Đinh Như khép cửa lại, xoay người mỉm cười nhìn ông, “Chào bác Chung, cháu muốn nói chuyện với bác.”
Ông lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt lộ ra một chút chán ghét, nói chuyện với những người như bọn họ thì có gì tốt chứ.
Đinh Như chậm rãi đến gần chiếc bàn làm việc, nhìn ba Chung ngồi ở đằng sau
đó, rồi lại thản nhiên cười, “Cháu chỉ muốn đến cảm tạ mọi người đã chăm sóc cho Tố Tố.”
Ba Chung hừ lạnh, hóa ra là vì việc này, có gì
mà phải cảm ơn chứ, rõ ràng là Tiêu Tố Tâm muốn ở lại Chung gia không
đi, ông không đuổi cô cũng chỉ vì đã trao đổi điều kiện với Chung Bình
mà thôi, dù sao Chung Bình cũng tuân thủ lời hẹn mà đã đi xem mắt rồi,
ông cũng đành mở một mắt nhắm một mắt vậy. Nhưng ý đồ của Tiêu Tố Tâm,
ông cũng sớm đoán được. Cô ta muốn vào Chung gia, thật sự là không có
cửa đâu.
Đinh Như nhìn thấy ông nghiêm mặt không nói một lời,
trong lòng bỗng mừng thầm, hóa ra cô đã đoán đúng, ông ấy không hề thích Tố Tố.
Đinh Như liền ngồi xuống trước bàn làm việc, “Thật là,
Chung Bình đối với Tố Tố tốt như vậy, làm cho chúng cháu vô cùng cảm
kích. Cháu vẫn nói với Tố Tố, là kiếp trước cô ấy chắc phải tu được phúc khí nào mới có thể quen biết được với đại quý nhân như Chung Bình.”
Ông nghe thấy giọng điệu của cô tràn đầy tình ý, càng chắc chắn thêm hai
chị em nhà bọn họ căn bản là nhòm ngó vào tài sản của Chung gia, có thể
chiếm được bao nhiêu thì chiếm bấy nhiêu, ông cực kì khinh thường,
“Chung Bình vốn là người thành thật.”
Đinh Như gật gật đầu, “Đúng vậy, Chung Bình rất tốt. Chẳng qua là, ai nhìn thấy Tố Tố như vậy cũng
đều muốn giúp đỡ.” Đinh Như khẽ cúi đầu, mặt đầy vẻ thương tiếc, “Kỳ
thật, Tố Tố rất đáng thương, từ bé đã phải chịu nhiều khổ cực. Năm đó
nếu không theo cháu về nhà, thì bây giờ không biết mấy cái đứa lưu manh
kia sẽ làm hỏng Tố Tố như thế nào nữa.”
Ba Chung nghe vậy nhíu chặt mày lại, lưu manh? “Trước đây xảy ra chuyện gì?”
Đinh Như nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt ông, liền khổ sở giải thích, “Năm
đó Tố Tố rời khỏi cô nhi viện, liền đi theo mấy tên côn đồ lang thang
ngoài đường, kết quả là lại nhiễm một số thói hư, bất lương của bọn
chúng, cũng phải vào trại cải tạo hai lần rồi. Đương nhiên, Tố Tố chắc
chắn là bị dồn ép đến đường cùng mà thôi, cô ấy còn nhỏ như vậy, làm sao phân biệt nổi đúng sai. Cháu thấy Tố Tố bị bọn lưu manh kia đánh đập
thì đau lòng vô cùng, bác nói thử xem một cô bé mà có nhà cửa đàng hoàng thì sao lại bị bọn lưu manh đuổi theo chứ? Cháu lúc ấy đành nghĩ hết
cách để đưa Tố Tố về nhà nuôi dưỡng.” Đinh Như khổ sở nhớ lại, rồi một
bên ngắm nghía biểu tình của ba Chung, mặt ông lại không chút thay đổi,
vô cùng kín miệng.
