Nửa đêm không có chuyến tàu cao tốc nào, Hứa Gia Lạc cũng nén lại được ý định lái xe đến thành phố H trong đêm.
Không phải sợ vất vả, chẳng qua là vì làm quá lên như thế đến cùng vẫn là không phù hợp đối với mối quan hệ của bọn họ.
Anh gửi hai tin nhắn Wechat cho Văn Kha, biết được rằng Phó Tiểu Vũ đã đặt khách sạn bên cạnh bệnh viện, hơn nữa sau đó cả hai người kia cũng đã về nghỉ ngơi nên Alpha mới yên tâm được một chút.
Hứa Gia Lạc vốn tưởng rằng Phó Tiểu Vũ đang phụ trách tình hình chung lâu như vậy, dù có bí mật chạy về thành phố H để thăm Hàn Giang Khuyết thì nhiều lắm chiều hôm sau cũng sẽ quay lại thành phố B làm việc như thường lệ.
Thế nhưng phải đến buổi họp về dự án Love is the end vào chiều hôm sau, Hứa Gia Lạc mới nhận ra Phó Tiểu Vũ vẫn vắng mặt——
Anh mở hình đại diện của cậu trên Dingtalk ra, nhìn thấy dòng trạng thái đang hiển thị dòng chữ "Đang đi nghỉ".
Đang đi nghỉ?
Phó Tiểu Vũ đang đi nghỉ sao? Đây là dòng trạng thái mà anh chưa từng thấy trong suốt sáu tháng qua.
Hứa Gia Lạc không nhịn được bèn gửi tin nhắn trên Dingtalk cho người kia: Cậu làm sao vậy?
Có điều trạng thái của tin nhắn đó, từ đầu đến cuối đều hiển thị "Chưa đọc".
Phó Tiểu Vũ không trả lời tin nhắn trên Dingtalk trong kỳ nghỉ, điều này thật sự có hơi lạ lùng.
Hứa Gia Lạc cũng không hỏi thêm gì nữa, sau giờ làm việc anh đã lái xe thẳng đến thành phố H.
Ngoài những ngày cuối tuần, bình thường anh cũng sẽ dành thời gian lái xe đến thành phố H thăm Hàn Giang Khuyết đang hôn mê, ở chơi cùng với Văn Kha, cho nên đây thực sự không phải là một động thái vô cùng đột ngột.
Nhưng thật không ngờ, Hứa Gia Lạc thậm chí đến ăn cơm cũng không màng, chỉ mua hai cái xúc xích lúc ở cây xăng rồi vừa lái vừa ăn, nhưng đến cuối cùng sau khi vội vàng chạy đến thành phố H để kịp trước khi trời tối thì anh lại không thấy Phó Tiểu Vũ đâu cả...
Alpha hỏi thăm lễ tân của khách sạn thì câu trả lời mà anh nhận được, lại là Phó Tiểu Vũ nửa tiếng trước đã trả phòng và đi khỏi rồi.
Cảm giác trời xui đất khiến mà để lỡ này thật sự rất khó chịu, Hứa Gia Lạc đã hút vài điếu thuốc nhưng vẫn không thể bình tĩnh được, đành phải gọi điện cho Phó Tiểu Vũ qua Dingtalk——
Vẫn không nghe máy.
Hứa Gia Lạc hơi bực mình, nhưng anh vẫn bình tĩnh đưa Văn Kha đến một nhà hàng Quảng Đông nổi tiếng để ăn đêm.
Vài tháng nữa là người bạn này của anh sẽ sinh nở, khi đi lại phải đỡ lấy eo một cách vụng về, hơi giống một chú vịt.
Omega này chưa bao giờ nói ra bản thân mình đau khổ đến mức nào, nhưng dù sao Văn Kha đã bước vào những tháng cuối của thai kỳ, thế nhưng vẻ mặt vẫn rất tiều tụy, sắc mặt bởi vì trạng thái không tốt cho nên trông rất vàng vọt, khiến người ta xót xa.
Hứa Gia Lạc cố ý gọi ít canh hầm xương cá mập để Văn Kha bồi bổ, hai người nhỏ giọng tán gẫu nhưng lại không nói quá nhiều về Hàn Giang Khuyết giống như đang tránh nhắc đến cái tên này.
Sau khi ăn xong bữa khuya mặc dù trời cũng đã muộn, nhưng Văn Kha nói vẫn muốn đến bệnh viện nhìn Hàn Giang Khuyết thêm một chút rồi mới về nhà, cho nên Hứa Gia Lạc chỉ đành lái xe đưa Omega trở lại đó.
