Triệu Điềm đuổi theo ra đến bãi đỗ xe của
khách sạn, thì thấy xe của Chung Bình đi sượt qua bên mình. Triệu Điềm
quát to một tiếng, “Chung Bình.” Lời còn chưa dứt, xe của Chung Bình đã
như mũi tên phóng vọt ra bên ngoài. Triệu Điềm giậm chân khẽ rủa một
tiếng, rất nhanh ngăn lại chiếc taxi, gấp gáp giục tài xế, “Đuổi theo
chiếc xe màu đen phía trước.” Tài xế cũng không nói hai lời liền nhanh
chóng đuổi theo.
Chung Bình lái xe ở trên đường như điên rồi vậy, Triệu Điềm dán sát vào chiếc ghế đằng sau, chăm chú nhìn chiếc xe của
Chung Bình ở phía xa, trong lòng thầm chửi, thật vô dụng, thất tình thì
muốn bỏ mạng sao!
Cuối cùng xe của Chung Bình cũng dừng lại ở một bờ sông, Triệu Điềm thở phào một cái, nếu anh không dừng xe lại, người
tài xế này cũng sắp phát điên lên luôn rồi.
Triệu Điềm xuống
taxi, rồi từng bước đến gần xe của anh, xuyên thấu qua cửa kính màu đen
cũng mơ hồ thấy được mặt anh đang chôn sâu ở trên tay lái không nhúc
nhích, Triệu Điềm trợn mắt, vòng qua đầu xe, giật cửa xe bên kia, ngồi
xuống.
Chung Bình nghe được thanh âm, giương mắt nhìn lên, ánh
mắt lạnh lẽo kia làm cho Triệu Điềm cả người run rẩy, hiện tại tâm tình
anh nhất định đang khó chịu đến cực độ, “Cút.” Chung Bình tức điên lên,
bảo cô cút đi.
Triệu Điềm nghe vậy nhưng vẫn tựa lưng ngồi không
nhúc nhích, thậm chí cô còn không thèm nhìn anh. Chung Bình hung hăng
trừng mắt nhìn cô vài giây rồi lại thôi, nặng nề mà đặt tay lên vô lăng, tiếp tục quay về sự tĩnh mịch lúc nãy.
Thời gian đã qua đi một
lúc lâu, bên bờ sông cũng rất an tĩnh, hầu như không có bất kì xe cộ hay người nào đi tới. Ở bên trong xe, ngoại trừ trầm mặc, vẫn là trầm mặc.
Triệu Điềm ngồi im một chỗ, nhìn ra ngoài xe, ánh mắt lơ lửng ngoài kia, giống như đang tự lâm vào một đoạn hồi ức nào đó mà Chung Bình đang
ngồi bên cạnh cô cũng rất im lặng, không hề nhúc nhích.
Rốt cục,
Triệu Điềm không nhịn được mà phải quay ra nhìn anh, “Chuyện cũ không
đi, chuyện mới không tới.” Chung Bình vẫn không nhúc nhích gì như cũ.
Triệu Điềm tự quyết định, bắt đầu nói về mối tình đầu của mình, rồi thất
tình, đó là những việc năm cô 14 tuổi. Đã từng thề nguyền rằng tình yêu
này sẽ thiên trường địa cửu, lúc chia tay thì vô cùng đau đớn, thậm chí
đã nghĩ rằng mình không sống nổi. Kết quả, khi trưởng thành mới phát
hiện ra, tình yêu, thất tình, thật ra cũng chỉ là một quá trình, cho dù
có ngọt ngào cũng sẽ phải có đắng cay, đây mới được gọi là tình yêu.
“Anh có nghĩ tới, anh cứ một mực không chịu buông tay cô ấy, cô ấy cũng sẽ
rất khổ không?” Triệu Điềm nhớ tới sự cô đơn trong đôi mắt của Tiêu Tố
Tâm, người phụ nữ kia cũng thật kiên cường, nhưng dù kiên cường thế nào
cũng không tránh khỏi bị tổn thương bởi tình yêu.
Rốt cục Chung Bình cũng ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn cô, Tố Tố rất khổ sở sao?
