Giản Ngưng sau khi về nhà, cởi bộ lễ phục đắt đỏ ra sau đó mới tiến vào phòng tắm. Cô tắm rửa rất nhanh, lần nào trong lúc đang nói chuyện với Triển Hằng qua mạng cô cũng đi tắm. Tắm rửa xong mới tiếp tục nói chuyện với Triển Hằng, lúc đó cậu ta đều không nhịn được khen cô tắm rất nhanh. Cả tắm lẫn gội cũng chỉ hết 15 phút. Hiện tại, việc cô thích làm nhất đó là tắm, không đến một tiếng tuyệt đối sẽ không ra khỏi phòng tắm. Nước ấm xối lên thân thể, khiến cho bản thân thoải mái, quên hết muộn phiền trong đầu óc. Cô thích trong lúc tắm bật nước thật nóng, nóng đến mức không chịu được nữa mới thôi. Trong phòng tắm tràn đầy hơi nước, tựa như đưa bản thân vào một thế giới khác, không có bi thương cũng không có đau đớn, tất cả đều là hạnh phúc.
Cô quấn khăn tắm đi ra, da thịt toàn thân đều bị nhăn lại, đỏ ửng. Lấy máy sấy sấy tóc, tiếng máy sấy ù ù mới khiến cho cảm xúc của cô tốt hơn nhiều. Cô không thích những nơi có nhiều người nhưng cũng không thích sự yên lặng. Có lẽ cô là người không chịu được cô tịch, nếu ban đêm quá mức yên lặng sẽ khiến cô sinh ra ảo giác. Cô giống như ở một nơi bị đóng kín bốn phía, nơi đó không hề có môt ai, còn cô thì bị khóa bên trong, cố gắng như thế nào cũng không thể mở ra được, dù cô có kêu to đến mức nào thì cũng không có ai đến cứu.
Ngày trước cô không thích dùng máy sấy tóc, sợ làm tóc bị hư tổn nhưng đến bây giờ thì cũng chẳng để ý đến việc này.
Tóc đã hơi khô, cô tắt máy sấy. Do bật máy sấy quá lớn nên bây giờ đầu còn có hơi nóng, cô nằm trên giường một lúc lâu thì hơi nóng mới dần hết.
Nhắm mắt lại, đắm chìm trong một mảng tối om, cô tự ra lệnh cho chính mình không được nghĩ đến điều gì.
Trong bóng tối, dần dần hiện ra những mảng màu sắc khác nhau, một khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện trước mắt cô. Quan Điềm cùng cô ngồi ở sân thể dục, vừà cười vừa đoán xem lúc nào thì Triển Hằng tìm được bọn họ. lấy việc này làm trò đùa. Mỗi lần đều bắt Triển Hằng đi tìm hai người bọn họ. Có khi cô và Quan Điềm sẽ ngồi ở sân thể dục đợi cậu ta tìm đến, nhưng cũng có khi ngồi ở quán trà. Mỗi khi tìm thấy bọn họ Triển Hằng đều gào lên với cô: Nhìn xem cậu biến vợ mình thành bộ dạng gì?
Mà những khi cô nhìn thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của Triển Hẳng thì đều không nhịn được cười không ngừng. Cuối cùng Triển Hằng cũng bị cô tra tấn đến mức mất cả kiềm chế.
Cô nhìn thấy cô trốn sau gốc cây trong vườn trường nhìn trộm Triển Hằng hôn Quan Điềm. Cô chưa bao giờ nhìn thấy một Triển Hằng như thế, coi một người con gái như ruột gan, như vật quí của mình.
Cô nhìn thấy cô mang Quan Điềm đi đến một nơi rất xa, muốn hai người bọn họ trở thành chị em. Bỏ Triển Hằng ở lại phía xa, cố ý không nhận điện thoại của cậu ta khiến cho cậu ta phải sốt ruột. Hai người cùng nhau chia sẻ tâm tư của mình, cô nói rằng nhất định phải tìm một người đàn ông anh tuấn để bảo vệ mình, người đó có thể không học giỏi, cũng có thể không thông minh nhưng nhất định phải chiều chuộng, yêu thương cô hết mực.
