Lâm Vĩ Cường nhìn thấy Tố Tố đang từ đằng xa đi tới, thì liền hướng cô
ngoắc ngoắc tay. Tố Tố cũng rất nhanh chạy tới bên cạnh xe của anh, Lâm
Vĩ Cường nắm lấy tay trái của cô, lại phát hiện tay cô gần như đóng
băng, kinh ngạc hỏi, “Sao lại lạnh thế này?”
Tố Tố cười cười,
“Điều hòa bật lớn quá.” A Cường nhẹ nhàng sờ lên mặt cô, quả nhiên mặt
cô cũng sắp đóng băng rồi, đau lòng xoa xoa lên hai má của cô, hành động này làm cho Tố Tố chỉ biết đỏ bừng mặt, ở đây vẫn là ngoài cửa siêu
thị, bị người khác nhìn thấy thể nào cũng bị cười cho mà xem.
A
Cường liền đưa cho cô chiếc mũ bảo hiểm, rồi bảo cô lên xe. Tố Tố ngồi
ngay đằng sau, khẽ ôm lấy thắt lưng của A Cường, sau đó xe phát ra một
loạt tiếng thình thịch rồi phóng vút đi.
Ở góc đường phía xa kia
vẫn còn một chiếc xe thể thao màu đỏ đang lặng lẽ ẩn mình trong màn đêm, một người vẫn còn trầm mặc ngồi ở bên trong, người ấy chính là Chung
Bình. Gương mặt lạnh lẽo, rầu rĩ của anh ẩn hiện trong làn khói trắng
dày đặc, từ đêm mà Tố Tố cự tuyệt anh, Lâm Vĩ Cường ngày nào cũng tới
đón cô, anh biết, chắc chắn là do Tố Tố yêu cầu, cô chỉ vì muốn tránh
mặt anh.
Chung Bình ấn hạ cửa sổ xe xuống, sau đó ném thuốc lá ra ngoài, rồi xe chậm rãi khởi động rời đi.
–
Chung Bình đêm nay lại tới quán bar, người bồi bàn nhìn thấy anh đã lâu chưa
thấy đến, thì vô cùng ngạc nhiên và vui mừng hỏi anh dạo này đã đi đâu?
Anh chỉ ảm đạm cười, nói dạo này bận quá. Anh ta rót cho Chung Bình một
ly rượu, anh liền bưng chén lên rầu rĩ uống.
Chỉ chốc lát sau, đã có một mỹ nữ mon men đến gần, “Có để ý nếu tôi ngồi đây không?”
Chung Bình liếc mắt qua, khóe miệng mỉm cười, tay giơ ra mời cô ta ngồi xuống.
Mỹ nữ ngồi ở bên cạnh anh, cũng không im lặng mà lại dịu dàng nói tiếp, “Một mình uống rượu không thấy buồn sao?”
Chung Bình dường như đã hiểu rõ, ngoắc ngắc người bồi bàn kia, “Rót cho người đẹp này một ly đi.”
Mỹ nửa mỉm cười quay ra nói cho bồi bàn thứ mình muốn, cậu ta rất nhanh liền đẩy ly rượu đến trước mặt cô ta.
Mỹ nữ nâng ly rượu lên, ra hiệu “Cảm ơn” với Chung Bình. Anh cũng lập tức cụng ly với cô ta, rồi ngửa đầu uống cạn.
Mỹ nữ nhìn thấy anh cau mày, thì hơi băn khoăn, nhẹ cười, “Sao vậy? Có
chuyện phiền lòng sao? Nếu không ngại, tôi có thể cùng anh tâm sự.”
Chung bình chỉ nháy nháy mắt, lại nâng ly lên, tiếp tục trầm mặc uống.
Cô ta thấy anh không chịu để ý đến mình, mày đẹp khẽ nhíu, có chút hờn
giận, “Những chuyện buồn nói ra rồi sẽ rất thoải mái thôi.”
