Ngày hôm sau, từ lúc trời còn chưa sáng, Chung Bình đã tới gõ cửa phòng của Tố Tố, đứng ở ngoài cửa gọi cô
Cũng đúng lúc chuông đồng hồ báo thức trong phòng Tố Tố reo vang, vì tốihôm
qua, cô ngủ rất muộn, sợ sáng hôm sau sẽ không dậy được nên mới cố ý đặt báo thức. Nhưng không nghĩ tới là Chung Bình tự nhiên lại dậy sớm đến
như vậy.
Xuống giường, cô khoác thêm bên ngoài một chiếc áo khoác mỏng rồi mới ra mở cửa, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Chung Bình quần áo
chỉnh tề gọn gàng đang đứng ngoài cửa phòng cô, cửa vừa mở ra, anh liền
chen vào bên trong. Tố Tố kinh ngạc nhìn anh đang định mở miệng, thì
Chung Bình đã giơ tay lên ra hiệu cho cô giữ im lặng, sau đó khép cửa
phòng lại. Lúc này anh mới lên tiếng, “Chúng ta ra ngoài ăn mì thịt bò
đi, anh mới tìm được một quán rất ngon, em nhất định sẽ thích.” Tố Tố
trừng mắt nhìn anh, người mà tối hôm qua vừa cãi nhau với cô xong, cô
cực kì kinh ngạc, sao anh không tức giận chút nào vậy? Chẳng lẽ sau khi
ngủ một giấc, anh liền mất luôn trí nhớ? Tố Tố cảm thấy kì lạ, bỗng
nhiên lên tiếng, “Chung Bình….”
Còn chưa nói hết, thì đã bị anh
nhanh chóng cản lại, “Nhanh đi rửa mặt đi, sáng nay anh còn có một buổi
họp, không thể muộn được.” Nói xong, liền đẩy cô đến bên cửa, sau đó
tiếp tục mở cửa cho Tố Tố đi ra ngoài. Cô kinh ngạc chôn chân đứng im ở
một bên, cả nửa ngày cũng không biết nên làm gì cho phải, anh…..đang làm gì vậy?
Sau khi làm xong vệ sinh cá nhân, lúc cô quay lại thì
Chung Bình đã chọn xong quần áo giúp cô, anh thích cô mặc màu hường, nói rằng da cô rất trắng, nên mặc màu này sẽ rất tôn da của cô. Chung Bình
cười, cầm bộ quần áo đưa cho Tố Tố, “Anh ở ngoài cửa chờ em.” Nói dứt
lời liền rời đi luôn. Trong khi đó, Tố Tố cầm bộ quần áo ở trên tay vẫn
còn đang ngây ra thất thần, không biết rốt cuộc anh đang làm cái gì nữa?
Đến lúc Tố Tố chuẩn bị xong hết mọi thứ, vừa mở cửa ra đã thấy Chung Bình
đang đứng tựa vào một bên tường gần cửa chính, lúc này anh đang ngẩn ra
nhìn chằm chằm xuống đất, giống như là đang trầm tư, lại cũng giống như
đang phiền não, khuôn mặt vui vẻ thường ngày giờ đây có chút ảm đạm.
Trái tim của cô khẽ nhói lên, bây giờ đã hiểu, hoá ra trong lòng anh vẫn còn nhiều điều vướng mắc, anh chỉ đang giả bộ với cô, rằng tất cả mọi
việc dường như chưa xảy ra mà thôi, anh cố dùng lãng quên để xoá bỏ đi
cuộc cãi vã và tất cả mọi sự đau lòng của ngày hôm qua. Chung Bình vừa
ngẩng đầu đã nhìn thấy cô đến, khuôn mặt tối tăm lúc nãy ngay lập tức
trở nên sáng ngời, nụ cười rạng rỡ trên môi anh làm cho Tố Tố cảm thấy
tất cả sự đau buồn vừa rồi của anh mà cô nhìn thấy được chỉ là ảo giác.
Chung Bình đang định vươn tay tới nắm lấy tay cô, thì cô lại giả bộ như không hiểu gì, đút tay vào hai túi quần bò ở bên cạnh, tay anh dừng lại giữa
không trung nửa giây sau đó chậm rãi hạ xuống, Chung Bình nhẹ giọng nói, “Đi thôi.”