Trên đường đi, tin nhắn trên Dingtalk đột nhiên vang lên một tiếng.
Hứa Gia Lạc gắng đợi đến khi đỗ xe hẳn mới đọc tin nhắn Phó Tiểu Vũ gửi đến:
Tôi đã xin nghỉ phép mười ngày để về quê. Năm ngày đầu tiên sẽ không online, năm ngày sau sẽ bắt đầu trả lời một vài tin nhắn khẩn liên quan đến công việc. Ngoài ra, tôi đã sắp xếp và bàn giao lại xong tất cả tài liệu và tải lên dữ liệu đám mây, còn nữa sau khi trở về các hạng mục công việc tôi cần kiểm tra đều sẽ lập thành sơ đồ Gantt (1) rồi gửi đến hòm thư của mọi người.
(1)= Sơ đồ Gantt (tiếng Anh: The Gantt Chart) là một trong số những phương pháp thông dụng khi lập danh mục những công việc cần làm theo thứ tự thực hiện của kế hoạch, có ghi rõ ai làm và thời gian thực hiện.
Tin nhắn này rất dài, nửa đoạn sau đúng là cách nói chuyện và hành vi điển hình của Phó Tiểu Vũ.
Nhưng câu đầu tiên——
Hứa Gia Lạc nhìn chằm chằm vào những từ đầu tiên một lúc rất lâu, như thể muốn nhìn xuyên qua cả màn hình điện thoại vậy.
...
Vào lúc chạng vạng tối hôm đó, Phó Tiểu Vũ đã kéo vali bước lên chuyến tàu cao tốc mang số hiệu S7712 trở về Thuận Thành.
Thuận Thành chỉ cách thành phố B và thành phố H một tiếng lái xe, nơi ấy không phải là một thành phố lớn.
Phó Tiểu Vũ tựa đầu vào cửa kính, lặng lẽ nhìn bầu trời bên ngoài chậm rãi chuyển từ màu cam sang màu xanh đậm, cho đến khi đoàn tàu đi vào đêm đen——
Cậu đã rất lâu không về nhà, ngay cả khi "ngôi nhà" đó rất gần thành phố nơi mình đang làm việc.
Từ năm ngoái đến năm nay, ngay cả dịp Tết nhất quan trọng như thế, nhưng dù Phó Cảnh có nổi cơn tam bành thì cậu vẫn viện lý do công việc bận rộn làm cái cớ.
Cho dù đã hơn một tháng, khi Hàn Giang Khuyết rơi vào trạng thái hôn mê không dứt thì cậu vẫn ngoan cố xuất hiện ở tòa tháp đôi đúng giờ mỗi ngày, nắm quyền kiểm soát mọi việc.
Trong mắt người ngoài, chấn thương nghiêm trọng của Hàn Giang Khuyết không thể quật ngã được Phó Tiểu Vũ, cậu giống như chiếc đồng hồ thạch anh khổng lồ trên tường tiền sảnh, luôn luôn ở đúng cương vị và luôn chính xác.
Đây là thời điểm quan trọng đối với Tập đoàn IM, là lúc cậu phải giống như cây Định Hải Thần Trâm (2) cắm chắc ở đó, bảo đảm rằng con quái vật khổng lồ này không gây ra bất kỳ rắc rối nào.
(2)= Định Hải Thần Châm còn được biết đến với cái tên Kim Cô Bổng hay Gậy Như Ý, tương truyền nó vốn được sử dụng để Nguyên Thủy Thiên Tôn đo biển đo trời, nặng tới 1 vạn 3 ngàn 5 trăm cân (tương đương 8.100kg).
Nhưng khi tình hình dần dần ổn định, cậu càng lúc càng cảm thấy bản thân trở nên yếu đuối.
Sau khi đến thăm Hàn Giang Khuyết vào nửa đêm qua, Phó Tiểu Vũ vốn dĩ muốn ở khách sạn ngủ bù rồi mới quay lại thành phố B tiếp tục làm việc.
Trong khoảng thời gian này, cậu thực sự đã đến đây vài lần vào đêm khuya như thế này, bởi vì không tìm được chỗ ở thích hợp, hơn nữa Omega cũng không muốn ở lại nhà họ Hàn, cho nên vẫn thường ở tạm khách sạn tiện lợi bên cạnh bệnh viện.