Chung Bình cười khẽ, nâng ly rượu lên lắc lắc, “Có uống nữa không?”
Mỹ nữ thấy anh bắt đầu cười, miệng khẽ cong lên, “Chỉ uống rượu không thì thật không có ý nghĩa.”
Chung Bình cười châm biếm, “Tới nơi này không uống rượu, thì tới làm gì? Nếu
cô muốn uống rượu, tôi sẽ mời, còn không thì làm ơn im lặng chút.”
Nghe xong, mặt cô ta hết xanh đỏ lại xanh, xấu hổ vô cùng, tức giận cầm theo ly rượu, đạp giày cao gót xuống nền nhà bình bịch rời đi.
Chung Bình thu mắt lại, tiếp tục uống rượu.
Cậu bồi bàn kia liền tựa sát vào bên quầy, “Anh Chung, làm sao vậy? Không
hợp khẩu vị à?” Thật không giống Chung Bình, anh chưa bao giờ trực tiếp
cự tuyệt người phụ nữ nào như thế, mà cũng lâu rồi không thấy anh, giống như cả người đã thay đổi vậy.
Chung Bình chỉ cười không nói,
nâng ly rượu lên im lặng nhìn. Chất lỏng màu hổ phách kia theo từng nhịp ngón tay anh đong đưa mà nhẹ nhàng sóng sánh, giống như hiện ra một nụ
cười xinh đẹp mà kiên cường, cô rốt cuộc là có ma lực gì, mà lại có thể
hoàn toàn chiếm giữ hết mọi mong nhớ của anh như vậy. Mỗi khi rảnh rỗi
yên tĩnh, nụ cười của cô sẽ tự động hiện lên trong đầu anh, cũng gợi lên nhiều sự tiếc thương trong lòng anh. Anh sẽ không tự chủ được mà đóan
xem cô đang làm việc gì, đang ở cùng một chỗ với ai, có phải lại dùng nụ cười của mình để che dấu nỗi đau hay không? Có lẽ lúc ban đầu anh đối
với cô là sự thương hại, nhưng có lẽ bây giờ lại bất tri bất giác bị sự
kiên cường của cô làm cho rung động. Cô gái ấy diện mạo mặc dù không quá xuất chúng, mặc dù không có dáng người khiến mọi cô gái phải ghen tị,
nhưng tâm hồn của cô ấy lại như một viên ngọc chói sáng, luôn làm cho
người khác dễ dàng bị sự thiện lương của cô hấp dẫn.
Anh thậm chí còn khát vọng đôi mắt sáng ấy mỉm cười nhìn anh, nhớ đến lúc khóe môi
cô run rẩy, hai má ửng hồng, trái tim anh lại đập rộn ràng mãnh liệt, vẻ đẹp của cô được ẩn giấu nơi tấm lòng thiện lương đó. Nhưng dù anh có
nhớ cô, cũng không dám theo đuổi cô, bởi vì cô không phải là một cô gái
mới lớn nông cạn, thiếu hiểu biết, anh sợ nếu mình càng đuổi riết lấy
cô, sẽ càng khiến cô xa anh hơn.
Chung Bình buồn bực uống rượu,
rốt cuộc nên làm như thế nào thì cô mới không né tránh anh? Liệu có phải cô thấy ở cùng một chỗ với Lâm Vĩ Cường khiến cô bình an? Hay là cô
không dám đối mặt với Đinh Như, không dám phụ lòng với người đàn ông đối xử quá tốt với cô? Những con người quá thiện lương như cô bình thường
lại ngu ngốc đến mức không có thuốc nào chữa nổi, mà anh lại còn vô kế
khả thi với cô, không phải càng ngu xuẩn hơn sao! Chung Bình cười tự
giễu, sau đó uống một hơi cạn sạch.