Anh lái xe chở cô đến một khu phố nhỏ, từ xa xa đã
nhìn thấy những luồng khói trắng toả ra từ một cửa hàng ven đường, trời
vẫn còn tờ mờ sáng, mà chỗ này đã bắt đầu mở cửa hàng rồi. Tố Tố nhìn
thấy ở trước cửa đã có vài người ngồi quanh mấy cái bàn, liền quay sang
cười với anh, “Sớm như vậy đã có khách sao?”
“Đương nhiên rồi,
hương vị ở đấy rất tuyệt, nhiều người nghe tiếng tăm của họ thì đều tìm
đến đây, nếu tới trễ thì sẽ không được ăn nữa đâu.” Chung Bình đang cúi
đầu nhìn, vừa nghe cô hỏi liền liên tục khen ngợi. Anh tắt máy, sau đó
cùng Tố Tố xuống xe đi vào bên trong cửa hàng.
Chung Bình vừa vào đã kéo ghế cho cô ngồi xuống, xong rồi tự mình đi gọi đồ cho hai người. Tố Tố nhìn anh, một thân quần áo thuần một màu trắng, đang đứng ở bên
cạnh cửa bếp thì cảm thấy có một chút chói mắt. Trước kia, anh rất ít
khi ăn ở quán ven đường, ngay cả bữa sáng, cũng vĩnh viễn đều là sữa đậu hoặc KFC. Anh thường nói, mấy quán nhỏ ven đường này nấu bữa sáng vừa
không vệ sinh lại vừa không có chút dinh dưỡng nào, tất cả đều là dầu mỡ khiến người ta phát ngấy, ngay cả chỗ ngồi cũng không có. Nhưng kể từ
khi anh đi với cô đến một số quán nổi tiếng thì không khỏi kêu lên, hoá
ra còn có nhiều đồ ăn ngon như vậy mà anh chưa từng được thử qua.
Nhưng điều mà cô không thể nào nghĩ tới chính là, đến bây giờ anh vẫn còn
tích cực đi tìm mấy chỗ như thế này để đưa cô đến cùng ăn. Tố Tố càng
nhìn, trong lòng lại càng cảm động, thật ra, anh không giống ba của anh
một chút nào cả. Trước kia, tuy rằng anh là một tên công tử đào hoa lăng nhăng, làm cho người ta cảm thấy chán ghét, nhưng sau một thời gian
tiếp xúc, thì sẽ phát hiện anh thật ra là một người bạn rất tốt, vì thế
nên bất kể là nam hay nữ đều thích nói chuyện với anh như vậy. Hơn nữa,
bản thân anh lại có những điều kiện xuất sắc lại càng thuận lợi khiến
anh dễ dàng hấp dẫn người khác phái hơn.
Chỉ một lát sau, Chung
Bình trở về bê theo hai bát mì thịt bò ngào ngạt đi tới, “Anh biết em
thích ăn rau thơm, nên cố ý bỏ thêm rất nhiều, nào ăn thử đi, cam đoan
em sẽ khen không ngớt lời.” Tố Tố nghe anh nói vậy, mỉm cười nhận lấy
đôi đũa.
Quả nhiên, mì thịt bò của quán này thật sự rất ngon. Vừa ăn một miếng, đã biết trong nước dùng họ có cho thêm một chút nước béo, có một chút ngậy thơm, mì cũng được làm rất dai rất vừa miệng, Tố Tố
vừa lòng gật gật đầu, Chung Bình nhìn thấy cô ăn đến mức đổ cả mồ hôi,
thì nhanh chóng lấy giấy ăn ra lau cho cô, Tố Tố đang ăn bị hành động
này của anh làm cho sợ run một chút, sau đó cầm lấy chiếc khăn tự lau
cho mình.
Hai người ăn xong, cùng nhìn người còn lại thì tự nhiên nở nụ cười. Gương mặt họ đều vì ăn quá cay mà đỏ bừng cả lên, mồ hôi
liên tục chảy. Chung Bình nhìn Tố Tố đang đội mũ cười vui vẻ, không khỏi ngây ra nhìn cô, chỉ hi vọng cô có thể mãi mãi tươi cười như lúc này.