Nhưng đến nửa đêm qua, khi cậu đang lim dim ngủ thì đường thoát nước trong nhà vệ sinh đột nhiên trào ngược nước thải lên, kèm theo đó là những tiếng ọc ọc khó chịu.
Mười phút đồng hồ khi Phó Tiểu Vũ đứng trong căn phòng bẩn thỉu và hôi hám đợi nhân viên khách sạn đổi phòng ấy, bỗng cảm thấy bản thân sắp ngã quỵ.
...
Thời điểm quyết định xin nghỉ phép, thực ra đến rất đột ngột.
Sau khi đổi phòng, Phó Tiểu Vũ hầu như không ngủ được mấy, đến sáng sớm thì Đường Ninh gọi điện thoại cho cậu.
Thực ra điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Sau tai nạn của Hàn Giang Khuyết, Phó Cảnh và Đường Ninh đều gọi cho cậu thường xuyên hơn, giọng điệu gọi cậu về nhà của Phó Cảnh vẫn rất dữ tợn, nhưng chẳng gây ra chuyện gì cho cậu là được.
"Tiểu Vũ à, dạo này con thế nào? Có ăn uống tử tế không đấy?" Đường Ninh vẫn nhẹ nhàng dặn dò, từng câu từng chữ đều giống như trước đây.
Phó Tiểu Vũ của ngày hôm nay cũng không nói vài câu qua loa lấy lệ rồi đột nhiên cúp mày không giải thích được, có lẽ là do hôm nay cậu nghiêm túc đến bất ngờ, Omega còn loáng thoáng nghe thấy tiếng Phó Cảnh vọng đến từ sau đầu dây điện thoại của Đường Ninh ở bên kia.
"Chị ơi, chị nói với nó, bề bề (3) đó..."
(3)= bề bề là cách gọi của ngoài này, các miền trong tôi thấy hay gọi là tôm tích.
Giọng của Phó Cảnh rất nhỏ còn bị ngắt quãng, có cảm giác như Đường Ninh thỉnh thoảng phải che ống nói lại để tránh Phó Tiểu Vũ nghe thấy có người đang cùng nghe điện thoại ở bên cạnh.
"Tiểu Vũ, hay là mấy hôm nữa con về nhà một chuyến nhé? Sắp đến tiết Thanh Minh rồi, chúng ta sẽ cùng nhau đi thăm mộ bà nội, con về đây chơi với cô, còn có, cũng về đây chơi với ba con nữa. Năm nay được mùa hải sản, cô mấy hôm trước có ra chợ xem, bề bề con nào con nấy đều béo đẫm dài cả bằng bàn tay của con, tươi sống còn nhảy tanh tách ấy, để cô mua ba bốn cân về hấp cho con ăn, có được không?"
Đường Ninh ngừng lại, khẽ nói: "Tiểu Vũ à, đều đã lâu như vậy rồi, về nhà một chuyến nhé?"
Vào lúc ấy, sống mũi của Phó Tiểu Vũ đột nhiên cảm thấy cay cay.
"Vâng." Bỗng nhiên giọng cậu khàn đi, đáp: "Cô ơi, con... con sẽ xin nghỉ phép mấy ngày, tối nay sẽ đón tàu trở về."
Phó Tiểu Vũ có thể tưởng tượng, cậu một lúc xin nghỉ liền mười ngày sẽ khiến cho những người ở Tập đoàn IM và nhóm người Love is the end sốc đến thế nào, nhưng mà——
Cậu thực sự rất mệt mỏi.
Từ trước đến nay, trọng tâm cuộc sống của cậu đều ở thành phố B.
Một thành phố tuyệt vời như vậy, là đô thị lớn, là cuộc sống về đêm phong phú, là thành phố với những công trình kiến trúc nổi trội.
Phó Tiểu Vũ đã từng cho rằng có một thành phố B là đủ, nhưng mãi đến khi Hàn Giang Khuyết gặp tai nạn, cậu mới phát hiện ra thành phố B cũng có rất nhiều mặt không tốt.
Những ngày này, bất cứ khi nào cậu đứng trong văn phòng trên tầng cao nhất của tòa tháp đôi, nhìn ra khu Bắc Thành rực rỡ ánh sáng——
Cậu đều sẽ cảm thấy đau đớn vì nhớ đến Hàn Giang Khuyết.
Nơi đây đã từng là niềm tự hào, là những ý tưởng của cậu cùng với sự ủng hộ hết mình của người kia, mới có thể tạo dựng nên một khu Bắc Thành như ngày hôm nay.
Khu Bắc Thành đã dung nhập vào thành phố này.