“Hai người khác biệt như vậy, chỉ cần đến cửa của ba anh thôi, cô ấy cũng
không thể qua được. Còn có ngoại hình của cô ấy, không nói đến cái khác, nếu như anh mang cô ấy đến bệnh viện dạo một vòng, đảm bảo mọi ánh mắt
đều nhìn chằm chằm cô ấy đều là hoài nghi. Anh chịu được, nhưng cô ấy
chịu được sao?”
“Tại sao phải quan tâm đến người khác nghĩ như
thế nào làm gì?” Anh nhất định sẽ bảo vệ cô, không cho cô phải chịu một
chút oan ức nào.
Triệu Điềm không chịu nổi liếc mắt một cái, “Vậy bỏ trốn đi, chạy tới nơi không ai nhận ra hai người ấy, vậy sẽ khôgn
cần phải quan tâm đến ánh nhìn của người đời nữa.”
“Tôi có nghĩ tới.” Giọng nói yếu ớt lộ ra vài phần bất dắc dĩ, nếu như Tố Tố nguyện ý, anh cũng nguyện ý buông tha tất cả.
“Anh nghĩ mình đang diễn phim truyền hình à! Ngu ngốc! Đi ra ngoài chịu khổ
với anh? Nói cho anh biết, điều đáng sợ nhất chính là khổ cực, nghèo khó sống với nhau, một trăm lần đều bi thương, đợi đến lúc đó thì chỉ có
hối hận cùng hối hận, lúc ấy cuộc sống còn có thể ngọt ngào nữa không.”
Ai, còn tưởng rằng anh rất thông minh, hoá ra cũng chỉ là gỗ mục không
thể chạm khắc. Tại sao phải từ bỏ tiền bạc chứ, có tiền mới có thể hoàn
thành những chuyện mà mình muốn làm.
“Cô cái gì cũng không hiểu.” Lúc nào thì đến phiên cô công chúa bệnh hoạn này đến dạy dỗ anh đây?
“Đúng, tôi không hiểu anh ở đây đau buồn cái gì! Cô ấy không cần thì còn có vô số người khác muốn tranh đoạt anh, vì sao anh phải hạ thấp bản thân
mình như thế chứ.”
“Tôi cứ hạ thấp mình như vậy đấy, cô quấy rầy tôi đủ rồi chứ?” Buồn cười thật, cô ta còn chả ước gì bọn họ chia tay.
Triệu Điềm khẽ đảo mắt, híp mắt nói, “Xem không vừa mắt, nên quyết định cứu vớt anh.” Rất dõng dạc.
Chung Bình cười lạnh một tiếng, bệnh công chúa lại tái phát rồi, quên đi, mặc kệ cô ta. Vừa liếc mắt một cái, bên ngoài không có xe, cô ta làm sao mà đuổi tới đây, “Xe của cô đâu.”
“Ở khách sạn.” Cô không thể lái
nhanh, lại muốn đuổi theo anh, thì không thể làm gì hơn là gọi taxi.
Chung Bình suy nghĩ kĩ một lúc, “Cô gọi xe trở về lấy xe đi.” Anh không
muốn quay về nơi đó, không muốn chạm vào vết thương để nó tiếp tục ứa
máu nữa.
Triệu Điềm khẽ chu môi, “Không cần, tí nữa bảo người đến lấy là được rồi. Anh đưa tôi về đi.” Chung Bình liếc mắt nhìn cô, quên
đi, sớm để cô ta biến đi một chút, cho an tĩnh lại đã.
Chung Bình lái xe, đưa Triệu Điềm về nhà.
–
Từ sau khi Tố Tố rời khỏi Chung gia, Chung Bình cũng dọn về căn hộ của
mình. Còn Triệu Điệu lại bắt đầu đường hoàng nói rằng muốn an ủi Chung
Bình đang thất tình nên toàn tới quấy rầy anh, mỗi ngày đều tới bệnh
viện chờ, sau đó bắt anh đưa mình về nhà. Chung Bình cũng không để ý tới cô, mà mỗi ngày cô lại theo đuôi anh về tới tận cửa.
Chung Bình
vài lần đóng sầm cửa trước mặt cô, thấy cô mỗi lần đều rất đáng thươgn
đứng mãi ở ngoài cửa không chịu đi, rốt cục cũng đành để cô vào trong.