–
Hôm nay, Chung Bình được nghỉ, anh liền về nhà thăm bà
Bà cụ vừa nhìn thấy người đến là Chung Bình thì hưng phấn kêu to lên,
“Bình Bình, Bình Bình” Lúc trước là vì do lo lắng quá nhiều đến chuyện
của Tố Tố, thời gian về nhà đã ít, gần đây anh còn rất bận, nhưng cũng
là do sợ nếu về nhà bà lại hỏi chuyện của Tố Tố. Anh không dám nói cho
bà biết Tố Tố bị thương, cũng không nghe theo lời ba nói với bà rằng hai người đã chia tay, anh vẫn còn giấu bà, nói rằng Tố Tố đã xuất ngoại du học. Có lẽ, tận sâu trong lòng anh vẫn mong một ngày nào đó, Tố Tố vẫn
có thể đến đây để thăm bà anh.
Chung Bình cười dùng sức ôm bà mình một cái, rồi đỡ bà ngồi xuống ở chiếc ghế.
Bà cụ vừa ngồi xuống liền bắt đầu oán trách, “Gần đây lại chơi đùa gì mà
gầy như vậy chứ?” Đừng nghĩ rằng mắt bà không tốt, thật ra bà vẫn còn
rất tinh nhạy, chỉ cần chạm vào người Chung Bình thôi cũng biết anh gầy
đi, ai kêu anh là cháu đích tôn của bà chứ.
Chung Bình xốc lại tinh thần, đành cười cười, “Gần đây có nhiều ca phẫu thuật quá.”
Bà cụ nghe vậy đau lòng vuốt đầu anh, “Tố Tố không về à? Lâu như vậy rồi,
ngay cả điện thoại cũng không gọi về.” Bà vừa gặp anh đã lại nghĩ đến Tố Tố, cô gái không được quên bà đâu.
Tim anh nhói lại một cái,
nghĩ mãi một lúc lâu, có lẽ Tố Tố sẽ không đến thăm bà nữa, mà làm cho
bà anh bận tâm nhiều như vậy thì thật là bất hiếu. Chung Bình đứng dậy
đi ra đóng cửa phòng lại, sau đó ngồi sát ở bên người bà, trầm giọng
nói, “Bà, cháu có việc này muốn nói thật với bà.”
Bà cụ mặt vẫn
nhăn lại nghiêm mặt nhìn anh, vẻ mặt Chung Bình nghiêm túc như vậy, xem
ra vấn đề này có vẻ khá nghiêm trọng. “Liên quan đến Tố Tố?” Tiểu tử này sẽ không phải là làm cho Tố Tố sợ chạy mất rồi đi? Bà còn trông mong
mối quan hệ của hai đứa sẽ dài lâu vậy mà vẫn để bà phải thất vọng
nhường này.
Chung Bình gật gật đầu, “Bà, thực ra Tố Tố không phải bạn gái của cháu.”
Bà cụ trừng đôi mắt nhỏ nhìn anh, khóe miệng giật giật, “Cái gì?”
Chung Bình an ủi vỗ về bà, từ từ kể lại chuyện mình và Tố Tố, giả làm người
yêu. Anh đi đến một bên, từ trong túi lấy ra chiếc vòng ngọc kia, nhưng
lại giữ ở bên người hồi lâu chậm chạp vẫn chưa muốn trả lại cho bà, anh
hy vọng một ngày nào đó bà lại có thể đeo cho Tố Tố lần nữa. Anh đưa trả lại chiếc vòng tay, “Bà, đây là Tố Tố trả lại cho bà.”
Vẻ mặt bà âm trầm, trừng mắt nhìn chiếc vòng ngọc, “Tố Tố ở đâu?”
Chung Bình đành phải thành thật kể cả chuyện Tố Tố bị thương, khiến bà vừa
nghe vừa đau lòng nắm tay anh, lại càng không ngừng hỏi, “Hiện tại đã
khỏe chưa?”
“Về cơ bản là tốt rồi, chỉ là còn chút sẹo.” Chung Bình khẽ thở dài.
