Khi thấy cửa nhà Chung gia, Tố Tố không khỏi
có chút khẩn trương, từng bước đi cũng có chút chậm lại. Chung Bình cảm
giác được cô đang chần chờ, anh liền nắm chặt tay cô, cho cô một chút ấm áp, rồi khẽ cười, “Đừng lo lắng.”
Tố Tố cũng mỉm cười, nhưng con tim vẫn nhảy lên thình thịch như từng tiếng trống đánh, gặp cô, ba
Chung có phải sẽ nói vài lời ác ý gì đó hay không? Cô nên gọi ông ấy như thế nào đây? Nếu như ông ấy không chịu nhận cô, thì nhất định sẽ không
hề vui vẻ gì khi nghe cô gọi ông một tiếng, “Ba” rồi.
Chung Bình
ôm chặt vai cô, khẽ hôn lên má cô một cái, “Tố Tố, tin anh.” Tố Tố nhìn
ánh mắt mang đầy ý cười của anh, thì cố hít sâu một cái, rồi dùng sức
gật đầu. Không cần sợ, cô đã là vợ của anh, cô phải cùng anh đối mặt.
Hai người vừa vào nhà, đã nhìn thấy bà cụ và mẹ Chung đang ngồi ở đại sảnh, hai người liền tiến tới chào hỏi. Bà cụ vừa nhìn thấy hai người đang
bước đến, thì vui vẻ hướng bọn họ ngoắc ngoắc tay. Bà cụ nhìn Tố Tố, cảm thấy hài lòng vô cùng, “Tố Tố, lại đây để bà nhìn.” Mặt cô ửng đỏ, đành buông tay Chung Bình ra đi rồi đi tới, Chung Bình liền giả vờ giận, “Bà thật thiên vị.” Xem ra, địa vị của Tố Tố ở nhà sau này sẽ vượt lên trên anh rồi.
Bà cụ cười ha hả, nâng mặt Tố Tố lên xem nửa ngày,
“Không sai không sai, sắc mặt rất tốt, chơi có vui không?” Tố Tố vui vẻ
trả lời, “Vui ạ.” Bà cụ nghe vậy thì hướng mẹ Chung nháy mắt, “Ta đã nói Bình Bình là hiếu thuận nhất, chắt trai của ta nhất định có nhanh
thôi.” Tố Tố vừa nghe xong, bên tai cũng đều đỏ lên, xấu hổ cắn môi
không biết nói gì. Chung Bình đi đến bên cạnh Tố Tố ngồi xuống, tự nhiên ôm lấy thắt lưng cô, vô cùng thân mật tựa đầu ở hõm vai Tố Tố, “Chỉ sợ
bà phải chờ thêm một thời gian rồi, cháu dự định đưa Tố Tố đến Hàn Quốc
phẫu thuật một lần nữa.” Bà cụ hơi nhíu mày, nhìn Tố Tố một chút, suy
nghĩ rất lâu mới gật đầu, “Đúng, đúng, trước cứ xoá hẳn vết sẹo kia đi
đã. Nhưng mà, không được kéo dài thêm nữa, làm xong phẫu thuật, các cháu phải nỗ lực đấy!” Nói xong bà liền vỗ vỗ lên tay cô, trong mắt ánh lên
đầy sự chờ mong. Tố Tố đỏ mặt cúi đầu, còn Chung Bình thì nhanh chóng
nhận lời, “Bà yên tâm, chúng cháu đều luôn luôn nỗ lực.” Bà cụ nghe thế
thì vui vẻ đến mức cười toe toét.
Đột nhiên, ở hành lang truyền đến tiếng bước chân, ba Chung từ trong thư phòng đi ra.
Tố Tố khẩn trương nắm chặt tay lại, Chung Bình cầm tay cô, rồi ôm cô đứng
lên, “Ba.” Tố Tố cũng nhẹ nhàng kêu một tiếng, “Ba.” Ông nhìn hai người
họ một chút, vẻ mặt tối tăm không rõ, sau đó chắp tay ra đằng sau đi ra
ngoài sân. Tố Tố nhìn phản ứng của ông, trong lòng khẽ quặn đau, rốt
cuộc ông vẫn không chịu nhận cô.
