Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Vĩ Cường chở Tiêu Tố Tâm đến cô nhi viện.
Ngay lúc bọn họ vừa xách một đống túi đồ ăn ngon đi vào một phòng học, thì
một loạt những tiếng ngạc nhiên, vui mừng kêu lên, “Anh Cường Cường, chị Tố Tố.” Toàn bộ đều chạy đến vây quanh hai người bọn họ, vừa nhìn thấy
đã biết rằng hai người rất được bọn nhỏ hoan nghênh.
Đang đứng
trên bục giảng, Vương Hiếu Anh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu bỏ
sách giáo khoa xuống, hơi oán giận nói, “Hai người vừa đến, thì bọn
chúng chả thèm để tâm vào bài học nữa.” Hai người đặt mấy chiếc túi ở
trên bục giảng, Tố Tố liền ôm lấy một đứa bé nam lớn lớn một chút cười
nói, “Đinh Đinh, em chia cho mọi người đi.” Sau đó sờ đầu mấy đứa nhỏ,
rồi đứng dậy ôm nhẹ lấy vai của Vương Hiếu Anh cười nói, “Bọn nhỏ vui vẻ một chút thôi, đợi lát nữa học sẽ càng có tinh thần.” Vương Hiếu Anh
cười gõ nhẹ vào đầu cô, ánh mắt lại chợt nhìn thấy Lâm Vĩ Cường ở phía
sau cô, “A Cường.” Lâm Vĩ Cường gật gật đầu, “Tiểu Anh.” Vương Tiểu Anh
liền thu mắt, gương mặt hơi phiếm hồng, anh ấy phơi nắng nên đã đen đi
nhiều.
“Viện trưởng đâu rồi?” Tố Tâm quay lại hỏi Vương Hiếu Anh, nhìn thấy sự ngượng ngùng trong mắt cô ấy, lại nhịn không được liếc mắt nhìn Lâm Vĩ Cường, mặt anh lại không chút thay đổi.
Vương Hiếu
Anh nhẹ nhàng nói, “ Đang ở đây mà, ngày hôm qua vẫn còn nhắc đến cậu
đó.” Tố Tố vừa nghe vậy ý cười càng sâu, liền đẩy nhẹ Vương Hiếu Anh về
phía A Cường, rất nhanh nói, “Mình đi tìm viện tưởng.” Nói xong, liền
chạy về phía ngoài cửa.
“Tố Tố.” Lâm Vĩ Cường định gọi cô lại thì Tố Tố đã sớm chạy mất dạng rồi.
“A Cường, gần đây anh bận à?” Vương Hiếu Anh e lệ hỏi.
“Cũng có một chút.” Lâm Vĩ Cường dừng chân, cười cười nói.
“Đã lâu rồi anh không về.” Giọng của cô hiện ra một chút mất mát.
“Nhất định về sau sẽ về thường xuyên hơn” Lâm Vĩ Cường nói xong liền đi về phía bọn nhỏ, giúp đỡ mấy đứa chia đồ.
Vương Hiếu Anh nhìn tấm lưng mạnh mẽ mà to lớn của Lâm Vĩ Cường, tim đập càng nhanh, anh ấy càng ngày càng nam tính.
–
Tiêu Tố Tâm đi qua phòng của viện trưởng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy
viện trưởng đang cúi đầu nhìn hồ sơ, cô cười nhanh chóng dừng cước bộ,
cẩn thận đẩy cửa ban công, nhe nhàng đi đến đằng sau viện trưởng, hai
tay chụm lại, che mắt của viện trưởng đi, cố ý hạ thấp giọng nói, “Đoán
xem tôi là ai?”
Viện trưởng hơi ngẩn ra một chút, sau đó lập tức
phản ứng lại, cười khẽ gạt tay cô xuống, “Ngoài Tố Tố ra thì còn ai đi
dọa bà già này cơ chứ.”
Tố Tố cười ôm lấy viện trưởng, ghé vào
trên vai bà, làm nũng nói, “Viện trưởng thật không biết phối hợp một
chút nào cả, lần nào cũng đều đoán là con, sao không phải là Tiểu Anh
chứ!”
“Tiểu Anh ngoan như vậy, đương nhiên sẽ không, chỉ có con
vẫn nghịch ngợm như vậy.” Viện trưởng sủng nịch vỗ vỗ tay cô, kéo cô
ngồi xuống ở ghế bên cạnh, “Hôm nay không phải đi làm sao?”
“Con nghỉ.” Tiêu Tố Tâm nắm tay viện trưởng, đôi tay già nua này đã bắt đầu bị những đốm che kín, viện trưởng của cô đã già rồi.
“Đã gặp bọn nhỏ chưa? Chúng nó hôm nào cũng hỏi khi nào thì chị Tố Tố đến.” Viện trưởng Nghiêm cười hiền lành, vuốt vuốt tóc cô, Tố Tố sống rất
tình cảm nên rất được tụi nhỏ yêu quý.
“Con đã qua rồi, A Cường cũng về đó.” Tố Tố nhớ lại bộ dáng hưng phấn của bọn nhỏ, trong lòng rõ ràng cũng vui lên rất nhiều.