Nhưng còn cậu thì sao?
Cậu đang trôi dạt trong một thành phố lớn đến như vậy, nhưng khi mò mẫm bốn phía xung quanh thì thậm chí ngay cả một bờ tường vững chắc cũng không chạm vào được.
Suốt nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên Phó Tiểu Vũ muốn về nhà.
Hóa ra đời người không chỉ cần mỗi thành phố B, đời người cũng cần đến một Thuận Thành nhỏ bé.
...
Về đến nhà thì đêm đã khuya.
Ga đường sắt cao tốc ở Thuận Thành được xây dựng sơ sài, lại không có thang máy, Phó Tiểu Vũ chỉ có thể xách theo valy bước xuống từng bậc cầu thang dài một, bụi bặm cũng bám từng chút từng chút vào ống quần của cậu.
Đường Ninh cùng Phó Cảnh lái xe đến đón, Phó Cảnh vừa nhìn thấy cậu đã tức điên lên, mắng: "Mày nhìn mày mà xem, sao lại gầy đến thế này hả! Bảo về nhà thì không về, đã dặn bao lần rồi, phải ăn uống cẩn thận vào, mày đúng là——"
"Được rồi được rồi." Đường Ninh nhận lấy hành lý của Phó Tiểu Vũ cất vào cốp sau, cười cười rồi khẽ nói: "Đừng trách con nữa, mãi mới về được một chuyến cơ mà."
"Ai bảo nó mãi không chịu về!"
Phó Cảnh cãi lại một câu, nhưng sau khi ông ấy và Phó Tiểu Vũ cùng ngồi vào ghế sau, lại không nhịn được lặng lẽ kéo tay của cậu qua xoa xoa một chút rồi nói nhỏ: "Lạnh thế này."
Phó Tiểu Vũ cừng đờ người ngồi ở đó, một lúc sau mới nhẹ nhàng rút tay về.
Đường Ninh thực sự đã hấp cho cậu một nồi bề bề lớn, Phó Tiểu Vũ đã lâu không ăn gì, vốn còn chưa có cảm giác thèm ăn nhưng mà đã về đến nhà đương nhiên cũng khác lúc cậu chỉ ở có một mình.
Phó Cảnh đang ngồi ở ghế đối diện, cứ nhìn cậu chăm chăm.
Cho nên Phó Tiểu Vũ không thể nào qua loa lấy lệ được, cậu không thể không bóc vỏ từng con và ăn vào phần thịt đầy đặn thơm ngọt.
Đường Ninh thấy cậu tập trung ăn cũng vui vẻ hơn một chút, bà ngồi bên cạnh cũng bóc cho Phó Cảnh một con.
Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, nhìn thấy mẹ kế đang đút tôm vào miệng Phó Cảnh, đột nhiên lại ngây ra nhìn.
Trong khoảng thời gian này, cậu vẫn thường chìm đắm trong những cảm xúc buồn bã, mặc dù mỗi ngày đều nhìn thấy Hứa Gia Lạc thế nhưng trước khi Hàn Giang Khuyết xảy ra chuyện, bản thân ngốc nghếch vụng về muốn đến gần người kia đó của cậu dường như đã rất xa vời.
Chỉ vào lúc này, một lần nữa cậu mới nhớ đến cảm giác sợ hãi cùng ngọt ngào Alpha kia đã mang đến cho mình, trong lòng bỗng thấy âm ỉ đau.
Sau khi trải qua một sự thay đổi lớn trong cuộc đời, cuộc sống tình cảm của Phó Tiểu Vũ dường như đột nhiên bị ngắt kết nối.
Thật sự có thể giống như trước đây không? Giống như trước đây, tiếp tục sống, tiếp tục thích một người...
...
Trong những ngày ở lại Thuận Thành, Phó Tiểu Vũ trầm lặng khác thường, nhưng cũng ngoan ngoãn một cách đáng ngạc nhiên.
Cậu và Phó Cảnh cùng nhau dọn dẹp căn phòng của mình.
Cả một tủ sách xếp đầy 《Đề thi mô phỏng tuyển sinh Đại học trong năm năm》và 《Tuyển tập các bài kiểm tra SAT》(4) vẫn được xếp ngăn nắp như cũ, những giải thưởng mà cậu giành được hồi cấp Ba và giấy báo nhập học của trường Đại học Mỹ đều được đóng khung và treo lên.