“Bình Bình, cháu trả tiền phẫu thuật cho Tố Tố, có phải cũng thích cô ấy rồi
hay không?” Bà cụ rất tinh, nghĩ một chút đã thấu hết, liền mỉm cười hỏi như vậy.
Chung Bình gật nhẹ đầu, “Nhưng cô ấy không thích cháu.” Anh lại đem chuyện Tố Tố đã khách khí, xa lánh anh như thế nào kể lại
qua một lần cho bà, bà vừa nghe vừa cau mày, trong lòng Tố Tố nhất định
là có áp lực. Chung Bình khẽ kêu, “Ba cháu cũng không thích Tố Tố.” Rồi
anh lại nói y hệt lại những gì ba anh đã nói với anh kể cho bà, bà vừa
nghe xong, đã bắt đầu lên tiếng mắng, “Ba cháu đúng là ngu ngốc mà, thời buổi bao giờ rồi mà còn môn đăng hộ đối? Không cha không mẹ thì đã làm
sao, người thân càng ít thì càng đỡ phiền, có đúng hay không?” Chung
Bình nghe vậy thì ra sức gật đầu.
“Phía ba cháu thì khỏi cần lo
lắng, mấu chốt là ở Tố Tố, xem ra chủ yếu nó vẫn còn băn khoăn về chị
của nó rồi.” Bà cụ híp mắt lại, “Chị của Tố Tố tên là gì?” “Đinh Như.”
“Bình Bình, cháu nói cho bà biết, cháu có thật tình thích Tố Tố không?” Bà cụ nắm lấy tay anh thật tình hỏi, “Cháu có thể lại giống như trước đây có
mới nới cũ hay không?” Kỳ thật bà lo lắng lòng của Chung Bình vẫn còn
chưa yên ổn, nếu Tố Tố thực cùng Bình Bình ở một chỗ, nó cuối cùng vẫn
bỏ người ta, thì không phải lại hại tiểu cô nương nhà người ta sao.
“Cháu muốn chăm sóc cho cô ấy.” Chung Bình thành khẩn nhìn bà nội mình.
Bà cụ rốt cục cũng nở nụ cười, vỗ vỗ tay Chung Bình, “Bình Bình à, cháu
cuối cùng cũng trưởng thành rồi. Ta đã sớm nói là hai đứa rất xứng mà,
yên tâm đi, một cô gái tốt như Tố Tố nếu để nhà khác cuỗm đi ta cũng
không cam lòng, Tố Tố nhất định phải vào Chung gia của chúng ta.”
Chung Bình nghe vậy vui vẻ ôm bà một cái, “Bà, bà quá tuyệt rồi!” Có bà làm
hậu thuận, chuyện trong nhà khẳng định sẽ không còn vấn đề gì nữa, chỉ
là, nên làm như thế nào với Tố Tố đây? Chung Bình liền buông cụ bà ra,
vẫn còn chút lo lắng, “Nhưng hiện tại Tố Tố không để ý đến cháu.”
“Bình Bình ngốc nghếch này, trước kia thông minh như vậy nay đi đâu mất rồi?
Tố Tố không phải nói muốn trả cháu tiền sao? Quăng một cái lưới tạo cơ
hội cho cô ấy trả tiền.” Bà cụ xoa đầu Chung Bình cười trộm, anh vuốt
đầu khó hiểu.
Bà liền kéo lỗ tai anh lên, nói nhỏ một chút. Chung Bình nghe xong kinh ngạc trừng mắt nhìn bà, “Được không ạ?”
“Đương nhiên, nghe ta là chuẩn rồi.” Bà lại dùng sức vỗ vỗ vai của Chung Bình, “Tố Tố là một người rất lương thiện.”
Chung Bình trong lòng cũng thấy xuôi xuôi, Tố Tố quả thật rất lương thiện,
chỉ là nếu như cô ấy biết được sự thật, có thể lại không thèm nhìn mặt
anh nữa không? Anh vẫn còn có chút lo lắng.