Mãi một lúc sau, Tố Tố mới nhận ra ánh mắt nóng rực của anh, đành ngừng
cười lại, xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, “Sao chưa tính tiền vậy?” Chung
Bình nghe cô nói vậy mới bừng tỉnh gật gật đầu, Tố Tố cúi mặt xuống đứng dậy đi ra phía ngoài, Chung Bình cũng rất nhanh từ đằng sau đuổi kịp.
Lúc vào trong xe, hai người lại trầm mặc, giống như nụ cười lúc trước, lúc này lại không biết nên nói gì nữa.
Chung Bình chậm rãi lái xe, lẳng lặng hưởng thụ không gian yên tĩnh có cô ở
bên. Cuối cùng, vẫn là anh mở miệng trước, “Tố Tố, anh hy vọng em sẽ suy nghĩ lại chuyện muốn rời đi. Anh…..nghĩ bà mà biết sẽ rất buồn.”
“Em đã nghĩ kĩ rồi, chỗ bà, em sẽ giải thích thật tốt.” Tố Tố nhẹ giọng nói.
“Nếu em thật sự muốn đi, anh cũng không ngăn cản. Em muốn làm việc, anh cũng có thể giúp em tìm, chỉ mong là em không quá mệt mỏi.” Giọng điệu của
anh vẫn bình thản, chỉ vì anh không muốn mình lại giống như tối hôm qua
không biết kiềm chế lửa giận của mình. Thật ra, hôm nay không phải anh
dậy sớm, mà là tối hôm qua anh căn bản không hề ngủ, anh đã suy nghĩ cả
một đêm, cố gắng tìm ra lí do để giữ cô lại. Nếu cô và anh có thể cùng
nhau bình tĩnh nói chuyện môt lần nữa, có khi nào kết quả sẽ khác đi một chút không.
“Anh yên tâm, công việc lần này là làm phục vụ phòng ở chỗ khách sạn mà A Cường làm việc, không giống với lúc làm ở siêu
thị, thời gian sẽ nhất định, vì vậy sẽ không vất vả lắm đâu.” Tố Tố nghe giọng điệu nhẹ nhàng của anh, trong lòng bỗng nhiên có chút cảm kích.
Chung Bình nghe cô nói mình sẽ là đồng nghiệp của Lâm Vĩ Cường, trong lòng
lại bắt đầu thấy khó chịu, khẽ biến sắc, nhưng rất nhanh anh đã áp chế
nó lại, “Em đã quyết định rồi sao?”
“Em rất quý trọng cơ hội lần
này, muốn tự mình cố gắng vì cuộc sống của mình, muốn mau chóng trả tiền lại cho anh.” Cô bình tĩnh, lại không chút do dự, lời nói của cô làm
cho trái tim anh ngày càng lạnh thêm một phần nữa, “Chuyện tiền bạc
không cần vội, nói sau đi.”
“Chung Bình, em không hy vọng thiếu
nợ nhân tình của ai, đặc biệt là của anh, như vậy sẽ làm em cảm thấy áy
náy.” Cô cùng anh không hề liên quan, làm sao có thể tiếp tục nhận lấy
ân huệ của anh đây.
“Tố Tố, em có thể đừng cố ý xa lánh anh như
vậy được không.” Chung Bình hơi cao giọng nói với cô. Tố Tố chỉ mân môi, không nói gì. Anh nhìn cô khẽ than một tiếng, “Anh không biết em làm
sao nữa? Nhưng anh không đồng ý với những gì em nói ngày hôm qua, nếu em hoài nghi tình cảm của anh, vậy hãy cho anh thời gian chứng mình cho em thấy, chứ đừng cứ đá thẳng anh ra ngoài như vậy.”
Tố Tố nhàn
nhạt nói, “Chứng minh cái gì? Chứng minh rằng chúng ta không thích hợp?” Cô không thể cho…..anh cơ hội một lần nữa, nếu đã mất công thương tổn
một lần rồi, vậy thì hãy làm cho nó có hiệu quả đi, để cho cô và anh rời xa nhau.