“Nó có khỏe không?” Nghiệm viện trưởng gật đầu cười. Lâm Vĩ Cường, Tiêu Tố
Tâm cùng Vương Hiếu Anh, đều là lớn lên ở trong cô nhi viện, ba người
tuổi đều xấp xỉ nhau, cho nên chơi rất thân. Tố Tố cùng A Cường từ rất
sớm đã được nhận nuôi nên đã rời cô nhi viện từ lâu, nhưng cuối cùng lại đều bị cha mẹ nuôi bỏ mặc, hai người đều không chịu quay về, nghe nói
đã phải ở bên ngoài chịu rất nhiều khổ cực, thậm chí còn lầm đường lạc
lối. Viện trưởng Nghiêm đau lòng vuốt tóc Tố Tố, đứa nhỏ này thật rất
đáng thương.
“Anh ấy tốt lắm, hiện tại cũng có việc làm ổn định
rồi, làm ở trong khách sạn.” Tố Tố biết viện trưởng đang lo lắng cho bọn họ, liền an ủi bà.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Viện trưởng Nghiêm vô cùng vui mừng, chỉ hy vọng bọn họ có thể tự lập mà sống thật tốt.
“Viện trưởng, bao giờ thì cô nhi viện bắt đầu sửa chữa?” Tố Tố hôm nay đến là muốn hỏi chuyện quan trọng này.
“Tiền ta đã đưa cho lão Chu để gọi người tới rồi, độ khoảng một tuần nữa
thôi.” Viện trưởng Nghiêm như là nhớ ra cái gì, liền kéo tay Tố Tố,
nghiêm túc nói, “Tố Tố, con lần trước thay vị Chung Bình kia quyên góp
tiền, chúng ta còn quên chưa viết giấy công đức, con hôm nay nhớ mang
giấy này với thư cảm ơn về cho cậu ấy nhé.”
Tố Tố mắt hơi lóe lên, chợt cúi đầu, rất nhanh dạ một tiếng, giấy công đức này vẫn là cô thay Chung Bình nhận vậy.
“Thật là tốt, nhớ thay mọi người cảm tạ Chung tiên sinh, cảm tạ cậu ấy ngay
lúc chúng ta nguy cấp như vậy, lại hào phóng quyên tiền cho chúng ta,”
Viện trưởng Nghiêm nhớ lại chỗ tiền kia quả thật đã giải quyết được vấn
đề lớn của bọn họ, trong lòng liền vô cùng cảm động, Chung Bình tiên
sinh kia, quả là một người tốt.
Tố Tố lè lưỡi, Chung Bình là
người tốt đều là do bị ép thôi, nếu anh ta biết được, nói không chừng
còn nhất định ép cô lập tức trả tiền. Tố Tố hơi ngượng ngùng ôm viện
trưởng, “Viện trưởng, con lại đi xem tụi nhỏ thế nào rồi.” Viện trưởng
cười gật đầu, “Tí nữa nhớ phải qua đây lấy giấy công đức đó.” Tố Tố cười đồng ý, rất nhanh liền rời khỏi.
Tiêu Tố Tâm vừa rời khỏi phòng viện trưởng, trong lòng cũng đỡ căng thẳng đi một chút.
Tiêu Tố Tâm lúc trước biết được cô nhi viện này đã lâu không được tu sửa,
bây giờ trở nên rất nguy hiểm, ở tòa nhà chính có vài phòng trên tường
đã xuất hiện những khe nứt rất lớn. Viện trưởng từ lâu đã phản ánh lại
tình hình này với các cấp trên, nhưng bọn họ đều trả lời rằng hiện nay
tài chính khó khăn, tiền quyên góp gần đây cũng rất ít, ít ỏi đến đáng
thương, nếu như muốn xây lại tòa nhà mới thì vô cùng khó khăn, nhiều
nhất cũng chỉ có đủ để sữa chửa lại thôi. Nhưng là cứ kéo dài mãi như
vậy, căn bản vẫn không có ai đến xem xét, mấy vết nứt ấy sau mỗi trận
mưa thì càng ngày càng to và sâu hơn.
Viện trưởng Nghiêm vì
truyện này mà ăn không ngon ngủ không yên, tóc đều đã bạc trắng, cứ nghĩ đến bọn nhỏ ngày ngày đều ở nơi này, dễ gặp nguy hiểm, viện trưởng lại
tự trách chính mình. Tố Tố sau này biết được, cũng liền lo lắng, sốt
ruột không kém.
Tiêu Tố Tâm cùng Lâm Vĩ Cường và Vương Hiếu Anh,
ba người gom góp lại cũng chỉ được một vạn. Vương Hiếu Anh làm giáo viên ở trong cô nhi viện, giúp bọn trẻ học, nên lương rất ít. Mà Tiêu Tố Tâm cũng chỉ là một nhân viên thu ngân của siêu thị, tuy rằng tiền lương có vẻ ổn định hơn, nhưng sau khi trừ bỏ phí sinh hoạt, thì cũng chả còn là bao. Lâm Vĩ Cường thì càng khỏi phải nói, anh đã từng ngồi tù, nên đã
thay đổi rất nhiều việc làm, gần đây mới yên ổn một chút. Cho nên, ba
người bọn họ căn bản không thể làm gì hơn nữa.