Quan Điềm ôm lấy cô, nói rằng cô nhất định sẽ tìm được hoàng tử như trong mộng của mình.
Lúc rời khỏi thảm cỏ, Quan Điềm cảm ơn cô. Cô tỏ ra khó hiểu, hỏi cô ấy cảm ơn cái gì. Trả lời cô là một cái cười to của Quan Điềm, dừng như lúc đó ánh mặt trời trở nên kì diệu hơn: Mình biết cậu trả giúp mình học phí, cảm ơn cậu.
Quan Điềm hiểu rõ, ngoài mặt cô là người tùy hứng nhưng thực ra bên trong lại rất lương thiện. Khi biết Quan Điềm không thể đóng tiền học lại không muốn tìm đến sự giúp đỡ của Triển Hằng, cô đã lặng lẽ giúp đỡ cô ấy mà không nói cho ai biết. Khi Triển Hằng mắng cô lấy tiền mừng tuổi tiêu lăng nhăng, Giản Ngưng cũng chỉ đành cười vô tội.
"Cậu là bạn tốt của mình mà." Cô nhẹ nhàng nói, hơn nữa không chỉ là bạn bè mà trong lòng cô đã coi cô ấy là chị dâu rồi. Cô tự nói với chính mình, cô đối xứ với Triển Hằng như anh trai của mình thì cũng sẽ đối xử với Quan Điềm như chị dâu của mình.
Cho dù là ở trong mơ nhưng cô cũng không thể nhịn được bật khóc.
Khi biết được tin Triển Hằng tự sát, cô vô cùng chấn động, hoàn toàn không tin đó là sự thật. Mọi người trên trang web của trường đều đang bàn luận về việc có người tự tử vì tình, ngày hôm sau báo chí đã đưa tin。 Thậm chí còn có chuyển gia đến mở lớp học để giảng giải cho sinh viên, nói rằng sinh viện bây giờ không có đủ năng lực chấp nhận hậu quả.
Cô không dám tin điều đó là sự thật, cha mẹ Triển Hằng khóc ngất, chửi mắng người phụ nữ khiến con họ phải tự sát. Khi cô nghe được tin tức này, chân gần như không đứng nổi.
Cô tìm đến Quan Điềm : " Những gì học nói không phải là sự thật đúng không?"
"Phải" Quan Điềm bình tĩnh nhìn cô.
Nước mặt cô rơi lã chã, giọng nói nhẹ đến mức chính cô gần như cũng không nghe thấy: “Tại sao lại như thế?”
"Mình đã yêu người khác rồi." Quan Điềm vẫn có còn có thể cười nói.
Cô vươn tay, gần như sẽ cho người phụ nữ ấy một cái bạt tai, nhưng đến tay giơ lên lại không đành: “ Quan Điềm, từ nay về sau, chúng ta không còn là bạn bè nữa, tôi muốn tuyệt giao với cô."
Lúc xoay người, cũng là lúc nước mắt ràn rụa. Trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ, Triển Hẳng chết rồi, không bao giờ trở về nữa. Người con trai tựa như anh trai đi cùng cô những năm tháng thanh xuân sẽ không bao giờ xuất hiện nữa rồi.
Cô chậm rãi mở mắt, những đốm sáng trên tường lóe lên, cô chạm vào gối đầu, đã ướt đẫm.
Không bao lâu, có tiếng bước chân vang lên, càng ngày càng gần, tần suất cũng ngày càng nhanh hơn. Bước chân loạng choạng, cô có thể đoán được hôm nay anh ta đã uống rất nhiều rượu. Quả nhiên, cửa phòng cô bị anh ta gõ đến rung động, thậm chí thỉnh thoảng còn đá vào. Có lẽ anh ta đã quên, từ khi cửa phòng của cô bị anh ta phá hỏng thì cô đã không khóa cửa phòng nữa rồi.
Anh ta đá cửa một lúc, sau đó mới dùng tay kéo nắm cửa, cuối cùng cửa cũng mở ra.
Trong không khí ngập tràn hơi rượu tỏa ra từ người anh ta, cả người cô cứng ngắc nắm chặt lấy drap giường, dường như xuất hiện trước mắt cô không phải là chồng mình mà là con mãnh thú.