Chung Bình ôm chặt Tố Tố, bất
đắc dĩ đành quay sang nhìn bà, “Bà.” Bà cụ nghe vậy liền kêu, “Ba cháu
là người bảo thủ. Tố Tố, không sao đâu, qua một hồi thì tốt thôi.” Chung Bình cũng nhanh chóng phụ hoạ, an ủi cô, “Đừng lo lắng, để anh đi nói
chuyện với ba.” Tố Tố cười nhạt gật đầu.
Lúc ăn cơm, Tố Tố cố ý
rót cho ông một ly rượu, ông nhìn cũng không thèm nhìn, lạnh nhạt nói
không muốn uống. Chung Bình nhìn dáng vẻ lúng túng của cô thì bảo cô
nhanh chóng đi lấy cơm cho ông. Ông lại đè bát xuống, rồi đưa cho vợ
mình. Bà cụ mất hứng, quát ông, mẹ Chung nhìn vẻ mặt tối sầm của chồng
mình, sợ tất cả mọi người đều khó xử, liền mau chóng đẩy Tố Tố ngồi
xuống, còn mình thì đi lấy cơm cho chồng.
Tố Tố im lặng ngồi
xuống ăn, Chung Bình nắm chặt lấy tay cô ở dưới bàn, lo lắng cô sẽ cảm
thấy khó chịu, Tố Tố chỉ nhàn nhạt quay đầu mỉm cười. Mọi thứ về sau đều hoàn hảo, ngoại trừ lúc đầu có chút không thoải mái, đến lúc cuối thì
có chút dễ chịu hơn. Chung Bình kể lại mấy câu chuyện thú vị trong tuần
trăng mật vừa rồi, kể lại cho mọi người, sinh động như thật, khiến tất
cả mọi người đều vui vẻ cười to, chỉ có ba Chung vẫn trầm mặc không lên
tiếng. Mỗi lần nói đến điều hay ho nào đó, Chung Bình đều sẽ kéo Tố Tố
vào, chỉ vì muốn cô vui lên. Tố Tố nhìn ánh mắt quan tâm của anh, trong
lòng bỗng vô cùng cảm kích, cô biết anh sợ cô bởi vì ba Chung mà buồn
bực, cho nên mới cố hết sức muốn để cô vui như vậy. Tố Tố không kìm lòng được, ở dưới gầm bàn nắm chặt tay anh, ánh mắt sâu xa nhìn anh như muốn để anh an tâm.
Trên đường từ Chung gia trở về, Tố Tố gọi điện
cho chị Như. Chị Như vừa nghe đến giọng cô, thì khóc ngay tức khắc. Tố
Tố không ngừng an ủi chị, chị lại càng khóc nháo đòi gặp cô. Tố Tố nhìn
Chung Bình, anh đành bất đắc dĩ gật đầu. Tố Tố liền quay sang đồng ý một lát sẽ qua.
Tố Tố cùng Chung Bình đến nhà Đinh Như. Vừa mở cửa,
Đinh Như nhìn thấy Tố Tố, thì ôm cô đau đớn khóc lớn. Tố Tố chỉ có thể
liên tục an ủi cô, trong lòng Chung Bình chỉ cười nhạt, sau đó đóng cửa
lại.
Thật vất vả mới dỗ được Đinh Như, Tố Tố thân thiết hỏi cô
làm sao vậy. Đinh Như mới chậm rãi nói ra mọi việc, cái tên thương nhân
Ôn châu kia lừa tiền của cô để đi gán nợ, kết qua hiện tại người chạy,
làm hại cô mất đi toàn bộ số tiền kia. Trong khoảng thời gian này, mỗi
ngày cô đều tới căn hộ kia để tìm anh ta, thì mới biết được căn hộ kia
là anh ta cùng người thân mua. Lúc anh ta bỏ chạy, cũng lấy mất phần
tiền trả trước của người kia, người kia cũng đang sôi sục đi tìm anh ta, làm gì còn thời gian rảnh rỗi mà quan tâm tới Đinh Như. Vậy nên, Đinh
Như không thể làm gì hơn, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng
hay. Cô nhào vào trong lòng Tố Tố khóc thét, “Sao chị lại khổ thế này,
đem mọi tài sản đưa hết cho anh ta, lại không nghĩ rằng anh ta lại là
một con sói trắng*. Ông trời thật không công bằng!” Tố Tố trừng mắt nhìn Chung Bình, ý bảo anh nhanh chóng nghĩ biện pháp, anh lại chỉ cười cười nhún vai, ý bảo mình lực bất tòng tâm. Đinh Như khóc lóc, “Anh ta còn
có vợ nữa, không có anh ta thì thôi đi, chỉ cần anh ta đem tiền trả lại
cho chị thôi. Cái loại đàn ông lòng dạ hiểm độc này, thậm chí ngay cả
tiền của phụ nữ cũng lừa được, anh ta không sợ ra khỏi nhà sẽ bị xe đụng chết, gặp trời mưa sẽ bị sét đánh chết sao, ôi, tiền của tôi!”