(4)= SAT là bài kiểm tra đánh giá năng lực chuẩn hóa được sử dụng rộng rãi cho xét tuyển đại học trong hệ thống giáo dục Mỹ. Được giới thiệu lần đầu năm 1926, tên gọi và cách thức tính điểm được thay đổi nhiều lần, tên ban đầu là Scholastic Aptitude Test (Bài Kiểm Tra Năng Lực Thường Niên), sau đó là Scholastic Assessment Test (Bài Kiểm Tra Đánh Giá Thường Niên), tiếp đó đổi thành SAT I: Reasoning Test (SAT I: Bài Kiểm Tra Lí Luận), sau nữa là SAT Reasoning Test (Bài Kiểm Tra Lí Luận SAT) và hiện nay gọi đơn giản là SAT.
Sau đó cậu lại cùng Phó Cảnh đi tảo mộ, hóa vàng, trời hôm đó mưa phùn lâm thâm, Phó Cảnh cùng cậu che chung một chiếc ô, cậu còn bị vài giọt mưa li ti hắt vào mặt.
Phó Cảnh đột nhiên đưa tay lên chạm vào má cậu, giúp Phó Tiểu Vũ lau đi những giọt mưa kia, sau đó thở dài nói: "Mày gầy rộc cả đi rồi đấy—— Cả ngày đứng có nhớ Hàn Giang Khuyết nữa, đã biết chưa? Mỗi người đều có số phận của mình, phải tin vào số, đúng không? Mày phải nhìn về phía trước!"
Cậu nghiêng đầu qua bên, không chịu nói gì.
Buổi chiều hôm đi tảo mộ, Đường Ninh lén lút kéo Phó Tiểu Vũ ra ban công, nói: "Tiểu Vũ, con đừng ngày nào cũng ở nhà bí bích như thế, cô tìm cho con một người bạn bằng tuổi là Alpha. Bình thường cậu ấy cũng làm việc ở thành phố B, nhà đấy kinh doanh khách sạn, điều kiện khá tốt, có điều con cũng không cần phải nghĩ nhiều đâu cứ xem như là kết bạn mới thôi nhé."
Phó Tiểu Vũ nhất thời không kiềm chế được, cậu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Đường Ninh rồi hỏi: "Cô, ý cô là muốn con đi xem mắt sao?"
Cậu hiếm khi nói chuyện với Đường Ninh bằng một giọng điệu gay gắt như vậy.
Vẻ mặt của Đường Ninh có hơi xấu hổ, bà khẽ đáp lại: "Không phải, trước đây ba con đã từng nhắc đến chuyện này với cô, mãi cô mới tìm được người thích hợp. Sau đó Hàn Giang Khuyết lại xảy ra chuyện... vốn cũng định từ từ không vội. Nhưng bây giờ nhìn thấy con thế này, cả ba con và cô đều xót xa lắm, đều mong con nhanh chóng vượt qua được. Nếu như con tạm thời chưa muốn gặp cũng không sao cả, cô sẽ gửi wechat của cậu ấy cho con, rồi cứ từ từ... đợi đến khi con khá hơn thì thỉnh thoảng nói chuyện với nhau vài câu, nếu không hợp thì thôi, có được không con?"
Phó Tiểu Vũ cắn chặt răng không chịu nói.
"Tiểu Vũ, nghe lời..." Đường Ninh nhẹ giọng khuyên nhủ.
"Con sẽ không gặp đâu." Cậu trả lời thẳng thắn, sau đó đột ngột quay người lùi lại, suýt nữa đã đụng phải Phó Cảnh vốn đang lén lút núp ở một bên để nghe trộm.
Phó Tiểu Vũ cũng lười quan tâm đến vẻ mặt khó xử của ông, cậu đi thẳng ra phía cửa lớn cầm áo khoác lên, sải bước tiến vào trong bầu không khí se lạnh của tiết trời đầu Xuân.
...
Khi Hứa Gia Lạc nhìn thấy vòng bạn bè của Phó Tiểu Vũ, thì chỉ còn cách chín tiếng nữa là đến chuyến bay tới Việt Nam trong đêm của anh.
Sau khi dự án Love is the end dần đi vào ổn định, thầy hướng dẫn của Hứa Gia Lạc lại đi làm điều tra về đồng ruộng ở Việt Nam, đúng lúc Hứa Gia Lạc cũng đang ở châu Á nên thỉnh thoảng cũng gọi anh cùng tham gia. Nếu đã như vậy, lần này thầy hướng dẫn cũng báo trước bảo anh đến xem thế nào, đương nhiên anh cũng không thể từ chối.
Đó cũng chỉ là một vòng bạn bè.