Đinh Như hít mạnh một hơi, xót xa nói, “Thật
may Tố Tố vốn rất thiện lương, giáo dục một chút là lại ổn. Cháu cố gắng cho cô ấy đi học, cô ấy lại muốn vì cháu mà sớm đi làm để giảm bớt gánh nặng cho cháu, nên mới học đến trung học thì bỏ học luôn. Cháu cứ nghĩ
đến hoàn cảnh Tố Tố lúc nhỏ, là lại đau lòng, đứa nhỏ này thật khiến
người ta phải đau xót.”
Ông chậm rãi mở miệng, giọng điệu đã lạnh như băng, “Cô ta còn chưa học qua trung học?” Khó trách chỉ có thể làm
một chức thu ngân nhỏ bé.
“Đúng vậy, Tố Tố thông minh như thế mà
lại không tiếp tục học, cháu thấy rất đáng tiếc. Nhưng mà, cô ấy nói về
sau nếu có tiền, sẽ tiếp tục đi học, Tố Tố vốn là người có chí tiến thủ
mà.” Đinh Như giống như đang nghĩ đến sự thông minh của Tố Tố, vui mừng
nở nụ cười, “Chung Bình cũng muốn cô ấy tiếp tục đi học, còn nói giúp
đóng học phí nữa. Mọi người thật là tốt với Tố Tố quá, chúng cháu không
biết nên làm gì để cảm tạ nữa.” Đinh Như xúc động nói.
Ba Chung
hừ lanh, “Các cô khó khăn, Chung Bình cho mượn mấy vạn, cũng là vì tình
hình lúc ấy khẩn cấp mà thôi.” Tưởng nói vài câu cảm kích sẽ không phải
trả lại sao, tiền cần trả vẫn nên trả đi, ông nghĩ thầm
Đinh Như
giật mình kêu lên, “Mấy vạn? Sao lại có mấy vạn thôi, tổng cộng lại cũng phải đến 20 vạn ấy ạ. Đầu tiên là tiền quyên góp cho cô nhi viện, sau
đó lại là tiền của tất cả các ca phẫu thuật, đại ân đại đức này làm cho
chúng cháu cả đời cũng không quên được, cháu và Tố Tố ngày đêm vẫn luôn
nghĩ cách sớm trả tiền lại cho Chung gia.”
Sắc mặt ông khẽ biến,
cái gì 20 vạn, không phải tiền phẫu thuật sau này Chung Bình không trả
nữa sao? Chẳng lẽ sau lưng ông, anh lại tự mình cho Tiêu Tố Tâm mượn
tiền tiếp, thật to gan! “Tiền tất cả đều là của Chung Bình? Nó không nói với tôi.” Ông cố gắng kìm nén sự phẫn nộ trong lòng mình, ra vẻ kinh
ngạc.
“Đúng vậy, Chung Bình rất hào phóng, vừa nghe Tố Tố còn
phải làm phẫu thuật nữa, thì không nói hai lời đã đem tiền cho vay. Thật sự đã làm cho chúng cháu vô cùng cảm động, nếu không phải anh ấy, không biết Tố Tố bây giờ như thế nào rồi? Cho nên, nếu mọi người cần chúng
cháu giúp đỡ cái gì, chúng cháu nhất định sẽ ra sức mà hỗ trợ, lần này
Tố Tố có thể đến chăm sóc bà, cháu cũng rất vui, cuối cùng cũng có cơ
hội để báo đáp.” Đinh Như nói, lộ vẻ xúc động cùng thành khẩn.
Nhưng lại không khiến ông cảm động chút nào, thậm chí nhìn thấy biểu tình như vậy của Đinh Như, thì lửa giận trong lòng ông lại càng bừng bừng cháy,
bọn họ không phải muốn báo đáp ân tình, rõ ràng là đang ngắm tới Chung
gia như một cây mọc tiền, lợi dụng tất cả mọi cơ hội để chiếm đoạt hết
chỗ tiền ấy. Bọn họ nghĩ Chung Bình ngốc, người nhà họ Chung này đều
ngốc hết sao, hừ, tên tiểu tử đáng chết kia lại có thể gạt ông để làm
việc này, thật sự là muốn làm cho ông tức chết rồi. “CHúng tôi có thể tự giải quyết rồi, tôi thấy Tiêu tiểu thư gần đây cũng vất vả, thật là làm khó cô ấy. Gần đây thân thể bà cũng đã khỏe lại, thật sự không tiện làm phiền Tiêu tiểu thư nữa, dù sao cô ấy cũng còn có công việc riêng mà.”