Rất tự nhiên, Triệu Điềm đã trở thành khách quen của nhà Chung Bình. Lúc đầu, Chung Bình rất ít khi trả lời lại cô, cứ để mặc cô một mình ở bên
cạnh lẩm bẩm. Nhưng dần dần, anh phát hiện Triệu Điềm cũng không phải
loại người đáng ghét như vậy. Bệnh công chúa của cô ở trước mặt anh cũng tái phát ngày càng ít, thậm chí có lúc còn nhường anh.
Người cô
độc thì thường rất sợ sự yên lặng, mỗi khi đêm khuya vắng người, hình
ảnh của Tố Tố vẫn luôn quấy nhiễu tâm trí anh, nhưng mỗi lần vừa nghĩ
tới nụ cười lạnh nhạt cuối cùng của cô ngày hôm ấy, vết thương lòng như
lần nữa bị người ta xé mở. Nhưng khi anh bắt đầu thấy hận cô, thì anh
lại cảm thấy đau đớn, Tố Tố cũng không cảm giác được nỗi lòng của anh,
vì sao anh phải tự làm khổ chính mình như vậy? Quên đi, yêu một lần là
đủ rồi, không có tình yêu thì không phải tiếp tục sống sao, có lẽ giống
như bây giờ đôi khi lại tốt hơn. Dù sao bản thân anh cũng cảm thấy mệt
mỏi rồi, rồi sẽ thấy mọi thứ không khác nhiều lắm, cứ kiên nhẫn chịu
đựng, rốt cục anh cũng không ghét bỏ Triệu Điềm nữa.
Ba Chung
biết được hai người bọn họ đang gặp gỡ qua lại thì vô cùng vui vẻ, không nghĩ tới kế hoạch của mình lại thuận lợi đến như vậy, hiện tại ông chỉ
trông ngóng tình cảm của hai đứa thật suôn sẻ, có thể sớm tiến điến hôn
nhân, vậy thì việc lớn của ông đã thành rồi.
Mẹ Chung cũng rất
thích Triệu Điềm, nhưng thỉnh thoảng nhìn thấy vẻ mặt nhàn nhạt ưu
thương của con mình, trong lòng bà tất nhiên sẽ có chút khó chịu. Tố Tố
cũng là một đứa trẻ đáng thương, chỉ là cùng Chung gia có duyên mà lại
không có phận.
Bà cụ thì hoàn toàn ngược lại, không hề thích
Triệu Điềm, đối với cô luôn luôn lạnh nhạt, mỗi lần Chung Bình trở về
thăm bà, bà lại liên tục ghé vào tai anh nhắc tới Tố Tố rất tốt, rồi bà
cụ nhớ Tố Tố đến như thế nào. Còn Chung Bình chỉ nhẹ giọng an ủi bà cụ,
rằng họ đã chia tay rồi.
Vì vậy cuối cùng Chung Bình và Triệu Điềm trong mắt mọi người đều đã trở thành một đôi.
–
Tố Tố từ chỗ chị Như mà biết tin hai người họ đang quen biết nhau.
Đêm đó, Đinh Như vừa trở về đã nổi trận lôi đình, liên tục chất vấn Tố Tố,
Chung Bình không phải đối với cô tình cảm thắm thiết lắm sao? Tại sao
hiện tại lại cùng với thiên kim nhà viện trưởng hẹn hò?
Tố Tố khẽ cười, “Không phải rất xứng đôi sao?” Bọn họ ở bên nhau, rõ ràng hợp với ý cô như vậy, nhưng vì sao cứ nghĩ đến lại giống như bị một sợi dây vô
hình kéo lấy, từng chút từng chút đều mơ hồ đau đớn. Tố Tố nỗ lực bắt
mình tiếp tục tập trung vào cuốn sách mà mình đang xem.
Chị Như
nghe vậy, nhất thời lại bắt đầu có chút chua ngoa, “Đương nhiên, so với
em vẫn xứng hơn. Chị đã sớm nói rồi, Chung gia nếu như biết đến chuyện
cũ của em, nhất định sẽ không chấp nhận được.”