*( sói trắng: tượng trưng cho sự bội bạc)
Chung Bình nghe Đinh Như kêu đến mức lạc cả giọng, thì thầm khinh miệt, cô ta cũng ham tiền của người khác mới bị trúng chiêu thôi! Tố Tố nhẹ giọng
an ủi, “Chị Như, đừng lo. Chung Bình quen một vài người bạn có thể giúp
một tay. Chỉ cần tìm được người đàn ông kia là tốt rồi, đúng không?
Chung Bình.” Ánh mắt ám chỉ anh gây ra chuyện, anh phải giải quyết.
Chung Bình nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tố Tố, cũng không têện từ chối
đành bất đắc dĩ ồ một tiếng.
Đinh Như vừa nghe, nước mắt lại như
vòi nước mở ra. Cô chớp mắt nhìn Chung Bình, “Thật sao?” Chung Bình thở
dài một cái, “Tôi sẽ thử xem, cũng không thể đảm bảo. Chẳng qua, Tố Tố
đã nhờ, tôi nhất định sẽ cố hết sức.” Nói xong anh liền nhìn Tố Tố chằm
chằm. Đinh Như nhìn vẻ mặt đầy thâm tình của anh nhìn Tố Tố, mọi chua
xót khổ sở trong lòng lại trào ra, nhưng cô còn có thể làm gì nữa? Bọn
họ đã kết hôn rồi. Cô đau lòng nắm tay Tố Tố, “Tố Tố, là em có phúc,
Chung Bình thật tốt với em.” Tố Tố cầm lại tay cô, “Chị Như, đừng lo
lắng, sẽ tốt thôi.”
Từ nhà Đinh Như rời khỏi, Tố Tố liền kéo lấy
Chung Bình, bắt anh phải nhanh chóng tìm Long Sính giải quyết chuyện
này, trước đây dù chị Như có quá đáng thế nào, thì đó cũng là chuyện đã
qua rồi, cô không hy vọng thấy tình cảnh như bây giờ của chị. Chung Bình bất đắc dĩ thở dài, ôm cô vào trong lòng, cô vẫn luôn luôn thiện lương
như vậy. Anh bảo Tố Tố yên tâm, người đàn ông kia thỉnh thoảng cũng có
liên lạc với Long Sính. Khoản tiền kia của Đinh Như muốn trả lại cũng
không khó. Tố Tố vừa nghe vậy thì mới yên tam. Chung Bình nhìn bộ dáng
cô như trút được gánh nặng, thì bất giác khẽ cười, “Em nói xem, em chả
giống người sẽ mang thù oán gì cả, sao trước đây lại đối với anh như kẻ
địch vậy?” Nhớ lại bộ dáng của cô lúc ban đầu với anh rất hung dữ, anh
không khỏi thấy buồn cười, anh đã từng nghĩ cô là cô gái hung dữ nhất
trên đời này.
Tố Tố khẽ gắt, “Ai bảo trước đây anh lăng nhăng như vậy. Hơn nữa, khi đó chị Như nói anh bội tình bạc nghĩa với chị ấy, còn cho em xem báo cáo phẫu thuật nữa, nên em mới tức đến mức muốn tính sổ
với anh.” Chung Bình nhíu mày, “Cái gì mà báo cáo phẫu thuật?” “Phẫu
thuật phá thai.” Tố Tố hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, “Cái gì? Vô lý!” Chung Bình kích động gầm nhẹ một tiếng, anh và Đinh Như kia chả có một chút quan hệ nào cả. Tố Tố đè lại hai vai đang kích động của anh,
“Em biết, đây đều là do chị Như bịa thôi, sau này em mới biết được người kia không phải anh. Thế nhưng vì chị Như thích anh, nên mới cố ý nói
như vậy, muốn em đi phá rối mấy người phụ nữ bên cạnh anh.” Cái gì!