Nhưng Hứa Gia Lạc lại xem rất lâu.
Từ khi Phó Tiểu Vũ về quê, bọn họ cũng không liên lạc với nhau nữa, nếu đối phương đã tỏ rõ không muốn nhận được tin nhắn thì Hứa Gia Lạc cũng không phải là người không biết ý, anh tự nhiên sẽ không chủ động quấy rầy.
Chẳng qua là anh sẽ thường xuyên nhấn vào Wechat và Dingtalk của cậu để xem thử, cho nên rất nhanh đã phát hiện ra cậu đã đăng bài.
Phó Tiểu Vũ chưa từng đăng gì lên vòng bạn bè, đây là lần đầu tiên.
Đó là một bức ảnh không có bất kỳ dòng chú thích kèm theo nào.
Trong bức ảnh kia, là một công viên giải trí đã lâu không sửa sang, một khung cảnh vô cùng ảm đạm dưới ánh hoàng hôn rực rỡ.
Công viên giải trí dựa vào một dòng sông đã khô cạn, không có khách du lịch hay trẻ em trong đó, con tàu hải tặc mới sơn được một nửa, bảng hiệu cũng bị rơi xuống ủ rũ chơi vơi trên không trung.
Hứa Gia Lạc dựa vào trực giác cảm nhận được, Phó Tiểu Vũ đang đứng trong công viên giải trí đổ nát này.
Phó Tiểu Vũ đang nghĩ gì vậy?
Alpha biết rằng bản thân không có thời gian rảnh rỗi để nghĩ về những điều này, anh xách cái túi đựng mèo nặng trĩu lên, Hạ An được đặt ở trong đó.
Nhưng sau khi đi được vài bước, anh bèn dừng lại, lấy điện thoại ra và xem lại bức ảnh kia thêm vài lần——
Lần để lỡ vài ngày trước ở thành phố H, luôn khiến anh cảm thấy có một nỗi phiền muộn không thể giải thích được.
Hứa Gia Lạc không thể không nghĩ đến cảm giác của Phó Tiểu Vũ khi ngồi tàu cao tốc về nhà một mình vào buổi tối hôm đó.
Omega này thực sự rất buồn, đúng không.
Đột nhiên Hứa Gia Lạc không khỏi nghĩ đến, trời sắp tối rồi, Phó Tiểu Vũ sẽ ở đó mãi sao?
Suy nghĩ này khiến anh không biết phải làm thế nào.
Anh nhìn vào đồng hồ một lần nữa, chỉ còn lại chín tiếng đồng hồ. Nếu lái xe đến Thuận Thành rồi quay lại sẽ mất ba tiếng, cộng với nửa tiếng đến sân bay rồi cộng với thời gian lên máy bay, còn lại bốn tiếng nữa——
Vẫn còn kịp.
Tuy sẽ rất vội, nhưng vẫn kịp.
Hứa Gia Lạc cũng không kiềm chế nổi nữa, anh bèn gửi tin nhắn Wechat cho Phó Tiểu Vũ:
- . -: Có việc gấp cần cậu giúp đỡ.
- . -: Tôi có việc đột xuất tạm thời phải đến Việt Nam, giúp tôi trông Hạ An bốn ngày được không, chỉ bốn ngày thôi.
Thời gian gấp gáp cho nên cách viện cớ của anh có hơi vụng về.
Nhưng giống như định mệnh, Phó Tiểu Vũ đã nhanh chóng nhắn lại chỉ trong vài giây.
Phó Tiểu Vũ: Lúc nào thế?
- . -: Ngay bây giờ, tôi sẽ lái xe đến tìm cậu, mang Hạ An theo qua luôn.
Phó Tiểu Vũ:...
Phó Tiểu Vũ: Được rồi. Nhưng mà tôi không biết chăm mèo lắm đâu.
- . -: Tôi sẽ liệt kê tất cả những thứ cần phải mua và cần chú ý cho cậu! Nhóc mèo này ngoan lắm, vừa mới tắm xong nữa, không phải lo lắng gì đâu cũng đừng căng thẳng quá. Đợi tôi nhé, tôi sẽ lái xe qua đó trong một tiếng.
Lời tác giả:
Tôi đến rồi!
- ---------------------------------
1h20 am, giờ còn biết lợi dụng Hạ An để đi bắt chuyện nữa cơ.
"Tôi không phải sửu công đâu nhé!"
Sửu công là công xấu xí đó, không anh đẹp trai lắm chỉ ngáo thôi:3