Đinh Như liên tục lắc đầu, “Công việc không cần lo đâu ạ, Tố Tố đã bỏ việc
rồi, chỉ muốn chăm sóc bà thật tốt, kỳ thật cô ấy có thể chịu khổ một
chút, mọi người cứ tìm cho cô ấy việc gì cũng được, cô ấy đều có thể
làm.” Đinh Như dồn dập nói.
Những lời này vào trong tai ông lại
hóa thành cô ta sốt ruột khi ông bảo Tiêu Tố Tâm về nhà, quả nhiên, bọn
họ muốn bám trụ ở Chung gia. Ông cười lạnh, mấy cái mảnh khóe này làm
sao ông không hiểu được, “Này không tốt đâu, Tiêu tiểu thư cũng không
phải người nhà chúng tôi, sao có thể làm phiền được.” Ông lạnh lùng
nhếch miệng, phải đánh tan đi cái ý đồ không trong sạch này của họ, dù
có muốn mộng hóa thành thiên nga cũng là tìm nhầm cửa rồi.
Đinh
Như vừa nghe xong, vẻ mặt liền trở nên ngượng ngập, cười gượng hai
tiếng, “Cũng….cũng đúng, Tố Tố làm phiền ở đây lâu cũng không tốt lắm.
Chúng cháu…….chỉ muốn tận sức làm chút việc mà mình có thể, nếu không,
sẽ rất áy náy.”
Ông khẽ nhấc tay, chặn lời của cô, “Đinh tiểu
thư, hai chị em cô sống nương tựa vào nhau quả thật không dễ dàng gì,
chỉ là khả năng của Chung Bình có thể giúp cũng chỉ đến thế, không phải
chuyện gì cũng quản được. Nó đối với bạn bè rất chú tâm.” Ông lại lắc
đầu không tán thành.
Đinh Như gật đầu, “Cháu hiểu được, hiểu
được.” Ông liền ra lệnh đuổi khách, cô hiểu được, vừa nói vừa đứng lên,
“Bác Chung, thật sự, cháu muốn thay Tố Tố nói lời cảm ơn. Chung Bình đối với chúng cháu rất tốt, chúng cháu nhất định sẽ không quên.”
Ông bình tĩnh gật gật đầu, Đinh Như cảm động liền xoay người rời đi. Nhìn
mãi theo bóng dáng cô rời khỏi, ông chợt cười lạnh, bọn họ sẽ lại mượn
việc báo đáp ân tình mà trăm phương ngàn kế cuốn lấy con ông. Thật đáng
tiếc nó lại không nhìn thấy cái quỷ kế kia, lại khiến ông phải ra tay
rồi đây!
Đinh Như chạm tay vào đấm cửa, thì khẽ dừng lại, cô lộ ra một nụ cười đắc ý, sau đó mới mở cửa rời đi.
Cô liếc mắt một cái, không có ai ở đây, phỏng chừng là bọn họ còn đang ở
ngoài sân. Đinh Như lại tỏ ra không có việc gì đi về phòng khách.
Tố Tố từ trong phòng đi ra, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng của chị Như biến
mất ở cuối hành lang, không phải là chị Như đến tìm cô sao? Tố Tố nghi
hoặc cũng đi về phòng khách. Đinh Như vừa thấy cô, đã đứng dậy kéo cô
đến, “Tố Tố, chị phải về. Em bảo Chung Bình đưa chị về được không?”
Tố Tố khẽ giật mình, nhanh chóng gật đầu, đúng vậy, đã trễ rồi. Chị Như về một mình cũng không an toàn, Chung Bình đưa chị về cũng là thỏa đáng
thôi.
Đinh Như thấy Tố Tố gật đầu, thì tươi cười hỏi, “Chung Bình đang ở đâu?”