Tố Tố cứng ngắc cả người, chuyện cũ? Quá khứ của cô ư. Tố Tố đột nhiên ngẩng đầu rời khỏi
quyển sách, nhìn về phía chị Như, “Chung gia biết cái gì?”
Chị
Như nhìn cô, vẻ mặt như hỏng rồi, vội vã cười cười, “Không phải biết em
là cô nhi sao?” Đôi mắt loé lên, không dám nhìn Tố Tố.
Tố Tố nhìn chằm chằm chị, “Là chị nói cho ba của Chung Bình quá khứ của em?” Cô
tại sao lại không nghĩ tới, còn tưởng rằng ông tự mình điều tra chuyện
của cô, nhưng trăm nghĩ vạn nghĩ lại không nghĩ tới người nói lại là chị Như.
“Chị…..nào có.” Chị Như chột dạ bắt đầu nói lắp.
“Ba anh ấy biết em đã từng trộm cắp, từng ở trại cải tạo.”
“Ách….ba anh ấy lợi hại như vậy.” Chị Như vẫn còn tiếp tục giả bộ.
“Chị Như, thật ra chị không cần phải hao tổn tâm tư của mình mà suy nghĩ như thế, chị chỉ cần nói với em một tiếng, nhất định em sẽ rời xa Chung
Bình.” Thực sự, nếu chị mở miệng, cô cũng sẽ làm vậy. Nhưng chị thà ở
đằng sau lưng đâm cô một nhát, dùng phương thức này để ép cô rời khỏi
anh, cũng không tình nguyện nói thật với cô.
“Lúc đó Chung Bình
bị em mê hoặc đến thần hồn điên đảo, em sẽ bỏ được anh ấy sao?” Chị Như
cười nhạt, “Nhưng mà, Tố Tố, quả thật chị có lỗi với em, nhưng em lại
không chịu suy nghĩ một chút, Chung Bình là loại đàn ông như thế nào, em có thể buộc chặt anh ấy được sao? Người ta chẳng qua chỉ thấy em mới
mẻ, muốn vui đùa một chút, cuối cùng khi kết hôn vẫn phải tìm một người
môn đăng hộ đối. Nếu để cho em đứng cạnh anh ấy, chị cũng sẽ cảm thấy lo lắng thay cho người ta.”
“Vậy bây giờ chị tức giận cái gì? Không phải anh ấy đã tìm được một nhà môn đăng hộ đối là Triệu tiểu thư rồi
đó sao, hẳn là chị nên vui vẻ mới đúng chứ.” Tố Tố nhìn vẻ mặt đanh đá
của chị, không nhịn được phải mở miệng nói một tiếng.
“Em!” Đinh
Như mở to đôi mắt trừng cô, trên mặt tràn ngập tức giận đến mức lông mày đều nhếch hết cả lên, “Dù cái bánh xe này có quay đến đâu đi nữa cũng
sẽ không tới phiên em.” Hừ, chỉ cần không phải là nha đầu xấu xí này, cô thế nào cũng được.
Tố Tố cười cười đứng lên, “Tất nhiên là sẽ
không tới phiên hai chúng ta.” Nói xong, cô cầm sách đi vào phòng, dứt
khoát đóng sập cửa lại, mặc kệ cho Đinh Như đứng ở bên ngoài gào thét.
Tố Tố chậm rãi nằm ở trên giường, đặt cuốn sách dày cộp kia để ở trên
ngực, cảm thấy nặng trĩu, hít thở không thông, cái cảm giác này khiến cô có chút buồn bực, phiền muộn, xoa một chút có thể khá hơn không? Cô để
cuốn sách xuống, khẽ xoa lên trái tim mình, nhưng cảm giác co thắt ấy
vẫn xuất hiện ngày càng nhiều, cả người bỗng cảm thấy như bị co kéo lại, mãi cho đến lúc không ngừng được mà run rẩy. Anh nhất định rất hạnh
phúc, không phải sao?
Tố Tố lại không nghĩ rằng, mình rất nhanh
đã tận mắt nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của anh. Cô lại có thể cực kì vô
tình mà gặp được Chung Bình cùng Triệu Điềm kia.