Anh ta thất tha thất thểu đi đến bên giường, trong bóng tối hiện lên bóng hình cao lớn của anh ta. Giống như con dã thú đang lần trong bóng đem để tìm kiếm con mồi.
Anh ta cởi quần áo của mình sau đó lập tức trèo lên giường.Đem người đang nằm trên giường là cô như không tồn tại. Sau khi anh ta uống rượu, tựa như biến thành một người khác, động tác vữa mạng vừa vô tình, chẳng qua khi anh ta tỉnh táo cũng không hề dịu dàng, nhưng lại so với lúc say rượu thì tốt hơn rất nhiều.
Anh ta trực tiếp lật chăn lên, đè thân thể cao lớn lên người cô, mùi rượu khiến cho cô gần như không thể hít thở. Anh ta sờ lên mặt cô, chạm phải nước mắt ướt đẫm "Lại khóc tang ai sao?" Anh ta nhấn mạnh từ cuối cùng, tràn ngập ý từ châm chọc.
Cô cắn môi, không nói lời nào.
Mỗi khi say rượu, anh ta sẽ không ngừng sát muối vào vết thương của cô, đem thân thể cô như một miếng dẻ lau, lăn qua lăn lại, chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của cô. Cảm giác đau đớn lan tràn khắp thân thể, muốn khóc cũng không thể khóc được, chỉ cảm thấy mình như người ta bỏ rơi nơi hoang đảo gặp phải dã thú, không cách nào trốn thoát.
Cô đột nhiên nghĩ đến đứa con đã mất đi, anh ta bắt cô phải xóa sạch đứa nhỏ, anh ta không muốn đứa con là nghiệt chủng đó, không muốn cô mơ tưởng hão huyền. Cô không muốn phá thai, vừa khóc vừa nói với anh ta đó là con của anh ta, anh ta sao có thể nhẫn tâm như thế. Cô cầu xin anh ta, cầu xin anh ta giữ lại đứa con trong bụng cô, chỉ cần đứa nhỏ còn nguyên vẹn yêu cầu gì cô cũng chấp nhận. Nhưng anh ta vẫn không hề buông tha cho cô. Cô bỏ chạy, anh ta đuổi theo phía sau, lúc đứng trước cầu thang, cô đã trực tiếp ngã xuống dưới.
Đau đớn khiến cho cô muốn khóc cũng không khóc được, trước khi mất đi ý thức cô nhìn thấy một bóng dáng mờ nhạt, nghe được anh ta nói với cô: " Thật biết điều, cũng không cần mất tiền đi bệnh viện phá thai nữa rồi."
Người đàn ông này rốt cuộc độc ác đến mức nào.
Trong ngực Giản Ngưng tràn đầy lửa nóng, cũng không biết là lấy sức từ đâu, cô trực tiếp đẩy anh ta xuống. Người đàn ông đó có lẽ nhận ra phản kháng của cô, liền dùng chân khống chế nửa thân dưới của cô, lấy tay bóp cổ cô.
Tay cô giật giật nhưng không hất tay anh ta ra. Thậm chí cô nghĩ rằng cứ để anh ta bóp chết cô cũng tốt. Chỉ là chết như thế thì có chút khó coi, nếu như cô chết kiểu này không biết kiếp sau có thể đầu thai vào nhà tốt không?
Trước khi cô không thể thở nổi, anh ta lại buông lỏng tay, xé tan nát áo ngủ của cô, không ngừng sờ loạn trên cơ thể cô. Trước kia mỗi khi thể này cô còn có thể ôm cổ anh ta, cho rằng như thế là thân mật. Cô hiện tại, chỉ có thể nắm chặt tay, thậm chí giả vờ là sung sướng cô cũng không muốn giả vờ nữa rồi. Cô không muốn làm bộ, không muốn lừa mình dối người nữa.
Cô cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn, chỉ có thể nghe thấy anh ta kịch liệt thở dốc, cảm giác tuyệt vọng bao phủ lấy toàn thân cô.