Tố Tố quay đầu nhìn về phía phòng anh, “Chắc đang ở trong phòng, em đi gọi giúp chị.” Đinh Như giữ chặt cô, “Chị cũng đi.” Tố Tố nghe vậy đành dẫn chị đi theo gõ cửa phòng anh. Chung Bình nghe thấy là Tố Tố, rất nhanh
đã chạy ra mở cửa, lại nhìn thấy cả Đinh Như đằng sau thì sửng sốt vài
giây, anh quay lại nhìn Tố Tố, “Sao vậy?”
Tố Tố nhẹ giọng nói,
“Chị Như phải về rồi, anh đưa chị ấy về đi.” Đinh Như đứng ở phía sau
mắt chợt mở lớn, rất muốn nhìn coi phòng anh trông như thế nào, nhưng
lại bị bóng dáng cao lớn của Chung Bình chặn lại.
Chung Bình giật mình, đang định cự tuyệt lại nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của cô, thì khẽ thở dài, “Được, em cũng phải đi.” Anh không muốn tạo cơ hội để cho Đinh Như ở một mình cùng anh, bằng không không biết cô gái kia sẽ làm gì
nữa. Vả lại đưa Tố Tố theo, trở về còn có thể ở riêng với cô một lúc,
nghĩ vậy trong lòng anh cũng có chút vui sướng.
Tố Tố không nghĩ
anh sẽ nói vậy, do dự nhìn chị Như, sắc mặt chị đã rất không tốt rồi,
nhưng cũng không biểu lộ rõ ràng hơn, vẫn như cũ cười nói, “Đúng vậy, em cũng nên đưa chị về.” Tố Tố nghe chị Như nói vậy, đành phải gật đầu,
rồi quay lại nhìn Chung Bình, “Vậy thì đi thôi.”
Chung Bình níu
chặt tay Tố Tố đang định rời đi, “Mặc thêm áo vào, gió lớn lắm.” Tố Tố
nhìn tay anh đang nắm chặt, bên tai bỗng nóng lên, rất nhanh rút lại,
vội vàng bảo chị Như chờ một chút rồi liền quay lại phòng. Đinh Như nhìn thấy hai người họ vừa rồi tình nồng ý mật, trong ngực như có gì đó vỡ
ra như nuốt phải cả quả táo cuối cùng mắc nghẹn ở cổ họng, nuốt không
được mà nhả cũng không xong, vô cùng khó chịu. Chung Bình thấy cô đang
mâu thuẫn giằng co, tự nhiên thấy buồn cười, “Gần đây lúc ngủ Tố Tố toàn ho, chắc bị cảm lạnh rồi.” Khóe miệng anh vẫn mang ý cười thản nhiên,
cố ý kích thích cô, lại nhìn thấy sự ẩn nhẫn, buồn bực trên mặt cô, thì
rất dễ chịu. Ai kêu cô ta hôm nay nói năng bậy bạ làm cho Tố Tố phải khó xử chứ.
Đinh Như cười gượng, “Em cũng vừa nói, gần đây sao Tố Tố càng ngày càng gầy, chắc là ở đây không quen.”
Chung Bình cười lạnh, Tố Tố gầy ư, rõ ràng sau khi đến Chung gia còn đầy đặn
lên một chút, nếu không phải quan tâm đến Đinh Như, cô có thể còn tốt
hơn.
Rất nhanh sau đó, Tố Tố từ trong phòng đi ra, trên người đã
mặc thêm áo khoác, còn cầm theo cả một chiếc nữa, “Chị Như, chị cũng mặc đi, bên ngoài thật sự gió lớn lắm.” Mấy thứ này vốn đều là quần áo cũ
của chị, chắc chị vẫn mặc vừa.
Đinh Như cười nhận lấy, vỗ vỗ nhẹ
mặt Tố Tố, “Tố Tố thật là biết quan tâm người khác.” Chung Bình hiếm có
mới cảm thấy lời Đinh Như nói đúng, cười nhìn Tố Tố, Tố Tố khẽ cắn môi,
“Anh đi nói với bà chưa?” Chung Bình nghe vậy giật mình, thôi cười, lắc
lắc đầu với cô. Tố Tố trừng mắt nhìn anh, “Đứng ngây cả một lúc, sao
không đi nói đi.” Chung Bình ừ một tiếng rồi chạy nhanh đến phòng bà
thông báo.