Chung Bình hung ác khẽ nguyền rủa, Đinh Như này thật sự quá hiểm độc,
lại có thể đi lợi dụng sự lương thiện của Tố Tố để chỉnh anh, thực sự là tâm lý biến thái. Tố Tố khẽ than, “Khi đó vừa lúc cô nhi viện gặp
chuyện không may, em mới có thể đối xử với anh như vậy.” Chung Bình càng nghĩ càng giận, hoá ra mọi chuyện đều từ Đinh Như mà ra. Cũng may mà
sau trận hoả hoạn ấy, mới khiến anh hiểu hết được Tố Tố, không thì hai
người họ sẽ tiếp tục oán hận nhau mất. Trong lòng ạnh đầy ắp lửa giận,
thầm nghĩ tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua cho Đinh Như như vậy được.
Quả nhiên, một vài ngày sau, người đàn ông kia đã tự đi tìm Đinh Như. Thế
nhưng, Đinh Như dù có trăm nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ tới, cô không
chỉ không lấy lại được tiền, mà còn ăn no một bụng tức giận. Người đàn
ông kia lấy ra một tờ danh sách in ra giấy đưa cho Đinh Như, trên giấy
là là mỗi một khoản chi tiết anh ta đã tiêu xài với cô, lớn là kim
cương, đồ trang sức, nhỏ là những lần thẩm mỹ, tập thể hình. Thậm chí,
ngay cả những món đồ cùng nhau đi mua sắm đều được tính toán rõ ràng.
Đinh Như trừng mắt nhìn danh sách kia, tức giận đến mức nhanh muốn hộc
máu, đồ đàn ông xấu xa!
Người đàn ông kia vô cùng nghiêm túc nói
với cô, “Ở thời điểm tôi gặp khó khăn cô lại không thể nhẫn nại giúp tôi một chút, thì chúng ta vẫn nên tính toán cho rõ ràng thì tốt hơn. Thật
ra, còn có một chút tiền tôi không nhớ nữa, nhiều lần cô chơi mạt chược
bị thua, có chút vụn vặt. Tôi sẽ không viết lên đây, coi như tôi chịu
thiệt một chút vậy. Tính hết đống kia rồi, thì chỗ tiền cô cho ta mượn
kia chỉ còn lại chừng này thôi.” Đinh Như vừa nhìn số dư trên ngón tay
anh ta, cả đầu bỗng tối sầm, 8320, không thể, 8 vạn của cô cứ như vậy
thiếu mất một số không? Đinh Như dùng tay đoạt lấy tờ giấy kia xé đi,
gào thét, “Đồ đàn ông xấu xa kia, tôi, tôi sẽ đi kiện anh.” Người kia
nghe vậy thì chỉ cười nhạt, “Kiện tôi? Những chi tiêu này đều có trong
sổ sách, ngay cả quét thẻ cũng là tên cô. Cô xé tờ giấy này, thì ngay cả số dư tôi cũng có thể tiết kiệm rồi.” Đinh Như tức giận đến mức cả
người đều run lên, một câu cũng không nói được nữa. Người đàn ông kia
cười nhạt đứng dậy, “Đinh Như, cô nghĩ rằng tôi thích cô sao, toàn thân
cao thấp đều giống y hệt nhau, mẹ nó, sờ cũng thấy miễn cưỡng, tôi đây
quá thua thiệt rồi.” Vừa dứt lời anh ta liền lạnh lùng rời đi.
Đinh Như nhìn chằm chằm bóng lưng lạnh lùng của anh ta, đột nhiên có tiếng
kêu hét lên, cô đẩy toàn bộ cốc cà phê trên bàn xuống dưới mặt đất. Cuối cùng Đinh Như lại hoàn toàn tay trắng về không.
* 8320: vào khoảng hơn 16 triệu một chút, còn 8 vạn nhân dân tệ vào khoảng 272 triệu ._.