Thì ra cô vẫn chưa chết, vẫn phải đối mặt với những gian nan sau này. Cô không dám bật đèn, chỉ có thể lê thân thể bủn rủn đi vào trong phòng tắm, muốn xóa sạch đi những dấu vết của anh ta trên cơ thể cô. Hai chân đi lại rất khó khăn, đau đớn khiến cô gần như khiến cô không cất nổi bước chân.. Chỉ có thể đi từng bước, từng bước, chất lỏng ở nơi ấy gần như cũng vì thế mà rơi xuống.
Bật đèn phòng tắm, kiểm tra thân thể, nơi đó chỉ có chất lỏng chảy ra chứ không hề chảy máu. Cô còn nhớ khi vừa mới kết hôn, sau khi làm xong chuyện ấy thì máu chảy rất nhiều. Cô tuy sợ hãi nhưng lại thẹn thùng, không dám một mình đến bệnh viện kiểm tra. Đến cuối cùng phải đỏ mặt lên mạng cầu sự giúp đỡ, bị hỏi những vấn đề riêng tư vậy mà cô lại ngu xuẩn cho rằng những hành động mãnh liệt đấy của anh ta là vì nhu cầu....
Quả nhiên là ngốc hết thuốc chữa.
Khi nước từ vòi hoa sen chạm tới, đau đớn khiến hai chân cô run rẩy, dựa vào tường mới có thể đứng vững. Ngâm mình trong nước ấm, cơ thể dần dần thích ứng khiến cho cô gần như quên đi đau đớn.
Nước ngày càng nóng, mỗi lần cô tưởng rằng mình sẽ ngất xỉu nhưng vì nước nóng mà tỉnh táo.
Cho dù rất đau đớn nhưng cô cũng nhẫn nhịn rửa sạch nơi riêng tư, thậm chí nhẹ nhàng đưa tay vào bên trong, thầm muốn tẩy đi mọi dấu vết anh ta để lại trong cô. Cô đã không còn mộng tưởng gì đối với anh ta. Ngày trước còn có thể ảo tưởng rằng có lẽ một lúc nào đó bọn họ sẽ có con. Anh ta sẽ tiếp nhận cô, bọn họ sống lâu với nhau anh sẽ thay đổi cách đối xử với cô. Nhưng thực tại đã cho cô hiểu rõ, tất cả chỉ là mình cô ôm mộng mà thôi.
Cô tắm rất lâu, trong phòng tắm sương mù lượn lờ. Thực thực ảo ảo khiến cô tưởng rằng mình đã thoát ly cái thực tại đau khổ này.
Chầm chậm bước ra khỏi phòng tắm, nhiệt độ bên ngoài thấp hơn rất nhiều, toàn thân đều cảm thấy lạnh nhưng cô cũng không để ý. Trước kia khi lạnh một chút cô sẽ kêu than, sẽ luôn có người chuẩn bị quần áo cho cô. Hiện tại không có ai quan tâm đến bản thân, nhưng cô cũng đã quen rồi.
Cô bước vào phòng ngủ, trong phòng đã bật đèn, trước đó cô đâu có bật.
Cố Trường Dạ nhìn cô, trên mặt lộ ra nụ cười trào phúng.
Cơ thể cô liền cứng ngắc, suy nghĩmột chút vẫn nên tiến lên phía trước: "Ngày mai tôi muốn về nhà."
"Cô đi đi, trở về sắm vai cha con tình thâm." Trong giọng nói không thiếu sự châm chọc.
Cô giả như không nghe thấy giọng điệu châm chọc của anh ta. chậm rãi tới gần anh ta, khi cách anh ta gần nhất, anh ta đột ngột từ trên giường đứng lên, sau đó nhìn cô nói:" cô càng ngày càng khiến cho người ta chán ghét."
Có lẽ là như vậy nên chỉ có khi say anh ta mới chạm vào cô.
Tiếng bước chân xa dần, cô lặng lẽ mở cửa sổ, muốn làm cho mất mùi sau hoan ái trong phòng. Nhìn chằm chằm vào giường một lát, sau đó cô lấy drap giường mới thay.
Khi nằm trên giường, cô nói với chính mình, ngày mai sẽ là một ngày mới, giống như là an ủi mình đối mặt với tương lai mờ mịt phía trước.