Đinh Như nhìn Tố Tố nháy mắt, “Chung Bình chỉ nghe lời em nói thôi.” Tố Tố cứng đờ người, “Chỉ là…….sợ bà lo lắng thôi.” Đinh
Như hiểu, chỉ cười cười, không nói gì nữa.
Chung Bình vừa nói với bà xong, lại ra nói với mẹ tiếp. Mẹ Chung dặn dò bọn họ đi sớm về sớm,
sau đó bảo Đinh Như nếu rảnh thì đến chơi, Đinh Như liền cười nói được.
Ba Chung lúc này cũng từ trong thư phòng đi ra, nhìn thấy ba người đều
đang mặc áo khoác, trầm giọng hỏi, “Tối như vậy còn ra ngoài?”
Chung Bình đáp, “Con cùng Tố Tố đưa chị cô ấy về.”
Ông khẽ liếc mắt nhìn Đinh Như, cuối cùng lại dừng ở trên mặt Tố Tố, ánh
mắt tối tăm kia làm tim cô nhảy dựng lên một cái, ba Chung có phải có
điều gì muốn nói hay không? Nhưng ông lại không nói gì nữa, mà chỉ lập
tức đi đến ngồi xuống bên cạnh vợ mình.
Chung Bình thấy ba im lặng, cũng không để ý nữa, liền cùng hai người họ ra khỏi nhà.
Mẹ Chung nhìn chồng mình xụ mặt xuống, quan tâm hỏi, “Ông làm sao vậy? Cả tối nay tâm tình có vẻ không tốt lắm.”
Chung Bình không đáp chỉ hỏi lại, “Con gái của Triệu Vệ Thành là Triệu Điềm,
bà có gặp qua chưa?” Bà nghĩ nghĩ, khẽ lắc đầu, quả thật không có ấn
tượng.
“Bệnh viện họp hàng năm, bà cũng đi mà đúng không? Người
đứng sau Triệu Vệ Thành ấy, cô gái thông minh kia ấy.” Ông hơi nhíu mày
lại.
Mẹ Chung suy nghĩ cả nửa ngày, rốt cuộc cũng đã nhớ ra được một chút, “Sao vậy? Tự nhiên lại nhắc tới.”
Ông dựa lưng vào sofa, nói, “Tôi định ngày mai mời Triệu Vệ Thành và Triệu Điềm đến nhà, mai bà chuẩn bị một chút.”
Bà kỳ quái hỏi, “Có chuyện gì quan trọng à?” Ông ấy rất ít khi tiếp đón
lãnh đạo nào ở bệnh viện về nhà, lần này lại nghiêm túc như vậy, chẳng
lẽ có chuyện gì đặc biệt?
Ông trầm ngâm cả nửa ngày cuối cùng chậm rãi nói, “Triệu Điềm nhìn trúng Chung Bình.”
Bà chấn động, nửa ngày mới tiêu hóa được lời của chồng, khẽ bắt lấy tay
ông, “Nhưng….. Bình Bình không phải đang hẹn hò với Tố Tố sao?”
Ông cười lạnh, “Bọn họ chỉ đang diễn trò trước mặt mẹ thôi. Bà nói Bình
Bình sẽ tìm một cô nhi làm bạn gái sao? Nói ra lại không sợ người ta
cười cho.”
Bà nhìn thấy sự khinh miệt của chồng, cũng hiểu được
tại sao trong bữa tối ông lại nói như vậy. Chồng bà ghét bỏ xuất thân
của Tố Tố. Nhưng Bình Bình, bà nhớ tới Bình Bình cùng Tố Tố thân mật như vậy, làm sao mà giống diễn trò cơ chứ. Hai người họ rõ ràng là có tình
cảm! Ôi mọi thứ làm cho bà hồ đồ rồi.