Tiêu Tố Tâm cũng
muốn nhờ chị Như giúp, nhưng chị Như từ sau khi bị Chung Bình mê hoặc,
suốt ngày muốn phẫu thuật thẩm mĩ, thậm chí còn nhịn ăn nhịn uống đễ
phẫu thuật để trở thành người mà tên Chung Bình kia thích! Chị Như đau
lòng nói rằng về điểm này chị thật không có nhiều, có giúp cũng chả đươc là bao, vẫn nên tìm ông lớn nào đó xin quyên chút tiền thì hơn.
Tiêu Tố Tâm đành chịu không nói gì nữa. Mỗi lần chị Như oán giận Chung Bình
mới vừa lời ngon tiếng ngọt với mình, quay mặt đi đã cùng những người
phụ nữ khác ám muội không rõ, liền không ngừng thở ngắn than dài, suốt
ngày đều kêu nếu như mình xinh đẹp, nhất định sẽ giữ được trái tim của
anh ta. Tiêu Tố Tâm vừa nghe xong đã thấy ghét tên Chung Bình này rồi.
Người đàn ông này thì có gì tốt chứ? Chỉ là một kẻ lừa đảo chuyên đi lừa gạt chị em phụ nữ, chị Như cũng thật ngốc, nếu như có sửa lại mặt mình
thành xinh đẹp, anh ta nhiều nhất cũng chỉ cùng chị chơi đùa mà thôi,
nhìn anh ta như vậy đảm bảo tình nhân của anh ta viết cả một danh sách
cũng không hết, chỉ biết là người đàn ông này căn bản không hề có lương
tâm, như vậy làm sao có thể vì chị mà thay đổi tính nết chứ!
Nhìn thấy viện trưởng Nghiêm ngày đêm buồn khổ, Tiêu Tố Tâm cũng sầu muộn lo lắng theo. Có lần, cô đi gặp chị Như, rốt cục cũng thấy được tên phụ
tình nổi tiếng Chung Bình kia, nhìn anh ta không những cùng với y tá
liếc mắt đưa tình, ngay đến cả bệnh nhân cũng mắt đi mày lại, thật là
một tên củ cải lăng nhăng. Còn chị Như thì suốt ngày nhớ mong anh ta,
Tiêu Tố Tâm đã giận đến mức không nói được gì. Cô còn nhìn thấy anh ta
ôm mỹ nữ lên xe thể thao, trong lòng đột nhiên nảy ra cái ý định điên
cuồng đó.
Tiêu Tố Tâm hơn mười tuổi, đã ngày ngày lang thang
ngoài đường, bèn đi theo một đám côn đồ ở trên đường ăn trộm vặt, cũng
có được một chút tay nghề, vì thế đã từng phải vào trại cải tạo hai lần. Cuối cùng, lại gặp được chị Như, cho cô có một chỗ ở, còn dạy cô đọc
sách, đi theo giúp chị Như mấy việc vặt vãnh, cô mới thoát khỏi đám côn
đồ kia, bắt đầu sống một cuộc sống bình thường.
Tiêu Tố Tâm nhớ
lại vẻ sầu muộn của viện trưởng, lại nhớ đến sự an toàn của bọn trẻ, cô
liền do dự hồi lâu, quyết định đi tìm Chung Bình trước “mượn” tiền.
Đương nhiên, từ “mượn” này có chút không chính đáng, cô gạt chị Như lén
lấy đi tiền của Chung Bình, lại sợ anh ta đi báo án, mới lấy điện thoại
ra chụp ảnh uy hiếp. Cô không nói cho bất kì ai, đem tiền cho viện
trưởng cũng chỉ nói là Chung Bình có lòng quyên góp. Viện trưởng vừa
thấy một số tiền lớn như vậy, lệ rơi đầy mặt, luôn miệng nói Chung Bình
là người tốt.
Tiêu Tố Tâm vẫn là luôn thúc giục A Cường cùng Tiểu Anh cùng cô nghĩ ra biện pháp để nhanh chóng trả lại tiền cho Chung
Bình. Nhưng mỗi lần nhìn thấy anh ta trái giữ phải ôm, cô lại càng tức,
nếu không phải vì anh ta chị Như sẽ không thấy chết mà không cứu, cho
nên vô tình cô lại đem lửa giận trút lên người Chung Bình, ác ý chỉnh
anh vài lần.
Tiêu Tố Tâm cũng muốn tìm cơ hội để nói cho Chung
Bình, nhưng mỗi lần cứ nhìn thấy bộ dạng hư hỏng kia của anh ta, cô lại
ngậm miệng. Tiêu Tố Tâm quyết định khi nào góp được một chút tiền rồi
mới nói cho anh ta, khiến cho anh ta tức đến phát điên luôn đi, ai bảo
anh ta lăng nhăng như vậy làm gì!