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày cô nguyền rủa Quan Điềm chết là đáng đời.
Cơn đau ở ngực nhanh chóng lan đến toàn thân khiến cho cô đứng cũng không vững. Chỉ có thể dựa vào tường mới chống đỡ được một lát.