“Em dựa vào đâu nói chúng ta không thích hợp? Em đừng
quan tâm đến suy nghĩ của người khác, chỉ cần hỏi lòng mình thôi, ở cùng một chỗ với anh, chẳng nhẽ em không hề vui vẻ sao?” Chung Bình mơ hồ đã hiểu được, quyết định này của Tố Tố nhất định là do từ người khác ép
buộc. Tuy rằng anh còn chưa biết được áp lực này là đến từ Đinh Như, hay từ ba anh, hay từ bất kể việc gì đó. Nhưng từ trong lời nói của cô, có
thể hiểu được, hiện tại cô nhất định đang gặp áp lực rất lớn.
“Con người ta không thể chỉ nghĩ sự vui vẻ của bản thân. Anh biết không? Mỗi lần cùng anh ở một chỗ, trong lòng sẽ cảm thấy không an tâm, vì cảm
giác vui vẻ này tuỳ lúc cũng sẽ biến mất. Cho nên cuối cùng em vẫn phải
tự cảnh tỉnh chính mình, đã là con người thì không nên tham lam quá mức, vẫn nên an phận một chút. Em cùng với A Cường ở chung một chỗ, sẽ không hề có cảm giác nặng nề như vậy.” Tố Tố bâng quơ nói ra cảm giác trong
lòng mình. Cho dù là làm bạn bè, khi ở với A Cường, cô không hề cảm thấy một chút sợ hãi. Thật ra cô không rõ, tình yêu cùng tình bạn làm sao có thể đánh đồng được đây? Trái tim không cùng chung một nhịp đập thì làm
sao có tình yêu.
Chung Bình ngậm chặt miệng, cố gắng kìm nén lại
lửa giận trong lòng. Bởi vì cô không chịu nổi loại áp lực này, cho nên
sẽ vứt bỏ anh mà lựa chọn cái người đàn ông chết tiệt Lâm Vĩ Cường kia.
Anh cố gắng mở miệng, “Em phải tin tưởng chính mình, cũng phải tin tưởng anh.”
“Chung Bình, đừng lãng phí thời gian với em nữa.” Tố Tố kiên nhẫn khuyên anh.
Vẻ mặt anh cứng nhắc, không nói câu nào nữa, trầm mặc tiếp tục lái xe, còn Tố Tố cũng im lặng ngồi ở bên cạnh anh.
Chiếc xe từ từ tiến vào bên trong gara, bọn họ liền nhìn thấy mẹ Chung và bà
cụ đang ở ngoài sân luyện Thái cực quyền, hai người họ không hẹn mà cùng nghĩ tới bà, không khỏi trùng hẳn xuống. Vừa đỗ xe lại, Tố Tố định
xuống xe ngay thì đã bị Chung Bình đột nhiên giữ chặt lại, “Tố Tố, cho
nhau chút thời gian, bình tĩnh suy nghĩ lại quan hệ của chúng ta, sau đó mới quyết định được không?” Việc này đã là giới hạn cuối cùng của anh
rồi, anh không muốn ép cô, lại càng không muốn hai người họ giống như
ngày hôm qua, không vui vẻ gì.
Tố Tố nhìn ánh mắt thành thật của
anh, cũng hiểu được anh đã nhượng bộ cô, nếu còn tranh cãi nữa sẽ chỉ
càng khiến anh phản đối kịch liệt hơn thôi. Chờ đến khi cô rời khỏi
Chung gia rồi, có lẽ anh sẽ chấp nhận được hết. Cô gật gật đầu, “Trước
đó, em vẫn muốn trở về nhà.”
Đáy mắt anh tối sầm lại, mãi mới gật đầu đồng ý, nhẹ nhàng buông tay cô ra. Tố Tố không do dự liền xoay
người xuống xe, rất nhanh đã đi vào trong phòng.
Chung Bình nhìn
theo bóng dáng đang khuất dần của cô. Mãi đến khi ở bên ngoài gara
truyền đến tiếng nói của ba anh, thì anh mới thu lại vẻ mặt thất thần
của mình, sau đó chậm rãi xuống xe. Bộ dáng vội vã rời đi vừa rồi của cô làm anh cảm thấy thật khổ sở, giống như một chiếc máy hút mạnh mẽ hút
hết sạch toàn bộ hy vọng duy nhất còn lại của anh, làm cho anh cảm thấy
thật mệt mỏi, anh thật sự không giữ cô lại được sao?